[Nữ Xuyên nam] Phò Mã Hôm Nay Làm Gì?
Đi nông trang (1)
Kể từ ngày đó người trong phủ cũng thấy tâm trạng của Biện Thiên Phong thoải mái phần nào. Ngày ngày đều ôm một quyển sách đọc, bên cạnh còn có Đại Sơn quạt gió, nô tỳ kế bên còn chuẩn bị trái cây, trà lạnh để phục vụ.Phải nói là bộ dáng vô cùng sung sướng hưởng thụ...Biện Hoài Vũ có chút không vui nói với Biện phu nhân: "Hắn đây là thế nào, không phải rất bất mãn à? Công chúa chỉ tặng tí đồ liền cả ngày liền ôm đóng sách đó đọc. Còn kéo cái đàn kỳ quái đó mỗi ngày, nghe đều làm ta nhứt tai"Biện phu nhân cũng không hiểu ra sao, không phải đau khổ hay sao, không phải bất mãn lắm à? Vả mặt vả đến giòn tan như thế?. Hơn nữa còn rất thích thú quà của Cảnh Dương công chúa. Nàng tưởng rằng con trai nàng sẽ vì cuộc hôn nhân này mà đâm ra căm ghét công chúa chứ.Nghĩ tới nghĩ lui điều không yên lòng, Biện phu nhân quyết định tới thăm Biện Thiên Phong một lần.Lúc này Biện Thiên Phong đang ngồi trong đình nghĩ mát đọc sách, bên cạnh là tì nữ đang cẩn thận đút đến bên miệng hắn một miếng táo được cắt sẳn. Biện Thiên Phong cũng há miệng phối hợp. Hai người động tác vô cùng nhuần nhuyễn, giống như đã làm vô số lần.Biện phu nhân còn thấy tì nữ kia đút con trai mình ăn với dáng vẻ rất thích thú, gương mặt còn đỏ ửng lên. Rỏ ràng đối với công việc này hài lòng vô cùng.Con trai bà là chưa bao giờ hưởng thụ như thế, bình thường hắn chỉ để tì nữ xoa vai, ngâm chân dùm mà thôi. Chứ ngay cả ăn cũng có người hầu hạ như thế là lần đầu.Lúc này bà ngồi đối diện với Biện Thiên Phong nhẹ giọng hỏi:"Con trai ta... ngươi dạo này ổn chứ?"Biện Thiên Phong vẻ mặt vô cảm nhưng ánh mắt đợm buồn. Thoạt nhìn ba phần tuyệt vọng, ba phần chán nản, lại bốn phần cam chịu. Biện phu nhân nhìn thấy đều sửng sốt hồi lâu, nàng chưa bao nghĩ được một ánh mắt của một người lại có thể thể hiện ra nhiều cảm xúc như vậy.Nhưng mà Biện phu nhân không biết, đây chính là đặc sắc của nam chính a! Phàm là một tên nam chính, ai mà không thể hiện được ánh mắt có ba phần cảm xúc này, bảy phần cảm xúc như kia chứ! Chỉ là thao tác cơ bản, rất cơ bản.Biện Thiên Phong không để tâm việc Biện phu nhân sửng sốt, hắn chỉ chăm chăm diễn nốt phần diễn của mình: "Mẫu thân.... Ta cũng biết phải làm sao...." Nói xong thì cuối đầu xuống, dáng vẻ tội nghiệp như con chó nhỏ. Nhất thời hình ảnh đáng thương lại xinh đẹp xinh đẹp làm Biện phu nhân đau lòng không thôi, tì nữ đút trái cây thấy vậy cũng toàn thân chấn động, còn cầm khăn tay chấm nước mắt.Chỉ có Đại Sơn đứng bên cạnh không hiểu chuyện gì đang xảy ra."Mẫu thân, ta ngày đêm ôn học chính là vì trở thành một đại quan, cống hiến cho Đại Lý. Có thể sánh ngang với phụ thân cùng Đại ca.... Bây giờ... bây giờ mọi cố gắng của ta còn ý nghĩa gì đâu?"Biện phu nhân nghe vậy liền xót thương nói lời an ủi: "Con ta đừng buồn, ngươi mặc dù không thể làm quan nhưng mà cũng không sợ thấp hơn Đại Ca ngươi, dù sao ngươi là Phò mã của Cảnh Dương công chúa, Ca ca ngươi sau này cũng không dám đánh ngươi nữa.... Thậm chí ngươi đánh hắn hắn cũng không dám phản kháng"Biện Thiên Phong: "......" Lời này nghe quái quái thế nào ấy. Nhưng mà Biện phu nhân nói vậy làm hắn nhớ tới chuyện đúng là nguyên chủ không ít lần bị Biện Hoài Đức đánh. Hơn nữa sau nhiều lần bị ức hiếp, Biện Thiên Phong mới quyết chí học tập khoa cử, chính là hi vọng trở thành đại quan sẽ kiếm cớ hạch sách Biện Hoài Đức, lấy việc công trả thù cá nhân. Nguyên chủ lúc nào gặp đại ca mình cũng âm dương quái khí một phen. Cãi nhau thắng thì hí hửng mấy ngày. Thua hay bị đánh liền khóc chạy đi mét mẹ. Sau này ý chí đó càng lúc càng kiên định, quyết tâm muốn làm đại quan vã mặt ca ca mình.Hơn nữa càng kỳ quái là khi Biện phu nhân nói như thế trong lòng nàng lại cảm thấy thư sướng lạ thường.... Đây tám chín phần mười là cảm xúc của nguyên chủ. Biện Thiên Phong khóe miệng giật giật một cái rồi nói: "Mẹ nói đúng lắm, lần sau ta sẽ kêu Công chúa trừng trị ca ca một phen cho hả giận..."Biện phu nhân chẳng những không cảm thấy không đúng, còn rất cho là phải, liên tục bảo: "Đúng vậy, đúng vậy, ngươi cũng chớ có uất ức trong lòng. Nên đánh liền đánh. Dù sao Đức nhi da dày thịt béo, đánh vài đợt cũng không sao"Biện Hoài Đức: "....." Mẹ ruột này còn là mẹ ruột hay sao? May mà Biện Hoài Đức không có ở đây, nếu có ở đây hắn ta cũng không dám nhận mẹ.Biện Thiên Phong thì thuận nước đẩy thuyền bảo: "Công chúa gửi ít sách rất hay, trong đó nói về....." Sau đó bắt đầu luyên thuyên về chuyến đi du lịch Tây Vực trong sách.Biện phu nhân vừa nghe vừa ngủ gà ngủ gật. Bà đã quá quen với cảnh này, con trai học được cái gì mới đều đi nói cho nàng nghe. Nhưng nàng cũng là con gái nhà tướng, đối với chuyện đọc sách chán ghét ghê gớm, đều chạm đến trình độ vừa nghe đã ngủ, vừa đọc đã ngáy. Nhưng nàng lần nào cũng không đành lòng làm con mình mất hứng nên ráng ngồi nghe tới cùng. Lúc nào ngồi nghe cũng như bị tra tấn, gật gù suốt buổi."....... Ta muốn đi du lịch"Biện phu nhân nghe vậy liền tỉnh cả ngủ quát: "không được! Ngươi còn chưa cập quan, võ công tệ hại, chỉ giỏi mỗi bắn cung. Đi đâu xa được chứ"Biện Thiên Phong cố cứu vớt nói: "Nhưng ta cảm thấy quá buồn chán, Muốn đi xa giải khoay" Hắn cảm thấy hắn ở đây lâu nữa liền diễn không nổi nữa mất.Biện phu nhân nghe vậy cũng đau lòng nhưng nàng không thể Biện Thiên Phong đi xa a, đối phương có mấy cọng hành nàng còn không biết hay sao? E rằng vừa đi xa nhà liền bị người ta lừa đến cái khố cũng không còn!Nhưng thấy con trai bị tổn thương như vậy cũng không đành bèn nói: "mẫu thân có một nông trang cách kinh thành chỉ 1 canh giờ, cạnh hồ Tuyền Lâm. Ngươi có thể đến đó nghĩ dưỡng mấy ngày cho khoay khỏa nổi lòng được không?""Ồ?" Biện Thiên Phong nghe vậy thì vui mừng quá đổi, lặp tức một khóc hai nháo đòi đi nông trang. Biện phu nhân không thể làm gì khác là đồng ý, chỉ nói để cho hạ nhân dọn dẹp một phen, tầm ba ngày sau sẽ đưa hắn ra kinh thành.Thế là Biện Thiên Phong cũng yên tĩnh phần nào. Dù vậy mỗi ngày đều chăm chỉ kéo đàn cùng với đọc du ký giết thời gian.Lúc này, tại Công bộ,"Điện hạ, dạo gần đây, ở Phú Giang báo cáo lên rằng đê được xây từ nhiều năm trước nay đã có dấu hiệu xuống cấp. Tri châu nơi đó cho rằng nên thừa dịp lúc mưa thuận gió hòa mà cho tu sửa đê đập."Một người đàn ông trung niên trong màu áo quan màu xanh dương sậm đưa lên báo cáo cho Phó Nam Sương. Một thái giám đứng hầu bên tay trái của nàng mới nhẹ bước đi xuống cầm lên báo cáo mà để lên bàn cho Phó Nam Sương.Phó Nam Sương nhẹ nhàng mở báo cáo ra đọc. Lướt qua một lượt, nàng đã hiểu vị Tri Châu này muốn gì — đơn giản chỉ là đòi tiền. Nàng nhẹ cau mài nói: "Phú Giang hai năm trước ta đã đi qua, đê vẫn còn rất kiên cố, không có giấu hiệu xuống cấp nào. Tiền bão dưỡng đê hằng năm phát xuống cũng đều đặn, cớ gì bây giờ lại còn đòi gia cố?"Vị quan nọ liền run lên, trên trán cũng đổ ít mồ hôi nhưng vẫn cố giải thích: "Điện hạ có điều không biết, năm vừa rồi mưa to không dứt, đê cũng có phần quá tải, lại dòng nước phù sa tăng mạnh khiến hai bờ sông có tình trạng sạc lỡ nhẹ, dẫn đế công trình đê đạp chịu phải một ít thiệt hại. Bây giờ mưa thuận gió hòa thì không sao, nhưng để lâu ngày e rằng sẽ cực kỳ phiền phức."Phó Nam Sương gương mặt vẫn không còn cau mài, vẻ mặt không chút hài lòng, trong lòng thì suy tư: 'Phú Giang, Nguyên Hà, Cửu Long, Tiền Giang, Hậu Giang là bốn con sông lớn nhất nước. Hằng năm đều được phù sa bồi lắp, nhưng dòng chảy của các con sông này rất lớn, cũng thường có đê đập làm thay đổi dòng chảy mà gây nên sạt lỡ hai bên bờ, việc này ảnh hưởng rất lớn. Nếu không xử lý khi còn sớm, đến khi tạo thành nghiêm trọng, sẽ gây nên sạt lỡ lũ lụt kéo dài, có thể cuốn trôi thôn xóm, đồng ruộng. Nếu không kiểm soát, sẽ xảy ra hiện tượng lũ lụt nội đồng, hoặc bồi lấp ruộng, gây mất trắng cả vụ. Nên tu sửa là tất nhiên'Phó Nam Sương khẽ đặt tấu chương xuống, ánh mắt không còn lạnh nhạt mà dần lộ ra một tia sâu xa."Tri Châu Phú Giang... Đúng là có chút thông minh." Nàng chậm rãi nói, giọng không cao nhưng đủ để người trong điện nghe rõ. "Biết trời quang mây tạnh, nước sông rút ổn định là lúc thuận lợi để tu sửa. Biết mượn thời cơ để xin tiền, tránh khi mưa lớn nước dâng mà loạn dân – những toan tính ấy không phải không có lý."Vị quan kia khẽ cúi đầu, tưởng đâu lần này qua được, nét mặt cũng có chút thả lỏng. Hắn và Tri Châu Phú Giang là đồng hương, hai người cũng coi như quen biết. Việc này giúp người cũng là giúp mình. Hắn cũng thể hiện một chút, xuất hiện trong mắt của Cảnh Dương công chúa.Thế nhưng lời tiếp theo của nàng lại khiến người lạnh sống lưng."Có điều..." – Phó Nam Sương đưa tay nhấc chung trà, giọng nói không nhanh không chậm – "Nếu đã xin tiền tu sửa, thì liệu có đủ kiến thức để biết nên gia cố ở đâu? Dùng gì để chống xói lở? Hay chỉ định cho người lấy bùn đắp lên như lần trước?"Lời nói nhẹ nhàng như nước chảy, nhưng hàm ý như đao bén chém vào lòng người. Vị quan nọ đổ mồ hôi như mưa, vội vã quỳ xuống."Vi thần... Vi thần sẽ cho gọi thợ thủy công từ Kinh thành, tuyệt đối không qua loa..."Phó Nam Sương gật đầu như thể tạm chấp nhận. Nàng không phải người lý tưởng hoá mọi thứ. Lòng nàng cũng hiểu được, ở đâu có quyền lực, ở đó có lợi ích. Quan lại ăn một ít là chuyện thường, miễn là biết ăn có chừng mực và phải làm được việc."Bản cung không phải kẻ khờ khạo để dễ bị qua mặt. Nếu muốn xin tiền thì phải biết làm việc. Ăn một phần, nhưng nên làm đủ mười phần. Không làm được thì chẳng những ô sa trên đầu khó giữ, mà còn bị đưa ra ngoài phơi nắng cho dân chúng phun nước bọt vào mặt."Giọng nói mềm mại, nhưng câu cuối cùng như một nhát roi, khiến những người quỳ dưới đều tái mặt không dám ngẩng đầu.Phó Nam Sương gật gù hài lòng, rồi thản nhiên nói với viên quan lại nọ:
"Bản cung duyệt cho tu sửa đê Phú Giang. Phát ngân ba phần, giữ lại bảy phần. Công trình mỗi thi công đến từng giai đoạn sẽ có Khâm sai đến khảo sát hoàn công theo từng giai đoạn. Nếu hoàn thiện thì sẽ phát tiếp phần tiền tiếp theo. Việc này sẽ do Mã Chính Thuần theo dỏi"Viên quan lại kia nghe vậy khóc không ra nước mắt, Mã Chính Thuần chính là Lang trung dưới quyền của Tả thị lang Phương Nguyên, công chúa vậy mà giao cho hắn theo sát vụ này, như vậy hắn cùng với Tri Châu Phú Giang liền không thể liên hệ với nhau làm công trình này được. Hơn nữa tiền chia ba bốn lần phát như thế thì ăn thế nào được mà ăn, Tri Châu Phú Giang ăn không được thì còn chia được cho hắn đồng nào?Lúc đang tuyệt vọng thì nghe thấy giọng của Phó Nam Sương nhẹ nhàng vang lên: "Chuyện này ta sẽ trình lên Phụ Hoàng, sau khi được Phụ Hoàng phê duyệt sẽ theo đó mà thi hành. Còn về ngươi cùng Tri Châu Phú Giang..."Phó Nam Sương ánh mắt chuyển người của người đàn ông đang quỳ dưới đất. Người này chính là một trong 5 vị Lang trung đang làm việc dưới quyền của nàng tên là Cao Hùng, năng lực làm việc rất tốt, đầu óc cũng mau lẹ, hay tham lợi nhỏ, nhưng cũng rất khôn khéo vô cùng. Là người có thể rèn luyện và nuôi dưỡng trở thành thân tín sau này sử dụng. Chỉ là bây giờ không thể lộ ra ý định quá rỏ ràng, tránh y đắc ý mà vênh váo hỏng việc.Lại nói qua việc này nàng cũng thấy được vị Tri Châu Phú Giang tên là Cao Phái Hạ, người này năng lực và tầm nhìn cũng không tệ. Lại có tham vọng thăng tiến, hơn nữa còn chọn nàng để làm cái cầu thăng tiến sau này cho hắn. Đây là thuộc hạ tự mình đầu nhập, nếu việc này làm không tệ cũng không phải không thể thu.Hai người này đều là người được việc, có thể thu. Nhưng nàng cũng biết rõ, nuôi người thì phải biết khiến người ta nhớ ơn, nhưng cũng phải để người ấy sợ uy mà không dám vượt phép bề trên."Ngươi cùng Cao Phái Hạ đều là đồng hương, cũng xuất từ Cao gia thôn, mặc dù không phải là họ hàng với nhau nhưng cũng xem như thân thiết. Tất nhiên không thể để ngươi làm công tác theo dỏi Cao Phái Hạ được"Cao hùng quỳ dưới đất cũng không biết nói gì. Chuyện này hắn ta đương nhiên biết, cha con không được làm chung tỉnh, đồng hương, đồng học cũng phải tránh tị hiềm. Chỉ là lần này công trình tu sửa đê Phú Giang là một miếng mòi béo bở, hắn mới không nhịn cắm một chân vào. Cũng muốn lợi dụng chuyện này để được Cao Dương công chúa chú ý phần nào.Cao Dương công chúa không chỉ là đứa con được Thánh Thượng yêu quý nhất, còn là chị ruột của Thái Tử, là công chúa duy nhất được vào triều làm quan. Địa vị của nàng hết sức tôn sùng, nếu được Cao Dương đề bạc thì đương quan lộ của y chắc chắn sẽ tránh được rất nhiều đường ngang ngỏ tắc.Nhưng Cao Dương Công chúa đúng là y như những gì người ta đồn đại, nàng sắt bén và thông minh vô cùng. Không dễ dàng bị qua mặt, cũng không dễ dàng trèo lên.'Khổ quá.... Mình chẳng lẽ chọn sai thuyền rồi?' Cao Hùng lúc này có chút chán nản mà nghĩ tới.Nhưng đúng lúc này giọng nói êm ái của Cao Dương công chúa lại vang lên, lần này không có làm người ta sợ hãi như trước mà khiến hắn sung sướng không thôi:"Tuy vậy, ngươi cùng Cao Phái Hạ biết lo lịu cho dân, sớm làm việc lo lắng đê đập cũng là đáng quý. Bản cung sẽ đề cập việc này trước Thánh Thượng, xin Bệ hạ ban cho các ngươi một ít tài bảo để động viên tinh thần làm việc của hai người các ngươi"Cao Hùng nghe vậy thì giật mình, phải biết hắn chỉ là cái Công bộ Lang trung bình thường mà thôi, được nhập vào tai Thánh thượng một lần, lại còn được tự Bệ hạ ban thưởng đúng là chuyện ở trong mơ."Thần.. đa tạ công chúa!" Cao Hùng vui vẽ hướng Phó Nam Sương dập đầu ba cái.Phó Nam Sương cũng gật gù nói: "Ngươi hãy cố gắng làm việc, cũng nhắc nhở Cao Phái Hạ phải biết làm cho tốt việc này, đừng tham lam quá mức mà hại người hại mình. Sông Phú Giang đối với Đại Lý cực kỳ quan trọng, không cho sơ xuất nữa phần! Nếu hắn làm tốt thì đường công danh phía trước cũng không cần phải lo lắng" sau đó nàng ý vị thâm trường mà nói tiếp: "Dù sau Tri Phủ Phú Giang cũng đã đến năm năm nhiệm kỳ, sắp được thuyên chuyển về kinh...."Cao Hùng nghe vậy run lên, biết Phó Nam Sương đây là cho hắn cơ hội bắt lấy Cao Phái Hạ, mượn danh chỉ điểm Cao Phái Hạ làm việc để y ngoan ngoãn nghe lời. Liền vội vàng dập đầu lần nữa cam đoan sẽ để việc này không có nửa phần sơ xuất.Lúc này Phó Nam Sương mới hài lòng gật đầu cho phép Cao Hùng rời đi.Mà sau khi Cao Hùng rời đi thì Phó Nam Sương cũng thuận miệng hỏi Trì Nguyệt: "Dạo này Nhị công tử thế nào rồi?"Trì Nguyệt nghe vậy thì mĩm cười đáp: "Nhị công tử hết sức mừng rở khi nhận được quà của Điện hạ, hơn nữa còn yêu thích không buôn tay. Ngày ngày đều kéo đàn hai canh giờ, đọc du kỳ không kể sáng tối"Phó Nam Sương nghe vậy thì có chút bất ngờ: "Không phải vì gả cho ta nên bất mã đến ngất xỉu hay sao? Bây giờ lại khỏe nhanh như thế?"Trì Nguyệt nghe vậy khóe miệng dựt dựt một cái, Công chúa hình như dùng từ có cái gì đó sai sai. Nhưng làm thông minh thuộc hạ nàng sẽ không trực tiếp nói công chúa sai, cho nên Trì Nguyệt chỉ lựa lời hay mà nói: "Nghe lão Hầu gia nói là cưới được ngài là nhị công tử tu mấy đời đâu... chắc hắn ngủ vài ngày đột nhiên phát hiện chân lý cuộc đời rồi?"Phó Nam Sương : "......""Nếu lo lắng thì Điện hạ đi thăm nhị công tử thử xem?"".... Không đi"Nàng còn bộn bề nhiều việc đâu. Không rảnh nói tình nói ái.Lời tác muốn nói:
Viết chương này tốn tế bào não quá. Wattpad lại cứ vào không được. Cùi quá >_<Đọc truyện nhớ like, nhớ cmt a! Động viên người ta chút đi chứ! T_T