[Nữ Xuyên nam] Phò Mã Hôm Nay Làm Gì?
Đi thôn trang (2)
Sau khi ổn định hai ngày, Biện Thiên Âm dắt theo người hầu cận là Đại Sơn đi về nông trang của riêng Biện phu nhân.Nông trang này không lớn lắm, diện tích có 200 hecta mà thôi, đây là do Biện phu nhân đã mua về từ ba năm trước. Hiện tại chỉ có 5 hộ gia đình sinh sống, những người này đều binh lính hoặc gia đình binh lính đã mất cư ngụ. Chủ yếu là trồng lúa, rau củ và một ít thuốc nam để tự cung tự cấp. Khi sản lượng ổn định hoặc dư thừa, họ sẽ nộp một phần lên Biện gia xem như tô thuế. Số còn lại, nếu Biện gia không có nhu cầu sử dụng, họ có thể bán cho thôn làng lân cận hoặc mang ra chợ ở kinh thành. Khi sản lượng không đủ hay bị mất mùa thì Biện phu nhân sẽ gửi ít vật tư tới để họ sống qua ngày.Nhiệm vụ chủ yếu của họ là trông nôm dọn dẹp Điền trang của Biện phu nhân, và chịu trách nhiệm chính trong việc chăm sóc bà trong thời gian bà ghé thăm. Nếu Biện phu nhân không đem theo đầu bếp riêng thì họ cũng phụ trách nấu cơm cho bà.Sau khi rời khỏi Quan lộ thì bọn họ rẻ vào một con đường đất rộng tầm 4m, con đường bằng phẳng dễ đi, nhưng vì muốn cảm nhận không khí xung quanh đây nên Biện Thiên Phong vẫn từ tốn ngồi trên lưng ngựa chầm chậm mà đi.Hai bên đường là cỏ dại, không khí tháng tư mang theo cái nắng ngắt khó chịu nhưng bị các cây đại thụ hai bên đường che lại phần nào, nhờ có nhiều cỏ cây nên không khí cũng trở nên mát lạnh một cách lạ thường trong ngày đầu hè thế này. Đây là cảm giác hiếm thấy ở thế giới hiện đại hóa công nghiệp hóa, cho dù là ở nông thôn đi nữa thì cảm giác vẫn cùng không khí ở đây khác biệt vô cùng.Khi còn cách đường vào Trang viên một chút thì Biện Thiên Phong thấy một người đàn ông cao lớn, tuổi chừng bốn mươi mấy, chột hết một bên mắt trái, ăn bận đồ nông dân thô sơ nhưng dáng đứng lại rất nghiêm trang. Khi thấy Biện Thiên Phong tới thì người này vào chạy tới rồi chấp tay cuối chào với y. Ông ta từ tốn nói: "Nhị thiếu gia đã tới rồi, Tôi là Chu Hạo – tá điền nơi đây. Phu nhân đã sớm dặn tôi ngày mà ngài sẽ đến, chúng tôi đã chuẩn bị ổn cả. Còn một đoạn đường nữa là vào trang viên, bà Mẫn đã chuẩn bị cơm canh và trà mát đợi ngài"Biện Thiên Phong thấy vậy liền xuống ngựa, hắn cũng lịch sự chấp tay chào lại: "Chu thúc, mẫu thân từng nhắc đến thúc với ta. Mấy ngày sắp tới ở Trang viên đều phải nhờ Chu thúc và mọi người chăm sóc."Chu Hạo thấy Biện Thiên Phong lễ nghĩa đầy đủ thì xua tay cười xòa bảo: "Chuyện nên làm, công tử đừng khách sáo!" Trong lòng hắn thì thầm nghĩ: 'Nghe nói nhị công tử từ nhỏ học tập rất giỏi, tứ thư ngủ kinh đều biết cả. Làm người rất ôn văn nho nhã khác hắn với tác phong hào sảng thoải mái của Biện Hầu gia, xem ra là không sai. Không biết hắn có chế trách chúng ta thô lỗ không nữa....'Chu Hạo vốn là cung thủ từng theo dưới trướng của Biện Hoài Vũ, trong một chiến không cẩn thận thì bị thương ở mắt nên phải giải giáp về quê. Hắn vốn là dân vùng biên giới Tây Bắc, do nghèo khó, cha mẹ lại mất sớm cuộc sống rất khó khăn. Sau bởi vì trong quân tuyển người hắn mới tham gia, vợ con ở quê cũng sống nhờ tiền đi lính của hắn là chính. Lúc trước hắn bị thương như vậy phải rời doanh trại, trong lòng khi đó đều rối bời. Hắn không đất đai, không biết nghề thủ công. E rằng phải vào rừng đi săn kiếm sống.Ai ngờ trùng hợp lúc đó Biện Hoài Vũ cũng cáo lão về quê nhường lại tước vị cho đại công tử Biện Hoài Đức. Hắn cũng theo Biện Hoài Vũ về kinh thành, còn được phép dẫn vợ con theo. Biện hầu gia còn sắp xếp cho hắn vào Điền trang của Biện phu nhân làm việc. Nhờ vậy mà gia đình bọn họ mấy năm cũng không lo việc ăn mặt. Hai thằng con trai cũng theo nghiệp hắn mà rèn luyện từ nhỏ, bây giờ đã mười ba, mười bốn tuổi. Định hai năm nữa sẽ lên kinh đăng ký thử xem có được nhận vào đội nào không.Biện gia đối với hắn chân tình thật lòng, lo lắng nhiều mặt, dù cho hắn chỉ là tên lính quèn. Chu Hạo đối với việc này luôn luôn cảm ân. Nên đối với Biện Thiên Phong cũng là mọi mặt kính trọng, hầu như nói gì nghe nấy.Biện Thiên Phong cũng vừa đi vừa bàn việc nhà với Chu Hạo, tìm hiểu một chút về nơi đây."Nơi đây là ven rừng thông, dưới chân núi Thanh Phong. Khí hậu hầu như là mát mẽ quanh năm, mùa đông tuyết sẽ rơi sớm hơn và dầy hơn Kinh Đô một chút. Nhưng cũng không quá lạnh. Trung tâm điền trang là hồ Tuyền Lâm, diện tích hồ mặt nước lên tới bảy nghìn năm trăm mẫu. Trên núi còn có một hồ nước nóng tự nhiên, quanh năm khói sương vương vấn. Dân cư nơi đây sống chủ yếu bằng nghề trồng lúa, rau củ, cùng thảo dược quý trong rừng...."Biện Thiên Phong vừa dắt ngựa vừa đi theo Chu Hạo nói về khu vực này, càng nghe càng hứng thú. Trong lòng sinh ra thiện cảm, càng thêm mong chờ những ngày sắp tới tại nơi nàyBước chân vào ngôi làng nhỏ chỉ có 5 hộ gia đình này. Xung quanh khu nhà dân được một hàng rào gỗ cao giữa eo che lại. Phóng mắt nhìn xa dưới mặt đất là một dãi cỏ xanh biết, Trong khu dân cư còn trồng một ít cây hoa anh đào, hiện tại là mùa hè hoa không nở, chỉ thấy bóng xanh rợp mắt cả một vùng. Mỗi nhà đều có một mãnh vườn để trồng rau củ trước cửa nhà, ở giữa sân là một cái giếng lớn để chứa nước sinh hoạt hằng ngày, sau lưng hàng rào là một dãi đồng lúa bao la. Khung cảnh nơn thơ mà hữu tình."Phía bên kia gần hồ là khu vực Dinh thự của Biện phu nhân." Chu Hạo chỉ về hướng nam khu dân cư. Khu dân cư này như ngọn đồi thấp, nhìn xuống là thấy một vùng đồng bằng lớn và hồ Tuyền Lâm với dòng nước trong veo. Dưới đồng bằng là một tòa dinh thự khá là thơ mộng. Nó không quá lớn, nó được xây theo kiểu kiến trúc gần giống như Nhật Bản nhưng kết cấu lại là tiêu chuẩn tứ hợp viện. Trông sân nhà hình như cũng có trồng một ít cây hoa anh đào.Lúc này khi thấy Biện Thiên Phong đến, Những người trong làng nhỏ này cũng đi ra chào đón chủ nhân nơi này.Chu Hạo chỉ về một người phụ nữ trung niên trạt tuổi mình, ngoại hình cao ráo thon dài, gương mặt cũng nét mỹ lệ thành thục: "Đây là nội tử của ta – Phan Tú, nàng nấu ăn mặt dù không bằng bà Mẫn và Điền nhi nhưng chế biến đồ rừng núi vẫn rất ngon." Sau đó chỉ về hai thiếu niên đứng bên cạnh Phan Tú: "Đây là hai đứa con ngốc của ta, đứa lớn là Chu Võ 15 tuổi, đứa nhỏ là Chu Minh 13 tuổi.""Xin ra mắt Nhị công tử, mấy ngày này có cần gì Công tử cứ sai bảo chúng tôi" – Phan Tú dẫn hai đứa nhỏ đi lên cuối chào với Biện Thiên Phong.Biện Thiên Phong cũng lịch sư cuối đầu chào. Sau đó Chu Hạo chỉ về hướng một bà lão tuổi tầm sáu mươi mấy, mặt dù tuổi đã cao nhưng lưng chưa còng, ánh mắt vẫn còn tia sáng minh mẫn: "Đây là bà Mẫn, bà không chỉ nấu ăn ngon, đối việc trồng trọt rau củ và thảo dược cũng rất thành thạo." Sau đó chỉ về một cô gái tuổi mới lớn, gương mặt thanh tú, nụ cười cũng ôn nhu dịu dàng: "Đây là Phương Điền, con gái của bà Mẫn, năm nay đã được 13 tuổi. Bà Mẫn và Điền nhi sẽ là hai người phụ trách nấu ăn chính cho công tử khi ở đây, nội tử của ta cũng sẽ phụ giúp một tay""Đây là ông Lục Phú Quý, ông là cựu kỵ binh, kỹ thuật cưỡi ngựa và chăn nuôi cũng rất tốt, kiếm thuật cũng không tệ, mấy thằng nhóc trong thôn toàn được ông ấy dạy võ thuật" Chu Hạo chỉ về phía một người đàn ông trung niên dáng người cao to uy vũ nhưng bị thọt chân trái. Sau đó lại chỉ về người phụ nữ kế bên ông ấy: "Đây là Lục thím, chịu trách nhiệm vệ sinh và chăm sóc chính cho Dinh thự của ngài. Đứng kế bên bà ấy là con trai trưởng của Lục thúc - Lục Phong Diệp, năm nay 22 tuổi. Diệp tiểu ca vốn đã rời thôn và đang được huấn luyện làm kỵ binh trong doanh trại Hắc Giáp Quân của kinh đô, nhưng do Công tử lần trở về nên Diệp tiểu ca sẽ tạm thời quay về để chịu trách nhiệm bảo hộ ngài mấy ngày gần đây"Lục Phong Diệp là một chàng trai khôi ngô cao ráo, dáng người thẳng tắp. Hắn bước lên chấp tay với Biện Thiên Phong và nói: "Xin ra mắt Biện công tử, mấy ngày nay thuộc hạ sẽ đều bên cạnh ngài và làm công tác trông coi Dinh thự, nếu có gì cần xin cứ lên tiếng"Biện Thiên Phong thấy vậy cũng lịch sự chấp tay chào lại. Hai bên qua lễ chào hỏi thì Chu Hạo lại tiếp tục giới thiệu: "Nhà họ Lục còn có 1 cậu con trai và 1 cô con gái nhỏ nữa, nhưng bọn họ sáng sớm đã đi chuẩn bị hái ít rau dại và săn một ít thỏ hoang về cho công tử. Có thể buổi tối ngài sẽ gặp hai anh em họ." Sau đó chỉ về phía hai vợ chồng trẻ đứng bên cạnh: "Đây là vợ chồng Triệu Lương cùng Triệu Lan, bọn họ là người đồng hương ở thôn Triệu gia gần đây. Triệu đệ trước đây là lính tiếp tế nhưng không may bị chút ám thương nên cùng với Triệu Lan dời về đây sống.""Xin ra mắt công tử" Cả hai người họ đều kính cẩn cuối chào Biện Thiên Phong. Tất nhiên Biện Thiên Phong cũng phải lịch sự đáp lễ: "Triệu thúc, Triệu thẩm không cần quá đa lễ, về sau xin giúp đỡ nhiều hơn"Chu Hạo chỉ về một thiếu niên trầm mặt ít nói đứng cuối hàng, rồi ông từ tốn giới thiệu: "Đó Kha Mạnh Hưng, cậu này đánh nhau rất tốt đó, trong thôn hầu như không ai bằng. Nhưng tính tình rất ít nói. Hắn cùng với Lục Diệp Phong sẽ phụ trách bảo vệ và canh gác dinh thự"Đi qua một lượt giới thiệu Biện Thiên Phong cũng phần nào hiểu được người trong làng, ở đây có khoản 13 người. Số lượng rất ít ỏi. Không bằng 1/10 một thôn nhỏ bình thường. Nhưng vì đây chỉ là Điền trang thuộc sở hữu tư nhân của Biện phu nhân mà thôi những người này có thể xem như tá điền ở đây của Biện gia."Quý an cả nhà, mấy ngày nay nhờ mọi người chăm sóc" Biện Thiên Phong lại quay lại chấp tay chào mọi người một lượt. Rồi theo Chu Hạo đi về phía dinh thự. Bọn họ còn dắt theo Lục Diệp Phong, Kha Mạnh Hưng và hai anh em họ Chu. Theo như Chu Hạo sắp xếp thì Lục Diệp Phong sẽ thường xuyên đi theo bảo vệ bên cạnh Biện Thiên Phong, mà Kha Mạnh Hưng là làm công tác canh gác và quan sát xung quanh dinh thự. Hai anh em họ Chu sẽ hỗ trợ cuộc sống hằng ngày cho Biện Thiên Phong.Đi bộ tầm mười lăm phút bọn họ liền tới dưới chân đồi. Chu Hạo lấy chìa khóa ra mở cửa dinh thự. Bởi vì tin mà Biện Thiên Phong sẽ đến đã được báo từ hai ngày trước nên bọn họ sớm chuẩn quét tước dọn dẹp sạch sẽ trước khi y tới.Biện Thiên Phong bước vào cửa rồi đi qua một đoạn hành lang nhỏ, rồi rẻ trái bước vào khu tiền viện. Tiền viện chia là hai phần. Một mặt của Tiền viện là một dẫy 4 phòng ngủ cho gia nhân và lính gác. Một mặt còn lại là phần bờ tường và bình phong ngăn cách tiền viện với chính viện, phải đi qua cổng Thùy Hoa mới bước vào sân chính viện. Sau đi qua cổng thì thấy ngay một cái sân không quá lớn, chính giữa sân có một hồ nước nhỏ nuôi cá, bên trái phải chính điện được trồng hai cây anh đào lớn, sân nền được trải sỏi mịn trắng cả sân. Chính viện được thiết kế theo chuẩn kiến trúc của người Nhật Bản với nhà sàn gỗ và cửa kéo, ở giữa Chính viện là phòng tiếp khách, bên trái là thư phòng bên phải là thư phòng. Đông viện là nơi ở của nam gia quyến có hai phòng ngủ và một thư phòng. Tây viện cũng là nơi ở của gia quyến có 3 phòng ngủ. Phía sau hậu viện là nơi nấu cơm, giặt giũ và phòng ngủ của các hầu gái.Biện Thiên Phong có chút thở dài nhìn căn nhà trước mắt, nó lớn và xinh đẹp hơn căn chung cư 60m2 kiếp trước của hắn. Nhưng về khâu tiện dụng và đúng ý thì nói thật là chả ra làm sao cả. Nhất là vấn đề chính ở chỗ hắn về đây mang theo tâm thái nghĩ dưỡng, nhưng sống trong một căn nhà bốn bề tường bao quanh thế này thì còn gì là nghĩ dưỡng chứ? Hồ Tuyền Lâm to lớn như thế cũng không ngắm được, muốn ngắm phải ra khỏi nhà, rất là bất tiện.Vừa mới đặt chân vào căn nhà này thì Biện Thiên Phong đã muốn xây một căn biệt phủ nghĩ dưỡng của hắn liền và ngay lập tức!Nhưng tất nhiên chuyện làm quen kiến thức của nguyên chủ cần được thực hiện trước tiên nên trước mắt vẫn lo học tập cái đã. Qua ba tháng này hắn nhất định cải tiến lại nơi đây thành khu nghĩ dưỡng thứ thiệt!Đại Sơn liền nhanh chóng dọn dẹp hành lý, sách vỡ của nguyên chủ. Hắn làm việc nhanh nhẹn, chỉ đạo rỏ ràng hai anh em họ Chu khuân vác các rương đồ. Trong lúc bọn họ bận rộn thì cơm canh được bà Mẫn và Phương Điền bưng lên. Biện Thiên Phong cũng mau chóng ngồi vào ăn. Cơm canh dân dã quê mùa nhưng được cái tươi ngon. Rau rừng xào tỏi, thịt heo rừng chiên xả ớt, canh rau củ sườn non. Là kiểu món ăn trưng của người Việt.Nói chung, cái dị giới này khá là quái. Thể chế phong kiến nó khá giống Trung Quốc, nhưng lại kiểu lai lai giữa thời Minh, Tống và Đường. Mỗi thứ giống một tẹo. Và vùng địa lý của nó khá lớn, châu lục hiện tại một lục địa rộng lớn với hàng chục quốc gia lớn nhỏ khác nhau. Nhưng lớn nhất là bốn nước Đại Lý, Tần Quốc, Nữ Chân và Đồng Quốc. Người dân Nữ Chân là những kẻ du mục mạnh mẽ và háo chiến, nổi tiếng với kỵ binh và sức chiến đấu hung hãn. Nếu vượt qua cao nguyên bất tận của Nữ Chân sẽ đi đến vùng gần cực bắc, nơi đó có một quốc gia cường hùng mà thiện chiến tên là Snezhnaya Đế Quốc. Tần Quốc cũng là từng chiếm một nữa lãnh thổ của Nữ Chân ngày xưa, họ dân du mục Hoa Hạ. Một ngàn năm trước nhân lúc binh hùng tướng mạnh đã xui binh xuống phía nam chiếm lấy một lãnh thổ của vùng đất Trung Nguyên rộng lớn, đánh tan hơn trăm dân tộc ở vùng đất này, khiến bọn họ phải lui binh về phía nam sông Dương Tử mà tử thủ. Nhưng bởi vì bọn họ tham chiến dài ngày ở Trung nguyên khiến Cao nguyên phong thủ bị lơi lỏng, dân tộc Nữ Chân đã thừa cơ đánh chiếm các bộ lạc lớn nhỏ của bọn hắn, sau đó chiếm một phần phương bắc. Dân Hoa Hạ đành phải chấp nhận mất đất vùng Cao nguyên tử thủ phía Tây và một phần phía bắc vùng Trung Nguyên. Cùng lúc đó dân cư vùng phía Đông và vùng ven Đông Hải cũng trổi dậy, thành lập Đồng Quốc. Các dân tộc bị Hoa Hạ đánh đuổi khỏi vùng Trung Nguyên cũng bắt đầu chiếm lĩnh khu vực này và một phần lớn diện tích phía nam thành lập nên Đại Lý và đường biển rất dài.Như vậy nếu xét theo bản đồ thế giới hiện đại mà Trần Lý biết thì vùng Đại Lý chiếm hết vùng phía nam Trung Quốc, một phần phương Bắc nước Việt ngày xưa. Hơn nữa dân tộc Đại Lý còn là hơn một trăm dân tộc hợp lại thành lập một quốc thì khả năng rất cao đây chính là tộc Bách Việt.'Có khả năng không chỉ một người từng làm vua của đất nước này a' Biện Thiên Phong ngẫm nghĩ. Dù sao chỉ là tương tự mà thôi, một trăm dân tộc kia cũng không phải tên dân 'Việt'. Nhưng văn hóa ẩm thực đúng là rất giống người Việt.'Ăn ngon thật' Biện Thiên Phong cảm khái.Quần áo nơi đây ăn bận giống với Thời Minh, nhưng vẫn có chút giống thời Hán, kiểu kiểu nó hơi lai tạp một chút. Kiến Trúc thì cũng kết hợp nhiều nơi, vừa có chỗ kiến trúc thuần Trung Quốc, lại có chỗ như dinh thự này. Xây tứ hợp viện nhưng kiến trúc là kiểu nhà sàn Trung Quốc. Ngay cả ăn uống cũng là ngồi bệt.Biện Thiên Phong đưa mắt nhìn sân vườn trãi đầy sỏi trắng thất thần một hồi lâu.'Không biết một dinh thự thuần kiểu âu thì thế nào?'Lúc này trong cỏi lòng của hắn là đối với tương lai đầy rẩy chờ mong.