Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
69.
Thật ra câu đó vừa thốt ra khỏi miệng, Ôn Miểu đã hối hận rồi.Nhưng Ôn Miểu sợ, sợ Quý Bạch Thanh sẽ rời đi, nàng không còn kìm nén được bản thân, cảm thấy chính mình thật phiền phức.Dưới sự đan xen của nhiều cảm xúc, lời tổn thương người khác vẫn bị nàng buột miệng nói ra.Nhìn thấy nét thất vọng trên gương mặt Quý Bạch Thanh, lòng Ôn Miểu vô cùng hoảng loạn, không cách nào kìm chế.Nàng thử vươn tay ra muốn nắm lấy tay Quý Bạch Thanh, nhưng lại bị hất ra.Quý Bạch Thanh một lần nữa lau vội nước mắt trên mặt, đi về phía cửa.Nói ra những lời đâm thẳng vào lòng nhau tuyệt đối không phải là điều hai người mong muốn, Quý Bạch Thanh cho rằng lúc này điều cần thiết nhất là mỗi người nên bình tĩnh lại một chút.Nếu không, tiếp tục sẽ chỉ dẫn đến việc làm tổn thương lẫn nhau.Cảm xúc dâng trào thì chuyện gì cũng có thể nói ra miệng, Quý Bạch Thanh đôi khi cũng không kiểm soát được chính mình.Gió lạnh bên ngoài hun hút, thổi thẳng lên đỉnh đầu, cái lạnh thấu xương khiến lửa giận trong lòng Quý Bạch Thanh hạ xuống đôi phần.Chỉ mới đứng ngoài một lát, sau lưng đã vang lên tiếng bước chân khe khẽ.Cô đoán được là ai, nhưng không quay đầu lại.Một chiếc áo khoác được phủ lên vai cô, dưới lớp áo ngủ mỏng manh, cảm giác run rẩy vì lạnh giảm đi đáng kể.Ôn Miểu đưa tay nắm lấy tay cô, lúc này mới phát hiện cơ thể Quý Bạch Thanh lạnh đến đáng sợ.Quý Bạch Thanh rút tay lại, vẫn không muốn để ý đến nàng.Ôn Miểu cố chấp giữ lấy tay cô, đan mười ngón tay vào nhau.Giọng nàng khàn khàn, chắc là do khóc khi nãy."Không cho ngươi gạt ta ra."Nghe vậy, Quý Bạch Thanh hừ nhẹ một tiếng: "Ngươi chẳng phải nói ta không hiểu ngươi sao? Vậy thì tại sao ta phải nghe lời ngươi?"Cảm giác bàn tay đang nắm mình cứng đờ, cô cuối cùng vẫn không gạt tay Ôn Miểu ra, chỉ lạnh mặt, không nhìn nàng.Nhìn thấy gương mặt nghiêng lạnh lùng của đối phương, lòng Ôn Miểu rối như tơ vò.Khi xúc động, nàng đã nói rất nhiều lời khó nghe, cũng... khiến Quý Bạch Thanh đau lòng.Nói ra những lời tổn thương vốn không phải ý nàng, nhưng nàng biết rõ hành vi của mình rất quá đáng.Nàng ngẩng đầu, cố lấy lòng muốn hôn lên má Quý Bạch Thanh, nhưng đã bị đoán trước động tác.Quý Bạch Thanh hơi nghiêng người né tránh, lúc này mới thật sự nhìn Ôn Miểu."Ôn Miểu, không phải lúc nào cũng có thể dựa vào cách này để may mắn qua cửa được."Ánh mắt rơi trên lớp áo mỏng của Ôn Miểu, Quý Bạch Thanh càng thêm bực.Biết lấy áo khoác cho người ta, sao lại không biết mặc thêm cho chính mình trước khi ra ngoài?Cô không muốn nói thêm, lần nữa rút tay mình lại, xoay người đi vào nhà.Ôn Miểu đứng tại chỗ cắn môi, màn đêm đen như mực, gió rét rít gào, mái tóc dài của nàng bị gió cuốn, tung hoành trong không trung như dã thú muốn nuốt chửng nàng.Không lâu sau, thấy nàng vẫn chưa vào nhà, Quý Bạch Thanh lại xuất hiện ở cửa, sắc mặt lạnh lùng nhìn nàng: "Vào không? Ta đóng cửa đây."Ôn Miểu cắn rách môi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống đất.Nàng nhẹ giọng nói: "Ngươi cứ đóng cửa đi."Thấy nàng như vậy, Quý Bạch Thanh nhíu mày, giọng cao lên: "Ôn Miểu.""Đi vào."Nghe vậy, Ôn Miểu ngẩng đầu, qua màn nước mắt mơ hồ nhìn về phía Quý Bạch Thanh.Có phải A Thanh vẫn còn quan tâm mình?Vậy là vẫn còn để tâm đến mình đúng không?Sợ Quý Bạch Thanh mất kiên nhẫn, Ôn Miểu muốn bước vào nhà.Nhưng vì giữ nguyên một tư thế quá lâu, chân bị tê, vừa động đã lảo đảo ngã về phía trước, Quý Bạch Thanh không kịp đỡ, nàng ngã rạp xuống đất.Quý Bạch Thanh vội vàng chạy tới ôm lấy nàng, được ôm trong lòng, Ôn Miểu cảm thấy yên tâm hơn nhiều, thậm chí còn có chút may mắn vì vừa rồi ngã.Bằng không A Thanh chắc chắn sẽ không để ý tới nàng."A Thanh, xin lỗi ... lại làm phiền ngươi rồi."Nàng vẫn cảm thấy có lỗi vì khiến Quý Bạch Thanh lo lắng, ban đầu nàng không có ý dùng khổ nhục kế để khiến cô mềm lòng.Làm sai thì không thể dùng thủ đoạn để được tha thứ, Ôn Miểu từ lời Quý Bạch Thanh nói vừa nãy đã rút ra kết luận đó.Quý Bạch Thanh không nói gì, sau khi đặt nàng ngồi lên ghế trong phòng mới hỏi: "Ngươi bị ngốc sao?"Ngã đau là nàng, lại còn xin lỗi mình cái gì.Nếu được chọn, Quý Bạch Thanh thà rằng nàng giả vờ đau để làm nũng, còn hơn là thực sự ngã đau rồi lại cố tỏ ra hiểu chuyện mà xin lỗi.Cô ra ngoài lấy thuốc mỡ, trước đó còn cảnh cáo: "Ngồi yên, không được nhúc nhích."Chiếc áo khoác trên vai cũng được cô phủ lại cho Ôn Miểu, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô còn lưu lại, Ôn Miểu cúi đầu khẽ ngửi.Rõ ràng vết xước trên người đau rát, nhưng nàng vẫn nở nụ cười.A Thanh dường như vẫn còn thương nàng.Nhưng rốt cuộc phải làm thế nào mới hết giận đây?Quý Bạch Thanh cầm thuốc và băng gạc trở về, thấy Ôn Miểu ngoan ngoãn ngồi im, sắc mặt dịu lại một chút.Cô tháo lớp băng gạc trên tay nàng ra, bôi thuốc xong lại cẩn thận băng lại.Ánh mắt rơi xuống hai đầu gối và lòng bàn tay dính đầy bụi đất, cô nhúng khăn lau sạch, chăm chú bôi thuốc.Ôn Miểu cúi đầu nhìn cô, thử mở miệng: "A Thanh."Quý Bạch Thanh không ngẩng đầu, nói: "Không được nói chuyện, ta vẫn còn đang giận."Ôn Miểu như con ốc sên, vừa thò xúc tu ra chạm phải vật cản lại lập tức rụt đầu vào vỏ.May mà lúc này toàn bộ sự chú ý của Quý Bạch Thanh đều đặt vào vết thương, bằng không chắc lại bị chọc tức đến nội thương.Tay bị trầy xước, quần được xắn lên, đầu gối bầm tím, da Ôn Miểu trắng, nên trông càng rõ rệt hơn.Cô dùng rượu thuốc xoa bóp chỗ bầm, vừa ấn xuống đã nghe thấy tiếng rên đau của nàng.Quý Bạch Thanh lạnh giọng: "Đau cũng phải chịu."Chỗ bầm không xoa sẽ càng đau hơn, huống hồ lại ở đầu gối.Sau khi xoa xong hai bên đầu gối, quay lại nhìn Ôn Miểu, thấy nước mắt đang lăn trong hốc mắt.Cô giúp nàng thay đồ ngủ, ôm lên giường.Co ro nằm phía ngoài mép giường, Ôn Miểu cẩn thận nắm lấy tay áo Quý Bạch Thanh."A Thanh, có thể đừng giận nữa được không?""Xin lỗi, ta không nên nói mấy lời đó, ta sai rồi, ta biết ngươi cũng rất lo, là ta không lựa lời, sau này ta không vậy nữa, có thể tha thứ cho ta không?"Nàng ngẩng đầu, ánh mắt long lanh nhìn Quý Bạch Thanh, mong đợi một lời đáp.Quý Bạch Thanh đứng bên giường, không thích dáng vẻ nàng ngẩng đầu nhìn mình, kéo ghế ra ngồi xuống."Còn sai ở đâu nữa?" Cô hỏi.Ôn Miểu xoắn tay lại, không cẩn thận đụng trúng vết thương.Nàng hít sâu một hơi.Quý Bạch Thanh tách tay nàng ra: "Cả ngày chỉ biết giày vò cái tay này thôi."Bị nhìn chằm chằm, Ôn Miểu cúi đầu, bắt đầu tự kiểm điểm."Không nên vì tâm trạng không tốt mà giận cá chém thớt, cũng không nên không quan tâm đến thân thể mình."Nghe nàng nhận ra lỗi sai, Quý Bạch Thanh rốt cuộc cũng hạ được cơn tức.Cơn đau đầu âm ỉ cũng đỡ đi nhiều.Biết sai là tốt rồi.Quý Bạch Thanh cũng không nỡ giận lâu, sau khi nghe xong liền dịu giọng."Sai lầm lớn nhất chính là không lo cho thân thể mình.""Trăn Trăn, chuyện của bà gấp không được, bây giờ quan trọng nhất là chăm sóc bản thân cho tốt, sau này khi bà cần đến chúng ta thì ta và ngươi mới có thể ra mặt, đúng không?"Ôn Miểu khẽ gật đầu.Vợ ngoan, tha thứ cho người mình yêu lúc nào cũng dễ dàng vô cùng.Quý Bạch Thanh cúi xuống hôn nhẹ lên khoé môi nàng."Chuyện của bà vẫn chưa rõ ràng, trước khi có kết quả, chúng ta không nên lo lắng quá. Biện pháp luôn nhiều hơn khó khăn, thật sự có chuyện gì xảy ra thì ta sẽ cùng ngươi nghĩ cách, lo cho bà cũng phải đi kèm với việc yêu thương bản thân, nếu không bà biết được chắc chắn cũng sẽ không vui.""Trăn Trăn, ta cũng xem bà là bà ruột của ta."Ôn Miểu nấc lên một tiếng, chui đầu vào bụng cô."Ta biết, đều là tại ta ăn nói linh tinh, không nên nói vậy."Quý Bạch Thanh xoa xoa mái tóc đen dưới tay, dịu dàng nói: "Không sao, vừa rồi ta cũng không nên giận ngươi, biết ngươi đang lo, ta không nên cãi nhau với ngươi, cũng không nên mắng ngươi."Ôn Miểu lắc đầu: "Tại ta hết, là ta chọc ngươi tức giận.""Chậc." Quý Bạch Thanh kéo nàng ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đào long lanh của nàng, nhẹ giọng: "Bảo bối, bất kể gặp phải chuyện gì, ta đều sẽ cùng ngươi đối mặt, nên ngươi đừng lo nhiều quá, ít nhất phải để ý đến sức khỏe của mình, biết không?"Ôn Miểu gật đầu, rúc vào phía trong giường, nhẹ nhàng nũng nịu: "Vậy ngươi lên giường ngủ đi."Quý Bạch Thanh nghe lời nàng lên giường, vừa nằm xuống thì Ôn Miểu đã rúc lại gần.Áp tai lên ngực cô, nghe tiếng tim đập, Ôn Miểu cảm thấy an toàn hơn nhiều, khe khẽ nói: "Nhưng ta không ngủ được."Nghĩ quá nhiều, đầu óc bị nỗi lo lấp kín, không còn chỗ trống để nghỉ ngơi.Lúc trước không chịu ngủ, bây giờ mệt mỏi ập đến mới nhận ra, nhưng vẫn không thể chợp mắt.Nàng ngước nhìn Quý Bạch Thanh đầy mong đợi, nhỏ giọng hỏi: "Mỗi lần làm xong đều thấy rất mệt, hôm nay có thể làm không?"Quý Bạch Thanh: "...""Ta đâu phải cầm thú."Thân thể nàng thế kia, Quý Bạch Thanh chẳng còn tâm trạng gì."Ngươi muốn ta hát ru cho không?"Thấy Ôn Miểu gật đầu, Quý Bạch Thanh dậy tắt đèn, lúc quay lại thì người kia đã sáp lại gần, thân thể mềm mại dán sát.Quý Bạch Thanh khe khẽ ngân nga một bài hát ru cô từng nghe:"Gió đêm dịu dịu thổi, bé ngoan ngoan ngủ say, có sao có trăng bên cạnh, chẳng phải sợ bóng đêm...
Yên lặng mà ngủ đi, bảo bối yêu dấu của ta, yên lặng mà ngủ đi, bảo bối yêu dấu của ta."Cô cố ý hạ thấp giọng, nhẹ nhàng mềm mại, tràn đầy dịu dàng.Rơi vào tai Ôn Miểu, nàng bất giác nghĩ đến giai điệu trong lời ca, tinh thần thả lỏng hơn đôi chút.Ôn Miểu chưa ngủ, Quý Bạch Thanh cũng không dừng lại. Hát đi hát lại hơn mười lần, cuối cùng cũng cảm nhận được người trong lòng đã có cơn buồn ngủ.Lại hát thêm mấy lần nữa, Ôn Miểu rốt cuộc cũng ngủ.Cổ họng Quý Bạch Thanh hơi ngứa, nhưng nghĩ đến chuyện dậy uống nước có thể đánh thức nàng, đành nhịn xuống, xoa nhẹ cái trán đau nhức.Cô cuối cùng cũng có thể chợp mắt một chút.Sự thật chứng minh, thể chất của Ôn Miểu đúng là yếu.Thức một ngày, cảm xúc lên xuống quá lớn lại còn dầm gió, dù đêm qua Quý Bạch Thanh luôn giữ ấm, sáng hôm sau vẫn phát hiện nàng sốt.Má đỏ bừng, đo nhiệt độ xong suýt chạm 39 độ.Quý Bạch Thanh thay nàng đến trường tiểu học xin nghỉ, rồi chạy đi trạm y tế lấy thuốc.Mặc đồ dày cho nàng, đút nàng ăn ít cháo loãng, uống thuốc xong lại để nàng ngủ tiếp.Lúc sốt thì mơ mơ màng màng, cũng coi như được bù lại giấc ngủ.Ba ngày sau thân nhiệt mới trở lại bình thường, Quý Bạch Thanh cũng không ra chợ đen, ở nhà chăm sóc Ôn Miểu.Nhiệt độ ổn định đúng dịp chủ nhật, Ôn Miểu không phải đi dạy, có thể ở nhà nghỉ thêm một hôm.Quý Bạch Thanh không cho nàng ra ngoài cùng, sợ nàng bị gió lạnh lại tái phát, còn mình thì sau khi bán hết thịt heo liền đến bưu điện nhận thư.Có hai bức thư gửi từ Kinh thị, ngoài thư của Ôn Miểu còn có một bức gửi cho cô.Quý Bạch Thanh hơi ngạc nhiên, không ngờ lại có phần của mình.Về đến nhà, Ôn Miểu đang chuẩn bị bài trong phòng, cô đặt bức thư lên bàn."Trăn Trăn, thư của ngươi."Ôn Miểu khựng lại, tay đặt lên phong bì.Là thư hồi âm của bà sao?Nàng mong là vậy, nhưng cũng sợ trong thư là tin xấu, nên chậm chạp chưa dám mở.
Yên lặng mà ngủ đi, bảo bối yêu dấu của ta, yên lặng mà ngủ đi, bảo bối yêu dấu của ta."Cô cố ý hạ thấp giọng, nhẹ nhàng mềm mại, tràn đầy dịu dàng.Rơi vào tai Ôn Miểu, nàng bất giác nghĩ đến giai điệu trong lời ca, tinh thần thả lỏng hơn đôi chút.Ôn Miểu chưa ngủ, Quý Bạch Thanh cũng không dừng lại. Hát đi hát lại hơn mười lần, cuối cùng cũng cảm nhận được người trong lòng đã có cơn buồn ngủ.Lại hát thêm mấy lần nữa, Ôn Miểu rốt cuộc cũng ngủ.Cổ họng Quý Bạch Thanh hơi ngứa, nhưng nghĩ đến chuyện dậy uống nước có thể đánh thức nàng, đành nhịn xuống, xoa nhẹ cái trán đau nhức.Cô cuối cùng cũng có thể chợp mắt một chút.Sự thật chứng minh, thể chất của Ôn Miểu đúng là yếu.Thức một ngày, cảm xúc lên xuống quá lớn lại còn dầm gió, dù đêm qua Quý Bạch Thanh luôn giữ ấm, sáng hôm sau vẫn phát hiện nàng sốt.Má đỏ bừng, đo nhiệt độ xong suýt chạm 39 độ.Quý Bạch Thanh thay nàng đến trường tiểu học xin nghỉ, rồi chạy đi trạm y tế lấy thuốc.Mặc đồ dày cho nàng, đút nàng ăn ít cháo loãng, uống thuốc xong lại để nàng ngủ tiếp.Lúc sốt thì mơ mơ màng màng, cũng coi như được bù lại giấc ngủ.Ba ngày sau thân nhiệt mới trở lại bình thường, Quý Bạch Thanh cũng không ra chợ đen, ở nhà chăm sóc Ôn Miểu.Nhiệt độ ổn định đúng dịp chủ nhật, Ôn Miểu không phải đi dạy, có thể ở nhà nghỉ thêm một hôm.Quý Bạch Thanh không cho nàng ra ngoài cùng, sợ nàng bị gió lạnh lại tái phát, còn mình thì sau khi bán hết thịt heo liền đến bưu điện nhận thư.Có hai bức thư gửi từ Kinh thị, ngoài thư của Ôn Miểu còn có một bức gửi cho cô.Quý Bạch Thanh hơi ngạc nhiên, không ngờ lại có phần của mình.Về đến nhà, Ôn Miểu đang chuẩn bị bài trong phòng, cô đặt bức thư lên bàn."Trăn Trăn, thư của ngươi."Ôn Miểu khựng lại, tay đặt lên phong bì.Là thư hồi âm của bà sao?Nàng mong là vậy, nhưng cũng sợ trong thư là tin xấu, nên chậm chạp chưa dám mở.