OrmLing | BẪY
BẪY - CHAP 11
[Ba tháng sau]Bangkok tháng 12, bầu trời se lạnh nhưng hanh khô, không một giọt mưa, gió bấc thổi qua những con phố vắng người, mang theo chút lạnh lẽo ngấm vào da thịt, trên sân thượng của một tòa nhà bỏ hoang ngoại ô phía Tây, hai thân ảnh đối diện nhau, từng luồng sát khí ngấm vào từng hơi thở nặng nề.Orm Kornnaphat lạnh lùng nhìn Lingling Kwong, người con gái cô đã không gặp cả một thời gian qua, vẫn xinh đẹp như vậy, cao ngạo như thế nhưng không còn vẻ lãnh đạm như ngày xưa, một Lingling Kwong đã hoàn toàn thay đổi, đôi mắt kia chứa đựng sự giận dữ, phẫn nộ, không cam lòng nhìn cô, còn cô, chỉ là một màu nhàn nhạt không cảm xúc.- Người này là của tôi, chị quay về đi! - Orm Kornnaphat quay lại kéo người phía sau vừa nãy đã bị cô đánh bất tỉnh- Không! Hắn là kẻ tôi cần! - Lingling Kwong lạnh lùng phun ra vài chữ, gió lạnh ban đêm không ngăn được lửa giận trong lòngCô theo thông tin trong usb đã lấy trước đây mới tìm được tung tích của một đầu mối khác, lại lần nữa chạm phải Orm Kornnaphat đang truy bắt, Lingling Kwong biết, người này quan trọng với cô cũng quan trọng với Orm Kornnaphat, nếu là ngày trước cô sẵn sàng không tranh giành với Orm Kornnaphat, nhưng hôm nay thì không, Lingling Kwong không thể để kẻ kia rời khỏi tay cô được.Orm Kornnaphat đứng thẳng, ánh mắt hổ phách lạnh lùng không chút gợn sóng, gương mặt đẹp đẽ như tượng tạc lúc này chỉ còn lại sự tuyệt tình và tàn nhẫn liếc nhìn người trước mặt đang cách cô không tới 5 mét.- Nếu chị có bản lĩnh thì đến đây cướp người! Nhưng tôi sẽ không nương tay! - Giọng không chút độ ấmLingling Kwong không nói gì, lao tới trước, cú đấm nhắm thẳng vào quai hàm Orm Kornnaphat, một động tác rất nhanh, dứt khoát, Orm Kornnaphat nghiêng đầu né đòn trong gang tấc, bàn tay phải lập tức bắt lấy cổ tay người kia, dùng lực xoay ngược nhưng Lingling Kwong phản ứng rất nhanh, cô xoay hông, kéo cả cánh tay theo để thoát ra, trả đòn, khuỷu tay trái bật mạnh về phía thái dương người muốn khống chế cô.Orm Kornnaphat lùi nửa bước tránh cú giật, trượt chân vòng ra sau Lingling kwong, tung một cú đá thấp nhắm vào mắt cá chân, Lingling Kwong bình tĩnh nhảy bật lên, chân phải đạp ngược ra sau, ép Orm Kornnaphat phải chặn lại bằng cẳng tay, va chạm giữa hai thân thể rắn rỏi vang lên tiếng bôm bốp khô khốc giữa sân thượng trống trải.Không ai nhường ai...Không có sự nhân nhượng, cả hai lao vào nhau như hai cơn lốc, từng đòn đánh hiểm hóc được tung ra, mặt Orm Kornnaphat bị một cú đá của Lingling Kwong xược qua, rách một đường, mà Lingling Kwong cũng không nhẹ nhàng, trực tiếp bị người kia tung một quyền, ngửa đầu tránh đi lại không kịp, nắm đấm lướt qua môi để lại một vết rỉ ra từng giọt máu nhỏ.Lingling Kwong xoay nửa người, tung cú đấm thẳng, nhưng Orm Kornnaphat chặn lại, chớp cơ hội kẹp lấy khuỷu tay Lingling Kwong, kéo lệch trọng tâm làm cho Lingling Kwong loạng choạng, nhưng rất nhanh cô chống tay xuống đất, bật người lên đá ngược, đòn phản kích hiểm hóc buộc Orm Kornnaphat phải ngửa người né tránh, mũi giày sượt qua sát mặt, suýt chút nữa lại thêm một lần cào rách da cô.Orm Kornnaphat nhíu mày, nghiến chặt răng, lao thẳng vào, hạ trọng tâm, dùng vai húc vào bụng Lingling Kwong, đẩy cô dạt về phía rìa sân thượng, Lingling Kwong bị trượt chân, lưng đập mạnh vào lan can thép, nhưng Orm Kornnaphat không để cô kịp lấy lại thế thăng bằng, người kia tiến đến, gập đầu gối thúc thẳng vào bụng cô.Lingling Kwong khụ lên một tiếng đau đớn, nhưng đôi mắt không chịu khuất phục, cô vặn người, dùng lực đẩy Orm Kornnaphat ra, giữ lấy cổ tay đối phương bẻ ngược ép về phía sau, đồng thời dùng vai đẩy mạnh hòng áp sát tấn công.Orm Kornnaphat không lùi, ngược lại, cô trượt chân về bên trái, dồn toàn lực vào một cú móc ngang nhắm thẳng vào xương sườn Lingling Kwong vang lên một tiếng va chạm sắc lạnh. Cả hai đều thở gấp, cơ bắp căng lên, máu sôi sùng sục chạy dưới da.Lingling Kwong lần nữa lướt tới, đấm một cú móc hiểm ác vào cằm Orm Kornnaphat, lại bị Orm Kornnaphat đỡ được, nhưng cô liền mất trọng tâm, thân hình loạng choạng, không cho Orm Kornnaphat cơ hội lấy lại thế trận, Lingling Kwong tung liên hoàn ba cú đấm ba điểm hoàn hảo, vai, ngực và bụng làm cho Orm Kornnaphat ăn đau rên lên một tiếng rồi lùi lại vài bước, nhíu mày nhìn Lingling Kwong.- Dừng cái việc vô nghĩa này ở đây đi! - Orm Kornnaphat nâng tay lau đi vết máu đang trượt dài trên gò máNói rồi lạnh lùng quay lại đi về phía chỗ kẻ đang bất tỉnh kia, bỏ lại sau lưng một khuôn mặt đang nhìn cô đầy phẫn nộ.Lingling Kwong nheo mắt, lần nữa lao lên trước, bàn tay nhỏ nhắn nhưng mạnh mẽ chụp lấy cổ áo Orm Kornnaphat, kéo sát lại, trong khoảnh khắc, hơi thở hai người phả vào nhau, nóng bỏng và dữ dội, đôi mắt hổ phách trầm xuống, chụp lấy cổ tay Lingling Kwong, siết mạnh, nhấc chân, giẫm mạnh xuống mu bàn chân Lingling Kwong, buộc đối phương phải buông lỏng tay, nhân cơ hội đấm thẳng vào ngực người kia bằng khuỷu tay, đẩy Lingling Kwong lùi về sau.Lingling Kwong ngã quỵ xuống, một bên gối chống đất, thở dốc, ngẩng đầu nhìn Orm Kornnaphat bằng ánh mắt ngập tràn phẫn nộ và tổn thương, cắn môi đến bật máu, cô đưa tay run rẩy rút khẩu súng Glock từ hông ra, chĩa thẳng về phía Orm Kornnaphat.Nòng súng đen ngòm run nhẹ trong tay Lingling Kwong, không phải vì sợ hãi, mà vì trái tim cô đang rạn nứt, mà trước mặt cô, Orm Kornnaphat đứng yên, nhìn chằm chằm vào nòng súng chĩa thẳng vào mình, đôi mắt hổ phách lạnh đến đáng sợ.Một ngọn gió thổi qua khẽ vẽ nên một bức tranh u ám giữa màn đêm Bangkok.- Bắn đi! - Orm Kornnaphat khàn khàn, giọng cô trầm thấp như thách thức.Lingling Kwong siết chặt bàn tay, ngón tay đặt trên cò súng, khoảng cách giữa hai người chỉ vỏn vẹn chưa đến hai mét, Orm Kornnaphat đứng đó, như một bức tượng sống, đôi mắt trống rỗng không chút phòng bị chờ đợi ngón tay thon gọn kia co lại, đem cò súng siết lấy, chờ đợi một viên đạn xuyên qua trái tim cô.Lingling Kwong cắn chặt răng, vai run lên vì kìm nén, nước mắt dâng lên, từng hình ảnh ùa về...Chỉ ba tháng trước, người trước mắt đã ôm lấy cô, người này đã nói bảo vệ cô, đã nói sẽ chịu trách nhiệm với cô, hương gỗ ấm áp cả một đêm ấp ôm cô vào lòng, giọng dịu dàng dỗ dành trái tim cô, thế nhưng...Giờ đây, trước mắt cô chỉ là một kẻ lạnh lùng, Orm Kornnaphat không còn nhìn cô đầy tình cảm như trước, càng không còn sự ôn nhu dịu dàng...Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống lăn dài trên gò má nhợt nhạt của Lingling Kwong rồi hòa vào đêm tối...- Tại.. sao..? - Lingling Kwong run rẩy bật thành tiếng- Chị hỏi chuyện gì? - Orm Kornnaphat nhàn nhạt lên giọng- Tại sao lại lừa dối tôi? Tại sao hả? - Lingling Kwong gào lên đầy tuyệt vọng, cô mang trái tim trao cho người này, nhưng Orm Kornnaphat lại lạnh lùng bóp nát nó không chút thương tiếc- Tôi nghĩ rằng ngày đó ở biệt thự của Thủ Tướng chị đã có câu trả lời rồi? - Orm Kornnaphat nhếch môi - Nhưng nếu chị muốn nghe, tôi vẫn sẵn lòng để nói lại! Lingling Kwong thở hắt vì đau đớn cào xé trái tim cô.. - Người ta nói bà chủ Kaliris lạnh lùng, lãnh đạm.. - Orm Kornnaphat bước từng bước tới trước mặt Lingling Kwong nở nụ cười, nhưng đôi mắt không có chút cảm xúc nào được chứa đựng - .. không nghĩ lại thật sự động tâm với tôi, quả nhiên, mọi người đều nói đúng, tôi thật sự có sức hút, chị nói có phải không? Đôi mắt nâu từ từ dấy lên từng tia phẫn nộ- Ngày tôi bị đổ tội giết Niki, chị vì tôi mà làm giả một đoạn ghi hình, tôi đã biết, chị là người tôi có thể lợi dụng! - Orm Kornnaphat cười nhạtLingling Kwong run bần bật, hai chữ "lợi dụng" đâm vào tim cô thành hai vết cắt sâu hoắm, rỉ máu...- Và tôi đoán đúng rồi! - Orm Kornnaphat mặc kệ đôi mắt Lingling Kwong đang hằn lên từng sự đau đớn, giọng lanh lảnh vang nhẹ - Nếu không nhờ chị kiên quyết cản lại Jarat, tôi cũng không thể kéo dài thời gian mà điều tra hắn, mà cũng nhờ... Orm Kornnaphat cúi người về phía Lingling Kwong nói nhẹ như bỡn- ... nhờ chị đánh đổi một đêm đó lấy cái usb kia, tôi mới thành công một mũi tên bóp chết hai con nhạn, còn khiến Thaksin lung lay, giúp cho ba tôi bớt đi một mối lo ngại.. - Orm Kornnaphat cười nửa miệng - ... đáng ra tôi phải nghe lời mọi người tiếp cận chị sớm hơn mới phải...Lingling Kwong đứng bất động như một pho tượng, mỗi lời nói ra từ miệng Orm Kornnaphat như từng nhát dao tàn nhẫn cắm thẳng vào lòng ngực cô, không cho cô cơ hội thở, không cho cô bất kỳ lối thoát nào.Gió đêm lồng lộng quét qua mái tóc dài đã rối tung vì trận chiến vừa rồi, thổi tấp vào cả thân ảnh mảnh khảnh thấm vào da thịt lạnh toát, nhưng sự lạnh giá bên ngoài không thể so được với lạnh lẽo trong tim...Trước mắt cô, Orm Kornnaphat đứng đó, đầy cao ngạo, đầy tuyệt tình, đôi mắt hổ phách không còn chút ấm áp nào như những ngày trước, tựa như tất cả dịu dàng, tất cả yêu thương, tất cả những lời hứa hẹn từng rót vào tai Lingling Kwong đêm hôm ấy... đều chỉ là một giấc mộng do cô tự ảo tưởng, như khói mờ trước mặt trời, chớp mắt liền vụt mất...- Vậy ra... - Lingling Kwong khàn giọng, từng chữ bật ra từ cổ họng khô khốc - ... mọi thứ... chỉ là lợi dụng...?- Đúng vậy! Bà chủ Kaliris với sức ảnh hưởng ngầm, chẳng phải là con át chủ bài tốt nhất sao? Chẳng lẽ... - Orm Kornnaphat nhếch môi, ánh mắt như dao lướt qua gương mặt tái nhợt của Lingling Kwong - .. chị thật sự nghĩ tôi yêu chị sao?"Chát!"
Một tiếng thanh thúy vang lên giữa đêm khuya thanh vắng, Lingling Kwong thở hổn hển vì giận dữ, bàn tay trái tê rần vì cái tát vừa rồi, mà Orm Kornnaphat cũng chỉ nghiêng đầu một chút rồi lại nhìn thẳng cô, đôi mắt như nhìn vào một kẻ vừa bị vứt bỏ lại nghĩ mình thanh cao đầy quan trọng với Orm Kornnaphat.- Không muốn bị người khác lợi dụng thì bản thân đừng tỏ ra có giá trị! - Orm Kornnaphat nói, giọng nhẹ tựa lông hồng, nhưng lạnh lẽo đến tê dại - Là do chị có quá nhiều giá trị mới khiến người khác thèm muốn chị mà thôi, trách được ai?- Câm miệng! - Lingling Kwong đưa thẳng súng chĩa vào đầu của Orm Kornnaphat- Bắn đi! - Orm Kornnaphat thách thức - Hay chị không nỡ? Chị vẫn còn tham luyến ngón tay tôi sao? Bà-chủ?- Khốn kiếp!!! "Pằng!"Tiếng súng vang lên, xé rách màn đêm tịch mịch, thế giới trước mắt Lingling Kwong bỗng chốc trở nên mơ hồ, mọi thứ xung quanh như vỡ vụn thành từng mảnh, cô đứng đó, bất động, tay vẫn nắm chặt khẩu Glock, nòng súng còn đang run rẩy trong không khí giá lạnh.Một vệt máu bắn ra, loang đỏ trên nền bê tông xám xịt, Lingling Kwong ngơ ngác nhìn, ngực thắt lại, cơn đau nhói thẳng vào trong trái tim như thể có ai đó dùng tay không bóp chặt lồng ngực cô, cứng đến mức không thể thở nổi, trước mắt nhòe đi, thế giới bỗng chốc chỉ còn một màu đen kịt rùng rợn, bàn tay buông thõng, khẩu súng trượt khỏi ngón tay, rơi xuống nền bê tông lạnh ngắt vang lên âm thanh nhỏ đến đáng thương..Đôi chân mạnh mẽ thường ngày lúc này vô lực, loạng choạng cất bước, từ từ rời khỏi nơi hoang tàn lạnh lẽo kia, để lại phía sau một vết máu đỏ tươi đầy ám ảnh, đôi tai như ù đi, ý thức cũng một mảng mơ mơ hồ hồ trắng đục, phía sâu trong lòng, nơi trái tim và linh hồn đang ôm lấy nhau, chỉ thấy đang nứt ra.. vỡ vụn..Thế giới xung quanh.. chỉ còn.. một đôi mắt lãnh đạm.. một giọng nói lạnh lùng và.. một mùi máu tanh nồng vương theo một hương gỗ ấm áp... Mùi hương từng khiến cô tham luyến... từng là giấc mộng đẹp nhất trong đời cô... giờ đây... chỉ còn lại sự ám ảnh ghê rợn...Lingling Kwong không biết cô về tới Kaliris bằng cách nào, chỉ biết Anicha hoảng hốt tột cùng vì bộ dáng như một người đã chết của Lingling Kwong, trong mắt Anicha, cô chưa từng có ấn tượng về một Lingling Kwong lúc này... tan nát và tuyệt vọng...Lingling Kwong không để ai giữ cô lại, như một con rối vô hồn, cô nặng nề lê bước vào phòng, cửa đóng sập, cô phủ phục xuống sàn, lạnh lẽo của nền đá cũng không giúp được trái tim đang rên rỉ đau rát vì từng nhát dao đang cứa vào..."Mình.. đã bắn em ấy..." Lingling Kwong thì thầm.. nước mắt rơi ra thành từng giọt, trải dài trên gò má rồi rơi thẳng xuống sàn không tạo ra một tiếng động nào cả chỉ có tiếng nức nở của bản thân cô, cuộn tròn người hòng xóa đi sự bi ai trong lòng nhưng vô vọng, Lingling Kwong nấc lên thanh âm của sự tuyệt vọng... "Tại sao.. em lại đối xử với tôi như vậy..."Dù người kia đã phản bội cô, lợi dụng cô, bóp nát trái tim cô không chút thương tiếc, thế nhưng, khi ngón tay cô siết cò, khi máu đỏ tươi loang ra trước mắt, thứ Lingling Kwong nhận được không phải sự hả hê vì đã trả thù sự phản bội của Orm Kornnaphat mà là cơn đau thấu tận xương tủy, cào xé đến rách toạc từng tấc da thịt trong lòng..Hình ảnh Orm Kornnaphat ngã xuống, máu chảy từng giọt trên nền sân thượng, đôi mắt hổ phách vẫn lạnh băng nhìn cô... lặp đi lặp lại trong tâm trí Lingling Kwong như một bản án... bản án cho tình cảm của cô... bản án cho một đêm ân ái đầy nóng ấm.. bản án cho sự ngu ngốc của chính cô... rằng cô đã yêu một người không nên yêu...Vang bên tai từng thanh âm dịu dàng..."Tin em...""Em sẽ bảo vệ chị...""Em sẽ chịu trách nhiệm..."Tất cả chỉ còn lại sự dối trá đầy méo mó ghê rợn... Trong đêm dài lạnh lẽo, Lingling Kwong lặng lẽ khóc nấc đến khi khàn cả tiếng, đến lúc nước mắt cạn khô, đến khi toàn thân rã rời như thể mất đi tất cả sức lực...Sau một đêm không còn bà chủ Kaliris đầy lãnh ngạo, kiêu hãnh và ngọt ngào... chỉ còn lại một Lingling Kwong tan nát.. tuyệt vọng và đầy thương tích...Mọi thứ đẹp đẽ nhất đã kết thúc sau tiếng súng vô hồn kia...- END CHAP 11 -
Một tiếng thanh thúy vang lên giữa đêm khuya thanh vắng, Lingling Kwong thở hổn hển vì giận dữ, bàn tay trái tê rần vì cái tát vừa rồi, mà Orm Kornnaphat cũng chỉ nghiêng đầu một chút rồi lại nhìn thẳng cô, đôi mắt như nhìn vào một kẻ vừa bị vứt bỏ lại nghĩ mình thanh cao đầy quan trọng với Orm Kornnaphat.- Không muốn bị người khác lợi dụng thì bản thân đừng tỏ ra có giá trị! - Orm Kornnaphat nói, giọng nhẹ tựa lông hồng, nhưng lạnh lẽo đến tê dại - Là do chị có quá nhiều giá trị mới khiến người khác thèm muốn chị mà thôi, trách được ai?- Câm miệng! - Lingling Kwong đưa thẳng súng chĩa vào đầu của Orm Kornnaphat- Bắn đi! - Orm Kornnaphat thách thức - Hay chị không nỡ? Chị vẫn còn tham luyến ngón tay tôi sao? Bà-chủ?- Khốn kiếp!!! "Pằng!"Tiếng súng vang lên, xé rách màn đêm tịch mịch, thế giới trước mắt Lingling Kwong bỗng chốc trở nên mơ hồ, mọi thứ xung quanh như vỡ vụn thành từng mảnh, cô đứng đó, bất động, tay vẫn nắm chặt khẩu Glock, nòng súng còn đang run rẩy trong không khí giá lạnh.Một vệt máu bắn ra, loang đỏ trên nền bê tông xám xịt, Lingling Kwong ngơ ngác nhìn, ngực thắt lại, cơn đau nhói thẳng vào trong trái tim như thể có ai đó dùng tay không bóp chặt lồng ngực cô, cứng đến mức không thể thở nổi, trước mắt nhòe đi, thế giới bỗng chốc chỉ còn một màu đen kịt rùng rợn, bàn tay buông thõng, khẩu súng trượt khỏi ngón tay, rơi xuống nền bê tông lạnh ngắt vang lên âm thanh nhỏ đến đáng thương..Đôi chân mạnh mẽ thường ngày lúc này vô lực, loạng choạng cất bước, từ từ rời khỏi nơi hoang tàn lạnh lẽo kia, để lại phía sau một vết máu đỏ tươi đầy ám ảnh, đôi tai như ù đi, ý thức cũng một mảng mơ mơ hồ hồ trắng đục, phía sâu trong lòng, nơi trái tim và linh hồn đang ôm lấy nhau, chỉ thấy đang nứt ra.. vỡ vụn..Thế giới xung quanh.. chỉ còn.. một đôi mắt lãnh đạm.. một giọng nói lạnh lùng và.. một mùi máu tanh nồng vương theo một hương gỗ ấm áp... Mùi hương từng khiến cô tham luyến... từng là giấc mộng đẹp nhất trong đời cô... giờ đây... chỉ còn lại sự ám ảnh ghê rợn...Lingling Kwong không biết cô về tới Kaliris bằng cách nào, chỉ biết Anicha hoảng hốt tột cùng vì bộ dáng như một người đã chết của Lingling Kwong, trong mắt Anicha, cô chưa từng có ấn tượng về một Lingling Kwong lúc này... tan nát và tuyệt vọng...Lingling Kwong không để ai giữ cô lại, như một con rối vô hồn, cô nặng nề lê bước vào phòng, cửa đóng sập, cô phủ phục xuống sàn, lạnh lẽo của nền đá cũng không giúp được trái tim đang rên rỉ đau rát vì từng nhát dao đang cứa vào..."Mình.. đã bắn em ấy..." Lingling Kwong thì thầm.. nước mắt rơi ra thành từng giọt, trải dài trên gò má rồi rơi thẳng xuống sàn không tạo ra một tiếng động nào cả chỉ có tiếng nức nở của bản thân cô, cuộn tròn người hòng xóa đi sự bi ai trong lòng nhưng vô vọng, Lingling Kwong nấc lên thanh âm của sự tuyệt vọng... "Tại sao.. em lại đối xử với tôi như vậy..."Dù người kia đã phản bội cô, lợi dụng cô, bóp nát trái tim cô không chút thương tiếc, thế nhưng, khi ngón tay cô siết cò, khi máu đỏ tươi loang ra trước mắt, thứ Lingling Kwong nhận được không phải sự hả hê vì đã trả thù sự phản bội của Orm Kornnaphat mà là cơn đau thấu tận xương tủy, cào xé đến rách toạc từng tấc da thịt trong lòng..Hình ảnh Orm Kornnaphat ngã xuống, máu chảy từng giọt trên nền sân thượng, đôi mắt hổ phách vẫn lạnh băng nhìn cô... lặp đi lặp lại trong tâm trí Lingling Kwong như một bản án... bản án cho tình cảm của cô... bản án cho một đêm ân ái đầy nóng ấm.. bản án cho sự ngu ngốc của chính cô... rằng cô đã yêu một người không nên yêu...Vang bên tai từng thanh âm dịu dàng..."Tin em...""Em sẽ bảo vệ chị...""Em sẽ chịu trách nhiệm..."Tất cả chỉ còn lại sự dối trá đầy méo mó ghê rợn... Trong đêm dài lạnh lẽo, Lingling Kwong lặng lẽ khóc nấc đến khi khàn cả tiếng, đến lúc nước mắt cạn khô, đến khi toàn thân rã rời như thể mất đi tất cả sức lực...Sau một đêm không còn bà chủ Kaliris đầy lãnh ngạo, kiêu hãnh và ngọt ngào... chỉ còn lại một Lingling Kwong tan nát.. tuyệt vọng và đầy thương tích...Mọi thứ đẹp đẽ nhất đã kết thúc sau tiếng súng vô hồn kia...- END CHAP 11 -