Nữ Phụ alpha cặn bã, online nuôi gia đình

Chương 8



“Chào cô.”

Nữ Alpha đứng dậy từ chỗ ngồi, khóe môi hơi nhếch lên, “Tôi tên là Sở Chu.”

Trò chơi kiểu cosplay nhân vật  bắt đầu rồi. Tang Lăng vào nhập vai rất nhanh, quyết tâm phải mang đến cho đối phương một trải nghiệm hẹn hò khó quên nhất.

Cô âm thầm hít một hơi thật sâu, tự mình tiếp thêm động lực. Đây là một khách hàng thuộc dạng siêu cấp đại gia cỡ bự, còn chưa bắt đầu hẹn hò đã chuyển khoản đặt cọc hai trăm nghìn, có thể trả hết nợ được hay không, tất cả đều trông chờ vào hôm nay!

“Tôi đã gọi hai ly cà phê, lát nữa họ sẽ mang đến.”

Nữ Alpha với mái tóc dài màu bạc ánh kim lạnh nhạt nói.

Loại lạnh nhạt này bỗng dưng khiến niềm vui đang âm ỉ bốc lên trong lòng Tô Thanh Việt như bị dội một gáo nước lạnh, khiến cô cảm thấy tủi thân không rõ lý do, sự uất ức âm thầm dân lên, cô lạnh lùng đáp: “Ừ.”

Tô tổng vốn dĩ định ngồi xuống, nhưng lại thấy nữ Alpha đối diện chậm rãi đưa  tay ra hướng về cô.

Tô Thanh Việt nghi hoặc nhìn cô: “Sao vậy?”

Alpha ăn mặc theo kiểu cấm dục, bộ quân phục màu trắng tinh được cài khuy áo kín mít, gương mặt lạnh lùng góc cạnh rõ nét kia đột nhiên lại có vẻ hơi lúng túng.

“À… không có gì.”

Cô nhẹ nhàng thu tay về, hờ hững nói:

“Lần đầu tiên được gặp cô ngoài đời, chỉ là muốn xác nhận đây không phải là mơ thôi.”

Động tác đặt áo khoác xuống của Tô Thanh Việt khựng lại, các khớp ngón tay khẽ nắm chặt. Cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm nữ Alpha phía đối diện.

Alpha mang vẻ lạnh lùng, tuấn tú kia cũng đang nhìn cô không chớp mắt. Thấy cô ấy nhìn lại, cô hơi nghiêng đầu, hỏi: “Sao vậy?”

Câu thoại quen thuộc lập tức đưa Tô Thanh Việt trở về vô số đêm dài tăm tối. Những đêm làm việc đến mệt mỏi kiệt sức, những lần tranh cãi mệt mỏi rã rời ,mỗi lần cô mở quang não lên, Sở Chu đều như nhìn thấu nỗi mỏi mệt của cô, dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”

Tô Thanh Việt luôn mạnh mẽ kiên cường, nhưng lúc này hai tay lại run rẩy dữ dội, cô khàn giọng, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: “Cô đến gặp tôi sao?”

Nữ Alpha nhẹ nhàng gật đầu, “Ừ. Tôi đến gặp cô.”

Tô Thanh Việt lập tức nhào vào lòng cô, nước mắt chảy đầy hốc mắt, thấm ướt vải áo trắng của bộ quân phục Alpha.

“Sao bây giờ cô mới đến gặp tôi...?”

Tô Thanh Việt mới chỉ tiếp quản hoàn toàn công việc gia tộc chưa lâu. Trong vô số ngày đêm bận rộn, những quyết định chính bản thân mình cũng thấy tàn nhẫn, những đêm khuya đầy hoài nghi và dằn vặt, đều chỉ có Sở Chu ở bên cạnh cô.

“Bởi vì đường đến gặp cô... quá xa.”

Alpha bị người khác nhào vào lòng  bất ngờ, cơ thể lập tức trở nên cứng đờ, hiển nhiên là không quen với sự đụng chạm thân mật từ người. Nhưng chỉ vài giây sau, cô đã thả lỏng thân thể, nhẹ nhàng xoa đầu Tô Thanh Việt.

“Xin lỗi, đã để cô phải chờ lâu như vậy.”

Tô Thanh Việt vùi mặt trong lòng cô, liều mạng lắc đầu, nhưng không thể thốt nên lời vì nghẹn ngào.

Giờ phút này, cô đang chìm trong cơn mê đan xen giữa thực và ảo, như thể rơi vào một vực sâu sắc cầu vồng rực rỡ, choáng ngợp và mơ hồ.

Cô khóc rất nhỏ, không phát ra tiếng, như một con đà điểu trốn tránh, chỉ cần ẩn mình dưới lớp vải quân phục của Alpha là có thể thoải mái trút bỏ những cảm xúc không được phép bị người ngoài nhìn thấy.

Phục vụ bưng khay lại gần, thấy cảnh tượng trước mắt thì sững lại một giây. Tang Lăng ra hiệu cho người đó cứ đặt cà phê lên bàn là được.

Sau đó cô nhẹ nhàng xoa đầu Tô Thanh Việt, “Được rồi, ngồi xuống uống cà phê đi.”

Tô Thanh Việt không chịu buông ra, vẫn ôm chặt lấy eo cô.

Tang Lăng đành bất đắc dĩ tiếp tục làm thú bông hình người cho cô ôm.

Đến mấy phút sau, Tô Thanh Việt mới bình tĩnh lại. Cô lau nước mắt cũng thấy hơi xấu hổ, hai má và khóe mắt đỏ ửng như nhau, rồi mới ngồi xuống đối diện với Tang Lăng.

“Ở thế giới này, tôi tên là Tô Thanh Việt.” Vị nữ Beta cuối cùng cũng lấy lại vẻ điềm tĩnh, nhấp một ngụm cà phê : “Cô có thể gọi tôi là Thanh Việt.”

Giọng cô lạnh lùng, cứng cỏi, như thể đang cố tình tỏ ra bình tĩnh.

Tỉnh lại từ giấc mơ vừa rồi sao?

Tang Lăng khẽ cười, thong thả gọi tên cô: “Thanh Việt.”

Giọng Alpha dịu dàng, mang theo chút trêu chọc xen lẫn cưng chiều, khiến ngay cả một Beta đã phục hồi lý trí cũng không khỏi đỏ ửng vành tai , chỉ là mái tóc đen dài phủ xuống hai bên tai để giấu đi mà thôi.

Yêu nghiệt!

Tô Thanh Việt mắng thầm trong lòng.

Chẳng rõ cô đang mắng Sở Chu, hay mắng Tang Lăng.

“Uống cà phê đi.” cô muốn giành lại quyền chủ động.

Người thuê đã nói, thì phải nghe theo.

Tang Lăng ngoan ngoãn cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm.

Tô Thanh Việt cầm lấy thực đơn, cũng không gọi phục vụ, chỉ khẽ động tay là gọi thêm mấy món tráng miệng.

“Món cô thích nhất là tiramisu, quán này làm là ngon nhất.”

Dĩ nhiên người thích không phải là Tang Lăng, mà là Sở Chu. Câu này của Tô Thanh Việt, cũng là lời nhắc khéo rằng cô nên nhập vai cho tốt vào.

“Tôi muốn một phần kem trà xanh, một phần sorbet xoài, một chiếc bánh canelé.”

Tang Lăng hơi trợn mắt. Người thuê này nhìn có vẻ là rất ưu tú, hóa ra lại thích ăn đồ ngọt đến vậy sao?

Cô âm thầm ghi nhớ mấy món đó, định bụng nếu có lần thuê thứ hai, sẽ gọi sẵn trước để lấy lòng người thuê.

Chỉ có điều... trừ lúc mất kiểm soát ban nãy, thì người thuê giờ đây lạnh nhạt quá, cô thật sự còn có cơ hội được hẹn lần hai sao?

Tang Lăng vừa nhìn người thuê đối diện đang ưu nhã nhưng lại tốc độ phi thường mà tiêu diệt các loại bánh ngọt, vừa để đầu óc lang thang suy nghĩ.

Người thuê này thật sự khác xa với hình tượng thỏ nhỏ màu xanh đáng yêu trong quang não. Khí thế mạnh mẽ hơn nhiều.

Đây chính là sự đối lập gây mê hoặc sao? Gì mà online thì là “tiểu ngọt ngào”, offline thì là “nữ vương băng lạnh”.

“Đinh—!”

Quang não của cô vang lên tiếng thông báo, Tô Thanh Việt đang vùi đầu ăn bỗng ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt cảnh giác và đầy nguy hiểm, như cá sấu bị quấy rầy lúc đang ăn mồi.

Tang Lăng nở nụ cười áy náy, đưa tay ấn vào bên hông quang não, tắt âm thanh, để chế độ im lặng cũng không mở ra xem là ai gửi tin nhắn.

Người thuê đã bỏ ra nhiều tiền như vậy, toàn tâm toàn ý đối xử tử tế với cô ấy là chuyện đương nhiên.

Lâm Kim Hứa đứng ngoài lớp kính thủy tinh, một tay dắt bé gái mặc váy hồng tên Tiểu Dao, tay còn lại giơ lên quang não, ánh mắt lạnh băng.

Trước mặt cô, qua một lớp kính mờ ảo, là cảnh tượng Tang Lăng và Beta kia cùng nhau thưởng thức đồ ngọt.

Ánh mắt của Tang Lăng tràn đầy bao dung và yêu chiều, cho dù Beta kia hoàn toàn không để ý đến cô, chỉ cúi đầu chăm chú ăn bánh ngọt.

Vừa rồi cô mới gửi một tin nhắn, Tang Lăng thậm chí không thèm nhìn lấy một cái, lập tức tắt tiếng quang não, chỉ để chuyên tâm dành trọn thời gian cho đối phương.

Tâm trạng tối qua lập tức ùa về, ghen tuông lẫn phẫn nộ gần như nhấn chìm lý trí của cô.

Cô dĩ nhiên không hề thích Tang Lăng. Trong mắt cô, đối phương chẳng qua chỉ là một Alpha bình thường và ngốc nghếch — lúc làm bộ thì ra vẻ mạnh mẽ, thực chất chỉ là một con chú cún ngốc nghếch, lúng túng vụng về khi lộ bản chất trước mặt mình.

Nhưng suy nghĩ mà cô cố kìm lại hôm qua, hôm nay lại trồi lên lần nữa.

Tình yêu khiến người ta có thể thay đổi thật sự tồn tại,chỉ là không xảy ra trên người cô.

Tang Lăng thậm chí còn bằng lòng vì thứ tình yêu mơ hồ này mà đi bao dung một Beta, một người không có mùi hương pheramone, cả đời này cũng chẳng thể xoa dịu thời kỳ mẫn cảm của cô ta!

Dựa vào đâu chứ?

Cô nhìn bóng dáng của Tô Thanh Việt, đầy ác ý mà nghĩ: Dựa vào đâu?

Dựa vào đâu một Beta lại có thể chiếm được tình yêu kiên định đến thế của một Alpha?

Trong thế giới nơi mà Omega không thể có nhân quyền đầy đủ, phần lớn Omega chỉ có thể trông chờ vào tình yêu của một Alpha — hy vọng tình yêu ấy có thể mang lại sự che chở, an toàn, và quyền lực.

Nhưng người Beta này, tại sao còn tham lam đến mức muốn giành giật với một Omega nữa?

Lâm Kim Hứa nghĩ, bao nhiêu Omega đã dốc hết mưu kế, dùng đủ hết mọi cách tâm tư mà vẫn không có được tình yêu ấy  vậy mà Tô Thanh Việt lại có thể dễ dàng có được, không tốn chút công sức nào.

Lâm Kim Hứa cảm thấy chính mình như đang đại diện cho vô số Omega mà oán hận. Hận Tô Thanh Việt và sự may mắn của cô, cũng hận Tang Lăng và con mắt chết tiệt của cô  vì sao lại chọn một Beta?

Tình yêu của cô ấy có thể mang lại gì cho Beta đó? Từ cách ăn mặc của đối phương, có thể thấy cô ấy đã có nhân quyền, có địa vị, có tiền bạc , cô ấy không thiếu thứ gì cả.

Tại sao chứ? Tại sao Tang Lăng không thể yêu một Omega đang đau khổ? Tình yêu của cô đối với một Omega chẳng khác nào liều thuốc quý cứu một người bệnh đang hấp hối.

Tại sao chứ? Tại sao Tang Lăng không thể yêu cô?

Suy nghĩ đó khiến chính cô cũng giật mình — cô lại đang nghĩ đến việc được Tang Lăng yêu mình?

Dù chỉ là vì ghen tuông hay toan tính thực tế, ý nghĩ đó vẫn quá mức kinh hoàng.

Tiểu Dao từ lâu đã cầm lấy quang não chơi trò chơi nhỏ, tay phải của Lâm Kim Hứa dần siết chặt , cô cố tình dùng móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, cho đến khi rách da, rỉ máu.

Cơn đau giúp cô dần dần tỉnh táo lại.

Lâm Kim Hứa nhắc nhở chính mình — trông chờ một Alpha đến bảo vệ là điều không thực tế, nhất là trong tình cảnh hiện tại, khi Tang Lăng thích một Beta.

Cô nhất định phải nhanh chóng có được sức mạnh của riêng mình. Trước khi Tang Lăng từ bỏ vở kịch gia đình này, cô phải dốc hết sức lực để chuẩn bị đường lui cho bản thân và Tiểu Dao.

“Đi thôi, Tiểu Dao. Từ hôm nay chúng ta sẽ đi học.”

Nghĩ thông suốt, Lâm Kim Hứa ép buộc mình dời sự chú ý khỏi Tang Lăng, mỉm cười nói với Tiểu Dao.

Tuy rằng Omega không có quyền công dân đầy đủ, gần như mọi quyền lợi đều thuộc về Alpha, nhưng ít ra quyền được giáo dục của trẻ nhỏ vẫn chưa bị tước bỏ. Hôm nay cô đến đây chính là để tìm trường mẫu giáo cho Tiểu Dao.

Thực ra Tiểu Dao đã đến tuổi đi học từ lâu, nhưng vì hoàn cảnh kinh tế khó khăn, cô đành phải tự dạy bé học chữ ở nhà.

Giờ đã có Tang Lăng một “chú chó ngốc” Alpha tự nguyện nuôi cả nhà , Lâm Kim Hứa dĩ nhiên phải tranh thủ cho Tiểu Dao đi học. Chỉ là trên đường đi ngang qua khu thương mại này, nên mới tình cờ nhìn thấy cảnh Tang Lăng và Beta kia đang hẹn hò.

“Tạm biệt, mẹ ơi.”

Tiểu Dao được cô giáo nắm tay dắt vào lớp học.

“Tạm biệt, Tiểu Dao.”

Lâm Kim Hứa nói xong với con gái thì quay người rời khỏi trường mẫu giáo, đứng chờ tuyến xe bay trên không. Hai tay cô đan lại với nhau, ngón trỏ phải gõ nhịp lên mu bàn tay trái.

Cô đang chờ một người — người ấy có thể sẽ đến muộn, nhưng cô không vội.

Chuyện này, không thể nóng vội được.

Giữa dòng xe qua lại trên phố, có một người mặc đồ đen toàn thân đứng ở bên kia đường, lặng lẽ nhìn cô.

Lượng xe qua lại dần thưa, người kia đội mũ trùm lớn, mặt che kín bằng mặt nạ kim loại đen. Hắn giơ tay phải lên, nắm lại, đặt lên trước ngực.

Lâm Kim Hứa nở nụ cười thật lòng đầu tiên trong ngày hôm nay. Cô cũng giơ tay phải lên, nắm lại, đặt lên ngực.

Một chiếc xe bay phóng vút qua, khi cô nhìn lại, người mặc đồ đen đã biến mất.

Và Lâm Kim Hứa thì đã nhận được tin tức mà cô cần.

Chương trước Chương tiếp
Loading...