Nữ Phụ alpha cặn bã, online nuôi gia đình
Chương 9
Tiếng dương vĩ cầm dịu dàng vang lên, như có như không hòa quyện cùng hương cà phê vấn vít trên nốt nhạc, tạo nên một không gian yên tĩnh.Tô Thanh Việt, với tốc độ kinh ngạc, đã xử lý xong chiếc bánh canele ngọt ngào. Cô uống một ngụm cà phê thanh mát để xua đi vị ngấy, rồi không ngẩng đầu, tay cầm thìa tiếp tục tấn công món kem xoài đang đợi sẵn ."Ưm."Cốc cà phê vừa đặt xuống khẽ rung, lắc lư một chút chất lỏng trong suốt, màu vàng nhạt lóng lánh mát lạnh tràn ra vài giọt, rơi nhẹ xuống mu bàn tay trái cô.Tô Thanh Việt vẫn không ngẩng đầu, đưa bàn tay phải ra phía trước, như thể đang theo thói quen chờ đợi điều gì đó.Ngồi đối diện cô, Tang Lăng thẳng lưng, vô thức nhướng mày, tỏ vẻ không hiểu ý nghĩa của hành động này.Cô Là tiểu thư cả của Tô gia, Tô Thanh Việt lớn lên trong sự phục vụ của vô vàn người hầu. Cô đã quen với việc luôn có một quản gia tinh ý theo sát, luôn chú ý đến mọi cự chỉ nhu cầu của cô.Ví dụ như lúc này, quản gia của Tô gia chắc chắn sẽ kịp thời mang đến cho cô một chiếc khăn ấm, giúp Tô Thanh Việt dễ dàng lau sạch tay mà không hề lúng túng hay mất đi vẻ thanh lịch.Những lễ nghi quý tộc này đương nhiên Tang Lăng không hề hiểu, nên cô chỉ đơn thuần quan sát.Tô Thanh Việt chờ đợi mãi mà không thấy động tĩnh quản gia phục vụ, bèn ngẩng đầu lên, nhíu mày định trách mắng quản gia . Nhưng thay vào đó, cô lại nhìn thấy Alpha tóc trắng bạc đang bình thản nhìn cô và bàn tay phải cô đang đưa ra.Đến lúc này, cô mới chợt nhận ra mình không phải đang dùng bữa ở nhà, và người đối diện này không phải quản gia của cô, mà lại là một Alpha tôn quý.Trong lòng Tô Thanh Việt chợt dấy lên một chút ngượng ngùng, nhưng trên mặt cô vẫn không hề biểu lộ, trấn tĩnh tự nhiên muốn rụt tay về.Thế nhưng, Alpha đột nhiên đi vòng qua bàn ngồi cạnh cô cúi người tới , đặt khuôn mặt tuấn tú của mình lên bàn tay phải của Tô Thanh Việt, ngẩng đôi mắt vô tội nhìn cô.Cảm giác da thịt dưới tay mịn màng như ngọc, Tô Thanh Việt hoàn toàn bị hành động bất ngờ của Alpha làm cho kinh ngạc. Trái tim cô đập thình thịch, bàn tay phải do giật mình vô thức nhéo nhẹ vào má cô ấy.Alpha như bị giật mình, nhanh chóng đứng thẳng dậy vòng qua bàn, trở về chỗ cũ. Cô hơi nghiêng đầu, trong mắt ánh lên ý cười, nhìn Tô Thanh Việt."Thanh Việt, ra tay ác độc quá đấy."Cô ấy nói, giọng đầy vẻ trêu chọc.Thình thịch thình thịch.Tim Tô Thanh Việt đập nhanh hơn nữa.Cô cảm thấy mình có thể nghe rõ tiếng tim mình đập, trái tim đó dường như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực, muốn thông báo tần suất hỗn loạn của nó cho cả thới giới này.Cảm giác mất kiểm soát khiến cô nghiến răng ken két, nhưng đôi tai lại ửng hồng nhàn nhạt.Sở Chu sẽ làm như vậy sao?Cô không biết. Trong ấn tượng của cô, Sở Chu tuy dịu dàng nhưng luôn lí trí biết giữ khoảng cách, về lý thuyết sẽ không giống như Alpha này, bất chấp giới hạn, tự nhiên yếu thế và làm nũng.Cô có lẽ nên cắt ngang đối phương, yêu cầu cô ấy hoàn toàn diễn theo hình tượng Sở Chu.Nhưng lời vừa đến môi, lại bất ngờ biến thành một ý nghĩa khác. Cô không kiểm soát được bản thân mà cứ thuận theo lời đối phương nói tiếp."Đau lắm sao?"Đương nhiên là không đau, nhưng hẹn hò mà, đương nhiên phải để người đặt hàng cảm nhận được cảm giác được người yêu làm nũng.Tang Lăng ban đầu định nói "Hơi đau", nhưng sắc mặt cô ấy đột nhiên thay đổi. Cô chống một tay lên bàn, nhẹ nhàng bước ra khỏi chỗ người vòng sang phía Tô Thanh Việt.Vẻ mặt của Tô Thanh Việt lập tức lạnh xuống. Alpha này sao lại không giữ khoảng cách chút nào thế!Nhưng ngay giây tiếp theo, Tang Lăng còn làm điều quá đáng hơn, trực tiếp đẩy cô ngã nhào xuống ghế sofa trong khoang."Cô điên rồi!"Tô Thanh Việt tức đến muốn chửi rủa. Cả đời này cô chưa từng thấy ai như thế này.Nhưng chỉ trong tích tắc... "răn rắt choang !."
Tiếng thủy tinh vỡ vang lên Tô Thanh Việt Bị đè trên ghế sofa, tầm mắt cô vượt qua vai Tang Lăng, trơ mắt nhìn thấy một cái thứ gì đó khổng như chi trước của một con trùng tộc vung tới với sức mạnh không thể chống đỡ. Trong nháy mắt, tấm kính chống đạn trước mặt vỡ tan, từng mảnh thủy tinh văng tung tóe như kim cương nát vụn.Tô Thanh Việt theo bản năng nhắm chặt đôi mắt, nhưng ngay sau đó cô cảm nhận rõ ràng có một cánh tay đặt lên vai mình ấn cô xuống thấp hơn nữa ,nép thẳng dưới người Tang Lăng.Tiếng mảnh kính vỡ văn tứ tung trên sàn như những viên ngọc nhảy múa loãng xoảng. Tang Lăng im lặng đếm thời gian, đoán những mảnh vỡ văn trên tấm kính đã rơi hết rồi dừng lại, không còn bay tứ tung làm bị thương người khác trong cửa hàng nữa, lúc này mới đứng thẳng dậy, kéo Tô Thanh Việt lên.Đồng thời, tất cả các thiết bị quang não của những người có mặt trong cửa hàng đều phát ra âm thanh hệ thống báo động ồn ào chói tai và lớn."WUuu—!W Uuu—!"Tiếng còi báo động vang lên liên tục, hòa vào nhau, cộng hưởng, mang đến một nỗi hoảng loạn vô hạn.Tang Lăng biết mình vừa tắt âm thanh quang não, bây giờ thứ có thể xuyên qua cài đặt ở chế độ im lặng chỉ có một.Cô quay đầu nhìn sang Tô Thanh Việt, người đang tái mặt vì hoảng sợ, hai người chạm mắt nhau.Trùng tộc tập kích!Tô Thanh Việt vẫn đang nằm trên ghế sofa, tóc rũ xuống ghế, kính gọng viền vàng hơi lệch nhẹ trên sống mũi. Cô dường như muốn nói điều gì đó.Thế nhưng, Tang Lăng lại hoàn toàn thay đổi dáng vẻ dịu dàng và chu đáo trước đó. Cô ấy không nói một lời, vẻ mặt cô nghiêm lạnh, trực tiếp kéo Tô Thanh Việt dậy, mặt lạnh lùng, nắm chặt cổ tay Beta và lao ra ngoài cửa hàng.Cô luôn phản ứng nhanh hơn tất cả, vì một giây sau ,Tô Thanh Việt nghe thấy giọng cảnh báo từ quang não của mình."Xin hãy nhanh chóng đến hầm trú ẩn gần nhất!"Giọng nữ máy móc lạnh lùng đang liên tục nhắc nhở mọi người khẩn cấp tránh nạn. Tất cả các thiết bị quang não tự động khởi động chương trình tránh nạn, chỉ dẫn mọi người hướng đến hầm trú ẩn.Tô Thanh Việt vẫn đang đi đôi giày cao gót nhọn hoắt, chạy rất khó khăn. nhưng Tang Lăng mặc kệ, dùng sức nắm chặt cổ tay cô, mạnh mẽ kéo lê cô chạy về phía trước.Tô Thanh Việt, tiểu thư Tô gia, từ nhỏ sống trong nhung lụa, ngậm thìa vàng , chưa từng phải chịu đựng sự đối xử như thế này?Hơn nữa, Tang Lăng bây giờ vẫn đang mặc bộ phục của Sở Chu, nhưng cô ấy không còn giống như AI dịu dàng đó nữa, mà lại có nét mặc lạnh lùng vô cảm. Sự sắc bén như lưỡi dao giờ đây chẳng còn che giấu dưới gương mặt, không còn bị kìm nén, lập tức bộc phát ra, toát lên vẻ nguy hiểm đáng sợ.Tô Thanh Việt cũng biết tình hình bây giờ rất khẩn cấp. Quảng trường có quá nhiều người, nếu không nhân lúc mọi người còn đang hoảng loạn mà chạy đi trước, lát nữa mọi người phản ứng lại, họ sẽ bị kẹt lại trên đường, thậm chí không cần bầy tộc trùng đến giết, sự kiện giẫm đạp cũng đủ giết chết không ít người rồi.Nhưng cô vừa mới bị trẹo chân, bây giờ cổ chân rất đau . Mồ hôi lạnh túa ra từng lớp trên trán, Tô Thanh Việt cắn chặt môi dưới, cứng rắn không hé răng rên một tiếng, chỉ cúi đầu cắm mặt chịu cơn đau chạy theo Tang Lăng.Alpha có thể lực hơn người, Tô Thanh Việt nhanh chóng chạy không theo kịp. Cổ chân đau nhói từng cơn."Chân......"Ngay khi cô không kìm được mà mở miệng, Alpha kia lại đột nhiên dừng lại. Ngược lại, Tô Thanh Việt dừng lại không kịp, đâm thẳng vào lưng Alpha.Cô thấy Tang Lăng sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía chân trời, cô cũng theo ánh mắt cô ấy nhìn qua.Đó là lần đầu tiên cô chứng kiến một cuộc tấn công thực sự của bầy trùng tộc.Bầy trùng tộc mênh mông che khuất cả bầu trời, như một đám mây đen khổng lồ, đi đến đâu, ánh sáng trên trời đều bị nuốt chủng trở nên tối đen như mực.Đó không phải là những con côn trùng nhỏ bé thường thấy trong cuộc sống hàng ngày, mà là những con côn trùng cao khổng lồ đến đáng sợ, mỗi con cao bằng một người trưởng thành. Chi trước của chúng như những chiếc cưa máy sắc bén nhất, miệng của chúng như vực sâu thăm thẳm, còn tẩm độc phát sáng màu xanh lá cây rờn rợn.Tô Thanh Việt đã từng đọc một cuốn sách, trên đó ghi chép rằng, ở Trái đất, nơi khởi nguồn của loài người, từng có một thời kỳ mang tên là thời kỳ đồ Đá. Vào thời kỳ đó, loài người chưa xuất hiện, chúa tể của Trái đất chính là vô số loài trùng tộc khổng lồ che khuất cả bầu trời.Lúc đó, Tô Thanh Việt còn nhỏ. Dù vấn đề trùng tộc đã làm phiền loài người thời đại giữa các liên tinh hàng trăm năm, nhưng cô, với tư cách là tiểu thư cả tôn quý của Tô gia, chưa từng trải qua cuộc tấn công của trùng tộc, đến nỗi cô hoàn toàn không có ấn tượng gì về sự đáng sợ của trùng tộc.Cô từng nghĩ rằng những con côn trùng khổng lồ của thời kỳ đồ đá và cuộc khủng hoảng trùng tộc hiện tại, chẳng qua chỉ là một trò đùa của Chúa.Thế nhưng, nhìn con chuồn chuồn khổng lồ đang lao tới với tốc độ cao trước mắt, sải cánh rộng 90cm, thân dài 2.5m, nhìn đôi mắt kép lạnh lùng nhiều mắt phức tạp đó, cô đột nhiên nhận ra, trò đùa của Chúa này quả thật vô cùng tàn khốc, như địa ngục.Quá nhanh, như một tia chớp, con chuồn chuồn khổng lồ lao đến trước mặt cô. Tô Thanh Việt mở to mắt, sâu thẳm trong lòng cô đang điên cuồng gào thét, nhưng thực tế lại không thể phát ra một tiếng động nhỏ nào. Hai chân cô dường như bị dính chặt xuống đất, dù cô có cố gắng điều khiển thế nào cũng không thể nhúc nhích được.Con chuồn chuồn đã lao đến sát mắt cô. Tô Thanh Việt trong khoảnh khắc nhìn rõ trong đôi mắt kép lạnh lùng đáng sợ của con chuồn chuồn khổng lồ, hàng ngàn hàng vạn con người đang hoảng sợ là chính mình."Bùm—!"Một tiếng súng nhẹ vang lên, một luồng sáng trắng chói mắt lóe lên, con chuồn chuồn khổng lồ bị bắn trúng đầu giữa không trung. Cả cái đầu đáng sợ bị nổ tung, chỉ còn lại cái thân nhẹ nhàng lơ lửng trong không trung nửa giây, sau đó đổ sập xuống như một cái cây cổ thụ."Đứng ngây ra đấy làm gì, đi."Tang Lăng cất khẩu súng năng lượng ở thắt lưng, lại kéo mạnh cô một cái. Tô Thanh Việt mới từ nỗi sợ hãi cận kề cái chết mà tỉnh táo trở lại, bị cô ấy kéo như vậy, hai chân mềm mới có lại sức lực.Giờ thì mắt cá chân bị bong gân của cô cũng chẳng là gì nữa. Tô Thanh Việt chết sửng đi theo sau Tang Lăng, sợ mình chậm một bước bị không theo kịp.Thế nhưng tốc độ của con người sao có thể so được với côn trùng? Chưa đầy hai phút, hai người họ đã bị một con rết khổng lồ và một con bọ ngựa khổng lồ chặn đứng trước đường đi.Tang Lăng cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng lại lặng lẽ nuốt nước bọt.Rết, còn gọi là cuốn chiếu, thuộc sinh vật chân khớp, toàn thân màu nâu sẫm, hai bên lưng và chân màu vàng đỏ, là một trong những loài côn trùng phổ biến nhất mà Tang Lăng từng thấy khi còn nhỏ, thường bị nhầm lẫn với rết. Lúc đó Tang Lăng thấy con cuốn chiếu châu Á chỉ dài khoảng 15cm, nhưng con cuốn chiếu trước mắt này, như thể đã ăn phải nấm khổng lồ ở xứ sở thần tiên, to lớn đến không thể tin được, thân dài tới 300cm!Con bọ ngựa đó còn đáng sợ hơn, cao tới ba mét, hai chi trước như lưỡi hái dài hơn một mét, phát ra ánh sáng sắc lạnh. Chúng như những con dao và nĩa sắc bén tự nhiên của nó, chỉ chờ xé xác Tang Lăng rồi đưa cô vào cái miệng hình vuông đáng sợ đó.Không có răng sắc nhọn, không có giáp, loài người trước những con quái vật này, chẳng khác gì một đĩa xúc xích di động, không cần bóc vỏ, không cần lột da.Tô Thanh Việt chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy. Cô nhớ lại hai ngày trước cô còn đang mặc cả với quân đội trên bàn đàm phán, nói những lời ngông cuồng đòi cắt giảm viện trợ cho quân đội. Nhưng bây giờ cô lại hận không thể tăng gấp đôi số tiền viện trợ đó!Chúa đã tạo ra trùng tộc khổng lồ trong Kỷ nguyên thời đồ đá, đây không phải là một trò đùa, mà là một lời cảnh báo ra đời trước cả khi loài người xuất hiện làm chủ.Loài người tự cho mình là chúa tể vũ trụ, đã rời khỏi Trái đất, rời khỏi hệ mặt trời, nhưng cuối cùng vẫn phải bị hủy diệt bởi những con trùng tộc mà họ từng coi thường.Trong lúc hoảng loạn, Tô Thanh Việt chợt nhận ra nữ Alpha trước mặt đã buông cổ tay cô ra.Alpha mặc quân phục trắng hôm nay vốn dĩ chỉ đang tham gia một trò chơi đóng vai nhân vật đơn giản và nực cười, cô ấy là một Alpha cao quý tự nguyện làm vật đồ chơi của Beta, hoàn toàn không có khí chất của người quân nhân kiêu hãnh.Thế nhưng khi cô ấy quay người lại, không còn đóng vai, không còn mỉm cười, chỉ còn lại sự nghiêm túc, thì máu trong người Tô Thanh Việt bỗng nhiên chảy nhanh hơn, tim đập rộn ràng."Lát nữa tôi sẽ thu hút sự chú ý của lũ trùng tộc, cô có thể chạy được bao xa thì chạy.""Cô....." Cô muốn làm gì, Tô Thanh Việt không kìm được muốn hỏi."Chạy về phía trước, đừng quay đầu lại." Người phụ nữ nói.Cô ấy nở một nụ cười, không còn kiềm chế và dáng vẻ thanh tao như Sở Chu nữa, mà lại giống như nụ cười của một con chó ngốc, khiến người ta đau lòng, "Diễn xuất tạm dừng.""Tôi là học viên năm hai của Học viện Quân sự, tên Tang Lăng.""Nếu tôi hy sinh, xin cô hãy thông báo cho quân đội, tất cả tiền trợ cấp của tôi sẽ để lại cho gia đình tôi, dù cô ấy là Omega."Mái tóc dài màu bạc của cô tung bay lượn lờ trong gió, như một lời từ biệt đầy bi thương.
Tiếng thủy tinh vỡ vang lên Tô Thanh Việt Bị đè trên ghế sofa, tầm mắt cô vượt qua vai Tang Lăng, trơ mắt nhìn thấy một cái thứ gì đó khổng như chi trước của một con trùng tộc vung tới với sức mạnh không thể chống đỡ. Trong nháy mắt, tấm kính chống đạn trước mặt vỡ tan, từng mảnh thủy tinh văng tung tóe như kim cương nát vụn.Tô Thanh Việt theo bản năng nhắm chặt đôi mắt, nhưng ngay sau đó cô cảm nhận rõ ràng có một cánh tay đặt lên vai mình ấn cô xuống thấp hơn nữa ,nép thẳng dưới người Tang Lăng.Tiếng mảnh kính vỡ văn tứ tung trên sàn như những viên ngọc nhảy múa loãng xoảng. Tang Lăng im lặng đếm thời gian, đoán những mảnh vỡ văn trên tấm kính đã rơi hết rồi dừng lại, không còn bay tứ tung làm bị thương người khác trong cửa hàng nữa, lúc này mới đứng thẳng dậy, kéo Tô Thanh Việt lên.Đồng thời, tất cả các thiết bị quang não của những người có mặt trong cửa hàng đều phát ra âm thanh hệ thống báo động ồn ào chói tai và lớn."WUuu—!W Uuu—!"Tiếng còi báo động vang lên liên tục, hòa vào nhau, cộng hưởng, mang đến một nỗi hoảng loạn vô hạn.Tang Lăng biết mình vừa tắt âm thanh quang não, bây giờ thứ có thể xuyên qua cài đặt ở chế độ im lặng chỉ có một.Cô quay đầu nhìn sang Tô Thanh Việt, người đang tái mặt vì hoảng sợ, hai người chạm mắt nhau.Trùng tộc tập kích!Tô Thanh Việt vẫn đang nằm trên ghế sofa, tóc rũ xuống ghế, kính gọng viền vàng hơi lệch nhẹ trên sống mũi. Cô dường như muốn nói điều gì đó.Thế nhưng, Tang Lăng lại hoàn toàn thay đổi dáng vẻ dịu dàng và chu đáo trước đó. Cô ấy không nói một lời, vẻ mặt cô nghiêm lạnh, trực tiếp kéo Tô Thanh Việt dậy, mặt lạnh lùng, nắm chặt cổ tay Beta và lao ra ngoài cửa hàng.Cô luôn phản ứng nhanh hơn tất cả, vì một giây sau ,Tô Thanh Việt nghe thấy giọng cảnh báo từ quang não của mình."Xin hãy nhanh chóng đến hầm trú ẩn gần nhất!"Giọng nữ máy móc lạnh lùng đang liên tục nhắc nhở mọi người khẩn cấp tránh nạn. Tất cả các thiết bị quang não tự động khởi động chương trình tránh nạn, chỉ dẫn mọi người hướng đến hầm trú ẩn.Tô Thanh Việt vẫn đang đi đôi giày cao gót nhọn hoắt, chạy rất khó khăn. nhưng Tang Lăng mặc kệ, dùng sức nắm chặt cổ tay cô, mạnh mẽ kéo lê cô chạy về phía trước.Tô Thanh Việt, tiểu thư Tô gia, từ nhỏ sống trong nhung lụa, ngậm thìa vàng , chưa từng phải chịu đựng sự đối xử như thế này?Hơn nữa, Tang Lăng bây giờ vẫn đang mặc bộ phục của Sở Chu, nhưng cô ấy không còn giống như AI dịu dàng đó nữa, mà lại có nét mặc lạnh lùng vô cảm. Sự sắc bén như lưỡi dao giờ đây chẳng còn che giấu dưới gương mặt, không còn bị kìm nén, lập tức bộc phát ra, toát lên vẻ nguy hiểm đáng sợ.Tô Thanh Việt cũng biết tình hình bây giờ rất khẩn cấp. Quảng trường có quá nhiều người, nếu không nhân lúc mọi người còn đang hoảng loạn mà chạy đi trước, lát nữa mọi người phản ứng lại, họ sẽ bị kẹt lại trên đường, thậm chí không cần bầy tộc trùng đến giết, sự kiện giẫm đạp cũng đủ giết chết không ít người rồi.Nhưng cô vừa mới bị trẹo chân, bây giờ cổ chân rất đau . Mồ hôi lạnh túa ra từng lớp trên trán, Tô Thanh Việt cắn chặt môi dưới, cứng rắn không hé răng rên một tiếng, chỉ cúi đầu cắm mặt chịu cơn đau chạy theo Tang Lăng.Alpha có thể lực hơn người, Tô Thanh Việt nhanh chóng chạy không theo kịp. Cổ chân đau nhói từng cơn."Chân......"Ngay khi cô không kìm được mà mở miệng, Alpha kia lại đột nhiên dừng lại. Ngược lại, Tô Thanh Việt dừng lại không kịp, đâm thẳng vào lưng Alpha.Cô thấy Tang Lăng sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía chân trời, cô cũng theo ánh mắt cô ấy nhìn qua.Đó là lần đầu tiên cô chứng kiến một cuộc tấn công thực sự của bầy trùng tộc.Bầy trùng tộc mênh mông che khuất cả bầu trời, như một đám mây đen khổng lồ, đi đến đâu, ánh sáng trên trời đều bị nuốt chủng trở nên tối đen như mực.Đó không phải là những con côn trùng nhỏ bé thường thấy trong cuộc sống hàng ngày, mà là những con côn trùng cao khổng lồ đến đáng sợ, mỗi con cao bằng một người trưởng thành. Chi trước của chúng như những chiếc cưa máy sắc bén nhất, miệng của chúng như vực sâu thăm thẳm, còn tẩm độc phát sáng màu xanh lá cây rờn rợn.Tô Thanh Việt đã từng đọc một cuốn sách, trên đó ghi chép rằng, ở Trái đất, nơi khởi nguồn của loài người, từng có một thời kỳ mang tên là thời kỳ đồ Đá. Vào thời kỳ đó, loài người chưa xuất hiện, chúa tể của Trái đất chính là vô số loài trùng tộc khổng lồ che khuất cả bầu trời.Lúc đó, Tô Thanh Việt còn nhỏ. Dù vấn đề trùng tộc đã làm phiền loài người thời đại giữa các liên tinh hàng trăm năm, nhưng cô, với tư cách là tiểu thư cả tôn quý của Tô gia, chưa từng trải qua cuộc tấn công của trùng tộc, đến nỗi cô hoàn toàn không có ấn tượng gì về sự đáng sợ của trùng tộc.Cô từng nghĩ rằng những con côn trùng khổng lồ của thời kỳ đồ đá và cuộc khủng hoảng trùng tộc hiện tại, chẳng qua chỉ là một trò đùa của Chúa.Thế nhưng, nhìn con chuồn chuồn khổng lồ đang lao tới với tốc độ cao trước mắt, sải cánh rộng 90cm, thân dài 2.5m, nhìn đôi mắt kép lạnh lùng nhiều mắt phức tạp đó, cô đột nhiên nhận ra, trò đùa của Chúa này quả thật vô cùng tàn khốc, như địa ngục.Quá nhanh, như một tia chớp, con chuồn chuồn khổng lồ lao đến trước mặt cô. Tô Thanh Việt mở to mắt, sâu thẳm trong lòng cô đang điên cuồng gào thét, nhưng thực tế lại không thể phát ra một tiếng động nhỏ nào. Hai chân cô dường như bị dính chặt xuống đất, dù cô có cố gắng điều khiển thế nào cũng không thể nhúc nhích được.Con chuồn chuồn đã lao đến sát mắt cô. Tô Thanh Việt trong khoảnh khắc nhìn rõ trong đôi mắt kép lạnh lùng đáng sợ của con chuồn chuồn khổng lồ, hàng ngàn hàng vạn con người đang hoảng sợ là chính mình."Bùm—!"Một tiếng súng nhẹ vang lên, một luồng sáng trắng chói mắt lóe lên, con chuồn chuồn khổng lồ bị bắn trúng đầu giữa không trung. Cả cái đầu đáng sợ bị nổ tung, chỉ còn lại cái thân nhẹ nhàng lơ lửng trong không trung nửa giây, sau đó đổ sập xuống như một cái cây cổ thụ."Đứng ngây ra đấy làm gì, đi."Tang Lăng cất khẩu súng năng lượng ở thắt lưng, lại kéo mạnh cô một cái. Tô Thanh Việt mới từ nỗi sợ hãi cận kề cái chết mà tỉnh táo trở lại, bị cô ấy kéo như vậy, hai chân mềm mới có lại sức lực.Giờ thì mắt cá chân bị bong gân của cô cũng chẳng là gì nữa. Tô Thanh Việt chết sửng đi theo sau Tang Lăng, sợ mình chậm một bước bị không theo kịp.Thế nhưng tốc độ của con người sao có thể so được với côn trùng? Chưa đầy hai phút, hai người họ đã bị một con rết khổng lồ và một con bọ ngựa khổng lồ chặn đứng trước đường đi.Tang Lăng cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng lại lặng lẽ nuốt nước bọt.Rết, còn gọi là cuốn chiếu, thuộc sinh vật chân khớp, toàn thân màu nâu sẫm, hai bên lưng và chân màu vàng đỏ, là một trong những loài côn trùng phổ biến nhất mà Tang Lăng từng thấy khi còn nhỏ, thường bị nhầm lẫn với rết. Lúc đó Tang Lăng thấy con cuốn chiếu châu Á chỉ dài khoảng 15cm, nhưng con cuốn chiếu trước mắt này, như thể đã ăn phải nấm khổng lồ ở xứ sở thần tiên, to lớn đến không thể tin được, thân dài tới 300cm!Con bọ ngựa đó còn đáng sợ hơn, cao tới ba mét, hai chi trước như lưỡi hái dài hơn một mét, phát ra ánh sáng sắc lạnh. Chúng như những con dao và nĩa sắc bén tự nhiên của nó, chỉ chờ xé xác Tang Lăng rồi đưa cô vào cái miệng hình vuông đáng sợ đó.Không có răng sắc nhọn, không có giáp, loài người trước những con quái vật này, chẳng khác gì một đĩa xúc xích di động, không cần bóc vỏ, không cần lột da.Tô Thanh Việt chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy. Cô nhớ lại hai ngày trước cô còn đang mặc cả với quân đội trên bàn đàm phán, nói những lời ngông cuồng đòi cắt giảm viện trợ cho quân đội. Nhưng bây giờ cô lại hận không thể tăng gấp đôi số tiền viện trợ đó!Chúa đã tạo ra trùng tộc khổng lồ trong Kỷ nguyên thời đồ đá, đây không phải là một trò đùa, mà là một lời cảnh báo ra đời trước cả khi loài người xuất hiện làm chủ.Loài người tự cho mình là chúa tể vũ trụ, đã rời khỏi Trái đất, rời khỏi hệ mặt trời, nhưng cuối cùng vẫn phải bị hủy diệt bởi những con trùng tộc mà họ từng coi thường.Trong lúc hoảng loạn, Tô Thanh Việt chợt nhận ra nữ Alpha trước mặt đã buông cổ tay cô ra.Alpha mặc quân phục trắng hôm nay vốn dĩ chỉ đang tham gia một trò chơi đóng vai nhân vật đơn giản và nực cười, cô ấy là một Alpha cao quý tự nguyện làm vật đồ chơi của Beta, hoàn toàn không có khí chất của người quân nhân kiêu hãnh.Thế nhưng khi cô ấy quay người lại, không còn đóng vai, không còn mỉm cười, chỉ còn lại sự nghiêm túc, thì máu trong người Tô Thanh Việt bỗng nhiên chảy nhanh hơn, tim đập rộn ràng."Lát nữa tôi sẽ thu hút sự chú ý của lũ trùng tộc, cô có thể chạy được bao xa thì chạy.""Cô....." Cô muốn làm gì, Tô Thanh Việt không kìm được muốn hỏi."Chạy về phía trước, đừng quay đầu lại." Người phụ nữ nói.Cô ấy nở một nụ cười, không còn kiềm chế và dáng vẻ thanh tao như Sở Chu nữa, mà lại giống như nụ cười của một con chó ngốc, khiến người ta đau lòng, "Diễn xuất tạm dừng.""Tôi là học viên năm hai của Học viện Quân sự, tên Tang Lăng.""Nếu tôi hy sinh, xin cô hãy thông báo cho quân đội, tất cả tiền trợ cấp của tôi sẽ để lại cho gia đình tôi, dù cô ấy là Omega."Mái tóc dài màu bạc của cô tung bay lượn lờ trong gió, như một lời từ biệt đầy bi thương.