Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta

9.



Nhờ có Quý Vĩ và trưởng thôn trao đổi trước, Thẩm Niệm Niệm và Phan Hồng Hà được phân riêng một mảnh đất để nhổ cỏ, yêu cầu phải làm xong trước khi tan ca.

Lục Diên và mấy người khác thì bị đi gánh nước, tuy không hôi như gánh phân, nhưng con sông gần nhất cách ruộng một đoạn, đi đi về về vài lần cũng đủ khiến một người đàn ông mệt lả.

Còn Ôn Miểu thì được phân đi cắt cỏ heo, Quý Bạch Thanh làm xong phần việc của mình liền đi tìm nàng.

Đi vòng gần nửa cái thôn mới thấy nàng ở một bờ ruộng.

Ôn Miểu mặc một chiếc váy trắng viền bèo, bên ngoài khoác một chiếc áo mỏng màu xanh lam sẫm, mái tóc dài xoăn buông xoã tự nhiên, gương mặt mộc mạc mà vẫn vô cùng cuốn hút, chỉ là đang cúi đầu làm gì đó.

Trái tim Quý Bạch Thanh khẽ động, bước nhanh đến gần, nhân lúc nàng không chú ý liền khoác tay lên vai: "Ôn Miểu, ngươi đang làm gì?"

Ôn Miểu bị giật mình, nghe thấy giọng quen thuộc thì mới thả lỏng, chỉ chỉ thứ đang bò trên lá cây: "Ốc sên."

Quý Bạch Thanh tặc lưỡi một tiếng: "Ngươi không phải đang cắt cỏ heo sao, còn không mau làm đi."

Ôn Miểu nheo mắt cười tinh quái, đôi mắt đào hoa cong cong như hồ ly, vừa linh động vừa quyến rũ.

"Ta nhờ mấy nhóc con làm giúp rồi."

Nàng mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay là một viên sôcôla.

"Cái này gọi là sôcôla, hơi đắng, bên trong có nhân chảy."

Quý Bạch Thanh không khách sáo, liền cầm lấy ăn luôn. Đầu ngón tay vô tình lướt qua lòng bàn tay mềm mại của nàng, lúc đang lột vỏ kẹo, ánh mắt cô lướt ngang qua thì phát hiện ra lòng bàn tay Ôn Miểu đã nổi mấy vết phồng rộp.

Hương vị sôcôla lập tức bị cô quên mất, Quý Bạch Thanh nuốt vội rồi vội vàng nâng tay nàng lên xem.

Lòng bàn tay trắng nõn mềm mại nổi vài chỗ bọt nước phồng lên.

Cô hơi hối hận. Rõ ràng biết nữ phụ độc ác là tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, hôm qua mới là lần đầu tiên nàng làm việc nặng, sao lại không nghĩ đến chuyện này chứ.

Người chưa từng làm việc tay chân, cơ thể phản ứng luôn rõ ràng hơn người bình thường.

Quý Bạch Thanh nhẹ nhàng thổi vào lòng bàn tay nàng, hỏi: "Đau không?"

Ôn Miểu bị vẻ mặt nhăn nhó của cô chọc cười, cười nhẹ nói: "Vẫn còn ổn."

Dĩ nhiên là đau, da nàng vốn rất mỏng manh.

Nhưng nàng là người kiêu ngạo, cho dù đã ngầm thừa nhận mối quan hệ bạn bè giữa hai người thì cũng không quen tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác.

Quý Bạch Thanh nghĩ đến tính cách của Ôn Miểu trong nguyên tác, có thể coi như nắm bắt được đại khái, chỉ thở dài một hơi trong lòng rồi mới mở miệng: "Về nhà ta đi, ta giúp ngươi chích mấy vết phồng ra, không thì về sau sẽ đau hơn."

Nghe cô nói vậy, Ôn Miểu có vẻ do dự, đưa tay giấu ra sau lưng, nhìn đôi mắt trong trẻo của người gầy gò trước mặt, bỗng thấy chột dạ, nhỏ giọng nói: "Hay là thôi đi, vài hôm nữa chắc nó tự xẹp."

Có vẻ nàng sợ đau. Nhìn trong mắt Ôn Miểu cất giấu vài tia nhút nhát, Quý Bạch Thanh cười khổ. Ai mà ngờ nữ phụ độc ác kiêu ngạo trong truyện lại sợ đau cơ chứ?

Quý Bạch Thanh lại bất chợt nhớ tới tình tiết sau này khi nữ phụ bị đàn ông bạo hành, tim như bị bóp nghẹt, im lặng nắm cổ tay Ôn Miểu kéo về nhà.

Sau khi dùng kim đã hơ lửa khử trùng, Quý Bạch Thanh cầm chắc cổ tay nàng rồi mới nói: "Tỷ tỷ, ngoan một chút, không đau lắm đâu. Nếu không chích ra, sau này sẽ càng đau hơn."

Nói vậy rồi, Ôn Miểu cũng không còn lý do từ chối, chỉ đành quay đầu đi, cố không nhìn cảnh tượng đó.

Đợi hai tay đều được xử lý xong, Quý Bạch Thanh thở phào, đắp lên đó lớp nước cốt dược từ lá bồ công anh đã nghiền.

Ngẩng đầu lên thấy mi mắt Ôn Miểu ươn ướt vì đau, Quý Bạch Thanh nhẹ nhàng xoa tóc nàng, "Tốt rồi, cứ giữ nguyên tư thế này, đợi thuốc khô hẵng cử động."

Nói xong, Quý Bạch Thanh chăm chú ngắm nàng một hồi rồi lại thở dài.

Ôn Miểu không chịu nổi dáng vẻ than thở của cô, bèn lườm một cái: "Ngươi làm gì thế?"

Quý Bạch Thanh nói thật: "Chỉ thấy Ôn Miểu ngươi hình như rất hay gặp xui xẻo."

Vừa mới xuống thôn đã ngất, hôm sau phát sốt, giờ thì tay phồng rộp.

Ôn Miểu cúi đầu nhìn hai tay đầy nhựa cây xanh, nhỏ giọng đáp: "Về sau quen rồi thì sẽ ổn."

Quý Bạch Thanh kinh ngạc nhìn nàng, cao giọng: "Sao ngươi lại nghĩ như vậy chứ?!"

Ôn Miểu khó hiểu nhìn cô. Chẳng lẽ lời nàng nói sai sao?

"Ngươi vốn... ta thấy nhà ngươi hẳn là rất khá giả, vì sao phải cố gắng ép bản thân sống như chúng ta, những người quê mùa?" Quý Bạch Thanh cảm thấy khó tiếp thu, sao Ôn Miểu có thể toát ra được ý nghĩ vớ vẩn đó.

Ôn Miểu không biết phải trả lời thế nào, trầm mặc một lúc rồi nói: "Nhưng ta đã xuống thôn rồi, không làm thì không được."

Nếu được chọn, nàng cũng không muốn xuống nông thôn. Từ một đại tiểu thư được cưng chiều biến thành thanh niên trí thức bẩn thỉu luộm thuộm, sự chênh lệch đó quá lớn.

Nhưng nàng không có lựa chọn. Bị thời đại cuốn đi, thứ duy nhất nàng có thể làm là hoàn thành công việc của mình.

Nếu không chăm chỉ, trí thức có thể bị đưa đến nông trường cải tạo, cuộc sống ở đó còn khổ hơn. Ôn Miểu không muốn đến mức đó.

Nghe nàng nói vậy, Quý Bạch Thanh lại buồn lòng, ánh mắt buồn bã nhìn nàng, muốn nói lại thôi.

"Ôn Miểu, mọi chuyện sẽ tốt hơn."

Hiện giờ nữ phụ vẫn chưa hoàn toàn tin cô. Dù Quý Bạch Thanh có hứa gì thì nàng cũng chưa tin được, nên cô đành chôn giấu những lời ấy trong lòng.

Cô nhất định phải nghĩ cách để cuộc sống của Ôn Miểu tốt hơn, để nàng trở về nhà, trở về làm đại tiểu thư.

Không khí giữa hai người chợt trầm xuống. Ôn Miểu nhìn tay mình đã khô, bèn phá vỡ sự im lặng: "Giờ chắc là ổn rồi?"

Quý Bạch Thanh cầm tay nàng xem kỹ, gật đầu: "Ừ, nhưng tạm thời đừng rửa."

Nói xong thì nhớ lại chuyện tối qua.

"À đúng rồi, Ôn Miểu, ngươi nghĩ xong chưa? Có muốn đến nhà ta ở không?"

Nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Quý Bạch Thanh, Ôn Miểu sợ nếu từ chối thì cô lại khóc.

Nghĩ vậy, nàng đổi giọng: "Quý Bạch Thanh, ta muốn suy nghĩ thêm vài hôm."

Tuy có chút thất vọng, nhưng nằm trong dự đoán. Quý Bạch Thanh gật đầu.

Chuyện chích vết phồng đã tốn kha khá thời gian, lúc này có người gõ cửa. Quý Bạch Thanh mở ra thì thấy một bé gái đi chân đất, mặc quần áo chắp vá, đang chỉ vào giỏ cỏ heo đầy ắp sau lưng.

"Mãn Mãn, sao ngươi lại đến đây?" Là Lý Mãn, con gái lớn của nhà Lý Đại Cước ở cuối thôn.

"Tỷ tỷ, tỷ có thấy tiên nữ tỷ tỷ không?"

Tiên nữ tỷ tỷ? Là nói Ôn Miểu?

Quý Bạch Thanh liếc nhìn vào nhà, thấy Ôn Miểu cũng đã ra, đứng ở cửa nhìn giỏ cỏ heo đầy ắp, mỉm cười: "Cảm ơn ngươi a."

Tay nàng còn dính thuốc, liền nghiêng người ra hiệu cho Quý Bạch Thanh móc kẹo trong túi ra đưa cho Lý Mãn.

"Kẹo hay bánh đều được, đừng đưa sôcôla, sôcôla có rượu, trẻ con ăn không được." Nàng dặn thêm.

Vài viên kẹo giòn và hai miếng bánh được đưa vào tay bé con, Lý Mãn cười tít mắt: "Cảm ơn tiên nữ tỷ tỷ! Ngày mai tỷ tỷ tìm ta làm việc nữa được không?"

Ôn Miểu như vớ được vàng: "Tất nhiên là được rồi."

Được câu trả lời như ý, bé con vui vẻ chạy đi.

Quý Bạch Thanh nhìn Ôn Miểu đầy oán trách: "Sao không để ta làm việc cho ngươi, tiên nữ tỷ tỷ, ta cũng muốn làm việc cho ngươi mà~"

Cô học theo cách xưng hô của Mãn Mãn.

Ôn Miểu trừng mắt: "Đừng, để tụi nhỏ có cơ hội kiếm ít bánh kẹo ăn vặt."

Thật ra Quý Bạch Thanh cũng không nhất thiết phải giúp nàng, chỉ là thấy Ôn Miểu đối với trẻ con dịu dàng hơn hẳn, trong lòng nhất thời có chút ghen. Giận dỗi một lúc rồi cũng nguôi.

Những ngày sau đó trôi qua yên bình như thường. Ôn Miểu giao việc cắt cỏ heo cho Mãn Mãn, bé con mỗi ngày đổi được chút đồ ăn thức uống, người nhà cũng mừng rỡ.

Ôn Miểu mỗi ngày ăn cơm ở nhà Quý Bạch Thanh, học được cách nhóm lửa ở bếp củi, khi rảnh thì đọc sách, vẽ tranh ở bàn viết của Quý Bạch Thanh, tối mới về trạm thanh niên trí thức nghỉ.

Thẩm Niệm Niệm và Lục Diên vẫn nhìn nàng bằng nửa con mắt. Từ sau khi năm người bọn họ phải xin lỗi nàng trên đài phát thanh, làm náo loạn cả thôn, họ càng không ưa nàng.

Nhưng Ôn Miểu vốn dĩ đã quen sống khép kín, chẳng thèm để tâm. Dù sao... vẫn còn Quý Bạch Thanh ở bên.

Mấy ngày trước là tiết Thanh Minh, nhưng lại gặp đợt mưa lớn, người nhà họ Quý chưa kịp đi tảo mộ.

Chính sách mấy năm gần đây đã thoáng hơn, người trong thôn Vân Thuỷ ngầm hiểu với nhau, lén lên núi thăm mộ.

Ôn Miểu không phải người nhà họ Quý, đương nhiên không cần đi. Ở lại nhà người ta thấy không tự nhiên, nàng mang theo hai chiếc bánh nếp lá ngải* do Hà Hương Nguyệt làm, định quay về trạm thanh niên ăn.

Lúc về đến nơi thì thấy Phan Hồng Hà đang dùng xà phòng của nàng rửa tay dưới mái hiên, sau đó là Phương Hải Dương.

Nhìn hai người lén lút dùng xà phòng của mình, thấy Phương Hải Dương sau khi dùng xong còn tiện tay ném lại vào hộp, Ôn Miểu liền lên tiếng: "Xà phòng thơm của ta dùng tốt không?"

Hai người bị dọa nhảy dựng. Theo lý mà nói giờ này Ôn Miểu không nên xuất hiện ở đây, nếu không họ cũng không dám to gan như vậy.

Thấy ánh mắt Phan Hồng Hà lén liếc vào phòng nữ trí thức rồi lập tức né đi, Ôn Miểu nhanh chóng vào nhà, đẩy cửa phòng đang khép hờ ra.

Thẩm Niệm Niệm mặc váy dài màu hồng đào, đang soi gương lau mặt.

Nghe tiếng động ngoài cửa thì chỉ nói: "Hồng Hà, giúp ta lấy cái dây chuyền của hồ ly tinh kia."

Cộp, cộp, cộp.

Tiếng giày thấp gõ xuống sàn vang lên, Thẩm Niệm Niệm lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.

Bình thường Phan Hồng Hà tuy ít nói, nhưng chưa từng im lặng với mình như vậy...

Thẩm Niệm Niệm quay đầu lại, thấy người đến là ai, đôi mắt trợn to vì hoảng sợ.

"Ôn... Ôn Miểu, sao ngươi lại về rồi?!"

Ôn Miểu nở một nụ cười nhạt, trong gương phản chiếu ra một gương mặt yêu kiều vũ mị, nàng mím môi, nhẹ giọng: "Sao, ta không nên về à? Làm phiền các ngươi hưởng thụ vui vẻ rồi?"

"Ta tưởng người cùng ở trạm thanh niên với ta là những trí thức có danh tiếng đến từ Kinh thị, ai dè bây giờ mới nhận ra, thì ra là một lũ chuột thích ăn cắp đồ."

Thẩm Niệm Niệm nghe xong thì giận đỏ mặt, trừng mắt nhìn nàng.

"Ôn Miểu, ngươi thật quá ích kỷ!"

"Rõ ràng ngươi có nhiều thứ tốt như vậy, sao lại giấu không chia sẻ với chúng ta? Nếu không có chúng ta dùng hộ, mấy thứ đó ngươi cũng dùng không hết! Ngươi phải cảm ơn chúng ta mới đúng!"

Những người khác cũng kéo đến, Ngô Nghiêm Thanh vốn đã có thù với Ôn Miểu, nay càng gật đầu như giã tỏi: "Đúng vậy, Ôn Miểu, ngươi vốn dĩ đã không hòa nhập với chúng ta, suốt ngày bám lấy mấy đứa quê mùa. Nếu chịu chia sẻ mấy món tốt với bọn ta, nói không chừng bọn ta còn chấp nhận ngươi phần nào."

Ôn Miểu cười lạnh, quét mắt nhìn từng người: "Các ngươi đều nghĩ vậy sao?"

Dưới ánh mắt nàng, Phan Hồng Hà mím môi, gật đầu cứng ngắc.

Lục Diên nhìn nàng với vẻ phức tạp, cuối cùng nói: "Ôn Miểu, chuyện trước đây ta không so đo với ngươi, nhưng ngươi cũng nên biết, mỗi lần đều là ngươi quá đáng. Chẳng qua là dùng một cục xà phòng thôi mà, đáng mấy đồng chứ? Còn quần áo, Niệm Niệm đã mặc thì cho cô ấy đi, ngươi cũng đâu thiếu mấy cái váy."

Ôn Miểu nghiêng đầu, ánh mắt thoáng lạnh: "Ngươi nếu thích chia sẻ thì đưa đồ của ngươi cho người ta, đừng thay ta quyết định đồ của ta. Đồ của ta, do ta quyết định."

Lục Diên lập tức nghẹn họng: "Đồ của ta sao người khác mặc được......"

Hơn nữa, Ngô Nghiêm Thanh và Phương Hải Dương đều là nam cả ngày làm việc mệt nhọc đổ đầy mồ hôi, hắn thì lại có chút bệnh sạch sẽ.

Ôn Miểu không nói thêm, bắt đầu kiểm đồ.

Thẩm Niệm Niệm thấy nàng im lặng thì tưởng nàng mềm lòng, nở nụ cười, cho rằng nàng không còn tính toán nữa, liền vui vẻ.

Những người khác cũng nghĩ như vậy, đứng chờ một lát không thấy nàng nổi nóng thì ai nấy cũng tản đi.

Ôn Miểu vốn có sổ ghi lại những gì mang theo, kiểm tra một lượt thì quả nhiên thiếu không ít.

Xà phòng thiếu một cục, hộp kem tuyết hoa vốn chỉ mới dùng một chút giờ gần cạn, vài cái váy cũng biến mất, tìm được bốn cái ở chỗ Thẩm Niệm Niệm, một cái ở Phan Hồng Hà.

Bánh ngọt cũng còn rất ít, may mà hộp đựng tiền và phiếu được nàng khoá kỹ, không ai mở được.

Nàng quy đổi thành tiền, viết ra một tờ giấy, đặt lên bàn ăn trước mặt bọn họ.

Lúc này, cả bọn đang ăn cơm, trong chén là cơm trắng nén chặt cùng với ít rau xào xanh mướt cũng đủ thấy dễ ăn hơn chút.

Một tờ giấy nhẹ tênh rơi xuống bàn, Lục Diên nhíu mày nhặt lên xem, nếp nhăn giữa mày càng sâu hơn.

"Mắc như vậy? Sao ngươi không đi cướp luôn đi?"


——-
* Bánh nếp trộn lá ngải cứu thường ăn tết đoan ngọ, tiết thanh minh để trừ tà, dưỡng sinh.

Chương trước Chương tiếp
Loading...