OrmLing | BẪY
BẪY - CHAP 12
Lingling Kwong sau một đêm khóc đến tê tâm liệt phế, tỉnh lại trên nền đá lạnh lẽo, cô mệt mỏi ngồi dậy, chầm chậm lê bước vào nhà vệ sinh, nhìn bản thân trong gương, đôi mắt sưng lên vì nước mắt, môi rách vì cú đấm trượt của người kia, trái tim mệt mỏi run rẩy đầy đau đớn, Lingling Kwong chống tay lên bồn rửa mặt, cúi đầu, những thứ tưởng chừng đã cạn kiệt lại lần nữa dâng lên, trào ra nức nở."Tại sao.. Orm...?"Từng tiếng nấc lại vang vọng như mỗi ngày của hai tháng qua, nhưng lần này lại đau đớn hơn rất nhiều...Ký ức Lingling Kwong từ từ quay trở lại theo từng giọt nước mắt...[Hai tháng trước]Từ ngày Orm Kornnaphat rời đi, Lingling Kwong không còn gặp lại Orm Kornnaphat, dù rằng cô hoàn toàn có thể đi tìm Orm Kornnaphat nhưng cô không làm được, bởi vì Lingling Kwong hiểu được, cả hai cần phải giữ khoảng cách với nhau. Đêm nay, Kaliris vẫn như mọi ngày, ánh đèn vàng nhạt hắt xuống mặt quầy bar bằng gỗ sồi, tiếng ly chạm nhau khẽ vang trong không khí trầm thấp, nhưng hôm nay, tất cả những thứ quen thuộc ấy bỗng trở nên xa lạ đến tàn nhẫn đối với Lingling Kwong, cánh cửa lớn bật mở, một bóng dáng quen thuộc bước vào, lạnh lùng, xa cách như thể khoảng cách giữa hai người đã hóa thành vạn dặm.Lingling Kwong nắm chặt chiếc khăn lau trong tay, từng đốt ngón tay trắng bệch vì cố gắng giữ bình tĩnh, cô vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn tâm lý, đã tự nhủ mình hàng trăm lần rằng nếu ngày nào đó Orm Kornnaphat quay trở lại, cô nhất định phải lạnh lùng, giữ khoảng cách với người đó, thế nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt hổ phách kia lướt qua cô, Lingling Kwong vẫn không thể ngăn trái tim mình loạn nhịp.Orm Kornnaphat bước tới quầy bar, dừng lại trước mặt cô, như thể đối diện với một người hoàn toàn xa lạ- Một ly whisky! Không cần đá! - Giọng nói vô hồn lạnh lẽoLingling Kwong ngẩn người, nhìn người trước mặt, không có sự ấm áp, không có chút dịu dàng, thậm chí không có lấy một ánh nhìn dành riêng cho cô, tất cả những thứ từng khiến Lingling Kwong nghĩ rằng mình đặc biệt, giờ đây đều tan biến như một trò đùa ác độc, cô siết chặt nắm đấm giấu phía sau quầy, nhíu mày nhưng sau đó rất nhanh che lại sự mất mát trong lòng, nhanh tay rót rượu như một cỗ máy vô tri, cô đẩy ly whisky tới trước mặt Orm Kornnaphat, đầu ngón tay khẽ run, nhưng vẫn cố gắng giấu đi dưới ánh đèn lờ mờ.Người kia cầm ly lên, thong thả xoay xoay chất lỏng màu hổ phách, ánh mắt khinh thường lướt qua Lingling Kwong như thể đang đánh giá một món đồ cũ kỹ không còn giá trị khiến Lingling Kwong chết lặng.Orm Kornnaphat nhấp một ngụm rượu, chất lỏng cay nồng chạm vào đầu lưỡi nhưng sắc mặt cô không đổi, bàn tay cầm ly rượu thong thả gõ nhịp lên mặt bàn gỗ, tiếng động nhỏ đều đều mà lạnh buốt, như gõ từng nhịp làm đám tang cho những hy vọng âm ỉ còn sót lại trong lòng Lingling Kwong.Mỗi tiếng "cạch" ấy, như mỗi nhát dao, cứa thẳng vào lòng cô, Lingling Kwong đứng yên, từ đầu đến chân căng cứng như một thân cây bị đóng băng giữa mùa đông lạnh lẽo vô độ, ánh mắt cố gắng che giấu cảm xúc nhưng vẫn không thể ngăn sự run rẩy nơi hàng mi. Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat, nhìn sự xa lạ ấy đang hiện hữu rành rành trước mắt, cảm giác như người kia chỉ cần khẽ xoay lưng là cả thế giới của cô cũng sẽ tan vỡ thành tro bụi.Không một lời chào...Không có nụ cười dịu dàng...Không còn tiếng gọi "Lingling" mềm mại....Chỉ có sự im lặng đến tàn nhẫn, sự lạnh lùng dần đẩy cô về phía vực thẳm... Dù Lingling Kwong biết rằng, đây chính là thứ cô mong đợi, nhưng cô chưa từng mong chờ một sự xa cách đầy đáng sợ như thế này...Lingling Kwong siết chặt nắm đấm hơn nữa, đầu ngón tay trắng bệch như thể máu đã ngừng chảy khi cô thấy Orm Kornnaphat quay lại nhìn cô, ánh mắt quét qua Lingling Kwong, một cái nhìn nhạt nhẽo, xa lạ, như thể cô chỉ là một phần vật dụng của quán bar này, tồn tại hay không đều không quan trọng.Khoảnh khắc ấy, Lingling Kwong nghe thấy trong tim mình vang lên tiếng "rắc" nhỏ, như thể một sợi dây mỏng manh cuối cùng cũng đã bị kéo đứt, cô quay mặt đi, không muốn để người khác thấy mắt cô đỏ hoe, lồng ngực phập phồng vì kìm nén, móng tay cắm sâu vào da thịt đến mức đau nhói.Lingling Kwong lần đầu tiên mờ mịt, cô muốn cả hai người không nên có mối liên kết, nhưng vì sao đối diện với một Orm Kornnaphat tuyệt tình như chưa từng biết đến sự tồn tại của cô lại khiến trái tim Lingling Kwong đau đến mức muốn nổ tung.Bóng dáng của người kia, hương gỗ nhàn nhạt thoảng qua, đến rồi lại rời đi như một cơn gió lạnh, mang theo tất cả tàn dư ấm áp từng thuộc về cô, Lingling Kwong đứng đó, một mình đối diện với khoảng trống mênh mông trong lòng, nước mắt dâng đầy, mặn chát nhưng không thể rơi.Đêm đó, Kaliris vẫn đông người, nhạc vẫn vang, đèn vẫn rực rỡ...Nhưng Lingling Kwong cảm thấy chưa bao giờ nơi này lại lạnh lẽo đến thế...***Từ ngày hôm đó Lingling Kwong không còn ra ngoài tiếp khách như trước nữa, cô thừa nhận bản thân trở nên yếu đuối, nhưng cô không đủ can đảm đối diện với một Orm Kornnaphat băng lãnh tuyệt tình như thế, Lingling Kwong biết, mọi thứ là cô lựa chọn, nhưng để thực hiện được, tại sao lại khó như vậy, hơn nữa, cô chỉ muốn Orm Kornnaphat giữ khoảng cách với cô, không phải là biến cô trở thành kẻ xa lạ... mà hơn thế... đôi mắt hổ phách kia đang nhắc cho cô biết.. cô chỉ là một món đồ chơi đã cũ.. một thứ mà Orm Kornnaphat đã chán chường và lựa chọn vứt bỏ...Một ngày giữa tháng 10, Lingling Kwong được mời đến bữa tiệc của đám quan chức cao tầng, bữa tiệc đêm hôm ấy được tổ chức tại một khách sạn 5 sao giữa trung tâm Bangkok, nơi những chiếc ly pha lê chạm nhau leng keng và những nụ cười mang đầy toan tính giăng khắp mọi ngóc ngách, ánh đèn chùm vàng rực rỡ quét qua gương mặt mỗi người, làm sáng lên những bộ lễ phục xa hoa và những bộ vest chỉnh tề.Lingling Kwong bước vào, với bộ đầm đen dài ôm sát lấy thân hình thanh mảnh của cô, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh như mọi lần, trong thế giới giả tạo này, cô vẫn luôn là một mảng tối tách biệt, chẳng cần phải giả vờ thân thiện, càng không cần phải che giấu bản thân, nhưng khi ánh mắt cô quét qua đám đông va phải một bóng dáng quen thuộc, trái tim lạnh lẽo bỗng dưng thắt lại.Nơi đó...Orm Kornnaphat trong bộ vest màu xám tro ôm lấy từng đường nét cơ thể toát lên sự cứng cỏi kiêu ngạo, bước bên cạnh một người phụ nữ khác, Lingling Kwong biết người phụ nữ kia, là Serafina, thiên kim kiêu kỳ của Thủ tướng.Orm Kornnaphat cảm nhận có người nhìn cô, quay lại bắt gặp thân ảnh tuyệt mỹ của Lingling Kwong đang đơn độc như một con cừu giữa bầy sói hung ác, nhưng cô cũng chẳng buồn bận lòng, ánh mắt nhanh chóng lướt qua khỏi Lingling Kwong.Orm Kornnaphat sải bước bên Serafina, trước mắt Lingling Kwong, ngón tay thon dài xinh đẹp của Orm Kornnaphat lướt hờ lên lưng Serafina một cách thân mật, nụ cười nhàn nhạt nở trên môi, nụ cười mà ngày xưa đã thuộc về Lingling Kwong vô số lần, ánh mắt dịu dàng mà ba tháng trước vẫn còn giam cầm cô trong những đêm dài không ngủ đang cấp cho người phụ nữ bên cạnh Orm Kornnaphat, không phải Lingling Kwong, còn cô chỉ lặng lẽ đứng đó, trong bộ váy đen lạnh lẽo, như một cái bóng bị quên lãng.Lingling Kwong cảm nhận trái tim gào thét, linh hồn run rẩy, đau đớn dày xéo trong tâm can, nhăn mi hít sâu một hơi rồi cất bước, từng bước nặng nề đi tới, mỗi bước như dẫm lên đinh nhọn, nhức buốt đến tận xương, khi khoảng cách giữa cô và Orm Kornnaphat chỉ còn vài bước, trái tim cô đập thình thịch như muốn bật ra khỏi lồng ngực, thế nhưng, cô vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, lạnh nhạt, như thể không có gì đang gào thét bên trong.Orm Kornnaphat cuối cùng cũng nhìn Lingling Kwong gần trước mặt, ánh nhìn lướt qua, rất nhanh, rất lạnh và đầy hờ hững, như thể đang nhìn một người xa lạ, Orm Kornnaphat nghiêng người, môi khẽ nhếch, ánh mắt chứa đầy sự trào phúng.- Khun Lingling Kwong! - Serafina nhận ra Lingling Kwong cúi đầu lịch sự chào- Sawadee Khun Serafina! - Lingling Kwong đáp lại Serafina, nhưng ánh mắt đều như có như không nhìn Orm Kornnaphat - Tôi có chuyện muốn nói với Thiếu tá Kornnaphat, không biết có thể không? Serafina nhìn Orm Kornnaphat chỉ thấy Orm Kornnaphat gật nhẹ đầu nghiêng người thì thầm gì đó với Serafina một cách thân mật khiến Lingling Kwong cảm thấy lồng ngực đau nhức.Bóng hai người trải dài trên một khoảng không rộng lớn, tuy đứng cách xa nhưng lại đầy hoàn mỹ.- Có chuyện gì? Tôi rất bận! - Orm Kornnaphat lạnh lùng lên tiếng- Thái độ của em như vậy là sao? - Lingling Kwong nhíu mày không vui- Chị muốn tôi có thái độ gì? - Orm Kornnaphat cười nhạt - Bám theo chị như một chú cún con?- Ý tôi không phải là vậy! - Lingling Kwong nhíu mày khó chịu- Lingling Kwong! Đừng làm phiền tôi nữa, tránh xa tôi ra, chị làm tôi rất khó chịu đấy! - Orm Kornnaphat gằn từng chữ- Sao..? - Lingling Kwong ngẩng ra, khuôn mặt đầy mờ mịt- Không ngại nói với chị, tôi đối với chị chỉ là hứng thú nhất thời thôi! - Orm Kornnaphat đút tay vào túi quần từ từ bước đến chỗ Lingling Kwong, nhếch môi cười lạnh - Hiện tại, tôi chơi chán rồi, không muốn chơi nữa! Lingling Kwong cảm giác tai ù đi, mắt mở lớn không thể tin nhìn Orm Kornnaphat- Mà nghĩ cũng buồn cười thật đấy! - Orm Kornnaphat bật cười khẽ - Cái gì mà đừng trở thành điểm yếu của nhau?Orm Kornnaphat ngửa cổ cười lớn, tay đưa lên ôm lấy nửa phần trên của mặt, tiếng cười như đinh đóng thẳng vào đại não Lingling Kwong, cô cười thêm vài tiếng, lại thả tay xuống, bộ dáng đầy cao ngạo nhìn Lingling Kwong- Đừng tự mình đa tình bà chủ! - Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong đang chết lặng nhìn cô - Từ hôm nay, đừng mang ánh mắt đó nhìn tôi nữa, tôi sẽ cảm thấy phiền lắm! Orm Kornnaphat nhướng mày nhìn thẳng Lingling Kwong, từng câu từng chữ nhẹ nhàng vang lên, nhưng đi qua tai của Lingling Kwong thì đó lại là những mũi tên trong suốt, sắc lạnh ghim thẳng vào linh hồn cô, đôi mắt nâu từ từ ngập trong nước, một giọt trong suốt rơi ra, nhưng không làm Orm Kornnaphat cảm thấy thương xót, chỉ nhận lại một ánh nhìn cùng một nụ cười giễu cợtKhông cần nói thành lời, chỉ với một ánh nhìn đó, một nụ cười kia, Lingling Kwong đã minh bạch, và trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy bản thân mình thật thấp kém, Lingling Kwong, bà chủ Kaliris mà thiên hạ ngưỡng mộ, hóa ra trong mắt Orm Kornnaphat chẳng khác gì một món đồ chơi nhàm chán, không xứng đáng, không đủ tư cách, càng không đáng để lưu tâm.Trái tim cô lạnh ngắt.Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong đang cứng đờ người nhìn cô, cũng không muốn nói thêm câu nào, quay lưng rời đi, để lại ánh mắt Lingling Kwong sau lưng đang nhìn chằm chằm vào cô.Lingling Kwong đôi mắt đầy nước, nhìn Orm Kornnaphat đang bước đến chỗ Serafina, tay choàng qua eo thon của người kia, cúi thấp đầu ghé sát, thì thầm điều gì đó, làm Serafina bật cười, đôi mắt lấp lánh ánh đèn, họ trông như một cặp đôi hoàn hảo, một người quyền lực, một người xuất thân hiển hách, đám đông xung quanh cũng dần chú ý, xì xào bàn tán, ngợi khen.Lingling Kwong quay mặt đi, tránh khỏi hình ảnh đẹp đẽ trước mắt kia, trong lòng cô lúc này, đang có một cơn bão lớn cuộn trào dữ dội, nhưng cô chỉ có thể nuốt ngược tất cả xuống đáy lòng bước đi, từng bước từng bước như kéo lê cả trái tim nặng trĩu sau lưng.Tiếng ly pha lê chạm nhau, tiếng nhạc du dương, tiếng cười của Orm Kornnaphat và Serafina như những lưỡi dao cùn chầm chậm cứa vào tâm can cô.Đêm ấy, trên chiếc giường đơn lạnh lẽo ở Kaliris, Lingling Kwong ôm lấy bản thân, cuộn tròn, mặc cho nước mắt thấm ướt gối, mặc cho trái tim quặn thắt từng cơn.Orm Kornnaphat đã từng nói, sẽ ở bên cô, bảo hộ cô, chịu trách nhiệm với cô một đời... thế nhưng.. giờ đây, người kia lại ở bên người khác, cười, nói, thì thầm, dịu dàng, những điều mà Lingling Kwong từng nghĩ chỉ thuộc về cô.Thì ra... tất cả chỉ là ảo mộng.Nhưng cô không thể trách ai... là vì chính cô yêu cầu Orm Kornnaphat như vậy, rằng chính cô mong muốn Orm Kornnaphat giữ khoảng cách với cô, đây là nghiệt cô tạo ra, cô phải tự gánh lấy... Chỉ là... Lingling Kwong chưa từng nghĩ.. đoạn tội nghiệt này lại đau đớn như thế... Cô càng nghĩ càng thấy bản thân buồn cười, tự bản thân hiểu rõ cô không thể Orm Kornnaphat làm người canh lưng, đẩy người kia rời đi, bây giờ Orm Kornnaphat đã hoàn toàn tách khỏi cô thì cô lại có tâm tư níu kéo để rồi nhận lại sự khinh miệt của Orm Kornnaphat, Lingling Kwong cười thê lương, tất cả là do cô sai...***Hơn ba tuần sau đó, thời tiết Bangkok se lạnh hơn thường lệ.Lingling Kwong nhận được lời mời đến biệt thự của Thủ tướng để thảo luận một số việc như thường lệ, Lingling Kwong chính là cố vấn bí mật của phe Thủ tướng, vậy nên, không ai dám động đến Kaliris và cô cần một thân phận an toàn để điều tra những thứ cô muốn biết.Lingling Kwong xuất hiện với phong thái điềm tĩnh quen thuộc, bộ váy đen ôm sát cơ thể cao gầy, bước qua hành lang trải thảm dày với những bức họa cổ treo dọc hai bên, căn biệt thự rộng lớn tràn ngập sự xa hoa và quyền lực, nhưng đối với Lingling Kwong lúc này, tất cả những thứ đó đều không liên quan đến cô, Lingling Kwong chỉ muốn làm xong việc và rời đi.Thế nhưng... định mệnh trêu người...Khi vừa bước tới khúc ngoặt trước đại sảnh, Lingling Kwong khựng lại, một cảnh tượng đập vào mắt khiến hơi thở cô nghẹn lại.Trước mắt Lingling Kwong không xa, nơi phía hành lang bên phải, dưới ánh đèn vàng, Orm Kornnaphat đang ép sát Serafina vào tường đá cẩm thạch lạnh buốt, khoảng cách giữa hai người gần đến mức ánh đèn cũng không thể chen vào giữa.Serafina cười khúc khích, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên vạt áo của Orm Kornnaphat, Serafina cố ý nhích sát hơn, môi kề sát bên tai người kia, như đang nói điều gì đó thật ngọt ngào.Lingling Kwong lặng người đứng phía sau cột hành lang, nấp mình trong bóng tối.Cô không cố ý nghe lén, càng không muốn nghe, nhưng từng từ, từng chữ vang lên rõ ràng, như những mũi kim đâm thẳng vào tâm can cô, không chút thương tiếc...- Khun Lingling Kwong đang ở đây đấy, không sợ cô ấy nhìn thấy sao? - Giọng Serafina mang theo tiếng cười nũng nịu.Lingling Kwong siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng cô không thể ngăn đôi chân mình đóng đinh tại chỗ.- Thì sao chứ? Với tôi, cô ta chỉ là một công cụ tạm thời... - Orm Kornnaphat trả lời bằng một giọng nhạt nhẽo lạnh buốt - ... dễ lợi dụng, dễ khống chế, hơn nữa tôi đã đạt được mục đích, thì giữ lại làm gì cho phiền!Trái tim Lingling Kwong như bị bóp chặt.- Em cũng thật là tàn nhẫn... Quả dưa non! - Serafina cười trêu chọc"Quả dưa non.." Lingling Kwong cắn chặt răng, cụm từ cô dùng để gọi Orm Kornnaphat, lúc này lại bật khỏi môi người phụ nữ khác, đây chính là minh chứng cho việc Orm Kornnaphat đã mang toàn bộ mọi thứ giữa hai người nói cho một người thứ ba biết.- Đừng gọi tôi như vậy! - Orm Kornnaphat nhíu mày - Không thích! - Được rồi, em cũng đủ ác đó! Vứt bỏ cô ấy như vậy, không sợ ngày nào đó cô ấy bắn chết em hay sao? - Serafina khoác tay ôm lấy cổ Orm Kornnaphat- Chị ta không có bản lĩnh đó đâu! - Orm Kornnaphat cười lạnh - Chỉ là một bà chủ của quán Bar nhỏ, dù là thân tín của Thủ tướng thì sao chứ? Muốn đứng cùng với tôi sao? Cô ta không xứng! Lingling Kwong cảm nhận máu trong người đông lại.Lingling Kwong mím môi muốn rời đi, thế nhưng không hiểu vì sao, bằng một cách nào đó, đôi mắt cô đã thu trọn hình ảnh Orm Kornnaphat cúi đầu, áp môi lên làn da trắng nõn của Serafina, hôn dọc lên cổ người kia trong một cử chỉ tràn ngập chiếm hữu và dục vọng, phô bày ra ngay giữa nơi sang trọng quyền quý này như một sự sỉ nhục đối với tất cả những gì Lingling Kwong từng tin tưởng.Lingling Kwong nhìn thấy Serafina bật cười khúc khích, tay nắm lấy cổ áo Orm Kornnaphat như muốn kéo người kia vào sâu hơn, rồi cả hai cùng biến mất sau cánh cửa căn phòng dành riêng cho khách quý.Lingling Kwong chết lặng...Không một lời...Không một tiếng động...Chỉ có gió lạnh thổi rát qua hành lang rộng lớn, khiến cơ thể cô run lên từng hồi, nhưng không phải vì lạnh... mà vì trái tim cô đang tan nát... những thứ cô từng níu lấy, lời hứa, ánh mắt dịu dàng, vòng tay ấm áp trong đêm tối, tất cả đều sụp đổ tan tành chỉ trong một khoảnh khắc.Lingling Kwong quay người, bước đi mà không cần biết mình đang đi đâu, giày cao gót gõ lên nền đá vang lên từng tiếng khô khốc, cô đơn đến thảm hại, người như nặng ngàn cân, đè ép đến nỗi từng hơi thở cũng trở nên khó khăn.Trong lòng Lingling Kwong, từ hôm đó, vốn dĩ chỉ có những tia ánh sáng ít ỏi, nay đã hoàn toàn vụt tắt, chỉ còn bóng tối, lạnh lẽo, và nỗi đau gặm nhấm mỗi ngày, như vết thương sâu hoắm không thể nào liền miệng.Lingling Kwong vốn dĩ chỉ mong đợi cả hai giữ khoảng cách với nhau vì cô không muốn đẩy Orm Kornnaphat vào nguy hiểm, nhưng cô chưa từng muốn nhận lấy một sự phản bội đau đớn thế này, ánh mắt ấy từng nhìn cô như cả thế giới, từng cái ôm từng nụ hôn lại dịu dàng đến thế, thế nhưng, hóa ra, tất cả chỉ là dối trá, là một giấc mơ đẹp đã sớm định sẵn phải tan vỡ..."Dưa non chưa chín... đúng là thật chát..."Nước mắt rơi dài từng đêm... trong tiếng thì thầm thê lương...-END CHAP 12-