Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
87.
Quý Bạch Thanh không quá nhớ lần cuối cùng mình ăn kẹo là khi nào.Cô vốn không hảo ngọt, lại từ nhỏ lớn lên bên Quý Liên. Con nhà khác đều thích ăn kẹo, đủ loại quà vặt, cha mẹ đa số cũng chiều chuộng.Nhưng cô thì bị Quý Liên ghét bỏ vì là con gái, đừng nói là kẹo, ở mấy năm Quý Liên còn sung túc, ước vọng lớn nhất của Quý Bạch Thanh cũng chỉ là được ăn no là tốt rồi. Sau khi Quý Liên chết, cô tự do hơn, chuyện ăn no không khó. Nhưng nếu thật hỏi cô có từng ăn kẹo chưa, thì cô đúng là không nhớ nổi.Cầm viên kẹo về đến nhà, nó đã bị nhiệt trong lòng bàn tay làm hơi tan chảy.Quý Bạch Thanh ngập ngừng một chốc, cuối cùng vẫn bóc lớp giấy.Viên kẹo sữa được cô ngậm vào miệng, hương sữa đậm đặc lập tức lan ra, kèm theo cái ngọt lịm quá độ.Quý Bạch Thanh nhai vài cái rồi nuốt xuống, thầm nghĩ: quả nhiên mình không thích ăn kẹo.Quá ngọt.Ôn Miểu hẳn là nên giữ lại tự mình ăn mới đúng.*Chỉ nghĩ rằng ít nhất cũng đã tặng đi một viên kẹo, tâm trạng Ôn Miểu tốt hơn hẳn, lúc trở về điểm tập trung trí thức trẻ, khoé môi còn vương nụ cười.Nhưng vừa đẩy cửa, đã nghe thấy mấy người tụ lại bàn tán."Nghe nói hôm nay Ôn Miểu làm việc chung với cẩu tạp chủng trong thôn." Ngô Nghiêm Thanh mở đầu.Lục Diên thản nhiên hỏi: "Thì sao?"Ngô Nghiêm Thanh cười nhăn nhở: "Lục ca, ngươi không biết đó thôi, cẩu tạp chủng ấy là con cháu địa chủ, thôn dân đều ghét. Nếu Ôn Miểu mà đi chung với nó, chẳng phải cũng bị ghét lây sao."Phan Hồng Hà hơi do dự mở miệng: "Chúng ta có nên nhắc Ôn Miểu tránh xa người đó không."Phương Hải Dương liếc mắt: "Nhắc cái gì chứ! Người như Ôn Miểu không biết điều, sớm muộn gì cũng bị thôn dân ghét thôi, đâu giống chúng ta còn phải nể mặt mà giả bộ cười gượng trước mặt nàng ta."Vừa dứt lời, chung quanh chợt im bặt.Hắn định hỏi sao bọn họ không nói nữa, ngẩng đầu thì bắt gặp ngay gương mặt lạnh lẽo của Ôn Miểu."Ngươi không muốn cười thì đừng cười, Phương Hải Dương. Thực ra khi ngươi cười trông còn xấu hơn gấp trăm lần."Phương Hải Dương bị nàng nói đến đỏ bừng cả mặt, nhất thời cứng họng không phản bác được."Ngươi..."Nhìn Ôn Miểu quay người vào phòng, Phương Hải Dương mới uất ức: "Cha ta rõ ràng nói ta rất đẹp trai mà!"Thẩm Niệm Niệm ngước nhìn gương mặt tầm thường của hắn, một lúc lâu chẳng biết nói gì.Nàng gượng gạo đổi đề tài: "Lục ca, có phải Ôn Miểu còn giận chúng ta vì hôm qua nói nàng ham ngủ không? Nhưng ta thật không biết nàng bị sốt mà."Lục Diên ừ một tiếng: "Ngươi lại không cố ý. Nếu nàng để bụng thì là nàng nhỏ nhen, chẳng liên quan gì đến ngươi."Phan Hồng Hà nghe những lời này, càng thấy bất an, không nói gì nữa, lặng lẽ trở về phòng.Ôn Miểu đang thu dọn đồ, Phan Hồng Hà nhỏ giọng: "Ôn Miểu, ngày mai ngươi đừng làm cùng Quý Bạch Thanh nữa, tránh xa người đó ra, kẻo bị người ta bàn tán."Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của Ôn Miểu là: thì ra người đó tên Quý Bạch Thanh.Cái tên rất hay.Ôn Miểu hoàn hồn, chạm phải ánh mắt lo lắng của Phan Hồng Hà, chỉ khẽ cười, lắc đầu."Cảm ơn ngươi đã nhắc, nhưng ta không bận tâm."Huống hồ, tổng cộng hai mươi viên kẹo, nàng mới đưa đi có một.Lấy một viên kẹo làm quà cảm ơn thì quá keo kiệt rồi, ít nhất... phải tặng hết hai mươi viên mới đúng.Quý Bạch Thanh là hạng người gì, qua hôm nay tiếp xúc nàng cũng đã có chút hiểu biết.Nàng rất cảm kích Quý Bạch Thanh, mà Quý Bạch Thanh thực sự là con người thế nào, nàng cũng muốn tự mình tìm hiểu.*Đêm đó, Quý Bạch Thanh lại mơ.Trong mơ, cô đem viên kẹo sữa chôn xuống đất, mọc lên một cây đầy ắp kẹo. Khi chúng tan chảy, cả thế giới đều là vị ngọt lịm, toàn thân cô dính đầy kẹo, ngọt đến ngấy.Tỉnh lại, cô vẫn còn sợ hãi, lúc nấu cơm sáng rắc muối còn đặc biệt nếm thử, chắc chắn là mặn mới bỏ vào nồi.Bất quá, cô căn bản chưa từng mua đường trắng về.Câu "ngày mai gặp" mà Ôn Miểu nói hôm qua, cô cũng chẳng để vào lòng.Tưởng rằng hôm nay Ôn Miểu sẽ xin được điều sang chỗ khác, vậy mà chưa bao lâu sau khi cô xuống ruộng, Ôn Miểu cũng đến, bắt đầu làm việc ngay bên cạnh.Khi xới đất, Quý Bạch Thanh thoáng phân tâm nghĩ, Ôn Miểu bị người khác nhắm vào sao? Hẳn là có người cố ý phân công nàng đến chỗ mình. Hôm nay công việc cũng như hôm qua, vẫn là trồng bắp. Ôn Miểu nhớ được cách cô dạy hôm qua, động tác thuần thục hơn, tốc độ cũng nhanh hơn.Nhưng đến trưa, quay sang nhìn, đất của Quý Bạch Thanh gần xong cả mảnh, còn mình thì mới được non nửa, Ôn Miểu hơi nản.Có lẽ Quý Bạch Thanh cảm giác được ánh mắt, ngẩng đầu, hai ánh mắt giao nhau.Ôn Miểu chớp mắt, chưa kịp nói, Quý Bạch Thanh đã thản nhiên dời đi.Quý Bạch Thanh nghĩ, nhìn cô làm gì? Lại làm không xong việc sao?Nể mặt viên kẹo, cũng không phải không thể giúp.Chiều cô xong việc sớm, uống ngụm nước rồi sang chỗ Ôn Miểu.Ôn Miểu nhận ra sự hiện diện của cô thì hơi ngượng, dù nàng chính là người chủ động xin làm cạnh Quý Bạch Thanh, nhưng cũng không định để cô luôn phải giúp.Nàng chậm rãi nói: "Ngươi không cần giúp ta, ta tự làm được."Ánh mắt Quý Bạch Thanh rơi xuống bàn tay cầm cuốc bị đỏ lên của nàng: "Thật sự làm được?"Hiếm khi bị xem thường, gương mặt và cổ Ôn Miểu ửng hồng, đôi mắt hoa đào long lanh, trừng to nhìn cô, giọng hơi gắng gượng:"Tất nhiên là được."Nghe vậy, Quý Bạch Thanh dứt khoát gật đầu, xách cuốc đi ra ngoài.Ôn Miểu trợn mắt thêm mấy phần. Người này... cứ thế mà đi?Nàng nhìn bóng lưng gầy gò ấy, Quý Bạch Thanh quả nhiên chẳng quay đầu.Tưởng cô sẽ nói thêm đôi câu, nào ngờ mới một câu đã đi mất.Ôn Miểu cầm ấm nước tu một ngụm, rồi tiếp tục làm.Đào thêm một đoạn, thấy tay nổi vết phồng, nàng hơi nhức đầu.Da quá mỏng, trước nay chưa từng lao động, xem ra cần thích ứng một thời gian.Không biết hôm nay có xong được việc không.Nàng nghĩ thầm, nếu không xong thì cũng chỉ bị trừ công điểm, đâu phải lười biếng, mình đã cố hết sức.Đang nghĩ, bỗng nghe tiếng Quý Bạch Thanh lạnh nhạt."Ôn Miểu."Ôn Miểu mơ hồ ngẩng lên."Đỡ lấy."Quý Bạch Thanh ném thứ gì đó sang, Ôn Miểu dễ dàng bắt được, nhìn xuống thì là một trái dưa hấu nhỏ cỡ nắm tay.Ngẩng đầu, mới thấy trên mặt Quý Bạch Thanh còn vương giọt nước, tóc mai cũng ướt, giọt nước men theo cằm rơi xuống, chảy qua xương quai xanh.Cô ấy chưa về sao?Quý Bạch Thanh hất nước trên tay, thấy nàng nhìn ngẩn ngơ, tưởng nàng ngại ăn đồ mình đưa, cau mày giải thích: "Không có độc, ăn đi."Ôn Miểu gật đầu, thấy cô đến bên mình chuẩn bị xới đất, trì độn đặt câu hỏi: "Không phải ngươi về rồi sao?"Sao cảm thấy nàng có chút ngốc.
Quý Bạch Thanh mí mắt không nâng, tiếp tục làm: "Ra gốc cây ăn, ăn xong rồi về làm."Ôn Miểu đi tới gốc cây, bổ trái dưa.Trái nhỏ vậy mà ruột đỏ, cắn một miếng giòn ngọt.Nàng nhìn xuống Quý Bạch Thanh dưới ruộng, cổ tay mảnh khảnh vung lên, trắng loá mắt."... Người này dường như cũng khá tốt." Ôn Miểu thì thầm.Ăn nửa trái, nàng rửa tay, đem nửa còn lại đưa cho Quý Bạch Thanh: "Nè, ngươi cũng ăn đi."Quý Bạch Thanh ngẩng đầu, nheo mắt nhìn nàng đang đứng trên bờ cao hơn mình, khoé mắt hơi cong. Tia nắng vàng chiếu lên hàng mi dài, phản chiếu sắc óng ánh.Ôn Miểu lúc này mới thấy rõ trong mắt đen của cô ánh ra ý cười lười nhác."Ăn rồi mới tới đây, Ôn trí thức."Ôn Miểu mím môi, nhỏ giọng trách: "Ngươi cũng không nói cho ta biết."Khiến nàng còn tưởng mình ăn một mình, cố tình chừa lại một nửa.Nàng ăn hết một nửa kia, rồi cùng Quý Bạch Thanh xới tiếp.Khó khăn lắm mới xong cả mảnh đất, Ôn Miểu thở phào.Nhưng Quý Bạch Thanh chưa vội về."Ôn Miểu, ngày mai ngươi nói với Lý Hướng Đông rằng ngươi không muốn bị phân công cùng ta, sau này làm việc sẽ dễ hơn nhiều."Phần đất cho Quý Bạch Thanh luôn khó nhất, việc cũng nặng nhất. Ôn Miểu mà bị làm chung, thân thể yếu ớt của thành thị chắc chắn chịu không nổi.Ôn Miểu hơi ngạc nhiên nhìn cô: "Nhưng là ta chủ động muốn làm cùng ngươi."Quý Bạch Thanh cũng im lặng, đối diện nàng, trong mắt thoáng nghi hoặc."Tại sao? Ta có thể làm việc cho ngươi?"Ôn Miểu mím môi: "Không phải vậy."Chỉ là Quý Bạch Thanh đưa nàng đến trạm y tế, lại dạy nàng làm việc, còn không chịu nhận quà cảm ơn, khiến nàng áy náy.Huống hồ, mấy người ở điểm trí thức, nàng không ưa nổi, cũng chẳng hoà nhập được.Còn ở cạnh Quý Bạch Thanh, lại thấy dễ chịu, không cần nghĩ nhiều, cũng không phải lo lắng."Ta chỉ là..."Ôn Miểu đang định nói thêm, lại bị cắt ngang."Miểu Miểu, sao ngươi lại gần cẩu tạp chủng thế?"Ngó sang, là Thẩm Niệm Niệm và Phan Hồng Hà.Thẩm Niệm Niệm kéo Phan Hồng Hà lại gần, dường như đã quên xích mích mấy hôm trước, tự nhiên khoác tay nàng, ánh mắt ghét bỏ quét qua Quý Bạch Thanh.Quần áo vá chằng vá đụp, toàn thân lem luốc vì làm việc, trông thật rách nát.Nàng ta khinh bỉ mở miệng: "Đã bảo đừng đi gần cẩu tạp chủng nữa, sao còn nói chuyện với nó?"Nhìn cảnh đó, Quý Bạch Thanh không định để người khác làm nhục mình, vác cuốc chuẩn bị đi.Ôn Miểu thấy vậy, nghiêm mặt rút tay ra."Khoan đã."Nàng bước nhanh theo Quý Bạch Thanh: "Bởi vì ta cũng bị mắng là hồ ly tinh mà."Thân hình Quý Bạch Thanh khựng lại.Ôn Miểu tiếp lời: "Ta không để ý thân phận của ngươi, cũng không chán ghét ngươi."Xét cho cùng, tình cảnh của họ rất giống nhau.Thấy cô không bỏ đi nữa, Ôn Miểu mới thở phào, quay đầu nhìn Thẩm Niệm Niệm, sắc mặt có chút bực bội."Thẩm Niệm Niệm, ta không cần biết ngươi có mục đích gì, ta thân cận với ai là việc của ta, không đến lượt ngươi chỉ trỏ."Ôn Miểu từng ngất xỉu, Quý Bạch Thanh nguyện đưa nàng đi trạm y tế.Ôn Miểu không biết làm việc, không xong việc cũng là Quý Bạch Thanh đến giúp. Nàng nếu có chút lương tâm, thì không nên vì thân phận mà xa lánh.Phan Hồng Hà thấy sắc mặt Ôn Miểu khó coi, chỉ có thể kéo Thẩm Niệm Niệm đi.Chỉ còn lại hai người, Ôn Miểu tiến đến trước mặt Quý Bạch Thanh, đưa tay ra, môi đỏ cong cong:"Ta là Ôn Miểu, bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết tên ngươi rồi chứ?"Rõ ràng nàng đã biết, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng cô nói.Quý Bạch Thanh nhìn đôi mắt cười long lanh của nàng, mới nhận ra hôm qua mình đã nghĩ sai... Nàng cười lên quả thực rất giống hồ ly tinh, kiểu trong thoại bản hút tinh khí người ta, vừa xinh đẹp vừa giảo hoạt.Ánh mắt hạ xuống ngón tay trắng nõn của nàng, Quý Bạch Thanh lặng lẽ lau bùn trong tay vào quần.Bàn tay cô thoáng chạm vào lòng bàn tay nàng, giọng nói vẫn lạnh lẽo như hôm qua, nhưng đã ôn hoà hơn một chút: "Ta là... Quý Bạch Thanh."
Quý Bạch Thanh mí mắt không nâng, tiếp tục làm: "Ra gốc cây ăn, ăn xong rồi về làm."Ôn Miểu đi tới gốc cây, bổ trái dưa.Trái nhỏ vậy mà ruột đỏ, cắn một miếng giòn ngọt.Nàng nhìn xuống Quý Bạch Thanh dưới ruộng, cổ tay mảnh khảnh vung lên, trắng loá mắt."... Người này dường như cũng khá tốt." Ôn Miểu thì thầm.Ăn nửa trái, nàng rửa tay, đem nửa còn lại đưa cho Quý Bạch Thanh: "Nè, ngươi cũng ăn đi."Quý Bạch Thanh ngẩng đầu, nheo mắt nhìn nàng đang đứng trên bờ cao hơn mình, khoé mắt hơi cong. Tia nắng vàng chiếu lên hàng mi dài, phản chiếu sắc óng ánh.Ôn Miểu lúc này mới thấy rõ trong mắt đen của cô ánh ra ý cười lười nhác."Ăn rồi mới tới đây, Ôn trí thức."Ôn Miểu mím môi, nhỏ giọng trách: "Ngươi cũng không nói cho ta biết."Khiến nàng còn tưởng mình ăn một mình, cố tình chừa lại một nửa.Nàng ăn hết một nửa kia, rồi cùng Quý Bạch Thanh xới tiếp.Khó khăn lắm mới xong cả mảnh đất, Ôn Miểu thở phào.Nhưng Quý Bạch Thanh chưa vội về."Ôn Miểu, ngày mai ngươi nói với Lý Hướng Đông rằng ngươi không muốn bị phân công cùng ta, sau này làm việc sẽ dễ hơn nhiều."Phần đất cho Quý Bạch Thanh luôn khó nhất, việc cũng nặng nhất. Ôn Miểu mà bị làm chung, thân thể yếu ớt của thành thị chắc chắn chịu không nổi.Ôn Miểu hơi ngạc nhiên nhìn cô: "Nhưng là ta chủ động muốn làm cùng ngươi."Quý Bạch Thanh cũng im lặng, đối diện nàng, trong mắt thoáng nghi hoặc."Tại sao? Ta có thể làm việc cho ngươi?"Ôn Miểu mím môi: "Không phải vậy."Chỉ là Quý Bạch Thanh đưa nàng đến trạm y tế, lại dạy nàng làm việc, còn không chịu nhận quà cảm ơn, khiến nàng áy náy.Huống hồ, mấy người ở điểm trí thức, nàng không ưa nổi, cũng chẳng hoà nhập được.Còn ở cạnh Quý Bạch Thanh, lại thấy dễ chịu, không cần nghĩ nhiều, cũng không phải lo lắng."Ta chỉ là..."Ôn Miểu đang định nói thêm, lại bị cắt ngang."Miểu Miểu, sao ngươi lại gần cẩu tạp chủng thế?"Ngó sang, là Thẩm Niệm Niệm và Phan Hồng Hà.Thẩm Niệm Niệm kéo Phan Hồng Hà lại gần, dường như đã quên xích mích mấy hôm trước, tự nhiên khoác tay nàng, ánh mắt ghét bỏ quét qua Quý Bạch Thanh.Quần áo vá chằng vá đụp, toàn thân lem luốc vì làm việc, trông thật rách nát.Nàng ta khinh bỉ mở miệng: "Đã bảo đừng đi gần cẩu tạp chủng nữa, sao còn nói chuyện với nó?"Nhìn cảnh đó, Quý Bạch Thanh không định để người khác làm nhục mình, vác cuốc chuẩn bị đi.Ôn Miểu thấy vậy, nghiêm mặt rút tay ra."Khoan đã."Nàng bước nhanh theo Quý Bạch Thanh: "Bởi vì ta cũng bị mắng là hồ ly tinh mà."Thân hình Quý Bạch Thanh khựng lại.Ôn Miểu tiếp lời: "Ta không để ý thân phận của ngươi, cũng không chán ghét ngươi."Xét cho cùng, tình cảnh của họ rất giống nhau.Thấy cô không bỏ đi nữa, Ôn Miểu mới thở phào, quay đầu nhìn Thẩm Niệm Niệm, sắc mặt có chút bực bội."Thẩm Niệm Niệm, ta không cần biết ngươi có mục đích gì, ta thân cận với ai là việc của ta, không đến lượt ngươi chỉ trỏ."Ôn Miểu từng ngất xỉu, Quý Bạch Thanh nguyện đưa nàng đi trạm y tế.Ôn Miểu không biết làm việc, không xong việc cũng là Quý Bạch Thanh đến giúp. Nàng nếu có chút lương tâm, thì không nên vì thân phận mà xa lánh.Phan Hồng Hà thấy sắc mặt Ôn Miểu khó coi, chỉ có thể kéo Thẩm Niệm Niệm đi.Chỉ còn lại hai người, Ôn Miểu tiến đến trước mặt Quý Bạch Thanh, đưa tay ra, môi đỏ cong cong:"Ta là Ôn Miểu, bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết tên ngươi rồi chứ?"Rõ ràng nàng đã biết, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng cô nói.Quý Bạch Thanh nhìn đôi mắt cười long lanh của nàng, mới nhận ra hôm qua mình đã nghĩ sai... Nàng cười lên quả thực rất giống hồ ly tinh, kiểu trong thoại bản hút tinh khí người ta, vừa xinh đẹp vừa giảo hoạt.Ánh mắt hạ xuống ngón tay trắng nõn của nàng, Quý Bạch Thanh lặng lẽ lau bùn trong tay vào quần.Bàn tay cô thoáng chạm vào lòng bàn tay nàng, giọng nói vẫn lạnh lẽo như hôm qua, nhưng đã ôn hoà hơn một chút: "Ta là... Quý Bạch Thanh."