OrmLing | BẪY (FULL)

BẪY - CHAP 18



- Lingling! - Orm Kornnaphat sau khi đọc tin nhắn liền ngẩng lên nhìn người đang thu gom chén đĩa của bữa sáng vừa xong

- Ừ? - Lingling Kwong ngừng lại động tác, chăm chú nhìn Orm Kornnaphat, cô nhận ra thần sắc của Orm Kornnaphat có chút lo lắng

- Chúng ta phải quay về Bangkok!

Lingling Kwong không đáp lời, cô chờ Orm Kornnaphat nói tiếp

- Thanat và Thaksin đang gây áp lực yêu cầu truy nã chị toàn quốc! - Orm Kornnaphat đứng dậy, bước đến ôm lấy Lingling Kwong từ phía sau

- Lý do?

- Bắt cóc Thiếu tá Sethratanapong!

- Thiếu tá Sethratanapong? - Lingling Kwong quay người lại, nhướng mày - Ý nói chị bắt cóc em sao?

- Ừ! - Orm Kornnaphat gật đầu - Không đúng sao?

- Là do em tự chạy đến, sao lại trở thành chị bắt cóc em rồi? - Lingling Kwong nheo nheo mắt nhìn Orm Kornnaphat

- Là do em tình nguyện đi theo chị... - Orm Kornnaphat hôn lên môi Lingling Kwong một cái "chóc" sau đó thu lại dáng vẻ thoải mái, giọng có chút trầm trầm - .. Bọn người kia nhận ra em không về nhà, tìm không thấy em liền lấy cớ để ụp cái nồi này lên chị!

- Em xin nghỉ phép bao nhiêu lâu?

- Đã quá hạn mấy ngày rồi!

Lingling Kwong không đáp, cụp mi, mắt nhìn mũi, bộ dáng trầm tư, Orm Kornnaphat cũng không hối thúc, cô im lặng chờ đợi, một lúc sau Lingling Kwong mới ngẩng lên nhìn Orm Kornnaphat

- Em quay về đi, chị sẽ không đi! - Lingling Kwong quả quyết

- Đi về cùng em, em sẽ bảo vệ cho chị! - Cánh tay Orm Kornnaphat đang ôm Lingling Kwong có phần siết chặt, nhưng thể muốn chứng minh lời cô vừa nói ra

- Orm.. - Lingling Kwong cúi đầu, vòng tay ôm lấy Orm Kornnaphat, gục mặt vào hõm cổ của người kia, tham lam hít lấy hương gỗ ấm áp, nhẹ giọng - .. không phải chị không tin em.. mà là chị không muốn em gặp nguy hiểm..

- Lingling.. - Orm Kornnaphat đưa tay vuốt ve mái tóc dài của người cô yêu, từng chữ vang lên nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định - .. em cũng đã từng nghĩ như chị, nhưng khoảnh khắc không thấy chị, không biết chị an toàn hay gặp điều gì không hay khiến em phát điên..

Cô buông Lingling Kwong ra, nhìn vào sâu trong đôi mắt nâu đang giãy dụa từng tia lo lắng, mong cầu đan xen, Orm Kornnaphat cười nhẹ, đưa tay vuốt má người trước mặt, đồng tử hổ phách ngập tràn sự dịu dàng

- Đừng tách khỏi em nữa, dù có phải chết, em vẫn muốn được chết bên cạnh chị.. được không?

- Không! - Lingling Kwong lắc đầu, cô nhìn đôi mắt hổ phách đang ngẩng ra, trái tim tràn đầy yêu thương, khẽ nâng tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ tinh xảo, tựa trán cô lên trán của Orm Kornnaphat, nhoẻn miệng cười nhẹ - .. Chúng ta sẽ sống.. chúng ta sẽ sống bên cạnh nhau, một đời!

- Được! - Orm Kornnaphat cười

Cô kéo gần khoảng cách của cả hai, đôi môi chạm nhau gắn kết lời thề ước, từ thời khắc cả hai nói lời yêu, định mệnh đã trói buộc tính mạng của Orm Kornnaphat và Lingling Kwong lại với nhau, một đời này, cả hai cô gái đều sẽ cố gắng nắm giữ.

***

Sau một buổi tối ôm nhau ngủ một giấc tròn đầy, cả hai đều lấy lại sức lực và tinh thần chuẩn bị bước vào một hố sâu đầy gai nhọn không thấy đáy.

- Orm! - Lingling Kwong thay đồ xong nhìn Orm Kornnaphat đang đeo găng tay gọi một tiếng

Orm Kornnaphat quay lại chưa kịp trả lời đã bị Lingling Kwong quẳng vào trong tay một chiếc hộp nhỏ tinh xảo

- Đây là..? - Orm Kornnaphat nhìn chiếc hộp làm bằng hợp kim cao cấp, bên trên là một bảng điện tử được mã hóa, cô đoán đây là một thứ cực kỳ quan trọng

- Là tính mạng của chị! - Lingling Kwong cười nói gọn

Orm Kornnaphat nghe xong, siết chặt chiếc hộp trong tay một nhịp, rồi nhanh chóng đặt nó vào túi áo bên trong kéo khóa cài lại, sau đó bước đến chỗ Lingling Kwong, tháo xuống chiếc nhẫn bên bàn tay chưa đeo găng, rồi đeo vào tay cho Lingling Kwong

- Chiếc nhẫn này có một con chip định vị, là chiếc nhẫn năm xưa của mẹ em để lại cho em, em thường dùng khi khẩn cấp! - Orm Kornnaphat nhẹ giọng giải thích - Chỉ cần chị đeo nó, dù chị ở đâu em cũng có thể tìm thấy chị!

Lingling Kwong nhìn chiếc nhẫn có hơi ấm của Orm Kornnaphat trái tim tràn ra một dòng ấm áp, cười dịu dàng, Orm Kornnaphat đưa tay ôm lấy Lingling Kwong vào lòng, vòng tay có chút siết chặt.

- Đây có tính là tín vật không? - Lingling Kwong cười cười khẽ hỏi

- Có! - Orm Kornnaphat gật đầu

- Quả dưa ngốc!

- Em không ngốc!

- Ngốc mới yêu chị!

- Không phải, yêu chị là điều đúng đắn, không phải chuyện ngu ngốc! - Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong hôn lên trán người kia cười dịu dàng

- Chị cũng yêu em, Quả dưa non! - Lingling Kwong mềm giọng

- Không phải là dưa chín sao?

- Chị thích gọi như vậy! - Lingling Kwong chu môi nhăn mặt

- Được được! Tùy ý chị! - Orm Kornnaphat bày ra một bộ dáng thê nô

Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat chiều ý cô liền gật gật đầu hài lòng, ôm lấy Orm Kornnaphat một lát nữa rồi cả hai mới tách ra chuẩn bị rời khỏi.

Chiếc moto băng băng trên đường lớn, Lingling Kwong lần đầu ngồi sau xe một người, thân hình Orm Kornnaphat thon thả nhưng bóng lưng lại khiến cô yên tâm đến lạ, Lingling Kwong thả vòng tay ôm lấy eo người phía trước, đem ấm áp của bản thân cấp cho Orm Kornnaphat.

Cả hai đều trong trạng thái cảnh giác, kỹ năng chống theo dõi của Orm Kornnaphat và Lingling Kwong được đẩy đến mức cao nhất, nhưng hai người họ đều không quá chuyên tâm vào việc trở về Bangkok, Orm Kornnaphat đã liên lạc với Sein báo rằng cô sẽ về sớm cùng với Lingling Kwong, vậy nên đại tướng Sethratanapong và Thủ tướng sẽ không dễ dàng để bên đối lập được lợi, Orm Kornnaphat đem mấy ngày này trở thành một cuộc dạo chơi của cô và Lingling Kwong.

Tuy nhiên, càng gần Bangkok thì tâm trạng của cả hai đều không thoải mái như trước, cẩn trọng hơn, cảnh giác hơn.

Đêm,

Orm Kornnaphat chăm chú lái xe chú ý trên đường lớn, phía sau cô, vòng ôm vẫn ấm áp như vậy, nhẹ mỉm cười, Orm Kornnaphat chợt nghĩ ngợi về mấy ngày vừa qua, cô bị thương vì Lingling Kwong, lại thành công ôm được mỹ nhân, cùng Lingling Kwong trải qua một cuộc sống bình đạm vài ngày, rồi lúc này, người cô yêu đang ở phía sau cô, để cô che chở.

Từ ngày mẹ cô xảy ra chuyện, Orm Kornnaphat rất lâu rồi mới cảm nhận lại sự bình yên, hạnh phúc mà cô đã đánh mất từ lâu, cô kiên định với chính mình rằng sẽ giữ lấy người con gái này dù trời có sập xuống, Orm Kornnaphat cũng sẽ không rời bỏ Lingling Kwong.

Chợt một thứ gì đó ánh lên trong tầm mắt, Orm Kornnaphat nheo mắt nhanh chóng bóp thắng, chiếc xe dừng đột ngột, Orm Kornnaphat chống một chân men theo quán tính mà vẽ một vòng cung hoàn mỹ trên mặt đất.

Cô nhìn Lingling Kwong phía sau, người kia không nói gì, sắc mặt cũng âm trầm, cả hai liếc về phía trước, nơi cách chiếc xe vừa dừng lại trong gang tấc, một sợi dây mảnh đang được giăng ra, rất nhanh, trên cung đường lớn vắng vẻ, vang lên tiếng pô xe đinh tai, một đám người từ trước, sau, hai bên đều có người đến.

Orm Kornnaphat dựng chân chống bước xuống xe, Lingling Kwong cũng bước xuống, cả hai đều trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, súng bên hông cũng đã sẵn sàng, chỉ là rất nhanh cả hai đều nhận ra đám người này đều không mang theo súng, nhưng rất đông.

Đám người hùng hùng hổ hổ lao đến chỗ hai người, Orm Kornnaphat cùng Lingling Kwong tập trung phản kháng, số lượng người thế này thật sự không phải quy mô nhỏ, dù cho hai người có mạnh mẽ đến đâu thì số lượng áp đảo cũng sẽ khiến cả hai chịu thiệt một phen.

Orm Kornnaphat nhận thấy Lingling Kwong yếu thế liền lao đến tiếp viện cuối cùng vì Lingling Kwong mà đỡ lấy một gậy bổ xuống, cánh tay cô tê rần, một cước đạp bay tên kia.

- Em có sao không? - Lingling Kwong thở hổn hển, bản thân cô cũng vừa bị ăn mấy đòn nên mới sơ suất như vậy

- Em không sao! - Orm Kornnaphat lắc đầu

Khuôn mặt cô tỏ ra bình tĩnh nhưng vết thương trên bắp tay đang rỉ máu, vì vận động mạnh mà nó lại rách toác ra rồi, nhưng lúc này, không quan trọng, đám người vây lấy họ vẫn còn rất hung tợn, Orm Kornnaphat nheo mắt nhìn xung quanh, ngay lập tức, cô chạy đến, trượt người lách khỏi hai tên đang chặn đầu, dao nhỏ trên tay xoay một vòng, cắt đứt sợi dây mảnh cản đường.

- Lingling! - Orm Kornnaphat gọi lớn, cô leo lên xe nổ máy.

Lingling Kwong hiểu được ý định của Orm Kornnaphat cũng nhanh chóng vượt qua đám người cản trở nhảy lên phía sau, Orm Kornnaphat vít ga chạy đi, để lại một đám người phía sau kêu la những âm thanh không rõ ràng, Orm Kornnaphat tăng tốc, cô cần phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Đột nhiên một ánh đèn hắt ra, Orm Kornnaphat không kịp phản ứng..

"RẦM!"

Một cú va chạm không mạnh, nhưng đủ để Orm Kornnaphat cùng Lingling Kwong văng khỏi xe, đau đớn nằm lăn dưới đất, Orm Kornnaphat lồm cồm bò dậy cố gắng bước đến chỗ của Lingling Kwong để kiểm tra tình trạng người kia, nhưng cô nhận ra chân phải đã gãy vì cú va chạm vừa rồi, Orm Kornnaphat cắn răng chịu đựng sự đau đớn, lết người đến chỗ Lingling Kwong.

- Lingling.. - Orm Kornnaphat có chút yếu ớt gọi

Lingling Kwong bị văng khỏi xe có chút choáng váng, cô nhanh chóng chịu đựng cơn đau khắp người, nhưng may mắn là cô không tổn thương quá nhiều, Lingling Kwong nhíu mày tìm kiếm Orm Kornnaphat, nhìn thấy người kia chân đã gãy, Lingling Kwong nhanh chóng đứng dậy đi về phía của Orm Kornnaphat.

- Orm..

Thế nhưng chỉ đi được vài bước, người trên xe hơi bước xuống, lập tức chạy đến khống chế Lingling Kwong

- Buông chị ấy ra!! - Orm Kornnaphat gục xuống trên nền đất lạnh tanh vì cơn đau, máu phía sau bắp tay đã thấm ra ngoài áo

- Buông ra! - Lingling Kwong vùng vẫy nhưng rất nhanh một mảnh vải đặt lên mũi cô, chỉ trong hai hơi thở Lingling Kwong lịm đi

- Không! Lingling! - Orm Kornnaphat gào lên trong tuyệt vọng

- Orm.. chạy.. đi.. - Trước khi mất đi ý thức, Lingling Kwong chỉ kịp nói một câu

- Khốn kiếp!

Orm Kornnaphat đặt tay lên eo muốn rút ra khẩu súng bên hông nhưng lại bị một tên chạy tới đá khỏi tay cô, rồi chĩa vào đầu cô một họng súng lạnh băng khác.

- Tiểu thư! Xử sao đây? - Tên đó quay lại nhìn người phụ nữ vừa từ trên xe bước xuống đang đi đến bên cạnh Lingling Kwong ngất xỉu.

Người phụ nữ kia không vội trả lời tên thuộc hạ, cô ta đưa bàn tay lên vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Lingling Kwong, nở nụ cười thập phần toan tính, đôi mắt chứa đầy dục vọng xấu xa nhìn chằm chằm vào người đang bất tỉnh.

- Cuối cùng cũng bắt được chị rồi! - Cô ta nói giọng đầy ma mị

- Con khốn kia! Không được chạm vào Lingling! - Orm Kornnaphat gầm lên đầy phẫn nộ

- Lingling? - Cô ta quay sang nhìn Orm Kornnaphat ánh mắt lạnh như băng - Mày cũng xứng đáng gọi chị ấy như vậy sao con ranh kia?

- Khốn kiếp! Con khốn này! - Orm Kornnaphat mắng chửi

- Giết nó đi!

Đôi mắt nhìn Orm Kornnaphat đầy lãnh ý, buông ra một câu sau đó quay lưng mà Lingling Kwong cũng được đưa lên xe cùng cô ta, Orm Kornnaphat không quan tâm bản thân sẽ như thế nào, đôi mắt hổ phách nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang rời đi, cửa kính xe được hạ xuống, cô nhìn thấy rất rõ người phụ nữ kia đang để Lingling Kwong dựa vào vai cô ta, ánh mắt khinh bỉ của cô ta dành cho Orm Kornnaphat như nhìn một kẻ thất bại sắp chết, tất cả khiến Orm Kornnaphat như phát điên.

Cô không thể bảo vệ được Lingling Kwong, không thể cứu lấy người cô yêu, nhìn họng súng trước mặt, thậm chí lúc này.. mạng của cô, Orm Kornnaphat còn không thể giữ lấy nữa..

Orm Kornnaphat tuyệt vọng nhắm mắt..

"Lingling.. nếu có kiếp sau.. em sẽ bảo vệ chị tốt hơn.. xin lỗi.."

- END CHAP 18 -

Au: "Bẫy" đã quay lại rồi đây!!

Chương trước Chương tiếp
Loading...