Nữ Phụ alpha cặn bã, online nuôi gia đình
Chương 10
Tang Lăng gần như không dám chớp mắt, đôi mắt kiên định ghim chặt vào hai bóng đen khổng lồ đối diện. sự căng thẳng đến nghẹt thở bao trùm không gian, khiến từng thớ thịt trên người nàng như đông cứng lại.Nếu bỏ qua vấn đề kích thước, côn trùng chính là những kẻ săn mồi tối thượng trong thế giới tự nhiên. Đôi mắt kép của chúng, phức tạp và hiệu quả hơn cả thị giác sắc bén của sư tử hay hổ, cho phép chúng thu nhận thông tin nhanh chóng đến đáng sợ. Tốc độ phản ứng và khả năng bật nhảy của chúng vượt xa mọi loài mèo lớn, biến chúng thành những cỗ máy sinh tồn hoàn hảo.Bạn đã bao giờ thử dùng kính lúp để quan sát cận cảnh một con côn trùng chưa?Khi bạn phóng đại chúng lên hàng chục, hàng trăm lần, cái vẻ ngoài vô hại, tưởng chừng chỉ cần một ngón tay cũng đủ nghiền nát chúng sẽ hoàn toàn biến mất. Thay vào đó, bạn sẽ thấy hình dạng thực sự rất khủng khiếp , mọi bộ phận trên cơ thể đều được tạo ra chỉ để phục vụ cho mục đích duy nhất chiến đấu. Từ chiếc càng sắc nhọn, đôi chân chi chít gai móc, lớp vỏ ngoài cứng cáp như thép, tất cả đều toát lên sự chết chóc.Và bây giờ, Tang Lăng đang phải đối mặt với hai trùng tộc như vậy, nhưng đã bị phóng đại lên hàng nghìn lần. Cảm giác như cô đang đứng trước hai cỗ máy giết người di động, mỗi chuyển động nhỏ nhất của chúng cũng đủ khiến không khí trở nên đặc quánh. Ánh mắt cô và chúng giao nhau trong một sự im lặng chết người, báo hiệu một cuộc đối đầu không khoan nhượng.Ở bên ngoài vòng chiến, Tô Thanh Việt nín thở, từng nhịp tim đập dồn dập như tiếng trống trận trong lồng ngực. Cô cảm thấy như có một dòng điện tĩnh chạy dưới da, và cơn bùng nổ adrenaline dữ dội xộc thẳng lên não, khiến mọi suy nghĩ cô trở nên hỗn loạn, không thể nào giữ được sự bình tĩnh thường ngày.Theo bản năng, cô muốn lao tới bên Tang Lăng, muốn được che chở, muốn làm điều gì đó. Nhưng một nỗi sợ hãi mơ hồ lại níu chân cô lại – sợ rằng một hành động vội vã sẽ làm xáo trộn thế cân bằng mong manh này, sẽ cản trở sự tập trung cao độ của Alpha này. Cô chỉ có thể bất lực đảo mắt liên tục, dõi theo từng cử động giữa bóng lưng kiên cường của Tang Lăng và hai hình thù đáng sợ của lũ trùng tộc.Trong khoảnh khắc ấy, một nỗi cay đắng, cảm giác đáng thương tột cùng dâng lên trong lòng Tô Thanh Việt. Suốt chặng đường trở thành người có quyền lực nhất Thủ đô, giờ cô đã trở thành Tô tổng tài lừng lẫy, kẻ khiến bao người phải nể sợ. Bàn tay cô, có lẽ, chẳng hề sạch sẽ, và cô đã xử không ít người bằng sự tàn nhẫn, lạnh lùng. nhưng, hiện tại đứng trước ngưỡng cửa sinh tử nguyên thủy này, mọi lớp vỏ bọc kiên cường đều tan biến. Cô nhận ra mình cũng chỉ là một con người bình thường yếu ớt, không thể cưỡng lại được sự phụ thuộc sâu sắc vào người Alpha đang liều mình bảo vệ cô."Hiệu ứng bắc cầu là một hiện tượng tâm lý thú vị," cô cố gắng tự trấn an. "Khi ở trong những tình huống nguy hiểm, con người thường nhầm lẫn các phản ứng sinh lý như tim đập nhanh, máu lưu thông mạnh, cảm giác hưng phấn… với những cảm xúc lãng mạn như thích thú, rung động. Trong tâm lý học, quá trình này được gọi là sự quy kết sai lầm về kích thích." Tô Thanh Việt thầm nhẩm lại lý thuyết về hiệu ứng bắc cầu trong đầu, từng từ từng chữ như một liều thuốc an thần, cô cố gắng ép bản thân trở nên bình tĩnh.Nhưng vô ích. Ánh mắt cô vẫn dán chặt, không một giây rời khỏi tấm lưng thẳng tắp, đầy kiên cường của Tang Lăng. Bộ quân phục trắng tinh, được cắt may hoàn hảo, tôn lên vóc dáng mảnh mai nhưng ẩn chứa sức mạnh phi thường. Mọi âm thanh xung quanh như bị bộ lọc tự động trong tai cô loại bỏ, chỉ còn lại sự im lặng chờ đợi. Cô chờ đợi. Chờ đợi một khẩu lệnh, một tín hiệu từ người Alpha đang đứng giữa ranh giới sống chết.Tang Lăng cũng hành động. Sau nhiều giây phút đối đầu đầy căng thẳng với hai kẻ săn mồi khổng lồ, cô đưa ra lựa chọn táo bạo: hành động trước.Cơ thể cô khẽ di chuyển, chỉ một dịch chuyển rất nhỏ, nhưng đủ để con cuốn chiếu khổng lồ phản ứng. Cái đuôi của nó lập tức quật tới. Chính trong khoảnh khắc đó, Tang Lăng mới thực sự tung đòn.cô phóng người lên không trung, một cú nhảy chuẩn xác đưa cô đáp xuống đuôi con cuốn chiếu. Mượn lực từ cú quật, cô bay lên không trung, ánh mắt sắc lạnh đã khóa chặt mục tiêu tiếp theo: con bọ ngựa.Mọi thứ diễn ra chỉ trong tích tắc, nhanh đến mức Tô Thanh Việt như bị trễ lại hai giây. Khi ý thức cô kịp tiếp nhận, đã nghe thấy tiếng hét, xé tan không khí của Tang Lăng: “Chạy!”Chạy!Không một chút do dự,hay suy nghĩ tí nào, từ này như một mệnh lệnh khắc sâu vào tiềm thức Tô Thanh Việt.Cô phải chạy!Phải tận dụng từng giây phút quý giá mà Tang Lăng đang cầm cự ngăn chặn hai con trùng tộc, đi đường vòng qua lũ quái vật, tiếp tục lao về phía hầm trú ẩn.Cô chạy điên cuồng, không dám quay đầu lại dù chỉ một lần. Tiếng gió rít ù ù bên tai như một lời nhắc nhở không ngừng nghỉ. Đột nhiên, những con số khô khan từ báo cáo của quân đội trong cuộc họp gần đây nhất hiện lên rõ ràng trong tâm trí cô không ngừng lặp lại :"73% Alpha, có thể sống sót trong tình huống không có giáp cơ khí trang bị bên ngoài, sẽ bị giết chết trong vòng 45 giây khi đối đầu đơn lẻ một chọi một với một con trùng tộc. Nếu phải đối mặt với hai con trùng tộc, thời gian sống sót sẽ giảm xuống, chỉ còn 33 giây . ""33 giây!"Thời gian đó quá ngắn ngủi, quá mong manh. Ngắn đến nỗi Tô Thanh Việt không dám quay đầu lại. Cô sợ hãi cái cảnh tượng kinh hoàng: Tang Lăng bị xuyên thủng bởi càng trước của con bọ ngựa , máu tươi nhuộm đỏ bộ quân phục trắng tinh khôi, một cảnh chết chóc thảm khốc không thể nào xóa nhòa."Chân mình đau quá"cô cố gắng chuyển hướng suy nghĩ, thầm chửi trong lòng. "Giày cao gót là thứ đáng ghét ! Không chỉ khó chịu mà còn làm giảm tốc độ chạy ."'33 giây.'Dù cố gắng thế nào, cơn đau nhói ở chân cũng không thể ngăn được suy nghĩ của cô quay trở lại con số ám ảnh đó. Nó cứ ám ảnh, lặp đi lặp lại trong đầu, như một câu hỏi không lời đáp.Đã đến 33 giây chưa?Cô ấy còn sống không?Chính cô ấy đã dặn mình đừng quay đầu lại, vậy thì mình phải kiên quyết không quay đầu lại.Quay đầu lại thì cô có thể làm được gì chứ? Nếu một Alpha mạnh mẽ đến thế cũng đã chết, thì một Beta yếu ớt như cô quay lại cũng chỉ là tự tìm đến cái chết mà thôi.Tô Thanh Việt chưa từng mắc sai lầm trên thương trường đầy sóng gió. Và giờ đây, cô cũng sẽ không. Cô lạnh lùng, bình tĩnh như một cỗ máy, tự nhủ trong lòng: "Tuyệt đối không được quay đầu."Nhưng… chỉ nhìn một lần thôi.Chỉ một lần thôi.Dù đang chạy hết tốc lực, Tô Thanh Việt vẫn không thể kìm lòng được, cô nghiêng đầu nhìn lại.Cô không nhìn thấy Tang Lăng, không nhìn thấy bóng lưng trắng tinh kiêu hãnh và mái tóc bạc kim dài ấy.Toàn bộ tầm nhìn của cô bị lấp đầy bởi một chiếc càng trước khổng lồ, chi chít những gai nhọn, và máu tươi đang chậm rãi nhỏ xuống từ đầu nhọn của nó.Cô đã ngửi thấy mùi máu tanh tưởi, ghê rợn xộc thẳng vào mũi.Con bọ ngựa đó, đang lao tới cô với một thế không thể cản phá!Thực ra, Tang Lăng cũng không biết chắc chắn mình sẽ chiến thắng bằng cách nào. Tốc độ phản ứng của con trùng tộc quá nhanh, và khẩu súng năng lượng của cô chỉ còn lại hai viên đạn. Mỗi viên đạn đều là vàng, không thể lãng phí.Vì thế, ngay từ khi trận chiến bắt đầu, cô đã chọn lối đánh cầm chân, chiến đấu theo kiểu quấy rối. Thà đánh nhau qua lại với hai con trùng tộc khổng lồ còn hơn là nổ phát súng đầu tiên khi chưa nắm chắc được phần thắng.Điều này vô cùng khó khăn, đặc biệt là khi cô phải đồng thời thu hút sự chú ý của cả hai con trùng tộc, không thể để con bọ ngựa phân tâm đi tìm Tô Thanh Việt. Cô biết, mình ít nhất phải tranh thủ được 30 giây để Tô Thanh Việt có thể thoát thân thành công.Cô nhanh chóng khóa mục tiêu vào những chiếc bàn ghế của du khách vương vãi trên đường phố. Với sức mạnh của một Alpha, việc ném những vật cồng kềnh này đi là điều dễ dàng.Vì vậy, cô lựa chọn một chiến thuật : vừa đánh với con cuốn chiếu, vốn tương đối chậm chạp và có sức sát thương không bằng bọ ngựa, vừa thỉnh thoảng ném bàn ghế về phía con bọ ngựa đang cố gắng truy đuổi Tô Thanh Việt, nhằm thu hút sự "thù địch" của nó.Ban đầu, chiến lược này đã phát huy tác dụng. Tang Lăng lợi dụng những đường ống nước, những chiếc đinh sắt trên tường, dùng tay không leo thoăn thoắt lên bức tường cao hơn ba mét. Từ trên cao, cô nhắm chuẩn vào đỉnh đầu con cuốn chiếu và nhảy xuống.Trong tay cô là một chiếc ghế được nắm chặt. Nếu mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch, khi cô đập mạnh chiếc ghế vào con cuốn chiếu, đối phương sẽ bị choáng váng ít nhất hai giây do lực va chạm cực lớn.Chính lúc đó, cô sẽ ném chiếc ghế còn lại, trực tiếp thu hút con bọ ngựa đã áp sát gần Tô Thanh Việt quay trở lại. Với hai yếu tố kích thích mạnh mẽ – đồng đội bị thương và bản thân bị tấn công – con bọ ngựa chắc chắn sẽ quay lại.Sau đó, trong khoảng thời gian ngắn ngủi nó chưa kịp đến, Tang Lăng có thể dùng súng năng lượng để hạ gục con cuốn chiếu, rồi từ từ đối phó với con bọ ngựa.Kế hoạch của cô cực kỳ liều lĩnh, nhưng đó là cách duy nhất. Cô thậm chí còn tính toán cả tốc độ chạy của Tô Thanh Việt: chỉ cần cô ấy chạy hết sức về phía trước, không quay đầu lại, thì con bọ ngựa sẽ không đuổi kịp cô ấy.
Nhưng cô ấy lại quay đầu lại.Tang Lăng đã phát hiện ra điều đó ngay khi cô nhảy xuống từ độ cao ba mét.Không còn cách nào khác.
Cô buộc phải thay đổi kế hoạch. Ngay trên không trung, cô giơ súng bắn vào con cuốn chiếu, đồng thời hét lên với Tô Thanh Việt bằng tất cả sức lực: “Nằm xuống!”Tô Thanh Việt gần như theo bản năng tuân phục mệnh lệnh ấy. Cô gần như không kịp suy nghĩ tại sao mình lại nghe lời đối phương đến vậy, thì lại nghe thêm một khẩu lệnh , dứt khoát: “Lăn sang phải!”Càng trước của bọ ngựa, như một thanh kiếm khổng lồ từ trên trời giáng xuống, liên tục bổ vào vị trí của Tô Thanh Việt. Còn Tô Thanh Việt thì không ngừng lăn lộn trên mặt đất, theo đúng chỉ dẫn. Trong khoảnh khắc nguy hiểm đến thót tim nhất, lưỡi dao sắc bén của càng trước lướt sát qua má cô, chỉ đủ để cắt đứt vài sợi tóc chứ không hơn.“Bùm —!"Một tiếng súng khẽ khàng vang lên, được giảm âm bởi bộ phận giảm thanh. Hành động tấn công của con bọ ngựa đột ngột khựng lại. Quái vật nguyên thủy và khát máu này từ từ nâng càng trước sắc bén lên,chậm rãi quay người đối mặt với Tang Lăng kẻ địch bé nhỏ, yếu ớt dám nổ súng vào nó.Đằng sau nó, Tô Thanh Việt hoảng sợ chưa chưa bình tĩnh, từ từ đứng dậy.Trước mặt nó, Tang Lăng vẫn giữ khẩu súng quang năng đen trắng xen kẽ đầy đắt tiền .Mặt cô không biểu lộ cảm xúc gì, ngũ quan giãn ra nhưng không mang ý cười. Thấy nó nhìn tới, cô nhẹ nhàng buông tay.Khẩu súng quang năng đắt tiền cứ thế rơi xuống đất, không phát ra một tiếng động nào."Hết đạn rồi."Tang Lăng giữ khẩu súng này cũng chẳng còn tác dụng gì. Quả nhiên cô không thể hạ gục con bọ ngựa chỉ bằng một phát bắn. Đối phương như thể có mắt sau lưng, đã né tránh được cú chí mạng. Viên đạn uy lực vô cùng, đáng lẽ có thể xuyên phá, giờ chỉ có thể gây ra một vết xước nhỏ trên lớp vỏ cứng cáp của nó.Tang Lăng xoay xoay cổ, đưa tay khẽ bóp các khớp ngón tay, chuẩn bị cho một cuộc chiến không cân sức.Con bọ ngựa khổng lồ cứ thế lặng lẽ quan sát, đôi mắt kép phức tạp đầy vẻ dò xét.Gần như cùng một lúc, cả hai bên đều nhanh như chớp hành động!Tô Thanh Việt gần như không thể nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra. Cô chỉ có thể thỉnh thoảng bắt gặp vệt tóc bạc của Tang Lăng lướt qua như gió, còn càng trước màu đen của bọ ngựa thì vung tới như một thiên thạch xé toạc không khí, mỗi cú vung đều mang theo sức mạnh hủy diệt.Tang Lăng tay không tấc sắt, cuối cùng vẫn không thể thực sự chống lại cỗ máy giết người đáng sợ này.Cô nghiêng người tránh một đòn tấn công chí mạng, sau đó nhanh nhẹn đạp lên càng trước trái của bọ ngựa đang vung tới, mượn lực nhảy lên, cố gắng bám vào phần cổ yếu ớt của nó.Nhưng càng trước bên phải của bọ ngựa, như một chiếc búa sắt nặng nề, đột ngột giáng xuống cô với một lực khủng khiếp.Tang Lăng ngã sầm xuống đất, ngực cô đau nhói , máu dồn lên cổ họng. Một vị tanh tưởi của máu tươi lập tức tràn ngập trong khoang miệng.Trước mắt cô tối sầm lại, nhưng cô không còn thời gian để lo lắng về những vết thương trên người của mình. Hai càng trái phải của bọ ngựa, như một chiếc kéo tử thần khổng lồ, đang nặng nề lao tới cô để kết liễu.Tang Lăng vội vàng giơ hai tay lên đỡ, nhưng ngay khoảnh khắc nắm lấy càng trước, cánh tay cô tê dại. Sức mạnh của đối phương thực sự quá lớn, hoàn toàn áp đảo cô.Những gai nhọn sắc lẹm trên càng trước đã cứa rách lòng bàn tay cô, máu tươi róc rách chảy xuống dọc theo cổ tay Tang Lăng, mang cảm giác ẩm ướt ghê rợn.Trong khoảnh khắc đó, Tang Lăng chợt nhận ra: 'mình sẽ không sống quá ba giây nữa'.Sức lực của cô đang kiệt quệ nhanh chóng. Ngực cô, bị trọng thương, dường như ở ngực đã gãy vài xương sườn, mỗi nhịp thở đều mang theo cơn đau thấu trời. Cô như một chiếc quạt cũ nát, dù cố hết sức cũng chỉ phát ra tiếng khò khè yếu ớt.Làm sao sức mạnh con người có thể địch lại trùng tộc có cơ thể khổng lồ? Tang Lăng vẫn đang giãy giụa trong tuyệt vọng, nhưng càng trước của nó lại ngày càng gần áp sát cô hơn, gần đến mức từng giọt máu đỏ sẫm khô trên đó đều hiện lên rõ ràng.Đó đều là những linh hồn, những người vô tội mà con bọ ngựa này từng giết. Và cô, Tang Lăng, cũng sẽ trở thành một trong số người đó.Tang Lăng ngẩng đầu lên, không nhìn thấy bầu trời, trước mắt cô chỉ là cái đầu lạnh lẽo, gớm ghiếc của con bọ ngựa khổng lồ. Miệng của nó, như vực sâu không đáy, tỏa ra mùi hôi tanh tưởi, mục rữa khủng khiếp.Trong bóng tối khổng lồ do con bọ ngựa đổ xuống, trong hàng ngàn con mắt kép của nó, Tang Lăng nhìn thấy hàng ngàn bản thân mình sắp chết.Đột nhiên, một tia sáng trắng xuyên qua lớp da dày tạo thành một lỗ giữa cơ thể con bọ ngựa, như ánh nắng mặt trời xuyên qua đám mây đen.Đồng tử Tang Lăng co rút . Lực áp chế của bọ ngựa lên cô đột nhiên biến mất. Tay cô buông lỏng xuống, nhìn lại cỗ máy giết chóc khổng lồ và vô tình ấy.Dường như không có gì khác biệt, hình dáng vẫn to lớn đến đáng sợ.Nhưng hai giây sau, con bọ ngựa rách toạc làm đôi. Một nửa cơ thể từ từ trượt khỏi nửa còn lại, như cây cổ thụ sụp đổ xuống, khi rơi xuống đất tạo nên khói bụi lớn bay mù mịt.Trong làn bụi cuốn lên mịt mù, một dáng người xuất hiện. Cô ta mang đôi ủng quân đội đen cao cổ, sải bước đứng thẳng đi qua xác trùng tộc, đứng uy nghi trên cao nhìn xuống Tang Lăng.Trong tay cô ta vẫn còn nắm chặt thanh kiếm đã chém đôi con bọ ngựa. Vũ khí cổ xưa đó, được bao bọc bởi năng lượng ánh sáng chói lòa, sắc bén đến mức ngay cả con bọ ngựa cũng không kịp nhận ra mình đã chết như thế nào.Người đến mặc một bộ giáp cơ khí bên ngoài đen xen vàng . Kim loại năng lượng lỏng quấn quanh, kéo dài từ những ngón tay của cô ta, chảy dọc theo hai cánh tay lên đến sau gáy, rồi kéo dài xuống toàn thân, vòng lên phía trước, tạo thành một chiếc mặt nạ kỳ quái, đầy vẻ huyền bí.Chiếc mặt nạ với hoa văn phức tạp và khí chất bí ẩn từ từ mở ra, để lộ một khuôn mặt quen thuộc không thể nào quên được là khuôn mặt của chủ nợ.“Giang Vân Chiêu,” Tang Lăng nén cơn đau, thì thầm.“Ừm, là tôi.”Chủ nợ, với vẻ mặt kiêu ngạo, mái tóc đỏ rực rỡ bay lượn lờ trong gió, cười khẩy một tiếng.Nữ Alpha tiểu thư với sức mạnh chiến đấu kinh khủng, nói lời đầy kiêu ngạo:“Hai con trùng tộc mà đã khiến cô ra nông nỗi này,vô dụng đến vậy, cô đừng làm Alpha nữa, làm Omega của tôi đi.”
---
Edit: có lỗi sai từ nói với mình nha có gì lỗi lại cảm ơn
Nhưng cô ấy lại quay đầu lại.Tang Lăng đã phát hiện ra điều đó ngay khi cô nhảy xuống từ độ cao ba mét.Không còn cách nào khác.
Cô buộc phải thay đổi kế hoạch. Ngay trên không trung, cô giơ súng bắn vào con cuốn chiếu, đồng thời hét lên với Tô Thanh Việt bằng tất cả sức lực: “Nằm xuống!”Tô Thanh Việt gần như theo bản năng tuân phục mệnh lệnh ấy. Cô gần như không kịp suy nghĩ tại sao mình lại nghe lời đối phương đến vậy, thì lại nghe thêm một khẩu lệnh , dứt khoát: “Lăn sang phải!”Càng trước của bọ ngựa, như một thanh kiếm khổng lồ từ trên trời giáng xuống, liên tục bổ vào vị trí của Tô Thanh Việt. Còn Tô Thanh Việt thì không ngừng lăn lộn trên mặt đất, theo đúng chỉ dẫn. Trong khoảnh khắc nguy hiểm đến thót tim nhất, lưỡi dao sắc bén của càng trước lướt sát qua má cô, chỉ đủ để cắt đứt vài sợi tóc chứ không hơn.“Bùm —!"Một tiếng súng khẽ khàng vang lên, được giảm âm bởi bộ phận giảm thanh. Hành động tấn công của con bọ ngựa đột ngột khựng lại. Quái vật nguyên thủy và khát máu này từ từ nâng càng trước sắc bén lên,chậm rãi quay người đối mặt với Tang Lăng kẻ địch bé nhỏ, yếu ớt dám nổ súng vào nó.Đằng sau nó, Tô Thanh Việt hoảng sợ chưa chưa bình tĩnh, từ từ đứng dậy.Trước mặt nó, Tang Lăng vẫn giữ khẩu súng quang năng đen trắng xen kẽ đầy đắt tiền .Mặt cô không biểu lộ cảm xúc gì, ngũ quan giãn ra nhưng không mang ý cười. Thấy nó nhìn tới, cô nhẹ nhàng buông tay.Khẩu súng quang năng đắt tiền cứ thế rơi xuống đất, không phát ra một tiếng động nào."Hết đạn rồi."Tang Lăng giữ khẩu súng này cũng chẳng còn tác dụng gì. Quả nhiên cô không thể hạ gục con bọ ngựa chỉ bằng một phát bắn. Đối phương như thể có mắt sau lưng, đã né tránh được cú chí mạng. Viên đạn uy lực vô cùng, đáng lẽ có thể xuyên phá, giờ chỉ có thể gây ra một vết xước nhỏ trên lớp vỏ cứng cáp của nó.Tang Lăng xoay xoay cổ, đưa tay khẽ bóp các khớp ngón tay, chuẩn bị cho một cuộc chiến không cân sức.Con bọ ngựa khổng lồ cứ thế lặng lẽ quan sát, đôi mắt kép phức tạp đầy vẻ dò xét.Gần như cùng một lúc, cả hai bên đều nhanh như chớp hành động!Tô Thanh Việt gần như không thể nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra. Cô chỉ có thể thỉnh thoảng bắt gặp vệt tóc bạc của Tang Lăng lướt qua như gió, còn càng trước màu đen của bọ ngựa thì vung tới như một thiên thạch xé toạc không khí, mỗi cú vung đều mang theo sức mạnh hủy diệt.Tang Lăng tay không tấc sắt, cuối cùng vẫn không thể thực sự chống lại cỗ máy giết người đáng sợ này.Cô nghiêng người tránh một đòn tấn công chí mạng, sau đó nhanh nhẹn đạp lên càng trước trái của bọ ngựa đang vung tới, mượn lực nhảy lên, cố gắng bám vào phần cổ yếu ớt của nó.Nhưng càng trước bên phải của bọ ngựa, như một chiếc búa sắt nặng nề, đột ngột giáng xuống cô với một lực khủng khiếp.Tang Lăng ngã sầm xuống đất, ngực cô đau nhói , máu dồn lên cổ họng. Một vị tanh tưởi của máu tươi lập tức tràn ngập trong khoang miệng.Trước mắt cô tối sầm lại, nhưng cô không còn thời gian để lo lắng về những vết thương trên người của mình. Hai càng trái phải của bọ ngựa, như một chiếc kéo tử thần khổng lồ, đang nặng nề lao tới cô để kết liễu.Tang Lăng vội vàng giơ hai tay lên đỡ, nhưng ngay khoảnh khắc nắm lấy càng trước, cánh tay cô tê dại. Sức mạnh của đối phương thực sự quá lớn, hoàn toàn áp đảo cô.Những gai nhọn sắc lẹm trên càng trước đã cứa rách lòng bàn tay cô, máu tươi róc rách chảy xuống dọc theo cổ tay Tang Lăng, mang cảm giác ẩm ướt ghê rợn.Trong khoảnh khắc đó, Tang Lăng chợt nhận ra: 'mình sẽ không sống quá ba giây nữa'.Sức lực của cô đang kiệt quệ nhanh chóng. Ngực cô, bị trọng thương, dường như ở ngực đã gãy vài xương sườn, mỗi nhịp thở đều mang theo cơn đau thấu trời. Cô như một chiếc quạt cũ nát, dù cố hết sức cũng chỉ phát ra tiếng khò khè yếu ớt.Làm sao sức mạnh con người có thể địch lại trùng tộc có cơ thể khổng lồ? Tang Lăng vẫn đang giãy giụa trong tuyệt vọng, nhưng càng trước của nó lại ngày càng gần áp sát cô hơn, gần đến mức từng giọt máu đỏ sẫm khô trên đó đều hiện lên rõ ràng.Đó đều là những linh hồn, những người vô tội mà con bọ ngựa này từng giết. Và cô, Tang Lăng, cũng sẽ trở thành một trong số người đó.Tang Lăng ngẩng đầu lên, không nhìn thấy bầu trời, trước mắt cô chỉ là cái đầu lạnh lẽo, gớm ghiếc của con bọ ngựa khổng lồ. Miệng của nó, như vực sâu không đáy, tỏa ra mùi hôi tanh tưởi, mục rữa khủng khiếp.Trong bóng tối khổng lồ do con bọ ngựa đổ xuống, trong hàng ngàn con mắt kép của nó, Tang Lăng nhìn thấy hàng ngàn bản thân mình sắp chết.Đột nhiên, một tia sáng trắng xuyên qua lớp da dày tạo thành một lỗ giữa cơ thể con bọ ngựa, như ánh nắng mặt trời xuyên qua đám mây đen.Đồng tử Tang Lăng co rút . Lực áp chế của bọ ngựa lên cô đột nhiên biến mất. Tay cô buông lỏng xuống, nhìn lại cỗ máy giết chóc khổng lồ và vô tình ấy.Dường như không có gì khác biệt, hình dáng vẫn to lớn đến đáng sợ.Nhưng hai giây sau, con bọ ngựa rách toạc làm đôi. Một nửa cơ thể từ từ trượt khỏi nửa còn lại, như cây cổ thụ sụp đổ xuống, khi rơi xuống đất tạo nên khói bụi lớn bay mù mịt.Trong làn bụi cuốn lên mịt mù, một dáng người xuất hiện. Cô ta mang đôi ủng quân đội đen cao cổ, sải bước đứng thẳng đi qua xác trùng tộc, đứng uy nghi trên cao nhìn xuống Tang Lăng.Trong tay cô ta vẫn còn nắm chặt thanh kiếm đã chém đôi con bọ ngựa. Vũ khí cổ xưa đó, được bao bọc bởi năng lượng ánh sáng chói lòa, sắc bén đến mức ngay cả con bọ ngựa cũng không kịp nhận ra mình đã chết như thế nào.Người đến mặc một bộ giáp cơ khí bên ngoài đen xen vàng . Kim loại năng lượng lỏng quấn quanh, kéo dài từ những ngón tay của cô ta, chảy dọc theo hai cánh tay lên đến sau gáy, rồi kéo dài xuống toàn thân, vòng lên phía trước, tạo thành một chiếc mặt nạ kỳ quái, đầy vẻ huyền bí.Chiếc mặt nạ với hoa văn phức tạp và khí chất bí ẩn từ từ mở ra, để lộ một khuôn mặt quen thuộc không thể nào quên được là khuôn mặt của chủ nợ.“Giang Vân Chiêu,” Tang Lăng nén cơn đau, thì thầm.“Ừm, là tôi.”Chủ nợ, với vẻ mặt kiêu ngạo, mái tóc đỏ rực rỡ bay lượn lờ trong gió, cười khẩy một tiếng.Nữ Alpha tiểu thư với sức mạnh chiến đấu kinh khủng, nói lời đầy kiêu ngạo:“Hai con trùng tộc mà đã khiến cô ra nông nỗi này,vô dụng đến vậy, cô đừng làm Alpha nữa, làm Omega của tôi đi.”
---
Edit: có lỗi sai từ nói với mình nha có gì lỗi lại cảm ơn