Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
89.
Mỗi lần nhớ lại cơ duyên để mình và Ôn Miểu trở thành bạn bè, Quý Bạch Thanh đều thấy kỳ lạ, nhưng quan hệ của hai người quả thật từ đó dần dần tốt lên.Hoàn cảnh của hai người đúng là có vài phần tương tự.Ôn Miểu chủ động xin được làm việc cùng Quý Bạch Thanh, Quý Bạch Thanh sẽ giúp nàng làm việc, còn Ôn Miểu thì tranh thủ lúc nghỉ ngơi dạy cô nhận chữ.Một cô gái thông minh thanh tú như vậy sao có thể không biết chữ, Ôn Miểu bằng lòng làm thầy của Quý Bạch Thanh.Quý Bạch Thanh quả thực thông minh, hơn hai tháng đã nhận biết gần hết những chữ đơn giản, ngay cả tự mình đọc một bài văn cũng không thành vấn đề.Một kẻ là cẩu tạp chủng nhà địa chủ, một kẻ là hồ ly tinh kiêu căng ngang ngược, hai người quan hệ gần gũi, trong mắt thôn dân chính là cá mè một lứa.Cả hai cùng bị xa lánh bài xích, nhưng Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu đều chẳng bận tâm, giống như động vật ấu tể dựa vào nhau để sưởi ấm, nương tựa lẫn nhau, sống còn thoải mái gấp nhiều lần so với trước.Chiều thứ bảy hôm ấy, làm xong việc, nhìn đôi mắt dưới hoàng hôn cam vàng sáng ngời rực rỡ của Ôn Miểu, ngón tay Quý Bạch Thanh căng cứng, gọi nàng lại."Ôn Miểu, ngày mai ngươi muốn đến nhà ta ăn cơm không?"Ôn Miểu nhìn cô, trong mắt hơi lộ vẻ kinh ngạc.Bữa cơm lần đầu tiên ở nhà Quý Bạch Thanh nàng còn... ừm, ấn tượng sâu sắc, nhưng thấy bộ dạng căng khuôn mặt nhỏ mong chờ câu trả lời của Quý Bạch Thanh, nàng lại thấy quá đáng yêu.Nàng giả vờ trầm ngâm một lát, thấy trên mặt cô lộ thêm mấy phần căng thẳng, cuối cùng không nhịn được bật cười."Được thôi."Ôn Miểu cúi đầu nghĩ, nấu ăn dở cũng không sao, khoảng thời gian trước bà và các cô gửi tới thịt hộp, vừa khéo còn lại một hộp, ngày mai mang đến cùng ăn với Quý Bạch Thanh.Huống chi hai tháng nay nàng cũng chưa ăn lại món Quý Bạch Thanh nấu, biết đâu cô đã tiến bộ.Nghe được câu trả lời, khóe môi Quý Bạch Thanh khẽ cong, ánh mắt mang vài tia sáng vụn, lúc này mới lộ ra chút sức sống của cô gái mười chín tuổi.Ôn Miểu ngắm cô hồi lâu, Quý Bạch Thanh bị nhìn đến cứng cả người: "Sao, sao vậy?"Ôn Miểu đưa ngón tay chạm lên môi cô: "Ngươi cười đẹp hơn."Quý Bạch Thanh luôn hay nghiêm mặt.Nghe vậy, vành tai cô hơi đỏ, chỉ "ờ" một tiếng.Sau đó cô đã chẳng nghe rõ môi đỏ của đối phương còn nói gì nữa, chỉ mơ hồ nhớ đôi môi kia thật đẹp. Về nhà nằm trên giường, cô vùi mặt vào gối, qua kẽ tóc còn có thể thấy cổ trắng cũng ửng hồng.Mỗi lần Ôn Miểu khen cô, cô đều đặc biệt thẹn thùng.Sáng hôm sau, Quý Bạch Thanh ăn qua loa bữa sáng rồi lập tức đi sau núi bắt thỏ.Bắt được hai con mập mạp, cô vẫn thấy ít, lại bắt thêm một con, còn hái ít trái kiwi đã mềm, rồi đeo giỏ tre xuống núi.Về đến nhà, Quý Bạch Thanh ra vườn hái rau cần nấu hôm nay, chuẩn bị làm cơm sớm trước hai tiếng.Ôn Miểu tới sớm hơn giờ cơm một chút, đặt đồ ăn vặt và hộp thịt mang theo lên bàn, rồi vào bếp, có chút ngạc nhiên nhìn Quý Bạch Thanh xào nấu.Chỉ nhìn động tác thuần thục thôi, trông cũng rất ra dáng đầu bếp."Có cần ta giúp không?"Không biết cô đang làm gì, trong bếp mùi cay xộc lên, mới nói được một câu, Ôn Miểu đứng ở cửa đã bị sặc đến ho khù khụ.Nghe thấy tiếng ho, Quý Bạch Thanh hơi sốt ruột: "Không cần, ngươi mau ra ngoài, cay lắm."Ôn Miểu thật sự chịu không nổi, quay lại ngồi trong phòng mới dễ chịu hơn.Dần dần món ăn được bưng lên, sau khi mang cơm khoai lang ra, Quý Bạch Thanh lau tay, dịu giọng: "Ăn cơm thôi."Ôn Miểu rửa tay xong trở lại, nhìn ba món trên bàn có chút ngạc nhiên.Một dĩa rau muống xào, một dĩa thỏ xào ớt, còn một tô canh nấm nấu mướp, bày biện đã khác hẳn lần trước.Mùi cũng rất thơm.Nàng gắp miếng thịt thỏ, mắt hơi trợn tròn.Đợi nuốt xuống mới cong mắt khen: "Ngươi giỏi quá, tay nghề tiến bộ nhiều rồi!"Ôn Miểu cảm thấy còn ngon hơn Ôn Như Yên nấu.Nghe vậy, trái tim Quý Bạch Thanh mới thả lỏng, cúi mắt nở nụ cười nhẹ."Vậy ngươi ăn nhiều chút."Không uổng công mỗi ngày cô khổ luyện nấu ăn, từ phòng Quý Liên tìm ra cuốn sách dạy nấu ăn, chữ không biết thì tra từ điển, từng chữ một, mới có tay nghề như bây giờ.Ba món Ôn Miểu đều nếm, ngoài ý muốn hợp khẩu vị nàng, tiến bộ chỉ trong hai tháng ngắn ngủi.Ăn xong rồi, Ôn Miểu nhìn cô vẫn không giấu được kinh ngạc."Thật sự rất lợi hại."Nàng khen quá thẳng thắn, khiến Quý Bạch Thanh đỏ mặt.Quý Bạch Thanh do dự một lát, đôi mắt hạnh tròn xoe lộ ra chút mong chờ: "Nếu ngươi thích, sau này có thể thường xuyên đến ăn cơm.""Ta có thể lên núi bắt thỏ, chuột tre, rắn... rất nhiều thịt, chỉ cần ngươi thích."Ôn Miểu: "...Ta không ăn rắn."Thấy đôi mắt hạnh ảm đạm vài phần, Ôn Miểu vội bổ sung: "Nhưng ta có thể đến ăn cơm với ngươi."Đúng vậy, Quý Bạch Thanh cũng chỉ mới mười chín tuổi, thực ra vẫn là một cô gái nhỏ.Muốn có người cùng ăn cơm cũng bình thường, ăn một mình quả thật vô vị.Nghĩ đến lương thực mình được chia phần lớn đều bị Lục Diên bọn họ ăn mất, Ôn Miểu cúi đầu suy nghĩ, do dự hỏi:"Ta để lương thực ở chỗ ngươi được không? Sau này ta với ngươi cùng ăn, nấu cơm cũng có thể thay phiên, ngươi cũng không cần lo ăn một mình cô đơn nữa."Quý Bạch Thanh không ngờ nàng đề nghị vậy, dè dặt hỏi: "Được sao?"Ôn Miểu không nhịn được, cong mắt, xoa tóc cô:"Ngốc, ta hỏi ngươi, sao lại hỏi ngược lại ta."Quý Bạch Thanh mím môi cười thẹn thùng: "Được, giờ ta đi giúp ngươi dọn lương thực."Khi đi lấy lương thực, nhìn sắc mặt khó coi của mấy người khác ở điểm trí thức, Ôn Miểu hả lòng hả dạ. Sau này cuối cùng cũng không phải nhìn mấy kẻ ngứa mắt ấy ăn cơm nữa.Về đến nhà Quý Bạch Thanh, nàng lấy bánh quy trên bàn, đút cho Quý Bạch Thanh một miếng."Ngon không?"Biết cô không thích đồ ngọt, lúc sau Ôn Miểu mua đồ cũng quen mua loại không quá ngọt.Bánh quy giòn tan trong miệng, Quý Bạch Thanh gật đầu.Từ sau khi ăn cơm chung với Quý Bạch Thanh, số lần Ôn Miểu phải nấu ăn giảm hẳn, sáng đến nơi, Quý Bạch Thanh đã chuẩn bị xong bữa.Quý Bạch Thanh đôi khi để Ôn Miểu ở bên giúp việc lặt vặt, hiện tại Ôn Miểu nhóm lửa cũng trở nên rất thuần thục.Vừa qua khoảng thời gian trồng vội gặt vội, công việc cuối cùng cũng ít đi.Hôm nay không phải đi làm, ăn trưa xong, Ôn Miểu mềm như bông ngáp một cái.Quý Bạch Thanh liếc nhìn nàng: "Nếu buồn ngủ thì có thể lên giường ta ngủ một lát."Sợ nàng chê, Quý Bạch Thanh bổ sung: "Ta mới giặt chiếu hôm qua."Ôn Miểu lắc đầu: "Không cần, chữ hôm qua dạy ngươi ngươi nhớ hết chưa? Giờ ôn lại đi."Nàng tuy không qua được kỳ thi tuyển giáo viên tiểu học trong thôn, nhưng tự nhận dạy Quý Bạch Thanh học chữ đọc văn thì vẫn có cách riêng.Ôn Miểu bảo cô lấy bút và vở ra, trong lúc cô chép lại, Ôn Miểu vào phòng lật mấy cuốn sách Quý Liên để lại.Lật được một cuốn tản văn, nàng mở mấy trang, thấy viết hay, định lát nữa cho Quý Bạch Thanh đọc, biết thêm vài chữ.Ra ngoài thì vừa lúc Quý Bạch Thanh viết xong mấy chữ hôm qua.Nàng lướt qua, sửa một lỗi.Ngồi xuống ghế dài, nàng gọi: "Qua đây đọc văn."Quý Bạch Thanh nhận lấy, ngồi xuống cạnh nàng.Đầu tiên đọc còn lắp bắp, nhưng cũng xem như trôi chảy.Đọc đến đoạn sau, Ôn Miểu càng nghe càng thấy không ổn."...nơi đó đàn ông cực kỳ ít, còn phụ nữ lại thân mật và yêu thích nhau. Cái mà người ta thường gọi là đảng ma kính* chính là như vậy." (cách gọi nhóm đồng tính thời xưa)Nghe Quý Bạch Thanh đọc đến đây, mặt Ôn Miểu đỏ lên.Nàng nhỏ giọng ngăn: "Đừng, đừng đọc nữa."Rõ ràng là chọn tản văn, sao lại chen cái này vào.Quý Bạch Thanh khó hiểu nhìn nàng, không rõ sao mặt nàng lại đỏ.Cô hỏi: "Ôn Miểu, ma kính nghĩa là gì?"Ôn Miểu chạm phải đôi mắt trong trẻo ấy, một lúc chẳng biết nói sao, quay đi, giọng ấp úng:"Ta... ta cũng không biết."Quý Bạch Thanh cúi đầu lật trang sau, nhìn thấy trên sách vẽ hình hai người nữ lõa thể dán chặt, mắt trợn tròn.Hai thân thể mềm mại dán nhau, tay một người đặt dưới thân người kia, lưỡi cũng quấn vào nhau, dù chỉ nét vẽ cũng thấy mấy phần xuân sắc.Ôn Miểu khó khăn lắm mới lấy lại bình tĩnh ngẩng đầu, thấy Quý Bạch Thanh vẫn chăm chú nhìn, liền ghé sát.Kết quả vừa khéo thấy ngay trang nữ thể quấn lấy nhau, tức thì từ má đỏ đến tai.Cuốn sách này... sao có thể như vậy không đứng đắn!Nàng hơi nhào tới, giật lấy sách, lồng ngực phập phồng, giọng có chút giận:"Cuốn này... không hợp cho ngươi đọc!" Sẽ làm hư Quý Bạch Thanh mất.Hai người dựa sát, Ôn Miểu gần như nửa người mềm mại đè lên cánh tay Quý Bạch Thanh.Quý Bạch Thanh chống vai nàng, cũng đỏ mặt giống hệt, thấp giọng nói: "Miểu Miểu... ngồi cho ngay."Tiếng gọi mà trong lòng cô đã nghĩ vô số lần, vậy mà lại buột miệng nói. Ôn Miểu nghe cũng ngẩn ra, hơi ngồi thẳng, khép sách lại.Nàng vội vàng lảng sang chuyện khác, miễn đừng nhắc đến đoạn vừa rồi."Không có ai thì ngươi gọi ta Trăn Trăn cũng được."Hai người sớm đã là bạn, Ôn Miểu đối với Quý Bạch Thanh xác thật khác với những người khác. Nghĩ nghĩ, nàng nhìn Quý Bạch Thanh: "Ta gọi ngươi là A Thanh nhé."A Thanh... Quý Bạch Thanh trong lòng lặp đi lặp lại, nhưng thế nào cũng chẳng dễ nghe bằng khi Ôn Miểu gọi.Ôn Miểu cuối cùng đành chọn cuốn sách đứng đắn khác cho Quý Bạch Thanh đọc, bắt cô học xong một bài văn rồi mới về điểm trí thức.Sau khi nàng đi, Quý Bạch Thanh lặng lẽ lật cuốn sách bị cất lại, mở đến trang vừa rồi tiếp tục đọc.Ma kính... rốt cuộc là gì?Lật tới cuối, đọc xong, toàn thân cô đỏ hồng, đứng lên còn thấy choáng váng.Hai người nữ... cũng có thể như vậy sao?Về giường nằm, cảm thấy người nóng bức, nhất là gương mặt.Lăn qua lăn lại như bánh tráng nướng, vẫn chẳng ngủ nổi.Hai người nữ có thể ma kính, vậy cô và Ôn Miểu...Nghĩ tới đây, Quý Bạch Thanh vỗ nhẹ hai má.Ôn Miểu là bạn, không nên nghĩ vậy.Không biết khi nào ngủ thiếp, trong mơ cô thấy tấm lưng trắng nõn mảnh mai của một cô gái hiện trước mắt, tóc đen xõa, càng thêm chói mắt.Nàng xoay người lại, mặt mơ hồ như bị che bởi một lớp sương, tóc đen rủ xuống, che khuất ửng hồng mơ hồ, rồi không hề kiêng kỵ mà đè xuống, mềm mại áp sát cô."A Thanh." Giọng ngọt mềm mê hoặc gọi tên cô, Quý Bạch Thanh khó nhọc mở mắt, gương mặt diễm lệ từ từ hiện ra trước mắt.Quý Bạch Thanh bừng tỉnh, ngực phập phồng dữ dội.Người trong mơ... là Ôn Miểu.Sao có thể là nàng? Quý Bạch Thanh xấu hổ đến mức gần như muốn khóc.