OrmLing | BẪY

BẪY - CHAP 17



Mặt trời dần ló dạng, hai thân thể dán sát lấy nhau, sau một đêm của hoan ái và máu, Lingling Kwong trong mơ màng cảm giác bản thân bị một lò lửa chụp lấy, cô đưa tay vòng lấy, chạm vào da thịt mát lạnh là cái nóng kinh hãi, Lingling Kwong lập tức mở mắt ngồi dậy, bên cạnh Orm Kornnaphat mặt đỏ bừng, hơi thở nặng nhọc, thân nhiệt cả người cũng tăng cao.

- Sốt rồi.. - Lingling Kwong đưa tay lên trán Orm Kornnaphat xác định lại một lần nữa, cô quay người muốn xuống giường

- Đừng.. - Orm Kornnaphat quay người dùng cánh tay bị thương ôm lấy Lingling Kwong giữ lại - Lingling.. đừng đi..

Lingling Kwong xót xa, quay lại nhìn Orm Kornnaphat đang mê man vì sốt nhưng vẫn không muốn xa cô, đôi mắt nâu dịu dàng, cúi xuống hôn lên gò má ửng hồng vì sốt kia như trấn an

- Em sốt rồi.. chị đi lấy thuốc thôi.. - Lingling Kwong nhẹ giọng nói, lúc đó vòng ôm của Orm Kornnaphat mới nới lỏng

Cô đứng xuống, chân mềm nhũn suýt ngã vì dư âm đêm qua, nhanh chóng ổn định lại thân thể, lấy đồ ngủ mặc vào, ra ngoài lấy thuốc cho Orm Kornnaphat.

Người trên giường mắt nhắm nghiền, Lingling Kwong giúp Orm Kornnaphat mặc lại áo ngủ, cô nhíu mày nhìn cả người của người đang nằm không có một chỗ lành lặn, vết thương lớn nhỏ đều có, bầm tím, xây xát có đủ, trái tim Lingling Kwong ẩn ẩn đau, cô nhanh chóng mặc áo ngủ cho Orm Kornnaphat.

- Orm.. uống thuốc đi em.. - Lingling Kwong khẽ lay Orm Kornnaphat

Orm Kornnaphat mệt mỏi cố gắng nâng mi, đập vào mắt là khuôn mặt đầy lo lắng của Lingling Kwong

- Chị.. vẫn ở đây.. tốt quá.. - Orm Kornnaphat gượng cười, khó khăn nói từng chữ

- Uống thuốc đi, em sốt rồi! - Lingling Kwong mím môi, đôi mắt đầy đau lòng, nhẹ giọng nói

Orm Kornnaphat theo sự giúp đỡ của Lingling Kwong nuốt xuống hai viên thuốc, một kháng sinh, một hạ sốt, sau đó yên ổn nằm xuống, tuy mệt mỏi nhưng không rời mắt khỏi Lingling Kwong

- Em ngủ đi, chị sẽ đi nấu cháo..

- Chị đừng đi đâu nhé...

- Ừ, chỉ đi nấu cháo thôi!

- Lingling..

- Ừ?

- Em yêu chị..

Lingling Kwong ngẩng ra, nhìn nụ cười nhợt nhạt của Orm Kornnaphat, cô không đáp chỉ tiến đến hôn lên đôi môi có phần khô khốc kia một nụ hôn, đổi lại một nụ cười hạnh phúc của Orm Kornnaphat, người kia nhắm mắt từ từ đi vào giấc mộng.

Lingling Kwong nấu cháo xong mới đi tắm rồi mang vào cho Orm Kornnaphat, người kia vẫn còn ngủ, Lingling Kwong lấy ra một hộp thuốc mỡ, cô cẩn thận mở chăn, cởi ra áo ngủ của Orm Kornnaphat, nhẹ nhàng thoa lên những vết bầm tím trên người của Orm Kornnaphat, sau đó, chỉnh lại áo ngủ cho người kia.

Lại thành thục lật Orm Kornnaphat qua một bên, vén lên tay áo ngủ ngắn, lộ ra băng gạc có chút hồng hồng in bên dưới, Lingling Kwong đeo găng tay, tháo ra miếng băng kia, cô kiểm tra, sát trùng vết thương, Orm Kornnaphat trong giấc mộng bị chạm vào vết thương, theo phản xạ giật tay liền bị Lingling Kwong giữ lấy

- Ngoan nào.. để chị thay băng đã!

Lingling Kwong nói xong Orm Kornnaphat lại nằm yên không phản ứng, cô tiếp tục lau vết thương bằng betadine, sau đó băng lại bằng một miếng gạc mới, rồi đỡ người kia nằm thẳng lại, Lingling Kwong nhìn hộp y tế, ngày mai cô cần phải đi mua thêm một ít đồ rồi, với tình trạng của Orm Kornnaphat, nếu sốt kéo dài, cô phải đưa người này đi viện, Lingling Kwong hít một hơi, cô biết, bản thân nếu lộ mặt ở bệnh viện, sẽ rất nguy hiểm, nhưng với cô lúc này, không có gì quý giá hơn tính mạng của Orm Kornnaphat cả.

- Quả dưa non.. chị yêu em.. - Lingling Kwong vuốt ve vầng trán cao của Orm Kornnaphat khẽ nói

Không rõ Orm Kornnaphat có nghe được hay không, chỉ thấy chân mày đang cau có vì đau lại từ từ giãn ra, yên ổn ngủ một giấc tròn đầy..

Orm Kornnaphat lần nữa tỉnh lại đã quá trưa, Lingling Kwong để cô ngủ một giấc lấy lại sức, đôi mắt hổ phách mở ra, đầu tiên là tìm kiếm xung quanh, không thấy thân ảnh cao gầy kia đâu, Orm Kornnaphat nhịn đau, nhịn lại sự vô lực của bản thân, cố gắng ngồi dậy, phía bắp tay truyền đến một cảm giác nhói khiến cô nhăn mặt nhưng cũng không thể bằng lo lắng trong lòng.

Bước xuống giường, thần sắc ngập tràn lo sợ, cô bước từng bước nặng nề ra ngoài, tìm kiếm, không thấy bóng dáng của Lingling Kwong đâu, trái tim Orm Kornnaphat trở nên nặng nề, cô quay vào trong phòng, tìm một bộ đồ mới, cố gắng thay đồ.

Tiếng cửa mở vang lên, trên người Orm Kornnaphat chỉ vừa mặc được một cái quần dài và một chiếc bra thể thao, cô không nghĩ ngợi liền quay ra bước vội

- Orm? - Lingling Kwong vừa về liền thấy bộ dáng của Orm Kornnaphat có chút lo lắng

- Lingling .. - Orm Kornnaphat cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô ngồi gục trên sàn

- Sao vậy? - Lingling Kwong bước nhanh đến đỡ lấy Orm Kornnaphat

- Em sợ chị biến mất! - Orm Kornnaphat vòng tay ôm lấy Lingling Kwong vào lòng

Lingling Kwong im lặng để Orm Kornnaphat ôm cô, người này tuy đang bị thương, cả người cũng sốt cao, nhưng cánh tay thon dài mảnh khảnh kia lại có một sự mạnh mẽ và bình yên lạ lùng, Lingling Kwong vòng tay ôm lấy eo thon của Orm Kornnaphat

- Lingling .. Lingling của em.. - Orm Kornnaphat cảm nhận mùi hương ngọt ngào của Lingling Kwong khiến trái tim cô từ từ nhẹ tênh

Từng chữ từng từ của Orm Kornnaphat rơi vào trong tim của Lingling Kwong khiến từng vết thương từ từ lành lặn, không dấu vết, như chưa từng xuất hiện, cô để mặc Orm Kornnaphat siết lấy cô, cúi đầu vào hõm cổ của người kia lặng lẽ hít lấy hương thơm đặc hữu của Orm Kornnaphat, Lingling Kwong cảm nhận bình yên dâng lên trong ngực, có lẽ, đây thật sự là bến bờ mà cô mong chờ.

Lingling Kwong để Orm Kornnaphat ôm một lúc sau đó mới thuyết phục người kia trở lại giường, cô thay băng gạc mới cho Orm Kornnaphat, rồi đi hâm nóng lại cháo đã nguội, để người kia ăn xong uống thuốc sau đó mới yên tâm thở phào ngồi cạnh Orm Kornnaphat.

- Lingling.. - Orm Kornnaphat ngồi trên giường đưa tay vuốt ve gò má xinh đẹp của người cô yêu khẽ gọi một tiếng

- Ừ?

Đôi mắt hổ phách dịu dàng, hít sâu một hơi, rồi từ từ đem chuyện của mấy tháng qua thành thật nói ra, Orm Kornnaphat cẩn thận nói, cẩn thận quan sát biểu cảm của Lingling Kwong, chỉ cần người kia nhíu mày, hoặc đáy mắt dâng lên một tia không vui, Orm Kornnaphat sẽ dừng lại, vuốt ve bàn tay kia mà dỗ dành, hoặc sẽ lại nói một câu rằng cô yêu Lingling Kwong, muốn người kia dừng lại sự bi ai trong mắt, cứ như vậy, một khoảng thời gian trôi qua...

- Em xin lỗi.. - Orm Kornnaphat nhẹ giọng nói

- Chuyện cũng qua rồi.. - Lingling Kwong cười nhẹ nhàng

Tuy trái tim còn chút ủy khuất, nhưng nhớ lại vẻ hoảng hốt của Orm Kornnaphat khi không tìm thấy cô lúc nãy, trái tim cũng mềm đi, tự nhủ cô là người lớn, sẽ không tính toán với trẻ nhỏ nữa

- Vậy là không giận em phải không? - Orm Kornnaphat nhe răng cười

- Lần sau em còn đối với chị như vậy, chị sẽ bắn chết em! - Lingling Kwong nheo nheo mắt cảnh cáo, không chấp với trẻ nhỏ, không có nghĩa là không dạy dỗ trẻ con

- Đừng nha! Thay vì bắn chết em... - Orm Kornnaphat chồm người tới giữ lấy Lingling Kwong, khuôn mặt tiến sát người kia, giọng trầm trầm - .. Bà chủ có thể bắt em lại mà!

- Bắt em làm gì? - Lingling Kwong cố gắng nhịn lại, bày ra vẻ lạnh lùng

- Để em bên cạnh dạy lại em, còn để em... - Orm Kornnaphat nhìn sâu vào đôi mắt nâu xinh đẹp nói khẽ - ..hầu hạ chị cả đời..

Lingling Kwong cau mày, quả dưa non này ăn được một lần lại thêm một lần nghĩ rằng bản thân thành sói rồi sao, ở trước mặt cô bày trò, Lingling Kwong mím môi chụp lấy bàn tay đang trượt xuống eo cô, giữ lấy

- Em đang bị thương, an phận cho chị! - Lingling Kwong cảnh cáo

- Vậy nếu không bị thương thì có thể quá phận? - Orm Kornnaphat nhướng mày

Lingling Kwong á khẩu.

- Bà chủ à.. - Orm Kornnaphat xoay tay nắm lấy bàn tay đang giữ lấy tay cô, khẽ vuốt ve - ... em sẽ không để chị rời khỏi em nữa đâu!

Orm Kornnaphat nhìn thẳng vào mắt Lingling Kwong, ánh nhìn đầy kiên định, ngập tràn tình cảm trong lòng, như muốn nhấn chìm Lingling Kwong vào sâu bên trong đôi mắt hổ phách của cô.

- Lingling Kwong, một đời này của chị thuộc về em, thuộc về Orm Kornnaphat! Chị biết chưa? - Orm Kornnaphat bá đạo tuyên bố

- Quả dưa non, em nói linh tinh cái gì vậy? - Lingling Kwong có chút xấu hổ, mặt cũng hơi đỏ lên, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày một người nhỏ hơn cô 7 tuổi lại ở trước mặt cô khẳng định chủ quyền như vậy, hơn nữa, đôi mắt thâm tình của Orm Kornnaphat làm trái tim cô đập loạn không ngừng

- Bà chủ! Chị là của em! - Orm Kornnaphat không vòng vo, thẳng thắn bày tỏ - Cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ không buông tay chị, vậy nên, chị nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ rời khỏi em!

Lingling Kwong chỉ biết im lặng tiếp nhận từng câu của Orm Kornnaphat, tình cảm của tuổi trẻ như núi lửa phun trào, nóng bỏng sôi sục, nhấn chìm cô bên trong dòng dung nham đó, linh hồn Lingling Kwong có chút run rẩy

- Nhớ cho kỹ! - Orm Kornnaphat tiếp tục nói - Em không phải quân tử, càng không phải kẻ cao thượng, một ngày nào đó chị không còn yêu em nữa, em vẫn sẽ giữ chị bên cạnh, em sẽ không chúc phúc cho chị và người khác, bởi vì, cả đời này, Orm Kornnaphat em xác định chỉ yêu một mình chị, chỉ cần một mình chị! Lingling Kwong, chị vĩnh viễn là của em!

- Còn em thì sao? - Lingling Kwong hất cằm nhìn Orm Kornnaphat, đôi mắt cô muốn nói cho Orm Kornnaphat biết rằng cô cũng không phải kẻ có tấm lòng rộng lớn

- Em thuộc về chị, mãi mãi là của chị! - Orm Kornnaphat khẳng định từng chữ

- Orm Kornnaphat, chị cũng muốn em nhớ cho kỹ những lời em nói, nếu một ngày chị phát hiện em thay lòng, chị sẽ khiến em sống trong địa ngục cả đời! - Lingling Kwong cười cười nhưng rõ ràng là cô rất nghiêm túc cảnh cáo

- Được! Miễn là địa ngục đó có chị, em sẽ vui lòng ở trong đó! - Orm Kornnaphat cười đáp lại, tâm tình cũng nghiêm túc đón nhận

Cả hai không nói gì thêm chỉ nhìn nhau, môi vẫn nở nụ cười, sau đó rất nhanh, không biết ai bắt đầu trước, chỉ biết tiếng đôi môi miết nhẹ vào nhau đầy kiều mị, hơi thở nóng bỏng từ từ trộn lẫn, trái tim cùng linh hồn cả hai như xác lập một lời thề chung thủy một đời một kiếp, tất cả những lời nói đều khảm vào tâm can của Orm Kornnaphat và Lingling Kwong, cả hai hiểu rằng có lẽ cách họ yêu đối phương có chút cực đoan, thế nhưng, họ chấp nhận sự cực đoan của chính bản thân và của người kia.

"Hoặc là yêu.. hoặc là chết"

Kể từ giây phút này, Orm Kornnaphat cùng Lingling Kwong đều đã xác định được, bản thân sẽ giữ lấy người trước mặt không buông, cả hai đều là lần đầu rung động, tình cảm mãnh liệt đến mức đốt trụi lý trí, trong thế giới đen trắng trộn lẫn thành một màu xám xịt, góc nhỏ nào đó có một chấm cầu vồng rực rỡ nho nhỏ đang từ từ thành hình..

***

Orm Kornnaphat dưới sự chăm sóc của "Bà chủ của trái tim" cô rất nhanh hồi phục, không còn sốt cao nữa, cả hai trải qua một tuần bên nhau đầy vui vẻ, cùng vào bếp, cùng ra ngoài dạo chơi, cùng mua sắm, cả hai thật sự tận hưởng cảm giác bình yên khó có được này.

Đêm...

Lingling Kwong thành thục thay băng gạc cho Orm Kornnaphat, vết thương cũng đã khép miệng rõ ràng, tốc độ hồi phục của Orm Kornnaphat thật sự đáng kinh ngạc, tuy nhiên, Lingling Kwong vẫn không cho phép Orm Kornnaphat "quá phận" trong cả tuần qua vì sợ ảnh hưởng vết thương, kết quả, người kia ăn không được liền trêu cho bõ tức, chọc cho Lingling Kwong đỏ mặt tía tai thở không đều mới ngừng lại, nếu Lingling Kwong không trừng mắt cảnh cáo Orm Kornnaphat sẽ ngủ riêng thì chắc Orm Kornnaphat sẽ còn quấy cô dài dài.

- Vết thương đã khép miệng rồi, nhưng chị đoán cũng phải thêm vài ngày nữa mới ổn! - Lingling Kwong thu gom dụng cụ cất vào hộp đặt qua một bên nhẹ giọng nói

- Cũng đã không còn đau nữa! - Orm Kornnaphat cử động mạnh hơn thử cảm giác

- Được rồi! Dù sao thì cũng phải tịnh dưỡng! - Lingling Kwong đưa tay giữ lại cánh tay kia không cho Orm Kornnaphat cử động nữa

Orm Kornnaphat cười cười nhìn người trước mặt đang giữ lấy tay cô, mắt lóe lên một tia giảo hoạt, đưa tay kéo Lingling Kwong tới ôm lấy người kia, lật một cái liền đặt người cô yêu dưới thân

- Quả dưa non! - Lingling Kwong ngay lập tức cảnh cáo Orm Kornnaphat, người này lại tiếp tục quấy cô rồi

- Gọi Orm! - Orm Kornnaphat xụ mặt nhìn Lingling Kwong

- Vết thương còn chưa lành đâu! - Lingling Kwong giữ lấy bàn tay đang không yên phận của Orm Kornnaphat

- Chị không buông ra em sẽ giật tay lại, xác suất ảnh hưởng vết thương còn lớn hơn đấy! - Orm Kornnaphat cười đầy tâm cơ, cúi xuống hôn lên cổ Lingling Kwong, mấy ngày trước là cô còn đau cũng muốn tự dưỡng bản thân, nhưng hôm nay cô nhịn không nổi nữa rồi

- Em.. - Lingling Kwong mím môi bất lực buông tay, ngay lập tức bị Orm Kornnaphat giữ lấy đặt lên đầu

- Gọi Orm.. - Orm Kornnaphat gặm cắn vành tai của Lingling Kwong, cảm nhận người phía dưới run lên, cười nhẹ, giọng đầy câu dẫn vang bên tai - ... Ngoan.. gọi em... Orm..

- Orm... - Lingling Kwong ngửa cổ thở gấp

- Bà chủ.. thật ngoan.. - Orm Kornnaphat hài lòng giọng mềm mại khẽ vang, tay bắt đầu làm chuyện quá phận

Lại thêm một đêm nóng bỏng trôi qua, cả một đêm dài chỉ có tiếng nức nở của Bà chủ cùng tiếng thở gấp thỏa mãn của Quả dưa non, một đêm hoa trái đầy mật ngọt, sương đêm tưới tắm ướt cả khu rừng, dòng suối chảy hòa vào nhau cùng đổ ra biển lớn, những vết bầm vết xước đã mờ dần nhường chỗ cho từng ấn ký yêu thương rực đỏ...

"Bà chủ.. dưa chín rồi có ngọt không?"

"Ngọt lắm..."

- END CHAP 17 -

Chương trước Chương tiếp
Loading...