Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta

6.



Ôn Miểu thấy sắc mặt bọn họ càng lúc càng khó coi nhưng không ai phản bác, cũng biết là nàng thuận miệng một câu suy đoán thành thật. Vẻ chán ghét trên gương mặt càng rõ, nàng bịt mũi lại, không do dự mà lùi về sau vài bước.

Phương Hải Dương và Ngô Nghiêm Thanh từ nhỏ cũng từng làm qua mấy việc nặng việc dơ, nên không đến mức mất mặt.

Chỉ có Lục Diên gia cảnh ưu việt, từ nhỏ sống trong nhung lụa, nào từng chịu uất ức như vậy?

Nếu không phải vì Ngô Nghiêm Thanh lúc trượt chân còn kéo hắn theo... Nghĩ đến đó, Lục Diên nghiến răng lườm gã một cái, sắc mặt u ám vô cùng.

Ngô Nghiêm Thanh bị hắn lườm, lập tức nở nụ cười lấy lòng, lúng túng nói: "Diên ca, ta thật sự không cố ý! Ngươi đại nhân đại lượng, tha cho ta đi!"

Cả đám người cứ chắn lối ra như mấy cái cọc gỗ, Ôn Miểu chau mày, giọng lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn: "Chó ngoan không chắn đường. Vào thì vào, không vào thì tránh ra, ta phải đi ra ngoài."

Nghe vậy, Lục Diên vô thức kéo hai tên còn lại né sang một bên.

Ôn Miểu nhíu chặt mày bước qua mặt bọn họ, làn hương ngọt ngào vương lại phía sau. Nhìn dáng vẻ yêu kiều kia, trong mắt Lục Diên lướt qua chút khinh thường xen lẫn đắc ý.

Biểu hiện là ghét bỏ ta, nhưng chẳng phải cũng muốn dùng chiêu "lạt mềm buộc chặt" để thu hút sự chú ý? Còn cố tình bôi sáp thơm nữa chứ.

Tất nhiên, Ôn Miểu không biết đầu óc Lục Diên có thể tự biên kịch tới mức nào.

Trưa hôm đó trời nắng gắt, ánh mặt trời khiến người ta không mở nổi mắt. Nàng rất sợ nóng, bình thường vô cùng ghét thời tiết này, nhưng lúc giơ tay che nắng, bước đi trên con đường dẫn đến nhà Quý Bạch Thanh, tâm trạng nàng lại nhẹ nhàng đến lạ.

Đi được nửa đường, nàng bất ngờ gặp Quý Bạch Thanh đang đi tới. Quý Bạch Thanh đưa tay đặt một chiếc nón rơm lên đầu, giúp nàng che đi ánh nắng gay gắt, cười nói: "Ta lo cho ngươi nên ra đây đón một chút."

Nhìn dáng vẻ ngẩn ra sờ vành nón của nàng, Quý Bạch Thanh cảm thấy đáng yêu, nói: "Yên tâm, cái nón này là của ta, ta đã giặt sạch rồi, không có mùi mồ hôi đâu."

Nghe Quý Bạch Thanh lải nhải nói, lòng Ôn Miểu bỗng mềm xuống. Nàng khẽ nắm lấy vạt áo đối phương, dáng vẻ như dựa dẫm, nhưng giọng vẫn mang chút bướng bỉnh: "Dù giặt rồi ta cũng ghét bỏ... hơn nữa một đoạn đường ngắn thế này thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?"

Quý Bạch Thanh cúi người, nhìn gương mặt xinh đẹp lộ ra dưới vành nón rộng. Có điểm nào là ghét bỏ đâu?

Cô nhún vai, còn cố tình ấn nhẹ vành nón xuống: "Ghét cũng phải đội, nắng gắt thế này."

"Dù đường có ngắn, ta cũng thấy lo cho ngươi. Ngươi cứ coi như là ta nhớ ngươi."

Câu nói này chứa đựng chút dịu dàng thâm tình, như vô tình mà lại khắc sâu. Rõ ràng mặt Ôn Miểu dưới nón đã hết nóng, vậy mà hai má vẫn hồng, tim cũng đập nhanh hơn mấy nhịp.

May mà Quý Bạch Thanh không tiếp tục trêu chọc, chỉ thỉnh thoảng chào hỏi vài người trong thôn.

Đồ trên tay Ôn Miểu cũng bị cô nhanh chóng lấy giúp. Về đến nhà, Ôn Miểu mới mở gói đồ ra. Toàn là bánh quy và điểm tâm, là bà và cô nàng chuẩn bị khi nàng rời Kinh thị xuống nông thôn.

"Quý Bạch Thanh." Ôn Miểu gọi một tiếng, thấy người nhìn sang liền đưa một miếng bánh đậu xanh đến sát môi.

Quý Bạch Thanh cong mắt cười, cắn một miếng, đầu lưỡi vô tình liếm qua đầu ngón tay nàng, làm đầu ngón tay nàng ươn ướt.

Tim Ôn Miểu đập mạnh, nàng lập tức nhét nửa miếng còn lại vào tay đối phương, lung tung nói, "Ngươi tự cầm lấy!"

Giọng Quý Bạch Thanh trong trẻo, lại còn ghé sát: "Miểu Miểu, cảm ơn ngươi~"

Ôn Miểu thấy vành tai mình nóng bừng, tức giận: "Không được gọi ta là Miểu Miểu!"

Trừ trưởng bối ra, chưa ai gọi nàng như thế.

Quý Bạch Thanh vốn đã có ý đồ với nàng, sao có thể dễ dàng để người này kêu mình thân mật như vậy.

Mà Quý Bạch Thanh thấy dáng vẻ nàng xấu hổ buồn bực càng không dễ buông tha, càng gọi càng thân mật, càng trêu càng thích thú.

Ôn Miểu bị gọi đến mức đôi mắt hổ phách ươn ướt, cuối cùng đưa tay bịt miệng đối phương lại, lúc này mới chịu im.

"Không được gọi nữa!" Giọng nàng cao lên, má đỏ rực, môi mím chặt.

Quý Bạch Thanh vẫn còn cảm nhận được sự mềm mại của bàn tay nàng. Nữ phụ độc ác đúng là chỗ nào cũng thơm, mùi hương dịu nhẹ cứ quẩn quanh đầu mũi.

Quý Bạch Thanh ngoan ngoãn gật đầu, Ôn Miểu bán tín bán nghi buông tay ra.

Hai người chọc ghẹo nhau một lúc thì bên kia Quý Vĩ và Hà Hương Nguyệt cũng làm xong cơm trưa. Nhìn thấy túi bánh to bày trên bàn, Hà Hương Nguyệt hơi bất ngờ: "Sao mà có nhiều bánh vậy?"

Ôn Miểu đáp: "Dì Hà, đây là bánh ta mang từ Kinh thị xuống, ngon lắm. Ta mang cho mọi người nếm thử."

Thời buổi này chỉ cần đủ ăn là tốt rồi, được ăn một viên kẹo đã là xa xỉ. Dù nhà Quý Bạch Thanh cũng tạm đủ đầy, nhưng mấy loại điểm tâm đắt đỏ thế này thì đúng là hiếm thấy.

Hà Hương Nguyệt vội xua tay: "Thế sao được! Mấy thứ ngon thế này, ngươi giữ mà ăn đi! Ngoan!"

Quý Bạch Thanh cũng gật đầu theo: "Đúng đó, trong thôn ta không mua được mấy thứ này đâu. Ngươi để dành ăn đi, đừng bận tâm tới bọn ta."

Người này còn nói bậy bạ gì không biết! Ôn Miểu trừng cô một cái, rồi quay sang nói với Hà Hương Nguyệt.

"Dì Hà, mọi người đối xử với ta tốt như vậy, ta chỉ là muốn đáp lễ một chút. Nếu không nhận, sau này ta cũng ngại làm phiền nữa."

Bị nữ phụ độc ác trừng mắt một cái, Quý Bạch Thanh gãi mũi, lập tức đổi phe: "Nương, nhận lấy đi, đây là tấm lòng của Miểu Miểu."

Quý Bạch Thanh kêu tên láy kêu đến thuận miệng.

Hà Hương Nguyệt nói không lại các nàng, đành phải nhận lấy, cẩn thận cất bánh vào hũ sành.

Chiều hôm đó, trưởng thôn chia lại ruộng cho từng người, ai làm xong phần đất của mình mới được nghỉ.

Quý Bạch Thanh rảnh là chạy qua chỗ Ôn Miểu giúp đỡ, cô làm việc nhanh gọn, mạnh tay, chẳng mấy chốc đã nhổ sạch cỏ, để Ôn Miểu có thể nghỉ sớm.

Trước khi rời đi, cô còn cố tình dắt Ôn Miểu đến chỗ của Thẩm Niệm Niệm và Phan Hồng Hà. Lúc ấy Thẩm Niệm Niệm đang vùi đầu làm việc, dù gì cũng là người chưa trải việc nhà nông, tốc độ vẫn chậm chạp. Ngược lại, Phan Hồng Hà đã thích nghi phần nào, ruộng còn lại chưa tới nửa khoảnh.

Chiều không có việc gì làm nữa, nghĩ tới việc Ôn Miểu trong nguyên tác từng rất mến mộ nam chính, Quý Bạch Thanh liền nghiến răng, kéo nàng đi xem "phong thái oai hùng" của Lục Diên lúc gánh phân.

Cô nắm tay Ôn Miểu kéo đi, Ôn Miểu ngoan ngoãn đi theo sau.

Phân bón ngoài phân bò ra thì toàn là từ nhà tiêu công cộng trong thôn mà ra.

Quý Bạch Thanh kéo Ôn Miểu đứng từ xa quan sát, còn giả vờ lơ đãng chỉ về phía Lục Diên hỏi: "Ôn Miểu, ngươi thấy Lục trí thức đẹp trai không?"

Thấy Quý Bạch Thanh lại gọi đúng tên mình, Ôn Miểu khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nhưng nghe câu hỏi xong lại không vui.

Chẳng lẽ Quý Bạch Thanh thích Lục Diên? Rõ ràng... rõ ràng còn nói muốn làm bạn với ta, mà giờ lại thích người khác?

Nàng mím môi, không vui đáp: "Xấu."

Nghe vậy Quý Bạch Thanh vẫn chưa yên tâm, hỏi tiếp: "Ngươi không thấy dáng người hắn đẹp sao?"

Dù sao cũng là nam chính trong truyện, gạt phẩm cách sang bên chưa bàn tới, thì ngoại hình quả thực chẳng có gì để chê.

Ôn Miểu nổi cáu: "Chẳng lẽ ngươi thích Lục Diên? Hỏi tới hỏi lui, phiền chết đi được!"

Chậc, tính khí sao mà khó chìu. Quý Bạch Thanh giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của nàng, bất đắc dĩ nói: "Ngươi giận cái gì chứ? Ta không hỏi nữa là được."

Nói xong, cô kéo Ôn Miểu đi, nhưng Ôn Miểu vẫn đứng nguyên tại chỗ, mặt mày lạnh lùng không nhúc nhích.

Quý Bạch Thanh nhẫn nại hỏi: "Đại tiểu thư, ngươi lại làm sao vậy? Lại giận gì nữa rồi?"

Ôn Miểu hất tay cô ra, nghiêm giọng chất vấn: "Ngươi thích Lục Diên?"

Quý Bạch Thanh suýt nữa phun nước miếng.

"... Không thích."

Nam chính trong truyện bá đạo lại còn dầu mỡ, Quý Bạch Thanh chẳng thèm nghĩ đến. Nhưng cô biết đại khái mình là người lãnh đạm, hoàn toàn không có cảm giác gì với cả nam lẫn nữ.

Ôn Miểu nghe vậy vẫn chưa vừa ý, hỏi tiếp: "Không thích thì hỏi nhiều làm gì? Còn dắt ta tới xem hắn làm gì?"

"Ta nghe trong thôn có nhiều cô nương khen hắn đẹp trai, giờ nhìn rồi thấy cũng bình thường. Ôn Miểu, ngươi đừng có mà thích mấy tên đó, trông chẳng đáng tin chút nào." Quý Bạch Thanh nói chắc nịch.

Hoá ra là vậy? Ôn Miểu nhìn Quý Bạch Thanh, thấy không giống nói dối, tâm trạng liền tốt hơn.

Nàng ngắm khuôn mặt có vẻ lãnh đạm kia, bỗng thốt ra một câu: "Quý Bạch Thanh, ta đồng ý làm bạn với ngươi."

Quý Bạch Thanh hơi ngẩn ra: "Hửm?"

Ôn Miểu cụp mắt xuống, gương mặt xinh đẹp vẫn còn chút bối rối, nhưng lại nhấn mạnh: "Chỉ là bạn bè thôi!"

Quý Bạch Thanh đừng hòng theo đuổi nàng nhanh vậy! Hai cô gái, ai lại dễ dàng mà đến với nhau chứ!

Lời còn chưa dứt, nàng đã bị Quý Bạch Thanh kéo chạy lên núi sau.

Chưa kịp phản ứng gì, nàng đã bị lôi tới chân núi, còn bị kéo lội qua một con suối nhỏ. Bên trong là một bãi cỏ phẳng phiu, nở đầy những bông hoa dại màu tím phấn li ti.

Ôn Miểu chưa kịp thở đã bị Quý Bạch Thanh ôm eo xoay vài vòng giữa đồng cỏ.

Cuối cùng hai người cùng ngã xuống thảm cỏ, nhìn lên bóng cây râm mát. Quý Bạch Thanh đột ngột lên tiếng: "Ôn Miểu, ta vui lắm."

Ôn Miểu quay đầu nhìn, trong lòng khẽ nghĩ, Quý Bạch Thanh đang vui vì điều gì?

"Ta vui vì được ngươi chấp nhận, được làm bạn với ngươi."

Cứ như nghe được tiếng lòng của nàng, Quý Bạch Thanh nhẹ nhàng đáp.

Ôn Miểu quay người nằm nghiêng, gối lên cánh tay, do dự một lát rồi hỏi: "Tại sao ngươi lại muốn làm bạn với ta? Từ nhỏ tới lớn chưa từng có ai chủ động muốn làm bạn với ta."

Tất nhiên cũng có người ngoại lệ, nhưng là vì có mục đích cầu nàng.

"Ngươi muốn ta làm gì cho ngươi? Là tiền hay là..." Hay là... thân thể ta?

Lời còn chưa nói xong đã bị Quý Bạch Thanh cắt ngang.

"Ôn Miểu, ngươi rất tốt, lại xinh đẹp, tính cách cũng không tệ. Thật ra, thân rồi sẽ thấy ngươi rất đáng yêu."

Vừa dứt lời, cổ tay cô đã bị Ôn Miểu cắn một cái. Không đau lắm, nhưng để lại dấu răng nhỏ nhắn. Nàng trừng mắt liếc, đôi mắt đào hoa mang theo lửa giận: "Ngươi mới đáng yêu ấy! Không cho phép nói ta đáng yêu!"

Ừm, tính khí đúng là khó chìu thật đấy... Quý Bạch Thanh nghĩ thầm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...