OrmLing | BẪY (FULL)

BẪY CHAP 21



Mấy ngày liên tiếp Lingling Kwong không muốn ăn uống gì, dường như đối với Lingling Kwong, sự sống không còn là thứ cô mong cầu nữa, 5 năm lẩn trốn chỉ để được sống, lúc này, thứ mà cô từng cố gắng để giữ lấy lại không còn giá trị với cô, bởi vì, người cô yêu, Orm Kornnaphat đã không còn nữa, Lingling Kwong chỉ nằm dài trên giường mà khóc, rồi cô lại ngâm mình trong bồn tắm trong phòng để khóc, chỉ cần thức giấc, nước mắt cô sẽ rơi, ngay cả giấc mộng cũng lặp đi lặp lại hình ảnh đẫm màu máu hòa lẫn với vị mặn chát của nước mắt.

Lingling Kwong từng bắn Orm Kornnaphat, hình ảnh đó hòa với hình ảnh viên đạn xuyên qua đầu người kia hiện hữu trong tâm trí của Lingling Kwong, dày vò cô, khuôn mặt Orm Kornnaphat đầy máu ám ảnh tâm trí cô, trách móc cô rằng chính cô là người khiến Orm Kornnaphat phải mất mạng, trái tim Lingling Kwong đau khổ đến tê dại, đôi mắt nâu không còn chút ánh sáng nào.

- Ăn chút gì đi! - Lee Han nhận tin Lingling Kwong đã mấy ngày không ăn liền đến xem

Lingling Kwong không trả lời, khuôn mặt tiều tụy hốc hác, khiến người khác nhìn thấy liền đau lòng

- Chị vì đứa con gái đó mà hành hạ bản thân như vậy sao? Chị có còn là Lingling Kwong không vậy? - Lee Han đỏ mắt nhìn Lingling Kwong, cô ta nhíu mày giận dữ, sự hận thù dành cho Orm Kornnaphat càng dâng lên, bởi vì cô ta cho rằng, Orm Kornnaphat đã khiến hình tượng Lingling Kwong trong lòng cô ta mỗi ngày một sụp đổ

Lingling Kwong không trả lời, cô cụp mắt che đi sự thống khổ, nhưng một giọt nước mắt lại không thể kìm nén mà lăn dài trên gò má mệt mỏi của cô.

- Cô ta vẫn còn sống! - Lee Han nghiến răng nói với Lingling Kwong một tin tức.

Lời vừa nói ra, đôi mắt tưởng chừng chỉ có màu u tối lại nhanh chóng lóe lên từng tia sáng rực rỡ, Lee Han cau mày, nghiến răng, đáy lòng tràn ra sự ghen tuông khó nhịn

- Vui lắm sao? - Lee Han gằn từng chữ - Chị vui vì đứa con gái của kẻ hại chết mẹ chị vẫn còn sống sao? Lingling Kwong! Chị đừng nói với em rằng chị không biết Orm Kornnaphat là con của ai!!

Lingling Kwong nhìn Lee Han đang gầm lên trước mặt, tin tức Orm Kornnaphat còn sống khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng những lời của Lee Han lại đang moi ra những cảm xúc mà cô đã giấu diếm, đã nhắm mắt cho qua.

- Tôi biết! - Lingling Kwong khàn khàn mở lời, mấy ngày không nói chuyện, cổ họng cô có chút không quen

- Biết? Chị biết nhưng vẫn dây dưa với cô ta? - Lee Han gằn từng chữ

- Bà ta chết rồi! - Lingling Kwong nhìn Lee Han lạnh lùng - Cũng đã xem như trả giá cho sự phản bội năm xưa rồi!

- Chết rồi? Trả giá rồi? Hahaha!! - Lee Han ngửa đầu cười lớn sau đó lại ngừng cười nhìn Lingling Kwong đầy sự khó tin trong đôi mắt - Chị vì cô ta mà ngay cả thù nhà cũng quên luôn! Lingling Kwong, tình yêu của chị thật sự rất to lớn đấy!

Lee Han gằn từng chữ giễu cợt nhìn Lingling Kwong, chỉ nhận lại sự thờ ơ trong đôi mắt nâu sẫm xinh đẹp, cô ta thở ra một hơi đầy giận dữ đập bàn đứng dậy nhìn Lingling Kwong

- Chị chuẩn bị Di chúc gốc đi! - Lee Han cười lạnh

- Cô muốn làm gì?

- Làm thứ mà chị từng dạy em! Mang điểm yếu của kẻ khác ra để trao đổi! - Lee Han cười nhạt

- Nếu cô dám làm gì em ấy, tôi sẽ khiến cô phải trả giá! - Lingling Kwong lãnh khốc nhìn Lee Han cảnh cáo

- Để rồi xem! - Lee Han cười lạnh - Em cũng muốn xem, chị sẽ cho em trả giá như thế nào!

Cô ta nói rồi quay lưng rời đi, để lại một Lingling Kwong đầy suy tư.

Orm Kornnaphat còn sống, Lingling Kwong rất hạnh phúc vì điều đó, nhưng Lee Han đã chạm vào vết cắt trong lòng cô, một nơi sâu thẳm tăm tối mà Lingling Kwong đã quyết định vùi sâu trong tâm thức, mãi mãi sẽ không nhớ đến khi cô lựa chọn yêu Orm Kornnaphat.

5 năm trước, Lingling Kwong đến Síp, cô đã phát hiện, người ra nhiệm vụ chính là số 0 đời đầu của Lycoris, và cũng là thân tín của mẹ cô năm xưa, người phụ nữ kia gặp Lingling Kwong chỉ cười dịu dàng và nói với cô rằng cô thật giống mẹ, rồi đưa cho cô một mẩu mã hóa, Lingling Kwong nhận ra, chuỗi mật mã này chỉ có cô mới có thể giải được, vì đây là bộ ký hiệu riêng của mẹ cô và số 0, khi Lingling Kwong muốn bắt người kia lại thì bọn họ bị tập kích, số 0 bị truy sát mà cô và Pey cũng vậy, một đêm dài hỏa lực cùng nhân lực của kẻ thù dày đặc, Lingling Kwong nhớ lại cả một biển lửa rực đỏ đêm đó, không một ai có thể sống sót, ngoại trừ cô bởi vì cô có Pey, người đã hy sinh cho cô.

Gặp Orm Kornnaphat, bắt đầu dây dưa với người kia, cô đã điều tra, mọi thứ về mẹ Orm Kornnaphat đều bị đại tướng hủy sạch toàn bộ, nếu không phải Phu nhân Thủ tướng là bạn của người đó, cô cũng không thể điều tra được thân phận của người phụ nữ kia.

Khoảnh khắc thấy tấm hình Phu nhân Thủ tướng chụp chung với mẹ Orm Kornnaphat, khuôn mặt người 5 năm trước cười hiền với cô, khuôn mặt của số 0 đời đầu ngay trước mắt, Lingling Kwong gần như không thở được, vậy ra, mẹ của người cô yêu lại chính là kẻ phản bội mẹ cô, phản bội sự tin tưởng của cả Kwong gia năm đó, khiến cả tuổi thơ của cô vùi sâu trong bất hạnh, Lingling Kwong đã đứng giữa ngã ba đường, cô đau đớn cùng tuyệt vọng, rồi ngay thời điểm đó, lại là thời điểm Orm Kornnaphat dối gạt cô, Lingling Kwong mới trở nên mất kiểm soát mà bắn người kia một phát đạn.

Nhưng rồi, Orm Kornnaphat xuất hiện trong cái đêm ngàn cân treo sợi tóc đó, vì cô mà chắn đạn, ôm lấy cô, nói rằng không muốn rời xa cô, nói sẽ bảo vệ cô một đời, Lingling Kwong đã hiểu được, cô thua cuộc rồi, cô hoàn toàn thua trong tay Orm Kornnaphat, từng mũi kim khâu vào da thịt non mềm kia, chính là một lần Lingling Kwong tự vấn có thể buông bỏ tất cả không, và cuối cùng, cô đã lựa chọn buông xuống khi Orm Kornnaphat nói yêu cô.

Lựa chọn quên đi quá khứ, vùi lấp toàn bộ nỗi bi thương trong sự mài mòn của thời gian, Lingling Kwong đã tự tìm một con đường, mẹ Orm Kornnaphat đã chết tại đảo Síp, chôn thây nơi xa lạ, như vậy cũng xem như bà đã phải trả giá cho những gì mình gây ra trong quá khứ, còn cô, lúc này, chỉ đơn giản muốn tận hưởng được hạnh phúc mà cô chưa bao giờ có được, thế nên, Lingling Kwong đã lựa chọn tình yêu thay cho sự hận thù.

Lingling Kwong đã chọn Orm Kornnaphat.

***

Orm Kornnaphat cầm hộp nhỏ trong tay, mấy ngày qua cô cố gắng tiêu hóa toàn bộ thông tin mà ba cô đã cung cấp, Orm Kornnaphat không ở bệnh viện, cô chuyển về Sethratanapong vừa dưỡng thương vừa tiện tìm kiếm Lingling Kwong.

Trái tim Orm Kornnaphat vẫn không thể tin được việc Lingling Kwong có liên quan đến cái chết của mẹ cô, Orm Kornnaphat trầm ngâm nhìn chiếc hộp tinh xảo, Lingling Kwong đã nói cho cô mật mã của thứ gọi là mạng sống của người kia, Orm Kornnaphat có thể mở ra bất kỳ lúc nào, nhưng cô lại không dám mở ra, bởi cô sợ phải đối diện với sự thật rằng Lingling Kwong thật sự có liên quan đến Lycoris, đóa hoa đã ám ảnh cô suốt từng ấy thời gian.

- Thiếu tá, cô gọi tôi? - Anicha bước vào chấm dứt sự suy tư của Orm Kornnaphat

- Tôi có chuyện muốn hỏi cô! - Orm Kornnaphat nhìn Anicha ngồi đối diện, đôi mắt hổ phách đầy nghiêm túc

- Nếu là chuyện của bà chủ thì tôi không biết!

- Vậy chuyện của cô thì thế nào?

- Còn tùy xem có thể nói hay không!

- Cô biết Lycoris không?

Anicha im lặng một lúc rồi gật đầu

- Lingling Kwong thật sự là người của Lycoris?

- Ngày xưa thì phải, bây giờ thì không! - Anicha nhìn Orm Kornnaphat, cô có biết thông tin đại tướng Sethratanapong truy lùng Lingling Kwong vì nghĩ Lingling Kwong giết mẹ của Orm Kornnaphat, cô cũng biết Orm Kornnaphat sẽ tới tìm cô mà hỏi

- Cô là người thông minh chắc hẳn cô biết tôi muốn biết điều gì, đúng không?

- Phải thì sao? - Anicha lạnh lùng nhìn Orm Kornnaphat

- 5 năm trước, Lingling Kwong có phải ở đảo Síp nhận nhiệm vụ giết người không?

- Phải thì sao, không phải thì sao? - Anicha gằn giọng.

Cô biết lúc đó có một nhiệm vụ giết người tại Đảo Síp, trùng hợp là Lingling Kwong cùng Pey đi vào thời điểm đó, nhưng cụ thể Lingling Kwong có nhận nhiệm vụ đó hay không, Anicha không biết rõ bởi vì cô không phải cao tầng Lycoris, nhưng sau đó đúng là cô có quay lại điều tra, thông tin cô có được chỉ có một, chính là năm đó, ở Đảo Síp chỉ có duy nhất một nhiệm vụ giết người, không còn nhiệm vụ nào khác, nhưng Anicha vẫn không tin tưởng, thói quen làm nhiệm vụ của Pey cô hiểu rất rõ, năm đó người kia mang theo trang bị, không phải là đi giết người, nhưng lời cô nói ra, liệu có mấy người tin chứ, chuyện cô và Pey yêu nhau đã không có bao nhiêu người hiểu, nói ra việc này, có được lợi ích gì đâu, Anicha từng hỏi Lingling Kwong, người kia chỉ lắc đầu nói cô đừng biết nhiều, từ đó, Anicha không còn hỏi đến vụ việc năm đó nữa.

- Tôi muốn biết sự thật, nói cho tôi biết đi! - Orm Kornnaphat nhìn Anicha như nhìn một cọng rơm cứu mạng, cô rất mong có người nói cho cô biết, Lingling Kwong không giết mẹ cô.

- Sự thật? Sự thật gì chứ? Chị ấy đi Síp vì nhiệm vụ, quay về chỉ còn một nửa cái mạng, người tôi yêu một đi không trở lại, đó là sự thật! Cô muốn biết sự thật gì nữa? - Anicha nóng nảy

- Sự thật rằng Lingling Kwong nhận nhiệm vụ gì ở Síp? Sự thật rằng chị ấy có giết mẹ tôi hay không? - Orm Kornnaphat gầm lên

- Giết mẹ cô hay không thì có gì để nói sao? - Anicha lạnh giọng

- Cái gì? - Orm Kornnaphat cau mày

- Năm đó căn bản chị ấy không biết bà ta là ai, không biết cô là ai, không biết các người có quan hệ gì, chị ấy đơn giản là nhận nhiệm vụ và hoàn thành nó, vậy thì có gì là sai? - Anicha căng giọng - Lingling Kwong có vô tình giết chết mẹ của cô thì đó cũng không phải lỗi của chị ấy mà các người lại đổ lên đầu chị ấy như vậy!

- Câm miệng!! - Orm Kornnaphat gầm lên nhìn Anicha đầy phẫn nộ, đôi mắt hổ phách hằn lên từng tia máu, cả người cô run lên.

- Orm Kornnaphat! Tôi vẫn một câu đó, Lingling Kwong không có lỗi gì cả!

Anicha nói xong quay lưng rời khỏi, cô đi thẳng về phòng, thu dọn đồ vào vali muốn rời đi lại bị Giuliana giữ lại.

- Cô muốn gì? - Anicha nhíu mày

- Hiện tại cô không thể đi! - Giuliana lạnh lùng nói

- Các người muốn giam giữ tôi?

- Cho đến khi nào tìm được Lingling Kwong, cho đến khi nào nhà Sethratanapong có một câu trả lời, cho đến khi nào Tiểu thư có được đáp án thì cô mới được đi, còn bây giờ ngoan ngoãn ở yên đây đi!

Anicha mắt lạnh nhìn Giuliana, cô buông vali trong tay, rút ra một dao nhỏ hướng Giuliana tấn công, người kia cũng không phải quả hồng mềm nhanh chóng đón lấy đòn đánh của Anicha, cả hai người dằn co không phân thắng bại, nhưng sức khỏe Anicha có phần yếu hơn, cuối cùng rơi vào hạ phong mà bị Giuliana khống chế.

- Cô cũng được lắm! - Giuliana tán thưởng

- Bỏ tôi ra! - Anicha giãy dụa

Giuliana không nói gì chỉ nhanh chóng còng tay Anicha lại sau đó nhốt cô vào phòng, rồi cho người canh gác chặt chẽ.

Anicha chỉ có thể phẫn nộ đập phá đồ đạc, tưởng rằng thoát được tổ chức, cuối cùng lại lọt vào tay Sethratanapong, đời này của Lingling Kwong và cô chỉ là những con cá cố gắng tránh khỏi những tơ lưới của kẻ khác mà không thể tự quyết định sự tự do cho chính mình.

Orm Kornnaphat ngồi lặng người trong phòng, từng lời Anicha nói văng vẳng trong đầu cô, Anicha nói không sai, Lingling Kwong vốn dĩ không biết đó là mẹ cô, vốn dĩ người kia chỉ làm theo nhiệm vụ, nhưng, cô có thể bỏ qua không, cô có thể buông xuống không, cô có thể ôm ấp người mà trên tay đã nhuốm máu của mẹ cô không, Orm Kornnaphat run rẩy cả người, cô nằm xuống giường, nước mắt trào ra, tại sao lại oan nghiệt đến mức, để cô gặp Lingling Kwong, yêu người kia, mang tính mạng ra bảo vệ cho Lingling Kwong, bảo vệ người đã lấy đi tính mạng của mẹ cô.

Orm Kornnaphat không biết phải lựa chọn như thế nào...

***

Mấy ngày tiếp theo các bên đều căng như dây đàn, Lee Hung nhận được tin tức Lee Han đang giữ Lingling Kwong liền muốn đến bắt người lại bị Lee Han từ chối thẳng thừng, Thanat và Thaksin cũng không yên khi biết Lingling Kwong đã bị một thế lực giam giữ, cả hai kín đáo tìm kiếm thông tin, Sethratanapong cũng không ngoại lệ.

Orm Kornnaphat khuôn mặt nặng nề, đôi mắt hổ phách đầy mệt mỏi ngồi trong phòng cô, bên cạnh là Đại tướng Sethratanapong và Sein cùng với Giuliana, Orm Kornnaphat siết chặt nắm đấm, trong lòng giãy dụa, cô biết cách tìm Lingling Kwong, nhưng cô lại chần chừ, Orm Kornnaphat muốn tìm thấy Lingling Kwong, nhưng lại sợ phải nghe sự thừa nhận từ Lingling Kwong, trong lòng đầy mâu thuẫn.

- Đám người này thật sự rất bài bản hoàn toàn không thể tìm thấy manh mối nào! - Sein nhíu mày

- Tôi có cách.. - Orm Kornnaphat cuối cùng cũng lên tiếng sau một khoảng trầm mặc khá dài

Ba người nhìn sang Orm Kornnaphat chờ đợi cô lên tiếng.

- Chiếc nhẫn.. - Orm Kornnaphat mím môi, từng lời đầy đau khổ - .. tôi đã đưa chiếc nhẫn của mẹ cho Lingling Kwong ..

Orm Kornnaphat cảm nhận hít thở cũng như dao cứa vào lòng, cô tin tưởng người kia, yêu người kia đến mức đem kỷ vật của mẹ cô trao cho người đã giết chết bà, Orm Kornnaphat hoài nghi, nếu gặp lại mẹ ở hoàng tuyền, liệu rằng bà có tha thứ cho cô hay không..

- Truy định vị đi! - Đại tướng Sethratanapong nhìn con gái thở dài rồi nói với Sein

Sein lập tức điều chỉnh phần mềm, nhưng một ngày một đêm đều không có kết quả, cả đám người hiểu được, nơi Lingling Kwong bị giam giữ có thiết bị cản sóng, không thể định vị được, đám người rơi vào trầm ngâm, vài tiếng sau đột nhiên định vị nhận được thông tin, Sein và Giuliana lập tức rời khỏi phòng sắp xếp người, chỉ trong nửa ngày liền tìm được vị trí của Lingling Kwong.

Vậy ra, Lingling Kwong biết rõ nơi này có thiết bị ngăn sóng không thể định vị được nhẫn, từ khi cô biết Orm Kornnaphat còn sống, Lingling Kwong đã trở lại như trước, cô muốn được gặp lại Orm Kornnaphat, Lingling Kwong đoán rằng người kia đang rất lo cho cô, vậy nên hôm nay khi dùng bữa sáng, Lingling Kwong đã không ăn tô cháo và lén thả chiếc nhẫn vào bên trong, bởi vì Lingling Kwong luôn không ăn hết thức ăn nên người kiểm tra cũng quá quen thuộc với điều này vì vậy không phát hiện được chiếc nhẫn được thả vào đó, người phụ việc vặt khi rửa chén thấy chiếc nhẫn quý giá, nổi lòng tham liền mang ra ngoài bán, rời khỏi căn cứ kia, không còn thiết bị cản sóng, định vị được kích hoạt, thành công báo lại vị trí của Lingling Kwong gần đó cho đám người của Orm Kornnaphat.

Đêm,

Lingling Kwong không ngủ, cô cảm giác đêm nay sẽ phát sinh điều gì đó, chờ đến gần nửa đêm, cánh cửa mở toang, sắc mặt Lee Han không tốt nhìn Lingling Kwong, đôi mắt không giấu được lửa giận

- Là chị đúng không? - Lee Han bước đến chỗ của Lingling Kwong gằn từng chữ

Lingling Kwong nhướng mày nhìn Lee Han, nếu cô đoán không sai thì nơi này bị tập kích rồi

- Nếu chị đã muốn gặp lại con ranh đó như vậy, thì em sẽ thành toàn cho chị! - Lee Han gằn từng chữ sau đó nhìn thuộc hạ bên cạnh ra hiệu

Lingling Kwong hai tay hai chân vẫn bị còng, trên người váy ngủ đơn bạc, mái tóc dài xõa tùy ý sau lưng, chân mang dép đi trong nhà, từng bước đi theo Lee Han cho đến trước một sảnh lớn, hai bên đều là xác người, mùi máu tanh nồng xộc lên khiến những kẻ tâm lý yếu sẽ nôn mửa mà chạy trốn.

Đôi mắt nâu sẫm chờ đợi, cuối cùng, khuôn mặt mà cô hằng mong nhớ cũng đã hiện hữu trước mắt cô, Lingling Kwong nở nụ cười đầy yêu thương nhìn Orm Kornnaphat đang ngồi trên xe lăn điện nhìn về phía cô.

- Orm..

- Tiểu thư Sethratanapong đến đây có chuyện gì vậy? - Lee Han lập tức lên tiếng cắt ngang tiếng gọi của Lingling Kwong - Cô đến để bắt kẻ đã giết mẹ của cô về sao?

Lingling Kwong nghe xong nhíu mày nhìn Lee Han, đáy lòng thập phần bất an quay sang nhìn Orm Kornnaphat, khuôn mặt người cô yêu vẫn xinh đẹp, vẫn mềm mại như vậy, nhưng đôi mắt hổ phách lúc này là sự phẫn nộ, thù hận cùng yêu thương đan xen, đôi môi kia không cười với cô mà đang mím lại như nén lại cơn giận trong lòng, Lingling Kwong im lặng, nụ cười trên môi cũng tắt ngấm, cụp mi, cô đoán được, hình như bản thân lại rơi vào một cái bẫy khác rồi, chỉ là, Lingling Kwong muốn biết Orm Kornnaphat lựa chọn như thế nào, cô nhìn Orm Kornnaphat không chớp mắt.

- Lingling Kwong! Nói cho tôi biết, có phải chị là người đã giết mẹ tôi không? - Orm Kornnaphat ngồi trên xe lăn nhìn thẳng vào Lingling Kwong, cả không gian cứng đờ chỉ còn lại tiếng thở nhẹ nhàng của mỗi người

- Nếu chị nói không phải, em có tin không? - Lingling Kwong chua chát hỏi

- Vậy 5 năm trước, chị đến đảo Síp để làm gì? - Orm Kornnaphat gằn giọng

- Không nói được! - Lingling Kwong từ chối nói ra

- Ngay cả là tôi chị cũng không thể nói sao? - Orm Kornnaphat mím môi.

Người này sao lại cứng đầu như vậy, ba cô vẫn còn chờ một câu trả lời, nếu Lingling Kwong không phải là người giết mẹ cô, người của Sethratanapong sẽ xông vào đưa Lingling Kwong về nhưng nếu phải, sợ rằng đêm nay tất cả đều sẽ nhuốm màu hận thù.

- Không thể! - Lingling Kwong cứng rắn nói, cô biết rõ sức nặng của sự việc 5 năm trước như thế nào, hôm nay nói ra, sợ rằng tất cả đều phải trả giá đắt.

- LINGLING KWONG! - Orm Kornnaphat gầm lên, cô rút súng chĩa thẳng vào Lingling Kwong - RỐT CUỘC CÓ PHẢI CHỊ GIẾT MẸ CỦA TÔI KHÔNG?

Lingling Kwong im lặng nhìn đôi mắt hổ phách long lên đầy phẫn hận đang chằm chằm nhìn cô, họng súng lạnh lẽo hướng về cô mà uy hiếp, trái tim Lingling Kwong như bị xé rách thành từng mảnh nhỏ, đau đến khó thở.

- Thật hài hước! - Lee Han cười phá lên khiến đám người nhìn cô ta khó hiểu.

Orm Kornnaphat liếc nhìn Lee Han đang bước qua chỗ Lingling Kwong, cô ta lấy ra chìa khóa nhẹ nhàng mở khóa cho Lingling Kwong, bắt đầu là còng tay, rồi từ từ quỳ xuống mở khóa còng chân cho người kia, cầm hai thứ lạnh lẽo vứt sang một bên, rồi tự tay cởi ra áo khoác của bản thân khoác lên người Lingling Kwong.

Lingling Kwong cảm nhận cả người lạnh lẽo, hơi ấm từ chiếc áo khoác của Lee Han không xua đi sự băng giá trong lòng cô, đôi mắt không hề cấp cho Lee Han một cái nhìn nào, chỉ chằm chằm nhìn Orm Kornnaphat.

- Chị à.. - Lee Han bước vòng ra sau, ôm lấy Lingling Kwong giọng nhẹ nhàng vang lên rơi vào tai Lingling Kwong cũng rơi vào tai Orm Kornnaphat - Tình yêu trưởng thành của chị.. chỉ đổi lấy một tình cảm trẻ con như vậy sao?

Một câu Lee Han nói ra khiến toàn bộ sự mạnh mẽ của Lingling Kwong sụp đổ, nước mắt Lingling Kwong rơi xuống, một giọt lăn dài trên má chạm xuống nền đất lạnh lẽo.

Cô yêu Orm Kornnaphat, sẵn sàng lấy một lý do là chuyện của đời trước không liên quan đến đời này để bỏ qua hận ý của bản thân mà giữ lấy người kia, nhưng Orm Kornnaphat lại không như thế, chỉ là phỏng đoán bản thân, là nghe một tin không xác thực lại không thể tin cô, không thể bao dung cho cô, Lingling Kwong nở nụ cười đầy chua chát.

- Orm Kornnaphat! - Lingling Kwong lạnh lùng nhìn Orm Kornnaphat - 5 năm trước, tôi không biết đó là mẹ của cô!

Orm Kornnaphat tay cầm súng run rẩy, Lingling Kwong không biết, là không biết, chứ không phải, tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này chứ

- Nhưng mà.. - Lingling Kwong tiếp tục lên tiếng, Orm Kornnaphat nhìn cô không chớp - .. Thiếu tá nói xem, đối diện với một kẻ đã từng phản bội mẹ mình, khiến bản thân tan nhà nát cửa, cô có thể không ra tay không?

- Cái.. gì..? - Orm Kornnaphat lắp bắp run run

- Thiếu tá Sethratanapong! Tôi chính là tội nghiệt mà mẹ cô đã tạo ra! Vậy nên, bà ta chính là ác giả ác báo! - Lingling Kwong gằn từng chữ.

Tình yêu của cô tan nát rồi, những ký ức yên bình đẹp đã đã vỡ vụn rồi, cô có thể bao dung cho Orm Kornnaphat, nhưng người kia thì không, đã vậy, đem mọi thứ phá hủy đi, cả đời này, cứ để cô và Orm Kornnaphat từ yêu thành hận, không chết không ngừng.

- Chị.. chúng ta đi thôi! - Lee Han bước sang ôm lấy tay Lingling Kwong cười ngọt - Khi về em sẽ giúp chị giành lại thứ thuộc về chị!

Lee Han nhìn đôi mắt nâu của Lingling Kwong đã tắt đi ánh sáng đang từ nhìn Orm Kornnaphat chuyển sang nhìn cô ta, hài lòng nhếch môi cười đắc thắng, đây mới là mục đích chính của cô ta, giúp Lingling Kwong giành lấy chức Trưởng đoàn của Lycoris.

- Tôi làm mất thứ đó rồi, không có cái để tranh giành đâu! - Lingling Kwong nhàn nhạt nói

- Không cần! Chỉ cần chị thôi! - Lee Han cười ngọt ngào, đôi mắt chỉ có Lingling Kwong trong đó

Lingling Kwong nhìn Lee Han, lại nhìn Orm Kornnaphat vẫn cầm súng chĩa về phía cô, trong lòng tình cảm như đang ngả rạp chìm xuống hố đen không đáy, chớp mắt, Lingling Kwong quay lưng bước đi, để lại phía sau một đôi mắt hổ phách đau đớn nhìn cô, tay cầm súng cũng đã buông thõng, đám người Sethratanapong nhìn Orm Kornnaphat như vậy cũng đứng bất động để Lingling Kwong rời đi.

- Lingling Kwong.. - Orm Kornnaphat đau đớn gọi tên người cô yêu - .. tại sao lại như vậy chứ?

Lingling Kwong dừng bước ngoái đầu lại nhìn Orm Kornnaphat, đôi mắt đầy bi ai, cười thê lương buồn bã

- Ngay từ đầu.. dưa ép chín.. nhanh hư..

- END CHAP 21 -

Chương trước Chương tiếp
Loading...