Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
67.
Sáng hôm sau, việc đầu tiên Quý Bạch Thanh làm là kiểm tra mắt Ôn Miểu.Trên mí mắt và bầu mắt của nàng phủ một lớp phấn hồng đào nhạt, đã được xử lý kịp thời nên cũng không bị sưng lên.Cô nhẹ tay nhẹ chân bò dậy.Quả trứng gà đặt ở đầu giường đã nguội ngắt sau một đêm.Rõ ràng tối qua còn bảo Ôn Miểu sáng dậy thì tự ăn trứng đi, nhưng trứng để qua đêm, dù chưa hỏng, cô vẫn thấy không nỡ để Ôn Miểu phải ăn, nên cầm lấy trứng đem vào bếp, đổ nước hâm lại rồi tự mình ăn.Sau đó lại luộc thêm một quả, khi trứng vừa chín, cô lại đắp lên mắt cho Ôn Miểu, chườm nóng hai lượt, sau khi tỉnh lại thì mắt sẽ bớt đau hơn nhiều.Cảm nhận được nhiệt độ trên mí mắt, Ôn Miểu chậm rãi tỉnh lại, đến khi hơi nóng tan đi mới dám mở mắt.Vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt Quý Bạch Thanh, nàng đưa tay kéo lấy cổ đối phương, trong mắt mang theo chút quyến luyến, muốn hôn.Quý Bạch Thanh chặn môi nàng lại, ngón tay nhẹ lắc."Không được, dậy rửa mặt trước rồi mới được hôn."Nghe vậy, Ôn Miểu bĩu môi.Quý Bạch Thanh đặt quần áo nàng bên giường, thúc giục: "Mau dậy ăn sáng đi."Sau khi mặc quần áo và rửa mặt xong, Ôn Miểu ăn hết quả trứng luộc dưới ánh mắt chăm chú của Quý Bạch Thanh.Ngoan ngoãn hiếm thấy, phải biết bình thường nàng ghét nhất là ăn lòng đỏ trứng luộc.Ngó quanh hai bên, không thấy bóng dáng Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ đâu, Ôn Miểu liền hơi nôn nóng kiễng chân lên với lấy cổ Quý Bạch Thanh, cuối cùng như ý nguyện hôn cô một cái.Vị lòng đỏ trứng.Ăn sáng xong, nhớ tới mấy món định mang cho người khác, Ôn Miểu trở về phòng thu dọn một lượt.Hà Hương Nguyệt kéo Quý Bạch Thanh ra góc phòng, hạ giọng hỏi: "Thế nào rồi? Bàn xong bao giờ kết hôn chưa? Để ta với cha ngươi còn chuẩn bị."Quý Bạch Thanh chậc nhẹ một tiếng: "Nương, nương sốt ruột quá rồi đó. Kết hay không kết cũng như nhau, dù sao cũng không thể tự dưng làm cho nương có cháu gái lớn đúng không."Nghe con gái nói vậy, Hà Hương Nguyệt cho cô một cái tát vang giòn."Nha đầu chết tiệt này, nói bậy gì đấy!""Ta đây là sốt ruột dùm ngươi thôi, ngươi mau nói bao giờ thì kết!"Quý Bạch Thanh cười: "Nương, thật ra ta thấy kết hay không kết cũng như nhau, ta muốn đợi thêm một thời gian nữa, dù sao chuyện này cũng không vội."Hà Hương Nguyệt nghe cô nói giọng cà lơ phất phơ thì tức đến mức ngứa tay.Cắn răng niệm vài lần "con gái độc nhất của ta", bà mới hạ tay xuống, nghiến răng nói: "Ngươi như vậy, Miểu Miểu chịu được à? Ngươi nói rõ với con bé chưa?"Miểu Miểu không chịu, ta có muốn kết cũng không được... Quý Bạch Thanh âm thầm phun tào trong bụng.Nghĩ là một chuyện, lời nói lại là chuyện khác.Cô cười hì hì mở miệng: "Ta nói gì Miểu Miểu cũng sẽ đồng ý hết, nương đừng lo nữa, chuyện này là việc của bọn ta."Nghe Quý Bạch Thanh nói vậy, Hà Hương Nguyệt vẫn không nhịn được, lại vỗ một phát vào lưng cô.Nghe đi nghe đi, toàn là mấy lời gì đâu không.Bà vặn tai cô: "Ngươi mà dám phụ Miểu Miểu, ta đuổi ngươi ra khỏi nhà!""Á, nương, buông tay..." Quý Bạch Thanh vội cầu xin tha mạng, "Chắc chắn sẽ không phụ Miểu Miểu đâu, a a, đau quá!"Cuối cùng lúc Quý Bạch Thanh quay về phòng ngủ, một bên tai đã đỏ bừng.Ôn Miểu nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên, lập tức trông thấy vành tai đỏ bừng của cô.Trong thoáng chốc có chút nghi hoặc: "Tai... sao vậy?"Quý Bạch Thanh sờ lên, Hà Hương Nguyệt ra tay không nhẹ, giờ sờ vào vẫn còn đau, nhưng không muốn để đối phương lo nghĩ, nàng bịa bừa một câu:"Không sao, nãy ở ngoài bị gió thổi lạnh đó."Ôn Miểu vừa sờ đã thấy rõ ràng là nóng.Bốn mắt nhìn nhau, Quý Bạch Thanh đổi lý do."Ta tự chà cho nóng lên đấy."Ôn Miểu mím môi, nhìn dấu ngón tay trên tai cô, khẽ nói xin lỗi: "A Thanh, xin lỗi."Theo hiểu biết của nàng về Quý Bạch Thanh, đối phương nhất định là ôm hết trách nhiệm vào mình, mà Hà Hương Nguyệt cũng không phải người chiều con, kiểu gì cũng mắng cô một trận.Lỗi do nàng, lại để Quý Bạch Thanh phải gánh thay.Nghĩ đến chuyện cô bị ăn đòn vì quyết định của mình, Ôn Miểu cảm thấy áy náy và đau lòng.Quý Bạch Thanh dùng ngón tay gõ vào trán nàng, thấy nàng kêu lên một tiếng rồi vô thức che trán lại, cô mới nở nụ cười."Không có gì phải xin lỗi cả, bây giờ ta vẫn đang ở đây."Thấy mắt Ôn Miểu ánh lên, nàng kéo chiếc ghế đối diện lại ngồi xuống."Được rồi, ta đã nói hết với nương rồi, bọn họ đều biết cả. Trăn Trăn, ta vẫn nói câu cũ, kết hôn hay không với ta không quan trọng, chỉ cần chúng ta còn yêu nhau là được."Hôn nhân chẳng qua chỉ là một hình thức chứng minh hai người bên nhau. Cô từng thất vọng khi nghe Ôn Miểu nói tạm thời không muốn kết hôn, nhưng sau khi suy nghĩ thông suốt thì cũng thấy chấp nhận được.Dù là bước vào hôn nhân hay vẫn ở giai đoạn yêu đương, đều không thay đổi được bản chất hai người yêu nhau. Với Quý Bạch Thanh, điều này mới là quan trọng nhất.Ngày nào Ôn Miểu nói không còn yêu cô nữa, thì cô mới thật sự phát điên.Nghĩ đến đây, một cơn đau nhói trong đầu chợt đánh gãy dòng suy nghĩ, trong não vô cớ vang lên tiếng ù ù.Quý Bạch Thanh xoa thái dương, giữa mày nhíu chặt.Thấy sắc mặt cô tái nhợt, vẻ mặt có phần đau đớn, Ôn Miểu hoảng hốt hỏi: "A Thanh, ngươi sao vậy?"Thấy cô dùng ngón tay đè lên thái dương, môi mím trắng không nói lời nào, Ôn Miểu chỉ đành vòng ra sau lưng, nhẹ nhàng xoa đầu cho cô.Một lúc sau, cơn đau như kim châm kia dịu xuống, Quý Bạch Thanh mới an ủi Ôn Miểu."Không sao, vừa rồi hơi đau đầu một chút."Có lẽ là do tối qua đứng ngoài phòng lâu quá, bị gió thổi nên sinh bệnh.Ôn Miểu vẫn dùng những ngón tay mềm mại dịu dàng xoa huyệt cho cô, giọng nói còn mang theo lo lắng: "Thật sự không sao chứ?"Quý Bạch Thanh nắm lấy ngón tay nàng, không để nàng tiếp tục nữa."Thật sự không sao rồi, không tin thì ngươi nhìn ta bây giờ thử xem."Cô ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn để Ôn Miểu quan sát tình trạng hiện tại của mình.So với lúc nãy thì sắc mặt đã tốt hơn nhiều, chỉ còn ít mồ hôi đọng lại bên trán.Ôn Miểu chăm chú nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng vẫn không yên tâm, do dự nói: "Hay là tới bệnh viện kiểm tra đi? Dạo này thấy ngươi hay đau đầu."Quý Bạch Thanh vốn không muốn phiền phức, nhưng thấy Ôn Miểu kiên quyết, mà bản thân cũng cảm thấy mấy hôm nay cơn đau đầu có phần kỳ lạ, nên sau bữa trưa vẫn đạp xe đến bệnh viện thị trấn.Kiểm tra thường quy rồi chụp phim, kết quả đều không có vấn đề gì.Thấy Ôn Miểu vẫn lo lắng, Quý Bạch Thanh cũng bó tay."Không sao thật mà, đừng lo hão nữa Miểu Miểu."Ôn Miểu nắm chặt tay cô, chẳng hiểu vì sao, trong lòng cứ có cảm giác hoảng loạn, từng cơn từng cơn kéo đến, không dứt được.Cuộc sống vốn yên bình chẳng biết từ bao giờ lại bị khuấy động thành một mớ hỗn độn.Nàng bị cuốn vào trong đó, có chút không thở nổi.Ngẩng đầu nhìn Quý Bạch Thanh, nàng lẩm bẩm hỏi: "A Thanh, thật sự không sao chứ?"Quý Bạch Thanh thấy nàng có chút ngơ ngẩn, dùng mu bàn tay thử đo trán nàng, không phát hiện điều gì khác thường.Nhưng cô cũng không yên tâm, bèn đề nghị: "Đã đến đây rồi... hay là ngươi cũng kiểm tra thử xem?"Dạo này Ôn Miểu quả thật cũng có chỗ không ổn.Sau khi kiểm tra xong, Ôn Miểu không có gì đáng ngại, bác sĩ nói vấn đề lớn nhất là suy nghĩ quá nhiều.Tóm lại là lo nghĩ nhiều.Nghe xong câu này, Quý Bạch Thanh lại thấy đau đầu.Cô cũng không biết trong đầu nhỏ của Ôn Miểu cả ngày nghĩ những gì.Cả hai đã đến thị trấn, kiểm tra xong thì ghé qua nhà Thượng Mẫn chúc Tết. Lúc ở Kinh thị, hai người đã mua khăn choàng và mũ tặng Thượng Mẫn và cha mẹ nàng. Khi nhận quà, cha mẹ Thượng Mẫn có phần ngượng ngùng, từ chối một lúc nhưng cuối cùng cũng nhận, nhìn nét cười trên mặt là biết họ rất thích.Khi rời đi, hai người còn được nhét cho một phong bao lì xì.Tối hôm qua, Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ cũng cho họ lì xì, năm nay Quý Bạch Thanh nhận lì xì đến mỏi tay, chỉ riêng phần của Ôn Hướng Vinh và người nhà đã mấy trăm tệ.Về đến nhà, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu ngồi đối diện trong phòng.Thấy nàng cúi đầu, vẻ mặt không nhìn rõ, chỉ thấy được cánh môi đỏ tươi, cô mở miệng: "Bảo bối, ngẩng đầu, chúng ta nói chuyện đàng hoàng."Ôn Miểu khẽ cắn môi, ngẩng đầu nhìn lên, thấy ánh mắt Quý Bạch Thanh dừng lại trên môi mình, nàng mới thả lỏng.Ánh nhìn dịch lên, dừng lại trên đôi mắt như thủy tinh long lanh, Quý Bạch Thanh hỏi: "Bảo bối, rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì? Hoặc là, ngươi đang lo điều gì?"Ôn Miểu siết chặt hai bàn tay vào nhau, đầu ngón tay bị bóp đến mức đỏ lên, nhưng cuối cùng vẫn không trả lời.Nàng vô thức cụp mắt xuống, muốn tránh đi ánh nhìn nóng rực của Quý Bạch Thanh.Quý Bạch Thanh không muốn để Ôn Miểu tiếp tục trốn tránh, khẽ giữ cằm nàng, buộc nàng phải ngẩng đầu lên.Từng chữ từng lời truy hỏi: "Là vì chuyện của bà? Ngươi biết được bao nhiêu rồi?"Ôn Miểu lắc đầu, nhưng trước ánh mắt sắc bén của người yêu, lại như không còn nơi nào để ẩn náu.Hàng rào phòng bị cuối cùng trong lòng nàng sụp đổ, Ôn Miểu lao vào lòng Quý Bạch Thanh mà nghẹn ngào bật khóc.Bờ vai gầy run lên từng hồi, như đang tố cáo tâm tình của chủ nhân.Chỉ vài ngày mà thôi, vậy mà cảm giác Ôn Miểu lại gầy đi nữa rồi, xương bả vai cấn vào lòng bàn tay cô đau nhói.Tay Quý Bạch Thanh siết chặt lấy nàng, từng giọt nước mắt của Ôn Miểu như từng nhát kim đâm vào tim cô.Vừa đau lòng lại vừa bất lực, cô không muốn Ôn Miểu buồn, nhưng cô không giỏi dỗ dành người khác.Cô vuốt nhẹ lưng Ôn Miểu từng chút một, giọng cũng khàn hẳn đi: "Bảo bối, đừng khổ sở.""Chuyện của bà, ta cũng đại khái biết một chút rồi, tin ta đi, sẽ không có chuyện gì lớn đâu, đừng lo.""Đừng khóc nữa Trăn Trăn, ngươi mà khóc là lòng ta đau lắm..."Câu nói sau cùng vừa dứt, tiếng nức nở của Ôn Miểu cũng dần nhỏ lại, cuối cùng nàng ngẩng đầu lên với đôi mắt mờ lệ, khàn giọng nói lời xin lỗi."Xin lỗi... ta không khóc nữa."Quý Bạch Thanh: "... Bảo bối, ta chỉ hy vọng ngươi đừng buồn quá lâu."Có lúc cô thật sự không biết nên nói gì cho phải, Ôn Miểu như một đóa hoa hồng quý giá và kiêu kỳ, rõ ràng cần tốn rất nhiều tâm sức để chăm sóc, nhưng có đôi khi lại vô cùng hiểu chuyện đến bất ngờ.Một Ôn Miểu ngoan như thế này...Chờ cho người trong lòng trút hết những giọt nước mắt cuối cùng, Quý Bạch Thanh hôn lên đuôi mắt nàng, dưới mắt nàng, chóp mũi nàng, rồi cuối cùng là một nụ hôn thật sâu.Sau khi trút hết cảm xúc bằng nước mắt, dây thần kinh căng chặt cũng được thả lỏng đi nhiều, người yêu lại dùng nụ hôn dịu dàng để an ủi nàng. Cảm xúc của Ôn Miểu đã ổn định trở lại, đối diện với ánh mắt quan tâm của Quý Bạch Thanh, nàng lại nói xin lỗi."Xin lỗi, A Thanh."Âm thanh như thở dài rơi bên tai, cô nói: "Không sao đâu Trăn Trăn, ngươi không có lỗi với ta, cho dù thật sự có lỗi, ta cũng sẽ tha thứ cho ngươi."Hôn một cái lên vành tai nàng, giọng Quý Bạch Thanh trong trẻo sâu thẳm mà dừng bên tai: "Bảo bối, ta yêu ngươi.""Rất yêu ngươi."Ôn Miểu bật khóc nức nở, ôm chặt lấy Quý Bạch Thanh."Ta cũng yêu A Thanh, rất rất yêu A Thanh."Sau một trận khóc, hai người cùng nhau chỉnh lại tâm trạng.Lúc này Ôn Miểu mới quyết định nói thật với Quý Bạch Thanh: "A Thanh, chắc là bà đã xảy ra chuyện rồi, ta... ta không dám chắc rốt cuộc là gì, dù bà vẫn luôn thể hiện mạnh mẽ và kiên cường trước mặt ta, nhưng ta vẫn lo bà đã gặp chuyện.""Không muốn kết hôn bây giờ là vì ta thật sự không có tâm trạng, ta sợ..."Những điều Ôn Miểu nói, Quý Bạch Thanh phần lớn cũng đoán được, nhưng cô không cho rằng chỉ có chừng đó lý do."Chỉ vậy thôi sao?" Cô hỏi.Ôn Miểu khẽ gật đầu, thử vươn tay nắm lấy tay cô, khẽ hỏi: "A Thanh, ngươi có trách ta không?"Quý Bạch Thanh sao có thể trách nàng.Cô trở tay nắm lấy tay Ôn Miểu, đan mười ngón tay vào nhau, khẽ siết lấy ngón tay mềm mại của người kia, hy vọng nàng đừng quá căng thẳng."Chuyện của bà ngươi đừng lo, có các cô ở đó nữa, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Còn chuyện kết hôn, chờ đến lúc nghe được tin bà bình an thì lại quyết định. Trăn Trăn, đừng nghĩ nhiều quá."Câu này, một nửa là thật, một nửa là nói dối.Tuyến kịch bản ban đầu chưa thay đổi, Ôn Hướng Vinh chắc chắn sẽ bị điều đi.Nhưng chỉ cần tới được trấn Khê Ninh, Quý Bạch Thanh sẽ có cách để bà không phải rơi vào kết cục như trong nguyên tác.Nói xong những lời đó, Ôn Miểu vẫn chưa hết lo âu, do dự một lúc, nàng nắm lấy tay Quý Bạch Thanh đặt lên ngực mình, giọng nói có phần hoang mang."Trong lòng rất hoảng, luôn cảm thấy mọi chuyện sẽ rất tệ."Ngay cả giấc mơ đêm qua cũng rất tệ, nàng mơ thấy Ôn Hướng Vinh sống trong cảnh khốn cùng, nằm trong căn phòng cũ kỹ chật hẹp, thở thoi thóp, còn Quý Bạch Thanh trong mơ thì ghét bỏ nhìn nàng, nói muốn chia tay.Lúc tỉnh dậy ký ức trong mơ không còn lại bao nhiêu, chỉ mơ hồ cảm thấy là một giấc mộng không lành, vậy mà lúc này lại bị Ôn Miểu nhớ ra.Bàn tay áp lên làn da mềm mại, cảm nhận được nhịp tim đập nhanh hơn bình thường.Quý Bạch Thanh chỉ còn biết an ủi nàng: "Sẽ không tệ như vậy đâu, tin ta đi, Trăn Trăn."Trước khi chuyện của Ôn Hướng Vinh có kết luận thật sự, các nàng không thể hoảng loạn.Ôn Miểu siết lấy tay cô, giọng vẫn lo lắng: "Thật sự sẽ không sao chứ?""Sẽ không." Giọng Quý Bạch Thanh chắc nịch.Không muốn để Ôn Miểu nghĩ ngợi nữa, cô chuyển chủ đề, kéo rèm cửa sổ ra, bất ngờ phát hiện trong bụi tường vi mọc ra một nụ hoa nhỏ.Cô hơi ngạc nhiên, gọi Ôn Miểu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hoa tường vi nở rồi."Bây giờ đang lạnh, không ngờ một đóa hoa mảnh mai như tường vi lại trổ nụ vào lúc này.Quý Bạch Thanh lo hoa bị gió làm gãy, liền gọi Ôn Miểu: "Đừng nghĩ gì nữa, chúng ta ra làm cho tường vi cái giàn, kẻo bị gió thổi đứt mất."Hai người cùng nhau động tay dùng tre làm khung đỡ cho bụi hoa, phần lớn là Quý Bạch Thanh làm, nhưng Ôn Miểu bị cô sai đi lấy đủ thứ cũng không còn thời gian để nghĩ ngợi nữa. Làm xong giàn, phủ thêm lớp rơm rạ lên trên, Quý Bạch Thanh phủi bụi trên tay.Thấy Ôn Miểu hoàn toàn bị phân tán tinh thần, cô mới thở phào một hơi.Xem ra, vẫn không thể để Ôn Miểu rảnh rỗi quá.Hiện tại trường tiểu học chưa khai giảng, Ôn Miểu cũng chưa cần đi làm.Quý Bạch Thanh đem hũ hạt cườm thủy tinh mua từ Kinh thị ra, để Ôn Miểu xâu hạt lên dây chun.Mỗi lần xâu một hai hạt rồi thắt nút, là một chiếc dây buộc tóc kiểu đơn giản đã hoàn thành.Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ rảnh rỗi cũng tham gia xâu được mấy chiếc, chỉ trong một buổi tối, đống hạt cườm được chọn đã hết gần một nửa, xâu ra được mấy trăm chiếc dây buộc tóc.Quý Bạch Thanh cho hết đống dây buộc tóc đó vào túi vải, định hôm sau mang ra chợ đen xem thử.Chủ yếu vẫn là muốn bán mấy bộ quần áo mang từ Kinh thị về, mẫu mã từ Kinh thị so với trấn Khê Ninh thời thượng hơn nhiều, không lo bán không được.Vỗ vỗ Ôn Miểu trong lòng, trước khi ngủ cô dặn dò: "Ngày mai ngươi với nương cùng đi mua ít lương thực, mua nhiều một chút để dưới hầm."Ôn Miểu gật đầu, nhưng vẫn hơi nghi hoặc: "Mua nhiều vậy làm gì? Trong nhà chẳng phải vẫn còn đủ ăn sao?""Tích trữ thêm chút vẫn tốt hơn." Cô không giải thích nhiều, vì qua một thời gian nữa, trong nhà sẽ có thêm người ăn cơm, tự nhiên cần chuẩn bị trước.Huống chi sau này cô còn định tiếp tục làm ăn ở chợ đen, có nhiều lương thực thì cũng có thể làm ra nhiều đồ ăn hơn.Ôn Miểu gật đầu, cơn buồn ngủ kéo đến, nàng dựa vào Quý Bạch Thanh rồi nhanh chóng thiếp đi.Hôm sau, Quý Bạch Thanh vẫn dậy sớm như thường lệ, dọn dẹp đồ cần mang theo, mặc đồ giữ ấm xong thì đạp xe đến chợ đen.Lúc tới nơi, người vẫn chưa đông lắm.Vài người cũng đến mua đồ đang đi đi lại lại, xoa tay giữ ấm.Thấy có người mặc đồ mỏng manh, Quý Bạch Thanh lớn tiếng gọi: "Đại tỷ, muốn xem thử quần áo không? Toàn mẫu thời thượng từ Kinh thị đó!"Nghe vậy, mấy người nhìn nhau, cuối cùng không cản được lòng tò mò, cùng xúm lại lục lọi túi vải của Quý Bạch Thanh.Cuối cùng đúng thật có người tìm được món mình thích.Một đại tỷ sờ sờ chiếc áo len dày cộp trong tay, màu đỏ rực rất bắt mắt, bên trên còn thêu bông hoa, nàng thật sự rất thích.Do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không nỡ buông tay, cắn răng hỏi Quý Bạch Thanh giá bao nhiêu.Quý Bạch Thanh nhìn một cái, cười híp mắt báo giá: "Đại tỷ, mắt nhìn hàng của ngươi tốt thật, cái áo trong tay ngươi là áo len pha, ta không tính đắt đâu, ba mươi tám đồng, thêm cả phiếu nữa! Không có phiếu vải thì phiếu lương thực cũng được, phiếu gì cũng xài."Nghe vậy, đại tỷ líu lưỡi, ba mươi tám đồng, trời đất.Nhưng cúi đầu nhìn chiếc áo trong tay, đúng thật là ở trấn Khê Ninh chưa từng thấy loại này, mặc ra ngoài không biết nở mày nở mặt cỡ nào.Thấy nàng còn do dự, Quý Bạch Thanh cũng không thúc ép, quay sang báo giá cho người khác.Một lúc sau, có một thím khác tới xem đồ, thấy chiếc áo trong tay đại tỷ kia, liền hỏi: "Đồng chí, cái đó ngươi mua không đấy? Không mua thì để ta coi thử."Vừa nghe vậy, đại tỷ lập tức hết do dự.Nàng móc tiền từ trong túi ra đưa cho Quý Bạch Thanh, còn kèm theo mấy tấm phiếu lặt vặt khác."Đồng chí, cái này ta mua!"Quý Bạch Thanh nhận lấy tiền, tặng thêm một chiếc dây buộc tóc."Buộc tóc bằng cái này, mát mẻ gọn gàng."Thấy mua áo còn được tặng đồ, đại tỷ vui mừng ra mặt, ôm lấy áo trở về chỗ bán đồ của mình với vẻ hớn hở.Giá quần áo khá cao, lại cần cả phiếu, nên dù có nhiều người tới xem nhưng thật ra không mấy ai mua.Từ Kinh thị mang về chừng trăm bộ quần áo, hôm nay Quý Bạch Thanh chỉ mang ra hai mươi bộ, nguyên buổi sáng bán được năm cái, nhưng lại có khá nhiều người thấy dây buộc tóc đẹp, kiểu dáng hiếm thấy, hai hào một chiếc cũng không ai chê đắt.Qua buổi sáng, Quý Bạch Thanh không ở lại thêm, thu dọn đồ rồi vội về nhà.Lần sau sẽ gom thêm khăn quàng, bao tay với tất, mang ra chợ đen thử xem có bán được không.Về đến nhà, Ôn Miểu vừa nấu cơm xong.Đẩy xe đạp vào nhà, Quý Bạch Thanh rửa tay rồi chạy tới xin nàng một cái hôn.Dọn thức ăn ra, Ôn Miểu hỏi cô: "Buổi sáng bán hàng sao rồi?""Cũng ổn, Trăn Trăn với nương xâu dây buộc tóc đẹp quá, dây bán được nhiều."Lợi nhuận dây buộc tóc chỉ tầm một hào rưỡi, bán cả trăm cái thì cũng được hơn mười đồng.Quần áo bán lời hơn nhiều, một cái áo lời khoảng mười đến hai mươi đồng, có cái còn hơn.Tuy không thể bán một lượt hết sạch, nhưng Quý Bạch Thanh tính bán từ từ mỗi ngày, quần áo thời điểm này vẫn là đồ quý, kiểu dáng Kinh thị so với trấn Khê Ninh càng thêm nổi bật, không lo ế hàng.Lúc ăn cơm trưa, Hà Hương Nguyệt kể cho Quý Bạch Thanh nghe về số lương thực sáng nay mua được.Mua từ dân trong thôn, có mấy nhà lương thực đủ ăn cả năm, thậm chí còn dư, bán đi một phần cũng không ảnh hưởng gì.Thôn Vân Thủy mỗi năm trồng hai vụ lúa, chia lương thực cũng theo sản lượng hai vụ.Mua được năm mươi cân gạo trắng, một trăm cân ngũ cốc thô, còn thêm hai mươi cân bột mì tinh.Quý Bạch Thanh gật đầu, ăn xong thì định đưa tiền cho Hà Hương Nguyệt.Hà Hương Nguyệt giờ thấy tiền là đau đầu, bực mình đẩy lại."Ngươi với Miểu Miểu y như nhau, tranh nhau trả tiền, sáng nay Miểu Miểu trả rồi, ngươi khỏi đưa nữa."Nghe vậy, Quý Bạch Thanh sững người, bất đắc dĩ đập đập trán mình.Quả là quên mất độ mạnh tay của Ôn Miểu, nàng mà đi cùng Hà Hương Nguyệt thì đúng là không để bà phải trả tiền đâu.Cô vẫn cố đưa tiền cho bà, nghĩ nghĩ rồi Hà Hương Nguyệt cũng nhận lấy."Tiền này coi như của hồi môn cho ngươi, bọn ta giữ trước giùm."Quý Bạch Thanh trầm mặc."... Sao không phải là tiền sính lễ."Hà Hương Nguyệt lại trừng cô một cái: "Miểu Miểu điều kiện tốt như thế, gả cho ngươi chẳng phải chịu khổ à? Không bằng ngươi gả vào nhà người ta đi."Nghe lời giải thích của mẹ, Quý Bạch Thanh lại cảm thấy... hình như cũng có lý.Cô nghiêm túc gật đầu, thấy cũng đúng.Nghĩ vậy, kết hôn chậm lại chút cũng không sao, ít nhất cô có thêm thời gian để dành "của hồi môn" cho bản thân.Về phòng, cô kể lại nguyên văn lời Hà Hương Nguyệt cho Ôn Miểu nghe.Ôn Miểu nhìn cô, rất thành khẩn gật đầu, nhưng vẫn phải phản bác một câu: "Ngươi mà gả vào nhà ta, không có của hồi môn cũng được, quan trọng là người."Quý Bạch Thanh suýt chút cảm động đến phát khóc, chôn mặt vào ngực Ôn Miểu, đôi mắt long lanh nhìn lên hỏi: "Thật hả?"Cảm nhận được cô đang ăn đậu hũ của mình, Ôn Miểu đẩy đầu cô ra, mặt không biểu cảm nói: "Giả đó."Thấy nàng làm bộ nghiêm túc, Quý Bạch Thanh bật cười thành tiếng.Cô bẹo má Ôn Miểu, "Vợ ơi, sao mà dễ thương quá vậy?"Ôn Miểu bị cô bẹo má, chớp chớp mắt, còn chưa hiểu mình làm gì mà được khen dễ thương.Chưa kịp hỏi ra, Quý Bạch Thanh đã ôm nàng lên, cởi áo khoác ngoài nhét nàng vào chăn, rồi cũng chui vào theo."Đến giờ ngủ trưa rồi, muốn ta dỗ ngươi ngủ không?"Những gì định nói bị cô bất ngờ làm gián đoạn, Ôn Miểu lên giường rồi cũng quên mất mình vừa rồi tính nói gì.Nghe cô hỏi thế, tim khẽ rung động, cuối cùng giữ chút dè dặt gật đầu, khẽ nói: "Ngươi kể cho ta một câu chuyện nhé."Quý Bạch Thanh thuận miệng bịa một chuyện: "Ngày xửa ngày xưa có một bé gái, mới sinh ra đã bị bỏ rơi bên vệ đường...""Sau đó bé gái đó sống hạnh phúc cả đời với người mà nàng thích."Lời vừa dứt, cô cúi đầu nhìn Ôn Miểu, đối phương còn chưa ngủ, đôi mắt xinh đẹp kia long lanh ánh nước.Nàng nghẹn một tiếng: "Bé gái thật đáng thương..."Quý Bạch Thanh: "... Ta đang dỗ ngươi ngủ mà? Sao còn chưa ngủ?"Cô nghĩ mình đâu có kể gì ghê gớm hay bi kịch dữ lắm đâu, sao Ôn Miểu càng nghe càng nhập tâm vậy.Ôn Miểu cũng im lặng một lúc, rồi dựa sát vào lòng cô, giọng nói có phần hối lỗi."Ta cũng không biết tại sao lại nghe nhập tâm luôn nữa."Thôi thì kệ đi.Cô không kể kiểu đó nữa, chuyển qua kể lại một bài văn từng đọc, vô cùng nhàm chán.Nói được một nửa, người trong lòng đã ngủ mất rồi.Quý Bạch Thanh nhìn gương mặt an tĩnh lúc ngủ của nàng, không nhịn được cong môi, hôn lên trán nàng một cái."Ta không đáng thương đâu, bây giờ ta rất tốt rồi." Cô thì thầm.Chiều nay Hà Hương Nguyệt phải làm đậu hũ, Quý Bạch Thanh nghĩ nên giúp Ôn Miểu phân tâm, nhưng lại không muốn nàng cứ xâu hạt mãi mà hại mắt, vốn đã hơi cận rồi.Bảo nàng mặc quần áo cho đàng hoàng, Quý Bạch Thanh dẫn Ôn Miểu lên núi đào măng đông.Măng đông bây giờ đang non, nấu món gì cũng rất tươi ngon.Dẫn Ôn Miểu vào rừng trúc, không bao lâu đã thấy một ụ đất nhô lên.Quý Bạch Thanh bảo Ôn Miểu nhìn kỹ động tác của mình, cô đào đất bên cạnh, lúc đó măng đông chôn dưới đất mới lộ ra.Đào được một cây khá to, trắng nõn mập mạp, còn to hơn cả cánh tay em bé.Tìm được một chỗ khác, cô đưa cuốc cho Ôn Miểu thử đào.Ôn Miểu lanh lợi, nhiều việc học một lần là biết.Có điều nàng làm việc tỉ mỉ, sợ lúc đào sẽ làm gãy cây măng, nên ra tay rất cẩn thận, có phần chưa dứt khoát, cuối cùng mất đến mười phút mới đào ra được một cây măng.Quý Bạch Thanh dạy nàng cách tìm măng đông, quan sát từ khe đất, ụ nổi và các đốt trúc dưới đất, sau cùng Ôn Miểu cũng tự đào được không ít măng.Trong khi Ôn Miểu lo đào măng, Quý Bạch Thanh chú ý quan sát mấy hang động trong rừng trúc.Thấy một cái hang có bùn ẩm chất đầy ngoài cửa, cô lấy tay nhón thử, rồi dùng gậy gỗ đào lối vào, thấy bên trong có phân tươi mới.Lấy cuốc đào sâu vào hang, đến tận trong cùng, chuột tre bên trong không còn đường thoát, cuối cùng bị Quý Bạch Thanh túm cổ nhét vào bao tải.Cô làm theo cách cũ, lại liên tiếp chọc vài ổ chuột tre, cuối cùng xách túi vải quay lại tìm Ôn Miểu.Trong giỏ tre đặt dưới đất đã có không ít măng, Ôn Miểu vừa cạy lên một cây, đặt vào trong.Quý Bạch Thanh bước tới, lắc lắc túi vải trong tay, chuột tre bên trong quẫy loạn cả lên.Bị tiếng động bên trong túi vải dọa cho giật mình, Ôn Miểu theo phản xạ lùi lại một bước, hỏi: "Đây là gì vậy?""Chuột tre."Thấy Ôn Miểu trừng to mắt, cô bổ sung một câu: "Không phải chuột cống đâu, thịt chuột tre rất ngon."Ôn Miểu liếc nhìn túi vải trong tay cô, rồi lại nhìn cô, cuối cùng khen: "Ngươi lợi hại thật đấy."Quý Bạch Thanh được khen thì khóe môi cong lên, còn làm bộ khiêm tốn, "Cũng tàm tạm thôi."Thấy trời cũng sắp tối, cô buộc chặt miệng túi vải lại, ném vào sọt sau lưng, vác sọt và cuốc, dẫn Ôn Miểu xuống núi.Về đến nhà thì nước chát đã nấu xong.Thấy hai người cuối cùng cũng trở về, Hà Hương Nguyệt giục: "Mau đi rửa tay, ăn đậu hũ thôi."Vừa múc ra hai chén đậu hũ, bà đổ nước chát lên từ cái vại, múc vào khuôn gỗ chuyên dụng, đè một tấm ván gỗ lên, rồi đặt một hòn đá lên trên chèn, chờ đợi đậu hũ đông lại thành khối.Quý Bạch Thanh bưng hai chén đậu hũ ra phòng chính, mở hũ ớt muối ra, thấy cô múc ớt băm chan lên đậu hũ, Ôn Miểu hơi kinh ngạc.Quý Bạch Thanh dĩ nhiên không bỏ qua ánh mắt ấy, biết rõ nàng không thích ăn cay, nhưng vẫn hỏi: "Muốn thêm không?"Ôn Miểu lập tức lắc đầu.Thấy vậy, Quý Bạch Thanh bật cười, đặt lọ đường trắng lên bàn."Trêu ngươi thôi, thêm đường đi, thêm đường là ngon."Đậu hũ trắng mịn, rưới lên ớt băm đỏ thì càng nhìn càng bắt mắt.Húp một ngụm đậu hũ ngọt của mình, Ôn Miểu lại liếc sang chén của Quý Bạch Thanh, bắt đầu thèm.Bị ánh mắt thèm thuồng ấy nhìn chằm chằm, Quý Bạch Thanh đành múc một thìa đưa nàng."Nếm thử không?"Vừa nếm xong, Ôn Miểu liền nhăn mặt.Vừa định quay lại húp chén của mình để đỡ cay, thì bị Quý Bạch Thanh nhanh tay đưa cho một ly nước ấm."Đậu hũ đang nóng, ngươi uống vào càng cay hơn."Môi nàng bị cay đến đỏ lên, trong mắt ngân ngấn nước.Về chuyện này, Quý Bạch Thanh chỉ có thể dùng một câu để hình dung, gà mà còn hăng. Tối đó đem măng đông hầm với sườn muối còn dư lại, canh nấu ra rất ngọt, Ôn Miểu rất thích, còn ăn nhiều hơn bình thường một chén.Trước kia luôn thấy Ôn Miểu gầy đi, giờ thấy nàng thích ăn, Quý Bạch Thanh lại múc thêm cơm cho nàng, hy vọng nàng ăn nhiều hơn.Trước khi ngủ còn cố ý dắt nàng ra ngoài dạo một vòng trong gió lạnh để tiêu thực.Kết quả của việc đi dạo giữa trời lạnh là lúc về mặt bị gió thổi đến khô rát.Trong phòng, Quý Bạch Thanh tập trung giúp Ôn Miểu lau mặt, kem dưỡng thơm nhẹ được ngón tay thon dài tán đều, gò má nàng bóng lên một tầng óng ánh.Xoa xong, Quý Bạch Thanh hít hít mũi: "Thơm thật."Ôn Miểu lấy chút kem, bôi lên mặt cô, ánh mắt nghiêm túc, xong thì phát hiện môi cô hơi khô.Nàng liếc sang hũ vaseline đặt trên bàn: "Muốn ta bôi giúp không? Môi ngươi hơi khô."Quý Bạch Thanh vốn chẳng thích bôi son dưỡng, cô nghiêng người ra sau: "Ta muốn bôi thứ khác, được không?"Ôn Miểu nghiêng đầu, đầy nghi hoặc.Vừa định nói thứ gì cũng được, dù sao phần lớn đều do Quý Bạch Thanh mua về.Người này bình thường không mấy quan tâm bản thân, nhưng việc gì liên quan tới nàng thì lại quan tâm đến lạ.Lời còn chưa nói xong, đã bị Quý Bạch Thanh ghé sát lại, khẽ ngậm lấy môi nàng.Tiếng nói mơ hồ từ môi truyền ra, nhẹ nhàng mà rõ ràng, Ôn Miểu vẫn nghe rõ rành mạch.Cô nói: "Trăn Trăn giúp ta liếm ẩm là được rồi."Môi cô kề sát, không có động tác nào thêm, chỉ chờ Ôn Miểu phản ứng.Chần chừ một chút, Ôn Miểu đưa lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm lên môi cô, môi khô khô được nước làm ướt, quả nhiên mềm hơn.Không biết từ khi nào, hai người đều đã nhắm mắt, hai gương mặt xinh đẹp áp sát vào nhau, đều là dạng mi cong dài, mỗi lần cùng chớp mắt thì lông mi còn va vào nhau.Những âm thanh mềm mại không biết đã kéo dài bao lâu, Ôn Miểu mải mê hôn, không rõ từ lúc nào đã bị Quý Bạch Thanh chiếm thế chủ động, tay cô luồn vào trong áo, nắm lấy chỗ mềm mại trắng mịn.Lông mi Ôn Miểu run lên dữ dội, "ưm" một tiếng, rồi lập tức bị Quý Bạch Thanh hôn đến mức không thể lên tiếng.Tóc nàng vốn buộc lỏng lẻo, không biết khi nào dây cột tóc rơi mất, mái tóc dài xõa xuống, che lấp tấm lưng trắng nõn mảnh mai.Áo quần rơi rớt vắt lên lưng ghế, tay Ôn Miểu luồn vào mái tóc dài đen nhánh của Quý Bạch Thanh, tay nắm siết lại, gân tay hiện rõ.Tiếng thở dốc của hai người hòa lẫn vào nhau, tóc dài của Quý Bạch Thanh rơi xuống người nàng, giữa làn tóc đen lộ ra màu trắng như tuyết của da thịt.Ôn Miểu muốn đẩy cô ra, nhưng lại thấy vô lực, giọng nói cũng mềm nhũn chẳng có uy hiếp gì."Ư... không được cắn."Quý Bạch Thanh vuốt ve hông nàng để an ủi, rất nhanh nàng đã chìm vào trong cơn sóng dịu dàng, mềm mại như cát mịn.Không biết từ lúc nào đã mệt quá mà thiếp đi, Quý Bạch Thanh lau sạch đôi tay ướt át lấp lánh nước, dọn dẹp đơn giản giường chiếu, thấy nàng ngủ yên ổn mới thở ra một hơi.Quả nhiên làm chuyện này là dễ buồn ngủ nhất, sau cơn khoái cảm cực độ thì con người luôn bị cơn mệt mỏi cuốn lấy, trong lòng còn bao nhiêu chuyện cũng nên ngủ được rồi, Quý Bạch Thanh nguyện gọi đây là "phương pháp ru ngủ nhanh chóng".Cô nghĩ, mấy ngày này nên thân mật với Ôn Miểu nhiều hơn, để nàng đừng nghĩ ngợi quá nhiều.Kẻo lại tự mình sinh bệnh.Chuyện sắp tới của Ôn Hướng Vinh, cô cũng đã tính toán đâu vào đấy, không cần Ôn Miểu phải đánh đổi sức khỏe của mình mà lo lắng quá mức."Ngủ ngon." Hôn một cái lên nốt ruồi lệ đỏ tươi, Quý Bạch Thanh ôm lấy nàng, cũng nhắm mắt lại.Ngày mới, lại phải đi giết heo, Quý Bạch Thanh còn chuẩn bị quà cho Hạ Hàn Mai và Vương Bảo Châu.Trước khi tới kho, cô đến tìm Hạ Hàn Mai trước.Quả nhiên Hạ Hàn Mai có mặt, cô cười chào: "Trưởng trạm Hạ, chúc mừng năm mới."Nghe thấy giọng, Hạ Hàn Mai ngẩng đầu lên, thấy là Quý Bạch Thanh thì hơi ngạc nhiên."Sao trở lại sớm vậy? Không mang theo đồng chí Ôn à?""Trời lạnh, nàng ấy còn đang ngủ. Trưởng trạm, ta tới xin kết thúc phép, tiện thể mang cho ngươi ít quà."Món quà tặng Hạ Hàn Mai là một chiếc khăn voan mỏng màu hồng nhạt, còn thêu hoa mai, rất hợp với tên.Hạ Hàn Mai cười cảm ơn cô, rồi cũng phát một bao lì xì."Lì xì khai trương đầu năm."Nhận lấy lì xì, Quý Bạch Thanh tới kho, tặng cho Vương Bảo Châu một sợi dây chuyền, tặng xong hai người cùng nhau giết heo.Lúc chia thịt, Vương Bảo Châu lau mồ hôi: "May mà Bạch Thanh ngươi về rồi, không thì hôm nay lại mất cả buổi sáng."Làm một mình quả thật không dễ.Quý Bạch Thanh vung dao cắt thịt, vừa làm vừa nói: "Bảo Châu tỷ, lúc sau ta chắc sẽ không xin nghỉ nữa đâu."Nghe vậy, Vương Bảo Châu yên tâm.Đến hơn mười một giờ trưa bán xong hết thịt, ghé hợp tác xã mua ít đồ xong, Quý Bạch Thanh mới về nhà.Về tới nơi, không thấy bóng Ôn Miểu đâu, cô hỏi Hà Hương Nguyệt: "Miểu Miểu đâu rồi?""Không thấy, nhưng lớn rồi còn gì, ai mà bắt cóc nổi." Hà Hương Nguyệt cảm thấy cô quá căng thẳng.Quý Bạch Thanh uống ngụm nước, đành phải chuyển hướng chú ý.Cô nghĩ kỹ lại, đúng là gần đây mình hơi căng thẳng quá mức với tất cả những gì liên quan đến Ôn Miểu, không biết từ khi nào đã sinh ra cái tật xấu đó.Ấn trán, cô đi tới đi lui ngoài cửa, nhìn ba con gà trong chuồng nhởn nhơ dạo bước.Chúng chẳng hề sợ lạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực đi rất khí thế.Gió thổi rối cả tóc Quý Bạch Thanh, tay và tai cô đỏ bừng.Đợi một lúc, cuối cùng cũng thấy Ôn Miểu.Ôn Miểu bước vào, thấy Quý Bạch Thanh còn hơi ngạc nhiên."Sao lại đứng ngoài này hứng gió lạnh vậy?"Nàng kéo tay Quý Bạch Thanh, lạnh ngắt.Đưa lên nhìn, đã đỏ ửng.Quý Bạch Thanh làm như không có chuyện gì rút tay về: "Không sao, ta mới về thôi, đang đứng hóng gió tí.""Ngươi đi đâu vậy?"Ôn Miểu thuận miệng nói: "Đi tìm Hà Hoa tỷ, mang quà qua cho họ."Quý Bạch Thanh đi theo sau nàng vào nhà, không ngờ bị Hà Hương Nguyệt vạch trần ngay.Thấy Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh đi vào, Hà Hương Nguyệt nói: "Miểu Miểu, ngươi mà không về là Bạch Thanh đứng đợi tới hóa đá mất, ở cửa đợi ngươi hơn nửa tiếng rồi đấy."Bị Ôn Miểu nhíu mày lườm một cái, Quý Bạch Thanh vô thức sờ mũi, khiến Ôn Miểu càng giận hơn.Cô gượng gạo thu tay lại: "Không sao, ngoài trời cũng không lạnh lắm."Ôn Miểu lạnh giọng cắt lời cô: "Tay với tai đều đỏ cả rồi, còn không lạnh?"Nếu không phải Ôn Miểu mỗi ngày bắt cô thoa dầu giữ ấm, với cái kiểu không biết thương thân của cô, chắc bị tê cóng lâu rồi.Bị vợ lôi đến ngồi bên bếp lửa hơ tay, Quý Bạch Thanh nhìn gương mặt nàng nghiêng nghiêng, không dám nói gì.Đợi đến khi tay ấm lên, sắc đỏ dần tan đi, Ôn Miểu mới thả tay cô ra, dạy dỗ: "Sau này không được thế nữa."Quý Bạch Thanh ngoan ngoãn gật đầu.Ôn Miểu trừng cô một cái, nhẹ giọng mắng: "Lúc nào cũng tỏ ra ngoan ngoãn bên ngoài, thật ra ngươi chẳng nghe lời chút nào."Quý Bạch Thanh câu lấy ngón tay nàng, làm nũng lắc lắc: "Nhắc ta nhiều lần thì ta sẽ nghe lời thôi mà."Cô thích quản Ôn Miểu, cũng thích bị Ôn Miểu quản.Ôn Miểu ngoài miệng thì nói: "Ta chẳng muốn quản ngươi đâu."Nhưng vừa thấy Quý Bạch Thanh chuẩn bị rửa tay bằng nước lạnh giữa mùa đông, nàng lại nổi giận."Quý Bạch Thanh, pha nước ấm!"Quý Bạch Thanh cười rộ lên, chậm rì nói: "Biết rồi ~"Không phải không muốn quản cô, rõ ràng là rất thích quản cô ấy chứ.Ăn trưa xong, Quý Bạch Thanh làm ít đồ ăn, đóng vào hộp cơm, rồi hỏi Ôn Miểu:"Chiều nay có hẹn gì không?"Thấy cô có vẻ muốn ra ngoài, Ôn Miểu chớp mắt: "Có chứ.""Hử?" Quý Bạch Thanh nghi hoặc nhìn nàng một cái, "Lại muốn đi đâu?"Sao lại cứ bận gì suốt vậy?Giây tiếp theo, liền nghe Ôn Miểu hớn hở nói: "Ra ngoài với ngươi đó.""Vợ hư."Ôn Miểu nghe cô gọi vậy, hừ một tiếng, nhận lấy hộp cơm trong tay cô, ôm vào ngực: "Đi thôi."Quý Bạch Thanh kéo nàng lại, bảo nàng thay đồ, còn giúp nàng và bản thân buộc tóc gọn, rồi quấn khăn đỏ kiểu giống nhau, mới chịu ra khỏi cửa.Đạp xe nửa vòng quanh trấn, cuối cùng đến trước cửa nhà Mai Tự.Trước khi gõ cửa, Quý Bạch Thanh giải thích: "Đây là nhà của Mai huyện trưởng, chúng ta tới chúc Tết dì ấy và Mai đại nương."Ôn Miểu gật đầu, giúp cô chỉnh tóc, rồi mới gõ cửa.Chẳng bao lâu sau có người ra mở, bác gái mặc áo bông đỏ, thấy hai đồng chí xinh đẹp đứng trước cửa thì hơi ngẩn ra."Đồng chí, các ngươi tìm ai?"Quý Bạch Thanh đè thấp giọng: "Đại nương, ngươi còn nhớ ta không? Ta là Ôn Thanh."Nghe thấy giọng quen, bác gái trừng lớn mắt."Ôn Thanh!"Cậu trai trẻ đột nhiên biến thành nữ đồng chí, bà trong nhất thời không kịp phản ứng, mở rộng cửa: "Mau vào mau vào!"Ôn Miểu ẩn dưới khăn choàng, khóe môi lặng lẽ nhếch lên - cái gì mà Ôn Thanh, gọi bậy.Ngước mắt nhìn người phụ nữ đang rót nước, Quý Bạch Thanh mở miệng trước: "Mai tỷ, Mai đại nương, năm mới vui vẻ, ta dẫn người yêu đến chúc Tết đây."Bị Quý Bạch Thanh nắm lấy tay, Ôn Miểu hơi chậm một nhịp, rồi cũng cất lời: "Mai tỷ, Mai đại nương, năm mới vui vẻ, ta là người yêu của A Thanh."Mai Tự cũng không ngờ Quý Bạch Thanh lại đến nhà mình chúc Tết, càng không ngờ cô còn dẫn theo người yêu.Người yêu của cô còn rất xinh đẹp, mày mắt sắc sảo rạng rỡ, đứng cạnh Quý Bạch Thanh thanh tú nhã nhặn thì vô cùng xứng đôi.Ngẩn ra một lát, Mai Tự nhoẻn miệng cười: "Thì ra là đồng chí Quý, mau vào ngồi đi."Quý Bạch Thanh ngượng ngùng nói với bác gái: "Đại nương, ta tên Quý Bạch Thanh, người yêu ta họ Ôn, ở chỗ kia không tiện dùng tên thật."Bác gái gật đầu, "Không sao."Bà nhìn Ôn Miểu, cuối cùng vẫn không nhịn được cảm thán: "Ôi chao, cô bé này xinh quá đi mất!"