OrmLing | BẪY (FULL)
BẪY - CHAP 2
Vài ngày sau, lại một cơn mưa đêm tháng 8 dội xuống từng cơn dài đều đặn, rửa trôi lớp bụi của thành phố nhưng chẳng thể xóa nhòa được thứ mùi mục nát vẫn bám lấy khu công nghiệp cũ phía ngoại ô Bangkok.Bên trong chiếc xe hơi đời cũ đã tắt máy, Orm Kornnaphat ngồi lặng lẽ, mắt dán vào màn hình điện thoại đang hiển thị dòng tin nhắn vừa hiện ra cách đây hai phút, từ một nguồn tin quen thuộc của cô"23:30 – Kho H3, khu công nghiệp Đông – Họ sẽ đến."Orm Kornnaphat nheo nheo mắt, gõ gõ ngón tay lên vô lăng, ngẫm nghĩ trong giây lát, cô đã theo đuổi đường dây vũ khí này suốt ba tháng qua, mọi thứ đều mơ hồ, đầy mùi nguy hiểm và dường như có bàn tay thao túng từ bên trong hệ thống. Cô từng trình báo cấp trên, từng nộp bản phân tích chi tiết, từng van nài cho một cuộc đột kích chính thức, nhưng đổi lại, cô chỉ nhận được một cái nhìn hờ hững và một lệnh hành chính"Tạm dừng điều tra! Bên trên đã quyết!"Orm Kornnaphat không phục, cô thậm chí còn về nhà và cãi nhau với Đại tướng vì việc này, trong lòng cô, mọi thứ chưa bao giờ là chỉ để "tuân lệnh", nếu chính nghĩa không được cho phép từ cấp trên, Orm Kornnaphat sẽ tự mình đi tìm.Cô rút chiếc mũ lưỡi trai đen đội lên đầu, kiểm tra lại súng bên hông, dao găm giắt ở ống chân, dưới lớp áo khoác, áo chống đạn mỏng bó sát lấy thân hình linh hoạt, không cần báo ai cũng không được báo ai, Orm Kornnaphat chỉ cần một cơ hội, nhìn màn hình, dòng tin nhắn ấy, cô không có thời gian xác minh, nhưng Orm Kornnaphat biết, nó đến đúng lúc mà cô cần, nếu bỏ lỡ, cô sẽ mất đi manh mối tìm kiếm sự thật năm đó, sự thật về cái chết của mẹ cô.Orm Kornnaphat lặng lẽ rời xe, hòa vào màn mưa lạnh buốt, len lỏi giữa những khối bê tông nứt nẻ và tấm lưới thép rỉ sét của khu kho cũ, toàn bộ nơi này đã bị bỏ hoang nhiều năm, nhưng trong những báo cáo nội bộ, nó thường được nhắc đến như "khu vận chuyển trung gian không chính thức", đủ bí mật để không bị phát hiện, đủ chết người nếu vô tình bước vào.[Đồng hồ điểm 23:23]Orm Kornnaphat áp lưng vào một vách tường loang lổ rêu, mắt nhìn thẳng vào cửa hông kho có bảng hiệu H3, không ánh đèn, không có gì chuyển động, Orm Kornnaphat nhíu mày, mọi thứ quá yên tĩnh đến lạ thường, bản năng cô mách bảo điều gì đó không đúng, cô không chần chừ, quyết định rời đi.Nhưng ngay khi Orm Kornnaphat nhích chân định lui lại thì từ phía sau, một tiếng "bụp" nặng nề vang lên, bả vai trái nhói lên đau đớn, cô vừa lãnh trọn một cú đập cực mạnh khiến cô mất thăng bằng, ngã đập người vào nền xi măng lạnh buốt, trước khi kịp lăn người né tiếp, một đôi ủng đã đá thẳng vào bụng dưới, khiến cô bật lên một tiếng rên nghẹn, đầu óc choáng váng.- Bắt sống! - Một giọng trầm gằn lên phía sau.Orm Kornnaphat cắn răng nhịn đau, cố gượng người dậy, tay với về phía hông, nhưng khẩu súng đã bị đá văng đi đâu mất. Một gã khác lao đến, chụp lấy vai cô, Orm Kornnaphat nhanh chóng xoay người, dùng cùi chỏ đánh vào cằm hắn, sau đó nhanh như cắt rút dao găm từ ống chân đâm thẳng vào đùi hắn, tiếng hét đau đớn xé toạc đêm mưa, một khoảng trống được mở ra, Orm Kornnaphat vùng dậy, lao về phía đường nhỏ kia. Đột nhiên, một viên gạch bay tới, trúng ngay bả vai khiến cô loạng choạng, vết thương vốn đã rách ra từ cú đánh đầu giờ bắt đầu rỉ máu, hòa với nước mưa chảy thành từng giọt trên đường cô chạy đi, nhưng Orm Kornnaphat không quan tâm đến vết thương, cô cắn răng nhấc chân chạy, bởi cô biết, muốn sống thì phải chạy.Một tên đuổi kịp từ sau, định túm lấy tóc cô, Orm Kornnaphat xoay người, hạ thấp người, chân quét ngang, khiến hắn ngã chúi, nhưng gã thứ ba đã đứng sẵn trước mặt, giơ gậy sắt, đánh thẳng vào sườn trái cô."Bụp!" Orm Kornnaphat thở dốc, máu dâng lên miệng, đau, tê buốt.Lúc này, cô không có súng, cũng không có lối lui, nếu dừng lại, Orm Kornnaphat sẽ chết. Đôi mắt hổ phách đầy kiên định, cô bật người, lao thẳng vào hắn như một mũi tên sinh tồn cuối cùng, gối cô thúc thẳng vào bụng gã, rồi dùng dao găm đâm vào vai trái hắn, khiến hắn lùi lại gào lên, Orm Kornnaphat nhân cơ hội lách qua khe tường bị sập, gượng chạy qua lối thoát duy nhất. Phía sau, tiếng bước chân đuổi theo vẫn nặng nề, nhưng Orm Kornnaphat không ngoái lại.Mưa vẫn rơi đều, Orm Kornnaphat khập khiễng băng qua bãi phế liệu rải rác, mỗi hơi thở là một lần nhói buốt, cơn đau ở sườn trái âm ỉ kéo dài, như từng thớ cơ bị xé rách, không phải gãy xương, nhưng đủ khiến cô gần như không thể cử động quá mạnh, một cú đánh trời giáng vừa rồi đã khiến toàn bộ phần cơ sườn co rút lại như một phản ứng sinh tồn, mỗi lần hít thở sâu, là một lần máu dồn lên thái dương hằn lên gân xanh, chưa kể vết thương nơi vai trái vẫn còn rỉ máu, hòa cùng nước mưa, làm người cô ướt sũng lạnh buốt đến tận xương.Ánh đèn đường phía xa nhấp nháy như trêu ngươi, Orm Kornnaphat dừng lại sau một thùng container bỏ không, sụp xuống, mặt mũi trắng bệch, tay trái ôm lấy mạng sườn, tay phải vì đánh đấm mà rớm máu, máu trên bả vai hòa cùng nước mưa chảy xuống, mà bên hông khẩu Glock 19 quen thuộc đã biến mất. Orm Kornnaphat mím môi nhịn lại đau đớn, cô tự mắng bản thân vì sự chủ quan khiến cô mất tất cả, sự chủ động, lợi thế, thậm chí... suýt chút nữa là mạng của chính mình, tin nhắn kia chưa bao giờ là thông tin, đó là móc câu và cô.. đã cắn vào.Orm Kornnaphat nhắm mắt vài giây, nghiêng đầu dựa vào vách, thở hắt ra một hơi dài, như cố trấn an cơn đau đang gầm gừ dưới da thịt, cảm giác thất bại lan tràn trong lòng, Orm Kornnaphat thở ra lần nữa, cô cần một chỗ trú, không phải bệnh viện, không phải sở cảnh sát, mà là một nơi đủ tối để không ai nghi ngờ, và... đủ sáng để cô không chìm trong tuyệt vọng.Một cái tên vụt qua trong đầu Orm Kornnaphat, Kaliris.***Kaliris gần giờ đóng cửa thường yên tĩnh đến kỳ lạ, đèn vàng mờ dịu dần chuyển sang màu tối hơn, nhạc jazz trầm trầm như tiếng gió len qua kẽ cửa, chỉ còn vài ba vị khách lặng lẽ ngồi ở các bàn đơn rải rác, không ai nói chuyện cũng không ai để ý đến người vừa đẩy cửa bước vào.Orm Kornnaphat đi chậm, từng bước gần như được tính toán kỹ lưỡng để không làm lộ ra điều gì bất thường, chiếc mũ lưỡi trai màu đen kéo thấp, cô đã khoác thêm một chiếc áo khoác dài phủ gần kín cơ thể, Orm Kornnaphat không khập khiễng, nhưng dáng đi có chút không tự nhiên, vai trái hơi trĩu xuống, và mỗi lần nâng cánh tay trái đều cực kỳ hạn chế.Lingling Kwong ngẩng đầu lên từ quầy bar khi nghe tiếng cửa mở, ánh mắt hơi nheo lại khi nhận ra người bước vào, cô không ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Orm Kornnaphat, nhưng điều khiến Lingling Kwong nheo mắt là cách di chuyển của người kia.Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat đang tìm về một góc của quán bar, một nơi ít ánh sáng nhất và có thể quan sát toàn bộ không gian, tay phải đặt lên mặt bàn, nhẹ nhàng vuốt vài vòng tròn trong vô thức, nhưng mắt thì luôn liếc ra cửa canh chừng.Lingling Kwong âm thầm đánh giá, nhìn thôi cô cũng biết Orm Kornnaphat bị thương rồi, không những vậy, còn không hề nhẹ, chỉ khi bị thương, gần như đánh đổi cả mạng, thì con người mới trở nên cảnh giác với xung quanh như vậy, mà lúc này, người này không chọn đến bệnh viện, lại chọn đến quán bar của cô, có lẽ, trong vô thức, Orm Kornnaphat xem nơi này còn an toàn hơn cả bệnh viện hoặc sở cảnh sát rồi.Thật sự là vậy, Orm Kornnaphat vừa bị bán đứng bởi một người cô đã tin tưởng hơn 3 năm qua, cô sợ rằng tất cả những nơi xung quanh cô đều có tai mắt của kẻ thù, không thì là tay chân của ai đó, cô không còn có thể tin tưởng điều gì nữa, nơi mà cô nghĩ đến để vượt qua đêm nay, lại chính là quán bar của Lingling Kwong.Lingling Kwong rót một ly Whiskey đá, thả nhẹ bước chân đến cạnh Orm Kornnaphat, ngồi xuống, cô thấy được, người kia cảnh giác với cô nhưng lại không có phản ứng gì- Đúng ý cô chứ? - Lingling Kwong đặt ly rượu trước mặt Orm Kornnaphat- Ừ! - Orm Kornnaphat gật đầu, chỉ có một tiếng trả lời cũng làm sườn trái cô nhói lên, đau đớn khiến mồ hôi túa ra trên trán- Tôi nghĩ cô cần bác sĩ hơn là cần ly rượu này! - Lingling Kwong cầm ly rượu trở lại muốn đứng dậy rời đi- Tôi không tin bác sĩ! - Orm Kornnaphat đưa tay phải giữ lại ly rượu- Cô tin rượu hơn à? - Lingling Kwong nhướng mày- Tôi tin nơi này! - Orm Kornnaphat thẳng thắn trả lời, cảm giác của cô sẽ không đánh lừa cô, giống như ban nãy, trực giác nói với cô nơi kho hàng kia không an toàn, chỉ là cô đã ngoan cố bỏ qua nó, lần này, nó nói với cô, ở đây, cô sẽ an toàn, cô lựa chọn tin nó.Lingling Kwong thu tay đang giữ ly rượu, bản nhạc nền đang trôi đến đoạn saxophone u uẩn, cô nghiêng đầu nhìn Orm, ánh mắt không hề nồng nhiệt, nhưng có gì đó giống như đang cân đo rất kỹ.- Tin sao? - Lingling Kwong hỏi nhỏ - Thường thì người ta tin vì biết, hoặc vì muốn tin đến mức mù quáng.Orm Kornnaphat nhấp một ngụm whiskey, vị cay trượt xuống cổ họng như lửa táp qua vết thương bên trong, cô không phản ứng gì, chỉ đặt ly xuống, ánh mắt không dao động.- Vậy cô nghĩ tôi thuộc loại nào? - Orm Kornnaphat nhàn nhạt hỏi- Chắc là loại thứ ba! - Lingling Kwong cười nhạt trả lời - Biết rõ, nhưng vẫn chọn tin... chỉ để kiểm tra!- Cô thích phân loại người khác vậy à? - Orm Kornnaphat bật cười, sau đó khẽ nhăn mặt vì đau- Không! - Lingling Kwong lắc đầu - Thói quen thôi, nhưng có vẻ vết thương trên người cô... chắc là mới, đoạn đường cô chọn để bước vào cũng, không phải ngẫu nhiên! - Cô biết được những gì? - Orm Kornnaphat cười như không cười nhìn Lingling Kwong- Tôi chỉ biết, cô vốn dĩ là kẻ đi săn, nhưng lần này lại là con mồi! - Lingling Kwong nhàn nhạt trả lời - Một con báo đang liếm vết thương trong hang của kẻ khác, nhưng dù vậy, ánh mắt cô vẫn chưa chịu cụp xuống! - Vậy thì sao? Cô tính làm gì? - Orm Kornnaphat cười lạnh lùng, cầm ly rượu uống thêm một ngụm- Không làm gì cả! - Lingling Kwong điềm nhiên trả lời - Tôi chỉ ngồi đây nhìn xem... con báo đó khi hồi phục sẽ quay lại cắn ai trước! - Không sợ cắn cô sao? - Tôi cũng muốn xem dã thú sẽ xử lý người cứu nó như thế nào?Lingling Kwong nói một câu sau đó quay đầu ra hiệu cho nhân viên, chỉ thấy đám người kia gật đầu, đến các bàn còn khách mời những kia ra về, sau đó dọn dẹp đóng cửa quán, còn Lingling Kwong trong sự ngơ ngác của Orm Kornnaphat, đứng dậy đỡ người kia lên, rồi từ từ dìu Orm Kornnaphat vào bên trong.Căn phòng của Lingling Kwong nằm khuất sâu phía trong quầy bar, ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn trần màu vàng ấm khiến không gian như phủ một lớp sương mỏng, mùi gỗ đàn hương thoang thoảng len vào từng góc, hòa cùng hương rượu lâu năm đọng lại nơi tủ rượu gỗ, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng, tinh tế đến mức lạnh lẽo, giống như chính chủ nhân của nó.Orm Kornnaphat được Lingling Kwong đặt ngồi trên ghế, cô giúp Orm Kornnaphat cởi ra áo khoác ngoài, rồi từng lớp vải đang dính lên vết thương kia, bàn tay của Lingling Kwong đầy dịu dàng, mềm mại, nhanh gọn và không hề run rẩy, Orm Kornnaphat thầm đánh giá trong lòng, người phụ nữ này thật sự không đơn giản.Dưới tầm mắt của Lingling Kwong, máu đã khô lại thành từng vệt, da bên dưới đỏ bầm, những vết xước và một vết rách sâu gần sát xương bả vai, ánh đèn mờ chiếu xuống khiến nó trở nên nổi bật trên làn da trắng.Lingling Kwong không nói gì, chỉ lặng lẽ cúi người, nhẹ nhàng thấm ẩm khăn bông bằng nước sát trùng rồi cẩn thận lau quanh mép vết thương, từng động tác đều đặn, không nhanh không chậm, nhưng đủ khiến người khác nhận ra cô đã quen với việc này, không phải sơ cứu lộm cộm của kẻ nghiệp dư, cũng không phải sự máy móc của bác sĩ, Lingling Kwong làm như thể đang lau chùi một vết xước trên món đồ quý giá, hoặc trên chính làn da của cô.Orm Kornnaphat khẽ nhíu mày, không phải vì đau, mà vì cảm giác lạ trong lồng ngực, mỗi lần khăn lướt qua da, lạnh buốt nhưng dịu dàng, cô lại thấy khó phân định được là mình đang được chăm sóc... hay đang bị dò xét.- Tôi chịu đau được, không cần cẩn thận thế đâu! - Orm Kornnaphat không chịu nổi được cảm xúc đang quấy phá trong lòng liền lên tiếng- Tôi muốn thế! - Lingling Kwong mặc kệ Orm Kornnaphat phản kháng, cô thích làm theo ý mìnhOrm Kornnaphat im lặng, đôi mắt hổ phách của cô hạ xuống, cả người có chút thả lỏng, chấp nhận sự dịu dàng của người phụ nữ phía sau.Sau khi làm sạch máu và sát khuẩn, Lingling Kwong mở băng gạc, cẩn thận dán lớp đầu tiên, rồi bắt đầu quấn vải quanh vai, ngón tay cô lướt qua lưng Orm Kornnaphat, kéo băng từ sau ra trước, động tác liền mạch và gần như không gây đau, mỗi lần ngón tay lướt qua da, Orm Kornnaphat đều cảm nhận được một thứ gì đó âm ấm, không chỉ từ da thịt, mà từ tận tâm ý của người đang chạm vào cô.- Lần sau nếu định đi săn ai đó, ít nhất nên mang theo người canh lưng! - Lingling Kwong khẽ nói khi cố định miếng ghim băng cuối cùng- Cô biết? - Orm Kornnaphat nhíu mày- Nhìn là biết rồi! - Lingling Kwong cười khẽ, cô biết Orm Kornnaphat đang hỏi rằng có phải cô theo dõi người kia không, cô chỉ đơn giản trả lời một câu thành công đánh gãy nghi ngờ của Orm Kornnaphat.Orm Kornnaphat trong thoáng chốc không biết phải đối đáp thế nào, cô luôn là người quan sát người khác, luôn là kẻ nắm thế chủ động, nhưng lúc này, trong căn phòng mờ ấm và tĩnh lặng này, khi đang ngồi để một người phụ nữ khác băng bó cho mình bằng đôi tay không chút run rẩy, Orm Kornnaphat không chắc mình còn giữ được vị trí đó.Lingling Kwong nhìn lớp băng một lần cuối, rồi rút tay về, ánh mắt vẫn dừng lại trên vết thương đã được che phủ, trong giây phút ấy, có một thứ gì đó thoáng qua trong mắt cô, nhẹ nhàng, như một vết nứt rất mảnh trong lớp mặt nạ điềm nhiên thường trực.Lingling Kwong cảm nhận bên trong, một chút xót xa, một thoáng mềm lòng, dù không rõ lý do vì sao.- Lần sau nên cẩn thận hơn, đừng để bị thương nữa! - Giọng trầm ấm khẽ vang, nhắc nhở cũng chứa đựng thương xót nhưng trong đó lại chứa đựng thứ cảm xúc mơ hồ khó gọi tên, vừa như trách móc, lại như thương xót.Orm Kornnaphat hơi ngẩng đầu quay lại nhìn Lingling Kwong, ánh mắt nghiêng nghiêng lướt qua gương mặt gần trong gang tấc kia, gò má trắng mịn, đôi môi khẽ cong mang theo ý cười như không cười, ánh mắt nâu sâu thẳm kia không hề né tránh cô.- Cô đang lo cho tôi đấy à? - Orm Kornnaphat nhếch môi, giọng khàn khàn nhưng không hề yếu ớt, vẫn giữ nguyên cái sắc sảo cố hữu của mình, như thể đang cố chống lại cảm giác bị mềm hóa bởi câu nói kia.Lingling Kwong không trả lời ngay, cô thu tay lại, gấp gọn mảnh gạc thừa cho vào hộp y tế, cử động gọn gàng đến mức gần như vô tình, nhưng khi ngẩng lên, ánh mắt cô lại chạm thẳng vào đôi mắt hổ phách kia, tĩnh lặng mà thẳng thắn.- Không, tôi chỉ tiếc! - Lingling Kwong lắc đầu, khẽ nói, giọng nhỏ đến mức gần như tan trong không khí - Một người đẹp như cô... nếu có sẹo, sẽ khiến người khác đau lòng..Orm Kornnaphat thoáng ngẩng ra, không phải vì lời khen, mà là vì cách Lingling Kwong nói câu đó, không quá tình tứ, không cố tình trêu chọc, lại không mang sắc thái trơn tuột của một tay lão luyện, câu nói đó chân thật đến mức khiến cô khó phân định được người phụ nữ này đang thật sự luyến tiếc, hay chỉ đang trêu đùa, giăng bẫy con mồi.- Vậy nếu tôi có sẹo thì sao? - Orm Kornnaphat cười khẽ, đưa khuôn mặt lại gần Lingling Kwong, sóng mắt có chút chuyển động - .. Chị.. có đau lòng không?Lingling Kwong chưa vội đáp, cô lặng lẽ nhìn đôi mắt trong veo kia, nhìn người nhỏ hơn cô 7 tuổi đang chơi trò mèo vờn chuột với cô, môi cong khẽ nhếch, Lingling Kwong chống tay nhướng người tới gần khuôn mặt Orm Kornnaphat, hơi thở như hoa khiến Orm Kornnaphat có chút mê muội.- Tôi .. sẽ đau lòng! - Lingling Kwong nói khẽ, môi chỉ cách Orm Kornnaphat một khoảng ngắn đến mức hơi thở cũng va vào nhau giữa khoảng không im ắng.Không phải là đùa, cũng không phải là trêu chọc, câu nói ấy rơi xuống nhẹ như cánh hoa, nhưng lại khiến sống lưng Orm Kornnaphat khẽ căng lên trong giây lát, ánh mắt hổ phách sắc bén kia dường như có một tia rung động thật sự.Orm Kornnaphat bất giác lùi lại một nhịp nhỏ, ánh nhìn vẫn không rời khỏi người đối diện, khẽ mỉm cười, cô bỗng dưng thấy bản thân... hình như hơi mất cảnh giác một chút rồi.- Chị đang quyến rũ tôi sao? - Giọng Orm Kornnaphat thấp và mềm hơn thường lệ, như một sự thăm dò pha chút đề phòngLingling Kwong mỉm cười, một nụ cười vừa đủ để không rõ là thật hay giả, cô thu tay lại, kéo nhẹ khoảng cách giữa hai người trở về như cũ, ánh mắt vẫn sâu như không đáy.- Không cần phải quyến rũ... - Lingling Kwong đáp, giọng nhẹ đến mức gần như là tiếng gió - ... vì có người, ngay từ lúc bước vào đây... đã tự nguyện bị thu hút rồi... không phải sao?Orm Kornnaphat khẽ nhíu mày, không rõ là phản ứng phòng thủ hay đang cố nén cười, nhưng ánh mắt cô vẫn không rời khỏi người phụ nữ trước mặt, đôi mắt hiện lên tia hứng thú rõ rệt.- Chị khá tự tin đấy! - Orm Kornnaphat đáp, môi cong lên một cách nguy hiểm - Nhưng cũng có thể... tôi đang để chị nghĩ như vậy, để kéo chị bước vào bẫy của tôi! - Nếu là vậy thật thì tôi rất muốn xem... - Lingling khẽ nghiêng đầu - ...kiểu người như em sẽ đặt mồi thế nào...- Vậy chị nghĩ tôi là kiểu người thế nào? - Orm Kornnaphat hỏi lại, mắt nheo lại như đang cân đo nhưng lại không giấu được ý cười- Một con mèo nhỏ giả vờ ngây thơ, nhưng từng chiếc vuốt đều giấu độc... - Lingling Kwong đáp không chút do dự - ... Ngọt ngào là vỏ bọc ... lạnh lùng mới là bản chất!Orm Kornnaphat im lặng một giây, rồi bật cười, tiếng cười không lớn nhưng lại chân thật đến kỳ lạ.- Vậy thì... có lẽ chị sẽ hợp với loại bẫy đó đấy! Vì người thông minh thường hay tò mò... - Orm Kornnaphat ngưng cười, đưa mặt đến gần sát Lingling Kwong, chỉ còn cách gang tấc, thấp giọng thì thầm - ... Mà tò mò... thì dễ bị câu đi lắm, bà chủ! Lingling Kwong thu lại nụ cười, cô chỉ nhìn Orm Kornnaphat, ánh mắt trở nên trầm hơn, trong đôi mắt có một chút gì đó giống như nhận ra bản thân cô đang dần bị cuốn vào nhịp thở của người nào đó... rất trẻ, rất nguy hiểm, và rất khó buông.Một khoảng lặng như kéo dài hàng giây, chỉ có tiếng thở khẽ giữa hai người và mùi whiskey còn vương trên đầu lưỡi.- Nếu em câu được tôi, thì nhớ rằng, con cá lớn... - Lingling Kwong nghiêng đầu sát thêm một chút, thì thầm trả lại - ... cũng biết cách dìm chết người câu, bé con!Orm Kornnaphat khựng lại một nhịp, không phải vì e sợ, mà vì câu nói ấy không giống một lời cảnh cáo, càng không phải lời đùa, nó giống như một vệt nước lạnh xối thẳng vào lòng bàn tay đang nắm lưới, nhắc rằng cuộc chơi này từ khi bắt đầu đã chưa từng đơn giản, cô nhướng mày, khoé môi vẫn cong, nhưng mắt đã bắt đầu thu lại sự hứng thú, thay vào đó là một tầng tính toán lạnh lẽo ẩn dưới lớp dịu dàng thường thấy.- Tôi cũng không định buông tay nếu chưa chắc mình sẽ bị kéo xuống trước hay là người nhấn chìm người còn lại! - Lại tiến gần hơn một chút, hương thơm từ da thịt Lingling Kwong đang len lỏi vào phổi cô, Orm Kornnaphat gần như muốn say rồiLingling Kwong cười khẽ, không giận không ngạc nhiên, cô từ từ lui lại tách khỏi khoảng cách chật hẹp giữa hai người, rồi đứng dậy, nhẹ nhàng cầm lấy hộp y tế, nhìn Orm Kornnaphat đầy ý cười, như thể cuộc giằng co vừa rồi chỉ là một ván bài nhỏ trong đêm yên tĩnh.- Tốt! Vậy thì giữ lấy sự bình tĩnh đó... - Lingling Kwong xoay người, bước về phía cửa phòng - ... và nhớ cẩn thận, bẫy trong bẫy! Cánh cửa khẽ khép lại, bóng lưng Lingling Kwong cũng biến mất, để lại Orm ngồi một mình trong phòng, vai vẫn còn đau, tim lại bắt đầu đập không theo nhịp cũ, cô đưa tay sờ lên lớp băng được quấn kỹ trên vai, rồi mím môi, khẽ lẩm bẩm"Thú vị thật! Đúng là loại chị gái không dễ dắt mũi mà!" Lingling Kwong đẩy nhẹ cánh cửa trở vào, chiếc ghế trống không, ánh mắt lướt một vòng quanh căn phòng nhỏ tĩnh lặng, không còn tiếng thở khẽ, không còn ánh mắt hổ phách sắc như dao, chỉ còn dư âm của hơi người và mùi sát trùng thoang thoảng, cô đứng lặng một lúc, tay đặt lên lưng ghế.- Quả nhiên là một con mèo giỏi leo tường! - Lingling Kwong bật cười nhưng giọng có chút trầm trầm mơ hồÁnh mắt cô vẫn dừng lại ở khoảng trống nơi chiếc ghế vừa bị bỏ lại, hàng mi khẽ cụp xuống, giấu đi điều gì đó vừa lặng lẽ dâng lên trong lồng ngực, một thứ không nên xuất hiện trong cuộc chơi này.Trên con đường vắng sau quán bar Kaliris, trời vẫn còn lất phất mưa, dưới ánh đèn đường vàng nhạt, một chiếc bóng mảnh mai trải dài trên nền gạch ẩm ướt, dáng đi trầm ổn, từng bước đều có nhịp, nhưng vai trái khẽ trùng xuống theo mỗi cử động.Orm Kornnaphat nhét tay vào túi áo khoác, mái tóc ướt bết lại dính vào má, vết băng trên vai vẫn còn âm ấm, vừa đau vừa rõ ràng, cô không ngoái đầu lại, chỉ có bước chân là dứt khoát hơn thường lệ, như thể càng bước đi thì dư âm vừa rồi giữa hai người... càng bị bỏ lại xa hơn.Nhưng cũng chính Orm Kornnaphat biết rõ, dù không ngoái lại, nhưng trong lòng vẫn có thứ gì đó đang xoay người nhìn về phía sau.Trở về căn nhà nhỏ nằm sâu trong một con hẻm không tên, Orm Kornnaphat bật đèn vàng nhạt, ánh sáng lập lòe và tấm gương mờ vì hơi nước, cô khóa cửa, dựa lưng vào đó vài giây như thể để trút bỏ những căng thẳng còn sót lại từ cuộc gặp gỡ trước đó.Không một tiếng động, không một hơi người khác, chỉ có cô, với cơn đau âm ỉ bên dưới lớp da đang tím tái, Orm Kornnaphat cởi áo khoác, rồi nhẹ nhàng vén áo thun bên trong lên, để lộ vùng sườn trái đã sưng tím một mảng lớn, dưới ánh đèn, màu bầm loang từ tím đậm sang xanh xám, vết sưng phồng lên như đang thở theo nhịp tim cô.Orm Kornnaphat nghiêng người thử thở sâu, một cơn đau nhói lan ra, khiến cô phải rút hơi lại ngay lập tức, không phải gãy, nhưng cơ đã bị tổn thương không nhẹ, cô bước đến tủ lạnh trong góc phòng, rút ra một gói đá, quấn lại bằng khăn rồi ấn nhẹ vào vùng sưng. Lạnh buốt, căng tức, nhưng cô chỉ hơi nhíu mày, không tiếng rên, không một chút yếu đuối, đặt gói đá lên sườn, Orm Kornnaphat ngồi dựa vào tường, đầu ngẩng lên nhìn trần nhà như đang cố làm dịu tâm trí.Trong đầu cô, vẫn còn hiện rõ giọng nói ấy..."Một người đẹp như em... nếu có sẹo, sẽ khiến người khác đau lòng!"Ánh mắt ấy, đôi tay ấy, sự dịu dàng đến bất ngờ ấy, tất cả vẫn còn lưu lại trên lớp da dưới lớp băng.Orm Kornnaphat siết nhẹ lấy mảnh vải quấn ngang eo, cố định gói đá tại chỗ, rồi thở dài một hơi, khép mắt lại.Trong lòng cô, không ai có thể bước vào quá dễ dàng, nhưng có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, người phụ nữ ấy vừa chạm vào một nơi mà chính cô cũng không biết đã tồn tại.Lingling Kwong đã chạm vào một chỗ mềm nhất, ngay phía sau lớp gai đầy rẫy của cô...- END CHAP 2 -Au: Vờn qua vờn lại.. rung động là toy nè!!