[Nữ Xuyên nam] Phò Mã Hôm Nay Làm Gì?

Đây là ý chí của ta!



"Công tử, Lý lão gia mời ngài sang Lý phủ để hỏi thăm việc học.."

Biện Thiên Phong nghe Đại Sơn báo thì có chút sửng sờ, sau đó lại nhanh chóng nhớ được Lý lão gia trong miệng của Đại Sơn là ai.

Lý Mạnh Thư là sư phụ của Biện Thiên Phong, người này tài học cực kỳ cao siêu, trên thông thiên văn dưới tường địa lý. Làm người lại rất nghiêm túc cẩn thận cho nên nguyên chủ một mực vừa sợ vừa kính trọng sư phụ của mình. Mà Lý Mạnh Thư cũng rất yêu thương cậu học trò này, hơn bởi vì y tuổi tác đã cao nên Biện Thiên Phong xem như học trò cuối cùng mà y thu.

Biện Thiên Phong ngẫm lại thi còn năm ngày nữa mới tới ngày Lý Mạnh Thư kiểm tra bài tập của nguyên chủ. Bây giờ kêu hắn chạy qua hơn phân nữa là nghe nói chuyện bị Phò mã mà té xỉu.

Lý Mạnh Thư coi trọng nguyên chủ như thế bây giờ nguyên chủ xem như không còn đường công danh nữa rồi. Y chắc hẳn là buồn lòng vô cùng, cũng sẽ thay nguyên chủ cảm thấy tiếc nuối....

Nghĩ đi nghĩ lại, Biện Thiên Phong liền đồng ý đi gặp vị này Đại Học Sĩ.

"Chuẩn bị xe ngựa đi, bây giờ ta sẽ sang đấy"

Chỉ một lúc sau Biện Thiên Phong cũng xuất hiện tại Lý phủ.

"Công tử đã tới rồi, lão gia đang đợi ngài ở thư phòng, xin theo ta"

Khi Biện Thiên Phong vừa đến Lý phủ thì quản gia của Lý gia đã ra chào đón hắn, Biện Thiên Phong theo ký ức của nguyên chủ chấp tay chào hỏi quản gia: "Ngưu Viên thúc hảo" Sau đó im lặng đi theo Ngưu Viên.

Khi vào thư phòng của Lý gia thì thấy Lý Mạnh Thư đã ngồi trên bàn làm việc như thường lệ, thấy Biện Thiên Phong tới liền giơ tay ra hiệu cho hắn ngồi. Ngưu Viên cũng gọi hai tên sai vặt dâng trà lên.

Lý Mạnh Thư thấy Biện Thiên Phong thần sắc bình thường, dáng vẽ cũng gọn gàng, trong lòng cũng an tâm phần nào. Y liền hỏi thăm: "Phong nhi, mấy ngày qua con đã khỏe hơn chứ?"

Biện Thiên Phong lúc này liền nhận được từ khóa, hắn mau chóng nhập vai, ánh mắt buôn nhẹ xuống, bộ dáng có chút thất lạc đáp: "Đã tốt hơn rất nhiều, xin lão sư chớ có lo lắng"

Thấy hắn bộ dáng như thế Lý Mạnh Thư như hiểu tất cả mà thở dài, sau đó y từ tốn nói: "Ta biết ngươi đối với khoa cử lòng ôm hướng tới... bây giờ ra chuyện như vậy trong lòng ngươi hẳn sẽ có chút khó chịu. Nhưng Cảnh Dương cũng là một đứa bé tốt, ngươi đi theo Cảnh Dương chưa chắc là chuyện xấu"

Ở đây nói một chút, Lý Mạnh Thư Đại Học Sĩ trước khi cáo lão về hưu thì từng có mười mấy năm dạy dỗ hoàng thân quốc thích. Phó Nam Sương cùng Thái tử Phó Nam Du đều được y dạy vỡ lòng.

Lý Mạnh Thư từ trước tới này đều công khai ủng hộ Cảnh Dương công chúa, đối với tài năng của nàng luôn luôn không tiếc lời khen ngợi.

"Ta biết.... Lão sư" Biện Thiên Phong vẻ mặt có chút mất mát đáp lại Lý Mạnh Thư.

Lý Mạnh Thư thấy vậy thì không yên lòng, y khẽ cau mài, thần sắc nghiêm nghị nói: "Phong nhi, ngươi đọc sách thánh hiền, nghiên cứu kinh sách nhiều năm là vì cái gì?"

Cái này liền hỏi khó Biện Thiên Phong, nguyên chủ học tập là vì mục đích vã mặt Đại ca Biện Hoài Đức. Bản thân nàng học tập là vì vượt lên giai cấp mà thôi. Nhưng tức nhiên hai lý do này đều không nói cho Lý Mạnh Đức được. Cho nên Biện Thiên Phong lựa một cái trung quy trung củ trả lời: "Đương nhiên là vào triều vì sĩ, trợ vua giúp thế ban dân. Cống hiến xã hội, cho đất nước!"

Lý Mạnh Thư thấy vậy thì lắc đầu nói: "Không đúng. Nếu mục đích của con thực sự là vì giúp đỡ dân chúng, xã hội thì vai trò gì, vị trí gì mà làm không được? Hà tắc phải vì chuyện này mà đau khổ, đánh mắt chính mình đâu?"

"Lão sư!" Biện Thiên Phong vờ như tức giận, hai mắt đỏ hoe nhìn Lý Mạnh Thư. Mặc dù trong lòng vô cùng đồng tình với Lý Mạnh Thư nhưng cũng thể biểu hiện như thế. Người thiết tuyệt đối không thể sập a... Cho nên Biện Thiên Phong liền chăm chú diễn y theo suy nghĩ của nguyên chủ: "Lão sư! Ta bây giờ không phải Trung Dũng thế tử, cũng không thể vào triều làm quan! Như ta như thế lại có thể giúp gì cho thiên hạ này?"

Nghe đệ tử phẩn uất kêu lên, Lý Mạnh Thư cũng hiểu được nổi lòng của hắn, nhưng mà y quyết định quán triệt triệt để, để cho Biện Thiên Phong mạch não thông suốt, suy nghĩ rỏ ràng. Nếu không thì vì chuyện như thế mà tự mình sa đọa, tự hủy đi chính mình, đó là điều mà Lý Mạnh Thư không muốn nhìn thấy, lúc này hắn chỉ trầm giọng đáp: "Phong nhi ta đồng ý vào triệu làm quan là một biện pháp nhanh nhất để tế thế cứu đời. Nhưng mà giúp đỡ dân chúng cũng không phải có một cách như thế. Như Tưởng gia Tưởng Mạnh Khiêm mở trường dạy ở Phong Châu phương bắc biên giới để giúp đỡ người nghèo học tập. Hay như Mạnh Hiếu ở Long An cứ mỗi năm một lần thì bỏ tiền ra phát gạo cho người nghèo. Hay Chu Quyền tài trợ sách học cho Đồng Sinh, Tú Tài cho các dân địa phương nghèo Giang Châu. Như Mã Tuấn dù chỉ là một nông dân mà lại giúp quan phủ thiết kế sữa lại đê đập, dẫn nước vào ruộng. Ai nói rằng chỉ có quan lại mới có thể giúp đỡ thế gian? Quan trọng là ý chí của mỗi người nằm ở đâu. Có người dù đã làm quan nhưng cũng chưa bao giờ giúp được cho đời"

Đạo lý tất nhiên không có gì khó hiểu. Vấn đề ở đây suy cho cùng là cảm xúc cá nhân mà thôi. Nếu là nguyên chủ ở đây nghe Lý Mạnh Thư răn dạy nhất định sẽ cảm thấy xấu hổ không cách nào chịu nỗi, bởi vì lòng hắn thực sự chưa bao giờ nghĩ cho dân chúng, hắn sẽ vì lời nói dối của mình mà hổ thẹn. Lại bởi vì tức giận cùng không cam lòng mà biệt khuất uất hận.

Nhưng mà hiện tại ngồi đây là Biện Thiên Phong, hắn chỉ cảm thấy đạo lý này nói rất đúng. Nhưng mà y cũng không thể vội vàng gật đầu vỗ tay khen hay được. Cần phải giả vờ giả vịt một chút.

Ước chừng mười phút trôi qua, Biện Thiên Phong cắn răng, bộ dáng như đã hạ quyết tâm, ánh mắt kiên định nhìn về phía Lý Mạnh Thư: "Lão sư! Ngươi nói ta đều hiểu. Nhưng tha thứ cho học trò khó mà chấp nhận! Bởi vì khoa cử không chỉ là vì giúp dân, còn là giúp ta!" Hắn hai mắt đỏ ngầu nhìn Lý Mạnh Thư: "Ta từ nhỏ đã có tư chất học tập không tệ, lại biết mình là con thứ sẽ vô duyên với vị trí thế tử của Hầu phủ. Nên từ khi còn nhỏ là chăm chỉ học tập ngày đêm! Suốt mười hai năm học tập kể từ ngày vỡ lòng chưa bao giờ ngơi nghĩ. Bây giờ nó bỏ, há chẳng phải mười mấy năm qua cố gắng thành công cóc sao? Ta không cam lòng!"

Biện Thiên Phong bộ dáng 'đau khổ' và 'uất hận' kể ra suy nghĩ trong lòng, tất nhiên đây là suy nghĩ thực sự trong lòng của nguyên chủ. Nhưng nếu là nguyên chủ thì đối phương sẽ không dám nói ra lời này. Dù sao đối phương cũng mới có 14 tuổi, cho dù có thành thục đến mức nào cũng còn quá trẻ để có thể thành khẩn bộc lộ tất cả nỗi lòng của mình. Nhất là với loại người bề ngoài thì vờ như trưởng thành, thật chất nội tâm thì hết sức trẻ con, độ tuổi này của nguyên chủ là thời điểm mà con người ta cực kỳ để ý tới mặt mũi của mình, sẽ không dám đối mặt với cảm xúc cá nhân của bản thân. Nhưng bây giờ Biện Thiên Phong chính là Trần Linh, thân là 32 tuổi dân đi làm, bản thân của nàng đã là một lão tài xế rồi. Đừng nói là nói ra nỗi lòng của mình, cho dù là quăng hết mặt mũi sĩ diện nàng cũng không phải là chưa làm bao giờ. Huống chi bây giờ nàng giải bầy nổi lòng của nguyên chủ chứ không phải của mình. Cho nên nói ra càng dễ dàng trôi chảy.

Lý Mạnh Thư nghe những lời chân tâm thật ý của Biện Thiên Phong cũng hết sức đau lòng học trò của mình. Những điều này ông ta làm sao không biết cơ chứ? Đứa nhỏ không chỉ có thiên phú hơn người, còn cố gắng như thế. Bây giờ kêu hắn từ bỏ, nói thì dễ lắm....

Đang lúc Lý Mạnh Thư định tiếp tục khuyên răn an ủi một phen nữa thì Biện Thiên Phong lúc này đứng phắt dậy, ánh mắt hừng hừng quyết tâm nhìn Lý Mạnh Thư: "Hai năm sau, ta vẫn sẽ sẽ đi thi! Cho dù con đường quan lộ đã được định sẳn thì sao chứ? Ta cần phải hoàn thành kỳ thi này! Không vì lý do gì, chỉ vì cho bản thân một câu trả lời! Cho mười hai năm đèn sách của ta một câu trả lời thích đáng! Vì cho những kẻ chỉ vì ta cưới công chúa mà cười cợt ta, xem thương ta thấy được, ta – Biện Thiên Phong có thể đạt được một thành tựu mà bọn hắn cả đời này không làm được!"

Nghe thấy Biện Thiên Phong lời lẽ hùng hồn tuyên bố, trong lúc nhất thời Lý Mạnh Thư cũng vì đó mà chấn động. Sau đó hắn cũng đứng lên đi về phía của Biện Thiên Phong, ông để hai tay lên vai của Biện Thiên Phong mà kích động nói: "Tốt! Tốt lắm! Không hổ học trò của Lý Mạnh Thư này! Phần này ý chí chứng tỏ lão sư không nhìn nhầm ngươi!" Lý Mạnh Thư khen ngợi Biện Thiên Phong một phen rồi nói: "Phong nhi, đã ngươi đã quyết định như thế, vi sư cũng giúp đỡ ngươi toàn lực! Mấy ngày nay ngươi tinh thần không tốt nghĩ ngơi tiếp vài hôm rồi quay lại học a. Vi sư sẽ nổ lực kèm cập ngươi để ngươi vững bước tham gia thi đình!"

Hắn nhất định sẽ giúp Biện Thiên Phong cao trung Tiến sĩ! 16 tuổi Tiến Sĩ, cho dù là Đồng Tiến sĩ cũng là trong lịch sử số ít người có thể làm được. Chỉ cần có thành tích này Biện Thiên Phong cả đời này cũng có thể đứng thẳng sống lưng, mà không chỉ vì một cái danh Phò Mã mà bị người đời cười chê!

Hắn cũng tin chắc Biện Thiên Phong có thể làm được! Với trí nhờ siêu phàm của Biện Thiên Phong, cũng với kinh nghiệm dạy học của hắn, chuyện này không phải là không thể làm được.

Mà lúc này Biện Thiên Phong lại có chút xấu hổ nói: "À.... Là như vậy lão sư, mẫu thân ta nói muốn để nguôi ngoai một chút chuyện gần đây nên có sắp xếp để hai ngày sau ta đi về Trang viên của ba thư giản một tháng. Ta cũng định nhân lúc này nghĩ ngơi một chút, rời xa kinh thành, chú tâm ôn tập kiến thức đã học.... Sau khi ổn định ta sẽ quay lại làm phiền lão sư... Không biết lão sư có đồng ý không?"

Lý Mạnh Thư nghe vậy thì gật gù liên tuc: "Biện phu nhân sắp xếp như thế cũng rất tốt. Những ngày gần đây ngươi về nông thôn thư giản một chút cũng tốt. Vậy thì ngươi cứ an tâm mà ôn tập, ba tháng sau hẳn quay lại gặp ta"

"A? Vì sao vậy sư phụ?" Biện Thiên Phong có chút khó hiểu nói

"Ta hai tuần sau cũng sẽ về quên một chuyến sắp xếp một chút việc trong gia tộc. Lo chuyện cúng kiến từ đường. Đi tới đi lui hẳn cũng phải ba tháng sau mới có thể quay về Kinh thành"

Biện Thiên Phong nghe vậy thì gật gù đồng ý. Trong lòng càng thêm an tâm. Vốn định một tháng để tức tốc học tập làm quen lại với kiến thức của nguyên chủ, bây giờ Lý Mạnh Thư kéo dài ra ba tháng hẳn là cũng đủ rồi.

Lúc này trong điện Càn Thanh Cung. Hồng Vũ Đại Đế đang nhàn nhã đánh cờ cùng Phó Nam Sương. Thái tử Phó Nam Du thì yên vị ở một bên xem hai người bọn họ thi đấu.

Lúc này một đột nhiên một ẩn giả xuất hiện, đó là Ám Vệ của Hồng Vũ Đại Đế, người này vừa xuất hiện thì Hồng Vũ liền biết là việc gì, ông thông thả nói: "Không có việc gì, ngươi cứ báo cáo bình thường đi"

Phó Nam Sương cùng Phó Nam Du cũng nhìn sang, trong lòng đều hiếu kỳ chuyện gì cần Hồng Vũ phái Ám Vệ đi thám thính.

"Khải bẩm chủ nhân, Hôm nay Biện phò mã gặp Lý Mạnh Thư chủ yếu là vì chuyện được phong Phò mã lần này..." Sau đó ám vệ báo cáo chi tiết mọi chuyện xảy ra ở thư phòng cho Hồng Vũ Đại Đế nghe.

Ám Vệ là tư binh của Hoàng Đế, chỉ phục vụ Hoàng Đế một người. Kể cả lỡ có biến cố gì mà mất nước thì Ám Vệ chỉ trung với dòng chính của Phó gia. Đầu tiên là người đứng đầu Phó gia, nếu người đứng đầu đột nhiên mất thì chỉ ủng hộ người được thừa kế chính thống, cho dù dòng thứ có khởi binh tạo phản thành công thì Ám vệ cũng chỉ trung với ngươi được thừa kế chính thống. Cho nên nhóm tư binh không cần phải hô Hồng Vũ Đại Đế vì Bệ hạ hay Thánh Thượng mà chỉ cần hô vì 'chủ nhân' là được. Bệ Hạ là Hoàng Đế của thiên hạ, nhưng chủ nhân của bọn họ chỉ là dòng chính của Phó gia mà thôi.

"Ha ha Ha" Hồng Vũ Đại Đế nghe chuyện xảy ra ở Lý gia thư phòng thì cười to, rồi vuốt râu nói: "Đứa nhỏ này rất không tệ, phần ý chí này cũng đã xứng làm Phò Mã của Sương nhi" Sau đó lại đắc ý gật gù bảo: "Không hổ là người trẩm chọn!"

Phó Nam Du cũng mĩm cười, ánh mắt trêu ghẹo nhìn Hoàng Tỷ của mình nói: "Tỷ tỷ, ta xem đứa nhỏ này rất không tệ, ngươi cũng đừng đối xử tệ với người ta đấy"

Phó Nam Sương bị phụ hoàng cùng hoàng đệ trêu ghẹo nhất thời cũng có chút không tự nhiên, nàng ra vẻ trấn định buông một cờ xuống rồi đáp: "Thái tử nên lo lắng Hoàng phi của mình thì tốt hơn là xen vào Phò Mã của bản cung"

Nhưng mà Phó Nam Du ánh mắt sắt bén ngay lập tức nhìn ra nàng đang bối rối, trong lòng càng thêm mừng thầm. Tỷ tỷ của hắn từ khi còn bé đã luôn một bộ chững chạc đàn hoàng, cũng hiếm khi thấy nàng bối rối vì việc vặt như thế, Phó Nam Du há có thể buông tha dễ dàng: "Ai u, lại còn 'Phò mã của bản cung' xem ra Hoàng tỷ đối với vị phò mã này cũng là đã sớm ngầm đồng ý rồi a"

Phó Nam sương cau mài nói: "Phụ hoàng sắp xếp ta tất nhiên là đồng ý"

"A! trẫm đã thắng rồi"

Lúc này Hồng Vũ Đại Đế lại hô lên, kéo tư duy của Phó Nam Sương quay về bàn cờ. Nàng lúc này mới bở ngỡ nhận ra con cờ vừa nãy nàng vì phân tâm mà đặt sai vị trí.

Phó Nam Du cũng phát hiện, bèn cười nhẹ nói: "Xem ra tỷ tỷ vừa nghe tới Phò Mã của mình liền không còn tâm trí đâu mà đánh cờ a. Vốn đã có thể thắng, bây giờ trực tiếp liền bại trận"

Trước ánh mắt trêu ghẹo của Hồng Vũ Đại Đế cùng Thái Tử, Phó Nam Sương chỉ cảm đứng ngồi không yên, nhưng nàng vẫn nghiêm mặt ra vẻ trấn định đáp: "Các ngươi thật là nhàm chán..."



Tác giả:

A... k kịp sữa lỗi chính tả nhữa. Chương sau bé Phong sẽ về quê trồng cây và nuôi cá...

Chương trước Chương tiếp
Loading...