Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta

68.



Quý Bạch Thanh nghe vậy, gật đầu đầy vẻ hãnh diện.

"Đúng không đại nương, ta cũng thấy người yêu của ta đặc biệt xinh đẹp."

Thấy vẻ mặt cô hơi đắc ý, hai người còn lại đều bật cười thành tiếng, người trong cuộc là Ôn Miểu thì ngượng ngùng cúi đầu, vành tai đỏ bừng.

Quý Bạch Thanh mỗi lần đều như vậy.

Mai Tự rót cho hai người một ly trà nóng, Quý Bạch Thanh cũng đặt lễ vật mang theo lên bàn.

Ngoài khăn quàng cổ mua từ Kinh thị cho hai người, cô biết Mai đại nương thích tay nghề của mình, còn làm thêm mấy món bánh ngọt tinh xảo.

Mở hộp cơm ra, bên trong là đậu xanh hấp và bánh nếp vẫn còn nóng hổi, toả ra hương thơm dịu nhẹ.

Quý Bạch Thanh nói: "Lúc làm bánh hôm nay, đột nhiên nhớ ra Mai đại nương thích ăn, ta liền nghĩ mang chút qua, tiện thể chúc Tết Mai đại nương và Mai tỷ."

Mai đại nương nghe vậy liên tục gật đầu, cười đến nỗi mắt híp tịt lại.

"Tự Tự à, ta đã nói với ngươi là tiểu đồng chí này tốt lắm mà."

Mai Tự nhìn mẹ mình, khẽ gật đầu mỉm cười.

Nàng nhìn Ôn Miểu, rồi nói với bà: "Mẹ, ta nhớ trong phòng ta còn một hộp kem dưỡng da, đại tẩu cho ta đó, ta không dùng tới, mẹ dẫn đồng chí Ôn đi xem thử, nếu đồng chí Ôn thích thì cứ mang về đi."

Nàng nhìn ra Quý Bạch Thanh có chuyện muốn nói riêng, liền đẩy hai người đi trước.

Mai đại nương vẫn giữ bộ dạng cười hiền hòa, đối với lời con gái cũng không phản đối gì, kéo tay Ôn Miểu: "Đi nào, đồng chí Ôn, gương mặt non nớt thế này, nhất định phải thoa kem dưỡng da!"

Ôn Miểu cũng hiểu được ý tứ trong lời của Mai Tự, theo Mai đại nương đi vào phòng. Sau khi hai người rời đi, Mai Tự hỏi: "Đồng chí Quý có chuyện gì muốn nói?"

Nụ cười trên mặt Quý Bạch Thanh nhạt đi vài phần, do dự một lát cuối cùng vẫn nói rõ mục đích đến.

"Mai huyện trưởng, nếu dạo tới có một bà cụ tên là Ôn Hướng Vinh bị đưa đi cải tạo, có thể phiền ngươi sắp xếp để bà được phân về thôn Tiểu Thạch không?"

Nghe vậy, sắc mặt Mai Tự lập tức thay đổi: "Ôn Hướng Vinh? Ngươi là gì của bà ấy?"

Phản ứng của nàng... chẳng lẽ quen biết Ôn Hướng Vinh? Quý Bạch Thanh nhất thời cũng không đoán được ý nàng.

"Ôn Hướng Vinh là bà của người yêu ta."

Giọng Mai Tự gấp gáp, nắm lấy tay áo Quý Bạch Thanh: "Đồng chí Ôn và Ôn Linh Nguyệt có quan hệ gì?!"

Quý Bạch Thanh hơi khó hiểu nhìn nàng đột ngột kích động, thành thật nói: "Ôn Linh Nguyệt là mẹ của Miểu Miểu."

Có lẽ nhận ra bản thân thất thố, Mai Tự buông tay, ngồi thẳng lại, uống một ngụm nước. Trà nguội lạnh khiến nàng cũng từ từ bình tĩnh hơn.

Rõ ràng người trước mặt không phải nàng ấy, vậy mà Mai Tự luôn điềm đạm lúc này lại nói ra những lời mang theo gai nhọn: "Đến con gái ruột cũng không bảo vệ nổi, còn để đồng chí Ôn bị đưa đi nông thôn, Ôn Linh Nguyệt đúng là càng sống càng lùi."

Quý Bạch Thanh thấy nơi khóe mắt nàng thoáng chút thê lương, cô áp lại nội tâm sóng to gió lớn, cuối cùng vẫn thay mẹ của người yêu giải thích một câu.

"Mai tỷ, dì Ôn đã qua đời rồi, lúc Miểu Miểu mới năm tuổi."

Lời vừa dứt, cổ tay cầm ly nước của Mai Tự run lên, nước trà đổ ướt cả quần nhung, cái ly lăn xuống đất, lộc cộc lăn vài vòng.

Hơi thở của Mai Tự dồn dập, bàn tay siết chặt: "...Nàng ấy mất rồi? Sao có thể chứ!"

Đúng lúc Mai đại nương và Ôn Miểu vừa từ trong phòng bước ra, nhìn thấy cảnh này đều sững sờ tại chỗ, không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Mai Tự không để ý đến ống quần bị ướt, đứng dậy đi tới trước mặt Ôn Miểu, ngẩn ngơ nhìn gương mặt nàng.

Lúc nhìn thấy nàng lần đầu đã cảm thấy có vài phần quen mắt, giờ nhìn kỹ lại, nơi khóe mắt đuôi mày đều in dấu người cũ.

Đôi mắt trong veo giống hệt Ôn Linh Nguyệt, sống mũi cong cong cũng giống, ngay cả dáng vẻ cười ngượng cũng vậy.

Ôn Miểu cảm nhận được ánh mắt kia không mang ác ý, ngược lại còn có hoài niệm, giống như đang xuyên qua mình mà nhìn một người khác.

Nàng mím môi, rồi hỏi: "Mai tỷ, ngươi sao vậy?"

Mai Tự che mặt cười khẽ một tiếng, trong giọng mang theo vài phần bi thương.

Ôn Miểu cứ tưởng nàng khóc, còn chưa biết an ủi thế nào, người trước mặt đã buông tay xuống, dưới mắt không có vệt nước, chỉ có ánh lệ nhàn nhạt.

Mai Tự dịu giọng nói: "Gọi ta là dì Mai đi, mẹ ngươi... từng là bạn học của ta."

Từ xa nhìn thấy Quý Bạch Thanh khẽ gật đầu với mình, Ôn Miểu liền gọi một tiếng "Dì Mai."

Mai Tự nhanh chóng quay về chỗ ngồi ban nãy, che giấu cảm xúc, đáp lại lời thỉnh cầu khi nãy của Quý Bạch Thanh.

"Được, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa."

"Còn chuyện gì khác không?"

Quý Bạch Thanh lắc đầu, biết nàng đang khéo léo đuổi khách, liền kéo Ôn Miểu cùng cáo từ.

"Vậy Mai đại nương, dì Mai, chúng ta xin phép đi trước."

"Đợi đã." Nhìn theo bóng lưng hai người, Mai Tự lên tiếng gọi lại, ánh mắt nhìn về phía Ôn Miểu, nhẹ giọng nói, "Sau này thường xuyên ghé chơi nhé."

Quý Bạch Thanh mỉm cười đáp một tiếng.

Chờ cửa đóng lại, Mai đại nương lo lắng nhìn con gái.

"Chuyện sao vậy?"

Mai Tự che mắt, giọng khàn khàn mang theo nghẹn ngào: "Mẹ, Linh Nguyệt... không còn nữa rồi."

Nghe vậy, sắc mặt Mai đại nương thay đổi.

"Không còn nữa..."

Mai Tự và Ôn Linh Nguyệt từng giận nhau hơn hai mươi năm, giận nàng ấy không nhìn thấu lòng mình, giận nàng ấy tự ý ở bên đàn ông, cắt đứt liên lạc suốt hơn hai mươi năm, không ngờ hôm nay lại nhận được tin Ôn Linh Nguyệt đã qua đời.

Bao năm khổ sở của nàng giống như một trò cười.

Mai Tự co người lại trên sô pha, khóc không thành tiếng.

Mai đại nương đứng bên cạnh nhìn mà trong lòng ngổn ngang trăm mối, con gái bốn mươi mấy tuổi chưa kết hôn sinh con, bao năm qua, cho dù không nói ra, bà cũng biết trong lòng nàng vẫn còn nhớ mãi đại cô nương nhà họ Ôn.

Chỉ tiếc hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Ôn Linh Nguyệt coi Mai Tự là bạn, còn Mai Tự thì yêu nàng ấy.

Bà chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn mở lời: "Tự Tự, năm đó mấy bức thư gửi từ Kinh thị ta đều giữ lại, chưa đốt. Ngươi có muốn mở ra xem không?"

Nghe vậy, Mai Tự ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên, gật đầu.

Mang hộp sắt vào phòng, cảm nhận được sức nặng trong đó, trái tim Mai Tự càng thêm chua xót.

Trong suốt năm sáu năm, Ôn Linh Nguyệt đã gửi cho nàng nhiều thư đến vậy, thế mà nàng lại chưa từng đọc lấy một bức.

Từng bức thư được mở ra, trải gần đầy sàn nhà, nàng xem từng tờ từng tờ, nước mắt không kìm được rơi xuống, thấm vào trang giấy, làm nhòe đi nét mực năm xưa.

Ôn Linh Nguyệt gọi nàng là A Tự, hết lần này đến lần khác hỏi nàng còn giận không, trong từng dòng chữ là giọng điệu mềm mại nũng nịu hiếm khi nàng ấy dùng trong đời thường.

Nét chữ thanh tú ngay ngắn trên giấy, thỉnh thoảng còn thấy vài chỗ mực loang ra.

Lúc viết thư, Ôn Linh Nguyệt cũng từng vì nàng mà đau lòng ư?

*

Dẫn Ôn Miểu về nhà, sắc mặt Quý Bạch Thanh vẫn còn đôi phần phức tạp.

Trong lòng Ôn Miểu cũng hơi ngột ngạt, hỏi cô: "A Thanh, ngươi đã nói gì với Mai huyện trưởng vậy?"

Thật sự là thái độ về sau của Mai Tự quá kỳ lạ.

Quý Bạch Thanh dừng xe đạp lại, dẫn nàng vào phòng rồi mới trả lời: "Mai huyện trưởng hình như từng quen biết mẹ ngươi."

Những điều khác cô không nói rõ, không chỉ là quen biết, trông có vẻ như là vừa yêu vừa hận.

Ôn Miểu nhíu mày, lại hỏi: "Mai huyện trưởng tên gì?"

"Mai Tự."

Mai Tự.

Ôn Miểu lặp lại cái tên này mấy lần, luôn cảm thấy quen lạ lẫn lộn, nhưng bảo nàng nghĩ cho rõ ràng, thì lại không biết rốt cuộc là quen ở đâu.

Quý Bạch Thanh thì lại tò mò một chuyện khác: "Mai huyện trưởng và mẹ ngươi không cùng quê, sao lại quen biết nhau được?"

Ôn Miểu lắc đầu: "Mai huyện trưởng chắc là được điều từ Kinh thị về huyện Khê Đình."

Trấn Khê Ninh là trấn trung tâm của huyện Khê Đình.

Cũng phải thôi.

Quý Bạch Thanh không định tìm hiểu thêm về ân oán giữa Ôn Linh Nguyệt và Mai Tự, dù sao cũng là chuyện thế hệ trước, bọn họ không tiện nhúng tay.

Chỉ là cảm thấy khá trùng hợp, huyện trưởng Khê Đình vậy mà lại có liên hệ đến tận Kinh thị với Ôn Hướng Vinh và Ôn Linh Nguyệt.

Nhưng cũng nhờ có một tầng quan hệ này, sau này Quý Bạch Thanh chăm sóc Ôn Hướng Vinh cũng tiện hơn nhiều.

Sau khi đến thăm Mai Tự, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu bắt đầu dần bận rộn trở lại.

Quý Bạch Thanh nhờ Hà Hoa giúp đem đám vải vụn cô mang về may thành dây buộc tóc, dùng máy may sẽ tiện hơn, một chiếc được trả một xu rưỡi tiền công.

Cô còn đem khăn tay, khăn quàng cổ và vớ mấy thứ nhỏ này phân loại xử lý, bán ra thậm chí còn đắt khách hơn cả quần áo.

Đặc biệt là vớ nylon, mỏng tang một lớp, tuy hiện giờ thời tiết chưa thích hợp để mang, nhưng là hàng thời thượng, có thể đợi đến khi trời nóng sẽ dùng.

Áo vải sợi tổng hợp cũng bán nhanh, phối với các loại quần áo khác, qua hơn nửa tháng, cơ bản cũng bán gần hết rồi.

Qua rằm tháng giêng, Ôn Miểu cũng phải đi dạy lại.

Có một giáo viên nghỉ sinh, tiết học dư ra được Ôn Miểu và Lý Văn Văn chia nhau dạy, mỗi ngày đều trôi qua đầy đủ, tạm thời không còn thời gian nghĩ ngợi linh tinh.

*

Cuối tháng hai, nhà họ Ôn ở Kinh thị.

Sau khi tin Ôn Hướng Vinh đăng báo đoạn tuyệt quan hệ với ba người con gái là Ôn Tri Ý, Ôn Hiểu Hiểu và Ôn Như Yên lan truyền, bạn bè và đồng nghiệp của ba người đều khó lòng tin nổi.

Là một bác sĩ cùng làm trong bệnh viện đưa tờ báo cho Ôn Như Yên xem, Ôn Như Yên mới biết tin này.

Hôm nay nàng không trực đêm, tan ca xong liền thay đồ, vội vã về nhà.

Lúc mở cửa, Ôn Tri Ý và Ôn Hiểu Hiểu đã đến từ lâu, ngồi ngay ngắn ở một bên, sắc mặt hai người đều không mấy tốt.

Ôn Như Yên rửa tay, tiện tay kéo ghế ngồi xuống.

"Mẹ đâu?"

Ôn Tri Ý ngẩng đầu, dùng cằm chỉ về phía thư phòng.

"Mẹ đang ngồi lì trong thư phòng, nói không muốn gặp chúng ta."

Tính cách Ôn Hướng Vinh cứng rắn, lại luôn mạnh mẽ, nói một là một, với đứa cháu cưng là Ôn Miểu còn vậy, huống chi là ba người con gái này.

Ôn Như Yên bóp trán, hơi đau đầu, bước đến trước cửa thư phòng gõ cửa.

"Mẹ, chúng ta nói chuyện chút được không? Mẹ ra đây được không?"

Giọng Ôn Hướng Vinh truyền ra, vẫn mang theo uy nghiêm như thường, chẳng chút cảm xúc.

"Không có gì để nói cả."

Ý tứ từ chối rõ ràng.

Ôn Tri Ý cũng đi tới cửa, nhíu mày, mặt trầm xuống: "Mẹ, nếu ngươi không mở cửa, ta sẽ đá tung cửa đấy."

Nàng ở trong doanh trại mấy chục năm, thể lực không bằng Ôn Hướng Vinh, nhưng để đối phó một cánh cửa thì vẫn có cách.

Vừa dứt lời, liền nghe một vật nặng nện thẳng lên cánh cửa, vang lên tiếng "rầm" cực lớn.

"Giờ còn dám uy hiếp mẹ ngươi hả?!"

Ôn Tri Ý đáp: "Vâng, nếu không mở cửa thì ta xông vào luôn."

Ôn Hướng Vinh không đáp lại nữa, tiếp theo là tiếng bước chân trầm ổn vang lên, Ôn Như Yên và Ôn Hiểu Hiểu đều nhìn Ôn Tri Ý bằng ánh mắt khâm phục.

Cũng chỉ có Ôn Tri Ý là nối nghiệp mẹ, dám cãi lại bà như vậy, ngày trước dù là Ôn Linh Nguyệt cũng chưa từng dám cãi lại Ôn Hướng Vinh.

Cửa được mở ra, Ôn Hướng Vinh dùng đôi mắt nâu sẫm từng trải nhìn chăm chăm Ôn Tri Ý không nói lời nào, Ôn Tri Ý theo phản xạ tránh ánh mắt, rồi lại ép mình nhìn thẳng lại.

Nàng giơ tờ báo trong tay lên: "Chúng ta đã làm gì khiến ngươi không vui, ít ra cũng phải để chúng ta biết chứ?"

Ôn Tri Ý và Ôn Hiểu Hiểu thì thôi, hai người tính tình cứng đầu, thường chọc giận Ôn Hướng Vinh, nếu có ngày bị Ôn Hướng Vinh tức quá đến mức đăng báo đoạn tuyệt quan hệ cũng không có gì lạ.

Nhưng Ôn Như Yên là con út, tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, luôn chiều theo Ôn Hướng Vinh, không thể nào vô cớ làm bà tức giận đến mức này.

Ôn Hướng Vinh lướt qua ba người bọn họ, cầm ly nước trên bàn uống một ngụm.

"Lão nương đây chỉ đơn giản là thấy các ngươi ngứa mắt, về sau đừng tới nữa, cứ coi như ta không có mấy đứa con gái như các ngươi."

Bà nói chuyện giọng điệu lạnh nhạt, ánh mắt sắc bén đặt trên người họ, khẩu khí cũng không mang chút đùa cợt nào.

Ôn Tri Ý nhíu chặt mày: "Được rồi, mẹ, đừng giấu bọn ta nữa. Chuyện của ngươi, ta với Giản Châu sẽ nghĩ cách. Thật sự không được thì để người ta tước quân hàm của ta, để ta chịu phạt thay ngươi. Chút chuyện cỏn con này, có đáng để ngươi đoạn tuyệt quan hệ với tụi ta không?"

Nhắc tới đây, tâm trạng Ôn Hiểu Hiểu và Ôn Như Yên đều có phần sa sút.

Trong lòng các nàng, Ôn Hướng Vinh luôn là một ngọn núi lớn, có thể che mưa chắn gió cho họ. Câu bà hay nói nhất là: "Trời có sập cũng còn lão nương đây chống đỡ."

Nhưng núi cũng sẽ già, không ai ngờ có một ngày ngọn núi ấy lại bị người ta tìm mọi cách để bứng đi.

Không thể truy ra được ai là người tố cáo Ôn Hướng Vinh, các nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn bà bị vu oan rồi đình chức.

Ôn Hướng Vinh nhíu mày, có phần thiếu kiên nhẫn.

"Không cần các ngươi lo."

"Ra ngoài!"

Giọng bà trầm xuống, không cho phép phản bác.

Làm con tất nhiên hiểu rõ đây là dấu hiệu Ôn Hướng Vinh sắp nổi giận. Ôn Tri Ý xắn tay áo, định nói thêm vài câu với bà, thì phía sau Ôn Hiểu Hiểu thấy vậy vội kéo nàng lại.

"Đừng chọc mẹ nổi giận." Nàng nhỏ giọng nói.

Mấy năm nay sức khỏe của Ôn Hướng Vinh cũng không ổn, tim có vấn đề, không thể tức giận quá mức, tốt nhất nên tránh các kích thích bên ngoài.

Ôn Tri Ý nghĩ đến chuyện này thì cũng nguôi bớt giận.
Bị Ôn Hiểu Hiểu kéo ra khỏi phòng.

Ba chị em đứng ở cửa tròn mắt nhìn nhau, Ôn Như Yên là người phá vỡ im lặng trước: "Giờ sao đây?"

Ôn Tri Ý hơi bực bội, bị chọc tức.

"Còn sao được nữa, mẹ đã quyết không cho tụi mình can dự rồi."

"Ta với Giản Châu xem thử có thể điều bà ấy về Tiêu Nam không, để gần Miểu Miểu hơn một chút."

Ôn Hiểu Hiểu cũng gật đầu: "Trước mắt cứ vậy đi, gom tiền gửi quà lên cấp trên, rồi chuẩn bị đồ đạc đầy đủ cho mẹ."

Ba người bàn bạc xong thì mỗi người một ngả. Khi Ôn Như Yên trở vào nhà, giọng Ôn Hướng Vinh lại truyền ra: "Ngươi quay lại làm gì?"

Ôn Như Yên: "...Mẹ, chẳng phải ta vẫn sống cùng ngươi sao?"

"Chuyển đi."

Nàng có chút bất đắc dĩ: "Thì cũng phải để ta dọn đồ đã chứ."

Nàng thu dọn hết đồ đạc của mình, khi xách hành lý ra cửa, cẩn trọng lên tiếng: "Vậy... ta đi thật đây?"

Ôn Hướng Vinh không thèm ngẩng đầu: "Đi mau, đồ đạc mang hết đi luôn."

Ôn Như Yên có phần uể oải, cuối cùng vẫn để hành lý ở cửa ra vào.

"Ta nấu cơm xong rồi đi."

Nàng cũng không để tâm đến phản ứng của Ôn Hướng Vinh nữa, vào bếp bắt đầu nấu ăn với mớ nguyên liệu còn lại.

Tay nghề nấu nướng của Ôn Hướng Vinh không giỏi, ông cụ nhà từng là đầu bếp hậu cần, lúc còn sống đều do ông nấu.

Về sau chuyển sang Ôn Như Yên đảm nhiệm, nhưng Ôn Hướng Vinh không kén ăn, nàng nấu dở tới đâu bà cũng có thể thản nhiên ăn hết.

Sau khi nấu xong bữa cơm nóng, Ôn Như Yên còn đang nghĩ lát nữa có thể cùng ăn với mẹ một bữa, thì đã nghe giọng nói lạnh lùng vang lên từ phòng khách.

"Cơm nấu xong thì đi nhanh lên."

Ôn Như Yên: "..."

Nàng chẳng còn cách nào khác, đành bụng đói xách hành lý rời đi.

Cũng may bình thường lúc nghỉ ngơi nàng thường ở ký túc xá nhân viên gần bệnh viện hơn, không cần lo không có chỗ ngủ.

Căn nhà không lớn chỉ còn lại một mình Ôn Hướng Vinh, nhìn đám thức ăn còn bốc khói trên bàn, bà thở dài.

Đôi đũa cầm trong tay hồi lâu mà không buồn ăn, cuối cùng đậy nắp lại, quay về thư phòng.

Chỉ ngày hôm sau, người của Ủy ban Cách mạng đã ập đến.

Không thèm gõ cửa, trực tiếp dùng sức phá cửa xông vào, Lý Văn Vũ mặt mày hớn hở đi trước dẫn người.

"Ôn Hướng Vinh, ra đây!"

Gọi thẳng tên người mà trước đây hắn từng sợ hãi, Lý Văn Vũ dù có vẻ đắc ý như nông nô lật mình, nhưng khí thế vẫn chưa đủ.

Những người khác của Ủy ban Cách mạng nhìn quanh, ánh mắt lướt qua đống đồ trong nhà, mang theo vẻ khinh bỉ.

Không phải nói bà ta theo con đường tư sản sao, nhà nghèo kiết xác thế này, ngoài mấy món đồ nội thất thì chẳng còn thứ gì đáng giá.

Cùng lắm chỉ có cái tivi là coi được chút.

Ôn Hướng Vinh từ trong thư phòng đi ra, sống lưng như cũ vẫn thẳng tắp, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Lý Văn Vũ.

Tim hắn giật thót, rồi nhanh chóng nhớ ra mình đến làm gì, lập tức ưỡn ngực ra vẻ oai phong, vung tay: "Mau lục soát! Đồ gì liên quan đến tư sản thì đem hết đi!"

Ôn Hướng Vinh đứng nép sang một bên, lạnh lùng nhìn bọn họ lục lọi.

Một gã đàn ông mặt gầy đi ngang qua bà, khịt mũi một tiếng, khinh khỉnh nói:

"Một kẻ hắc ngũ loại, còn làm ra vẻ oai phong cái nỗi gì!"

Ôn Hướng Vinh đá thẳng vào mông hắn, gã ngã sụp xuống đất, kêu rên một tiếng.

"Lão nương ra sao còn chưa tới lượt ngươi phán xét."

Tên mặt gầy chật vật đứng dậy, siết nắm đấm định đấm lại, nhưng còn chưa vung lên thì đã bị Ôn Hướng Vinh tung chân đá bay cả mét.

Khóe miệng Lý Văn Vũ co giật, vội đỡ gã dậy, nhỏ giọng khuyên: "Phó chủ nhiệm, bà ta từng ra chiến trường đấy, ngươi đánh không lại đâu, thôi đừng động thủ nữa."

Gã đàn ông phun ra một ngụm máu, trừng mắt nhìn Ôn Hướng Vinh, nghiến răng nói: "Mang hết đi! Tất cả đều là đồ tư sản!"

Người của Ủy ban Cách mạng lục lọi khắp nơi, gần như dọn sạch cả căn nhà.

Ôn Hướng Vinh đứng yên bên cạnh, ánh mắt rơi lên chiếc hộp chứa huân chương của mình đang bị mang đi.

Một hộp huân chương lấp lánh, là biểu tượng cho những công trạng của bà, cũng bị tịch thu.

Ánh mắt bà tối lại, nhưng vẫn nhịn không lên tiếng.

Phó chủ nhiệm thấy bà thất thần, cười lạnh một tiếng trong bụng, liền đẩy bà một cái.

Ôn Hướng Vinh không kịp phản ứng, bị xô mạnh đập vào góc tủ, nửa bên mặt bị cứa rách, máu lập tức trào ra, nhỏ giọt từ cằm đến trán.

Bà cắn răng chịu đau, vịn tủ đứng dậy, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm phó chủ nhiệm kia.

Ánh mắt u ám đó kết hợp với nửa bên mặt nhuốm máu, trông như La Sát, như thể giây tiếp theo sẽ đòi mạng người.

Phó chủ nhiệm chân mềm nhũn, đứng chết trân tại chỗ.

Ôn Hướng Vinh từng bước một tiến về phía hắn.

"Ngươi... ngươi đừng qua đây, đánh người là tội tăng nặng đấy!"

Hắn lên tiếng đe dọa, giọng run run.

Ôn Hướng Vinh túm tóc hắn, đè đầu hắn đập vào tường.

Sát khí trong mắt bà càng lúc càng đậm, máu nóng trong xương bị khơi dậy.

"Lão nương nể mặt ngươi lắm rồi phải không."

Phó chủ nhiệm bị bà nhấc như gà con nện thẳng vào tường, trán sắp bật máu, đám người sững ra mới hoàn hồn lại.

Lý Văn Vũ hét: "Còn đứng đực ra đó làm gì! Mau tới giúp!"

Vài gã đàn ông xông tới, cuối cùng cũng kéo được Ôn Hướng Vinh ra.

Bà hất tay họ ra, quẹt một vệt máu trên mặt, lạnh lùng nói: "Ta phối hợp để các ngươi lục soát, không có nghĩa ta là loại hồng mềm dễ bóp."

Bà xưa nay vốn là người có thù tất báo, nếu điều kiện cho phép, tuyệt đối không để qua đêm.

Thấy ánh mắt bà hung hãn như sói cái, mấy người còn lại cũng dè chừng mấy phần.

Lý Văn Vũ không dám nhìn bà, cùng người khác đỡ phó chủ nhiệm dậy, quát: "Tiếp tục dọn!"

Buổi sáng, đồ đạc gần như bị dọn sạch, Ôn Hướng Vinh gom nốt mấy món còn lại. Tấm huân chương đầu tiên của bà đã sớm được chôn kỹ trong sân, bà đứng lặng một lúc, sau cùng quay vào nhà ăn nốt cơm tối hôm qua Ôn Như Yên đã làm.

Chỉ hai ngày sau, bà bị đưa đi cách ly thẩm tra.

Cấp dưới và đồng đội ngày trước lần lượt kéo đến, không còn vỏ bọc bề ngoài, từng bộ mặt xấu xa lần lượt lộ rõ, thay phiên nhau ép hỏi bà.

Ôn Hướng Vinh không nói một lời, một ngày một đêm trôi qua, chưa uống một giọt nước, vết thương trên mặt không được xử lý tốt, có dấu hiệu viêm nhiễm.

Phía trên cũng không tiếp tục thẩm vấn bà, mà trực tiếp hạ tài liệu xử lý.

Ăn một bữa cơm xong, Ôn Hướng Vinh bị đưa đến hội trường để nghe đ.ấ.u tố.

Bên cạnh là những đồng đội cũ đang tuyên đọc "tội trạng" bà từng phạm phải, bà đứng trên bục, lưng thẳng tắp, ánh mắt vẫn kiên nghị như trước, nhìn về phía đám đông bên dưới.

Có những binh lính từng được bà dẫn dắt, thuộc cấp từng được bà khen ngợi, nhiều hơn là những người xa lạ.

Tuyên đọc được một nửa, không biết ai khơi mào, ném quả trứng thối thẳng vào mặt Ôn Hướng Vinh.

Trứng thối vỡ ra, chất lỏng tanh hôi tràn ra, dính đầy mặt bà.

Ôn Hướng Vinh buộc phải nhắm mắt lại, càng lúc càng nhiều đồ vật ném về phía thân thể và khuôn mặt bà.

"Phần tử xấu xa! Đập chết bà ta đi!"

"Ta đã nói rồi, một người đàn bà mà thăng chức nhanh như vậy, chắc chắn là có vấn đề, hừ!"

"Thật mất mặt cho đơn vị của chúng ta."

...

Những lời lẽ độc địa nối tiếp không ngừng, có người quá khích còn cầm vật nặng ném tới, quệt qua trán Ôn Hướng Vinh, lập tức sưng vù lên.

Ôn Hiểu Hiểu và Ôn Như Yên đứng ở rìa cuối đám đông, lấy tay bịt miệng mới không bật khóc thành tiếng.

Ôn Hiểu Hiểu xông lên, muốn lao lên bục chắn thay cho Ôn Hướng Vinh, nhưng bị Ôn Tri Ý chặn lại.

Ánh mắt Ôn Tri Ý trầm xuống, giọng khàn khàn: "Ngươi lên đó chỉ gây thêm rối! Vượt qua được lần này là ổn rồi."

Ý của Ôn Hướng Vinh vốn là không muốn liên lụy đến họ, họ cũng không thể để công sức bà bỏ ra thành vô ích.

Giống như bà đã nói, vượt qua được cửa này là tốt rồi.

Nàng và Giản Châu đã nhờ người thu xếp đường đi cho Ôn Hướng Vinh.

Giữ chặt vai hai em gái, nàng nhẹ giọng: "Đi thôi, đừng để mẹ phát hiện chúng ta ở đây."

Mắt ngấn nước, Ôn Như Yên ngoảnh lại nhìn Ôn Hướng Vinh một lần nữa. Dù bị dư luận dìm ngập, dù chật vật khắp mình, lưng mẹ vẫn thẳng tắp, hệt như dáng vẻ trong ký ức nàng.

Kiên cường và vững chãi.

*

Quý Bạch Thanh mở cửa phòng, vừa định xem Ôn Miểu đã tỉnh chưa, thì thấy nàng đang dựa vào đầu giường, tay ôm ngực, tóc bên má bị mồ hôi thấm ướt, rõ ràng là hoảng sợ.

Đặt thứ trong tay xuống, cô nhanh chóng bước đến bên giường, ôm nàng vào lòng, nhíu chặt mày.

"Sao vậy?"

Ôn Miểu ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, môi vẫn run lẩy bẩy, một lúc sau mới kìm được, giọng run rẩy: "A Thanh, ta gặp ác mộng."

Nàng nói: "Ta mơ thấy bà, bà bây giờ rất tệ."

Nghe vậy, tim Quý Bạch Thanh như rơi xuống đáy, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh để dỗ dành Ôn Miểu.

"Mơ với thực tế luôn ngược nhau mà, ngoan, đừng lo, chắc chắn bà không sao."

"Nếu thực sự không yên tâm, thì viết thư cho bà, được không?"

Ôn Miểu gật đầu.

Xuống giường, nàng ngồi trước bàn viết thư.

Nét chữ nghiêng ngả trên giấy thể hiện rõ lúc viết chủ nhân tay run đến nhường nào.

Viết xong, Quý Bạch Thanh giúp nàng thay đồ, hai người cùng đến bưu điện thị trấn gửi thư đi.

Trên đường về, Ôn Miểu ngồi ở yên sau xe đạp vẫn không yên lòng, hình ảnh Ôn Hướng Vinh bị mọi người chửi rủa cứ quanh quẩn trong đầu nàng mãi không tan.

Giấc mơ như một hòn đá lớn đè nặng tâm trí, khiến nàng gần như khó thở.

Nàng lặng lẽ siết chặt eo Quý Bạch Thanh, áp má lên phần eo sau của cô.

Chỉ mong sau khi nhận được thư, nếu không sao, Ôn Hướng Vinh có thể sớm hồi âm, có tin tức thì nàng mới yên tâm được.

Về tới nhà, thấy vẻ lo lắng trên mặt Ôn Miểu vẫn không tan, Quý Bạch Thanh an ủi nàng: "Không sao đâu, mấy hôm trước chẳng phải bà còn viết thư cho chúng ta sao? Nhìn nét chữ đó là biết bà tự viết. Mới có mấy ngày, sao có thể xảy ra chuyện chứ?"

"Huống hồ còn có các cô mà, họ ở cạnh bà, nếu có chuyện gì đã xử lý xong rồi, đâu thể để sự việc leo thang được."

Lời cô nói rất có lý, bản thân ở nơi xa Kinh thị thế này, đúng là chẳng giúp được gì cho Ôn Hướng Vinh.

Ôn Tri Ý các cô cô chắc chắn sẽ không bỏ mặc.

Ôn Miểu tự nhủ như vậy, nhưng chút tự trấn an này cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng.

Nàng cắn môi, lật đống sách vở bừa bộn trên bàn, lấy một cuốn sách, mở ra.

Rõ ràng toàn là chữ quen thuộc, nhưng ghép lại thì chẳng tài nào đọc vô được.

Làm việc gì cũng không tập trung, lúc cùng Quý Bạch Thanh đi cắt hẹ, suýt chút nữa đã dùng lưỡi hái cắt trúng tay mình.

Thấy vậy, Quý Bạch Thanh cũng không dám để nàng làm gì nữa.

Ăn cơm tối xong, cô đẩy Ôn Miểu đi tắm nước nóng, rồi tự mình vệ sinh qua loa, sau đó đưa nàng lên giường.

Ôm lấy nàng, cô nhẹ giọng dỗ dành: "Được rồi, đã nói sẽ không sao mà. Đợi tin của bà với các cô là được, đừng suy nghĩ nhiều nữa."

Ôn Miểu nhắm mắt lại, không muốn Quý Bạch Thanh lo lắng, khẽ gật đầu.

Nàng xoay người quay lưng về phía Quý Bạch Thanh, nhắm mắt nhưng vẫn trằn trọc không ngủ được.

Không biết là đêm đã trôi đến lúc nào, giọng Quý Bạch Thanh khe khẽ vang lên: "Vẫn chưa ngủ được à? Ngày mai ta xin phép cho ngươi nghỉ một buổi nhé?"

Ôn Miểu sững người, cuối cùng vẫn lắc đầu từ chối.

"Không sao, ngày mai ta vẫn có thể đi dạy."

Nàng lo lắng, ngủ không nổi, Quý Bạch Thanh biết, nên cùng nàng thức suốt.

Hai người không nói gì, suốt đêm không ngủ.

Sáng hôm sau phải dậy sớm, đến trạm thực phẩm giết heo.

Ai ngờ mới bán thịt về tới nhà đã nghe Hà Hương Nguyệt nói: "Miểu Miểu hôm nay xắt rau bị đứt tay rồi."

Sắc mặt cô không tốt, nắm lấy tay Ôn Miểu xem xét, vết thương sâu không nhẹ, suýt chút nữa là lộ cả xương trắng.

Máu vẫn chưa ngừng.

Đến trạm y tế lấy thuốc, lập tức xử lý và băng bó cho nàng.

Quý Bạch Thanh hít sâu một hơi, trầm giọng: "Về sau đừng đụng đến dao kéo nữa."

Ôn Miểu muốn giải thích điều gì, nhưng thấy sắc mặt cô khó coi, cuối cùng vẫn nuốt hết vào bụng.

Tối hôm đó, Ôn Miểu vẫn không ngủ được.

Ban đầu định giấu nhẹm đi, nhưng Quý Bạch Thanh hiểu nàng quá rõ.

Ban ngày không nghỉ, tối lại không ngủ, còn bị thương.

Dù tính tình Quý Bạch Thanh có tốt mấy cũng bắt đầu nổi cáu.

Cô hỏi: "Vì lo cho bà, mà ngươi không cần mạng nữa à?"

"Một ngày một đêm không ngủ rồi đó, Ôn Miểu."

Ôn Miểu không đáp, đầu ngón tay co lại, khẽ nắm thành quyền.

Im lặng một lúc, Quý Bạch Thanh lại mở miệng: "Ngày mai ta xin nghỉ giúp ngươi, ngươi ở nhà nghỉ ngơi, ít nhất ngủ một giấc, được không?"

Ôn Miểu siết tay chặt hơn, vết thương nơi dao cứa lập tức nứt ra, máu thấm qua lớp gạc. Nàng dựa vào cảm giác đau đớn để giữ mình tỉnh táo, giọng nói cũng vô thức nặng nề hơn: "Không cần!"

"Ta chịu được." Nhận ra giọng điệu mình quá cứng, nàng cố nói thêm câu.

Quý Bạch Thanh nghe vậy, bất ngờ ngồi bật dậy, không kìm nổi giọng: "Ôn Miểu, ngươi không ngủ một hai ngày rồi, mà còn nói chịu được cái quái gì?!"

"Ngươi không thương lấy thân thể mình, còn muốn ai lo cho ngươi nữa?! Được thôi, ta lo, ta có thể xoay quanh ngươi hai mươi bốn giờ mỗi ngày, nhưng chẳng lẽ ngươi không thể nghe lời ta một lần sao?!"

"Ta chỉ có mỗi ngươi là vợ, tay ngươi bị thương ai đau lòng? Không phải cũng là ta đau lòng à?! Bà xảy ra chuyện thì ngươi không nghỉ ngơi là thay đổi được gì sao? Ngươi không ngủ, không ngủ thì chẳng lẽ không phải là ta đau lòng sao? Ngươi không thể thương lấy chính mình một chút được à?!"

Nói đến cuối câu, giọng Quý Bạch Thanh nghẹn lại, cô không biểu cảm mà lau đi nước mắt trên mặt mình. Nhịp tim cô đập nhanh hơn, thức trắng đêm với Ôn Miểu khiến đầu óc như ong ong, vừa nặng nề vừa đau nhức.

Cô vén chăn lên, không lấy áo khoác, muốn ra ngoài để bình tĩnh lại.

Chưa kịp bước đến cửa thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Giọng Hà Hương Nguyệt vang lên: "Bạch Thanh, Miểu Miểu, nãy giờ hai đứa cãi nhau à?"

Phòng cách âm không tốt, Quý Bạch Thanh không kìm được cảm xúc, đánh thức cả Hà Hương Nguyệt lẫn Quý Vĩ.

"Không sao đâu nương, không cãi nhau, nương về ngủ đi." Quý Bạch Thanh đứng yên tại chỗ, ngừng một lát rồi trả lời bằng giọng bình thường.

Dù nói vậy, Hà Hương Nguyệt vẫn chưa tin hẳn, đứng ngoài cửa thêm một lúc, thấy không còn động tĩnh gì nữa mới khoác áo quay về phòng.

Quý Bạch Thanh ngồi xuống ghế, tâm trạng tuy đã dịu lại đôi chút.

Nhưng vẫn cần bình tĩnh hơn.

Cô đứng dậy, mang dép chuẩn bị mở cửa ra ngoài.

Bất ngờ bị một vòng tay ôm chặt từ phía sau.

Cơ thể mềm mại, thơm mát dán sát lưng, cánh tay ôm chặt nơi eo cô.

"Cạch" một tiếng, đèn được bật sáng. Nhìn thấy cổ tay trắng nõn lộ ra, cùng lớp gạc nhuộm đỏ máu, vành mắt nàng đỏ hoe, nhưng giọng nói lại vô cùng bình tĩnh:

"Ngươi định đi đâu?"

Lần đầu tiên Ôn Miểu thấy Quý Bạch Thanh lạnh nhạt với mình như vậy, trong lòng bất an và tủi thân, tự hành hạ bản thân bằng cách ấn vào ngón tay đang quấn băng, muốn mượn cơn đau để làm đầu óc tỉnh táo.

Lại bị Quý Bạch Thanh nhanh tay chặn lại, giọng cô càng thêm lạnh lẽo: "Ôn Miểu? Nếu ngươi thấy mình không có lỗi, thì buông ta ra."

Ôn Miểu nghe vậy, trong lòng chùng xuống, cánh tay từ từ lơi lỏng.

Cuối cùng buông thõng hai tay bên người.

Vì xúc động, trái tim như bị kéo nặng xuống, Quý Bạch Thanh không ngoảnh lại, mở cửa, bước đi vài bước.

Nhìn bóng lưng cô ngày càng xa, Ôn Miểu bỗng hoảng sợ, nước mắt dồn nén suốt hai ngày bỗng trào ra.

"Quý Bạch Thanh, không phải bà ngươi xảy ra chuyện, ngươi căn bản không hiểu được ta."

Nàng thì thầm như oán hờn.

Quý Bạch Thanh đang định ra cửa, rốt cuộc vẫn nghe thấy, bước chân khựng lại, cơn giận chưa nguôi.

Cô quay đầu, từng bước tiến về phía Ôn Miểu, cảm xúc trong mắt quá dày đặc, khiến người ta nhìn không rõ.

"Ta không hiểu ngươi?"

Cô bật cười khẽ, ánh mắt băng lạnh.

"Ta xem mẹ ngươi như mẹ ta, xem bà ngươi như bà ruột của ta! Bà xảy ra chuyện, chẳng lẽ ta không lo lắng sốt ruột sao? Ta không hiểu ngươi?"

Ngón tay cô khẽ chạm vào lồng ngực Ôn Miểu, câu cuối cùng nói ra gần như chỉ còn là hơi thở:

"Ôn Miểu, rốt cuộc ngươi có trái tim không vậy?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...