Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
86. Hồi tưởng (hồi ức tiền duyên)
Năm 1975, ngày 8 tháng 4, thôn Vân Thuỷ.Mưa rơi lất phất, kết thành một màn mưa dày đặc.Quý Bạch Thanh không đội nón rơm, mái tóc đen ngang vai phủ một tầng hơi nước, sau khi gieo nốt hạt giống cuối cùng rồi lấp đất lại, cô đứng thẳng người, đưa tay lau giọt nước trên mặt.Hôm nay là ngày thanh niên trí thức về thôn, người dân đều kéo ra đầu thôn xem náo nhiệt, dưới gốc cây long não chen chúc một đám đông.Mảnh ruộng cô làm gần đầu thôn, vẫn có thể nghe được tiếng bàn tán.Quý Bạch Thanh không có hứng thú đi góp náo nhiệt, chỉ cắm đầu hoàn thành công việc được phân trong ngày.Vừa vác cuốc tính quay về nấu cơm, chợt nghe trong đám đông có tiếng hét lên: "Có một thanh niên trí thức té xỉu rồi!"Trưởng thôn Lý Hướng Đông nhìn cô gái trí thức trẻ ngã xuống đất, đau đầu đảo mắt một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Quý Bạch Thanh đang chuẩn bị quay về.Ông ta cao giọng gọi: "Quý Bạch Thanh, ngươi mau lại giúp đưa người đến trạm y tế đi!"Động tác của Quý Bạch Thanh khựng lại, cuối cùng vẫn đặt cuốc xuống, đi về phía gốc cây.Thấy cô tới, dân trong thôn như né tà, tự động nhường một lối. Quý Bạch Thanh nhẹ nhàng bế cô gái bị ngất kia lên, đi thẳng về trạm y tế.Trọng lượng trong ngực nhẹ bẫng, vừa hay giúp cô tiết kiệm được sức.Vừa bước vào trạm y tế, thầy thuốc thím Trương thấy là cô thì giữa mày thoáng hiện vẻ chán ghét."Đã nói rồi, không khám cho cái đồ cẩu tạp chủng nhà địa chủ, ngươi còn vác mặt tới làm gì?"Những lời như vậy nghe nhiều rồi, trong lòng Quý Bạch Thanh chẳng có gợn sóng, nhàn nhạt nói: "Nữ trí thức trẻ mới tới bị ngất, Lý Hướng Đông bảo ta đưa tới trạm y tế."Cô vào phòng, đặt người lên giường xong, cũng chẳng buồn để ý sắc mặt của thím Trương, quay lưng đi trở về cất lại nông cụ, rồi mới về nhà mình.Quý Bạch Thanh ở nơi hẻo lánh, nhà rộng nhưng trống trải, nhìn qua lạnh lẽo tiêu điều, chẳng có chút nhân khí.Phòng thì nhiều, nhưng chỉ có hai gian có để đồ, một gian là phòng ngủ của Quý Bạch Thanh, một gian vốn là phòng của ông nội Quý Liên, sau khi ông mất, cô biến nó thành phòng chứa tạp vật, các loại tạp vật đều được xếp đặt ngay ngắn.Trong lu lương thực chẳng còn bao nhiêu, Quý Bạch Thanh đơn giản xào dĩa rau ăn cùng cơm gạo lức.Buổi chiều cô không định xuống ruộng nữa, việc được phân đã làm xong, dù sao trong thôn ai cũng cực kỳ ghét bỏ cô, làm thế nào cũng bị người ta bàn tán sau lưng, Quý Bạch Thanh bèn cứ theo ý mình.Nằm trên giường, cô khép mắt, ngủ thiếp đi.Trong mơ hỗn loạn, chẳng hiểu sao lại mơ về chuyện cũ.Một đám mặt mũi quen thuộc hùng hổ xông vào nhà họ Quý, cướp sạch mọi thứ quý giá. Cô bị đẩy ngã, cùng Quý Liên chịu cảnh bị đấm đá.Tiếng chửi rủa xen lẫn hơi thở thô nặng vang lên, trẻ con the thé vỗ tay hô: "Đánh chết nó! Đánh chết nó!"Quý Liên đau đớn gào thét, không chút do dự đẩy Quý Bạch Thanh ra, tất cả mắng chửi lập tức trút xuống, trên người chỗ nào cũng đau muốn chết.Quý Bạch Thanh co người lại, cắn răng không kêu một tiếng, môi bị cắn đến bật máu.Tiếng kêu đau và cầu xin chỉ càng làm bọn kia thêm hưng phấn, cô im lìm ngược lại khiến chúng thấy ít vui.Cuối cùng cô được tha, nằm trên đất, mồ hôi như tắm, trông chẳng khác nào con chó bệnh hấp hối.Bên cạnh là tiếng tru khóc thảm thiết của Quý Liên."Đồ của ta, đừng mang đi!""Đó đều là đồ của ta!"Tiếng khóc, tiếng reo, hơi thở thô kệch, đủ loại âm thanh trộn lẫn, gần như chấn động màng tai vỡ tung."Ngươi đồ chó không biết xấu hổ!"Quý Bạch Thanh mở bừng mắt, mặt không biểu cảm nhìn trần nhà.Trong phòng tối mờ, ngoài trời mưa dầm liên miên. Rõ ràng là thời tiết mát mẻ, mà cô lại toát một thân mồ hôi.Xách thùng nước lạnh dội sạch người, sau đó cô đến trước mộ Quý Liên, đào đất bên trên mộ ra, bỏ vào chút phân bón, để cỏ dại mọc tốt hơn.Trong vòng mười dặm, chỉ có cỏ trên mộ Quý Liên là xanh tốt nhất.Mí mắt cụp xuống, giọng cô lạnh lẽo, mang theo sự tàn nhẫn: "Quý Liên, lần sau còn quấy rầy giấc mộng của ta, ta sẽ phá mộ ngươi."Sau khi buông lời đe doạ, Quý Bạch Thanh quả nhiên được yên tĩnh hai ngày.Dạo này nhóm thanh niên trí thức vừa mới tới, tâm điểm bàn tán của thôn dân đều dồn vào họ, Quý Bạch Thanh cũng bớt phải chịu ánh mắt khinh bỉ.Trong lúc bàn tán, cô cũng bị ép nghe được.Nghe nói có hai nữ trí thức mới tới đều rất xinh đẹp, chỉ là có một người nhìn như hồ ly tinh, tính tình không tốt.Hôm trước vừa nghe được lời ấy, hôm sau Quý Bạch Thanh đã thấy "hồ ly tinh" bằng xương bằng thịt.Trong thôn không ai muốn làm chung với cẩu tạp chủng nhà địa chủ, nên Quý Bạch Thanh thường bị phân về chỗ hẻo lánh, nhưng một mình cũng tự tại.Hôm nay cô được phân công trồng bắp ở đất gần núi sau, cuốc chưa được bao lâu thì nghe tiếng bước chân khe khẽ.Không biết kẻ xui xẻo nào bị phân công làm gần chỗ cô, Quý Bạch Thanh không ngẩng đầu, tiếp tục làm việc.Ngược lại, chẳng mấy chốc người bên cạnh lên tiếng trước:"Chào ngươi, ta là trí thức trẻ mới tới, ta tên Ôn Miểu."Ôn Miểu quan sát người trước mắt, cao nhưng rất gầy, cúi đầu lộ xương sau gáy hơi nhô, da rất trắng, cổ tay cầm cuốc mảnh khảnh, trông cực kỳ thanh tú.Ngày đầu tiên tới thôn Vân Thuỷ ngất xỉu chính là được người này đưa đến trạm y tế. Chỉ là khi hỏi thầy thuốc, người đưa mình tới là ai, câu trả lời lại là "cẩu tạp chủng".Khi hỏi tên, mọi người đều né tránh, Ôn Miểu chẳng biết được tên cô.Hôm nay đi làm, Ôn Miểu cố ý nhờ trưởng thôn sắp mình cùng "cẩu tạp chủng" một chỗ.Cảm giác được ánh mắt rơi trên người mình, tay Quý Bạch Thanh nhẹ siết cái cuốc, lạnh nhạt đáp một tiếng, tiếp tục làm việc.Cô không ngẩng đầu, cũng chẳng bắt chuyện. Ôn Miểu hơi thất vọng, không quấy rầy nữa, cúi đầu đào đất, động tác chưa quen.Một buổi sáng trôi qua, Quý Bạch Thanh trồng được quá nửa ruộng bắp, nhìn sang mảnh đất bên cạnh, Ôn Miểu vẫn còn cắm đầu làm, miễn cưỡng mới xong nửa mảnh.Cô thản nhiên thu tầm mắt, xách cuốc định về.Khoé mắt Ôn Miểu liếc thấy động tác, vội vàng buông cuốc xuống.Nàng vẫn chưa biết tên đối phương, chỉ có thể níu vạt áo."Đợi đã."Quý Bạch Thanh quay đầu, có phần mất kiên nhẫn nhìn nàng, ánh mắt rơi trên gương mặt nàng thì chợt hiểu ra vì sao người trong thôn dùng cái từ kia để gọi.Cô gái này sắc sảo, đôi mắt hoa đào thuỷ ý cực đẹp, chỉ là sắc mặt còn hơi tái nhợt.Nhưng ánh mắt lại trong trẻo, chẳng giống hồ ly.Cô giật áo ra khỏi tay đối phương, cau mày hỏi: "Chuyện gì?"Ôn Miểu lúc này mới lần đầu nhìn rõ mặt cô, nét mặt thanh tú, đồng tử đen nhánh, mí mắt buông thấp đầy khó chịu, nhìn qua có chút hung.Mục đích vốn là muốn cảm ơn cô đã đưa mình đến trạm y tế, nhưng thấy Quý Bạch Thanh không kiên nhẫn, nàng cũng nổi tính tình, móc đồ trong túi ra nhét vào lòng cô, rồi lặng lẽ xoay người trở lại ruộng.Quý Bạch Thanh theo bản năng đỡ lấy món đồ sắp rơi, khăn tay buộc lỏng giờ bung ra, lộ bên trong gói đầy kẹo ngũ sắc, ánh mắt cô từ kẹo chuyển tới bóng lưng Ôn Miểu.Cô hơi nghi hoặc.Sao lại tặng kẹo cho cô? Lẽ nào Ôn Miểu không biết thân phận của cô?Cô muốn trả lại, nhưng Ôn Miểu đã xách cuốc đi mất.Đến khi về nhà, Quý Bạch Thanh vẫn không rõ dụng ý của Ôn Miểu.Cô do dự một chút, vẫn gói kẹo vào khăn, đặt lên bàn rồi mới nấu cơm, qua loa ăn vài miếng.Chiều ra đồng, cô mang kẹo theo, tính trả lại cho Ôn Miểu.Bị phơi cả buổi sáng, rút kinh nghiệm, lần này cô đội nón rơm.Quý Bạch Thanh bước đến trước mặt Ôn Miểu, mặc kệ ánh mắt hơi ngạc nhiên kia, trả lại kẹo."Đồ của ngươi."Nói xong, cô tính quay về làm việc, chưa kịp xoay người lại bị Ôn Miểu chặn lại.Ôn Miểu cau mày, có chút bực bội nhìn cô: "Ta chỉ muốn cảm ơn ngươi hôm đó đưa ta đến trạm y tế thôi, ngươi nhận đi, chúng ta coi như chẳng ai nợ ai."Ôn Miểu vốn không muốn mang nợ ân tình của Quý Bạch Thanh, nên mới đem cả kẹo mình thích ra cho cô, nào ngờ cô lại không chịu nhận.Quý Bạch Thanh lại đẩy kẹo về: "Ta không cần, ngươi cũng không nợ ta."Nói xong, chẳng buồn nhìn sắc mặt Ôn Miểu, quay lại ruộng gieo nốt hạt bắp.Hôm nay trời nóng, nắng chói chang, gió thổi qua cũng mang hơi nóng, tay và má Quý Bạch Thanh phơi ra đều đỏ rát.Không biết nghĩ gì, cô nheo mắt, ánh nhìn bất giác dừng trên người Ôn Miểu đang cặm cụi làm việc.Thật ra cũng không tính là cặm cụi, vì nàng cầm cuốc chẳng có lực, bổ xuống cũng chỉ xới được cái hố cạn.Đất bắn tung toé, dính cả lên áo sáng màu.Ôn Miểu hoàn toàn không hay biết.Quý Bạch Thanh phủi đất trên tay, có chút không nhìn nổi, cầm cuốc đi tới bên cạnh, giọng trong trẻo: "Cuốc phải cầm thế này, bổ ra trước, cẩn thận kẻo đập trúng chân."Ôn Miểu sững lại, vô thức làm theo, làm được một lúc, quả nhiên đỡ tốn sức hơn.Nàng dừng lại nhìn Quý Bạch Thanh đang cùng mình đào đất, trong mắt mang chút nghi hoặc."Tại sao ngươi giúp ta?"Quý Bạch Thanh cũng không dừng tay, giọng vô cảm."Không phải giúp ngươi, mà là ta làm xong việc cũng không thể đi về thôi." Ôn Miểu cúi mắt, thì ra là vậy.Chiều tà, ráng màu lan tràn, ánh vàng đầy đất.Người ghi công điểm đi kiểm tra, thấy Ôn Miểu đã hoàn thành công việc hôm nay thì gật gù hài lòng."Ôn trí thức hôm nay làm không tệ, ghi cho ngươi đủ điểm."Hắn lại liếc sang ruộng bên cạnh, sau đó chỉ ghi năm điểm.Ôn Miểu tinh mắt thấy rõ, hơi khó hiểu."Tại sao nàng không đủ điểm? Phần ruộng của ta cũng có công của nàng."Cô trí thức nhỏ nhắn giọng điệu mềm mại lại vì mình đòi công bằng, khoé môi Quý Bạch Thanh khẽ nhếch, nhưng trong mắt không mang theo độ ấm, nhìn thẳng chằm chằm vào người ghi điểm.Hắn bị ánh mắt âm trầm kia nhìn đến cau mày: "Ôn trí thức, ngươi ít qua lại với nó đi, nó là cẩu tạp chủng nhà địa chủ, thành phần xấu, đi gần sẽ xui đó!"Nói xong, hắn còn phải đi chỗ khác, không nói thêm gì nữa, vội vàng rời đi.Quý Bạch Thanh nhìn Ôn Miểu ngẩn ra, cô thờ ơ nghĩ, biết thân phận thật rồi, chắc nàng cũng như bao người trong thôn, tránh xa cô thôi.Cảm thấy không có gì thú vị, cô vừa định về, lại một lần nữa bị Ôn Miểu níu áo.Ôn Miểu hơi nghi hoặc, đi vội như vậy làm gì chứ? Rút ra một viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ đặt vào tay cô, Ôn Miểu nói: "Đây là quà cảm ơn.""Ngày mai gặp."Không cho Quý Bạch Thanh cơ hội từ chối, Ôn Miểu khép tay cô lại, nhanh chân rời đi.Chỉ để Quý Bạch Thanh đứng đó, nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay, ngẩn ngơ.Nàng tặng quà cảm ơn, một viên kẹo.