OrmLing | BẪY (FULL)

BẪY - CHAP 4



[01:11 sáng]

Khu nhà máy bỏ hoang nằm sâu trong một khu công nghiệp đã giải thể từ hơn bảy năm trước, không đèn, không bóng người, chỉ có cơn gió luồn qua khe sắt kẽo kẹt và ánh sáng từ mặt trăng mờ bị mây đen che khuất, Lingling Kwong đặt tay lên cánh cửa sắt, đẩy nhẹ một tiếng "két" chói tai vang lên, nhưng không ai phản ứng, cô đã kiểm tra ba vòng xung quanh, nơi này không có ai, ít nhất là cho đến khi cô bước vào.

Mặc áo khoác đen bó sát, mũ trùm kín, mặt được che bởi lớp vải chuyên dụng chỉ để lộ đôi mắt nâu lạnh như thủy tinh, Lingling Kwong nhẹ thả bước trên sàn xi măng gồ ghề, đôi mắt đảo quanh theo thói quen, cô không tìm vũ khí thứ cô tìm là thông tin, Lingling Kwong đã theo dấu từ một bản báo cáo rò rỉ trong giới tình báo quốc tế, nơi này từng là điểm giao dịch của một nhánh buôn lậu liên quan đến tổ chức cũ của cô.

Năm năm trước, trong một nhiệm vụ tưởng chừng đã hoàn tất, đồng đội của cô chết, còn cô thì bị quy kết là kẻ phản bội, một bản án chưa bao giờ được xét xử công bằng, một cái tên từng đứng đầu tổ chức gián điệp xuyên quốc gia bỗng chốc bị săn lùng như con mồi, buộc phải xóa sạch thân phận, đổi tên và rút lui về bóng tối. Lần này, Lingling Kwong đã lần theo một tàn dư của tổ chức cũ tìm thấy một dấu vết mờ và cuối cùng dẫn đến nơi này.

Bàn tay đeo găng lướt qua một chiếc máy tính cũ, vỏ ngoài đã rỉ sét, màn hình đã nứt, khiến mọi thứ nhìn rất khó chịu, bên dưới bàn có dấu vết mới, lớp bụi bị xô lệch, có người từng chạm vào nó không lâu trước đây, cô cúi xuống, kiểm tra nhanh cổng kết nối, rồi rút từ trong áo ra một thiết bị mã hóa nhỏ, cắm vào.

Trong đầu cô, đồng hồ đếm ngược đã bắt đầu, chỉ cần truy cập được dữ liệu này, Lingling Kwong sẽ có cách lần ra thông tin của chuyến hàng buôn vũ khí lần này về Hongkong là giao cho ai, người nhận chuyến hàng này chắc chắn có liên quan đến sự việc của 5 năm trước, mọi thứ đang suôn sẻ, cho đến khi phía sau vang lên tiếng bước chân, nhẹ, đều, và có nhịp.

Lingling Kwong nhìn qua lấy một tấm vải đen đầy bụi phủ lên màn hình, cô đứng thẳng, tay phải lập tức đặt lên dao găm giắt bên hông, quay đầu, một bóng người đội mũ lưỡi trai, áo khoác tối màu, dáng người thon gọn nhưng bước đi không hề chần chừ, ánh mắt sắc như dao lóe lên dưới vành mũ.

Không cần nói cũng không cần hỏi, cả hai đều nhận ra, đây không phải kẻ mình có thể lơ là.

Orm Kornnaphat lao đến trước, Lingling Kwong xoay người né, tay trái đỡ lấy cú đánh đầu tiên, tay phải bật dao găm ra khỏi bao, một đòn cắt ngang về phía hông buộc người kia lùi nửa bước, nhanh chóng lấy lại nhịp, nhảy lên tung đá xoay, nhưng bị Lingling Kwong chặn lại, tay hai người va nhau nghe "bụp" một tiếng lớn.

Âm thanh vọng lại trong nhà máy rỗng vang như tiếng sấm.

Orm Kornnaphat không nhận ra người kia là ai, nhưng đối phương thì ngược lại, từ đòn đánh đầu tiên, Lingling Kwong đã biết, tư thế này, tốc độ này và cả cách người kia dồn lực ở chân phải, đôi mắt nâu trầm xuống, là Orm Kornnaphat, tại sao người này lại xuất hiện ở đây, rõ ràng đầu mối hai hôm trước đã được triệt phá hoàn toàn...

Nghĩ đến đây, Lingling Kwong cau mày, hình như cô đã bỏ sót điều gì đó, và đúng là Lingling Kwong chưa từng giáp mặt kẻ cầm đầu kia, nếu không, cô sẽ không dễ dàng đưa tên đó cho Orm Kornnaphat.

Orm Kornnaphat nhìn người kia chần chừ, nhấc chân lao đến như tên bắn, từng đòn từng đòn đánh ra đều là đòn hiểm, cô phải bắt được kẻ này, vì lúc nãy đi vào, cô thấy người này đang đứng trước máy tính, rõ ràng, người đang tay đôi với cô biết thứ gì đó.

Lingling Kwong nghiến răng, cô không định lộ mặt càng không định đánh thật, nhưng Orm Kornnaphat ngược lại, người kia mỗi cú đều nhằm vào chỗ hiểm, cô mím môi, không thể không đáp trả.

Orm Kornnaphat ép sát, tay trái giữ cổ tay Lingling, tay phải vung chỏ vào ngực người kia, Lingling Kwong lập tức nghiêng người tránh đi, đổi trục, xoay người tung cú đá phản đòn quen thuộc của cô, một cú đá ngang sườn trái, đủ mạnh để đánh ngã đối phương nếu trúng đòn.

Chợt, ánh mắt cô khựng lại, trong phòng ngày đó, người kia tay phải ôm lấy sườn, mồ hôi rịn trên trán, mơ hồ dưới bàn tay kia, một mảng sưng lên xanh tím hằn từng vệt máu nhỏ, Lingling Kwong khựng lại, mím môi, thay đổi quỹ đạo của cú đá, hướng xuống phía dưới đùi, thu lực lại không ít.

Thế nhưng, trong mắt Orm Kornnaphat đó chính là sơ hở, cô không bỏ lỡ, nghiêng người né chân, xoay ngược lại, tay trái giữ lấy cổ chân Lingling Kwong, tay phải nắm thành quyền, đấm thẳng vào vai trái đối phương, một cú chính xác, gọn, và đầy lực.

Lingling Kwong bật ra sau, khựng lại, vai tê rần, khớp hơi trật, tay phải nâng lên ôm lấy vai trái theo phản xạ, Orm Kornnaphat nheo mắt, dưới sự thúc đẩy của trực giác, cô đạp cước bước đến, nhanh chóng chụp lấy khăn che mặt của người kia giật xuống.

Khoảnh khắc mảnh vải kia rơi xuống đất, mọi thứ như ngưng lại, mưa ngừng rơi, gió ngừng thổi, anh đèn loang lổ từ trần chiếu xuống lộ ra khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc, mái tóc xoăn hơi rối, ánh mắt nâu nheo lại có chút tức giận không rõ

- Lingling Kwong.. ? - Orm Kornnaphat như chết lặng, lần đầu tiên, sự lạnh lùng thường trực trong đôi mắt hổ phách của cô rạn ra vì bất ngờ

Lingling Kwong thở khẽ, nhếch môi, một kiểu cười vừa giễu cợt vừa bất đắc dĩ, tay vẫn ôm lấy vai trái, cảm giác đau nhức đang truyền tới, người này đánh một đòn cũng thật độc, Lingling Kwong mặc kệ Orm Kornnaphat đang đứng cứng đờ nhìn cô, thong dong bước đến chỗ máy tính, dữ liệu đã truyền xong, nhanh chóng rút bộ mã hóa ra cất kỹ, quay sang liếc Orm Kornnaphat một cái.

Orm Kornnaphat mím môi, nhìn đôi mắt nâu không che giấu lửa giận kia, tay vô thức siết thành quyền, trong mắt là sự bối rối lần đầu xuất hiện, sự bối rối vì không thể ngờ được đối thủ vừa nãy là người phụ nữ từng băng bó cho cô, từng chọc ghẹo cô, từng quyến rũ cô bằng đôi mắt nâu ấy trong quán bar mờ tối.

Orm Kornnaphat muốn mở miệng giải thích nhưng lại bị tiếng bước chân rầm rập bất ngờ vang lên, đèn pin quét ngang tường, cô nhíu mày, bọn người kia phát hiện rồi, cô bước thêm một bước đến chỗ của Lingling Kwong muốn cùng người kia rời đi lại bị ánh mắt lạnh lùng, tuy không trách cứ nhưng lại dâng lên một tia hờn dỗi, khiến cô cứng chân

- Em đánh tôi đau lắm đó! - Giọng mũi có chút ủy khuất vang lên, sau đó quay lưng lướt qua hành lang bên trái như một cái bóng

Orm Kornnaphat đứng yên nhìn theo, chân mày nhíu lại, như muốn giữ người kia lại thêm vài giây, thế nhưng cô không gọi.

Ánh đèn pin rọi dần tới gần, Orm Kornnaphat cúi xuống nhặt lấy chiếc khăn che mặt của Lingling Kwong, mềm mại và còn hơi âm ấm, nắm gọn trong bàn tay, đứng thẳng nhìn về hướng người kia vừa rời đi, mím môi, cơn đau nhức không rõ từ trong lòng tràn ra

"Lingling..."

Orm Kornnaphat thì thầm gọi tên người kia, trong lòng khó chịu, quay người, rẽ vào lối phụ, bóng dáng biến mất sau những hàng cột xi măng phủ rêu, trong tay vẫn nắm chặt một thứ, không biết là bằng chứng hay là một lời nhắc nhở...

***

Orm Kornnaphat về tới nhà đã hơn 2 giờ sáng, tắm xong liền nằm trên giường, tay cầm mảnh vải đen mềm mại kia, từng dòng suy nghĩ tràn ngập tâm trí

Vậy ra, Lingling Kwong là người đã đánh rách môi cô đêm mưa ngày đó, tặng thêm cho cô một vết ở bàn tay phải, nhưng cũng chính là người đã dịu dàng băng bó cho cô trong đêm yên tĩnh kia...

Vậy ra, Lingling Kwong đã nhận ra cô, người kia đấu với cô không hề có ý sát phạt, không muốn làm cô tổn thương, Orm Kornnaphat nghiền ngẫm...

Cú đá đó...

Cô đưa tay đặt lên sườn trái, nhấn nhẹ, cơn đau vẫn truyền đến đại não, nếu đúng góc độ, lúc nãy, chân của Lingling Kwong chính là hướng nơi này mà đến, và nếu cô lãnh trọn một đòn kia, xương sườn cô dù không nứt thì cơ nơi này cũng sẽ bị tổn thương nghiêm trọng, và người kia.. đã nương tay, thay đổi quỹ đạo của đòn đá để không làm cô đau thêm.

Lúc đó, Orm Kornnaphat còn tưởng đối phương đánh hụt, cô phản đòn theo phản xạ, dồn lực tặng cho người kia một đấm vào vai trái, Orm Kornnaphat nhíu mày thật chặt, cô thấy rất rõ, vai của Lingling Kwong chùng xuống, một tiếng khựng nhẹ vang lên, vọng vào trong lòng cô.

Và chỉ vài giây sau, khi cô giật phăng lớp khăn che mặt, khuôn mặt xinh đẹp tưởng chừng như vô thực ấy lộ ra, mái tóc uốn xoăn, ánh mắt nâu sâu, sống mũi cao, nốt ruồi quyến rũ, đôi môi đầy đặn đang mím chặt, không giận, chỉ đau nhưng lại không trách nửa câu.

Khoảnh khắc đó, Orm Kornnaphat đã nghe rõ tiếng hẫng của chính trái tim mình, không phải vì bất ngờ mà là vì cô đã đánh Lingling Kwong, người duy nhất đã từng cứu cô trong im lặng, nắm lấy cổ tay cô khi cô run vì mất máu, hỏi han cô dù biết rõ cô hoàn toàn không vô hại hay nói đúng hơn là nguy hiểm và cũng là người duy nhất đã nhìn thấu Orm Kornnaphat, dù cô đã giấu mình rất kỹ.

Orm Kornnaphat ngồi dậy, thở hắt ra, đáy lòng tràn ra sự tự trách, cô không nhận ra gì cả, không nhận ra đường đá kia đã nương lực, không nhận ra từng động tác từ đầu đã không muốn sống mái với cô, Orm Kornnaphat cúi đầu, khẽ siết mép khăn.

"Tại sao mình lại vô tâm đến vậy?" - Orm Kornnaphat thì thầm tự trách

Ba lần chạm mặt, một lần giao đấu, một lần băng bó, một lần uống rượu, chừng đó vẫn không đủ để cô nhìn rõ khuôn mặt thật sau lớp khăn kia, cô vẫn không thấy gì, cho đến khi đánh người ta một cú đau điếng thì cô mới thấy được...

Cô xoa trán, tựa đầu vào tường, mắt nhìn trân trân lên trần nhà, mọi thứ nhòe đi, không phải vì nước mắt mà vì trong lòng rối rắm, Orm Kornnaphat chưa từng thấy bản thân kém quan sát như lúc này.

Cô luôn tự tin rằng mình nhìn người chuẩn, cảm nhận tốt, đọc được ngôn ngữ cơ thể, đọc được từng hơi thở, từng dấu hiệu, vậy mà hôm nay, cô lại đánh trúng một người... mà đáng lý ra, cô phải biết...

Không! Không phải chỉ biết, mà dường như trái tim nhắc nhở rằng cô cần phải trân trọng.

Orm Kornnaphat đưa khăn lên mũi như một hành động vô thức, chất vải đen dường như vẫn còn hơi ấm, vương theo một mùi hương rất nhẹ, thoang thoảng sự bí ẩn, ngọt ngào, gợi cảm nhưng lại đầy nguy hiểm chết người, thế nhưng, trái tim nói rằng, hình như nó muốn bước vào cạm bẫy nguy hiểm đó.

Orm Kornnaphat hít một hơi thật sâu, rồi lại thở ra, nặng nề, khuôn mặt lúc rời đi của người kia, ánh mắt có chút ủy khuất, dỗi hờn kia làm linh hồn cô khẽ động.

"Mình đã đánh chị ấy..."

Orm Kornnaphat cúi mặt khẽ thì thầm, lời nói ra đầy sự hối lỗi, cô đánh Lingling Kwong không phải vì phòng vệ, cũng không phải vì tự vệ, mà vì cô không nhận ra Lingling Kwong.

Orm Kornnaphat rõ ràng đã muốn xin lỗi, đã muốn mở miệng, nhưng chưa kịp nói, thì đám người kia xuất hiện, người kia quay đi, chỉ để lại một câu, một ánh mắt, một nụ cười, rồi chạy khỏi tầm mắt cô như thể chưa từng tồn tại.

Nhưng người kia không biết rằng Lingling Kwong vẫn ở đó, trong tâm trí Orm Kornnaphat, trong bàn tay cô, trong nắm đấm cô đã tung ra, trong đôi mắt hổ phách đã ngắm nhìn dung nhan kia sau khi lớp khăn bị giật xuống, và giờ khiến cho cô không thể buông chiếc khăn ra.

Orm Kornnaphat cảm nhận được sự đau đớn lan tràn, không phải vì sườn trái, không phải vì mu bàn tay, mà vì cú đấm đó, cú đấm vào người duy nhất đã không nỡ làm cô đau.

"Mình... nên đến xin lỗi chị ấy..."

Orm Kornnaphat nhủ thầm, nhìn đồng hồ đã hơn 3h sáng, cô không nghĩ nhiều, trực tiếp ngồi dậy thay đồ cầm chìa khóa xe rời đi.

***

Kaliris – 02:00 sáng.

Cánh cửa sau của quán bar khẽ mở, ánh đèn vàng ấm phủ nhẹ xuống nền gạch, Lingling Kwong bước vào bằng lối riêng phía sau, không một tiếng động, cô tháo mũ, cởi ra bộ đồ chuyên dụng, phần vai trái sưng đỏ từ từ lộ rõ, vết đấm của Orm Kornnaphat vẫn còn in dấu, cơn tê lan dọc cánh tay khiến Lingling Kwong cau mày.

"Orm Kornnaphat chết tiệt...!" - Lingling Kwong nghiến răng rủa thầm, môi mím chặt, vừa giận, vừa bất lực.

Ra tay không chút nể tình, không hề nhận ra người đó là cô, Lingling Kwong mím môi.

Chính vì Orm Kornnaphat không nhận ra cô, càng khiến cô khó chịu hơn, trong suốt trận giao đấu, cô đã nhìn thấy chiếc mũ lưỡi trai, dáng người, cả ánh mắt quen thuộc ấy, Lingling Kwong đã nhận ra ngay, vậy mà người kia vẫn không chút do dự, tung đòn như thể cô chỉ là một kẻ xa lạ đáng bị đánh gục.

Lingling Kwong thở ra một hơi, đầy kiềm chế, không nên nghĩ về chuyện đó bây giờ, cô bước đến tủ rượu trong phòng, mở hộc tủ bí mật phía dưới, đặt chiếc USB chứa thông tin vừa lấy được từ nhà máy vào một chiếc hộp khóa mã, cô sẽ kiểm tra kỹ dữ liệu sau, còn lúc này, cơ thể cô cần được nghỉ ngơi trước khi vết thương bắt đầu sưng tấy nặng hơn.

Đi ngang qua gương, ánh mắt Lingling khựng lại khi nhìn thấy phản chiếu chính mình, tóc hơi rối, khóe môi vẫn còn lớp bụi mỏng chưa kịp lau sạch, vai trái sưng nhẹ nổi rõ, hơi thở Lingling Kwong đều đều, nhưng có chút nặng nề, như thể cố giữ lại cảm xúc của chính cô, không rõ là đau hay giận.

Lingling Kwong đi thẳng vào phòng tắm, nước nóng đổ xuống vai, da cô lập tức nhói lên, cảm giác bỏng rát khi nước chạm vào vùng bầm tím khiến cô nghiến nhẹ răng.

"Ra tay mạnh thật..."

Lingling Kwong lẩm bẩm, nhớ lại khoảnh khắc cú đấm của Orm Kornnaphat chạm vào vai cô, nhanh, gọn, dứt khoát, không một chút do dự, Lingling Kwong càng nghĩ đến càng khó chịu trong lòng, cô muốn vứt người kia ra sau đầu nhưng lại không thể, đành thở dài đầy bất lực.

Tắm xong, Lingling Kwong lau khô người, đứng trước tủ quần áo một lúc lâu, rồi chọn một chiếc váy lụa màu đỏ bordeaux, ôm sát phần eo, hở nhẹ lưng, vai trần, mặc vào thật chậm, để từng lớp vải mượt mà lướt trên làn da vừa tắm xong, khoác thêm một chiếc khăn mềm lên vai trái, vừa để che đi dấu vết, vừa như một lớp giáp vô hình cho bản thân, Lingling Kwong không muốn ai biết cô đang bị thương hay đang đau nhường nào.

Cửa phòng bật mở, cô trở lại quầy bar, bật một vài ngọn đèn dịu, rót cho mình một ly rượu, ngồi lên ghế cao như bao đêm khác, dáng người thon dài nghiêng bên quầy, hơi nghiêng về bên phải để tránh chạm vào vết thương, môi khẽ nhấp rượu, ánh mắt nâu nhìn vào khoảng trống phía trước như thể tất cả chưa từng xảy ra.

Bà chủ Kaliris đã trở lại, nhưng dưới lớp váy lụa, là một bả vai đang âm ỉ đau vì một cú đấm, và một cái tên không ngừng vang trong đầu cô

"Orm Kornnaphat!"

Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, người mà Lingling Kwong thầm mắng trong lòng từ nãy đến giờ đẩy cửa quán bar đi vào, thân ảnh mềm mại đỏ rực đang thưởng rượu kia đập vào tầm mắt Orm Kornnaphat, cô không chần chừ bước thẳng đến bên cạnh Lingling Kwong, giọng có chút áy náy, khẽ gọi

- Lingling...

Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat xuất hiện không hiểu tại sao hỏa khí trong lòng lại vơi đi một nửa, nhưng tư vị khó chịu, âm ỉ đau rát dưới lớp áo choàng khiến cô tự nhủ không thể dễ dàng bỏ qua cho Orm Kornnaphat được, Lingling Kwong liếc Orm Kornnaphat một cái, sau đó đứng dậy đạp giày cao gót đi vào bên trong.

Orm Kornnaphat thấy vậy nhanh chóng đuổi theo nhưng lại bị nhân viên cản lại

- Xin lỗi, khu vực này không được phép vào! - Anicha lạnh lùng nói với Orm Kornnaphat, đây là lần đầu cô thấy bà chủ của cô có vẻ mặt khó chịu như vậy

Orm Kornnaphat nhìn Anicha, lại nhìn bóng lưng cao gầy xinh đẹp kia, đôi mắt hổ phách lóe lên một tia tính toán sau đó quay lưng rời khỏi quán bar.

Lingling Kwong về phòng, ngồi xuống sofa, chu chu môi khó chịu, đánh cô bị thương như vậy, chỉ bị Anicha cản lại liền bỏ cuộc, chẳng có chút thành ý gì cả, Lingling Kwong mím môi, lần sau, gặp lại, cô sẽ đánh cho Orm Kornnaphat bầm người, lửa giận trong lòng vốn đã nguôi một ít, lại vì Orm Kornnaphat không kiên trì đuổi theo mà bốc ngùn ngụt trở lại.

"Két.."

Một tiếng mở cửa khẽ vang, gió lạnh lùa vào phòng, Lingling Kwong chụp lấy con dao gọt trái cây trên bàn, xoay tay đâm về phía sau, lại bị một bàn tay mảnh khảnh nhanh chóng giữ lấy

- Chỉ đấm một cái lại muốn lấy mạng người ta sao?

Giọng trong trẻo vang lên, Lingling Kwong không cần nhìn cũng biết ai, để người kia tự lấy con dao ra khỏi bàn tay cô

- Đến làm gì? - Lingling Kwong lạnh lùng

- Xem vết thương của chị! - Orm Kornnaphat lấy con dao ra đặt lên bàn bước đến trước mặt Lingling Kwong, nở nụ cười ngọt lấy lòng

- Không chết được! - Lingling Kwong hừ nhẹ, quay mặt sang hướng khác, nhưng ánh mắt cô vẫn liếc nhìn Orm Kornnaphat từ khóe mắt, bả vai nhói lên như nhắc cô phải nhớ lấy người trước mặt vừa mới đấm cô một cú không hề nhẹ tay.

Orm Kornnaphat nhìn người phụ nữ trước mặt, bờ vai thon nhưng căng lên vì cơn đau, vạt váy hơi lệch vì cử động, và ánh mắt kia, vẫn xinh đẹp không tì vết như lần đầu cô nhìn thấy trong ánh đèn vàng mờ ở Kaliris.

- Tôi không cố ý, thật đấy... lúc đó tôi không biết là chị... – Giọng Orm Kornnaphat trầm hơn, không còn lém lỉnh như thường.

- Không biết là tôi nên mới mạnh tay đến vậy? – Lingling Kwong quay sang, nhướng một bên mày, ánh mắt lạnh lùng sắc sảo.

Orm Kornnaphat gãi gãi má, rồi lại gãi mũi, đến gãi đầu, sau đó gật nhẹ

- Ừ, mà nếu biết là chị thì... tôi cũng không nỡ ra tay... - Orm Kornnaphat nâng mắt nhìn Lingling Kwong, sau đó nhớ ra gì đó liền nheo nheo mắt khẽ nói - Nhưng mà chị đá tôi mấy cú cũng ác không kém, đừng tưởng tôi không nhớ!

- Bằng chứng? - Lingling Kwong nhướng mày

Orm Kornnaphat cứng họng, vết rách trên môi đã lành, mu bàn tay là do lần vừa rồi tự mình làm mình bị thương, giờ tìm đâu ra bằng chứng chứ, sao người phụ nữ này lại ngang ngược như vậy.

- Hừ! Không có bằng chứng còn bày đặt cáo trạng! - Lingling Kwong liếc Orm Kornnaphat một cái thật bén, híp mắt nhìn người trước mặt - Hôm nay, tôi cũng không có đá trúng em! Biết em bị thương tôi còn thu lực, vậy mà em lại...

Lingling Kwong không nói hết câu, mím môi, cụp mắt nhìn mũi, cả người tràn đầy sự tủi thân khiến Orm Kornnaphat bí bách, quẫn trí, bao nhiêu năm qua Orm Kornnaphat chỉ có phá án, bắt tội phạm, đấu súng, đánh đấm, cô không biết dỗ phụ nữ, lại còn là phụ nữ đẹp thì càng không biết, Orm Kornnaphat đan hai bàn tay vào nhau, cúi đầu như học sinh nhận lỗi

- Tôi xin lỗi... - Câu nói ấy rơi ra rất nhẹ, nhưng rõ ràng.

Lingling Kwong không nói gì trong mấy giây, không phải vì giận, mà vì cô biết với tính cách của Orm Kornnaphat sẽ hiếm khi thấy người kia cúi đầu.

- Bả vai còn đau không? – Orm Kornnaphat nhẹ giọng hỏi, mắt đã dán vào tấm khăn choàng của Lingling Kwong, như muốn xuyên qua mà nhìn được vết bầm.

- Em định cởi đồ tôi ra ngay tại đây để kiểm tra à? – Giọng Lingling Kwong khẽ cười, nửa mỉa mai nửa chọc ghẹo.

- Nếu chị cho thì tôi không phản đối! - Orm Kornnaphat im một giây rồi cười cười, nhún vai

- Em mơ đi! – Lingling Kwong bật cười phun ra một câu, nhưng không có vẻ gì là muốn đuổi người trước mặt

Một khoảng im lặng thoáng qua, Orm Kornnaphat chồm người, nhìn Lingling Kwong một lúc lâu rồi chợt nghiêng người, khẽ kéo lớp khăn xuống, lần này, Lingling Kwong không ngăn, chỉ nheo mắt nhìn cô.

Vết bầm xanh tím lộ ra trước mắt, Orm Kornnaphat cắn nhẹ môi dưới, ánh mắt đầy tự trách.

- Xin lỗi.. đau lắm phải không? - Giọng đầy tự trách, mang theo sự hối hận nhẹ nhàng vang lên

- Ừ! Đau! - Lingling Kwong thẳng thắn thừa nhận, người này muốn dỗ cô sao, được, cô sẽ cấp cho Orm Kornnaphat một cái thang để leo xuống, tránh cho người kia nghĩ cô lòng dạ hẹp hòi

- Tôi không nên mạnh tay như thế...

- Ừ! Em không nên như thế! Lâu lắm rồi tôi chưa để ai khiến tôi chịu đòn nặng như thế này... - Lingling Kwong nói bằng giọng mũi - ... lần sau em phải xem em đang đánh ai nữa!

- Tôi biết rồi.. - Orm Kornnaphat gật nhẹ đầu - .. lần sau sẽ cho chị đánh lại!

- Tôi sẽ không nương tay nữa! - Lingling Kwong ngạo kiều

- Ừ! Không cần nương tay, hoặc có thể ra tay ngay lúc này! - Orm Kornnaphat nhìn vào mắt Lingling Kwong khẽ nói, giọng đầy dịu dàng mang theo ý tứ dỗ dành

- Tay nhấc không lên! Không đánh được! - Lingling Kwong quay đi, không hiểu vì sao mùi hương gỗ nhàn nhạt trên người Orm Kornnaphat khiến trái tim cô có chút run rẩy

- Tay trái bị thương vẫn còn tay phải mà! - Orm Kornnaphat gác đầu gối lên sofa lại chồm người tới khiến Lingling Kwong phải dựa hẳn về phía sau

- Không tính toán nữa! - Lingling Kwong tránh ánh nhìn của Orm Kornnaphat, gò má có chút ửng hồng

- Sao vậy? - Orm Kornnaphat thấp giọng thì thầm - Không nỡ à?

- Ừ! - Lingling Kwong quay đi nhưng miệng vẫn không nhịn được khẽ trả lời một tiếng nhẹ bẫng.

Thanh âm như một vệt gió thoảng qua tai người đối diện, nhưng lại đủ sức khiến nhịp tim Orm Kornnaphat khựng lại trong thoáng chốc, cô không ngờ người kia lại trả lời thật như vậy, không vòng vo, không đùa cợt, không đá xéo, chỉ một chữ, mà mang theo đủ mọi tầng lớp cảm xúc.

Orm Kornnaphat nhìn góc nghiêng gương mặt của Lingling Kwong, ánh đèn mờ trong phòng phản chiếu lên làn da trắng mịn, lên gò má hơi ửng đỏ vì men rượu hoặc vì điều gì đó, một khoảnh khắc lặng đến mức cả căn phòng như không còn tiếng động, chỉ còn hai người, và hơi thở nhẹ đang quẩn quanh giữa khoảng cách chưa đầy một gang tay.

- Lingling... - Orm Kornnaphat khẽ gọi, từng chữ đầy chậm rãi vang lên - Có đôi khi.. tôi nghĩ cần phải giữ khoảng cách với chị..

Lingling Kwong không trả lời, mắt vẫn nhìn đi nơi khác, trái tim trong lồng ngực đang như nai chạy loạn, Lingling Kwong không đẩy người kia ra, Orm Kornnaphat tiếp tục đến gần hơn, giọng gần như thì thầm

- Vì mỗi lần lại gần... tôi luôn không chắc mình có thể lùi lại không...

Lingling Kwong quay đầu lại, ánh mắt giao nhau trong một nhịp tim lỡ, đôi môi đầy đặn vẽ lên cười nhẹ, nhưng không còn là kiểu cười lạnh nhạt hay trêu chọc thường ngày, mà là một nụ cười rất thật, rất khẽ và rất gần với sự rung động.

- Em nói như thể tôi là cạm bẫy vậy...

- Không phải sao? – Orm Kornnaphat bật cười – Nơi này là bẫy, ánh mắt chị là bẫy, câu nói hôm đó... cũng là bẫy...?!

- Tôi chỉ nói sự thật thôi! – Lingling Kwong giả vờ nghiêm giọng.

- Vậy sự thật là... nếu tôi có sẹo, chị sẽ đau lòng? - Orm Kornnaphat nhẹ giọng đầy dịu dàng, mang theo một chút ý tứ tình cảm không rõ

Lingling Kwong mím môi, cô hơi khựng lại, như bị chính lời nói của mình phản đòn, ánh mắt dừng lại vài giây trên khuôn mặt Orm Kornnaphat, rồi dời xuống nơi mu bàn tay người kia một vết thương chỉ mới vừa khép miệng

- Tôi đau lòng thì sao chứ, em vẫn ương ngạnh như vậy! - Lingling Kwong giọng không vui nói

- Cái này là vô tình thôi, không phải tôi cố ý! - Orm Kornnaphat ngồi xuống bên trái Lingling Kwong, đưa mu bàn tay phải lên, nhanh chóng giải thích

- Giải thích với tôi làm gì?

- Sợ chị sẽ giận!

- Tôi giận hay không có liên quan gì đến em?

- Tôi không muốn chị giận, cũng không muốn chị bị đau... - Đôi mắt hổ phách nhìn vào vết sưng tím trên vai trái Lingling Kwong khẽ nhíu mày

- Tôi bị đau thì có liên quan gì đến em?

- Tôi sẽ đau lòng... - Giọng dịu dàng thú nhận

Một câu rơi xuống làm không gian chững lại vài nhịp thở, trái tim lỡ nhịp của cả hai đều đập loạn, Lingling Kwong liếc nhìn đôi mắt hổ phách đầy thành thật kia, nhoẻn miệng cười

- Em luôn đi tán tỉnh các cô gái như vậy sao? - Lingling Kwong nhướng mày

- Không, trước giờ tôi chưa từng tán tỉnh ai cả! - Orm Kornnaphat lắc đầu phủ nhận

- Miệng cũng ngọt lắm! - Lingling Kwong bật cười

- Ngọt vậy... đã chín chưa?

- Vẫn còn xanh và non!

- Bao giờ mới đúng khẩu vị của chị?

- Khẩu vị của tôi không phải là trái cây chưa chín... – Lingling Kwong nhướng mày, giọng mỉa mai mà quyến rũ – ... vị chua không tới mà cũng chẳng đủ ngọt ngào...

- Chờ chín là được mà.. - Orm Kornnaphat cười, một kiểu cười nguy hiểm pha chút trêu người - ... hoặc là tự ủ cho nó chín...

- Tôi già rồi, không có thời gian chờ thứ gì chín cũng không có kiên nhẫn để tự ủ chín thứ gì ...

- Vậy đổi lại... bản thân chị làm trái cây đi... chờ người thưởng thức là được..

- Bản thân tôi có chút chua, thêm chút đắng, có chút khó nuốt lại đầy gai.. ai sẽ thưởng thức chứ? - Lingling Kwong phì cười không cho là đúng nói

- Tôi!

Orm Kornnaphat phun ra một chữ rồi nhướng người tới muốn phủ lên đôi môi đầy đặn đỏ mọng kia, nhưng thứ cô chạm đến lại là ngón tay mảnh khảnh của Lingling Kwong

- Quả dưa non... - Lingling Kwong chặn lại đôi môi muốn làm càn kia khẽ cười, giọng đầy quyến rũ - ... trễ rồi đấy!

Orm Kornnaphat bị ngăn lại cũng không giận, cười cười ngồi thẳng lại, đôi mắt nhìn Lingling Kwong đầy hứng thú, cô không nói gì, chỉ đứng dậy đi đến chỗ tủ lạnh, lấy ra bao đá, tìm một cái khăn đặt lên rồi ngồi cạnh Lingling Kwong.

- Trễ rồi nên cần phải chườm đá, nếu không sẽ rất lâu lành!

Lingling Kwong nhìn động tác ôn nhu của Orm Kornnaphat liền cười cười, cô không tránh đi, thoải mái dựa người trên sofa để Orm Kornnaphat chăm sóc hậu quả mà người kia gây ra, đôi mắt liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo kia, Lingling Kwong thầm nghĩ, đúng là quả dưa non thật đấy, nhưng lại là kiểu non nớt khiến người ta muốn nếm thử một lần, dù biết có thể sẽ bị mắc nghẹn bởi vị chua khi còn xanh.

Orm Kornnaphat nghiêng đầu, ngón tay mảnh khảnh giữ chặt khăn đá đặt lên vai Lingling Kwong, ánh mắt chăm chú, cẩn thận không để người kia bị bỏng lạnh, dưới ngón tay cô, vết bầm kia vẫn còn sưng nhẹ, là chứng tích do chính tay cô tạo ra, cảm giác áy náy âm ỉ trong lòng, nhưng lại xen lẫn một loại cảm xúc kỳ lạ, như thể cô đang được phép chạm vào người này một cách danh chính ngôn thuận.

- Chị để tôi chăm sóc thế này... không sợ tôi lại làm càn à? – Orm Kornnaphat khẽ hỏi, giọng nửa đùa nửa thật

- Tôi đang bị thương, em ra tay thêm lần nữa thì tôi kêu cảnh sát bắt em đấy! – Lingling Kwong liếc nhìn Orm Kornnaphat bằng nửa con mắt, nhưng khóe môi lại hơi cong

- Tôi nghĩ mình sẽ tự nộp thân trước khi chị kịp gọi ai! – Orm Kornnaphat đáp nhanh, ánh mắt như cười như không

Lingling Kwong bật cười khẽ, tiếng cười trầm và nhẹ như rượu ủ lâu năm, lướt qua tai Orm Kornnaphat rồi đọng lại ở tim, Orm Kornnaphat nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lớp váy lụa mềm mại là xương vai gầy mảnh, là da thịt dưới lớp băng lạnh, là người từng liếc mắt cười đã khiến cô thấy cả phòng tối sáng bừng lên.

Không ai nói gì trong một lúc, chỉ có tiếng máy lạnh rì rầm và đồng hồ treo tường nhích từng tiếng một.

Lingling Kwong nhìn thẳng vào Orm Kornnaphat, không trốn tránh, không phòng bị.

- Em không biết mình đang chơi với cái gì đâu, Quả dưa non... - Giọng cô rất nhẹ, nhưng trong đó là sự nghiêm túc hiếm khi thấy - ... Đừng đốt lửa nếu em không sẵn sàng bị thiêu!

Orm Kornnaphat không né tránh ánh nhìn ấy, chỉ khẽ gật đầu, rồi lại chuyên chú với vết thương mà cô gây ra

- Vậy thì để tôi học cách chịu lửa... - Giọng đầy kiên định vang lên - ... Nhưng đừng đuổi tôi đi sớm quá, Bà chủ!

Lần này, đến Lingling Kwong cũng không tìm được lời để chặn lại, cô quay đầu, tránh đi nụ cười đang muốn dâng trên môi, nhưng trái tim thì đã sớm bị đánh dấu bằng ánh mắt hổ phách kia.

Trong căn phòng chỉ có ánh đèn vàng, hai người phụ nữ, một từng trải, một ương bướng, đều không nói thêm, nhưng trong lòng mỗi người, hình như có thứ gì đó... vừa chín...

-END CHAP 4-

Chương trước Chương tiếp
Loading...