OrmLing | BẪY
BẪY - CHAP 14
Orm Kornnaphat cảm nhận đau nhức bên vai trái đã được cố định, nhưng không quá biểu hiện ra bên ngoài, lặng im ngồi một góc trong căn phòng nhỏ cô vừa mới thuê cách đây mấy tháng, đôi mắt hổ phách nhìn về phía xa xăm không rõ đang nghĩ gì.[Ring~]- Tôi nghe đây! - Orm Kornnaphat nhìn thấy Sein gọi liền nhấc máy- Tiểu thư! Kaliris có chuyện rồi! Sein chỉ vừa nói một câu đã bị Orm Kornnaphat ngắt máy, cô lập tức đứng dậy cầm áo khoác phi như bay ra khỏi nhà, trái tim nóng như lửa đốt, vậy ra cảm giác của đêm qua không phải sai lệch, cảm giác nóng bức cháy từng tế bào, linh hồn run lên từng đợt như có chuyện gì đó đã xảy ra đều không lừa dối, trực giác vẫn bên cạnh cô, không mất đi, nếu có, chỉ là mất đi lòng tin với kẻ khác.Orm Kornnaphat leo lên ô tô đạp ga nhanh chóng hướng Kaliris mà đến, rất nhanh một cảnh tan hoang hiện ra trước mắt, máu đã khô nhưng mùi tanh tưởi còn nồng đến mức khiến vài cảnh sát mới vào nghề cùng pháp y non kinh nghiệm đang nôn thốc nôn tháo ở một góc.Orm Kornnaphat cả người phát lạnh nhanh chóng bước xuống xe đi tới chỗ Sein, liếc mắt thấy Anicha đã được đưa lên xe cấp cứu trong tình trạng hôn mê, còn lại, một đám đàn ông xăm trổ đều không còn thở, Orm Kornnaphat đưa ra thẻ ngành, bước nhanh vào bên trong, cô tìm kiếm từng ngõ ngách, chạy thẳng lên căn phòng quen thuộc, Orm Kornnaphat đứng ngây ngốc giữa không gian.Nơi đó chỉ còn vương lại mùi hương ngọt ngào thanh lãnh của người kia, sót lại một chút hơi ấm nhạt nhòa còn lại là một màu lạnh lẽo trống trơn, cô bước vào phòng tắm, khăn tắm đã được dùng và vứt vội trên lavabo, đây không phải thói quen của Lingling Kwong, cô đoán người kia đã rất vội vã, không có có vết máu, trên bàn còn lại một vài bao bì của những miếng băng dán cỡ lớn, cô đoán Lingling Kwong bị thương rồi, trái tim Orm Kornnaphat như có ai bóp nghẹt, rốt cuộc cô lựa chọn như vậy là đúng hay sai, nếu cô không lựa chọn như thế, liệu rằng ngày hôm qua, cô có thể có mặt để bảo vệ người con gái cô yêu không, Orm Kornnaphat mím môi quay ra ngoài.Orm Kornnaphat bước nhanh ra bên ngoài, một thi thể được đưa đi, cánh tay thõng xuống đập vào tầm mắt cô- Khoan đã! - Orm Kornnaphat bước nhanh tới- Thiếu tá! - Viên cảnh sát cung kính chào cấp trênOrm Kornnaphat nhíu mày thật chặt, rất nhỏ, nhưng cũng rất rõ ràng, trên ngón tay trỏ của tên kia, chính là hình xăm Lycoris, cô lâm vào trầm tư, theo dấu hiệu này đã bao nhiêu lâu, bây giờ mới gặp lại, còn là gặp ở Kaliris, chẳng lẽ Lingling Kwong có quan hệ với thứ này sao, Orm Kornnaphat run lên trong lòng, đối với cô, Lycoris là biểu tượng có liên quan đến sự việc của mẹ cô, hay nói đúng hơn, cô xem nó như một thứ tượng trưng cho sự chết chóc, vậy mà, người kia lại có liên quan, là nạn nhân... hay là... Orm Kornnaphat lắc đầu không dám nghĩ nữa, cô ra hiệu cho viên cảnh sát đưa thi thể đi, sau đó tiến ra chỗ ô tô, Sein đã đứng đợi sẵn- Tiểu thư! - Đến bệnh viện! [Bệnh viện]Anicha sau khi được cấp cứu đã nhanh chóng tỉnh lại, điều đầu tiên khi cô mở mắt chính là thần sắt hốt hoảng tìm kiếm Lingling Kwong, nhưng lại thấy Orm Kornnaphat và Sein đang trước mặt- Chị ấy đâu? - Orm Kornnaphat lạnh lùng hỏi- Tôi không biết! - Anicha lạnh lùng đáp lại, người này làm tổn thương Lingling Kwong như vậy, đến đây là muốn làm hại Lingling Kwong nữa hay sao- Đêm hôm qua rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? - Orm Kornnaphat lần nữa hỏi- Các người là cảnh sát, tự đi mà điều tra, hỏi tôi, tôi không biết! - Không biết? Cô cả người bị thương, toàn là vết thương do dao gây ra, sau đó ngất xỉu tại hiện trường, mà nói không biết?- Không biết là không biết! - Anicha giọng đầy chán ghét nhìn Orm Kornnaphat - Có biết cũng không nói cho cô, đồ mắt trắng! - Cô... - Orm Kornnaphat nhíu mày - ... tôi hỏi lại lần nữa, Lingling Kwong đâu?- Không biết! - Anicha phun ra hai chữ, rồi không thèm nhìn hai người Orm Kornnaphat nữa, thật sự cô cũng không biết Lingling Kwong đã đi đâu, nhưng nhìn hành động này của Lingling Kwong, Anicha đoán được, Lingling Kwong muốn tự mình gánh lấy mọi thứ- Sein ra ngoài canh gác đi! - Orm Kornnaphat thở dài với thái độ của Anicha, cô biết lý do vì sao cô gái trước mặt như vậy với mình, quay ra nói với Sein, Sein gật đầu rời khỏi- Tôi không biết cái gì cả, cô cũng đừng bày nhiều trò làm gì! Mất thời gian! - Anicha lần nữa chán ghét lên tiếng- Tôi không bày trò, tôi nói cho cô sự thật, đổi lại, cô phải nói cho tôi biết, Lingling đang ở đâu! - Orm Kornnaphat bước đến bên giường bệnh của Anicha, thở dài, cô không muốn tiếp tục giấu diếm, vì kết quả hôm nay, là sự lựa chọn sai lầm của cô, cô không muốn sai thêm nữa.- Ý cô là sao? - Anicha nắm được mấu chốt - Đừng nói với tôi, ba tháng qua lạnh nhạt chị ấy là diễn trò nhé! - Phải! - Orm Kornnaphat gật đầu xác nhận- Thiếu tá nghĩ rằng tôi tin sao? - Anicha cười nhạt- Tùy cô có tin hay không, nhưng tôi chắc chắn sẽ không buông tay chị ấy lần nào nữa! - Đôi mắt hổ phách quả quyết đầy kiên địnhAnicha không nói gì, thật ra cô cảm nhận rất rõ Orm Kornnaphat có tình cảm với Lingling Kwong, mỗi lần người này đến Kaliris bày ra một bộ dáng lạnh lùng, đẩy Lingling Kwong ra xa, nhưng chỉ cần Lingling Kwong không để ý, Orm Kornnaphat sẽ lại nhìn người kia bằng đôi mắt đầy mềm mại, Anicha đã bắt gặp không ít lần như thế, và linh cảm nói cho cô, có thể tin tưởng Orm Kornnaphat một lần, rằng người này, có thể bảo vệ được họ.Orm Kornnaphat nhận ra Anicha chấp nhận chờ đợi câu chuyện của cô, hít lấy một hơi, giọng trầm trầm bắt đầu nói ra toàn bộ...[Ký ức ba tháng trước]Sau khi Jarat bị bắt, Orm Kornnaphat được rửa oan, phục chức, cô quay lại làm việc, bề ngoài vẫn tỏ ra không có gì, nhưng Orm Kornnaphat đã ngầm xem lại hồ sơ vụ án của cô, nhìn báo cáo khám nghiệm vân tay Orm Kornnaphat nhíu mày, hồ sơ đã bị chạm qua không ít lần, lại còn ở trong văn phòng của phó cục trưởng cục tham mưu Thanat nhưng lại chỉ có dấu vân tay của cô, điều này thật sự rất nực cười, nhớ đến gì đó cô liền trầm ngâm, lấy chìa khóa xe đi đến tòa nhà kia.[Cốc.. cốc]- Vào đi! - Giọng trầm trầm đầy uy nghiêm vang lên- Chú! - Orm Kornnaphat mở cửa tươi cười- Đến rồi sao! Mau lại đây! - Thanat thấy Orm Kornnaphat nhanh chóng đổi sắc mặt vui vẻ - Chú đã rất lo đấy! - Cháu đã không sao rồi! - Orm Kornnaphat đầy thân thiện - Ừ! May mắn là cháu ở Kaliris, nếu không thì cũng đã phiền toái rồi! - Thanat thở dàiOrm Kornnaphat gật đầu, khuôn mặt bày ra một chút trẻ con, có chút ủy khuất, Thanat liền dỗ dành cô như những ngày còn thơ bé, Orm Kornnaphat ở lại trò chuyện với Thanat một lúc lâu sau đó mới rời đi. Ngay khi bước lên xe lái đi, trái tim cô đông cứng, đôi mắt có chút mờ nhòe không rõ ràng, môi mím chặt lại, người cô tin tưởng còn hơn ba cô, lại.. giăng bẫy cô."May mắn là cháu ở Kaliris, nếu không thì cũng đã phiền toái rồi!"Làm sao ông ta biết được Lingling Kwong sẽ bảo vệ cô mà chống đối Jarat chứ, hơn nữa, Giuliana đã điều tra xong, kẻ cuối cùng có quyền ra lệnh khám xét Kaliris chính là Thanat, Orm Kornnaphat đến đây, để xác nhận vài điểm mơ hồ trong suy nghĩ, nhưng giây phút Thanat nói một câu đó, cô đã minh bạch, đằng sau nụ cười kia là một con dao đang kề cổ cô. Tay siết chặt vô lăng run lên, toàn bộ những ký ức đẹp đẽ nứt vỡ, Orm Kornnaphat không thở được, người cô xem như người thân thật sự lại giăng bẫy cô, cô không biết động cơ thật sự của Thanat là gì, nhưng rõ ràng người kia có nhắm đến Lingling Kwong, dù như thế nào thì việc Thanat đưa cô ra làm con tốt thí là sự thật.Orm Kornnaphat mím chặt môi, cuộc trò chuyện lúc nãy, từng câu từng câu đều là thăm dò quan hệ của cô và Lingling Kwong, nếu là cô ngày xưa, cô chắc chắn sẽ không phòng bị mà lỡ lời, rất may, lần này là cô có chuẩn bị mà đến, thế nhưng, dù như thế nào, nhận được sự thật đầy tàn khốc này cũng khiến trái tim cô đau nhói, rốt cuộc, bên cạnh cô có ai đáng tin cậy hay không, hay chỉ toàn là lọc lừa...Orm Kornnaphat đánh xe về phía biệt thự Sethratanapong, lúc này, cô muốn được về lại căn phòng của mẹ cô, mỗi lần tâm trạng xuống dốc, cô và ba cô đều sẽ đến phòng làm việc của mẹ mà an ủi tinh thần, Orm Kornnaphat nhìn đồng hồ, đoán rằng đại tướng chưa về nhà giờ này, nên mới lái xe về.Cô bước vào, tất cả người làm đều bất ngờ nhưng lập tức cung kính với cô, Orm Kornnaphat ra hiệu cho họ giữ im lặng, lúc này cô không thích sự ồn ào, bước chân nhanh chóng hướng đến nơi ấm áp nhất của ngôi nhà, tay đặt lên nắm cửa nhưng ngay lập tức khựng lại vì tiếng vang lên bên trong- Con bé với Lingling Kwong là như thế nào?Orm Kornnaphat nhíu mày, ba cô hôm nay không phải đi làm sao, sao lại ở đây, lại còn hỏi về mối quan hệ của cô và Lingling Kwong, tay đặt lên nắm cửa nhẹ rút lại, hơi thở cũng điều chỉnh về trạng thái như có như không, tập trung lắng nghe- Tiểu thư và bà chủ Kaliris chỉ là bạn! - Giuliana lựa chọn bảo vệ cho Orm Kornnaphat- Giuliana.. - Đại tướng Sethratanapong bật cười - .. ngay cả cô cũng nói dối ta thì ta không còn ai để tin tưởng đâu! - Tôi xin lỗi... - Giuliana mím môi cúi đầu- Ta biết cô lo cho con bé, nhưng mà có những chuyện thân bất do kỷ, việc của Orm và Lingling Kwong không phải chuyện tốt lành gì! Người phụ nữ đó rất đáng sợ! Cô biết điều đó đúng không? - Tôi biết, thưa đại tướng! - Phó tướng Thaksin, Phó cục trưởng cục tình báo Thanat... - Tiếng gõ nhẹ từ từ trên bàn y hệt thói quen của Orm Kornnaphat vang lên - ... còn có cả Thủ tướng nữa, đều đang điều tra quan hệ giữa con bé và Lingling Kwong...Nghe đến đây, sống lưng Orm Kornnaphat lạnh toát, tai cô ù đi, không thể nghe thêm thứ gì, nhanh chóng nhấc chân lặng lẽ rời khỏi như một cơn gió.Orm Kornnaphat ngồi trên xe phóng đi, như thể cô đang chạy trốn khỏi các hắc thủ đang vươn tới muốn bắt lấy cô, trái tim cô nặng nề như có tảng đá ngàn vạn cân đè lên, các thế lực đều đang điều tra mối quan hệ của cô và Lingling Kwong, hôm nay lại còn có ba cô, vậy là... Orm Kornnaphat mím môi, thở hắt ra, là cô liên lụy Lingling Kwong đúng không, chính cô là người kéo người kia vào vũng bùn tranh đấu chính trị này, mắt Orm Kornnaphat nhòe đi, khó khăn lắm cô mới biết ấm áp là gì, bao nhiêu năm qua chỉ là sự lạnh lẽo, là mưa tanh gió máu, là những lần thập tử nhất sinh, cô chưa bao giờ tham luyến bất kỳ ai, trái tim này chưa bao giờ loạn nhịp.Lần đầu tiên gặp người con gái đó, đôi mắt hổ phách đã chìm đắm vào trong sự ngọt ngào kia, dịu dàng chăm sóc khi cô bị thương, mềm mại ấm áp khi được cô ôm lấy, tất cả những điều đó làm Orm Kornnaphat hạnh phúc đến tan ra, nhưng mà, khoảnh khắc biết.. nếu cô tiếp tục ở cạnh Lingling Kwong sẽ gây nguy hiểm cho người kia.. Cô đã nghĩ chỉ cần giữ khoảng cách là được, khi không có ai, cô vẫn có thể vụng trộm đến để ôm lấy người con gái cô yêu, nhưng mà.. hôm nay.. mọi thứ thật tàn nhẫn...Orm Kornnaphat không thể.. cô không thể đến gặp Lingling Kwong, không thể cấp cho người kia ánh mắt yêu thương.. bây giờ xung quanh cô không có lấy một người cho cô tin tưởng, không có ai đứng về phía cô, cô đơn độc như vậy, làm sao bảo vệ được Lingling Kwong đang bị dã thú nhắm lấy, lần đầu tiên, Orm Kornnaphat hận chính mình vì sự vô năng của bản thân.Cô lái xe ra bờ biển, ngồi ngây ngốc cả một buổi ở đó, chỉ định thần lại khi có một cuộc gọi- Em đang ở đâu vậy? - Serafina hỏi trong điện thoại- Có chuyện gì? - Orm Kornnaphat lạnh lùng, cô nhận ra, ngoài Lingling Kwong, cô không thể mềm mại với ai cả- Uống rượu không? - Serafina quá quen với Orm Kornnaphat lạnh nhạt rồi nên cũng không để ý- Được! Orm Kornnaphat đáp gọn một câu rồi quay lưng lên xe đến điểm hẹn, cô cũng đang muốn say đây, say rồi có lẽ sẽ không còn khó chịu nữa, Serafina là hòn ngọc quý trên tay của thủ tướng, nhưng lại rất nghe lời phu nhân, người kia cũng là một trong những người bạn hiếm hoi của Orm Kornnaphat khi mà chỉ tiếp xúc với nhau vì tình bạn đơn thuần, không can thiệp đến quyền lực và lợi ích của các phe.Orm Kornnaphat bước vào quán rượu sang trọng, nhanh chóng đi đến phòng riêng quen thuộc, Serafina đã ngồi một mình đợi cô, rượu cũng chỉ còn nửa chai- Đã uống trước rồi? - Em lâu quá! - Serafina giọng ngà ngà cười với Orm KornnaphatOrm Kornnaphat không nói gì, tự mình rót một ly, ngửa cổ uống cạn, Serafina cũng đồng dạng, cả hai không ai nói ai câu nào, chỉ có tiếng chạm ly vang lên, cho đến lần thứ ba, Serafina mới buông ly rượu trên tay thở dài.- Orm.. - Serafina tựa lên ghế sofa nhìn Orm Kornnaphat - Đừng nhìn tôi kiểu nổi da gà như vậy! - Orm Kornnaphat nhíu mày- Con bé này! Nói cái gì vậy? - Serafina nhăn mặt- Chị nhìn tôi như thể chị yêu tôi vậy, ớn lạnh lắm! - Không cho tôi nhìn với ánh mắt này?- Phải! - Vậy cho ai nhìn? Lingling Kwong sao? Orm Kornnaphat lập tức căng cứng người cảnh giác- Rốt cuộc cũng có người luồn được dây cương qua cổ ngựa hoang rồi! - Serafina đắc ý cười cườiOrm Kornnaphat không nói gì chỉ im lặng nhìn Serafina- Có muốn cùng tôi diễn một vở kịch không? - Serafina nâng ly đề nghị- Kịch gì? - Tôi và em trở thành người yêu! - Chị bị điên chứ tôi thì không!- Ba tôi đang điều tra mối quan hệ của em và Lingling Kwong! - Serafina nhàn nhạt lên tiếng - Ngày xưa, mỗi tuần chị ấy đều đến gặp ba tôi khoảng 3 lần, tuần này, ba tôi chưa từng gọi chị ấy đến gặp, một số thông tin mật cũng đang giữ lấy mà chưa trao đổi với ai! Em nói xem, nếu tiếp tục thế này, Lingling Kwong sẽ trở thành một con mồi cho đám người kia xâu xé đấy! - Tại sao chị lại làm vậy? - Mẹ muốn cho ba tôi biết, Đại tướng Sethratanapong là người đáng tin cậy, hơn nữa, cũng muốn Thanat và Thaksin phải thu liễm lại khi biết hai nhà đang có mối quan hệ tốt! - Hóa ra chị cũng biết Thanat có vấn đề? - Orm Kornnaphat mím môi run rẩy- Chỉ có em không biết thôi! Em có bao giờ chịu lắng nghe người khác nói đâu! - Serafina bĩu môi khinh bỉ Orm KornnaphatOrm Kornnaphat cứng họng, cô đúng là rất ngang bướng, chưa bao giờ lắng nghe ai cả- Nếu chỉ vì lợi ích của hai bên, chị cần gì đi tới bước này, tôi chẳng tin! - Orm Kornnaphat đá qua chủ đề khác- Vì tôi muốn bảo vệ một người... - Serafina giọng buồn buồn - ... em chẳng phải cũng muốn bảo vệ Lingling Kwong sao?Orm Kornnaphat không đáp, chỉ thở nhẹ- Tôi yêu Ace.. - Cận vệ trưởng của chị? Chị điên sao? Nếu Thủ tướng biết được sẽ xử cô ấy mất! - Đó là lý do tôi muốn bảo vệ người đó... - Serafina buồn bã, cô sinh ra định sẵn sẽ phải tiến hành hôn nhân chính trị, nếu cô có tình cảm với bất kỳ ai, thì người đó luôn sẽ là mục tiêu bị trừ khử, ba cô, trong phương diện kiểm soát quyền lực rất tàn bạo- Chị đưa tôi vào chết thay à? - Ai giết được em? Em là bảo bối của Đại tướng Sethratanapong, nếu ai dám động vào em, thì sẵn sàng nhận phẫn nộ của ngài ấy đi! - Chị nói làm như ba tôi rất thương tôi vậy! - Nếu không thương em, ông ấy cũng không cần ngồi lì ở cái ghế đó, và bị cuốn vào vũng bùn nhơ nhớp này! Orm Kornnaphat không trả lời, cô biết Serafina nói đúng, cô biết, vì cô, mà ba cô đã chấp nhận ở trong sự tanh tưởi của chính trị, dù rằng tính cách của ba cô cương trực, không thích đấu đá trên chính trường, nhưng thật sự, ông đã vì cô mà làm nhiều thứ- Em.. vẫn chưa tha thứ cho ông ấy sao? - Serafina nhẹ giọng hỏi- Là không thể.. - Orm Kornnaphat đượm buồn - Khó đến vậy sao? - Ông ấy hoàn toàn có khả năng điều tra về vụ việc của mẹ tôi, nhưng ông ấy lại bỏ qua nó, còn cản trở tôi điều tra... - Orm Kornnaphat siết chặt nắm đấm - ...như thể mẹ chẳng quan trọng gì với ông ấy vậy...Serafina không nói gì thêm, lại cùng Orm Kornnaphat uống rượu, cho đến khi cả hai gần như mất đi ý thức, Orm Kornnaphat mới nhẹ giọng lên tiếng- Serafina.. tôi sẽ cùng chị bảo vệ người mà chúng ta yêu.. [Hiện tại]Anicha không trả lời, cô cúi mặt, cô nghe ra được sự đau khổ bi ai trong giọng nói của Orm Kornnaphat, cô hiểu, người này cũng không thoải mái như vẻ bề ngoài bình tĩnh, bên trong, có lẽ cũng là tổn thương chồng chất tổn thương.- Tôi sẽ sắp xếp nơi ở mới cho cô! Cho đến khi nào cô tin tôi thì hãy nói cho tôi biết chị ấy đi đâu! - Orm Kornnaphat đứng dậy nhìn Anicha nhẹ giọng nói - Trong khi đó, tôi vẫn sẽ tìm kiếm chị ấy! Orm Kornnaphat thở hắt ra sau đó quay lưng bước đi- Tôi thật sự không biết chị ấy đi đâu... - Anicha cuối cùng cũng lên tiếng - ...chị ấy chưa từng để tôi lại.. lần này, chọn đi một mình.. có lẽ.. là tuyệt lộ...Anicha nói xong nước mắt từ từ rơi thành giọt, trái tim sợ hãi tột cùng, Lingling Kwong gần như là người thân cuối cùng của cô, nếu người kia có chuyện, cả đời này cô sẽ cô độc mà sống, cô đơn mà nhớ tới những người yêu thương của cô, Anicha mím môi, nức nở thành tiếng- Tôi sẽ không để chị ấy có chuyện! - Orm Kornnaphat quả quyết - Và cô, tôi cũng sẽ bảo vệ cô thay cho chị ấy! - Thiếu tá! - Anicha khẽ gọi- Có chuyện gì?- Cô có yêu chị ấy không? - Anicha nhìn thẳng Orm Kornnaphat chờ đợi một câu trả lời- Câu trả lời tôi sẽ nói cho Lingling Kwong, tôi muốn chị ấy là người đầu tiên biết, vậy nên xin lỗi, không thể nói cho cô!Orm Kornnaphat nói một câu rồi rời đi trong sự ngỡ ngàng của Anicha, nhưng đôi mắt Anicha nhanh chóng mềm đi, cô khẽ mỉm cười.Orm Kornnaphat đi ra nói nhỏ với Sein dặn dò sau đó rời đi, ngồi trên xe, từng cảm giác thê lương, ký ức đau khổ của ba tháng qua ùa về...Cô nhớ rất rõ, từ ngày hôm đó, cô bắt đầu lạnh nhạt với Lingling Kwong, đẩy người kia từng bước từng bước đến tuyệt vọng, làm tổn thương người kia, cũng là tổn thương chính mình.Không ai biết, mỗi lần Orm Kornnaphat làm Lingling Kwong tổn thương, cô sẽ tự trừng phạt bản thân, cô đeo mặt nạ đi đến sàn đấu ngầm của bọn hắc đạo, cảm nhận những cơn đau từ vết thương do bị đánh trúng để xoa dịu vết thương trong lòng, mỗi đêm cô tự gào lên trong tuyệt vọng khi thấy đôi mắt đầy buồn bã của người cô yêu. Có khi không nhịn được mà lén đến nhìn Lingling Kwong trong phòng, thấy người kia lau đi giọt nước mắt, Orm Kornnaphat không thể kiềm chế mà quay lại nện vào tường đến khi tay bật máu tê rần mới ngừng lại, nhưng bên trong tâm can, ngực vẫn quặn thắt đau đớn.Orm Kornnaphat sống trong sự đau khổ, từ một kẻ chỉ là lạnh lùng, cô trở nên máu lạnh hơn, tiếp nhận các nhiệm vụ hung hiểm, thẳng tay đánh cho đám tội phạm thừa sống thiếu chết như để cô phát tiết, để cô xoa dịu bi thống trong lòng.Ngày Lingling Kwong đến biệt thự của Thủ tướng, Serafina đã báo cho Orm Kornnaphat, cả hai diễn một màn trước mặt Lingling Kwong, khi Orm Kornnaphat kéo Serafina vào phòng khách quý, cô đã ngồi thụp xuống đất, cả người run rẩy đau đớn, nước mắt không kiềm được cũng trào ra, răng cắn chặt nhịn lại tiếng nấc, Serafina bên cạnh cũng chỉ biết đặt tay lên vai Orm Kornnaphat, đôi mắt cũng ngập nước, khóc trong im lặng vì cô biết Ace cũng đã thấy cảnh đó, chỉ trong một khoảnh khắc, bốn trái tim tan nát không còn nguyên vẹn.Và rồi, một viên đạn từ họng súng lạnh lẽo kia, máu chảy ướt đẫm một cánh tay, đau đớn trên vai không bằng đau đớn trong tâm khi người con gái kia nước mắt như mưa rời khỏi sân thượng, khoảnh khắc lâm vào hôn mê, Orm Kornnaphat nghĩ rằng bản thân đã làm đúng, vì như vậy, chính là giữa cô và Lingling Kwong không có một mối quan hệ nào nữa cả, như vậy, Lingling Kwong đã an toàn rồi...Thế nhưng câu trả lời cho ba tháng tuyệt tình kia lại chính là Lingling Kwong biến mất tăm mất tích, Orm Kornnaphat tự trách chính mình, nếu cô không ngu ngốc lựa chọn tránh xa Lingling Kwong, có lẽ đêm qua cô đã ở đó, đã che chắn cho người con gái trong lòng của cô, đã bảo vệ thế giới của cô bình an.. lúc này, Lingling Kwong rời đi, không biết là đi đến đâu, nơi nào, trái tim Orm Kornnaphat sôi lên vì lo lắng và sợ hãi.. "Lingling... từ bây giờ, có là điểm yếu thì chị cũng phải ở cạnh em!"Đôi mắt hổ phách lóe lên một tia kiên định, ba tháng qua bỗng chốc trở thành một chuyện khôi hài trong cuộc đời Orm Kornnaphat.Orm Kornnaphat mặc kệ những kẻ trong tối, cô ngoài sáng, cô mặc kệ những hắc thủ xúc tu kinh tởm kia, sự thật về mẹ cô, cô vẫn sẽ điều tra, người phụ nữ của cô, cô vẫn sẽ bảo vệ, trừ khi hơi thở của Orm Kornnaphat tắt ngấm, nếu không, những điều cô yêu thương, cô sẽ ương ngạnh bảo hộ nó, đồng đội, bạn bè, gia đình và người cô yêu."Lingling, đợi em!"-END CHAP 14-