Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta

8.



Ánh mắt Quý Bạch Thanh đảo qua từng người một, nhận thấy trên mặt bọn họ ít nhiều đều lộ ra vài phần đố kỵ, lập tức cảm thấy để Ôn Miểu tiếp tục ở lại điểm tập kết thanh niên trí thức thế này cũng không phải cách hay.

Lỡ như sau này đồ đạc của nàng bị trộm mất, hoặc cố ý bị nhắm vào thì sao?

May mà chỗ này nằm ở nơi hẻo lánh, xung quanh cũng chẳng có bao nhiêu hộ dân, dù giờ động tĩnh có ầm ĩ cũng không ai chạy tới hóng chuyện.

Cô đưa chiếc hộp nhỏ trong tay cho Ôn Miểu, ra hiệu nàng cất đồng hồ vào.

Thời buổi này, của cải không nên phô trương, tránh rước lấy rắc rối không cần thiết.

Ôn Miểu hừ khẽ một tiếng, cất đồng hồ lại.

Cuối cùng thì trò khôi hài này cũng kết thúc.

Quý Bạch Thanh cảm ơn Vương đại nương, bà xua tay cười tít mắt, trò chuyện với cô đôi câu rồi rời đi.

Sau khi bà đi, Ôn Miểu nhìn đám người còn lại, thong thả thổi thổi móng tay.

"Đừng quên ngày mai đến đài phát thanh xin lỗi ta."

Nghe vậy, sắc mặt mấy người kia lại biến đổi, cuối cùng Lục Diên thấy mất mặt, là người đầu tiên quay về phòng, đóng sầm cửa lại.

Những người khác cũng lục tục trở về.

Trong sảnh chỉ còn lại hai người: Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu.

Thôn Vân Thuỷ đã có điện, nhưng trong làng hiếm người chịu bỏ tiền kéo dây, điểm thanh niên trí thức đương nhiên cũng không có điện, chỉ có thể dựa vào chút ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào để nhìn rõ người trước mặt.

Quý Bạch Thanh ngắm khuôn mặt nghiêng trắng trẻo của Ôn Miểu, đột nhiên bước lên ôm nàng vào lòng, dụi đầu vào hõm cổ nàng, những sợi tóc mềm mại cọ qua cằm nàng.

Ôn Miểu còn chưa kịp đẩy ra, đã nghe thấy cô mở miệng.

Giọng Quý Bạch Thanh nghèn nghẹn: "Ôn Miểu, ngươi có buồn không?"

Ôn Miểu khựng lại, theo phản xạ muốn đẩy cô ra, nhưng lại bị ôm chặt, không nhúc nhích nổi.

"Ta... ta buồn cái gì?"

Giọng nàng bình thường vốn mềm nhẹ, nhưng cũng không đến mức mấy từ cuối lại lệch cả âm điệu.

Quý Bạch Thanh ôm chặt hơn một chút, khoảng cách giữa hai người hoàn toàn biến mất, nửa người trên kề sát, có thể cảm nhận được từng đường nét mềm mại của nhau.

"Tại sao ngươi lại không buồn? Bị người ta vu oan, cố ý nhắm vào, ngươi không buồn sao? Ngươi phải thấy buồn chứ."

Giọng cô nặng hơn một chút, nhớ lại trong nguyên tác cảnh Ôn Miểu bị bắt nạt như thế nào, cô thấy cay cay nơi mũi.

Trong truyện không có cô, Ôn Miểu cô đơn chống chọi, liệu có từng lén khóc một mình không?

Ôn Miểu cắn môi, định giãy khỏi vòng tay thơm mùi xà phòng của Quý Bạch Thanh, nhưng vẫn bị ôm chặt lấy.

Cũng phải thôi, người đánh bại được Lục Diên, thể lực chắc chắn hơn nàng.

Như thể bị cảm xúc hạ xuống của Quý Bạch Thanh truyền sang, mi mắt Ôn Miểu ươn ướt, ánh nước mờ mờ khiến tầm nhìn lộn xộn, nàng nghẹn ngào nói:

"Quý Bạch Thanh, ngươi buông ra!"
"Ta không buồn, mấy cảnh thế này ta gặp nhiều rồi, sao ta phải buồn!"

Vừa dứt lời, nàng thầm cảm thấy may vì ánh sáng trong phòng mờ nhạt, đang định nuốt nước mắt trở vào thì bỗng cứng người lại.

Nàng cảm nhận được vải trên vai, và cả làn da lộ ra nơi bả vai... bị thấm ướt.

Quý Bạch Thanh... đang khóc sao?

Nàng do dự đưa tay lên, định chạm thử, nhưng lại nghe thấy Quý Bạch Thanh nói.

"Ôn Miểu, ta buồn quá."

Từ trước đến nay, ấn tượng của Ôn Miểu về Quý Bạch Thanh là kiểu người lạnh nhạt, dịu dàng lại độc lập, không nghĩ tới đối phương lại sẽ ở trước mặt nàng khóc thành như vậy.

Nhất thời, nàng cũng thấy bối rối.

"Ngươi buồn cái gì?" Nàng thấy lòng rối tung.

Quý Bạch Thanh như muốn trút hết mọi tủi thân qua những giọt nước mắt, người gầy cao lại cố khom lưng rúc vào vai nàng, khiến cả vai nàng ướt nhẹp.

"Vì ngươi," giọng Quý Bạch Thanh đầy ấm ức, nhưng lời nói ra lại khiến Ôn Miểu bất ngờ, "Chỉ cần nghĩ đến cảnh ngươi bị bắt nạt, ta lại thấy đau lòng khó chịu."

Ôn Miểu sững sờ. Hồi lâu sau mới đáp: "Nhưng ta luôn đáp trả lại được, cuối cùng cũng là bọn họ bị ta bắt nạt."

Ý nàng là muốn Quý Bạch Thanh đừng khóc nữa, nhưng chẳng ngờ lại khiến nước mắt cô rơi nhiều hơn.

"Nhưng đâu phải ngươi gây chuyện trước, đây không phải là bắt nạt gì cả. Ngươi chẳng làm gì sai, chỉ là ăn miếng trả miếng thôi."

Quý Bạch Thanh vừa khóc vừa nói, một bên cảm thấy mình tự phá hỏng hình tượng, hơi mất mặt, nhưng cũng không kiềm được nữa.

Ôn Miểu vốn không muốn để ai thấy nàng yếu đuối, nhưng đứng trước một Quý Bạch Thanh chân thành đến vậy lại thấy luống cuống không biết phải làm sao, chẳng biết nên an ủi kiểu gì.

Cuối cùng chỉ có thể thở dài, chậm rãi đặt tay lên lưng cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Ôn Miểu hạ giọng mềm hẳn đi, đầy vẻ dỗ dành: "Được rồi, không buồn nữa. Hôm nay không phải ngươi đã giúp ta phản kích rồi sao?"

Quý Bạch Thanh sụt sịt: "Trước đây đã từng có ai giúp ngươi chưa?"

Chưa từng, Ôn Miểu trả lời thầm trong lòng.

Nhưng nàng không thể nói điều đó với Quý Bạch Thanh, nếu không, tiểu khóc nhè này có khi khóc đến dìm luôn điểm tập kết.

Nàng lảng sang chuyện khác: "Quý Bạch Thanh, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

Quả nhiên bị đánh trống lảng, Quý Bạch Thanh dụi dụi vào hõm cổ nàng, giọng vẫn nghẹn: "Mười chín, sao vậy?"

Quả nhiên, thì ra người đang rúc vào lòng nàng như con thú nhỏ đáng thương này vẫn chỉ là đứa trẻ.

Nàng khẽ cười: "Ta lớn hơn ngươi ba tuổi, ngươi phải gọi ta là tỷ tỷ."

Quý Bạch Thanh lập tức lắc đầu: "Không chịu."

Rõ ràng lúc xuyên tới cô đã hai mươi tám, ai gọi ai là tỷ còn chưa biết đâu!

Nói chuyện thêm vài câu, cuối cùng Quý Bạch Thanh cũng ngừng khóc. Nhớ lại mấy hành động vừa rồi, hiếm khi cô thấy xấu hổ.

Chắc vì cơ thể trẻ lại, tính tình cũng ấu trĩ theo mất rồi.

Cuối cùng cũng ngừng khóc, Ôn Miểu thở phào.

Ôn Miểu dẫn cô ra cửa, bật đèn pin, Quý Bạch Thanh mới phát hiện trong chiếc hộp nhỏ không chỉ có một chiếc đồng hồ, mà là bảy tám chiếc xếp chồng lên nhau, mỗi cái một kiểu.

Ôn Miểu cúi đầu lựa chọn rất chăm chú, cuối cùng lấy ra một chiếc dây mảnh, giơ lên trước mặt cô hỏi: "Đẹp không?"

Quý Bạch Thanh gật đầu. Quả nhiên là tiểu thư được nuôi dạy cẩn thận, gu thẩm mỹ rất tốt, quần áo hằng ngày đều đẹp và tinh tế, phụ kiện chọn cũng y như vậy.

Thấy cô gật đầu, Ôn Miểu cúi mắt xuống, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, tháo chiếc đồng hồ cũ kỹ kia ra.

Nhận ra nàng muốn làm gì, Quý Bạch Thanh liền rút tay lại, từ chối: "Không được, đây là đồ của ngươi, không thể cho ta."

Ôn Miểu trừng mắt nhìn cô, chau mày, Quý Bạch Thanh lập tức im bặt, ngoan ngoãn để mặc nàng làm.

Chiếc đồng hồ dây mảnh cơ khí nằm trên cổ tay trắng lạnh của cô, càng khiến cô thêm thanh tú.

Nàng hài lòng gật đầu: "Chúng ta không phải là bạn sao? Nhận quà của bạn là chuyện bình thường."

Quý Bạch Thanh vốn định nói lời từ chối, nhưng nghe đến đó thì bị nghẹn họng, nhìn chiếc đồng hồ nhỏ xinh trên tay, càng nhìn càng thấy thích.

Đây là món quà đầu tiên Ôn Miểu tặng cô... À không, món đầu tiên là cái đèn pin.

Vậy đây là món thứ hai.

Thấy trời đã khuya, bóng đêm dần đậm, Ôn Miểu sợ Hà Hương Nguyệt bọn họ ở nhà lo, liền giục: "Rồi, nhớ giữ kỹ quà ta tặng, mau về đi."

Quý Bạch Thanh cầm đèn pin, chần chừ một hồi vẫn chưa đi.

Ôn Miểu nhìn cô, có chút nghi hoặc, dùng ánh mắt hỏi có chuyện gì.

"Ôn Miểu... tỷ tỷ, hay là ngươi dọn đến nhà ta ở đi."

Để dụ nàng đồng ý, cô còn cố ý dùng giọng nũng nịu, gọi luôn cả cái danh xưng vừa từ chối lúc nãy.

Ôn Miểu nhíu mày: "Tại sao?"

Quý Bạch Thanh: "Ta không muốn ngươi bị bắt nạt nữa. Nếu ngươi đến nhà ta, ta nhất định không để ngươi chịu ấm ức."

Nghe cô nói vậy, Ôn Miểu đương nhiên cũng cảm động ít nhiều, nhưng trong đầu lại rối tung bởi đủ thứ cảm xúc.

Nàng không muốn làm phiền người khác, theo phản xạ muốn từ chối. Nhưng nhìn vào đôi mắt đen đầy mong chờ kia, lời đến miệng lại nuốt vào.

"Để ta suy nghĩ thêm được không?"

Quý Bạch Thanh gật đầu thật mạnh, miễn là chưa bị từ chối.

Lúc cô về đến nhà, tâm trạng vẫn rất tốt. Khi đó, Quý Vĩ và Hà Hương Nguyệt vẫn chưa ngủ.

"Bạch Thanh, sao ngươi về trễ vậy?" Hà Hương Nguyệt mới khoác áo ngoài, vừa bàn với chồng là nếu con gái còn chưa về thì sẽ đi tìm.

Quý Bạch Thanh kể sơ chuyện vừa xảy ra ở điểm tập kết. Nghe xong, cả Quý Vĩ lẫn Hà Hương Nguyệt đều có chút đau lòng Ôn Miểu.

Hà Hương Nguyệt thở dài: "Rõ ràng ta thấy Miểu Miểu là đứa nhỏ tốt, sao đám thanh niên kia lại không dung nhập nàng chứ!"

Quý Vĩ nghiêm mặt: "Mấy đứa thanh niên được phân về thôn chúng ta năm nay chẳng có mống nào ra hồn, thủ đoạn gian dối lười biếng đã đành, còn hay gây chuyện."

Quý Vĩ vốn không mong gì họ xuống nông thôn trợ giúp làm việc đồng áng, mấy lần họp ở công xã cũng nghe các thôn khác phàn nàn y chang. Thôi thì miễn là họ không gây sự.

Ai dè mới đến mấy ngày đã rắc rối rồi.

Ông lập tức quyết định: "Ngày mai phải giao thêm việc cho bọn họ! Mệt rồi thì về chẳng còn sức mà gây chuyện."

Quý Bạch Thanh ở bên xen vào: "Để Ôn Miểu đi cắt cỏ heo cùng mấy đứa nhỏ đi, nàng sức yếu, không chịu được nắng gắt ngoài ruộng."

"Được."

Phần lớn dân làng không muốn cắt cỏ heo vì công điểm thấp, toàn trẻ con làm việc ấy. Thêm Ôn Miểu vào không khó, cứ ghi công điểm đúng thực tế là được.

Trước khi hai người vào phòng, Quý Bạch Thanh bỗng nhớ còn một việc chưa nói.

"Nương, cha, con muốn Ôn Miểu dọn qua ở nhà mình, được không? Con sợ nàng bị bắt nạt."

Hai người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời thấy khó xử.

"Cái này... Ôn trí thức đồng ý chưa?" Nghĩ đến có người ngoài ở cùng, Quý Vĩ hơi mất tự nhiên.

Quý Bạch Thanh lắc đầu.

Hà Hương Nguyệt ở bên lén nhéo chồng một cái, liền quyết ngay: "Miễn là Miểu Miểu không ngại, lúc nào cũng có thể qua đây."

Nghe xong lời mẹ, Quý Bạch Thanh rốt cuộc nở nụ cười.

Bình thường dính giường là ngủ ngay, hôm nay Quý Bạch Thanh lại khó ngủ. Lăn qua lăn lại một hồi, cô bật dậy sờ soạng chăn gối trong bóng tối.

Giường cô đủ lớn, Ôn Miểu ngủ chung cũng không sao.

Nhưng ga trải giường và vỏ chăn thì chắc nên thay cái mới, sợ lỡ Ôn Miểu chê. Nhưng trong nhà không có nhiều vải như vậy.

Nghĩ tới đây, Quý Bạch Thanh lại nằm xuống, xoay người, hơi bực bội.

Trước đây còn tính cứ an phận làm cá mặn, giờ suy nghĩ đó tiêu tan rồi. Nếu trong tay không có đủ tiền, thì làm sao nuôi nổi vị nữ phụ ác độc kiêu quý kia đây?

Không được, cô phải nghĩ cách kiếm thêm tiền thôi!

Chương trước Chương tiếp
Loading...