Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
10.
Đồ đạc của Ôn Miểu đều do các dì và bà của nàng tỉ mỉ chọn lựa, ngay cả bánh xà phòng cũng mang hương hoa hồng mà nàng thích, quần áo lại càng không cần nói, kiểu dáng tinh xảo, tổng cộng mười mấy món lặt vặt cộng lại cũng gần tới một trăm tám mươi đồng.Đủ để mua một chiếc xe đạp Phượng Hoàng rồi!Ôn Miểu chẳng buồn nhìn tới, chỉ lạnh nhạt nói: "Đây đều là giá đã tính chiết khấu 20%, ai đã dùng thì nhớ trả tiền cho ta."Sau khi nhìn vào bảng tính, sắc mặt của Thẩm Niệm Niệm và Phan Hồng Hà cũng lập tức trở nên khó coi. Phan Hồng Hà mím môi, ánh mắt nhìn nàng mang theo cầu khẩn: "Ôn Miểu, ta trả lại quần áo cho ngươi được không? Ta sai rồi, không nên tự tiện lấy đồ của ngươi... ngươi biết đó, ta không có cách nào gom đủ chừng đó tiền..."Phan Hồng Hà xem như là người quen cũ của Ôn Miểu, hai người từng sống gần nhau, chỉ là một người ở tứ hợp viện riêng biệt, còn một người chen chúc trong khu tập thể chật hẹp, lại còn là đứa con gái giữa không được cưng chiều trong nhà.Nhưng những điều đó chẳng liên quan gì đến Ôn Miểu nữa. Tình nghĩa giữa họ đã sớm cạn kiệt bởi những lần Phan Hồng Hà vì muốn hoà nhập tập thể mà làm ngơ, hay thậm chí nhiều lần quay lưng đâm sau lưng nàng.Ôn Miểu nhíu mày, thẳng thừng từ chối: "Không liên quan đến ta. Nếu thật sự nghĩ đến giá trị đồ đạc, thì ngay từ đầu đã không nên tuỳ tiện lấy dùng mà không hỏi ta."Phan Hồng Hà lập tức đỏ mắt, đột nhiên quay sang chỉ vào Phương Hải Dương, đầu ngón tay run rẩy: "Là hắn! Hắn nói ta mặc cái váy đó đẹp, ta mới... mới hồ đồ mà lấy của ngươi..."Nếu Phương Hải Dương không nói câu đó, cô chắc chắn đã không manh động như vậy!Phương Hải Dương lập tức đứng bật dậy, giơ nắm đấm ra vẻ như muốn đấm vào mặt Phan Hồng Hà, giận dữ hét: "Ngươi là đồ đàn bà thối tha! Chẳng lẽ là ta ép ngươi đi trộm đồ chắc?"Nắm đấm sắp giáng xuống, Phan Hồng Hà cứng người lại, hoảng sợ nhắm chặt mắt.Kết quả, nắm đấm không rơi xuống như tưởng tượng. Ngược lại, một tiếng rên đau đớn vang lên.Mở mắt ra, Phương Hải Dương đang ôm chặt chỗ hiểm, mặt mày vặn vẹo vì đau đớn, ánh mắt căm hận nhìn Ôn Miểu.Ôn Miểu thản nhiên thu chân về, cười nhạt:
"Phương Hải Dương, ngươi cũng lấy trộm đồ của ta, lại còn thẹn quá thành giận muốn đánh người? Cười chết mất, chó chê mèo lắm lông sao?""Dù sao thì, trong vòng một tuần, các ngươi lo mà xoay đủ tiền đi. Không thì ta báo công an, bắt hết mấy tên trộm vặt này lại."Dứt lời, không buồn để ý tới nét mặt khó coi của mọi người, nàng quay người về phòng.⸻Nhìn căn phòng nữ trí thức hỗn độn, Ôn Miểu thở dài một hơi.Nàng không ngốc, đương nhiên biết chuyện "hoà nhập" quan trọng cỡ nào. Nhưng ngay từ đầu, nàng và Thẩm Niệm Niệm cùng nhóm người kia đã đứng ở hai đầu chiến tuyến.Bây giờ hoàn toàn rạn nứt, Ôn Miểu buộc phải suy nghĩ lại về khả năng dọn đến nhà Quý Bạch Thanh.Nàng do dự vì nhà họ Quý là một nơi xa lạ, tồn tại quá nhiều điều không chắc chắn. Nếu sau này xảy ra xung đột với Quý Bạch Thanh, nàng lại chuyển về đây sao?Lúc đó, có lẽ điểm trú chân này cũng chẳng còn chỗ cho nàng nữa.Nàng tự nhận bản thân cũng chưa hiểu rõ Quý Bạch Thanh là người thế nào. Huống hồ nàng luôn là kiểu người khiến người khác khó lòng ưa nổi, tình cảm của Quý Bạch Thanh với nàng, liệu có bền vững mãi không? Nếu mãi không được đáp lại, liệu Quý Bạch Thanh có trở mặt?Tất cả những điều đó, Ôn Miểu đều không biết, chẳng thể nào chắc chắn.Nghĩ đến đây, đầu nàng bỗng thấy hơi nhức.Quý Bạch Thanh... có đáng để tin không?⸻Buổi chiều hôm đó, Quý Bạch Thanh đi tảo mộ về còn thuận tay nhặt được khá nhiều nấm, chủ yếu là nấm đầu xanh, thứ này đem hầm thịt rất thơm.Ngoài ra, cô và Hà Hương Nguyệt còn đào được cả một bao lớn măng. Về đến nhà thấy trống không, đoán chắc Ôn Miểu đã về điểm trí thức.Chưa tới giờ ăn, cô cũng không vội đi gọi người đẹp, mà ngồi xuống cùng Hà Hương Nguyệt bắt đầu lột măng ngoài hiên.Một bao lớn như vậy tuy không tốn tiền hay tem phiếu, nhưng lột măng lại mất khá nhiều thời gian.Măng tươi ăn không hết thì để lại vài bữa, phần dư đem chần nước rồi phơi khô có thể dùng tới mùa đông, nấu gà hoặc xào thịt đều rất ngon.Lột hết một bao măng, Hà Hương Nguyệt nấu nước luộc, còn Quý Bạch Thanh xách nước giếng rửa tay, lúc này trời đã chập choạng tối.Bình thường giờ này Ôn Miểu đã tới ăn cơm, hôm nay lại chưa thấy bóng dáng đâu, khiến Quý Bạch Thanh hơi lo, thôn này không lớn, chẳng lẽ lạc đường?Dù Ôn Miểu là người lớn rồi, nhưng Quý Bạch Thanh vẫn không yên lòng. Cô nói với Hà Hương Nguyệt một tiếng rồi rảo bước tới điểm trí thức.Vừa tới nơi, Phương Hải Dương đã trừng mắt, hậm hực nói: "Ngươi mau bảo Ôn Miểu đừng ở đây nữa, cả ngày bày đặt như vàng như ngọc!"Quý Bạch Thanh nắm lấy cổ áo hắn, mặt lạnh tanh:
"Chỗ này ngươi bỏ tiền mua à? Ôn Miểu muốn ở đâu thì ở, liên quan gì tới ngươi? Nói lắm cẩn thận bị ăn đấm."Chuyện trước kia cô đánh Lục Diên vẫn còn rành rành, Phương Hải Dương biết cô không dễ chọc, chân mềm nhũn, chỉ dám giả vờ cứng miệng: "Bỏ... bỏ ra! Ta đâu có làm gì! Ngươi mà đánh ta, ta... ta méc trưởng thôn!""Nhát cáy." Quý Bạch Thanh cười khẩy, buông tay, rồi gõ cửa phòng nữ trí thức.Chẳng bao lâu, Phan Hồng Hà ra mở cửa, nhìn cô một cái rồi rụt đầu đi mất.Thẩm Niệm Niệm thấy người đến là cô, bèn liếc mắt, hừ lạnh một tiếng rồi cũng đi ra ngoài.Trong phòng chỉ còn lại Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh.Quý Bạch Thanh bước tới cạnh nàng, giơ tay xoa nhẹ gò má, giọng nói dịu dàng không còn chút lạnh lùng ban nãy: "Sao vậy? Nhìn ngươi có vẻ không vui."Ôn Miểu mím môi, vẻ ngoài bình tĩnh sụp đổ trong ánh mắt dịu dàng ấy, viền mắt đỏ lên ngay tức khắc.Khi nhìn về phía cô, đôi mắt nhạt màu như ánh trăng của nàng ngập đầy nước mắt, trông thật đáng thương."Quý Bạch Thanh, ta... ta có thể dọn sang nhà ngươi được không?"Quý Bạch Thanh chớp mắt, ngỡ mình nghe nhầm.Trước đó, thái độ Ôn Miểu luôn là tránh né, không muốn phiền cô, khiến cô tiếc nuối mãi không thôi.Không ngờ hôm nay, nàng lại chủ động nhắc đến chuyện chuyển sang.Cô ngồi xuống bên cạnh, nhéo nhẹ cằm nàng xoay trái xoay phải, rồi dùng ngón tay lau khoé mắt đang ướt: "Sao lại uất ức đến vậy hả Miểu Miểu?"Nói đoạn, cô dịu giọng: "Chỉ cần ngươi đồng ý, cửa phòng ta lúc nào cũng mở sẵn chờ ngươi."Ôn Miểu quay mặt, tránh khỏi tay cô, rồi ấn đầu cô tựa vào hõm cổ mình.Thật mất mặt quá. Đây là lần thứ hai nàng khóc trước mặt người nhỏ tuổi hơn, lại còn để đối phương dỗ dành nữa chứ."Ừm." Nàng khẽ đáp.Mũi Quý Bạch Thanh phập phồng, hít lấy mùi hương dễ chịu trên người nàng, như chú cún con tò mò cứ hít hít khắp nơi.Đột nhiên hỏi ra một câu: "Ôn Miểu, bình thường ngươi dùng gì mà thơm quá vậy?""......"Ôn Miểu không biểu cảm đẩy cô ra, mặt lạnh như băng đáp hai chữ: "Lưu manh."Quý Bạch Thanh ngơ ngác, mình nói gì sai sao?Cô chỉ cảm thấy mùi hương trên người Ôn Miểu thật thơm, chẳng lẽ bạn tốt không được chia sẻ cảm nhận về hương thơm với nhau?Nhưng nhìn thấy mặt Ôn Miểu hơi ửng đỏ, cô lại nghĩ, chắc nữ phụ ác độc này là kiểu ngoài mặt thì lạnh mà trong tim thì mềm, lại còn dễ ngượng ngùng.Thế thì cô phải càng chủ động hơn nữa, để Ôn Miểu dần dần quen với việc thân mật với mình mới được!
"Phương Hải Dương, ngươi cũng lấy trộm đồ của ta, lại còn thẹn quá thành giận muốn đánh người? Cười chết mất, chó chê mèo lắm lông sao?""Dù sao thì, trong vòng một tuần, các ngươi lo mà xoay đủ tiền đi. Không thì ta báo công an, bắt hết mấy tên trộm vặt này lại."Dứt lời, không buồn để ý tới nét mặt khó coi của mọi người, nàng quay người về phòng.⸻Nhìn căn phòng nữ trí thức hỗn độn, Ôn Miểu thở dài một hơi.Nàng không ngốc, đương nhiên biết chuyện "hoà nhập" quan trọng cỡ nào. Nhưng ngay từ đầu, nàng và Thẩm Niệm Niệm cùng nhóm người kia đã đứng ở hai đầu chiến tuyến.Bây giờ hoàn toàn rạn nứt, Ôn Miểu buộc phải suy nghĩ lại về khả năng dọn đến nhà Quý Bạch Thanh.Nàng do dự vì nhà họ Quý là một nơi xa lạ, tồn tại quá nhiều điều không chắc chắn. Nếu sau này xảy ra xung đột với Quý Bạch Thanh, nàng lại chuyển về đây sao?Lúc đó, có lẽ điểm trú chân này cũng chẳng còn chỗ cho nàng nữa.Nàng tự nhận bản thân cũng chưa hiểu rõ Quý Bạch Thanh là người thế nào. Huống hồ nàng luôn là kiểu người khiến người khác khó lòng ưa nổi, tình cảm của Quý Bạch Thanh với nàng, liệu có bền vững mãi không? Nếu mãi không được đáp lại, liệu Quý Bạch Thanh có trở mặt?Tất cả những điều đó, Ôn Miểu đều không biết, chẳng thể nào chắc chắn.Nghĩ đến đây, đầu nàng bỗng thấy hơi nhức.Quý Bạch Thanh... có đáng để tin không?⸻Buổi chiều hôm đó, Quý Bạch Thanh đi tảo mộ về còn thuận tay nhặt được khá nhiều nấm, chủ yếu là nấm đầu xanh, thứ này đem hầm thịt rất thơm.Ngoài ra, cô và Hà Hương Nguyệt còn đào được cả một bao lớn măng. Về đến nhà thấy trống không, đoán chắc Ôn Miểu đã về điểm trí thức.Chưa tới giờ ăn, cô cũng không vội đi gọi người đẹp, mà ngồi xuống cùng Hà Hương Nguyệt bắt đầu lột măng ngoài hiên.Một bao lớn như vậy tuy không tốn tiền hay tem phiếu, nhưng lột măng lại mất khá nhiều thời gian.Măng tươi ăn không hết thì để lại vài bữa, phần dư đem chần nước rồi phơi khô có thể dùng tới mùa đông, nấu gà hoặc xào thịt đều rất ngon.Lột hết một bao măng, Hà Hương Nguyệt nấu nước luộc, còn Quý Bạch Thanh xách nước giếng rửa tay, lúc này trời đã chập choạng tối.Bình thường giờ này Ôn Miểu đã tới ăn cơm, hôm nay lại chưa thấy bóng dáng đâu, khiến Quý Bạch Thanh hơi lo, thôn này không lớn, chẳng lẽ lạc đường?Dù Ôn Miểu là người lớn rồi, nhưng Quý Bạch Thanh vẫn không yên lòng. Cô nói với Hà Hương Nguyệt một tiếng rồi rảo bước tới điểm trí thức.Vừa tới nơi, Phương Hải Dương đã trừng mắt, hậm hực nói: "Ngươi mau bảo Ôn Miểu đừng ở đây nữa, cả ngày bày đặt như vàng như ngọc!"Quý Bạch Thanh nắm lấy cổ áo hắn, mặt lạnh tanh:
"Chỗ này ngươi bỏ tiền mua à? Ôn Miểu muốn ở đâu thì ở, liên quan gì tới ngươi? Nói lắm cẩn thận bị ăn đấm."Chuyện trước kia cô đánh Lục Diên vẫn còn rành rành, Phương Hải Dương biết cô không dễ chọc, chân mềm nhũn, chỉ dám giả vờ cứng miệng: "Bỏ... bỏ ra! Ta đâu có làm gì! Ngươi mà đánh ta, ta... ta méc trưởng thôn!""Nhát cáy." Quý Bạch Thanh cười khẩy, buông tay, rồi gõ cửa phòng nữ trí thức.Chẳng bao lâu, Phan Hồng Hà ra mở cửa, nhìn cô một cái rồi rụt đầu đi mất.Thẩm Niệm Niệm thấy người đến là cô, bèn liếc mắt, hừ lạnh một tiếng rồi cũng đi ra ngoài.Trong phòng chỉ còn lại Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh.Quý Bạch Thanh bước tới cạnh nàng, giơ tay xoa nhẹ gò má, giọng nói dịu dàng không còn chút lạnh lùng ban nãy: "Sao vậy? Nhìn ngươi có vẻ không vui."Ôn Miểu mím môi, vẻ ngoài bình tĩnh sụp đổ trong ánh mắt dịu dàng ấy, viền mắt đỏ lên ngay tức khắc.Khi nhìn về phía cô, đôi mắt nhạt màu như ánh trăng của nàng ngập đầy nước mắt, trông thật đáng thương."Quý Bạch Thanh, ta... ta có thể dọn sang nhà ngươi được không?"Quý Bạch Thanh chớp mắt, ngỡ mình nghe nhầm.Trước đó, thái độ Ôn Miểu luôn là tránh né, không muốn phiền cô, khiến cô tiếc nuối mãi không thôi.Không ngờ hôm nay, nàng lại chủ động nhắc đến chuyện chuyển sang.Cô ngồi xuống bên cạnh, nhéo nhẹ cằm nàng xoay trái xoay phải, rồi dùng ngón tay lau khoé mắt đang ướt: "Sao lại uất ức đến vậy hả Miểu Miểu?"Nói đoạn, cô dịu giọng: "Chỉ cần ngươi đồng ý, cửa phòng ta lúc nào cũng mở sẵn chờ ngươi."Ôn Miểu quay mặt, tránh khỏi tay cô, rồi ấn đầu cô tựa vào hõm cổ mình.Thật mất mặt quá. Đây là lần thứ hai nàng khóc trước mặt người nhỏ tuổi hơn, lại còn để đối phương dỗ dành nữa chứ."Ừm." Nàng khẽ đáp.Mũi Quý Bạch Thanh phập phồng, hít lấy mùi hương dễ chịu trên người nàng, như chú cún con tò mò cứ hít hít khắp nơi.Đột nhiên hỏi ra một câu: "Ôn Miểu, bình thường ngươi dùng gì mà thơm quá vậy?""......"Ôn Miểu không biểu cảm đẩy cô ra, mặt lạnh như băng đáp hai chữ: "Lưu manh."Quý Bạch Thanh ngơ ngác, mình nói gì sai sao?Cô chỉ cảm thấy mùi hương trên người Ôn Miểu thật thơm, chẳng lẽ bạn tốt không được chia sẻ cảm nhận về hương thơm với nhau?Nhưng nhìn thấy mặt Ôn Miểu hơi ửng đỏ, cô lại nghĩ, chắc nữ phụ ác độc này là kiểu ngoài mặt thì lạnh mà trong tim thì mềm, lại còn dễ ngượng ngùng.Thế thì cô phải càng chủ động hơn nữa, để Ôn Miểu dần dần quen với việc thân mật với mình mới được!