OrmLing | BẪY (FULL)
BẪY - CHAP 3
Kaliris, lại thêm một đêm mưa...Trong phòng riêng phía sâu trong quán bar, ánh đèn ấm dịu phủ xuống chiếc bàn kính tròn, bên trên là một cốc trà thảo mộc đang bốc khói, Lingling Kwong dựa vào lưng ghế, ánh mắt dừng lại ở màn hình máy tính đặt trước mặt, tài liệu đã được mã hóa, đường truyền là nội bộ riêng của cô, thông tin từ một vệ tinh giả lập, nguồn gốc không thể truy ra, ngay cả giới tình báo Thái cũng chưa từng chạm đến.Nhìn vào nội dung trên màn hình: Bản đồ kho bãi, mạng lưới vận chuyển, tên tuổi những kẻ điều phối... Tất cả những gì Orm Kornnaphat tìm kiếm suốt ba tháng nay, đều ở đây.Ngón tay Lingling Kwong đặt lơ lửng trên nút gửi của bàn phím, không chạm vào, thứ đáng ra là một thao tác máy móc, chỉ cần một cú nhấn, lại bị trì hoãn bởi một điều mà chính cô cũng không thể gọi tên, Lingling Kwong không hiểu tại sao mình lại làm vậy.Vốn dĩ Lingling Kwong không có nghĩa vụ phải cứu lấy một cảnh sát trẻ đang bị đình chỉ công tác vì mất súng, càng không có lý do gì để giúp người mà cô lẽ ra nên tránh xa, vì sự an toàn của mạng lưới của cô, của tổ chức mà cô gầy dựng, và cũng là của chính bản thân cô, người từng được gọi là "Số 0", một kẻ lạnh lùng, lãnh ngạo, không sai lệch, không vì bất kỳ ai mà để lộ sơ hở, thế mà giờ đây, Lingling Kwong đang ngồi đây, nhìn chằm chằm vào một dòng tin nhắn vô danh được soạn sẵn nhưng chưa thể gửi đi, chỉ vì một vết máu đã khô trên vai ai đó, vì đôi mắt hổ phách kia vẫn kiêu ngạo dù đang run nhẹ do mất máu và đau đớn từ bên sườn.Lingling Kwong ngả người tựa ra sau ghế, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn vang lên từng tiếng lộp cộp trong không gian yên tĩnh, mắt cô nhìn trân trân vào ánh sáng le lói trong căn phòng riêng của mình, như đang tìm kiếm một lý do đủ hợp lý để lý trí có thể chấp nhận được hành động mà trái tim đã âm thầm ra lệnh."Có phải mình chỉ đang giữ lại một con cờ có thể hữu ích trong tương lai?" - Lingling Kwong tự nhủNhưng lý trí lập tức phản bác, nếu là vậy, cô đã không tự tay gỡ bỏ mọi dấu vết, đã không tự chặn đường truy ngược dữ liệu, đã không tự khiến mình trở thành kẻ ngoài cuộc như thế, trước giờ, tính cách của cô luôn sòng phẳng, trên thế gian này không có gì là miễn phí, tin tức của cô đôi khi đáng giá đến mức tiền cũng chưa chắc mua được, thứ khiến cô đứng vững giữa hai màu đen trắng tại Thái chính là thông tin, vậy mà lúc này, Lingling Kwong lại phá vỡ nguyên tắc của mình, mang tặng một thứ đáng giá, không cần hồi đáp.Lingling Kwong biết Orm Kornnaphat là hòn ngọc quý trên tay Đại Tướng, nếu để người kia mang ơn của cô, Lingling Kwong sẽ đạt được nhiều thứ mà cô mong muốn, kể cả con đường đi đến sự thật của 5 năm về trước, Lingling Kwong chỉ cần mang tin này đưa đến cho Orm Kornnaphat và khéo léo để lộ danh tính của bản thân là được, nhưng cô lại không muốn làm vậy.Lingling Kwong ngồi rất lâu, cho đến khi ly trà nguội hẳn, và cô vẫn không có một đáp án nào ngoài việc trái tim mình đã rung lên một điều gì đó khi thấy Orm Kornnaphat hôm ấy, máu me, ương ngạnh, và cô độc đến bất cần.Cuối cùng, Lingling Kwong vươn tay, nhấn gửi, cô không để bản thân nghĩ thêm điều gì nữa, cũng không cho mình cơ hội để rút lại, bởi dù là vì điều gì đi nữa, cũng đã quá muộn rồi... ***Trong căn hộ nhỏ, Orm Kornnaphat nhận được tin nhắn, một dãy ký tự lạ, không có tên người gửi gồm một tệp tin mã hóa, một bản đồ được vẽ tay bằng định vị, chỉ rõ thời gian, tọa độ, số lượng người tham gia, và cả tuyến đường thoát hiểm.Orm Kornnaphat nhìn màn hình không chớp mắt, vẻ mặt đầy suy tư, cô đang tự vấn rằng có nên tin vào thông tin này không, cô đã từng nhận một tin tương tự cách đây không lâu, và suýt bỏ mạng.Lần đó, cô mất súng, mất tín nhiệm, và bị đình chỉ.Lần đó, cô tưởng mình đã học xong bài học về sự tin tưởng.Thế nhưng, hiện tại, Orm Kornnaphat vẫn đang nhìn màn hình ấy, không thể xóa đi cũng không thể ngó lơ, đây là ai đang muốn giúp cô? Hay đang muốn hại cô? Hay lại là một cái bẫy khác? Orm Kornnaphat đưa tay đặt lên bàn phím, muốn truy lại dấu vết nhưng bất thành, đồng tử hổ phách nheo nheo mắt, lần này, có nên bước vào không?Orm Kornnaphat mím môi rồi thở hắt ra một hơi, nhìn mu bàn tay đang có một vết thương đã đóng vảy, lắc lắc cổ, nơi bả vai trái cũng không còn đau, sườn cũng chỉ còn lại một mảng xanh tím sau khi máu bầm tan hết, Orm Kornnaphat im lặng nhắm mắt, không hiểu sao lúc này cô muốn lắng nghe trực giác của chính mình, cô nghe được sâu trong lòng, có điều gì đó mách bảo rằng lần này hoàn toàn khác, trực giác đang gõ lên từng tế bào trong cô rằng đây không phải bẫy.Orm Kornnaphat mở mắt, cầm điện thoại nhấn gọi- Tối nay đi với tôi! - Tiểu thư à, cô còn đang bị đình chỉ đó, hơn nữa, Đại tướng có cho người theo dõi rồi! - Sein có chút lo lắng- Tôi biết! Nhưng nếu tôi đúng... chúng ta sẽ kết thúc được chuyện này! Và lấy lại tất cả! - Giọng lạnh lùng- Được! Tôi đến đón cô! - Sein đồng ý, đây là người mà cô đã chăm sóc từ khi còn rất nhỏ, đối với Orm Kornnaphat, Sein có một sự dung túng nhất định như một người chị gái dành cho em mình.Orm Kornnaphat đứng dậy, lấy áo khoác, cùng mũ lưỡi trai, mang giày thể thao rời khỏi nhà, trước khi kéo khóa áo, cô khẽ chỉnh lại sợi dây chuyền nhỏ đeo dưới lớp thun, mặt dây bằng bạc, lạnh và nhẹ, nhưng hôm nay, không hiểu sao, cô lại thấy nó nặng hơn thường lệ.Orm Kornnaphat không biết thứ đang chờ cô là sự thật hay dối trá nhưng Orm Kornnaphat sẽ không bao giờ bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để đến gần với điều cô đang tìm kiếm, dù bất kỳ ai đang ở trong bóng tối đánh cờ, cô đều sẽ có cách khiến kẻ đó phải lộ mặt, dù là.. Orm Kornnaphat đột nhiên nghĩ đến nốt ruồi xinh đẹp kia, đôi mắt hổ phách nheo nhẹ rồi nhanh chóng đặt Lingling Kwong qua một bên, cô đang điều tra, chưa nắm được thông tin nào trong tay, nhưng nghi ngờ vẫn là điều nên làm, người phụ nữ đó, toát ra khí chất của một kẻ cầm dao.***23:45 - Khu kho B5, Bờ sông phía Nam.Gió thổi ràn rạt qua từng khe thép hoen rỉ, đập vào các vách container như tiếng trống nén cơn bão, cơn mưa đã ngớt nhưng hơi ẩm vẫn nặng nề như có thể bóp nghẹt cả bầu không khí, Orm Kornnaphat áp lưng vào vách tường lạnh buốt, khẩu Glock 19 tạm thời kẹp chặt giữa hai tay, tiếng bánh xe chuyển động trên nền xi măng ướt và tiếng người đàn ông khẽ cười trong bóng tối.- Mười lăm phút nữa hàng sẽ rời khỏi đây! - Một giọng nói đầy tự tin vang lên bên trongOrm Kornnaphat lắc cổ khẽ nhếch môi, nhìn Sein trước mắt đưa tay ra hiệu, cô biết thời cơ đến rồi."Xoảng" - Một tiếng kính vỡ vang lênOrm Kornnaphat lao vào như lưỡi dao xé toạc bóng tối, khẩu Glock 19 đầy dứt khoát chĩa vào người đàn ông đang cầm điện thoại khiến hắn có chút giật mình nhíu mày- Cảnh sát! - Orm Kornnaphat gầm lênTên kia mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào Orm Kornnaphat hắn nhếch môi cười nhẹ- Lần trước đã để cô thoát, lần này lại tự chui đầu vào lưới!Orm Kornnaphat không trả lời, cô cũng đoán được bọn lần trước gài bẫy cô chính là lũ người đang đứng trước mặt đây.- Lần sau đi đâu nên nhớ có thêm người canh lưng! Một giọng nam trầm trầm vang lên, hắn cầm gậy sắt giáng thẳng vào hướng của cô, Orm Kornnaphat xoay người, né đòn trong gang tấc rồi phản đòn bằng cú đá quét gối khiến hắn loạng choạng, cô xoay tay, đấm thẳng vào quai hàm, máu bắn ra.- Chẳng có đứa ngu nào một lỗi phạm hai lần đâu! - Orm Kornnaphat lạnh giọng, nâng chân đạp thêm một cước khiến hắn bay ra xa đập vào thùng hàng ngã xuống ôm người đau đớnMột tên rút dao lao tới, động tác hoang dại, ánh mắt đỏ ngầu, Orm Kornnaphat nghiêng người né cú đâm, chân lùi nửa bước, xoay người quật khuỷu tay vào ngực hắn khiến tên đó khựng lại một nhịp.Cô lập tức tung cú đấm móc lên, nhắm thẳng vào gò má và vùng gần mang tai, điểm yếu khiến đối phương dễ choáng, một cú đấm chính xác, mạnh mẽ, khiến đầu tên kia bật về sau va trúng vào thùng kim loại phía sau, âm thanh va đập vang lên lạnh toát.Hắn không chảy máu từ đòn đánh, mà từ vết va đập vào cạnh sắc, rách phần da gần thái dương, máu nhỏ ra từng giọt, còn Orm Kornnaphat cũng không tránh khỏi tổn thương chính mình. Trong lúc tung đòn, cạnh sắc ở hộp sắt nhô ra đúng chỗ cô xoay tay, gờ sắt lạnh cắt ngang qua vết sẹo chưa lành hẳn ở mu bàn tay cô, vết thương cũ..Lớp da mỏng bị nứt, mô non vỡ ra, một cảm giác rát buốt xuyên thẳng lên não, Orm Kornnaphat khựng lại trong giây lát, mắt liếc xuống thấy máu rỉ ra từng giọt đỏ như màu rượu vang đậm.Orm Kornnaphat mặt lạnh lùng, không kêu đau, chỉ siết chặt nắm đấm, tay phải của cô đã từng run rẩy, không phải vì sợ, mà vì bị lừa. Lần này, cô không cho phép bản thân yếu đi chỉ vì một vết thương nho nhỏ.Tên thứ ba không lao tới bằng cơn thịnh nộ, hắn tiếp cận như một tay sát thủ chuyên nghiệp, thấp người, trọng tâm dồn hông, mắt không chớp, tay hắn cầm thanh baton rút gọn, ánh kim lạnh lóe lên dưới ánh đèn đơn độc trong kho.Orm Kornnaphat nghiêng đầu tránh đòn đầu tiên, bước lùi đúng nửa nhịp, khi gã xoay người định tung cú tiếp theo, cô đã lao tới như cắt, xoay hông tung gối trái đập thẳng vào bụng hắn.Hắn gập người, Orm Kornnaphat vung tay trái, đấm thẳng vào xương quai hàm dưới, kèm theo một cú xoay người hạ chỏ vào gáy, một tiếng nặng nề vang lên, thân người to lớn đổ rạp, chỉ kịp kêu lên một tiếng nghèn nghẹn rồi bất tỉnh.Orm Kornnaphat quay đầu lại nhìn, tên cầm đầu vẫn đứng đó, âm trầm nhìn cô như dã thú rình mồi, không nhúc nhích, hắn thả lỏng tay, vai xuôi, dáng điệu như thể tất cả đều nằm trong tầm mắt, mặt hắn không hề lộ tức giận, mà là một vẻ hờ hững, gần như bình tĩnh quá mức.Orm Kornnaphat bước từng bước đến chỗ hắn, cô không nói, hắn cũng không nói, máu trên mu bàn tay nhỏ giọt, trượt xuống trên nòng của khẩu Glock rồi nhỏ xuống sàn đầy bụi.Khi chỉ còn cách nhau hai bước, hắn bất ngờ tung đòn, một cú thẳng vào cổ tay cô, định gạt đi cây súng, nhưng Orm Kornnaphat đã đoán trước, cô nghiêng người, né khỏi đòn, thuận tay vung súng tán ngang vào xương gò má hắn.Hắn loạng choạng, gầm khẽ, Orm Kornnaphat không để thời gian cho hắn có thời cơ phản công, cúi thấp, xoay người quật hắn xuống nền xi măng bằng thế bẻ vai lật hông, động tác dứt khoát như một bản năng được luyện từ mồ hôi và máu."Rầm!"Hắn ngã sấp, Orm Kornnaphat xoay người, gối đè lên lưng một tay ghì chặt gáy, họng súng lạnh lẽo đặt lên trên đầu kẻ kia- Ở yên đó! - Giọng Orm Kornnaphat không chút cảm xúc- Bắn được sao? - Tên kia không sợ chết lên tiếng- Thử không? - Orm Kornnaphat nhếch môi cô đưa súng xuống ngay bả vai hắn, bóp cò, một tiếng vang lên kèm theo một tiếng đau đớn, hắn giãy dụa, mồ hôi túa ra, máu cũng bắn ra- Giống hệt bà ta... nóng nảy và bất chấp! - Hắn im lặng vài giây, cắn răng chịu đau rồi khẽ nhếch môiOrm Kornnaphat siết chặt khẩu Glock, ánh mắt lóe lên lạnh buốt- Tao từng gặp mẹ mày rồi, nhóc! Nhưng khi đó, bà ta không giỏi sống sót như mày đâu!Đôi mắt hổ phách lạnh đi thêm một tầng, Glock nhích qua bên phải thêm vài phân, ngón trỏ lần nữa bóp cò, kẻ bên dưới rú lên đau đớnHắn thở dốc vì cơn đau, im bặt không nói được thêm câu nào, tin đồn về Orm Kornnaphat quả thật không sai, bên ngoài như thỏ con vô hại, nếu nhìn cô chẳng ai nghĩ cô dám cầm súng chứ đừng nói bắn người, thế nhưng, bên trong là sự tàn nhẫn đến tuyệt tình, Orm Kornnaphat sẵn sàng bất chấp mọi giá để đạt được thứ cô muốn, bao gồm luôn cả việc tặng kẹo đồng cho một tên tội phạm nào đó.Đôi mắt hổ phách nheo lại hài lòng, đối với những kẻ như thế này, tốt nhất cứ nên hành động, tránh phí lời, Orm Kornnaphat rút phía sau lưng ra một chiếc còng số 8, còng tay kẻ kia lại, bất chợt, đôi mắt cô tối sầm.Orm Kornnaphat thấy...Ngay bên dưới chân tóc sau gáy, ẩn dưới lớp da hơi bầm vì cú ngã, là một hình xăm nhỏ, mờ nhưng tinh xảo, một bông Lycoris cách điệu, chính là hoa bỉ ngạn, năm cánh, thân uốn xoắn như DNA, nhưng cánh xòe ngược, bao quanh bởi vòng tròn khép hờ.Cô hít một hơi khẽ, lặng người, tay không run, kéo hắn đứng dậy, bình tĩnh đưa cho Sein, quay lưng đi kiểm tra vật chứng, bên trong một thùng chứa vũ khí có một bịch nhỏ, Orm Kornnaphat cầm lên, không cần nói cũng biết đây là súng của cô đánh mất, vậy là cô đoán không sai, kẻ gài bẫy cô hôm trước chính là đám người này, nhưng tại sao lại muốn gài bẫy cô.Orm Kornnaphat nhìn theo bóng lưng tên cầm đầu, kí hiệu kia cô đã từng thấy rồi, không dưới ba lần, lần đầu thấy khi cô chỉ mới 7 tuổi chỉ khen một câu thật đẹp.Lần thứ hai thấy là khi cô 9 tuổi, giữa khói bụi mù mịt, mùi xăng dầu bốc lên, mùi lửa cháy khét, một mảnh nhỏ trên góc giấy trong phòng làm việc của mẹ cô, lúc ấy, cô chưa hiểu chuyện gì.Lần thứ ba chính là 5 năm trước, sinh nhật năm cô 17, một món quà được gửi đến nói rằng từ mẹ cô đã chuẩn bị cho cô từ rất lâu rồi, một sợi dây chuyền, phía sau khắc hình hoa bỉ ngạn, và hôm nay, lần thứ tư.Orm Kornnaphat xoay người bước theo phía sau, khí tức xung quanh cô trở nên trầm hơn, lặng hơn, sâu hơn, máu trên mu bàn tay cũng đã khô, bề ngoài vẫn là một bộ dáng điềm tĩnh, nhưng sâu bên trong, chỉ có cô biết, thứ gì đó vừa trồi lên, rời khỏi tầm kiểm soát.Orm Kornnaphat bước ra khỏi kho, ánh đèn phía ngoài chiếu rọi lên bóng lưng cô, ướt, nặng nề, và dài hơn bình thường.Lycoris.. Hoa bỉ ngạn.."Đây là kí hiệu riêng của mẹ, để đánh dấu những thứ quan trọng!"Câu nói của mẹ cô, âm thanh đã mờ nhòe theo năm tháng, lúc này lại vang lên rất rõ, Orm Kornnaphat lên xe tự mình rời đi, việc tiếp theo sẽ do Sein xử lý theo cách cũ.Chiếc xe không nhanh không chậm chạy trên đường, Orm Kornnaphat ngồi trong xe, yên lặng, ngoài kia, mưa chưa dứt, từng giọt đọng trên kính như vẽ những vệt ký ức lặng lẽ trôi.Ngón tay lướt lên cổ áo, chậm rãi kéo ra từ trong lớp vải là một sợi dây chuyền bạc mảnh, mờ dưới ánh đèn xe nhợt nhạt, mặt dây nhỏ là một bông Lycoris được khắc tỉ mỉ, năm cánh xòe ra, thân uốn nhẹ.Orm Kornnaphat vuốt ve hoa văn khắc nổi phía sau, trong ngực có thứ gì đó cũng vừa chạm vào vết nứt cũ, cô không còn thấy đau, cũng không run rẩy, bàn tay đưa xuống hông chạm vào khẩu Glock 19 của chính mình vừa được cô lấy lại, cảm giác yên tâm hơn tràn ra, cô cất đi sợi dây chuyền vào trong áo, hôm nay, lần đầu tiên cô không tháo nó ra trước khi hành động."Mẹ..."Orm Kornnaphat khẽ gọi một tiếng...Mưa ngày càng nặng hạt...-END CHAP 3-