Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
88.
Hai người bình yên vô sự ở chung hơn nửa tháng, ranh giới của mỗi bên đều rất rõ ràng. Tuy có lúc cùng nhau làm việc, nhưng lại rất ít khi trò chuyện.Quý Bạch Thanh vốn ít nói, Ôn Miểu với cô cũng chẳng quá thân, hầu như mỗi ngày đều im lặng là chính.Điều duy nhất không thay đổi là, mỗi lần Quý Bạch Thanh giúp Ôn Miểu một tay làm việc xong, Ôn Miểu đều nhất định cho cô một viên kẹo. Kẹo có đủ màu sắc, rực rỡ tươi sáng, cuối cùng đều được Quý Bạch Thanh cất vào một cái hộp nhỏ.Những viên kẹo sặc sỡ được bày trong căn nhà hiu quạnh, trông có chút lạc lõng.Thỉnh thoảng khi về nhà nằm trên giường, Quý Bạch Thanh sẽ nghĩ: hiện tại quan hệ của hai người có được coi là bạn bè không?Nhưng mỗi lần vừa nảy ra ý nghĩ này, cô lại tự dập tắt ngay.Một người là tiểu thư từ Kinh thị đến, nhìn thoáng qua đã biết gia cảnh ưu việt; một người là cẩu tạp chủng nhà địa chủ bị thôn dân hắt hủi cô lập, thế nào cũng không thể trở thành bạn bè được.Thân phận khác biệt chính là hố sâu khó vượt giữa hai người, chỉ là thái độ của Ôn Miểu đối với cô quá mức ôn hòa so với người khác, mới khiến cô sinh ra những ảo tưởng vô căn cứ ấy.Quý Bạch Thanh khẽ cười một tiếng, trong đêm tối tĩnh mịch, có thể nghe ra mấy phần giễu cợt trong nụ cười của cô.Khi gặp lại Ôn Miểu, cô lại trở về dáng vẻ lạnh nhạt trầm mặc thường ngày.Ban đầu Ôn Miểu không nhận ra bao nhiêu, tuy rằng ở chung với Quý Bạch Thanh không ít thời gian, nhưng trước giờ Quý Bạch Thanh vốn cũng ít nói.Qua hai ba ngày, Ôn Miểu mới mơ hồ cảm thấy cô đang cố ý xa cách, trong lòng hơi ngơ ngác.Quý Bạch Thanh đang giận mình sao?Sao tự nhiên lại không vui?Tan ca, Quý Bạch Thanh lại bị Ôn Miểu chặn lại. Cô không hiểu sao lại có chút ngại đối diện với ánh mắt kia, tầm mắt rơi hờ lên xương quai xanh tinh xảo hơi hõm xuống.Đôi mắt đẹp của Ôn Miểu nhìn cô mang theo mấy phần nghi hoặc, nhẹ giọng dò hỏi:
"Quý Bạch Thanh, ta chọc ngươi giận rồi sao?"Quý Bạch Thanh lắc đầu, ánh mắt lại rơi xuống những ngón tay mảnh khảnh đang đặt trên vạt áo mình, không biết nên giải thích thế nào.Ánh mắt của cô tựa như làm bỏng người khác, Ôn Miểu rụt tay lại, khẽ cắn môi, có chút mất tự nhiên.Mấy giây sau, nàng mới lại mở miệng, ngữ khí chắc chắn: "Ngươi chính là giận ta rồi, nếu không thì vì sao lại muốn xa lánh ta."Quý Bạch Thanh vốn đối với bất kỳ người hay việc gì cũng lạnh nhạt, nhưng trước đó đôi khi vẫn sẽ gọi tên Ôn Miểu.Quý Bạch Thanh thích gọi cô là Ôn Miểu hơn là Ôn trí thức. Giọng nói lạnh lẽo mỗi lần gọi tên, luôn khiến người ta liên tưởng đến cỏ bạc hà mát lành.Mà mấy ngày nay, số câu cô nói vốn đã ít lại càng ít hơn.Ngay cả cách xưng hô cũng toàn đổi thành "Ôn trí thức" xa cách hơn.Quý Bạch Thanh cũng không ngờ Ôn Miểu lại nhạy bén như vậy. Đối diện với chất vấn của nàng, kỳ thực thừa nhận thẳng ra cũng chẳng sao.Thế nhưng không hiểu vì sao, cô lại không muốn thẳng thắn thừa nhận.Cô hơi chau mày, phủ nhận: "Không có."Huống hồ vốn dĩ cũng không phải sự thật, cô nào có bản lĩnh lớn đến thế, còn dám giận Ôn Miểu.Cô không nhìn Ôn Miểu nữa, chỉ để lại một câu:
"Ôn trí thức, ta phải về nấu cơm rồi, ngươi cũng về sớm đi."Nói xong, cô cũng không quay đầu lại mà rời đi.Một trận gió thổi qua, thốc chiếc áo to rộng không vừa người trên người cô, lộ ra một vòng eo mảnh khảnh.Ôn Miểu nhìn bóng lưng cô, trong lòng dâng lên một chút mất mát.Số kẹo dạo trước đặc biệt đi mua ở cửa hàng hợp tác xã, dường như cũng không còn tác dụng nữa.Ngày hôm sau, khi đi làm, Quý Bạch Thanh chờ một lát, quả nhiên không thấy bóng dáng quen thuộc kia.Mảnh đất cạnh bên thiếu đi một người, chỉ còn cô đứng lẻ loi.Quý Bạch Thanh ngẩn ra một lúc, rồi lại cúi đầu lặng lẽ tiếp tục làm việc.Vài ngày tiếp theo cô cũng không còn thấy bóng Ôn Miểu nữa, lại trở về dáng vẻ một mình như trước kia.Sự xuất hiện của Ôn Miểu giống như một giọt mưa nhỏ, rơi xuống tim cô, chỉ khẽ gợn lên chút sóng lăn tăn.Sóng dần tan biến, không lưu lại dấu vết, cũng chẳng thay đổi gì trong cuộc sống của Quý Bạch Thanh.Một thân một mình vốn đã là điều cô quen thuộc từ lâu.Chỉ là thỉnh thoảng nhìn thấy ven đường có loài hoa dại vô danh nở rộ, Quý Bạch Thanh sẽ bất chợt nảy ra một ý nghĩ:—— Nếu là Ôn Miểu nhìn thấy hoa này, chắc hẳn sẽ bị hấp dẫn mà đứng lại không rời.Ý nghĩ ấy cũng chỉ thoáng qua như phù dung sớm nở tối tàn.Đôi lúc đến nhà kho trả nông cụ, nghe người ta bàn tán về đám thanh niên trí thức trong thôn, cô mới biết thì ra Ôn Miểu không hòa hợp với những người khác.Chẳng qua Ôn Miểu tính khí lớn, không chịu để mình chịu thiệt, năm người kia đều bị nàng chèn ép.Một ưu điểm như thế, khi nghe từ miệng thôn dân, lại biến thành tội lỗi ngập trời.Quý Bạch Thanh cúi mắt, nghĩ: rõ ràng đó là ưu điểm mới đúng.Một người tươi sáng phóng khoáng sao có thể cam tâm để người khác tùy tiện bắt nạt? Giống như đối với cô, biết được cô cố tình xa cách, Ôn Miểu không hề tự ủy khuất, mà thẳng thắn lựa chọn để cô như ý.Chỉ là hôm ấy khi vừa tan ca về nhà, cô lại không ngờ, sẽ nghe được tiếng khóc mềm mại vỡ vụn của người kia trong rừng trúc gần nhà.Nếu là người khác, cô tất nhiên chẳng quản làm gì.Nhưng đây rõ ràng là giọng của Ôn Miểu.Sao lại một mình trốn ở đây khóc lén?Quý Bạch Thanh bất giác cau mày, do dự thật lâu mé ngoài rừng trúc, cuối cùng vẫn lặng lẽ bước vào.Bước chân giẫm lên lá trúc, tất nhiên phát ra chút động tĩnh.Tiếng sột soạt rơi vào tai Ôn Miểu, vốn đang ngồi trên tảng đá, ôm gối rơi lệ, liền chôn mặt càng sâu hơn vào giữa cánh tay.Vốn tưởng nếu mình không để ý thì người ta sẽ thức thời mà đi.Không ngờ lại nghe thấy giọng nói thanh lạnh vang lên:"Ôn trí thức, ngươi ngồi ở đây cản ta đào măng rồi."Ôn Miểu nghe vậy, những giọt nước mắt vừa ngừng lại liền lại trào ra, nghẹn giọng đáp: "Ngươi đi chỗ khác."Chẳng lẽ không thấy ta đang khóc sao? Hơn nữa lúc ta ngồi xuống sao không thấy xung quanh có măng?! Quý Bạch Thanh cầm chiếc khăn tay mới lấy trong nhà, giọng cứng nhắc: "Ta chỉ muốn đào ngay bên cạnh ngươi thôi."Ôn Miểu ngẩng đầu lên trừng cô, đôi mắt đào hoa xinh đẹp phủ một tầng sương mờ, hồng đào lan quanh mắt, gương mặt vốn diễm lệ càng thêm rực rỡ.Nàng gào lên: "Ngươi không thấy ta đang khóc à?!"Quý Bạch Thanh lặng lẽ ngồi xuống, giơ lên khăn tay lau đi giọt lệ dưới mắt nàng."Lừa ngươi thôi, chỉ muốn giúp ngươi lau nước mắt." Cô khẽ nói.Khó mà diễn tả được cảm xúc gì, hai người đều không lên tiếng nữa.Một người lặng lẽ rơi nước mắt, một người lặng lẽ giúp kẻ đang khóc lau nước mắt.Quý Bạch Thanh thoáng nghĩ: nàng chẳng lẽ làm bằng nước sao? Một lần có thể rơi nhiều nước mắt đến thế.Từ khi có trí nhớ, cô chưa từng khóc nữa.Chỉ ngày Quý Liên qua đời, cô mới rơi mấy giọt, là giọt lệ vui mừng.Khóc đến cuối cùng, tâm trạng Ôn Miểu dần ổn định lại.Ngẩng nhìn gương mặt thanh tú tinh tế trước mắt không có chút sốt ruột nào, nàng thấy khó hiểu, hỏi:
"Không phải ngươi ghét ta sao?"Vì sao còn kiên nhẫn giúp ta lau nước mắt?Giọng nàng vừa khóc xong mềm oặt, nghe như đang làm nũng.Quý Bạch Thanh ngẩn ra, trả lời:
"Ta lúc nào nói ta ghét ngươi?"Ôn Miểu lại trừng cô:
"Hành động của ngươi nói rõ rồi."Rõ ràng muốn tách biệt khỏi ta như thế, ta đâu có ngốc.Quý Bạch Thanh không biết trả lời sao, cuối cùng chỉ đặt chiếc khăn tay vào lòng bàn tay Ôn Miểu.Cô tránh câu hỏi ấy, chỉ nói:
"Trời không còn sớm, ngươi mau về đi."Không ghét ngươi - cô chỉ dám trả lời trong lòng.Ôn Miểu lắc đầu, nhất quyết muốn có một câu trả lời, định đứng lên, nhưng vì ngồi quá lâu một tư thế nên chân đã tê cứng.Nàng đưa tay ra, thấy Quý Bạch Thanh hơi ngơ ngác nhìn mình, lại bĩu môi."Kéo ta một cái đi!"Quý Bạch Thanh kéo nàng dậy, Ôn Miểu vốn chân tê, bị kéo đứng lên liền mất thăng bằng, ngã thẳng vào lòng cô.Một cơ thể mềm mại đột ngột đập vào ngực, thân thể Quý Bạch Thanh thoáng cứng lại, không dám động đậy.Cảm nhận được sự căng cứng ấy, Ôn Miểu chống vai cô, rời ra đứng vững.Nàng không nhịn được nói:
"Ngươi ghét bỏ ta đến vậy sao?"Dù biết tính mình không được ưa, nhưng cũng đâu đến mức chẳng may ngã vào lòng người ta cũng bị chán ghét sao.Quý Bạch Thanh biết nàng hiểu lầm, cuối cùng không nhịn được giải thích:
"...Không phải ghét, chỉ là không quen."Ôn Miểu ngước mắt nhìn cô, lúc này mới thấy nơi vành tai trắng ngần ẩn dưới mái tóc đen đã nhuộm sắc đỏ.Nàng ngẩn ra, có chút ngượng ngùng dời mắt đi."Ồ."Tâm trạng vốn ủ dột đã tốt hơn đôi chút. Nhìn xung quanh dần dần chìm vào màn đêm, ánh trăng mông lung rọi xuống, nàng cũng biết ở lại nữa là không an toàn.Đi ra khỏi rừng trúc, sau lưng vang lên bước chân nhẹ nhàng của một người, sau đó âm thanh càng lúc càng nhỏ.Cho đến khi về đến điểm tập kết trí thức, Ôn Miểu quay đầu, vốn tưởng Quý Bạch Thanh đã đi, nhưng lại thấy bóng dáng cô vẫn ở không xa phía sau.Hóa ra vừa rồi vẫn luôn đi theo sau nàng sao?Rõ ràng là muốn xa cách ta trước, giờ lại tự đưa ta về tận nơi, rốt cuộc là có ý gì đây? Ôn Miểu nhất thời không hiểu.Nhưng tâm tình lại kỳ dị mà nhẹ nhõm hơn một chút.Về tới nơi, năm thanh niên trí thức kia đã bắt đầu ăn cơm. Thấy Ôn Miểu trở về, bầu không khí vốn ríu rít lập tức đông cứng.Ôn Miểu mắt chẳng thèm ngó, đi vào bếp múc cơm của mình.Vừa ngồi xuống bàn, Thẩm Niệm Niệm đã lên tiếng:
"Miểu Miểu, ta còn tưởng hôm nay ngươi không về ăn cơm, nên không nấu phần cho ngươi..."Nàng nhìn Ôn Miểu, nửa muốn nói nửa ngập ngừng:
"Cơm của ngươi ta để cho mấy nam trí thức rồi, bọn họ ăn khỏe, chỉ một chén chắc chắn không đủ."Thấy sắc mặt Ôn Miểu hơi lạnh, Thẩm Niệm Niệm lại ứa nước mắt, nhỏ giọng:
"Đều tại ta nấu ít quá, hay là ngươi ăn phần của ta đi? Ngày mai Lục Diên bọn họ đều phải đi làm, buổi tối ăn không no thì sẽ rất khổ."Ôn Miểu tiếp tục cúi đầu ăn cơm, không phản ứng Thẩm Niệm Niệm.Bên cạnh, mặt Thẩm Niệm Niệm dần lộ vẻ xấu hổ, cầu cứu nhìn về phía Lục Diên bọn họ."Lục Diên ca, đều tại ta..."Lục Diên ngắt lời:
"Được rồi, lần sau nấu nhiều thêm đi. Còn nữa, Ôn Miểu, lần sau nếu ngươi về ăn cơm thì nói trước với Niệm Niệm."Ôn Miểu bật cười, lạ lùng nhìn hắn một cái, trong mắt thoáng xẹt qua tia lạnh lẽo:
"Ta không về đây ăn cơm thì đi đâu ăn? Hai lỗ tai ngươi có kẹp cái đầu ở giữa không biết tự nghĩ à?"Một câu nói chửi hết cả đám, mấy người có mặt đều khó coi.Ôn Miểu vốn dĩ chẳng có nhiều khẩu vị, bị bọn họ nói thêm mấy câu lại càng chẳng còn muốn ăn.Nhưng nàng vẫn ăn hết phần trong chén.Xuống nông thôn rồi, nàng biết lương thực rất quý. Huống chi, nếu nàng không ăn, khẩu phần của nàng sẽ bị chia cho người khác.*Chuyện lần trước vô tình bắt gặp Ôn Miểu khóc, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu đều không ai nhắc lại.Hơn một tháng trôi qua, hai người rất ít có cơ hội gặp mặt.Cuộc sống của Quý Bạch Thanh lại trở về đơn điệu như trước.Thứ bảy có một trận mưa không nhỏ, nghĩ trong nhà lương thực chẳng còn bao nhiêu, sáng chủ nhật Quý Bạch Thanh đeo sọt lên núi.Lúc này trên núi cũng có không ít người đi hái rau dại, nhặt nấm, Quý Bạch Thanh không muốn chạm mặt, liền chọn con đường vắng vẻ hơn.Tiện tay bẻ mấy nhánh rau dương xỉ và rau tề bỏ vào sọt, cô lại tình cờ tìm được một cây mận núi, vỏ xanh nhìn đã khiến người ta thèm nhỏ dãi.Cô hái mấy quả chín, nhặt hơn chục quả rồi dừng lại.Hôm qua vừa mưa, đất cùng cành khô lá úa trên mặt đất vẫn còn ẩm, chỉ qua một đêm, nấm đã lục tục nhú lên.Cô kiếm một cành cây gạt lá khô ra, bắt đầu nhặt nấm thông.Đang chuyên tâm nhặt nấm bỏ vào sọt, tai Quý Bạch Thanh bỗng nghe thấy động tĩnh.Có người khác tới.Đang định nhặt hết đám nấm thông này rồi đổi chỗ, thì nghe thấy một giọng quen vang lên."Quý Bạch Thanh?"Quý Bạch Thanh quay đầu nhìn, quả nhiên là Ôn Miểu.Thấy cô nhìn qua, khóe môi Ôn Miểu hơi cong: "Trùng hợp quá."Quý Bạch Thanh xoa xoa trán, quả thật quá trùng hợp. Rõ ràng cô cố tình tìm chỗ ít người, không biết thế nào lại để Ôn Miểu phát hiện, còn vừa khéo chạm mặt.Ôn Miểu vừa rồi đi vòng một vòng bị lạc đường, không biết xuống núi thế nào, giờ gặp được người quen, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.Nàng bước mấy bước đến bên Quý Bạch Thanh, nhìn đống nấm đặt trên lá to, có chút kinh ngạc: "Những cái này chẳng phải đều độc sao?"Quý Bạch Thanh liếc thoáng qua đống nấm trắng toát trong sọt tre trên lưng nàng, im lặng một thoáng, thái dương giật nhẹ."...Ngươi nhặt mới là có độc đó, mau đổ đi."Hai người nhìn nhau một chốc, Ôn Miểu ngoan ngoãn đổ đống nấm trắng như tuyết trong sọt ra.Quý Bạch Thanh đem đám nấm độc chết người đó giẫm nát, rồi dẫn Ôn Miểu đi tìm một con suối nhỏ rửa tay.Sợ nàng lại nhặt trúng nấm độc, Quý Bạch Thanh dặn: "Ngươi theo ta, nhặt y như ta nhặt."Ôn Miểu gật đầu.Cuối cùng theo sau Quý Bạch Thanh nhặt được không ít nấm thông.Thấy sọt sắp đầy, Quý Bạch Thanh nhìn Ôn Miểu: "Về thôi."Ôn Miểu gật đầu, ánh mắt lướt qua một sườn đất, cuối cùng sáng lên."Đợi đã, Quý Bạch Thanh."Ánh mắt nghi hoặc của Quý Bạch Thanh dừng trên người nàng, Ôn Miểu đi về phía mép đất: "Sườn này hình như toàn củ sắn dây."Trước đây nàng từng đọc qua y thư của cô cô, dây leo kia rất giống.Quý Bạch Thanh nhìn nàng với vẻ ngờ vực, người này nấm còn chẳng phân biệt nổi, lại biết củ sắn dây?Ôn Miểu nhặt một cây gậy bắt đầu đào đất, cuối cùng quả thật đào ra được một củ to bằng bàn tay.Nàng xách lên cho Quý Bạch Thanh xem, mắt mày cong cong, đắc ý: "Ta đã nói mà!"Cả mảnh đất toàn củ sắn dây, hoàn toàn có thể giấu đi, đào về từ từ ăn.Ôn Miểu nghĩ vậy, đang định đưa củ sắn mới đào cho Quý Bạch Thanh, kết quả vừa bước lên lại lỡ dẫm phải một tảng đá trơn, cổ chân xoay mạnh, ngã ngồi xuống đất.Quần dài lập tức dính một mảng bùn, trên mặt cùng cánh tay trắng nõn lộ ra ngoài cũng bị bắn đầy bùn đất.Trông y như một con mèo hoa.Củ sắn lăn lông lốc trên đất, vừa hay lăn đến trước mặt Quý Bạch Thanh.Ôn Miểu bị ánh mắt mở to của Quý Bạch Thanh nhìn mà có chút mất mặt, đưa tay che mặt.Quý Bạch Thanh nửa quỳ xuống, thấy cổ chân nàng hơi đỏ, vừa chạm vào liền nghe tiếng hít khí.Cô không dám động thêm, chỉ hỏi một câu thừa: "Ngươi còn tự đứng lên được không?"Bàn tay Ôn Miểu hơi hạ xuống, lộ ra đôi mắt sáng ngời long lanh nước, thoạt nhìn có chút đáng thương."Không được..." Nàng nhỏ giọng trả lời.Quý Bạch Thanh khẽ thở dài, tháo sọt trên lưng, rồi ngồi xổm xuống trước mặt nàng."Lên đi, ta cõng ngươi xuống núi."Ôn Miểu nhìn tấm lưng gầy gầy, lại hơi chần chừ: "Nhưng ta không nhẹ đâu."Không nhẹ? Quý Bạch Thanh chợt nhớ lần trước đưa người đến trạm y tế, cảm giác rõ ràng như ôm một con mèo."Rất nhẹ, ta cõng được, lên đi."Nghe vậy, Ôn Miểu nhìn đống nấm rơi trên đất, lại nhỏ giọng: "Nấm vừa nhặt đều rơi rồi, để ta nhặt lại trước được không?"Quý Bạch Thanh không ngờ nàng còn nhớ chuyện này, chỉ đành cùng nàng nhặt lại những cây còn nguyên đặt vào sọt."Giờ có thể lên chưa?"Ôn Miểu phủi bùn trên tay, lúc này mới leo lên vai cô.Quý Bạch Thanh đỡ lấy chân nàng, nhìn thoáng qua sọt đầy bên cạnh, rồi lại nhìn bàn tay mảnh khảnh rơi trước ngực mình, cuối cùng vẫn quyết định để lại sọt một lát."Không đào sắn nữa sao?""Đưa ngươi xuống rồi quay lại."Sau lưng là cơ thể mềm mại của nàng, mỗi nhịp thở đều phả trên gáy, ấm nóng ẩm ướt. Không biết từ lúc nào, đầu mũi đã vương hương thơm của đối phương.Thân nhiệt Quý Bạch Thanh rất cao, cánh tay Ôn Miểu dán lên bên cổ cô, chỉ cảm thấy nóng quá mức.Nàng có chút bất an, đi được nửa sườn núi mới ngập ngừng mở miệng: "Ngươi mệt không?"Quý Bạch Thanh lắc đầu: "Không nặng."Mỗi bước cô đi rất vững, tiếng thở cũng ổn định, nhiệt độ vốn tưởng quá nóng, dần dà lại khiến Ôn Miểu thấy yên lòng.Đem người cõng đến trạm y tế, thím Trương ở đó trông thấy hai người, sắc mặt khó coi, nhưng vẫn lạnh lùng kiểm tra cổ chân Ôn Miểu, kê mấy miếng thuốc dán rồi đuổi họ đi.Ra khỏi trạm, Quý Bạch Thanh hỏi: "Đưa ngươi về điểm tập kết trí thức?"Vừa hỏi ra, cô chợt nhớ lời đồn trong thôn rằng Ôn Miểu không hòa hợp với mấy người kia.Quý Bạch Thanh lại do dự, nàng giờ bị thương, đi lại không tiện, mấy thanh niên trí thức khác có chịu chăm sóc không?Cô hồ đồ mở miệng: "Nếu không ngại thì đến nhà ta cũng được."Vừa nói xong đã thấy hối hận, điểm tập kết trí thức không tốt, nhưng nhà cô cũng chẳng phải nơi tử tế gì.Chỉ là còn chưa kịp hối hận, mắt Ôn Miểu đã sáng bừng, khẽ nói: "Không muốn về điểm trí thức."Quý Bạch Thanh chỉ đành nuốt lời định rút lại.Hôm nay nàng bị thương, cần được chăm sóc.Quý Bạch Thanh lặng lẽ cõng nàng về nhà, đặt ngồi lên ghế, nhìn quanh gian nhà, hơi lúng túng.Trong nhà đơn sơ thế này, không biết Ôn Miểu có chê không.Cô đi lấy một chậu nước, bảo Ôn Miểu tự lau sạch bùn đất, rồi mới giúp nàng xắn ống quần, xem cổ chân đỏ.May là chỉ đỏ, chưa sưng, chắc không nặng.Cô lấy khăn lạnh đắp một lúc, đặt thuốc cao lên bàn."Lát nữa ngươi tự dán vào, ta lên núi đào sắn."Nói xong, cô chọn thùng mang lên núi.Bị Quý Bạch Thanh bỏ lại trong nhà, ban đầu Ôn Miểu có chút ngại ngùng.Nhưng người đi một lúc lâu, nàng bưng ly nước uống, rồi bắt đầu tò mò quan sát căn nhà.Nhà rộng, nhưng ít đồ đạc, chỗ nào cũng sạch sẽ gọn gàng.Đợi một hồi vẫn chưa thấy cô về, Ôn Miểu chống cằm chờ, chán chường rồi không biết lúc nào ngủ thiếp đi trên bàn.Quý Bạch Thanh đào sắn đem về, tìm chỗ mát cất một nửa, để nửa còn lại chuẩn bị cho Ôn Miểu mang đi.Vào nhà, thấy Ôn Miểu đã ngủ say.Gò má nàng hơi nghiêng, ửng hồng nhạt, hàng mi rủ xuống rậm rạp cong cong.Quý Bạch Thanh do dự chốc lát, lấy áo mỏng phủ lên người nàng, mới vào bếp nấu cơm.Ngửi thấy hương cơm, Ôn Miểu mở mắt, áo ngoài rơi xuống ghế.Hẳn là Quý Bạch Thanh đắp cho mình.Nàng cũng thấy hơi đói.Quý Bạch Thanh bưng đồ ăn ra bàn, quay đầu thấy Ôn Miểu đã tỉnh.Cô lấy cây gậy chống mà Quý Liên từng dùng đưa cho Ôn Miểu: "Rửa tay ăn cơm thôi."Ôn Miểu gật đầu.Trên bàn có hai món, một dĩa sắn xào, một tô canh nấm.Quý Bạch Thanh đưa chén cơm đã xới cho nàng: "Ăn đi."Ôn Miểu gắp thử một miếng nấm, nước canh nhạt nhẽo, chẳng có vị gì, suýt tưởng mình đang ăn sống.Nàng ngẩng lên nhìn Quý Bạch Thanh đang im lặng ăn, lại gắp miếng sắn, vốn giòn ngọt, bị xào đến mềm nhũn, mà còn... rất mặn.Ôn Miểu lần nữa ngẩng lên nhìn cô, chỉ thấy cô chăm chú ăn, một miếng cơm một miếng rau, như chẳng thấy có gì khó nuốt.Chẳng lẽ vị giác người này có vấn đề? Ôn Miểu bỗng nhớ đến bà nàng, nấu ăn còn ngon hơn nhiều.Cuối cùng nàng khó khăn lắm mới ăn xong phần cơm, đợi Quý Bạch Thanh rửa chén xong mới uyển chuyển mở miệng: "Quý Bạch Thanh, ngươi học nấu ở đâu vậy?"Nàng uống ngụm nước, ép xuống vị mặn còn trong miệng."Tự mò mẫm." Quý Bạch Thanh hơi khó hiểu nhìn nàng, hỏi cái này làm gì?Chợt nhớ trước đây Quý Liên từng đánh cô vì nấu dở, Quý Bạch Thanh liền hiểu ra."Khó ăn lắm phải không?"Ôn Miểu lắc đầu, giọng uyển chuyển: "Chỉ là cảm thấy vẫn còn nhiều chỗ cần tiến bộ."Ở điểm trí thức, các nàng thay phiên nhau nấu cơm, Ôn Miểu vốn tưởng mình nấu đã tệ, không ngờ so với Quý Bạch Thanh, nàng còn coi như có thiên phú.Quý Bạch Thanh lặng lẽ nhớ lại mùi vị vừa rồi, với cô thì cơm rau gì cũng như nhau, chỉ cần ăn no là được.Cô hơi áy náy nhìn đối phương: "Xin lỗi."Ôn Miểu chống cằm nhìn cô, nhè nhẹ đung đưa chân: "Ta đâu có nói ngươi nấu dở, nhưng ngươi có thể rửa củ sắn cho ta ăn không?"Quý Bạch Thanh rửa hai củ, đưa nàng một củ, còn mình cũng cắn một củ.Củ sắn sống ăn vào giòn ngọt, ngon hơn hẳn so với khi xào.Cảm nhận vị ngọt trong miệng, Quý Bạch Thanh nhìn sang, quả nhiên thấy Ôn Miểu mày mắt cong cong, nét mặt tràn đầy vui vẻ.Nàng rất thích vị ngọt, Quý Bạch Thanh rút ra kết luận này.Trước khi Ôn Miểu nhận ra, cô liền thu lại ánh nhìn.Ôn Miểu chậm một nhịp mới quay lại nhìn, ngắm gương mặt nghiêng của cô một lúc, rồi hỏi: "Trong nhà ngươi không còn ai khác sao?"Quý Bạch Thanh trả lời: "Ừ, cha nương ta đều mất rồi, ông cũng mất mấy năm."Nghe vậy, Ôn Miểu bỗng có chút hối hận.Nàng chỉ muốn tìm chuyện nói đỡ gượng, không ngờ... vốn không nên hỏi.Cúi đầu, Ôn Miểu chậm rãi nói: "Xin lỗi... ta không biết."Quý Bạch Thanh sắc mặt bình thản: "Không cần xin lỗi, ngươi không biết, ta cũng không để ý.""Ta cũng không còn mẹ." Ôn Miểu nghĩ nghĩ, cùng đối phương chia sẻ bí mật của mình, kể cả chuyện mình bị sắp đặt xuống nông thôn.Nghe xong, Quý Bạch Thanh có chút không kịp phản ứng. Thì ra Ôn Miểu trông kiêu kỳ diễm lệ cũng từng trải qua những chuyện thế này sao?Cô vốn nghĩ, Ôn Miểu chắc chắn là lớn lên trong nuông chiều, không ngờ cũng từng chịu nhiều việc không ai biết.Ôn Miểu nói xong, thấy ánh mắt Quý Bạch Thanh nhìn mình thay đổi, liền chọc nhẹ vai cô."Làm gì đó? Đừng có thương hại ta."Quý Bạch Thanh thu lại ánh mắt."Không có thương hại ngươi."Ngay cả bản thân còn lo không xong, lấy đâu tâm tư thương hại người khác.Cô chỉ chợt thấy mình và Ôn Miểu có chút giống nhau, nhưng cũng chỉ thế.Nghĩ ngợi vẩn vơ, Ôn Miểu gọi tên cô."Quý Bạch Thanh, trong nhà ngươi có sách không?"Nói xong chuyện mình, nàng không tiện nói tiếp, tìm sách đọc để tự nhiên hơn.Quý Bạch Thanh gật đầu, vào phòng Quý Liên tùy tiện rút mấy cuốn ra."Ngươi muốn cuốn nào?" Cô bày ra trước mặt Ôn Miểu.Ôn Miểu nhìn kỹ: "Cuốn du ký kia đi, đưa ta."Quý Bạch Thanh so chữ trên bìa, cuối cùng thở dài, đưa ra: "Ngươi tự lấy đi, ta không biết chữ."Ôn Miểu nghe vậy, tay cầm sách khựng lại, rồi chẳng còn tâm trạng đọc, tùy tiện lấy cuốn trên cùng.Cổ họng có chút khô, nàng cẩn thận nhìn Quý Bạch Thanh: "Ngươi một chữ cũng không biết sao?"Quý Bạch Thanh thản nhiên gật đầu, rồi lại nghĩ nghĩ, chần chừ nói: "Biết vài chữ đơn giản."Trong lòng Ôn Miểu hơi chua xót, cúi đầu mở sách, phát hiện toàn nội dung mình chẳng hứng thú.Người trông nho nhã thông minh như vậy, không ngờ lại mù chữ, Ôn Miểu hoàn toàn không ngờ.Nàng nắm chặt trang giấy, hồi lâu vẫn chưa lật sang.Ôn Hướng Vinh từng dặn nàng, con gái nhất định phải đọc nhiều sách, biết nhiều chữ, sau này mới làm nên việc.Rõ ràng trong thôn có trường, học phí cũng không đắt, sao Quý Bạch Thanh lại không biết chữ?Quý Bạch Thanh cũng không rõ vì sao Ôn Miểu bỗng lặng im, cô không biết làm gì, bèn lấy chổi quét lá ngoài sân.Thời gian trôi qua bất giác, đến khi mặt trời xế bóng, cô mới quay lại nhà chính.Cô hỏi Ôn Miểu: "Tối nay còn ăn ở đây không?"Ôn Miểu lắc đầu: "Ta đi về."Nghe vậy, Quý Bạch Thanh không bất ngờ, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ cho nàng, một sọt tre và một thùng sắn.Thấy cô định đưa cả thùng sắn về điểm trí thức, Ôn Miểu vội ngăn: "Đều là ngươi đào, không cần cho ta.""Không được." Quý Bạch Thanh nhíu mày, "Nếu không phải ngươi phát hiện, ta đâu biết, mà ta cũng đã giữ một nửa."Ôn Miểu khuyên thế nào cũng không lay chuyển, cuối cùng nhìn số sắn thuộc về mình, chỉ đành nói: "Vậy cứ để chỗ ngươi, ta không muốn cho mấy người ở điểm trí thức hưởng, ngươi chỉ cần để vài củ vào giỏ là được."Quý Bạch Thanh lặng lẽ làm theo.Trên đường về, cô cõng sọt cho Ôn Miểu, một tay đỡ để nàng đi đỡ mệt.Thôn dân thấy hai người lại kề vai, ánh mắt nhìn theo đầy chán ghét.Một bà thím tưởng Ôn Miểu mới tới chưa rõ thân phận Quý Bạch Thanh, liền khuyên:"Ôn trí thức, ngươi không biết, đây là cẩu tạp chủng nhà địa chủ trong thôn, gần nó sẽ xui xẻo, ngươi đừng lại gần quá."Nghe vậy, bàn tay đang đỡ nàng hơi cứng đờ.Đây chẳng phải lần đầu có người nói vậy trước mặt nàng. Ôn Miểu ngẩng lên nhìn bà ta, nghiêm túc: "Đại nương, ta mặc kệ nàng là ai, ta chỉ coi nàng là bạn ta thôi."Cảm giác bàn tay kia muốn rút lại, Ôn Miểu liền nắm chặt đầu ngón tay Quý Bạch Thanh, không buông.Nghe nàng nói lời này, bà thím thấy lòng tốt của mình bị xem thành lòng lang dạ thú, nháy mắt đen mặt. "Dù sao ta cũng nhắc trước rồi, sau này xui đừng trách ta không nói." Nói xong, bà ngoắt eo bỏ đi.Ôn Miểu quay đầu nhìn Quý Bạch Thanh, thúc giục: "Đi thôi."Quý Bạch Thanh nhìn bàn tay đang nắm ngón tay mình, cuối cùng vẫn gật đầu.Hai người đi cùng, xung quanh tiếng xì xào không dứt, nào "hồ ly tinh", nào "chó địa chủ"... Quý Bạch Thanh nhìn Ôn Miểu, sắc mặt nàng không có gì thay đổi.Đưa người đến cửa, Ôn Miểu không để cô đi ngay."Quý Bạch Thanh, ngươi nghe thấy lời ta vừa nói chứ?"Lời nào? Quý Bạch Thanh trong lòng đã có đáp án, nhưng lại không dám chắc.Cô né ánh mắt Ôn Miểu, bên tai lại vang giọng nói mềm ấm:"Ta nói chúng ta là bạn, ngươi thấy chúng ta có thể làm bạn không?"Tim Quý Bạch Thanh đập hơi hơi nhanh hơn, không kìm được ngẩng nhìn người trước mặt.Đôi mắt nàng trong trẻo dịu dàng, chờ đợi đáp án.Lời phủ nhận vốn muốn nói, lại không sao thốt ra, thật lâu sau, cô nhẹ giọng trả lời: "Có thể."Ôn Miểu cong mắt, tâm tình vui vẻ hơn mấy phần, lại hỏi: "Vậy lần sau ta có thể tiếp tục làm cùng ngươi không?"Quý Bạch Thanh không hiểu sao nàng luôn muốn cùng mình làm việc nặng, liền lắc đầu từ chối."Không được."Nào ngờ Ôn Miểu hừ một tiếng, liếc cô một cái: "Ta mới không nghe ngươi."Nàng đã chịu đủ cảnh phải nghe bọn Lục Diên lải nhải, so ra, nàng vẫn thích ở cạnh một người ít lời như Quý Bạch Thanh hơn.Nói xong, nàng chống gậy quay vào, một lọn tóc mang hương thơm quét qua mũi Quý Bạch Thanh.Quý Bạch Thanh sững ra mấy giây, lúc về đầu óc vẫn còn trống rỗng.Cô và Ôn Miểu đã trở thành bạn?Nghe sao mà lạ quá.Buổi tối nấu cơm, nhớ đến vẻ mặt Ôn Miểu hỏi cô về tay nghề, Quý Bạch Thanh trong lúc xào rau thử nếm vài lần, món ăn làm ra dường như ngon hơn lúc trưa đôi chút.Biết vậy lúc trưa nấu ăn cũng nếm thử trước thì tốt rồi.
"Quý Bạch Thanh, ta chọc ngươi giận rồi sao?"Quý Bạch Thanh lắc đầu, ánh mắt lại rơi xuống những ngón tay mảnh khảnh đang đặt trên vạt áo mình, không biết nên giải thích thế nào.Ánh mắt của cô tựa như làm bỏng người khác, Ôn Miểu rụt tay lại, khẽ cắn môi, có chút mất tự nhiên.Mấy giây sau, nàng mới lại mở miệng, ngữ khí chắc chắn: "Ngươi chính là giận ta rồi, nếu không thì vì sao lại muốn xa lánh ta."Quý Bạch Thanh vốn đối với bất kỳ người hay việc gì cũng lạnh nhạt, nhưng trước đó đôi khi vẫn sẽ gọi tên Ôn Miểu.Quý Bạch Thanh thích gọi cô là Ôn Miểu hơn là Ôn trí thức. Giọng nói lạnh lẽo mỗi lần gọi tên, luôn khiến người ta liên tưởng đến cỏ bạc hà mát lành.Mà mấy ngày nay, số câu cô nói vốn đã ít lại càng ít hơn.Ngay cả cách xưng hô cũng toàn đổi thành "Ôn trí thức" xa cách hơn.Quý Bạch Thanh cũng không ngờ Ôn Miểu lại nhạy bén như vậy. Đối diện với chất vấn của nàng, kỳ thực thừa nhận thẳng ra cũng chẳng sao.Thế nhưng không hiểu vì sao, cô lại không muốn thẳng thắn thừa nhận.Cô hơi chau mày, phủ nhận: "Không có."Huống hồ vốn dĩ cũng không phải sự thật, cô nào có bản lĩnh lớn đến thế, còn dám giận Ôn Miểu.Cô không nhìn Ôn Miểu nữa, chỉ để lại một câu:
"Ôn trí thức, ta phải về nấu cơm rồi, ngươi cũng về sớm đi."Nói xong, cô cũng không quay đầu lại mà rời đi.Một trận gió thổi qua, thốc chiếc áo to rộng không vừa người trên người cô, lộ ra một vòng eo mảnh khảnh.Ôn Miểu nhìn bóng lưng cô, trong lòng dâng lên một chút mất mát.Số kẹo dạo trước đặc biệt đi mua ở cửa hàng hợp tác xã, dường như cũng không còn tác dụng nữa.Ngày hôm sau, khi đi làm, Quý Bạch Thanh chờ một lát, quả nhiên không thấy bóng dáng quen thuộc kia.Mảnh đất cạnh bên thiếu đi một người, chỉ còn cô đứng lẻ loi.Quý Bạch Thanh ngẩn ra một lúc, rồi lại cúi đầu lặng lẽ tiếp tục làm việc.Vài ngày tiếp theo cô cũng không còn thấy bóng Ôn Miểu nữa, lại trở về dáng vẻ một mình như trước kia.Sự xuất hiện của Ôn Miểu giống như một giọt mưa nhỏ, rơi xuống tim cô, chỉ khẽ gợn lên chút sóng lăn tăn.Sóng dần tan biến, không lưu lại dấu vết, cũng chẳng thay đổi gì trong cuộc sống của Quý Bạch Thanh.Một thân một mình vốn đã là điều cô quen thuộc từ lâu.Chỉ là thỉnh thoảng nhìn thấy ven đường có loài hoa dại vô danh nở rộ, Quý Bạch Thanh sẽ bất chợt nảy ra một ý nghĩ:—— Nếu là Ôn Miểu nhìn thấy hoa này, chắc hẳn sẽ bị hấp dẫn mà đứng lại không rời.Ý nghĩ ấy cũng chỉ thoáng qua như phù dung sớm nở tối tàn.Đôi lúc đến nhà kho trả nông cụ, nghe người ta bàn tán về đám thanh niên trí thức trong thôn, cô mới biết thì ra Ôn Miểu không hòa hợp với những người khác.Chẳng qua Ôn Miểu tính khí lớn, không chịu để mình chịu thiệt, năm người kia đều bị nàng chèn ép.Một ưu điểm như thế, khi nghe từ miệng thôn dân, lại biến thành tội lỗi ngập trời.Quý Bạch Thanh cúi mắt, nghĩ: rõ ràng đó là ưu điểm mới đúng.Một người tươi sáng phóng khoáng sao có thể cam tâm để người khác tùy tiện bắt nạt? Giống như đối với cô, biết được cô cố tình xa cách, Ôn Miểu không hề tự ủy khuất, mà thẳng thắn lựa chọn để cô như ý.Chỉ là hôm ấy khi vừa tan ca về nhà, cô lại không ngờ, sẽ nghe được tiếng khóc mềm mại vỡ vụn của người kia trong rừng trúc gần nhà.Nếu là người khác, cô tất nhiên chẳng quản làm gì.Nhưng đây rõ ràng là giọng của Ôn Miểu.Sao lại một mình trốn ở đây khóc lén?Quý Bạch Thanh bất giác cau mày, do dự thật lâu mé ngoài rừng trúc, cuối cùng vẫn lặng lẽ bước vào.Bước chân giẫm lên lá trúc, tất nhiên phát ra chút động tĩnh.Tiếng sột soạt rơi vào tai Ôn Miểu, vốn đang ngồi trên tảng đá, ôm gối rơi lệ, liền chôn mặt càng sâu hơn vào giữa cánh tay.Vốn tưởng nếu mình không để ý thì người ta sẽ thức thời mà đi.Không ngờ lại nghe thấy giọng nói thanh lạnh vang lên:"Ôn trí thức, ngươi ngồi ở đây cản ta đào măng rồi."Ôn Miểu nghe vậy, những giọt nước mắt vừa ngừng lại liền lại trào ra, nghẹn giọng đáp: "Ngươi đi chỗ khác."Chẳng lẽ không thấy ta đang khóc sao? Hơn nữa lúc ta ngồi xuống sao không thấy xung quanh có măng?! Quý Bạch Thanh cầm chiếc khăn tay mới lấy trong nhà, giọng cứng nhắc: "Ta chỉ muốn đào ngay bên cạnh ngươi thôi."Ôn Miểu ngẩng đầu lên trừng cô, đôi mắt đào hoa xinh đẹp phủ một tầng sương mờ, hồng đào lan quanh mắt, gương mặt vốn diễm lệ càng thêm rực rỡ.Nàng gào lên: "Ngươi không thấy ta đang khóc à?!"Quý Bạch Thanh lặng lẽ ngồi xuống, giơ lên khăn tay lau đi giọt lệ dưới mắt nàng."Lừa ngươi thôi, chỉ muốn giúp ngươi lau nước mắt." Cô khẽ nói.Khó mà diễn tả được cảm xúc gì, hai người đều không lên tiếng nữa.Một người lặng lẽ rơi nước mắt, một người lặng lẽ giúp kẻ đang khóc lau nước mắt.Quý Bạch Thanh thoáng nghĩ: nàng chẳng lẽ làm bằng nước sao? Một lần có thể rơi nhiều nước mắt đến thế.Từ khi có trí nhớ, cô chưa từng khóc nữa.Chỉ ngày Quý Liên qua đời, cô mới rơi mấy giọt, là giọt lệ vui mừng.Khóc đến cuối cùng, tâm trạng Ôn Miểu dần ổn định lại.Ngẩng nhìn gương mặt thanh tú tinh tế trước mắt không có chút sốt ruột nào, nàng thấy khó hiểu, hỏi:
"Không phải ngươi ghét ta sao?"Vì sao còn kiên nhẫn giúp ta lau nước mắt?Giọng nàng vừa khóc xong mềm oặt, nghe như đang làm nũng.Quý Bạch Thanh ngẩn ra, trả lời:
"Ta lúc nào nói ta ghét ngươi?"Ôn Miểu lại trừng cô:
"Hành động của ngươi nói rõ rồi."Rõ ràng muốn tách biệt khỏi ta như thế, ta đâu có ngốc.Quý Bạch Thanh không biết trả lời sao, cuối cùng chỉ đặt chiếc khăn tay vào lòng bàn tay Ôn Miểu.Cô tránh câu hỏi ấy, chỉ nói:
"Trời không còn sớm, ngươi mau về đi."Không ghét ngươi - cô chỉ dám trả lời trong lòng.Ôn Miểu lắc đầu, nhất quyết muốn có một câu trả lời, định đứng lên, nhưng vì ngồi quá lâu một tư thế nên chân đã tê cứng.Nàng đưa tay ra, thấy Quý Bạch Thanh hơi ngơ ngác nhìn mình, lại bĩu môi."Kéo ta một cái đi!"Quý Bạch Thanh kéo nàng dậy, Ôn Miểu vốn chân tê, bị kéo đứng lên liền mất thăng bằng, ngã thẳng vào lòng cô.Một cơ thể mềm mại đột ngột đập vào ngực, thân thể Quý Bạch Thanh thoáng cứng lại, không dám động đậy.Cảm nhận được sự căng cứng ấy, Ôn Miểu chống vai cô, rời ra đứng vững.Nàng không nhịn được nói:
"Ngươi ghét bỏ ta đến vậy sao?"Dù biết tính mình không được ưa, nhưng cũng đâu đến mức chẳng may ngã vào lòng người ta cũng bị chán ghét sao.Quý Bạch Thanh biết nàng hiểu lầm, cuối cùng không nhịn được giải thích:
"...Không phải ghét, chỉ là không quen."Ôn Miểu ngước mắt nhìn cô, lúc này mới thấy nơi vành tai trắng ngần ẩn dưới mái tóc đen đã nhuộm sắc đỏ.Nàng ngẩn ra, có chút ngượng ngùng dời mắt đi."Ồ."Tâm trạng vốn ủ dột đã tốt hơn đôi chút. Nhìn xung quanh dần dần chìm vào màn đêm, ánh trăng mông lung rọi xuống, nàng cũng biết ở lại nữa là không an toàn.Đi ra khỏi rừng trúc, sau lưng vang lên bước chân nhẹ nhàng của một người, sau đó âm thanh càng lúc càng nhỏ.Cho đến khi về đến điểm tập kết trí thức, Ôn Miểu quay đầu, vốn tưởng Quý Bạch Thanh đã đi, nhưng lại thấy bóng dáng cô vẫn ở không xa phía sau.Hóa ra vừa rồi vẫn luôn đi theo sau nàng sao?Rõ ràng là muốn xa cách ta trước, giờ lại tự đưa ta về tận nơi, rốt cuộc là có ý gì đây? Ôn Miểu nhất thời không hiểu.Nhưng tâm tình lại kỳ dị mà nhẹ nhõm hơn một chút.Về tới nơi, năm thanh niên trí thức kia đã bắt đầu ăn cơm. Thấy Ôn Miểu trở về, bầu không khí vốn ríu rít lập tức đông cứng.Ôn Miểu mắt chẳng thèm ngó, đi vào bếp múc cơm của mình.Vừa ngồi xuống bàn, Thẩm Niệm Niệm đã lên tiếng:
"Miểu Miểu, ta còn tưởng hôm nay ngươi không về ăn cơm, nên không nấu phần cho ngươi..."Nàng nhìn Ôn Miểu, nửa muốn nói nửa ngập ngừng:
"Cơm của ngươi ta để cho mấy nam trí thức rồi, bọn họ ăn khỏe, chỉ một chén chắc chắn không đủ."Thấy sắc mặt Ôn Miểu hơi lạnh, Thẩm Niệm Niệm lại ứa nước mắt, nhỏ giọng:
"Đều tại ta nấu ít quá, hay là ngươi ăn phần của ta đi? Ngày mai Lục Diên bọn họ đều phải đi làm, buổi tối ăn không no thì sẽ rất khổ."Ôn Miểu tiếp tục cúi đầu ăn cơm, không phản ứng Thẩm Niệm Niệm.Bên cạnh, mặt Thẩm Niệm Niệm dần lộ vẻ xấu hổ, cầu cứu nhìn về phía Lục Diên bọn họ."Lục Diên ca, đều tại ta..."Lục Diên ngắt lời:
"Được rồi, lần sau nấu nhiều thêm đi. Còn nữa, Ôn Miểu, lần sau nếu ngươi về ăn cơm thì nói trước với Niệm Niệm."Ôn Miểu bật cười, lạ lùng nhìn hắn một cái, trong mắt thoáng xẹt qua tia lạnh lẽo:
"Ta không về đây ăn cơm thì đi đâu ăn? Hai lỗ tai ngươi có kẹp cái đầu ở giữa không biết tự nghĩ à?"Một câu nói chửi hết cả đám, mấy người có mặt đều khó coi.Ôn Miểu vốn dĩ chẳng có nhiều khẩu vị, bị bọn họ nói thêm mấy câu lại càng chẳng còn muốn ăn.Nhưng nàng vẫn ăn hết phần trong chén.Xuống nông thôn rồi, nàng biết lương thực rất quý. Huống chi, nếu nàng không ăn, khẩu phần của nàng sẽ bị chia cho người khác.*Chuyện lần trước vô tình bắt gặp Ôn Miểu khóc, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu đều không ai nhắc lại.Hơn một tháng trôi qua, hai người rất ít có cơ hội gặp mặt.Cuộc sống của Quý Bạch Thanh lại trở về đơn điệu như trước.Thứ bảy có một trận mưa không nhỏ, nghĩ trong nhà lương thực chẳng còn bao nhiêu, sáng chủ nhật Quý Bạch Thanh đeo sọt lên núi.Lúc này trên núi cũng có không ít người đi hái rau dại, nhặt nấm, Quý Bạch Thanh không muốn chạm mặt, liền chọn con đường vắng vẻ hơn.Tiện tay bẻ mấy nhánh rau dương xỉ và rau tề bỏ vào sọt, cô lại tình cờ tìm được một cây mận núi, vỏ xanh nhìn đã khiến người ta thèm nhỏ dãi.Cô hái mấy quả chín, nhặt hơn chục quả rồi dừng lại.Hôm qua vừa mưa, đất cùng cành khô lá úa trên mặt đất vẫn còn ẩm, chỉ qua một đêm, nấm đã lục tục nhú lên.Cô kiếm một cành cây gạt lá khô ra, bắt đầu nhặt nấm thông.Đang chuyên tâm nhặt nấm bỏ vào sọt, tai Quý Bạch Thanh bỗng nghe thấy động tĩnh.Có người khác tới.Đang định nhặt hết đám nấm thông này rồi đổi chỗ, thì nghe thấy một giọng quen vang lên."Quý Bạch Thanh?"Quý Bạch Thanh quay đầu nhìn, quả nhiên là Ôn Miểu.Thấy cô nhìn qua, khóe môi Ôn Miểu hơi cong: "Trùng hợp quá."Quý Bạch Thanh xoa xoa trán, quả thật quá trùng hợp. Rõ ràng cô cố tình tìm chỗ ít người, không biết thế nào lại để Ôn Miểu phát hiện, còn vừa khéo chạm mặt.Ôn Miểu vừa rồi đi vòng một vòng bị lạc đường, không biết xuống núi thế nào, giờ gặp được người quen, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.Nàng bước mấy bước đến bên Quý Bạch Thanh, nhìn đống nấm đặt trên lá to, có chút kinh ngạc: "Những cái này chẳng phải đều độc sao?"Quý Bạch Thanh liếc thoáng qua đống nấm trắng toát trong sọt tre trên lưng nàng, im lặng một thoáng, thái dương giật nhẹ."...Ngươi nhặt mới là có độc đó, mau đổ đi."Hai người nhìn nhau một chốc, Ôn Miểu ngoan ngoãn đổ đống nấm trắng như tuyết trong sọt ra.Quý Bạch Thanh đem đám nấm độc chết người đó giẫm nát, rồi dẫn Ôn Miểu đi tìm một con suối nhỏ rửa tay.Sợ nàng lại nhặt trúng nấm độc, Quý Bạch Thanh dặn: "Ngươi theo ta, nhặt y như ta nhặt."Ôn Miểu gật đầu.Cuối cùng theo sau Quý Bạch Thanh nhặt được không ít nấm thông.Thấy sọt sắp đầy, Quý Bạch Thanh nhìn Ôn Miểu: "Về thôi."Ôn Miểu gật đầu, ánh mắt lướt qua một sườn đất, cuối cùng sáng lên."Đợi đã, Quý Bạch Thanh."Ánh mắt nghi hoặc của Quý Bạch Thanh dừng trên người nàng, Ôn Miểu đi về phía mép đất: "Sườn này hình như toàn củ sắn dây."Trước đây nàng từng đọc qua y thư của cô cô, dây leo kia rất giống.Quý Bạch Thanh nhìn nàng với vẻ ngờ vực, người này nấm còn chẳng phân biệt nổi, lại biết củ sắn dây?Ôn Miểu nhặt một cây gậy bắt đầu đào đất, cuối cùng quả thật đào ra được một củ to bằng bàn tay.Nàng xách lên cho Quý Bạch Thanh xem, mắt mày cong cong, đắc ý: "Ta đã nói mà!"Cả mảnh đất toàn củ sắn dây, hoàn toàn có thể giấu đi, đào về từ từ ăn.Ôn Miểu nghĩ vậy, đang định đưa củ sắn mới đào cho Quý Bạch Thanh, kết quả vừa bước lên lại lỡ dẫm phải một tảng đá trơn, cổ chân xoay mạnh, ngã ngồi xuống đất.Quần dài lập tức dính một mảng bùn, trên mặt cùng cánh tay trắng nõn lộ ra ngoài cũng bị bắn đầy bùn đất.Trông y như một con mèo hoa.Củ sắn lăn lông lốc trên đất, vừa hay lăn đến trước mặt Quý Bạch Thanh.Ôn Miểu bị ánh mắt mở to của Quý Bạch Thanh nhìn mà có chút mất mặt, đưa tay che mặt.Quý Bạch Thanh nửa quỳ xuống, thấy cổ chân nàng hơi đỏ, vừa chạm vào liền nghe tiếng hít khí.Cô không dám động thêm, chỉ hỏi một câu thừa: "Ngươi còn tự đứng lên được không?"Bàn tay Ôn Miểu hơi hạ xuống, lộ ra đôi mắt sáng ngời long lanh nước, thoạt nhìn có chút đáng thương."Không được..." Nàng nhỏ giọng trả lời.Quý Bạch Thanh khẽ thở dài, tháo sọt trên lưng, rồi ngồi xổm xuống trước mặt nàng."Lên đi, ta cõng ngươi xuống núi."Ôn Miểu nhìn tấm lưng gầy gầy, lại hơi chần chừ: "Nhưng ta không nhẹ đâu."Không nhẹ? Quý Bạch Thanh chợt nhớ lần trước đưa người đến trạm y tế, cảm giác rõ ràng như ôm một con mèo."Rất nhẹ, ta cõng được, lên đi."Nghe vậy, Ôn Miểu nhìn đống nấm rơi trên đất, lại nhỏ giọng: "Nấm vừa nhặt đều rơi rồi, để ta nhặt lại trước được không?"Quý Bạch Thanh không ngờ nàng còn nhớ chuyện này, chỉ đành cùng nàng nhặt lại những cây còn nguyên đặt vào sọt."Giờ có thể lên chưa?"Ôn Miểu phủi bùn trên tay, lúc này mới leo lên vai cô.Quý Bạch Thanh đỡ lấy chân nàng, nhìn thoáng qua sọt đầy bên cạnh, rồi lại nhìn bàn tay mảnh khảnh rơi trước ngực mình, cuối cùng vẫn quyết định để lại sọt một lát."Không đào sắn nữa sao?""Đưa ngươi xuống rồi quay lại."Sau lưng là cơ thể mềm mại của nàng, mỗi nhịp thở đều phả trên gáy, ấm nóng ẩm ướt. Không biết từ lúc nào, đầu mũi đã vương hương thơm của đối phương.Thân nhiệt Quý Bạch Thanh rất cao, cánh tay Ôn Miểu dán lên bên cổ cô, chỉ cảm thấy nóng quá mức.Nàng có chút bất an, đi được nửa sườn núi mới ngập ngừng mở miệng: "Ngươi mệt không?"Quý Bạch Thanh lắc đầu: "Không nặng."Mỗi bước cô đi rất vững, tiếng thở cũng ổn định, nhiệt độ vốn tưởng quá nóng, dần dà lại khiến Ôn Miểu thấy yên lòng.Đem người cõng đến trạm y tế, thím Trương ở đó trông thấy hai người, sắc mặt khó coi, nhưng vẫn lạnh lùng kiểm tra cổ chân Ôn Miểu, kê mấy miếng thuốc dán rồi đuổi họ đi.Ra khỏi trạm, Quý Bạch Thanh hỏi: "Đưa ngươi về điểm tập kết trí thức?"Vừa hỏi ra, cô chợt nhớ lời đồn trong thôn rằng Ôn Miểu không hòa hợp với mấy người kia.Quý Bạch Thanh lại do dự, nàng giờ bị thương, đi lại không tiện, mấy thanh niên trí thức khác có chịu chăm sóc không?Cô hồ đồ mở miệng: "Nếu không ngại thì đến nhà ta cũng được."Vừa nói xong đã thấy hối hận, điểm tập kết trí thức không tốt, nhưng nhà cô cũng chẳng phải nơi tử tế gì.Chỉ là còn chưa kịp hối hận, mắt Ôn Miểu đã sáng bừng, khẽ nói: "Không muốn về điểm trí thức."Quý Bạch Thanh chỉ đành nuốt lời định rút lại.Hôm nay nàng bị thương, cần được chăm sóc.Quý Bạch Thanh lặng lẽ cõng nàng về nhà, đặt ngồi lên ghế, nhìn quanh gian nhà, hơi lúng túng.Trong nhà đơn sơ thế này, không biết Ôn Miểu có chê không.Cô đi lấy một chậu nước, bảo Ôn Miểu tự lau sạch bùn đất, rồi mới giúp nàng xắn ống quần, xem cổ chân đỏ.May là chỉ đỏ, chưa sưng, chắc không nặng.Cô lấy khăn lạnh đắp một lúc, đặt thuốc cao lên bàn."Lát nữa ngươi tự dán vào, ta lên núi đào sắn."Nói xong, cô chọn thùng mang lên núi.Bị Quý Bạch Thanh bỏ lại trong nhà, ban đầu Ôn Miểu có chút ngại ngùng.Nhưng người đi một lúc lâu, nàng bưng ly nước uống, rồi bắt đầu tò mò quan sát căn nhà.Nhà rộng, nhưng ít đồ đạc, chỗ nào cũng sạch sẽ gọn gàng.Đợi một hồi vẫn chưa thấy cô về, Ôn Miểu chống cằm chờ, chán chường rồi không biết lúc nào ngủ thiếp đi trên bàn.Quý Bạch Thanh đào sắn đem về, tìm chỗ mát cất một nửa, để nửa còn lại chuẩn bị cho Ôn Miểu mang đi.Vào nhà, thấy Ôn Miểu đã ngủ say.Gò má nàng hơi nghiêng, ửng hồng nhạt, hàng mi rủ xuống rậm rạp cong cong.Quý Bạch Thanh do dự chốc lát, lấy áo mỏng phủ lên người nàng, mới vào bếp nấu cơm.Ngửi thấy hương cơm, Ôn Miểu mở mắt, áo ngoài rơi xuống ghế.Hẳn là Quý Bạch Thanh đắp cho mình.Nàng cũng thấy hơi đói.Quý Bạch Thanh bưng đồ ăn ra bàn, quay đầu thấy Ôn Miểu đã tỉnh.Cô lấy cây gậy chống mà Quý Liên từng dùng đưa cho Ôn Miểu: "Rửa tay ăn cơm thôi."Ôn Miểu gật đầu.Trên bàn có hai món, một dĩa sắn xào, một tô canh nấm.Quý Bạch Thanh đưa chén cơm đã xới cho nàng: "Ăn đi."Ôn Miểu gắp thử một miếng nấm, nước canh nhạt nhẽo, chẳng có vị gì, suýt tưởng mình đang ăn sống.Nàng ngẩng lên nhìn Quý Bạch Thanh đang im lặng ăn, lại gắp miếng sắn, vốn giòn ngọt, bị xào đến mềm nhũn, mà còn... rất mặn.Ôn Miểu lần nữa ngẩng lên nhìn cô, chỉ thấy cô chăm chú ăn, một miếng cơm một miếng rau, như chẳng thấy có gì khó nuốt.Chẳng lẽ vị giác người này có vấn đề? Ôn Miểu bỗng nhớ đến bà nàng, nấu ăn còn ngon hơn nhiều.Cuối cùng nàng khó khăn lắm mới ăn xong phần cơm, đợi Quý Bạch Thanh rửa chén xong mới uyển chuyển mở miệng: "Quý Bạch Thanh, ngươi học nấu ở đâu vậy?"Nàng uống ngụm nước, ép xuống vị mặn còn trong miệng."Tự mò mẫm." Quý Bạch Thanh hơi khó hiểu nhìn nàng, hỏi cái này làm gì?Chợt nhớ trước đây Quý Liên từng đánh cô vì nấu dở, Quý Bạch Thanh liền hiểu ra."Khó ăn lắm phải không?"Ôn Miểu lắc đầu, giọng uyển chuyển: "Chỉ là cảm thấy vẫn còn nhiều chỗ cần tiến bộ."Ở điểm trí thức, các nàng thay phiên nhau nấu cơm, Ôn Miểu vốn tưởng mình nấu đã tệ, không ngờ so với Quý Bạch Thanh, nàng còn coi như có thiên phú.Quý Bạch Thanh lặng lẽ nhớ lại mùi vị vừa rồi, với cô thì cơm rau gì cũng như nhau, chỉ cần ăn no là được.Cô hơi áy náy nhìn đối phương: "Xin lỗi."Ôn Miểu chống cằm nhìn cô, nhè nhẹ đung đưa chân: "Ta đâu có nói ngươi nấu dở, nhưng ngươi có thể rửa củ sắn cho ta ăn không?"Quý Bạch Thanh rửa hai củ, đưa nàng một củ, còn mình cũng cắn một củ.Củ sắn sống ăn vào giòn ngọt, ngon hơn hẳn so với khi xào.Cảm nhận vị ngọt trong miệng, Quý Bạch Thanh nhìn sang, quả nhiên thấy Ôn Miểu mày mắt cong cong, nét mặt tràn đầy vui vẻ.Nàng rất thích vị ngọt, Quý Bạch Thanh rút ra kết luận này.Trước khi Ôn Miểu nhận ra, cô liền thu lại ánh nhìn.Ôn Miểu chậm một nhịp mới quay lại nhìn, ngắm gương mặt nghiêng của cô một lúc, rồi hỏi: "Trong nhà ngươi không còn ai khác sao?"Quý Bạch Thanh trả lời: "Ừ, cha nương ta đều mất rồi, ông cũng mất mấy năm."Nghe vậy, Ôn Miểu bỗng có chút hối hận.Nàng chỉ muốn tìm chuyện nói đỡ gượng, không ngờ... vốn không nên hỏi.Cúi đầu, Ôn Miểu chậm rãi nói: "Xin lỗi... ta không biết."Quý Bạch Thanh sắc mặt bình thản: "Không cần xin lỗi, ngươi không biết, ta cũng không để ý.""Ta cũng không còn mẹ." Ôn Miểu nghĩ nghĩ, cùng đối phương chia sẻ bí mật của mình, kể cả chuyện mình bị sắp đặt xuống nông thôn.Nghe xong, Quý Bạch Thanh có chút không kịp phản ứng. Thì ra Ôn Miểu trông kiêu kỳ diễm lệ cũng từng trải qua những chuyện thế này sao?Cô vốn nghĩ, Ôn Miểu chắc chắn là lớn lên trong nuông chiều, không ngờ cũng từng chịu nhiều việc không ai biết.Ôn Miểu nói xong, thấy ánh mắt Quý Bạch Thanh nhìn mình thay đổi, liền chọc nhẹ vai cô."Làm gì đó? Đừng có thương hại ta."Quý Bạch Thanh thu lại ánh mắt."Không có thương hại ngươi."Ngay cả bản thân còn lo không xong, lấy đâu tâm tư thương hại người khác.Cô chỉ chợt thấy mình và Ôn Miểu có chút giống nhau, nhưng cũng chỉ thế.Nghĩ ngợi vẩn vơ, Ôn Miểu gọi tên cô."Quý Bạch Thanh, trong nhà ngươi có sách không?"Nói xong chuyện mình, nàng không tiện nói tiếp, tìm sách đọc để tự nhiên hơn.Quý Bạch Thanh gật đầu, vào phòng Quý Liên tùy tiện rút mấy cuốn ra."Ngươi muốn cuốn nào?" Cô bày ra trước mặt Ôn Miểu.Ôn Miểu nhìn kỹ: "Cuốn du ký kia đi, đưa ta."Quý Bạch Thanh so chữ trên bìa, cuối cùng thở dài, đưa ra: "Ngươi tự lấy đi, ta không biết chữ."Ôn Miểu nghe vậy, tay cầm sách khựng lại, rồi chẳng còn tâm trạng đọc, tùy tiện lấy cuốn trên cùng.Cổ họng có chút khô, nàng cẩn thận nhìn Quý Bạch Thanh: "Ngươi một chữ cũng không biết sao?"Quý Bạch Thanh thản nhiên gật đầu, rồi lại nghĩ nghĩ, chần chừ nói: "Biết vài chữ đơn giản."Trong lòng Ôn Miểu hơi chua xót, cúi đầu mở sách, phát hiện toàn nội dung mình chẳng hứng thú.Người trông nho nhã thông minh như vậy, không ngờ lại mù chữ, Ôn Miểu hoàn toàn không ngờ.Nàng nắm chặt trang giấy, hồi lâu vẫn chưa lật sang.Ôn Hướng Vinh từng dặn nàng, con gái nhất định phải đọc nhiều sách, biết nhiều chữ, sau này mới làm nên việc.Rõ ràng trong thôn có trường, học phí cũng không đắt, sao Quý Bạch Thanh lại không biết chữ?Quý Bạch Thanh cũng không rõ vì sao Ôn Miểu bỗng lặng im, cô không biết làm gì, bèn lấy chổi quét lá ngoài sân.Thời gian trôi qua bất giác, đến khi mặt trời xế bóng, cô mới quay lại nhà chính.Cô hỏi Ôn Miểu: "Tối nay còn ăn ở đây không?"Ôn Miểu lắc đầu: "Ta đi về."Nghe vậy, Quý Bạch Thanh không bất ngờ, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ cho nàng, một sọt tre và một thùng sắn.Thấy cô định đưa cả thùng sắn về điểm trí thức, Ôn Miểu vội ngăn: "Đều là ngươi đào, không cần cho ta.""Không được." Quý Bạch Thanh nhíu mày, "Nếu không phải ngươi phát hiện, ta đâu biết, mà ta cũng đã giữ một nửa."Ôn Miểu khuyên thế nào cũng không lay chuyển, cuối cùng nhìn số sắn thuộc về mình, chỉ đành nói: "Vậy cứ để chỗ ngươi, ta không muốn cho mấy người ở điểm trí thức hưởng, ngươi chỉ cần để vài củ vào giỏ là được."Quý Bạch Thanh lặng lẽ làm theo.Trên đường về, cô cõng sọt cho Ôn Miểu, một tay đỡ để nàng đi đỡ mệt.Thôn dân thấy hai người lại kề vai, ánh mắt nhìn theo đầy chán ghét.Một bà thím tưởng Ôn Miểu mới tới chưa rõ thân phận Quý Bạch Thanh, liền khuyên:"Ôn trí thức, ngươi không biết, đây là cẩu tạp chủng nhà địa chủ trong thôn, gần nó sẽ xui xẻo, ngươi đừng lại gần quá."Nghe vậy, bàn tay đang đỡ nàng hơi cứng đờ.Đây chẳng phải lần đầu có người nói vậy trước mặt nàng. Ôn Miểu ngẩng lên nhìn bà ta, nghiêm túc: "Đại nương, ta mặc kệ nàng là ai, ta chỉ coi nàng là bạn ta thôi."Cảm giác bàn tay kia muốn rút lại, Ôn Miểu liền nắm chặt đầu ngón tay Quý Bạch Thanh, không buông.Nghe nàng nói lời này, bà thím thấy lòng tốt của mình bị xem thành lòng lang dạ thú, nháy mắt đen mặt. "Dù sao ta cũng nhắc trước rồi, sau này xui đừng trách ta không nói." Nói xong, bà ngoắt eo bỏ đi.Ôn Miểu quay đầu nhìn Quý Bạch Thanh, thúc giục: "Đi thôi."Quý Bạch Thanh nhìn bàn tay đang nắm ngón tay mình, cuối cùng vẫn gật đầu.Hai người đi cùng, xung quanh tiếng xì xào không dứt, nào "hồ ly tinh", nào "chó địa chủ"... Quý Bạch Thanh nhìn Ôn Miểu, sắc mặt nàng không có gì thay đổi.Đưa người đến cửa, Ôn Miểu không để cô đi ngay."Quý Bạch Thanh, ngươi nghe thấy lời ta vừa nói chứ?"Lời nào? Quý Bạch Thanh trong lòng đã có đáp án, nhưng lại không dám chắc.Cô né ánh mắt Ôn Miểu, bên tai lại vang giọng nói mềm ấm:"Ta nói chúng ta là bạn, ngươi thấy chúng ta có thể làm bạn không?"Tim Quý Bạch Thanh đập hơi hơi nhanh hơn, không kìm được ngẩng nhìn người trước mặt.Đôi mắt nàng trong trẻo dịu dàng, chờ đợi đáp án.Lời phủ nhận vốn muốn nói, lại không sao thốt ra, thật lâu sau, cô nhẹ giọng trả lời: "Có thể."Ôn Miểu cong mắt, tâm tình vui vẻ hơn mấy phần, lại hỏi: "Vậy lần sau ta có thể tiếp tục làm cùng ngươi không?"Quý Bạch Thanh không hiểu sao nàng luôn muốn cùng mình làm việc nặng, liền lắc đầu từ chối."Không được."Nào ngờ Ôn Miểu hừ một tiếng, liếc cô một cái: "Ta mới không nghe ngươi."Nàng đã chịu đủ cảnh phải nghe bọn Lục Diên lải nhải, so ra, nàng vẫn thích ở cạnh một người ít lời như Quý Bạch Thanh hơn.Nói xong, nàng chống gậy quay vào, một lọn tóc mang hương thơm quét qua mũi Quý Bạch Thanh.Quý Bạch Thanh sững ra mấy giây, lúc về đầu óc vẫn còn trống rỗng.Cô và Ôn Miểu đã trở thành bạn?Nghe sao mà lạ quá.Buổi tối nấu cơm, nhớ đến vẻ mặt Ôn Miểu hỏi cô về tay nghề, Quý Bạch Thanh trong lúc xào rau thử nếm vài lần, món ăn làm ra dường như ngon hơn lúc trưa đôi chút.Biết vậy lúc trưa nấu ăn cũng nếm thử trước thì tốt rồi.