OrmLing | BẪY (FULL)

BẪY CHAP 19



"Đoàng!"

Một tiếng lạnh ngắt vang lên, người đang tuyệt vọng nhắm mắt chờ đợi tử thần lại nhanh chóng nhận ra có điều không đúng, Orm Kornnaphat mở mắt nhìn thẳng, kẻ chĩa súng vào cô nhanh chóng ngã xuống, rồi lập tức một loạt tiếng súng vang vọng, những kẻ xung quanh cũng gục ngã sau tiếng súng, cô đưa mắt nhìn về một phía, rất nhanh hai thân ảnh xuất hiện chạy đến phía cô.

- Tiểu thư! Cô có sao không?

- Sein.. - Orm Kornnaphat thấy là người của mình cô mới thả lỏng, cơn đau ập đến kèm với mất máu và vận động từ nãy khiến cô không còn có thể chống đỡ nữa, bám lấy tay Sein yếu ớt nói - .. chị ấy.. bị bắt đi rồi..

- Tiểu thư! Tiểu thư!! - Sein hốt hoảng gọi khi Orm Kornnaphat ngất đi

- Đưa cô ấy đến bệnh viện! - Giuliana nhìn Sein nói - Ở đây giao cho em!

- Cẩn thận!

- Được!

Sein nhanh chóng cõng Orm Kornnaphat lên xe đưa người kia đi bệnh viện, cô thầm than may mắn vì cô và Giuliana đến kịp lúc, nếu không Tiểu thư của bọn họ đã bỏ mạng rồi, cũng nhờ Orm Kornnaphat nhanh trí, ngay khi bị chặn đường đã gửi tín hiệu khẩn cấp trên đồng hồ cho Sein, mới giúp cho hai người nhanh chóng mang theo quân đến cứu viện, chỉ là vẫn chậm một bước, vì Orm Kornnaphat nói rằng Lingling Kwong đã bị bắt đi, nhưng Sein không quá để tâm, vì người cô lo lắng lúc này chỉ có hai người, một là người cô yêu, Giuliana, người còn lại chính là Tiểu thư mà cô đã chăm sóc từ nhỏ đến lớn, Orm Kornnaphat.

Orm Kornnaphat hôn mê đúng một ngày một đêm mới tỉnh lại, cô mở mắt lập tức ngồi dậy, đau nhức tràn khắp cơ thể, chân phải không còn lực đang bó bột, Orm Kornnaphat nhíu mày, cô như thế này làm sao tìm Lingling Kwong đây.

- Tiểu thư, cô tỉnh rồi! - Giuliana bước vào thấy Orm Kornnaphat đã tỉnh liền quay lưng gọi bác sĩ

Sau khi được kiểm tra, phòng bệnh chỉ còn lại 3 người, Orm Kornnaphat, Sein và Giuliana.

- Áo khoác của tôi đâu? - Orm Kornnaphat hỏi

- Cô tìm cái này phải không? - Giuliana đưa cho Orm Kornnaphat một hộp nhỏ

- Phải! Cảm ơn! - Orm Kornnaphat không khách khí lấy lại từ tay Giuliana nắm chặt, đây là mạng sống của Lingling Kwong, cô phải giữ lấy - Có tin tức gì của Lingling không?

- Việc này... - Sein ngập ngừng

- Nói đi! - Orm Kornnaphat nhíu mày

- Đại tướng không cho phép điều tra! - Sein báo lại tình hình

- Tại sao? Tại sao hả?? - Orm Kornnaphat phẫn nộ cùng lo lắng.

Cô hiện tại bị thương, người trong tay của cô lại không đủ dùng, người phụ nữ kia mang đến cho Orm Kornnaphat cảm giác không lành, trực giác nói cho cô biết, cô không thể đơn thương độc mã đấu lại cô ta được, vì vậy, Orm Kornnaphat cần sự giúp đỡ, nhưng người có thể cho cô lực lượng lại còn là người thân của cô, đại tướng Sethratanapong lại từ chối giúp cô, Orm Kornnaphat mím môi bất an.

- Tiểu thư, cô bình tĩnh lại.. - Sein cố gắng khuyên nhủ Orm Kornnaphat

- Bình tĩnh? Người tôi yêu hiện tại không biết sống chết như thế nào, cô nói tôi bình tĩnh kiểu gì hả?? - Orm Kornnaphat gào lên khàn cả giọng

- Tiểu thư.. - Sein nhăn mặt, ánh mắt đầy sự bất đắc dĩ, cô không phải không muốn giúp Orm Kornnaphat, mà là không có lệnh, cô không thể làm gì khác, tuy cô là người chăm sóc Orm Kornnaphat từ nhỏ, nhưng mệnh lệnh của đại tướng vẫn là trên hết.

- Tiểu thư, cô đừng ép Sein nữa, cô cũng biết chị ấy thân bất do kỷ mà! - Giuliana nhìn người cô yêu đầy xót xa, cô không nắm mạng lưới tình báo, việc này là việc của Sein, cô không thể can thiệp được

Orm Kornnaphat mím môi cúi đầu không nói gì, cô biết Sein và Giuliana đều là người không thể tự làm theo ý của mình, cô ở đây ép họ cũng không được gì cả, chi bằng tự mình nghĩ cách thì hơn, nghĩ đến đây, Orm Kornnaphat đưa tay tháo mấy dây nhợ trên người, muốn rời khỏi giường

- Cô làm gì vậy, Tiểu thư? - Sein nhanh chóng cản Orm Kornnaphat lại

- Các người không ai giúp tôi tìm Lingling, thì tôi sẽ tự làm! - Orm Kornnaphat lạnh lùng nói

- Cô đang bị thương.. - Sein khổ sở nói

- Dù tôi có phải chết, tôi cũng phải tìm chị ấy! - Orm Kornnaphat kiên định nhìn Sein

Sein muốn ngăn Orm Kornnaphat lại thì cửa phòng bệnh mở ra, một thân ảnh cao lớn, đôi mắt sắc bén như chim ưng, khí thế trên người đầy dũng mãnh, bước chân vững chãi có lực, từng bước đi vào, ngồi lên sofa đối diện giường bệnh, ưng nhãn khóa chặt thân ảnh nhỏ bé đang trừng trừng nhìn ông trước mặt.

- Đại tướng! - Sein và Giuliana cúi đầu chào

- Con thà chết cũng muốn đi tìm kẻ đã hại mẹ của con à? - Đại tướng Sethratanapong không nóng không lạnh chỉ hỏi một câu

Một câu nói khiến Orm Kornnaphat cứng người, cô không tin vào tai mình, nhíu mày nhìn ba cô trước mặt, người đàn ông này, bao nhiêu năm qua chưa từng nhắc đến mẹ, hôm nay lại nói một câu thế này, Orm Kornnaphat cả người run lên, cô cảm nhận được, tin tức cô sắp được nghe sẽ khiến cô rơi vào vực sâu không thấy đáy, hố sâu của tuyệt vọng.

- Ông.. nói gì? - Orm Kornnaphat hỏi lại

- Không phải con muốn biết ai hại mẹ của con sao? Không phải con muốn biết tại sao ta lại muốn bắt Lingling Kwong sao? - Oct Sethratanapong từ từ nói, nhưng giọng đầy uy nghiêm vang vọng - Lingling Kwong chính là một trong những kẻ hại chết mẹ của con!

- Làm sao có thể? - Orm Kornnaphat nhíu mày - Năm mẹ bị hại tôi chỉ mới 9 tuổi, chị ấy chỉ 16, một người 16 tuổi làm sao có thể giết mẹ được..

Orm Kornnaphat nghi hoặc nhìn đại tướng Sethratanapong, Lingling Kwong dù có giỏi cỡ nào thì một đứa trẻ 16 tuổi không thể nào xâm nhập vào hệ thống canh phòng nghiêm ngặt của Sethratanapong mà đến được nơi làm việc của mẹ cô mà sát hại bà ấy được.

- Năm cô ta 16 thì cô ta không thể! - Oct Sethratanapong gằn từng chữ, đôi mắt ông hiện lên từng đợt phẫn nộ - Nhưng năm cô ta 24 thì lại có thể!

- 5 .. năm trước? - Orm Kornnaphat nhíu mày thật chặt

- Vốn dĩ sau tai nạn kia mẹ con không chết, ta không tìm được xác của mẹ con..

- Cái xác kia..

- Là giả! Trên tay cái xác bị thiêu đến không thể nhận ra có nhẫn cưới của chúng ta, nhưng ta nhớ rõ, chiếc nhẫn ta đặt làm riêng cho mẹ con vừa với tay của cô ấy, không thể nào lỏng như vậy, hơn nữa, cũng không có dấu hiệu bị cháy xém, nghĩa là có người đã đeo nó vào cái xác kia, sau khi nó bị thiêu rụi!

- Vậy tại sao..

- Con hỏi ta vì sao vẫn tin tưởng kết quả của pháp y? Tin rằng đó là mẹ con?

- Phải!

- Vì ta buộc phải tin! - Oct cay đắng nói - Bởi vì con gái ta chỉ mới 9 tuổi...

Orm Kornnaphat cảm nhận được sự bất lực, thống khổ của người đàn ông trước mặt, cô đang dần dần nhận ra, bản thân đã hiểu lầm ba cô suốt từng ấy năm.

- Ta âm thầm điều tra, có người đã nhúng tay vào báo cáo của Pháp Y, can thiệp vào camera của khu nghiên cứu, thậm chí, ngay cả người bên cạnh cô ấy.. cũng có vấn đề.. - Oct siết chặt nắm đấm - .. ta đến phòng làm việc của cô ấy, đi một vòng, liền phát hiện ra, một bức tượng ta tặng cô ấy làm quà sinh nhật lại được đặt ở một vị trí bất thường, không đúng với sở thích của cô ấy, ta lén mang về, phát hiện bên trong có một camera giấu kín được bức tượng đã qua xử lý chống cháy bảo vệ..

Orm Kornnaphat nín thở im lặng lắng nghe

- Hóa ra cô ấy biết bản thân sẽ gặp nguy hiểm, và ta.. lúc đó mới nhận ra, vợ ta luôn trong tầm ngắm của kẻ khác.. và kẻ đó.. chính là bạn thân của ta.. Thanat Razdin...

Orm Kornnaphat siết chặt tay, cô cũng chỉ mới phát hiện ra Thanat có vấn đề, nhưng chưa từng nghĩ kẻ kia lại có liên quan đến việc của mẹ cô..

- Hóa ra.. tôi đã mù quáng nhận giặc làm bạn trong suốt bao nhiêu năm qua.. thân cận với kẻ hại mẹ tôi.. lạnh nhạt với cha ruột của mình.. - Orm Kornnaphat phẫn hận bản thân ngu xuẩn, đôi mắt hổ phách đầy đau khổ

- Không phải lỗi của con! - Oct Sethratanapong bước đến xoa nhẹ đầu con gái, ông ngồi bên cạnh giường - Là hắn ta biết cách thao túng người khác! Trợ lý của mẹ con cũng vì như vậy mà phản bội..

- Dì Ant sao?

- Ừ! Cô ta chính là người đã ngắt điện, và bỏ thuốc mê mẹ con, nhưng rất may mẹ con đã phát hiện kịp thời, sau đó tấn công cô ta! Cái xác đang nằm trong nghĩa trang nhà Sethratanapong chính là của cô ta! Koy rất nhanh trí, biết bọn chúng sẽ phóng hỏa để thiêu rụi chứng cứ nên đã ra tay đốt xác của cô ta, rồi tháo nhẫn đeo vào, còn mẹ con thì vào lối bí mật trốn thoát!

- Hóa ra bao nhiêu năm qua tôi bái lạy kẻ thù sao? - Orm Kornnaphat giận đến run người nhìn ba cô, tia áy náy vì hiểu lầm người đàn ông này cũng bay sạch, vậy ra, bao nhiêu năm qua ba cô không làm giỗ cho mẹ cô, không đến nghĩa trang là vì ông biết tất cả, còn cô như một kẻ hề cứ vậy mà sống sao

- Ta xin lỗi vì bây giờ mới nói với con.. - Đại tướng tự trách

- Ông xem tôi như một đứa trẻ con, nhìn tôi làm những chuyện như một kẻ hề nhưng chưa bao giờ nhắc nhở tôi? - Orm Kornnaphat giọng run run kiềm chế sự khó chịu trong lòng

- Ta xin lỗi.. vì ta cho rằng đó là cách tốt nhất để bảo vệ con.. - Đại tướng cúi đầu, trầm giọng đầy buồn bã cùng tự trách

- Bảo vệ tôi là phải cho tôi biết tất cả! Chứ không phải là để tôi chạy nhảy giữa đám người kia, làm những chuyện mà tôi không hề biết tôi không nên làm! - Orm Kornnaphat giận dữ

- Xin lỗi con.. - Đại tướng chỉ biết xin lỗi

- Ông nói tiếp đi, tại sao lại liên quan đến Lingling Kwong?

Orm Kornnaphat không muốn nghe lời xin lỗi dư thừa đó nữa, bao nhiêu năm cô bái lạy kẻ thù, bao nhiêu năm cô nhận giặc làm bạn, bao nhiêu năm qua sống trong dối lừa mà cô không biết, Orm Kornnaphat tuy giận nhưng cũng không muốn bám theo vấn đề nữa, cô lúc nào cũng tỉnh táo như vậy, Orm Kornnaphat biết, lúc nào cần phải chú tâm vào việc gì, lúc này, cô cần phải cứu Lingling Kwong.

- Ta điều tra bao nhiêu năm, lần theo mọi thứ, cuối cùng phát hiện, mẹ con còn sống, và đang trú ẩn ở đảo Síp, ta nhanh chóng đến tìm cô ấy, nhưng thứ chờ ta không phải người vợ mà ta mong nhớ, lại là một biển lửa, những thi thể cháy đen, ta ở nơi đó, tìm kiếm, điều tra cả một tuần, cuối cùng tìm được kí hiệu Lycoris trên người của một thi thể chưa bị cháy toàn bộ, lần theo dấu vết, ta tìm được có một yêu cầu gửi đến Lycoris về việc ám sát Koy và mang về một thứ gì đó mà họ cần, người tiếp nhận nhiệm vụ ngày đó, chính là Lingling Kwong!

Orm Kornnaphat không thể trả lời, cô cảm nhận những lời ba cô vừa nói ra như hàng ngàn cây búa đập nát trái tim cô.

- Làm sao chị ấy lại liên quan đến Lycoris được.. - Orm Kornnaphat khó nhọc nói

- Một kẻ nhập cư, trong vòng 5 năm có thể yên ổn sống giữa hai giới Hắc Bạch ở Thái Lan, con nghĩ rằng cô ta là một kẻ tầm thường sao?

Orm Kornnaphat cúi đầu không đáp, cô biết Lingling Kwong không phải tầm thường, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ người kia sẽ có liên quan đến Lycoris, càng không bao giờ nghĩ sự việc của mẹ cô lại có liên quan trực tiếp đến Lingling Kwong.

- Ta điều tra 5 năm, cuối cùng cũng biết được kẻ nhận nhiệm vụ sau đó bỏ trốn khỏi Lycoris là Lingling Kwong, ban đầu ta chỉ muốn mời cô ta đến làm khách để thăm dò, không nghĩ cô ta lại trốn đi, ta biết Thanat và Thaksin cùng Thủ tướng muốn bắt cô ta, ta không muốn ai can dự vào chuyện này nên mới để Giuliana đi tìm Lingling Kwong, không nghĩ người cản đường ta lại là con gái ta.. - Đại tướng có chút bất mãn nhìn Orm Kornnaphat - .. ta không quản chuyện con yêu nam hay nữ, nhưng không được là Lingling Kwong!

Orm Kornnaphat mím môi không trả lời, cô không biết trả lời sao cả, Lingling Kwong là người nhận nhiệm vụ ám sát mẹ cô, mà cô thật sự cũng từng điều tra được, 5 năm trước Lingling Kwong có mặt ở đảo Síp sau đó mới cùng Anicha đến Thái, chỉ là Orm Kornnaphat không thể ngờ được, mẹ cô cũng có mặt tại đó, mà nguyên nhân để Lingling Kwong đến Síp lại là giết mẹ cô, Orm Kornnaphat cảm nhận ngực cô thắt lại, thù hận bao nhiêu năm cuối cùng sáng tỏ, nhưng cô không cảm thấy hài lòng khi nhận diện được khuôn mặt kẻ thù, tình yêu và hận thù dày vò trái tim Orm Kornnaphat.

- Dù như thế nào tôi vẫn muốn nghe Lingling Kwong thừa nhận! Vậy nên, tôi phải tìm thấy chị ấy! - Orm Kornnaphat mím môi.

Cô biết mọi thứ là tuyệt vọng, nhưng cô vẫn muốn tìm kiếm một tia hy vọng nhỏ nhoi, tình yêu của cô cố chấp nói với cô rằng Lingling Kwong không làm điều đó, bỏ mặc cho lý trí dày vò cô rằng Lingling Kwong là sát thủ nhận lệnh, làm sao có thể không hoàn thành nhiệm vụ được, nhưng cuối cùng, Orm Kornnaphat lắng nghe yêu cầu của trái tim, cô muốn chính miệng Lingling Kwong thừa nhận mọi thứ, cô không tin tưởng được ai nữa, kể cả đó là ba cô, bởi vì, Orm Kornnaphat đã sống trong dối trá hơn 10 năm qua, mọi thứ đã quá đủ với cô rồi, cô sẽ không bước vào bẫy lần nào nữa, mọi chuyện sẽ do cô chính tai nghe và chính mắt nhìn.

- Đến lúc đó, con đừng ngăn cản ta giết chết cô ta!

Đại tướng Sethratanapong biết không thể cản con gái, cũng không cố chấp ngăn Orm Kornnaphat, bởi vì, ông cũng muốn nghe Lingling Kwong kể về lần gặp cuối cùng với vợ ông, Oct Sethratanapong thật sự muốn biết, rốt cuộc là vì gì mà tại sao lại có bao nhiêu thế lực muốn dồn vợ ông vào chỗ chết, cho đến lúc này cũng chưa thể buông tha gia đình ông.

- Nếu thật sự là vậy... - Orm Kornnaphat run rẩy nói trong sự thống khổ của chính cô - .. tôi sẽ là người .. tiễn chị ấy xuống địa ngục!

Orm Kornnaphat nói xong liền nín thở chặn lại cơn đau thấu tâm, cúi đầu nhìn đôi bàn tay đang run rẩy, tình yêu vốn dĩ đơn thuần đầy mãnh liệt lúc này lại pha tạp màu của thù hận ghê rợn, Orm Kornnaphat siết chặt hai bàn tay, đôi mắt hổ phách dấy lên từng sự giãy dụa đau đớn.. đôi bàn tay này của cô.. một ngày nào đó .. sẽ giết chết người cô yêu...

- END CHAP 19 -

Chương trước Chương tiếp
Loading...