OrmLing | BẪY (FULL)
BẪY CHAP 20
Lingling Kwong từ từ mở mắt, cô ở trong một căn phòng xa lạ, đầy đủ tiện nghi, nhìn lại bộ đồ trên người đã được thay bằng một bộ đồ khác, một chiếc váy ngủ với sở thích quen thuộc, nhưng không phải của cô, mà là chủ nhân của nơi này, hai tay và cả hai chân đều bị còng lại bởi những chiếc còng quen thuộc, không phải của cảnh sát, mà của nơi cô từng thuộc về, trái tim Lingling Kwong trầm xuống.Nhìn về phía bàn tay trái chiếc nhẫn Orm Kornnaphat đã đeo cho cô vẫn còn nguyên vẹn, nước mắt dâng lên từ từ rơi xuống, cô ngất đi trước khi thấy Orm Kornnaphat chạy thoát, với tính cách của người phụ nữ kia, chắc chắn sẽ không tha cho Orm Kornnaphat, linh hồn Lingling Kwong bất chợt cảm thấy đau nhức, cô đã hại chết người con gái cô yêu, đáng ra cô không nên theo Orm Kornnaphat quay lại, không ở cạnh cô, Orm Kornnaphat sẽ không phải mất mạng.Lingling Kwong tự trách, cô hối hận, ngay từ đầu, cô luôn biết, người như cô không nên yêu ai, không thể yêu ai và cũng không dám yêu ai, nhưng rồi, cô lại yêu Orm Kornnaphat, yêu một người nhỏ hơn cô 7 tuổi, đôi mắt hổ phách kia mang lại cho cô sự bình yên mà cô chưa từng có được, chỉ vì như vậy, chỉ vì những cái chạm, những nụ hôn, những lần tim đập loạn vì hương gỗ ấm áp kia, Lingling Kwong đã bỏ mặc sự can ngăn của lý trí mà lao vào vòng tay Orm Kornnaphat, giữ lấy người kia, để rồi, người cô yêu vì cô mà chết.- Hóa ra chị cũng có biểu cảm này sao? - Một giọng nữ vang lên, ngọt ngào nhưng chứa đựng nhiều mũi daoLingling Kwong ngẩng lên, cô không đáp lại, chỉ bình tĩnh lau đi nước mắt trên gò má xinh đẹp.- Chị cũng biết khóc? Thật là lạ đó! - Người kia tiến tới ngồi bên cạnh Lingling KwongLingling Kwong vẫn không đáp lời, nếu ở nơi khác, hoàn cảnh khác, cô đã bẻ gãy cổ người bên cạnh để trốn thoát, nhưng cô biết nơi này là đâu, đây là ai, muốn tự thoát ra, hiện tại cô chưa đủ sức, cần phải có sự hỗ trợ từ bên ngoài mới có thể.Người phụ nữ nhìn Lingling Kwong đang quay mặt đi, không nhìn cô ta, đáy lòng dâng lên cảm giác không cam tâm, đôi mắt dấy lên từng tia nguy hiểm, ngay lập tức đè Lingling Kwong xuống giường bắt lấy hai tay người bên dưới đặt lên trên đầu, ngồi hẳn lên người Lingling Kwong cười cười.- Lingling, 5 năm rồi, chị không nhớ em sao? - Người phụ nữ giọng điệu mềm mại cúi người nói bên tai Lingling KwongLingling Kwong vẫn không trả lời, với một điệu bộ như thế này nếu là một người khác chắc hẳn đã thấy rạo rực vì người này, nhưng đáng tiếc, cô không phải, mùi nước hoa ngọt lịm của người phía trên khiến Lingling Kwong có chút khó chịu, cô nhíu mày, đôi mắt tràn ngập sự chán ghét.- Thật hay! - Người kia ngồi dậy bắt lấy ánh mắt của Lingling Kwong, liền nở nụ cười đầy hung ác - Em cứu chị, chị lại nhìn em bằng ánh mắt này?- Cứu sao? Đừng làm tôi thấy buồn cười! - Cuối cùng Lingling Kwong cũng lên tiếng- Nếu không có em, lúc này chị đã nằm trong tay Lee Hung rồi!- Trong tay cô với trong tay hắn ta có gì khác biệt hả, tiểu thư Lee Han? - Khác chứ! - Lee Han cười nhẹ lại cúi người hít lấy hương thơm trên da thịt của Lingling Kwong - Em sẽ không hại chị.. chị cũng biết em đối với chị như thế nào mà.. Lingling Kwong không trả lời, cô biết Lee Han đối với cô là dạng gì, nhưng từ ngày xưa cô không nghĩ bản thân "cong" nên cũng lười quản tình cảm của người khác đặt lên cô, thậm chí, Lee Han rất nhiều lần cố gắng câu dẫn nhưng Lingling Kwong đều không động tâm, lúc này, cơ thể đã thuộc về Orm Kornnaphat rồi, trái tim đã biết yêu một người, khiến cho sự câu dẫn của Lee Han làm Lingling Kwong chán ghét tột độ, ớn lạnh chạy dọc sống lưng.- Chị.. thật thơm quá.. - Lee Han hít lấy hương khí của Lingling Kwong một cách tham lam - .. chị không biết lúc thay đồ cho chị.. em đã cố gắng kiềm chế như thế nào đâu.. thật muốn ăn sạch chị..Lingling Kwong nhíu mày không trả lời, vì sao những lời này nói ra từ miệng Orm Kornnaphat cô lại cảm giác trái tim ngứa ngáy, cả người như có điện chạy qua, hơi thở cũng không thể kiểm soát, còn khi ở trong miệng của người khác, Lingling Kwong lại cảm giác ghê tởm tràn ra khắp thân thể, Lingling Kwong không nhịn được cảm giác ớn lạnh liền ra đòn.Cô tăng lực trên tay thoát khỏi sự khống chế, rất thành thục kẹp lấy người Lee Han lăn một vòng đè người kia bên dưới, tay nắm sợi xích giữa hai chiếc còng đặt lên cổ mảnh của kẻ kia, đôi mắt chỉ còn lại một màu tàn nhẫn.- Chị thích chơi kiểu này sao? - Lee Han không những không sợ, lại tiếp tục buông những lời cợt nhả- Ừ! Tôi thích chơi với một thi thể không còn thở! - Lingling Kwong cười lạnh- Giống như con ranh đi cùng chị sao? - Lee Han cười nhếch miệng - Đáng lẽ em phải mang xác nó về cho chị chơi mới đúng nhỉ?- Khốn kiếp! - Lingling Kwong mắt hằn lên từng tơ máu, ấn tay xuống, xích sắt chèn lên cổ Lee Han, người bên dưới thở ra khó nhọc.Lee Han không sợ hãi, chỉ trưng ra một nụ cười, sau đó đưa tay chụp lấy vai Lingling Kwong động một cái, thoát khỏi sự khống chế của người kia, cả hai bắt đầu đấu với nhau, Lingling Kwong vì sự hạn chế của còng tay và chân cuối cùng bị Lee Han lần nữa đè lên sàn, đôi mắt cô dấy lên từng tia phẫn hận không che giấu.- Lingling! Chị không thoát được nữa đâu! Ngoan ngoãn trở thành người của em đi! - Lee Han cười thập phần dâm đãng nhìn xuống ngực Lingling Kwong, ánh mắt đầy thèm khát - Mơ tưởng! - Lingling Kwong tiếp tục phản khángCả hai lại đánh với nhau một lúc, lần nữa Lingling Kwong lại yếu thế hơn, bị Lee Han khống chế, hai tay bị khóa ra sau lưng, Lee Han từ phía sau nói bên tai- Muốn chơi với chị mà chị cứ thế này thật mất hứng! Lee Han không còn vẻ thèm khát ham muốn thay vào đó là sự giận dữ khó chịu, cô ta biết Lingling Kwong không phải quả hồng mềm, trừ khi người này tự nguyện, nếu không, muốn ăn sạch Lingling Kwong thì cô ta cũng phải trả cái giá đắt.- Không sao cả, chúng ta có thời gian mà! - Lee Han cười cười nói sau đó hôn lên cổ thanh mảnh của người kia- Cút! Lingling Kwong bị Lee Han hôn lên cổ, cảm giác ớn lạnh tràn ra, cô giãy mạnh phản kháng, lần này Lee han lui lại không đánh với Lingling Kwong nữa, cô ta thừa nhận thể lực và khả năng đều thua xa Lingling Kwong, không phải vì người kia bị hạn chế hành động tay chân thì nãy giờ cô ta đã bị Lingling Kwong giết chết rồi, cũng chính vì vậy, Lee Han mới không đủ khả năng cường ngạnh chiếm lấy Lingling Kwong.- Lingling, em sẽ không động vào chị nếu chị giao thứ đó cho em! - Lee Han giữ khoảng cách nhìn Lingling Kwong- Tôi không biết cô đang nói về thứ gì! - Lingling Kwong nhận ra Lee Han không còn có ý định tiếp cận cô liền quay lại ngồi lên giường, lạnh giọng nói- Di chúc gốc! - Lee Han cười lạnh- Cô lấy làm gì? Từ khi nào cô làm chó tìm đồ cho Lee Hung vậy? - Lingling Kwong nhếch môi cười khinh bỉ- Miệng rất độc, nhưng em lại rất thích! - Lee Han nhìn Lingling Kwong cười đầy biến thái - Em lấy làm gì đó là chuyện của em, chị chỉ cần giao cho em là được! - Muốn tranh giành với Lee Hung? - Lingling Kwong cười nhạt- Chị thật sự rất thông minh! - Bao nhiêu ý đồ cô viết hết trên mặt thế kia, bảo người khác không đoán được tâm tư của cô thì chỉ có kẻ ngu thôi! - Ngoài kia chỉ toàn là kẻ ngu! - Lee Han cười cười, rồi lại nhìn Lingling Kwong đôi mắt không còn sự si mê, chỉ còn tham vọng không che giấu - Lingling, giao di chúc gốc cho em! - Có nó thì sao? Cô cũng đâu có thứ gì để khởi động nó! - Lingling Kwong cười khinh khỉnh- Việc đó chị không cần lo, chỉ cần chị giao nó cho em là được! Lee Han bắt đầu mất kiên nhẫn, cô ta thay đồ cho Lingling Kwong chính là muốn tìm thấy thứ cô ta cần trên người Lingling Kwong, nhưng người này lại không mang theo, vậy nên, chỉ có thể chờ đợi Lingling Kwong tỉnh lại mà dò hỏi.- Cô biết tôi không phải ngày một ngày hai, chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, việc tôi đã không muốn, cô nghĩ xem có ai ép được tôi không? - Lingling Kwong nhếch môi cười- Em cũng biết chị sẽ nói như vậy! - Lee Han thở ra một cái, nhoẻn miệng cười nhìn Lingling Kwong chằm chằm - Nhưng em không còn là con bé Lee Han suốt ngày nấp sau lưng chị nữa! Lingling, em sẽ khiến chị cam tâm tình nguyện giao di chúc gốc cho em! Nói xong cũng không cần đợi Lingling Kwong đáp lại, Lee Han quay lưng rời khỏi phòng, Lingling Kwong nhìn theo, cửa mở, bên ngoài tối đen như mực, hai bên có người canh gác, nhìn xung quanh lại nhìn cửa vừa đóng lại, Lingling Kwong không biết nơi này là đâu nhưng cô biết căn phòng này chính ra thiết kế dành riêng cho cô.Đầy đủ tiện nghi nhưng không có thứ gì có thể sử dụng làm vũ khí, không có lối thoát, không có khe hở, dựa vào độ dày của cánh cửa ban nãy mở ra, Lingling Kwong đoán ít nhất tường dày 20cm, còn có thép bọc bên trong và ngoài, muốn phá bằng lực là không thể, cô có thể thử khống chế Lee Han để ra ngoài, nhưng người kia hiểu cô, loại còng tay chế tác đặc biệt này cũng dành cho cô, hạn chế toàn bộ những thế mạnh mà cô có được, không có thứ gì có thể uy hiếp Lee Han để xông ra, Lingling Kwong ngồi giữa căn phòng, chỉ có thể im lặng chờ đợi thời cơ.Lingling Kwong nhìn về bàn tay trái nơi chiếc nhẫn xinh đẹp đang an vị trên ngón áp út của cô, trái tim Lingling Kwong chợt thắt lại, nếu Orm Kornnaphat còn sống, có lẽ đang tìm cô một cách điên cuồng, nhưng người kia đã không còn, không còn ai bảo vệ cô nữa, cũng không còn ai chờ đợi cô nữa, Lingling Kwong gục xuống giường, nước mắt rơi ra, Orm Kornnaphat đã không còn, cô muốn thoát để làm gì nữa, cuộc sống của cô có còn ý nghĩa gì nữa đâu...***Lee Han rời khỏi phòng giam Lingling Kwong, đôi mắt cô ta trở nên âm trầm bước về phía phòng của cô ta nơi có thuộc hạ đang chờ đợi- Tiểu thư! - Hai người một nam một nữ cung kính cúi đầu- Có tìm ra gì không? - Lee Han đi đến ghế chủ tọa ngồi xuống- Không! Laptop của Lingling Kwong không thể mở được, cần phải có chìa khóa, chắc hẳn là một cái usb! - Người phụ nữ lên tiếng - Nếu chúng ta cố gắng can thiệp thì mọi dữ liệu sẽ tự động hủy hết! - Đúng thật là phong cách của chị ấy, luôn cảnh giác cao như vậy! - Lee Han nhíu mày - Nhưng vì chị ấy không thay đổi, chúng ta mới biết được tiếp theo nên làm gì! - Tiểu thư xin chỉ điểm! - Người đàn ông lên tiếng- Lingling Kwong tuy mạnh mẽ, nhưng yếu điểm lại quá trọng tình nghĩa, chỉ cần tìm được điểm yếu của chị ấy thì chị ấy sẽ sẵn sàng giao ra tất cả chỉ để bảo vệ được người kia! - Cũng giống như 5 năm trước? - Phải! - Lee Han cười nhạt - Thật chẳng hiểu vì sao một người cao cao tại thượng như Lingling Kwong lại vì để hai thuộc hạ có thể rời khỏi tổ chức mà đi nhận nhiệm vụ cấp SSS để rồi bị Lee Hung gài bẫy, mất cả thuộc hạ thân tín, suýt mất luôn cả mạng, trốn chui trốn nhủi 5 năm ròng! Lee Han giọng điệu thập phần mỉa mai, năm đó, vì Pey và Anicha yêu nhau, Lingling Kwong muốn hai người kia rời khỏi Lycoris để có một cuộc sống bình thường vui vẻ, đã đồng ý với Lee Hung nhận một nhiệm vụ cấp SSS, một thứ mà không ai dám nhận bởi vì người yêu cầu trả một khoảng tiền rất lớn, và có điều kiện cực kỳ hà khắc, top 10 Lycoris, những kẻ được gọi bằng số hiệu mới được nhận nhiệm vụ, hơn nữa, chỉ được đi 2 người là tối đa.Từ số 1 đến số 9 đều đã đến điểm hẹn để tiếp nhận nhiệm vụ, nhưng đều bị người ra nhiệm vụ từ chối vì không thông qua khảo nghiệm, mỗi lần như vậy, tiền đều tăng lên, cho đến khi Lee Hung yêu cầu Lingling Kwong, số 0, tiếp nhận nhưng người kia từ chối, Lee Hung liền đem việc của Pey và Anicha ra làm điều kiện, cuối cùng, Lingling Kwong đã đồng ý, cô thật sự thông qua khảo nghiệm của người ra nhiệm vụ, thành công lấy được 2 vé đi đảo Síp, Lee Hung cũng nhận được tiền đặt cọc là một con số rất lớn ngày đó, giúp hắn ta nhanh chóng củng cố được thế lực.- Nhưng Lingling Kwong cũng không ngốc, rời đi vẫn cầm theo Di chúc gốc! - Người phụ nữ lên tiếng - Lee Hung không có Di chúc gốc, không khởi động được hệ thống, 5 năm qua hắn ta dùng tiền để cố gắng duy trì vị trí, tài lực của hắn xem ra sắp cạn rồi! - Đám chú bác trong tổ chức ép Lee Hung khởi động hệ thống vì 5 năm qua không có hệ thống, không thể tiếp nhận các nhiệm vụ cao cấp, số tiền trong tổ chức dường như gần cạn kiệt! - Người đàn ông tiếp lời - Lee Hung mấy lần nói rằng sẽ dùng cách khác để kiếm tiền, đều bị bác bỏ, 5 năm qua, hắn ngồi ở vị trí Trưởng đoàn nhưng thật sự không có chút quyền hạn nào!- Mấy người già đó thật sự cứng nhắc! - Người phụ nữ nở nụ cười nham hiểm - Nhưng cũng vì vậy Tiểu thư của chúng ta mới có cơ hội giành lấy thứ thuộc về Tiểu thư! - Vậy nên, phải khiến Lingling Kwong giao ra Di chúc gốc! - Lee Han lúc này mới lên tiếng, ánh mắt đầy sự tính toán- Chúng ta cần điểm yếu của cô ta! - Người phụ nữ nhìn Lee Han nói - Anicha vẫn còn sống, chúng ta có thể bắt cô ta để trao đổi với Lingling Kwong! - Không! - Lee Han nhìn vào báo cáo trên bàn lắc đầu - Anicha quan trọng với Lingling Kwong, nhưng hiện tại còn có một người quan trọng với chị ấy hơn nữa!- Ý cô là... - Cả hai cùng đồng thanh nhìn động tác của Lee HanNgười phụ nữ kia ngồi thẳng dậy, tay chống lên đùi, nhìn lên báo cáo trên bàn, những dòng chữ ghi rất rõ"Toàn bộ người mang đến đều bị bắn chết ngay khi Tiểu thư rời đi"- Kornnaphat Sethratanapong! Lee Han gọi một cái tên, ngay khi trở lại cô ta đã cho điều tra đôi mắt hổ phách kia, cuối cùng biết được thân phận của Orm Kornnaphat, khi thấy báo cáo của thuộc hạ, cô ta biết, Orm Kornnaphat vẫn còn sống, phản ứng của Lingling Kwong khi nãy cũng nói rõ, đối với Lingling Kwong, Orm Kornnaphat chính là thứ quý giá nhất của người kia.- Cô ta chính là điểm yếu của Lingling Kwong! - Lee Han gằn ra một câu đầy ganh ghét.Lee Han siết chặt nắm đấm, cô ta bên cạnh Lingling Kwong từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên thấy Lingling Kwong vì một người mà khóc thương tâm như vậy, ngày trước, cô ta vẫn thân cận với Lingling Kwong, vẫn nhân cơ hội ôm lấy người kia, vẫn hay thì thầm vào tai Lingling Kwong, đôi lúc người kia sơ hở vẫn lén hôn lên má Lingling Kwong, nhưng Lingling Kwong của quá khứ không hề có ánh mắt chán ghét, như thể chỉ xem cô ta là một đứa em gái đang đùa giỡn.Nhưng bây giờ lại khác, Lingling Kwong nhạy cảm với sự đụng chạm của người khác, nhạy cảm với sự câu dẫn của người khác, đôi mắt chứa đầy sự ghê tởm ban nãy Lingling Kwong dành cho cô ta, khi thay đồ cho Lingling Kwong, dấu hôn vẫn còn mờ nhạt trên thân thể người kia, Lee Han biết, Lingling Kwong đã trải qua ân ái rồi, người phụ nữ như thiên thần trong lòng cô ta đã bị vấy bẩn, vấy bẩn bởi một kẻ phàm nhân thô tục, Lee Han phẫn hận trong lòng, thiên sứ của cô ta, bao nhiêu năm qua cô ta chỉ có thể nhìn ngắm, thờ phụng không dám làm gì quá phận, vậy mà lại ở dưới thân người khác mà rên rỉ, đôi mắt Lee Han dấy lên từng tia hung ác biến thái."Orm Kornnaphat Sethratanapong! Mày sẽ phải trả giá vì dám vấy bẩn chị ấy!"- END CHAP 20 -