Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
7.
Quý Bạch Thanh nhìn chằm chằm vào dấu răng trên cổ tay mấy giây, khẽ nở nụ cười."Ôn Miểu, ta chỉ là muốn làm bạn với ngươi mà thôi." Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, tiếp lời, "Ta rất thích tính cách của ngươi, nhưng bảo ta phải nói rõ tại sao thì thật sự không nói được."Ôn Miểu nghe xong lại thấy có chút mờ mịt.Nếu nói Quý Bạch Thanh vì ngoại hình của nàng mà có hảo cảm, thì nàng còn có thể hiểu được, dù sao vẻ ngoài của nàng quả thật nổi bật, khó có người bì kịp.Nhưng nếu bảo Quý Bạch Thanh nhìn ra được điều gì tốt đẹp trong con người nàng thì nàng không biết phải tìm ở đâu.Quý Bạch Thanh mới ở chung với nàng được hai ba ngày, làm sao nhìn thấy được điểm "tốt" ở nàng?Nghĩ mãi không ra, Ôn Miểu dứt khoát không nghĩ nữa. Nàng ngồi dậy, kéo giãn khoảng cách với Quý Bạch Thanh, rồi đổi chủ đề: "Sao lại dẫn ta đến đây?"Quý Bạch Thanh cong môi, "Ngươi thấy chỗ này đẹp không?"Ôn Miểu đánh giá kỹ một vòng, cuối cùng kiêu ngạo gật nhẹ cằm: "Cũng được.""Chỗ này xem như là căn cứ bí mật của ta. Mỗi khi có chuyện buồn, ta đều tới đây, nằm dưới tán cây ngủ một giấc, hoặc chỉ đơn giản ngồi ngẩn người, rồi tâm trạng sẽ tốt hơn." Quý Bạch Thanh nói với đôi mắt sáng ngời, độ cong nơi khóe môi chưa từng hạ xuống.Rõ ràng có thể nhìn ra cô rất yêu nơi này.Ôn Miểu vốn thích hoa, nghe vậy thì lại nhớ đến sân nhà mình trồng đầy hoa hồng."Trong sân nhà ta trồng kín hoa hồng, ngươi từng thấy hồng hải đường màu hồng phấn chưa? Lúc nở rộ cả sân hồng rực, vừa thơm vừa đẹp."Mặc dù mới đến thôn Vân Thuỷ chưa bao lâu, nhưng Ôn Miểu đã bắt đầu thấy nhớ khu vườn mình lớn lên.Nghe nàng nói thế, Quý Bạch Thanh liền nghiêng người đến sát vai Ôn Miểu, giống như một chú chó nhỏ khịt khịt mũi ngửi ngửi nàng.Ôn Miểu bị hành động quá đà ấy làm cho vô thức nghiêng người tránh né, lập tức bực dọc: "Quý Bạch Thanh, ngươi làm cái gì thế?!"Quý Bạch Thanh vô tội chớp mắt: "Ta chỉ đang ngửi xem trên người ngươi có mùi hoa hồng hải đường hay không thôi mà.""Vừa rồi ta ngửi thử, hương thơm trên người ngươi quả nhiên có mùi hồng hải đường."Khuôn mặt Ôn Miểu vẫn còn đỏ bừng, nàng giơ tay đẩy Quý Bạch Thanh ra một chút, cảnh cáo: "Không được lấn tới, tự dưng lại đến gần như vậy!"Thấy người lại sắp nổi giận, Quý Bạch Thanh đành ngoan ngoãn gật đầu.Không còn cách nào khác, tuy rằng cô mong có thể gần gũi Ôn Miểu hơn một chút, nhưng Ôn tiểu thư hiển nhiên là người rất có chừng mực. Muốn tiến thêm một bước, chỉ còn cách kiên nhẫn tích luỹ thời gian.Không khí nơi này thực sự trong lành, tiếng nước róc rách từ con suối nhỏ hòa cùng tiếng chim sẻ líu lo, đúng là nơi lý tưởng để buông lỏng tinh thần.Quý Bạch Thanh lặng lẽ nhìn Ôn Miểu, người kia lúc này tỏ ra thư thái hơn hẳn, nét mặt dịu lại, vẻ kiêu kỳ thường ngày cũng bớt đi đôi phần.Hai người nằm trên bãi cỏ một lúc, đến khi gần đến giờ tan ca, Quý Bạch Thanh kéo Ôn Miểu dậy, cùng nhau quay về.Tuy hình thức ở chung chẳng có gì khác trước, nhưng Quý Bạch Thanh có thể cảm nhận được, tâm tư hai người dường như đã xích lại gần hơn đôi chút.Sau bữa tối, như thường lệ, Quý Bạch Thanh đưa Ôn Miểu về điểm tập trung của nhóm trí thức.Nhưng cô chưa kịp rời đi bao xa thì đã nghe thấy bên trong bắt đầu cãi vã ầm ĩ.Quý Bạch Thanh cau mày, lập tức quay lại, sợ Ôn Miểu bị bắt nạt.Sải bước tiến vào, quả nhiên thấy năm người đang vây lấy Ôn Miểu, sắc mặt cực kỳ khó coi.Quý Bạch Thanh vội bước lên kéo Ôn Miểu vào lòng che chở, lạnh giọng quát: "Các ngươi định làm gì?!"Thẩm Niệm Niệm thấy là Quý Bạch Thanh thì sắc mặt biến đổi, vừa định mở miệng thì Lục Diên đã giành trước một bước."Ôn Miểu, ta thật không ngờ giữa những người đều là từ Kinh thị tới, lại có kẻ tay chân không sạch sẽ như ngươi!"Vừa nhìn thấy mặt hắn, lửa giận trong lòng Quý Bạch Thanh bốc lên: "Ngươi đang nói cha ngươi à?! Có bằng chứng gì không mà nói người ta tay chân không sạch? Ta còn nói ngươi là kẻ bán mông* kìa!"
(* làm trai bao/ bán thân mại dâm)Lục Diên tuy không hiểu "bán mông" là gì, nhưng cũng biết chẳng phải lời hay ho, sắc mặt liền sầm xuống.Ôn Miểu từ trong lòng cô ngẩng đầu, xoay người lại, lạnh lùng nhìn bọn họ."Các ngươi nói ta lấy đồng hồ của Thẩm Niệm Niệm, vậy thì lôi bằng chứng ra. Đừng há miệng là phun phân như vậy."Thẩm Niệm Niệm mắt đỏ hoe: "Ôn Miểu, ta xin ngươi, ngươi trả đồng hồ lại cho ta có được không? Cái đó là ta dành dụm hai năm mới mua nổi..."Ôn Miểu nhìn chằm chằm vào Thẩm Niệm Niệm, ánh mắt thường ngày vốn kiều diễm nay lại lạnh như băng: "Ta đã nói không lấy là không lấy, ngươi thích tin hay không thì tùy."Phan Hồng Hà đứng phía sau yếu ớt nói: "Cãi mãi cũng không phải cách. Hay là... kiểm tra hành lý của Ôn Miểu xem có đồng hồ của Niệm Niệm không."Phương Hải Dương lập tức hưởng ứng: "Hay đấy!"Quý Bạch Thanh nhìn năm người trước mặt, suýt nữa tức đến bật cười."Nếu không phải Ôn Miểu lấy thì sao?"Lục Diên giận dữ: "Bớt tìm cớ cho cô ta đi! Chắc chắn là con nhỏ ham hư vinh đó lấy!"Hắn thấy Ôn Miểu ngày nào cũng ăn mặc đẹp đẽ, chưa từng trùng đồ, nhà ai mà điều kiện tốt vậy? Nhìn là biết loại đàn bà lẳng lơ, háo danh.Quý Bạch Thanh nhận thấy người trong lòng đang thở gấp, cô liền nhẹ nhàng xoa tay trấn an. Đợi hơi thở của Ôn Miểu ổn định lại, cô mới lên tiếng: "Thế này đi, nếu kiểm tra xong mà Ôn Miểu không hề lấy gì của Thẩm Niệm Niệm, các ngươi phải xin lỗi, còn viết giấy xin lỗi năm trăm chữ rồi đọc ở loa truyền thanh.""Còn ngươi..." Quý Bạch Thanh quay sang nhìn Lục Diên, giọng lạnh lùng: "Ngươi phải quỳ xuống xin lỗi Ôn Miểu, nói miệng ngươi phun phân lung tung, ngươi sai rồi."Lời này vừa dứt, Ôn Miểu vốn đang giận không nói nên lời cũng không nhịn được mà bật cười, còn khẽ cào cào lòng bàn tay của Quý Bạch Thanh.Gân xanh nổi đầy cánh tay Lục Diên, "Tại sao ta lại phải khác bọn họ?"Quý Bạch Thanh: "Chỉ vì cái miệng thối của ngươi."Trước khi lục hành lý của Ôn Miểu, Quý Bạch Thanh đặc biệt mời vợ trưởng thôn là Vương đại nương tới làm chứng. Sau khi kiểm tra kỹ, Quý Bạch Thanh tuyên bố: "Không có đồng hồ của Thẩm Niệm Niệm."Nam nữ không tiện vào phòng nhau, nhưng Thẩm Niệm Niệm và Phan Hồng Hà đều chứng kiến rõ ràng.Sắc mặt Lục Diên càng khó coi hơn: "Ai biết được có phải cô ta giấu ở đâu rồi không?!"Quý Bạch Thanh không buồn đôi co, mà quan sát biểu cảm của từng người còn lại."Nếu đã mất đồ, vậy kiểm tra cả phòng xem sao. Từng người một, lục hành lý hết."Ngô Nghiêm Thanh cau có: "Đám con gái các ngươi mà dám vào phòng đàn ông?!"Quý Bạch Thanh nhìn Vương đại nương, gật đầu ra hiệu: "Vậy thì bắt đầu từ đồ của Ngô Nghiêm Thanh."Cuối cùng, chiếc đồng hồ tay nữ của Thẩm Niệm Niệm được tìm thấy, nằm trong rương của Ngô Nghiêm Thanh.Thẩm Niệm Niệm mắt đỏ hoe nhìn hắn, nhưng Ngô Nghiêm Thanh vẫn cứng miệng: "Ta... ta nhặt được ngoài đường, ai mà biết là của ngươi! Đồ người ta vứt thì ta nhặt về, thế là của ta!"Phương Hải Dương chen vào hòa giải: "Ôi dào, đều là trí thức trẻ, nhường nhau tí đi, Niệm Niệm, Ôn Miểu, đừng chấp nhặt nữa.""Lúc các ngươi vu oan cho Ôn Miểu thì đâu có nói thế." Quý Bạch Thanh nắm tay Ôn Miểu, lạnh giọng chặn lại.Thẩm Niệm Niệm ngoảnh mặt đi, ôm lấy chiếc đồng hồ, không nói gì nữa.Quý Bạch Thanh quay đầu nhìn Lục Diên, mỉm cười: "Lục trí thức, tới lượt ngươi xin lỗi rồi đó."Lục Diên đấm mạnh lên tường, từng mảng đất trên tường rơi xuống rào rào.Hắn nghiến răng: "Quý Bạch Thanh, Ôn Miểu, các ngươi đừng ép người quá đáng!"Ánh mắt Quý Bạch Thanh lập tức lạnh đi. Cô buông tay Ôn Miểu, tiến lên phía trước, bóp bóp cổ tay: "Ý ngươi là định quỵt?"Ôn Miểu lo Quý Bạch Thanh mảnh khảnh yếu thế, định ngăn lại, nhưng nàng lại có linh cảm Quý Bạch Thanh chắc chắn có lý do để tự tin như vậy.Quả nhiên, khi Lục Diên vừa định mở miệng, Quý Bạch Thanh đã vung tay đấm thẳng vào cằm hắn.Lục Diên bị đánh lệch cả mặt, chưa kịp phản ứng thì ăn thêm một cú đấm nữa vào mũi, máu chảy ròng ròng.Hắn ôm mặt, lảo đảo lùi lại, cái quái gì thế này, Quý Bạch Thanh là quái vật sao?!Mọi người xung quanh đều há hốc mồm. Ngay cả Ôn Miểu cũng kinh ngạc trợn tròn mắt.Chỉ có Vương đại nương là bình thản kéo mấy cô gái lùi về sau.Quý Bạch Thanh lạnh lùng nhìn Lục Diên, thong thả hỏi: "Bây giờ có thể xin lỗi chưa?"Lục Diên lúc này mới hối hận, biết thế ban nãy đã nhịn rồi.Hắn bịt mũi, ánh mắt oán độc: "Được rồi... xin...xin lỗi!"Nói đến một nửa, sự kiêu ngạo không cho phép hắn tiếp tục nói.Quý Bạch Thanh đối hắn hơi hơi mỉm cười, dưới ánh mắt áp bách của cô, Lục Diên cuối cùng vẫn là khuất phục."Là ta... phun ....phân bừa bãi, ta, ta sai rồi."Ôn Miểu bước lên, đứng cạnh Quý Bạch Thanh, nhìn Lục Diên như nhìn rác rưởi."Không nghe rõ, lớn tiếng chút."Lục Diên hít sâu một hơi: "Là ta phun phân nói bậy, ta sai rồi!!"Quý Bạch Thanh nhẹ nhàng cười, xoa đầu Ôn Miểu, ôn nhu hỏi: "Giờ thì bớt giận chưa?"Giọng điệu dịu dàng này hoàn toàn khác với lúc nãy.Ôn Miểu khẽ gật đầu, rồi bất ngờ quay vào phòng, lấy ra một chiếc hộp nhỏ.Nàng mở ra, bên trong là một chiếc đồng hồ nữ tinh xảo, mới tinh, viền đá lấp lánh ánh sáng.Nàng cầm dây đồng hồ, lắc nhẹ trước mặt cả đám người, đôi mắt đào hơi cong, nhưng không hề ấm áp, chỉ là giễu cợt."Ta có đồng hồ của riêng mình, không cần đi lấy của người khác."Dây đồng hồ đong đưa phát ra tiếng leng keng êm tai, Ôn Miểu nhìn Lục Diên, lạnh lùng trào phúng: "Không biết ngươi có phải là vì ghen ghét nên mới nhằm vào ta hay không, thật đáng tiếc, mấy thứ này ta muốn là có, không cần phải như ngươi, khúm núm cầu xin ve vẫy cái đuôi."
(* làm trai bao/ bán thân mại dâm)Lục Diên tuy không hiểu "bán mông" là gì, nhưng cũng biết chẳng phải lời hay ho, sắc mặt liền sầm xuống.Ôn Miểu từ trong lòng cô ngẩng đầu, xoay người lại, lạnh lùng nhìn bọn họ."Các ngươi nói ta lấy đồng hồ của Thẩm Niệm Niệm, vậy thì lôi bằng chứng ra. Đừng há miệng là phun phân như vậy."Thẩm Niệm Niệm mắt đỏ hoe: "Ôn Miểu, ta xin ngươi, ngươi trả đồng hồ lại cho ta có được không? Cái đó là ta dành dụm hai năm mới mua nổi..."Ôn Miểu nhìn chằm chằm vào Thẩm Niệm Niệm, ánh mắt thường ngày vốn kiều diễm nay lại lạnh như băng: "Ta đã nói không lấy là không lấy, ngươi thích tin hay không thì tùy."Phan Hồng Hà đứng phía sau yếu ớt nói: "Cãi mãi cũng không phải cách. Hay là... kiểm tra hành lý của Ôn Miểu xem có đồng hồ của Niệm Niệm không."Phương Hải Dương lập tức hưởng ứng: "Hay đấy!"Quý Bạch Thanh nhìn năm người trước mặt, suýt nữa tức đến bật cười."Nếu không phải Ôn Miểu lấy thì sao?"Lục Diên giận dữ: "Bớt tìm cớ cho cô ta đi! Chắc chắn là con nhỏ ham hư vinh đó lấy!"Hắn thấy Ôn Miểu ngày nào cũng ăn mặc đẹp đẽ, chưa từng trùng đồ, nhà ai mà điều kiện tốt vậy? Nhìn là biết loại đàn bà lẳng lơ, háo danh.Quý Bạch Thanh nhận thấy người trong lòng đang thở gấp, cô liền nhẹ nhàng xoa tay trấn an. Đợi hơi thở của Ôn Miểu ổn định lại, cô mới lên tiếng: "Thế này đi, nếu kiểm tra xong mà Ôn Miểu không hề lấy gì của Thẩm Niệm Niệm, các ngươi phải xin lỗi, còn viết giấy xin lỗi năm trăm chữ rồi đọc ở loa truyền thanh.""Còn ngươi..." Quý Bạch Thanh quay sang nhìn Lục Diên, giọng lạnh lùng: "Ngươi phải quỳ xuống xin lỗi Ôn Miểu, nói miệng ngươi phun phân lung tung, ngươi sai rồi."Lời này vừa dứt, Ôn Miểu vốn đang giận không nói nên lời cũng không nhịn được mà bật cười, còn khẽ cào cào lòng bàn tay của Quý Bạch Thanh.Gân xanh nổi đầy cánh tay Lục Diên, "Tại sao ta lại phải khác bọn họ?"Quý Bạch Thanh: "Chỉ vì cái miệng thối của ngươi."Trước khi lục hành lý của Ôn Miểu, Quý Bạch Thanh đặc biệt mời vợ trưởng thôn là Vương đại nương tới làm chứng. Sau khi kiểm tra kỹ, Quý Bạch Thanh tuyên bố: "Không có đồng hồ của Thẩm Niệm Niệm."Nam nữ không tiện vào phòng nhau, nhưng Thẩm Niệm Niệm và Phan Hồng Hà đều chứng kiến rõ ràng.Sắc mặt Lục Diên càng khó coi hơn: "Ai biết được có phải cô ta giấu ở đâu rồi không?!"Quý Bạch Thanh không buồn đôi co, mà quan sát biểu cảm của từng người còn lại."Nếu đã mất đồ, vậy kiểm tra cả phòng xem sao. Từng người một, lục hành lý hết."Ngô Nghiêm Thanh cau có: "Đám con gái các ngươi mà dám vào phòng đàn ông?!"Quý Bạch Thanh nhìn Vương đại nương, gật đầu ra hiệu: "Vậy thì bắt đầu từ đồ của Ngô Nghiêm Thanh."Cuối cùng, chiếc đồng hồ tay nữ của Thẩm Niệm Niệm được tìm thấy, nằm trong rương của Ngô Nghiêm Thanh.Thẩm Niệm Niệm mắt đỏ hoe nhìn hắn, nhưng Ngô Nghiêm Thanh vẫn cứng miệng: "Ta... ta nhặt được ngoài đường, ai mà biết là của ngươi! Đồ người ta vứt thì ta nhặt về, thế là của ta!"Phương Hải Dương chen vào hòa giải: "Ôi dào, đều là trí thức trẻ, nhường nhau tí đi, Niệm Niệm, Ôn Miểu, đừng chấp nhặt nữa.""Lúc các ngươi vu oan cho Ôn Miểu thì đâu có nói thế." Quý Bạch Thanh nắm tay Ôn Miểu, lạnh giọng chặn lại.Thẩm Niệm Niệm ngoảnh mặt đi, ôm lấy chiếc đồng hồ, không nói gì nữa.Quý Bạch Thanh quay đầu nhìn Lục Diên, mỉm cười: "Lục trí thức, tới lượt ngươi xin lỗi rồi đó."Lục Diên đấm mạnh lên tường, từng mảng đất trên tường rơi xuống rào rào.Hắn nghiến răng: "Quý Bạch Thanh, Ôn Miểu, các ngươi đừng ép người quá đáng!"Ánh mắt Quý Bạch Thanh lập tức lạnh đi. Cô buông tay Ôn Miểu, tiến lên phía trước, bóp bóp cổ tay: "Ý ngươi là định quỵt?"Ôn Miểu lo Quý Bạch Thanh mảnh khảnh yếu thế, định ngăn lại, nhưng nàng lại có linh cảm Quý Bạch Thanh chắc chắn có lý do để tự tin như vậy.Quả nhiên, khi Lục Diên vừa định mở miệng, Quý Bạch Thanh đã vung tay đấm thẳng vào cằm hắn.Lục Diên bị đánh lệch cả mặt, chưa kịp phản ứng thì ăn thêm một cú đấm nữa vào mũi, máu chảy ròng ròng.Hắn ôm mặt, lảo đảo lùi lại, cái quái gì thế này, Quý Bạch Thanh là quái vật sao?!Mọi người xung quanh đều há hốc mồm. Ngay cả Ôn Miểu cũng kinh ngạc trợn tròn mắt.Chỉ có Vương đại nương là bình thản kéo mấy cô gái lùi về sau.Quý Bạch Thanh lạnh lùng nhìn Lục Diên, thong thả hỏi: "Bây giờ có thể xin lỗi chưa?"Lục Diên lúc này mới hối hận, biết thế ban nãy đã nhịn rồi.Hắn bịt mũi, ánh mắt oán độc: "Được rồi... xin...xin lỗi!"Nói đến một nửa, sự kiêu ngạo không cho phép hắn tiếp tục nói.Quý Bạch Thanh đối hắn hơi hơi mỉm cười, dưới ánh mắt áp bách của cô, Lục Diên cuối cùng vẫn là khuất phục."Là ta... phun ....phân bừa bãi, ta, ta sai rồi."Ôn Miểu bước lên, đứng cạnh Quý Bạch Thanh, nhìn Lục Diên như nhìn rác rưởi."Không nghe rõ, lớn tiếng chút."Lục Diên hít sâu một hơi: "Là ta phun phân nói bậy, ta sai rồi!!"Quý Bạch Thanh nhẹ nhàng cười, xoa đầu Ôn Miểu, ôn nhu hỏi: "Giờ thì bớt giận chưa?"Giọng điệu dịu dàng này hoàn toàn khác với lúc nãy.Ôn Miểu khẽ gật đầu, rồi bất ngờ quay vào phòng, lấy ra một chiếc hộp nhỏ.Nàng mở ra, bên trong là một chiếc đồng hồ nữ tinh xảo, mới tinh, viền đá lấp lánh ánh sáng.Nàng cầm dây đồng hồ, lắc nhẹ trước mặt cả đám người, đôi mắt đào hơi cong, nhưng không hề ấm áp, chỉ là giễu cợt."Ta có đồng hồ của riêng mình, không cần đi lấy của người khác."Dây đồng hồ đong đưa phát ra tiếng leng keng êm tai, Ôn Miểu nhìn Lục Diên, lạnh lùng trào phúng: "Không biết ngươi có phải là vì ghen ghét nên mới nhằm vào ta hay không, thật đáng tiếc, mấy thứ này ta muốn là có, không cần phải như ngươi, khúm núm cầu xin ve vẫy cái đuôi."