OrmLing | BẪY (FULL)

BẪY - CHAP 1



Màn đêm buông xuống Bangkok, tháng 8 trời bắt đầu lất phất mưa, những ánh đèn neon sáng rực từ các biển hiệu quảng cáo phản chiếu xuống mặt đường ẩm ướt tạo nên khung cảnh rực rỡ nhưng cũng đầy vẻ bí ẩn. Trên một con phố nhỏ nằm khuất sau khu trung tâm sầm uất, bóng người đàn ông chạy vụt qua các góc phố hẹp, hơi thở gấp gáp, ánh mắt đầy hoảng loạn.

Orm Kornnaphat di chuyển như một cái bóng, nép mình theo những bức tường loang lổ, ánh mắt sắc bén dõi theo từng cử động của mục tiêu, cô đội chiếc mũ lưỡi trai đen che nửa khuôn mặt, áo khoác bên ngoài kéo cao, mái tóc nâu hạt dẻ búi gọn, tay phải cô ghì chặt khẩu súng ngắn, luôn sẵn sàng hành động.

Khi gã đàn ông rẽ vào một hẻm nhỏ tối om, Orm Kornnaphat lập tức tăng tốc, nhưng ngay khi cô vừa bước vào bóng tối, một bóng đen lao ra từ phía đối diện như một cơn gió lạnh buốt, trước khi Orm Kornnaphat kịp phản ứng, một lực mạnh va vào người khiến cô chới với, khẩu súng suýt chút nữa rơi khỏi tay.

- Tránh đường! - Orm Kornnaphat rít lên giận dữ, nhìn chằm chằm vào kẻ vừa xuất hiện

Người đối diện đeo khẩu trang che kín mặt, mái tóc dài buộc gọn phía sau, mũ lưỡi trai đen che phủ, chỉ để lộ đôi mắt nâu sắc lạnh, nguy hiểm, không một lời đáp lại, người kia lập tức lao tới tung một cú đấm mạnh mẽ nhằm thẳng vào mặt Orm Kornnaphat, cô né được cú đấm, nhưng đối phương đã nhanh chóng tiếp tục với một cú đá thấp quét ngang chân cô.

Orm Kornnaphat nhảy lên né đòn, lập tức đáp trả bằng một cú đấm móc nhanh và dứt khoát, tuy nhiên, người kia nghiêng đầu né tránh dễ dàng, ngay sau đó tung cú đá mạnh về phía cô, lần này, Orm Kornnaphat không kịp né, lực va chạm làm khẩu súng văng khỏi tay, rơi xuống nền đất ướt át.

Cả hai bắt đầu đấu tay đôi dữ dội, những cú đấm, cú đá được tung ra liên tiếp, không ai chịu nhường ai, Orm Kornnaphat nghiến răng tung cú đá ngang, gót chân cô va mạnh vào vai trái của đối phương, khiến người kia lùi lại, loạng choạng đôi chút, đôi mắt sắc lạnh nheo nheo, cánh tay có chút tê rần, dừng lại trong thoáng chốc liền nhanh chóng phản công bằng một cú đánh hiểm hóc ngay khi Orm Kornnaphat định tung đòn quyết định.

Một đòn đáp trả trúng ngay mu bàn tay cô, cơn đau nhói xẹt qua, Orm Kornnaphat rút tay về, một cú đấm tiếp theo hướng mặt cô mà đến, Orm Kornnaphat ngửa cổ ra sau né đi nhưng vẫn bị sượt qua, khóe môi bị rạch một đường nhỏ sắc bén khiến máu lập tức nhỏ giọt.

Cả hai đứng yên một lúc, nhìn chằm chằm vào nhau, hơi thở gấp gáp hòa vào tiếng mưa đang rơi ngày một nặng hạt, trong khoảnh khắc đó, một tiếng động khẽ vang lên, kéo cả hai ra khỏi thế giằng co căng thẳng, họ đồng loạt quay đầu nhìn, tên đàn ông kia đã biến mất từ lúc nào.

- Cô là ai? - Orm Kornnaphat nghiến chặt răng quẹt đi vệt máu đỏ chói trên môi, ánh mắt đầy tức giận và nghi hoặc nhìn về hướng đối phương

Người kia không trả lời, đôi mắt sắc lạnh như băng giá nhìn vào người trước mặt đang đội mũ lưỡi trai che kín một nửa khuôn mặt, trong lòng thầm nguyền rủa vài câu, rồi bước lùi về phía sau, biến mất vào bóng tối mưa phùn như chưa từng tồn tại.

Orm Kornnaphat đứng lặng giữa con hẻm, nước mưa lạnh buốt hòa lẫn máu từ khóe môi và mu bàn tay cô, cô bước tới cúi xuống nhặt khẩu súng, bàn tay siết chặt trong cơn tức giận xen lẫn tò mò, mỗi cú ra đòn của người kia vừa rồi vẫn còn in hằn lên da thịt, rất đau, nhưng không bằng cảm giác mất dấu tên tội phạm quan trọng kia, Orm Kornnaphat mím môi chửi thề trong lòng.

"Nếu không phải đồng bọn của hắn thì cũng chẳng phải người tốt lành gì!" - Orm Kornnaphat nhìn vệt máu trên mu bàn tay lẩm bẩm.

Trong đầu đã bắt đầu dựng lại toàn bộ trận giao đấu vừa rồi theo thói quen phân tích, Orm Kornnaphat nheo nheo mắt, bước từng bước ra khỏi con hẻm, hình ảnh vẫn tiếp tục mô phỏng trong đầu.

Đòn ra tay chính xác, tốc độ ra đòn không chần chừ, phản ứng cực kỳ nhạy bén, không chỉ là huấn luyện bình thường, nếu phải đoán, người kia không phải sát thủ thì cũng là loại người đã trải qua nhiều cuộc truy kích sinh tử, nhưng ánh mắt đó... không phải loại người máu lạnh.

***

Orm Kornnaphat thức dậy trong căn hộ nhỏ của mình, ánh sáng dịu nhẹ xuyên qua rèm cửa màu trắng, phủ lên căn phòng một lớp vàng nhạt, cô nằm im vài giây, đôi mắt nhìn chăm chú lên trần nhà, những vết thương nhẹ vẫn còn âm ỉ đau nhức, khoé môi hơi sưng lên, và mu bàn tay phải được quấn một lớp băng trắng cẩn thận.

Orm Kornnaphat từ từ ngồi dậy, vươn tay lấy điện thoại đặt trên bàn cạnh giường. Màn hình nhấp nháy vài tin nhắn từ đội điều tra, nhưng không tin nào thực sự quan trọng, kẻ bỏ trốn đêm qua dường như đã bốc hơi hoàn toàn khỏi tầm kiểm soát của cảnh sát, cô thở dài nhẹ, cảm giác bực bội vẫn âm ỉ trong lồng ngực.

Cô bước vào phòng tắm, rửa sạch mặt bằng nước lạnh, cảm giác đau nhói ở khoé môi khiến cô nhăn nhẹ, nhìn mình trong gương, Orm Kornnaphat khẽ chạm tay lên vết bầm tím, tâm trí vô thức hiện lên đôi mắt sắc bén và lạnh lùng của người phụ nữ tối qua, một đối thủ ngang cơ, hoặc thậm chí là hơn cô về kỹ thuật cận chiến, điều mà cô hiếm khi gặp phải trong nhiệm vụ.

Thay bộ quần áo thoải mái hơn, Orm Kornnaphat bước tới bàn làm việc, nơi đặt những tập hồ sơ về vụ án cô đang điều tra, các bức ảnh và tài liệu trải dài trên bàn, nhưng cô chẳng thể tập trung, suy nghĩ cứ liên tục trôi dạt về người phụ nữ áo đen bí ẩn, về ánh mắt lạnh lùng đó.

Orm Kornnaphat quay ghế nhìn ra bầu trời bên ngoài, vẻ mặt trầm ngâm, thế giới bây giờ không giống ngày xưa, đằng sau lớp hào nhoáng giả tạo, tội ác đã bén rễ, mọc lan nhanh như cỏ dại sau cơn mưa, lương tâm trở thành thứ xa xỉ, niềm tin bị nhấn chìm trong nghi kỵ, và con người buộc phải khoác lên mình những chiếc mặt nạ để sống sót giữa một xã hội đang bị tha hóa từng ngày. Không ai hoàn toàn vô tội, cũng chẳng ai thực sự đáng tin, tất cả đều phải đánh đổi để tồn tại trong thế giới bị cái ác và tội phạm xâm chiếm này.

Mà cô, thiên kim tiểu thư của Đại Tướng quyền thế khuynh trời lại chấp nhận trở thành một đội trưởng nho nhỏ của đội cảnh sát hình sự, một đội trưởng mang vẻ ngoài ngọt ngào, vô hại nhưng bên trong lại tàn nhẫn, tâm cơ, cô sẵn sàng xuống tay bất kể mệnh lệnh chỉ cần điều đó là điều mà Orm Kornnaphat cho là đúng, cô bắt tội phạm, triệt phá đường dây buôn bán vũ khí hay chất cấm không phải vì lập công, mà vì mối hận thù chưa từng có lời giải.

Bỗng điện thoại rung lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Orm Kornnaphat, cô cầm điện thoại nhìn màn hình, là tin nhắn từ đồng nghiệp thân cận nhất của cô, cũng là người ở cạnh theo hầu gia tộc của cô

"Tiểu thư, có manh mối mới rồi, có người thấy hắn từng đến quán bar Kaliris cô thử đến đó xem sao!" - Sein nhắn

Orm Kornnaphat đọc tin nhắn sau đó gõ gõ lên bàn suy nghĩ một lát rồi nhanh chóng quyết định, đây có thể là cơ hội để lần ra dấu vết, cứ đến xem sao, cũng tốt hơn là ngồi im một chỗ để cảm giác bực dọc này gặm nhấm cô từng chút một.

***

Quán bar Kaliris nằm giữa trung tâm thành phố, bên ngoài có vẻ bình thường, nhưng bên trong lại nổi tiếng là nơi tụ tập của đủ loại người từ chính khách đến dân xã hội đen, hay nói chính xác, nơi này là nơi trung lập của hắc bạch lưỡng đạo, không ai biết tại sao nơi này lại có thể trở thành một trong những địa điểm trung lập hiếm hoi ở giữa Bangkok, chỉ biết bất kỳ ai gây sự ở đây đều sẽ nhận một cái giá không hề nhỏ, bà chủ quán Bar này là một người cực kỳ xinh đẹp, quyến rũ và cũng cực kỳ bí ẩn.

Orm Kornnaphat đẩy cửa bước vào, chiếc mũ lưỡi trai kéo thấp che gần hết gương mặt, đôi mắt sắc lẹm đảo quanh không gian với vẻ quan sát kín đáo, ánh đèn mờ dịu dàng phủ lên không gian một màu hổ phách ấm áp giống với màu mắt của cô, âm thanh nhạc jazz trầm lắng ngân nga từ hệ thống loa hiện đại, mọi thứ đều được bố trí tỉ mỉ, thanh lịch, nhưng không mất đi sự bí ẩn.

Orm Kornnaphat bước tới ngồi xuống chiếc ghế cao cạnh quầy bar, cô tháo đôi găng tay đen, đặt nhẹ lên bàn, một bartender nam bước tới, nhưng ngay lúc ấy một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau anh ta

- Để tôi phục vụ bàn này! - Giọng nói trầm ấm, ngọt ngào vang lên

Orm Kornnaphat ngẩng lên nhìn, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của một người phụ nữ đang bước ra từ bên trong hướng đến chỗ cô, Orm Kornnaphat nheo nheo mắt, chủ nhân của giọng nói kia đẹp đến vô thực, mái tóc đen uốn xoăn xõa nhẹ nhàng, gương mặt sắc sảo, đôi mắt nâu trong veo, trên má trái có một nốt ruồi tô điểm cho khuôn mặt càng thêm phần quyến rũ, mà đôi môi đỏ đầy đặn cong cong khiến người khác không nhịn được mà muốn cắn lấy, nhưng lại e dè sự lạnh lùng xa cách trong đôi mắt kia.

Lingling Kwong bước đến trước mặt Orm Kornnaphat, đánh giá người đang ngồi, áo khoác bó sát ôm trọn phần thân trên đầy đặn cùng mũ lưỡi trai che kín mặt khiến cô không thấy rõ hoàn toàn các đường nét, nhưng với kinh nghiệm của bản thân, cô biết, người này không đơn giản dù rằng Orm Kornnaphat đang toát ra một sự mềm mại ngọt ngào khó cưỡng.

- Lần đầu đến? - Giọng ấm áp ngọt ngào

- Phải! Có chuyện gì sao? - Giọng trong trẻo mềm mại

- Nơi này không được che mặt! - Lingling Kwong cười

Orm Kornnaphat không đáp, hơi nghiêng đầu, những ngón tay thon dài chậm rãi gỡ mũ lưỡi trai ra, để lộ gương mặt tinh xảo với đường nét rõ ràng và sống mũi cao cao, mái tóc màu hạt dẻ được buộc gọn phía sau, vài sợi lòa xòa theo chuyển động, đôi mắt màu hổ phách trong suốt nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, khoé môi Orm Kornnaphat có một vết sưng đỏ nhỏ nhạt, còn vương lại vài tia huyết sắc, và ở mu bàn tay phải, băng gạc trắng nổi bật trên làn da sứ xinh đẹp khiến người khác không nhịn được mà đau lòng.

Khoảnh khắc chạm mặt nhau cả hai có chút khựng lại, đôi mắt kia dường như rất quen thuộc, Lingling Kwong cảm nhận bả vai trái, nơi lãnh trọn một cú tối qua đau âm ỉ, mà Orm Kornnaphat cũng cảm nhận hai vết thương trên người cũng nhói lên như nhắc nhở.

"Là cô ta sao?" - Cả hai đồng loạt nghi vấn trong lòng.

Orm Kornnaphat cùng Lingling Kwong nhìn nhau vài giây sau đó thu hồi ánh mắt, ăn ý gạt bỏ suy nghĩ của chính mình.

- Cô dùng gì? - Lingling Kwong nhẹ nhàng lên tiếng, đôi mắt bình thản quan sát

- Whiskey đá! - Orm Kornnaphat đáp gọn, cụp mắt, suy ngẫm

Lingling Kwong cẩn thận rót một ly Whiskey rồi nhẹ nhàng đẩy về phía Orm Kornnaphat

- Một cô gái như cô mà trên người không dưới một vết thương, bị đánh à? - Lingling Kwong nhướng mày hỏi đầy ẩn ý

- Một con chó điên cắn tôi thôi! - Orm Kornnaphat đáp lại nhẹ nhàng, ngữ điệu thản nhiên, hơi giễu cợt - Chẳng đáng bận tâm!

- Chó điên không nguy hiểm bằng những kẻ giả vờ vô hại đâu.. - Lingling Kwong nghiêng đầu mỉm cười, không rõ cảm xúc, nhưng giọng lại châm biếm mỉa mai - ... Đôi khi giả vờ ngây thơ lại bị chính ngây thơ hại!

- Vậy sao? Nhưng đôi khi, chính vì quá cảnh giác cũng bị tính đa nghi của bản thân hại! - Orm Kornnaphat nhàn nhạt trả lời

Lingling Kwong bật cười nhẹ, đặt khuỷu tay lên quầy bar, nghiêng người về phía trước, hơi thở quyến rũ vây lấy Orm Kornnaphat

- Vậy còn cô thì sao? Là ngây thơ hay là đa nghi? - Hạ thấp giọng

- Khác biệt sao? - Orm Kornnaphat cười nhạt

- Nếu đã đến đây thì một bên là tự tìm nguy hiểm, một bên là mối nguy hiểm.. - Lingling Kwong nhẹ giọng thì thầm - .. Cô là loại nào?

Orm Kornnaphat không trả lời ngay, nhấp nhẹ một ngụm whiskey, cảm giác cay nhẹ lan tỏa trong cổ họng hòa cùng cơn đau âm ỉ từ khoé môi khiến cô càng thêm tỉnh táo.

- Tôi chỉ đi tìm câu trả lời! Và biết đâu, tôi sẽ tìm được nó ở nơi này hoặc là... - Orm Kornnaphat đáp lại, đặt nhẹ ly rượu xuống bàn, đôi mắt hổ phách nhìn thẳng Lingling Kwong như nhìn vào con mồi, đầy ẩn ý - ... ngay trên người cô!

Lingling Kwong nheo mắt, nét cười trên môi càng rõ hơn, cô hiểu rõ kiểu người này, thông minh, nguy hiểm, tâm cơ, hoàn toàn khác với vẻ ngoài đơn giản, vô hại mà Orm Kornnaphat đang tự bọc lấy, đang thể hiện ra bên ngoài.

Cuộc đối thoại của hai người vừa dừng lại vài giây, thì từ phía cửa ra vào vang lên tiếng ồn ào, một nhóm người có vẻ say rượu, lớn tiếng cãi vã, va chạm mạnh vào chiếc bàn gần đó khiến ly rượu rơi vỡ loảng xoảng trên nền nhà, Lingling Kwong khẽ cau mày, quay đầu nhìn sang.

Orm Kornnaphat cũng nghiêng đầu, nhưng ngay lúc ánh mắt cô bắt gặp gương mặt của một kẻ trong nhóm người đang lớn tiếng kia, đôi mắt cô lập tức trở nên sắc lạnh, đó là thuộc hạ thân cận của người đàn ông cô đã truy bắt và để mất đêm qua, Orm Kornnaphat cảm nhận tim mình đập nhanh hơn vài nhịp, sự xuất hiện bất ngờ của gã đàn ông quen mặt khiến cơ thể cô lập tức căng lên như dây đàn, trong thoáng chốc, vết thương ở khóe môi và mu bàn tay lại nhói lên, nhắc cô nhớ rõ về thất bại của tối qua.

Lingling Kwong cũng đang nhìn về phía nhóm khách mới đến, đôi mắt hơi nheo nheo đầy cảnh giác, đây không phải lần đầu quán bar của cô phải đón tiếp những vị khách phiền toái, nhưng bản năng của cô mách bảo lần này có điều gì đó không bình thường.

Một trong số gã đàn ông, vóc người cao lớn, mái tóc húi cua, bước tới quầy bar

- Cho một chai Vodka, nhanh lên nào, mỹ nhân! - Giọng nói lè nhè đầy mùi rượu vang lên

- Thanh toán trước! - Lingling Kwong cười nhạt, bình tĩnh đặt chai Vodka trước mặt hắn, tay vẫn không rời khỏi chai rượu, giọng lành lạnh vang lên

- Quán này có luật lạ thế nhỉ? Cô em sợ bọn anh không trả nổi à? - Gã bật cười lớn, ánh mắt dán vào trước ngực Lingling Kwong, giọng cợt nhả

Orm Kornnaphat siết chặt ly rượu trên tay, đôi mắt tối lại khi thấy gã kia chồm người về phía Lingling Kwong, không rõ vì sao, nhưng phản ứng tự nhiên trong cô là muốn ra tay, thế nhưng lý trí lập tức giữ Orm Kornnaphat lại, cô đến đây để tìm thông tin, không phải để gây chuyện.

- Nếu vậy thì mời rời đi, nơi này không phục vụ miễn phí! - Lingling Kwong vẫn thản nhiên, tay buông chai rượu đặt lên bàn, giọng nói từng chữ rõ ràng

Không khí lập tức trở nên căng thẳng, gã đàn ông bật cười lớn, đập mạnh lên bàn khiến chai rượu cùng mấy thứ trên bàn rung chuyển, nghiêng ngả.

- Không phục vụ rượu miễn phí... - Giọng hắn đầy cợt nhã - ...vậy cái này có miễn phí không?

Vừa nói, hắn vừa vung tay định nắm lấy cổ tay Lingling Kwong, nhưng chưa kịp chạm tới, cổ tay hắn đã bị một bàn tay khác nhanh như chớp giữ chặt lại, hắn quay phắt đầu sang, bắt gặp đôi mắt lạnh lẽo của Orm Kornnaphat đang nhìn thẳng vào hắn

- Người ta đã bảo không phục vụ, anh điếc hay cố tình nghe không rõ? - Giọng Orm Kornnaphat đều đều không chút cảm xúc

Cả quán bar lặng đi trong một khoảnh khắc, Lingling Kwong hơi nghiêng đầu, ánh mắt có phần bất ngờ xen lẫn thích thú nhìn về phía Orm Kornnaphat, cô không nghĩ rằng người kia sẽ ra tay, lại còn ra tay nhanh đến vậy, ánh mắt sắc bén, động tác mạnh mẽ dứt khoát kia, chắc chắn không phải người bình thường, Lingling Kwong đoán, Orm Kornnaphat được huấn luyện rất kỹ càng, có lẽ, người này, là cảnh sát hoặc đặc vụ, vì trong thế giới ngầm, một người xuất sắc như Orm Kornnaphat đáng ra Lingling Kwong phải biết, nhưng cô không có thông tin, vậy thì chỉ có thể là người của bạch đạo, hơn nữa, là mới xuất hiện gần đây.

Sở dĩ Lingling Kwong không có thông tin của Orm Kornnaphat là vì cô đã yêu cầu ba cô, Đại Tướng phải ra lệnh tất cả giấu nhẹm thông tin của cô, từ khi cô được huấn luyện, cho đến khi triệt phá những vụ án lớn, đều có người thay cô lãnh công, còn cô, chỉ chuyên tâm làm việc của mình, vậy nên, nếu Orm Kornnaphat không đến Kaliris, chắc là Lingling Kwong mãi mãi sẽ không biết bên phía bạch đạo lại có một nhân tài ẩn mình như Orm Kornnaphat.

Gã đàn ông hơi ngỡ ngàng, nhưng nhanh chóng đổi sang tức giận, giật mạnh tay lại nhưng không thoát ra được, bàn tay nhìn mảnh khảnh của Orm Kornnaphat lại có một sức nặng, thậm chí hắn cảm giác được cổ tay đang phát đau

- Cút! - Orm Kornnaphat lạnh lùng phun ra một chữ

- Khốn kiếp! - Gã hung ác nhìn đồng bọn phía sau ra hiệu, một đám bước đến vây lấy Orm Kornnaphat

- Này! Đánh nhau ở đây, nếu hư hỏng là phải bồi thường đấy! - Lingling Kwong cười nhạt, khiến đám người xung quanh ngẩng ra, bà chủ quán Bar này điên rồi, lúc này mà còn quan tâm tiền bạc sao, mạng không quý hơn tiền hay sao chứ

- Nếu có hư hỏng thì bắt bọn này đền cho cô! - Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong cười cười, người phụ nữ này thành công khơi dậy hứng thú của cô rồi - Được không?

- Được! - Lingling Kwong gật đầu đáp ứng

Orm Kornnaphat lỏng tay, đạp cho tên kia một cước ngã về phía sau đám đồng bọn của chúng, cô đứng dậy, lắc lắc cổ tay, cười nhếch nửa miệng, hướng đám người kia đưa ngón tay thối, khiến cả đám điên máu lao vào.

Gã đầu tiên lao vào với cú đấm thẳng mặt, Orm Kornnaphat nghiêng người, né sát trong gang tấc, chụp lấy cánh tay hắn rồi xoay người, bẻ ngược khớp vai, tiếng "rắc" vang lên giữa quán bar đã yên lặng, tên đó rú lên, ngã quỵ.

Tên thứ hai và thứ ba cùng lao tới, cô dậm chân lên bàn, bật người lên cao rồi tung cú đá xoay tròn trên không, gót chân cô quét ngang hai gã một lúc, một tên trúng cổ, một tên trúng cằm, cả hai đều loạng choạng rồi ngã đập đầu vào một cái bàn gần đó, kéo ngã vài ly rượu cùng chai rượu trên bàn tạo nên tiếng loảng xoảng ghê người.

Một gã khác giận dữ gầm lên, vung dao nhỏ lao vào, Orm Kornnaphat chụp lấy chai rượu chưa khui trên bàn, đập mạnh vào tay cầm dao khiến hắn buông lơi, rồi dùng tay trái nắm lấy cổ áo hắn, kéo sát vào và thúc đầu gối vào bụng, khiến hắn ngã quỵ xuống như bao gạo.

Orm Kornnaphat lắc lắc cổ nhìn tên cuối cùng, gã to nhất, chậm rãi rút ra một con dao, mắt đỏ ngầu, Orm Kornnaphat khẽ liếc, khớp ngón tay cô nắm chặt lại. Gã đâm tới, cô đỡ đòn bằng cánh tay trái, xoay người lao sát đất, trượt dưới chân gã, rồi bật dậy sau lưng, đánh mạnh cùi chỏ vào gáy hắn, gã đổ gục ngay lập tức.

Cả quá trình chưa đầy một phút...

Cả năm tên đều nằm trên đất, hoặc rên rỉ hoặc bất tỉnh, không ai còn sức đứng dậy, tiếng nhạc trong quán bar khẽ vang trở lại, nhưng mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Orm Kornnaphat, cô đứng giữa sàn, mái tóc nâu khẽ xõa xuống má, một vệt máu lấm tấm nơi khóe môi vẫn chưa lành từ đêm qua, ánh đèn vàng rọi xuống gương mặt xinh đẹp ấy càng làm nét sắc lạnh trong mắt cô nổi bật hơn.

Cơn hỗn loạn vừa lắng xuống, trả lại bầu không khí vốn có pha lẫn mùi rượu và những mảnh thủy tinh vỡ rơi vãi khắp nơi, Lingling Kwong vẫy tay ra hiệu cho nhân viên dọn dẹp quán bar, cảnh sát cũng đến, Sein nhìn Orm Kornnaphat không nói gì, nhanh chóng giữ lấy năm tên kia lôi đi, Lingling Kwong lặng lẽ quan sát Orm Kornnaphat bằng ánh mắt mang theo những cảm xúc không rõ ràng.

- Cô đánh đấm giỏi thật đấy! - Lingling Kwong bước ra bên ngoài đến chỗ của Orm Kornnaphat cầm theo một ly rượu đưa cho người kia, giọng đầy tán thưởng

- Chỉ là một chút võ mèo cào thôi! - Orm Kornnaphat ngồi xuống nhận một ly Whisky mới từ tay Lingling Kwong nhấp môi

- Con mèo này hình như cốt hổ nhỉ? - Lingling Kwong chống một tay lên bàn, nhướng người gần sát Orm Kornnaphat, khẽ thì thầm

- Muốn biết không? - Orm Kornnaphat cũng không ngại, cô nhích tới, cách khuôn mặt xinh đẹp kia chỉ trong gang tấc

- Bằng cách nào? Đánh tôi sao? - Lingling Kwong cười nhẹ, hương thơm vươn đến chóp mũi Orm Kornnaphat nhẹ nhàng luồn vào ngõ ngách bên trong người kia theo từng nhịp thở

- Tôi không nỡ đánh người đẹp như cô... - Đôi mắt hổ phách đầy tinh ranh nói, người phụ nữ này đang muốn quyến rũ cô sao, tưởng rằng cô là quả hồng mềm mặc cho người nhào nặn à - .. nhưng sẽ có cách khác để cô biết là mèo hay là hổ!

Ánh nhìn của Orm Kornnaphat dời từ đôi mắt nâu kia, đến sống mũi cao cao, nốt ruồi xinh đẹp, đôi môi cong đầy đặn, một đường lại nhìn xuống xương quai xanh gợi cảm, phía trước ngực mảng trắng hồng mịn màng, một rãnh ngực đầy mị hoặc trong tầm mắt, Orm Kornnaphat nhếch môi, ý cười đầy mặt, người phụ nữ này, rất hấp dẫn...

- Trên đầu chữ sắc có một con dao! Cô nghe câu đó chưa? - Lingling Kwong để mặc cho ánh mắt nóng bỏng của Orm Kornnaphat làm càn, bản thân cũng đang tự hỏi tại sao cô lại bất giác dung túng cho Orm Kornnaphat như vậy, nếu là kẻ khác, từ nãy đến giờ đã không còn đôi mắt để nhìn rồi

- Tôi chưa nghe câu đó! Nhưng đã nghe đến câu, chết dưới chân mỹ nhân, làm quỷ cũng phong lưu! - Orm Kornnaphat mắt rời khỏi ngực Lingling Kwong dời lên đôi mắt nâu thăm thẳm kia, lớn mật đưa tay muốn nâng cằm Lingling Kwong thì thầm

- Dễ thương thật đấy! Đúng là những thứ non nớt thường dễ làm người ta động lòng... - Lingling Kwong cười cười nghiêng đầu tránh đi - .. nhưng rất tiếc, tôi lại không có hứng thú với dưa còn non...

- Cô lớn hơn tôi được bao nhiêu chứ? - Orm Kornnaphat nhếch môi không cho là đúng nói

- Nhiều đấy! - Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat đoán đoán người này cũng chỉ mới hơn 20 thôi

- Bao nhiêu mà nhiều?

- Cô bao nhiêu tuổi?

- 22 rồi! Đủ chịu trách nhiệm rồi!

- Chị đây 29 rồi bé con! Lần sau phải gọi chị nhé! - Lingling Kwong cười cười nhún vai quay đi

- Khoan đã! - Orm Kornnaphat đưa tay giữ lấy Lingling Kwong kéo lại phía cô

- Sao vậy? Muốn thử cảm giác lái máy bay? - Lingling Kwong không né không tránh, trực tiếp nhào vào lòng Orm Kornnaphat, cô thật sự muốn trêu chọc quả dưa non này

- Dưa xanh để lâu cũng thành dưa chín! - Orm Kornnaphat lần đầu tiên thân cận người khác, cảm giác có chút yêu thích, cười cười, tay vòng qua ôm lấy eo thon của Lingling Kwong, hưởng thụ cảm giác mềm mại trong ngực

- Bao giờ chín thì mới tính đi! - Lingling Kwong nhoẻn miệng cười đầy câu nhân rồi đứng thẳng dậy, muốn lách người rời khỏi cái ôm của Orm Kornnaphat

- Tôi chưa biết tên của cô! - Orm Kornnaphat giữ lại

- Lingling Kwong!

- Orm Kornnaphat!

- Tôi sẽ nhớ cái tên này! - Lingling Kwong nói rồi lách người rời đi, bước vài bước liền dừng lại - Lần tới sẽ mời cô, hôm nay vẫn phải trả tiền!

- Được! - Orm Kornnaphat cười cười đáp ứng

Lingling Kwong bước vào bên trong phòng của cô, đến tủ rượu lấy ra một chai Whisky, tự rót cho mình một ly, bên ngoài, Orm Kornnaphat cũng đang thưởng thức ly rượu của chính mình, cả hai tự chìm trong suy nghĩ của bản thân.

Orm Kornnaphat và Lingling Kwong đều không biết rằng cuộc gặp gỡ tưởng chừng ngẫu nhiên này mới chỉ là sự khởi đầu của hàng loạt những lần chạm trán sau đó, đầy cạm bẫy, nghi ngờ và cả những rung động không thể tránh khỏi.

Và trong cái thế giới nơi mỗi người đều đeo mặt nạ, ai mới thật sự là kẻ đi săn, và ai sẽ là người rơi vào bẫy?

- END CHAP 1 -

Au: Mới gặp đã bị vợ đánh rồi P'Korn :v

Cốt truyện hơi căng với tác giả, xin đừng hối thúc!

Cảm ơn~

Chương trước Chương tiếp
Loading...