Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
66.
Hai người về sớm hơn mấy ngày so với dự tính, không báo trước cho Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ, tự nhiên là chẳng ai ra đón.Quý Bạch Thanh mang về không ít đồ đạc, tay xách nách mang rất vất vả, cuối cùng lòng vòng quanh ga tàu một vòng, vẫn là thuê một người đánh xe bò giúp chở đống đồ mang về.Hai người ngồi sau xe bò, ánh mắt nhìn ra ngoài, cảnh vật quen thuộc lần lượt lướt qua trước mắt.Quý Bạch Thanh có chút cảm khái: "Cũng chẳng phải đi lâu lắm, giờ nhìn lại lại thấy có phần xa lạ."So với Kinh thị, trấn Khê Ninh trông có phần chật hẹp, nhưng vẫn ngập tràn không khí, vì là dịp đầu năm, người qua lại trên đường ai cũng mang theo nụ cười trên mặt.Ngoài ra, trời ở Khê Ninh cũng không lạnh bằng bên Kinh thị, không có tuyết rơi, chỉ là gió mạnh hơn, vun vút tạt thẳng vào mặt người, chớp lấy cơ hội chui vào trong áo.Có lẽ là vì trước đó từng mưa, gió mang theo hơi ẩm.Vừa ướt vừa lạnh, cũng may Quý Bạch Thanh không bị thấp khớp, không thì thế nào cũng phát bệnh.Nghĩ đến đây, cô duỗi tay sờ sờ đầu gối Ôn Miểu, dưới ánh mắt nghi hoặc của vợ, cô hỏi: "Đầu gối có lạnh không?"Ôn Miểu lắc đầu, "Quần mặc dày lắm."Quý Bạch Thanh thở phào, tốt lắm, vợ cũng không bị thấp khớp.Rất nhanh đã về tới thôn, đội sản xuất vẫn chưa bắt đầu tổ chức đi làm, thôn dân ai nấy đều rất thong thả, nhìn còn chưa qua hết tháng giêng, mọi người vẫn còn dạo quanh trong thôn.Thấy Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu trở về, họ có hơi ngạc nhiên, lúc xe bò đi qua, họ còn cất tiếng chào: "Chà, Bạch Thanh với Ôn trí thức về rồi!"Ứng đối qua loa vài câu, rất nhanh đã đến cổng nhà.Quý Bạch Thanh nhảy khỏi xe bò, đỡ Ôn Miểu xuống, rồi lớn tiếng gọi vào trong nhà: "Nương! Cha! Chúng ta về rồi!"Chẳng bao lâu sau, cánh cửa đóng chặt liền mở ra, Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ khoác áo bông cũ đi ra, trên mặt hiện rõ niềm vui bất ngờ."Sao về nhanh vậy?!"Vừa nói, hai người vừa ra phụ khuân đồ đạc trên xe bò xuống, hết bọc to tới túi nhỏ, đi ra đi vào mấy lần mới khiêng hết vào trong.Ôn Miểu trả tiền xong, chiếc xe bò lắc lư rời đi.Giúp chuyển nốt ít đồ còn lại vào nhà, đóng cửa lại, chặn gió lạnh ngoài trời.Còn chưa kịp trò chuyện mấy câu, Hà Hương Nguyệt đã bắt đầu loay hoay nhóm lò than, bình thường họ tiếc than không nỡ dùng, ở nhà toàn đốt lửa trong bếp lò để sưởi, tiện tay còn có thể hun thịt khô luôn.Cuối cùng nhóm được than đỏ rực, Quý Vĩ đem vài củ khoai lang và củ môn đặt lên bàn, còn định xoay người đi tìm gì đó, liền bị Quý Bạch Thanh ngăn lại: "Nương, cha, hai người đừng bận nữa."Cô chọn lấy một củ khoai lang vừa chín tới chảy mật, trông ngọt lịm, bóc ra đưa cho Ôn Miểu, bản thân cũng vội vàng ăn một củ môn, lúc này mới mở miệng nói với họ: "Ở Kinh thị với bà nội mấy hôm, bà nội cứ giục bọn ta về, Miểu Miểu cũng nói nhớ hai người, nên bọn ta mới về luôn."Liếc nhìn áo bông cũ kỹ trên người họ, cô có phần bất đắc dĩ."Sao không mặc mấy bộ mới mua cho cha nương? Áo bông hai người đang mặc chẳng còn mấy lớp bông, mặc vào đâu có ấm nữa."Hà Hương Nguyệt đưa tay xuống gầm bàn sưởi, dù gì cũng đã nửa tháng không gặp con gái, giờ đây vẻ mặt hòa ái, cười tươi tắn."Áo mới để mặc Tết rồi, giờ ở nhà mặc hoài chẳng phải sẽ làm bẩn sao."Quý Bạch Thanh đảo mắt, "Quần áo không phải để mặc à? Dơ thì giặt."Ôn Miểu nhéo eo cô một cái, xoay nhẹ nhắc cô nói chuyện đàng hoàng."Chậc," Quý Bạch Thanh đứng dậy, mở một bọc đồ mang về, lục lọi một hồi cuối cùng lôi ra hai chiếc áo bông, một đen một nâu sẫm, nhét vào tay hai vợ chồng, "Đây, Miểu Miểu mua cho cha nương ở Kinh thị đó, đều là màu tối, có bẩn cũng không nhìn ra, giờ thì không sợ làm dơ nữa rồi ha."Áo mua cho họ trước Tết cũng là màu tối, nói sợ dơ thì e là chỉ là cái cớ, thực chất là tiếc không nỡ mặc.Sờ lớp vải mềm mịn trong tay, Hà Hương Nguyệt có chút xúc động, lại vừa xót xa."Miểu Miểu, cảm ơn ngươi.""Có điều tụi ta có áo mặc rồi, sao còn mua nữa chứ, nhiều đến mức mặc không hết."Ôn Miểu nhẹ giọng đáp: "Không sao đâu dì, áo này là ta và A Thanh cùng chọn, hai người đừng lo hư, đồ không mặc mới dễ hư."Quý Bạch Thanh tiếp lời: "Đó, nhiều áo như vậy cũng đâu thấy hai người mặc, nghe Miểu Miểu nói chưa, đồ mới mặc nhiều mới không dễ hư."Vì gia cảnh không khá giả, Hà Hương Nguyệt trước kia chưa từng đi học, nên đặc biệt tin lời của người có học, nhất là Ôn Miểu lại còn là giáo viên, nghe xong liền lập tức cởi áo bông cũ, mặc áo mới vào.Chiếc áo nâu khoác lên người bà, đường may khéo léo ôm dáng, không hề lộ vẻ cồng kềnh.Bà có chút ngại ngùng, nhưng vẫn ánh mắt đầy mong chờ nhìn họ: "Sao? Vừa người không? Ta thấy cũng hợp lắm đó."Quý Bạch Thanh giơ ngón tay cái: "Quá đẹp luôn, nhìn như đồng chí Hà Hương Nguyệt vẫn mười tám tuổi vậy."Ôn Miểu còn phối hợp gật đầu nghiêm túc, làm Hà Hương Nguyệt cười không khép miệng.Bà giả vờ trừng hai người: "Có đâu mà khen dữ vậy, chẳng phải biến ta thành yêu quái rồi sao!"Cả nhà vui vẻ hòa thuận, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu còn chia mấy món quà mang về, cả Ôn Hướng Vinh cũng chuẩn bị quà cho vợ chồng Hà Hương Nguyệt, toàn là sữa, mạch nha, đồ bổ linh tinh với đặc sản Kinh thị.Nhìn đống quà chất cao như núi, vừa cảm động vừa bất ngờ, Hà Hương Nguyệt kéo Quý Bạch Thanh qua một bên."Bạch Thanh, chuyện của ngươi với Miểu Miểu, nhà nàng đồng ý chưa?"Quý Bạch Thanh thấy bà lo lắng, khẽ cười."Yên tâm đi nương, bà nội các cô hài lòng với ta lắm."Nghe vậy, Hà Hương Nguyệt mới thở phào, lại vội hỏi tiếp: "Vậy hai đứa chừng nào đi đăng ký?"Giữa hai hàng mày Quý Bạch Thanh bất giác nhíu lại, vải trong tay bị cô vò đến nhăn nhúm."Chọn ngày đẹp một chút, càng sớm càng tốt."Nói xong câu đó, cô suy nghĩ, lại đổi lời."Trước làm tiệc rượu, rồi mới đi đăng ký."Thực ra ý của Quý Bạch Thanh cũng giống Ôn Hướng Vinh, đều muốn sớm thành thân với Ôn Miểu, sợ để lâu lại sinh thêm biến cố.Dạo gần đây trong lòng cô luôn bất an, cảm giác này sau khi quay về trấn Khê Ninh lại càng bị phóng đại.Một nỗi lo lắng mơ hồ khiến cô không rõ mình rốt cuộc đang sợ điều gì, mà khi thật sự muốn truy xét thì lại chẳng thể tìm ra nguyên nhân cụ thể.Cô thở ra một hơi, chỉ có thể ép mình đừng nghĩ ngợi nữa.Dù thế nào, cũng phải xem ý Ôn Miểu. Nàng muốn khi nào cưới, làm tiệc, đi đăng ký, Quý Bạch Thanh đều nghe nàng cả.Hà Hương Nguyệt gật đầu, trong lòng cũng đang suy tính chuyện của hai đứa."Được, vậy để ta với cha ngươi đi xem ngày.""Nhớ hỏi ý Miểu Miểu, nhất định phải bàn bạc cho kỹ."Quý Bạch Thanh gật đầu, đi lấy nước vào phòng.Thật ra ở trên tàu rất khó ngủ yên, Quý Bạch Thanh gần như không chợp mắt, chỉ nhắm mắt dưỡng thần, toa tàu ồn ào, Ôn Miểu cũng chẳng ngủ được.Sau khi về, ăn chút gì đó, cơn buồn ngủ mới ập tới.Hai người cùng ngâm chân, hơi lạnh nơi bàn chân cũng được xua tan, liền lên giường nghỉ ngơi.Biết hai người đi nghỉ, đến trưa Hà Hương Nguyệt cũng không gọi, ăn xong thì để phần cơm canh trong nồi giữ ấm, hai người tỉnh lại là có thể ăn liền.Họ ngủ từ sáng, khi tỉnh lại thì ngoài cửa sổ đã không còn chút ánh sáng.Quý Bạch Thanh nhìn đồng hồ, mới bốn giờ mấy.Bụng có chút đói, cô cúi đầu nhìn Ôn Miểu đang áp vào ngực mình, mắt vẫn nhắm nghiền, liền xoa xoa tóc nàng."Vợ, Trăn Trăn."Ôn Miểu khe khẽ rên một tiếng, vô thức cọ cọ lên ngực cô, sau đó mới chậm rãi mở mắt.Vừa chạm phải ánh nhìn của Quý Bạch Thanh, nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hôn nhẹ lên môi.Đầu lưỡi phớt hồng liếm nhẹ môi Ôn Miểu, nàng vẫn còn lơ mơ ngái ngủ, đột ngột bị hôn thì tròn mắt ngẩn người, còn Quý Bạch Thanh đã khép mắt lại, hàng mi dài theo động tác nhẹ run lên.Khẽ cạy mở đôi môi, đầu lưỡi Ôn Miểu đáp lại, âm thanh ướt át mờ ám vang lên giữa môi lưỡi, khiến tai người nóng bừng.Hai người như hai con thú nhỏ quấn hôn nhau mấy phút, tách ra rồi thấy mặt Quý Bạch Thanh đỏ bừng, môi cũng ánh nước, Ôn Miểu giơ tay nhéo nhéo vành tai cô, quả nhiên nóng ran.Ở bên nhau lâu rồi, vậy mà hôn nhau vẫn còn xấu hổ như thuở ban đầu.Bị nàng nhìn bằng ánh mắt kinh ngạc, Quý Bạch Thanh vừa thẹn vừa giận, quay đầu đi, ngón tay đang nhéo vành tai buông xuống, bị cô ngậm lấy.Cô cũng chẳng cắn mạnh, chỉ mang vài phần trêu ghẹo, Ôn Miểu cảm giác ngón tay mình đã bị ướt trong miệng cô.Lời nói mơ hồ thốt ra: "Hôn là phải nhắm mắt, vợ hư quá."Ôn Miểu cong môi, khẽ lắc đầu, "Được rồi, đừng nghịch nữa, dậy thôi."Tay nàng đặt lên bụng Quý Bạch Thanh, "Không đói à? Ta nghe bụng ngươi kêu rồi đó."Quý Bạch Thanh lười biếng hừ nhẹ, buông miệng ra.Cô đứng dậy, mặc áo vào, sau đó đi lục trong tủ ra một chiếc chăn, ban đầu Ôn Miểu còn ngơ ngác, ngây ngô hỏi: "Không phải dậy rồi sao?"Sao còn lấy thêm chăn làm gì?Chờ đến khi tấm chăn được lót sau eo nàng, thì muốn chạy cũng đã muộn.Chăn dưới thân loang một vệt nước đậm màu, ngay trước mặt Ôn Miểu, Quý Bạch Thanh rút tay ra, ngón trỏ và giữa thon dài vẫn còn ánh nước long lanh.Hàng mi của Ôn Miểu ướt đẫm, đôi mắt phủ một tầng hơi nước, thấy cảnh ấy thì nức nở một tiếng, eo mềm nhũn, quay mặt sang một bên, vùi vào gối.Lúc Quý Bạch Thanh dọn dẹp xong đống hỗn độn, dỗ dành thay đồ giúp nàng xong rồi ra ngoài thì cũng đã nửa tiếng sau.Hai người bụng đói meo, cơm trong nồi vẫn còn ấm, nhìn sắp tới giờ cơm chiều, trong lúc họ ăn, Hà Hương Nguyệt dứt khoát chặt xương sườn muối hầm luôn, ăn xong bữa còn có canh húp, lại thêm vài miếng thịt.Nhà họ Quý dùng ghế gỗ, Ôn Miểu ngồi một lát thì eo mỏi cùng chỗ yếu ớt kia bắt đầu chịu không nổi.Bị nàng liếc một cái, Quý Bạch Thanh vội vành ăn mấy miếng cơm, chừa một tay xoa eo giúp nàng."Lần sau nhất định nghe lời vợ, vợ à." Trong sảnh không có người thứ ba, Quý Bạch Thanh lại gần nàng, thì thầm âu yếm.Ôn Miểu quay mặt đi, vành tai sớm đã bị hơi thở cô thổi nóng, mím môi giận dỗi một lát rồi lại không cam lòng."Ngươi lúc nào từng nghe lời ta? Ta nói gì ngươi cũng không nghe."Kêu cô nhẹ tay chậm chút, Quý Bạch Thanh cứ như chẳng hề nghe thấy, còn cố tình làm ngược lại.Ngay cả ngày thường cũng là ngoài mặt nghe lời, thực ra đã quyết thì Ôn Miểu nói gì cũng vô ích.Nghĩ tới đây, Ôn Miểu suýt nữa lại tức đến phát khóc.Quý Bạch Thanh thấy nàng ấm ức, trong lòng mềm nhũn."Vậy lần sau để ngươi làm có được không?"Ôn Miểu nhìn cô đầy nghi ngờ, lộ rõ vẻ không tin tưởng."Thật chứ?""Thật mà."Quý Bạch Thanh âm thầm than, chỉ sợ vợ yếu ớt mềm mại, mới làm nửa chừng đã không còn sức.Đến lúc đó chẳng phải vẫn phải để mình ra tay sao.Nhưng không nỡ phá đi Ôn Miểu vui vẻ, nhìn nàng cong môi, Quý Bạch Thanh cảm thấy, để nàng làm cũng chẳng sao.Cô gắp một đũa thức ăn cho Ôn Miểu, "Rồi, đừng ấm ức nữa, ăn nhiều một chút."Sau khi ăn xong, canh cũng đã nấu xong, Hà Hương Nguyệt múc cho mỗi người một chén canh nóng hôi hổi mang theo hương xương sườn muối, rót vào bụng, cả người đều ấm lên, sắc mặt cũng hồng hào hơn hẳn.Ban đầu Ôn Miểu đã ăn no, nhưng vẫn không kìm được ăn thêm vài miếng sườn.Thấy nàng thích ăn, Quý Bạch Thanh tính sang năm làm thịt xông khói sẽ chuẩn bị thêm xương sườn.Ăn cơm tối xong cũng mới sáu giờ hơn, Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ không nán lại lâu ngoài sảnh.Trong sảnh chỉ còn lại Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh.Quý Bạch Thanh thấy Ôn Miểu không thoải mái, vốn định bảo nàng lên giường nghỉ ngơi trước, nhưng Ôn Miểu muốn tắm rửa, còn định gội đầu, tóc đang ướt không tiện nằm ngủ, thế là hai người cùng ngồi ở nhà chính sưởi ấm.Giúp Ôn Miểu lau khô giọt nước trên tóc, Quý Bạch Thanh cũng tiện tay lau qua tóc mình.Thấy nàng ngồi không được thoải mái, liền lấy một chiếc gối lót sau lưng.Cô tìm một chiếc áo cũ không mặc nữa, cúi đầu vá lại bằng kim chỉ.Ôn Miểu chống cằm nhìn cô bận rộn, nhìn một hồi mới hỏi: "A Thanh, ngươi làm gì vậy?"Quý Bạch Thanh không ngẩng đầu, nhét đều bông vào: "Không phải ngươi nói ngồi ghế không thoải mái sao? Ta vá cái đệm ngồi cho ngươi."Khâu mấy mũi cuối cùng xong, Quý Bạch Thanh xoa cằm, giơ lên nhìn trái phải."Dù không đẹp lắm, nhưng chắc là cũng mềm, Trăn Trăn, ngươi thử xem."Quý Bạch Thanh đặt đệm lên ghế, thấy Ôn Miểu ngồi xuống, liền mong chờ hỏi: "Sao? Ngồi có dễ chịu hơn không?"Thấy Ôn Miểu gật đầu, cô mới thở phào."Xem ra nhà mới bên kia phải mua ghế sô pha rồi."Nghĩ tới chiếc ghế sô pha trong nhà ở Kinh thị, mặt Ôn Miểu dần đỏ lên, đưa mu bàn tay áp lên má để hạ nhiệt, không nói lời nào.Quý Bạch Thanh nằm dựa trên bàn, ngước mắt nhìn Ôn Miểu, nhỏ giọng hỏi: "Trăn Trăn, ngươi muốn khi nào kết hôn?"Nghe câu này, Ôn Miểu im lặng một lúc.Nếu là trước đây bị hỏi muốn kết hôn vào lúc nào, nàng nhất định sẽ trả lời là càng sớm càng tốt.Tuy có chút mất mặt, nhưng nàng vẫn phải thừa nhận, cả tấm lòng nàng đều đặt hết lên người Quý Bạch Thanh rồi, thích Quý Bạch Thanh đến mức không thể kiềm chế được.Nhưng ở Kinh thị, thái độ của Ôn Hướng Vinh đột nhiên khác thường, năm lần bảy lượt giục nàng sớm kết hôn với Quý Bạch Thanh, từ trong đó Ôn Miểu cảm nhận được một tia bất ổn.Cho dù trong mắt Ôn Miểu, Quý Bạch Thanh tốt đến nhường nào, tốt đến mức Ôn Hướng Vinh cũng hài lòng, thì bà nội cũng tuyệt đối không phải kiểu người sẽ sốt ruột thúc cưới đến vậy. Có tiền lệ từ Ôn Linh Nguyệt, hai người dượng kia đều bị Ôn Hướng Vinh thử thách suốt hai năm trời, cuối cùng mới được gả vào nhà họ Ôn.Thế mà đến Quý Bạch Thanh, sao thái độ bà nội lại thay đổi?Ban đầu Ôn Miểu cũng không phát hiện gì bất thường, chỉ cho rằng Ôn Hướng Vinh sợ nàng xuống nông thôn sẽ chịu ấm ức, nên muốn nàng nhanh chóng tìm được chỗ nương tựa.Dù Ôn Hướng Vinh che giấu khéo đến mấy, ở chung lâu rồi, Ôn Miểu cũng dần nhận ra có điều không ổn.Nơi ở mấy chục năm đột nhiên bị thay đổi, dịp Tết cũng ít người đến nhà chúc mừng hơn, những người quen mặt đã theo Ôn Hướng Vinh mười mấy năm cũng không thấy đâu nữa.Nàng có thể nhận ra, gương mặt Ôn Hướng Vinh xưa giờ luôn tràn đầy khí sắc nay đã lộ ra mỏi mệt, người mà nàng từng nghĩ sẽ mãi không già, lúc nàng không để ý thì tóc đã hóa sương trắng.Ôn Hướng Vinh gặp chuyện, không muốn để Ôn Miểu biết, thậm chí rất có thể cũng không nói với Ôn Hiểu Hiểu các nàng, chẳng muốn để lớp hậu bối phải lo lắng cho mình.Bà có kiêu ngạo của riêng mình, Ôn Miểu đã nhìn ra manh mối, cũng không hỏi thẳng, chỉ làm theo ý của Ôn Hướng Vinh.Trước mặt, Ôn Hướng Vinh bảo Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh kết hôn, Ôn Miểu có thể mỉm cười đồng ý.Nhưng lúc này đã rời khỏi Kinh thị, khi đối mặt trực tiếp với người yêu để bàn chuyện kết hôn, Ôn Miểu lại hèn nhát muốn trốn tránh.Ngón tay khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn, Ôn Miểu cụp mắt, không nhìn Quý Bạch Thanh, cất giọng khẽ khàng:"...A Thanh, ngươi không thấy là vẫn còn quá sớm sao?"Vào thập niên bảy mươi, người ta chỉ cần vừa mắt nhau, sau đó qua lại mười ngày nửa tháng thấy không có vấn đề gì là có thể đi đăng ký kết hôn. Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu đã ở bên nhau tám chín tháng, chính thức yêu đương cũng đã được bảy tám tháng, giờ kết hôn thật ra không thể xem là sớm.Nghe nàng nói vậy, lòng Quý Bạch Thanh hơi trĩu xuống, giữa mày nhíu lại không tự chủ, cô hỏi: "...Chỉ vì lý do này thôi sao?"Nghe ra sự trầm lặng trong giọng đối phương, lông mi Ôn Miểu run lên, khựng giữa không trung giây lát rồi cụp xuống rất nhanh.Nàng thu lại ánh mắt, đưa ra đáp án của mình: "Ừ, quá vội rồi."Quý Bạch Thanh không nói gì, đứng dậy đi rót một ly nước lạnh.Tay đặt lên chiếc ly men sứ mát lạnh, cô tựa vào tường, suy đoán lý do có thể khiến Ôn Miểu muốn hoãn chuyện kết hôn.Quá sớm hay quá muộn đều chỉ là cái cớ, Ôn Miểu... đã biết chuyện của Ôn Hướng Vinh rồi sao? Hay là đã đoán được đôi phần?Cô đưa mắt nhìn sang, Ôn Miểu vẫn cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.Quý Bạch Thanh quay vào nhà bếp, rót một ly nước ấm đặt trước mặt Ôn Miểu, nhìn gương mặt nàng, lại hỏi thêm một lần nữa: "Thật sự không muốn kết hôn bây giờ sao?"Ôn Miểu như chẳng để tâm, nhận lấy ly nước, uống một ngụm. Nhiệt độ vừa phải, nhưng nàng lại cảm thấy tim mình lạnh buốt.Nàng gật đầu, giọng dịu dàng mà kiên định: "Ừ, A Thanh, ta nói rồi, bây giờ vẫn quá sớm.""Ừ." Quý Bạch Thanh gật đầu đáp lại.Thấy nàng quay đầu trở vào nhà bếp, Ôn Miểu siết chặt tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay, gần như rướm máu.Nàng muốn kết hôn, rất muốn.Nhưng lại không thể.Ít nhất là bây giờ không thể.Không biết Quý Bạch Thanh có giận không, Ôn Miểu lại ngồi trong phòng khách thêm nửa tiếng, vẫn không thấy người đâu.Sờ tóc mình, gần như đã khô hết.Ôn Miểu trở về phòng, cởi đồ rồi cuộn mình trong chăn.Thiếu đi thân nhiệt của một người khác, chăn không còn hơi ấm như mọi khi, lạnh lẽo bao lấy nàng, Ôn Miểu nắm lấy góc chăn, khẽ nấc một tiếng, đuôi mắt dâng lên một tầng đỏ nhạt.Nàng cứ thế không ngủ được, không biết đã chờ bao lâu, thì đột nhiên nghe tiếng cửa bị mở ra.Lông mi Ôn Miểu run lên, vội lau đi vết nước mắt còn sót lại trên mặt, nín thở chờ Quý Bạch Thanh bước vào.Đèn không được bật, trong phòng tối om, Ôn Miểu mở mắt cũng chẳng thấy được gì.Chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của Quý Bạch Thanh, nhẹ nhàng đạp lên sàn, gần như không có tiếng động, đột nhiên lại nghe cô khẽ kêu một tiếng, có tiếng va chạm sột soạt vang lên, chắc là không cẩn thận đụng trúng gì đó.Tiếng bước chân tiến lại gần, cuối cùng dừng trước giường.Ôn Miểu nhắm mắt lại, hô hấp ngày càng nhẹ.Quý Bạch Thanh cuối cùng cũng lên giường, lật chăn chui vào, mang chút hơi ấm truyền vào chăn lạnh.Nhưng không còn sự thân thiết như trước kia, cách nàng một khoảng.Ôn Miểu không nói gì, chỉ lặng lẽ rúc đôi chân lại gần, cuối cùng chạm vào chân cô.Bị cái lạnh ấy làm giật mình, Quý Bạch Thanh biết nàng chưa ngủ, chau mày kéo nàng vào lòng, vòng tay siết lại ở tay nàng."Sao lạnh vậy?"Giọng Quý Bạch Thanh không được tốt, nhưng cũng không phải đang trách móc.Ôn Miểu rúc vào ngực cô, cảm nhận được hơi ấm nóng rực từ cơ thể đối phương, nước mắt kìm nén không bao lâu lại trào ra, từng giọt từng giọt rơi xuống.Nàng nghẹn ngào: "A Thanh, chăn lạnh quá, ta không ngủ ấm được."Nàng không biết lúc này, mình bày ra vẻ đáng thương như vậy, Quý Bạch Thanh còn có xót nàng hay không.Chắc là không còn nữa rồi, rõ ràng đã hứa sẽ về kết hôn, cuối cùng lại là nàng đổi ý.Ôn Miểu cắn chặt môi, nuốt hết tiếng nức nở vào lòng, nhưng hơi thở vẫn không thể che giấu được cảm xúc.Quý Bạch Thanh khẽ thở dài, buông tay Ôn Miểu ra, khoảnh khắc bàn tay bị bỏ lại trong không trung, nàng theo phản xạ muốn kéo lấy đối phương.Nàng không muốn Quý Bạch Thanh rời đi, cũng không muốn cô thấy phiền.Nhưng giờ đây nàng lại không có tư cách níu giữ, chính nàng đã phá hỏng mọi thứ.Tâm trạng sa sút đè ép khiến nàng gần như không thể thở nổi, nhưng cảnh tượng Quý Bạch Thanh rời đi mà nàng nghĩ ra lại không xảy ra.Ngón tay chai sần nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt nàng, lau đi nước mắt.Nàng được Quý Bạch Thanh ôm vào lòng dỗ dành.Giọng nữ trầm ấm, không còn non nớt như trước, mà mang theo sự bao dung: "Được rồi, Trăn Trăn, khóc cái gì?""Đều do ta không về phòng sớm hơn, giờ để ta làm ấm chăn cho Trăn Trăn được không? Sẽ ấm nhanh thôi."Nước mắt làm ướt lông mi, lúc nàng mở mắt ra thì có vẻ nặng nề hơn.Trong bóng tối không nhìn rõ gì cả, nhưng khi Ôn Miểu ngẩng đầu lên vẫn có thể chuẩn xác bắt được ánh mắt đối phương đang nhìn mình.Nàng đưa tay bám lên vai Quý Bạch Thanh, cuối cùng túm lấy cổ áo cô, giọng còn mang theo tiếng nức nở, dè dặt hỏi:"A Thanh, ngươi... ngươi có giận ta không?"Quý Bạch Thanh lau giọt nước mắt cuối cùng nơi khóe mắt nàng, cảm nhận được bất an của người trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng."Không giận."Nàng như không tin, dò dẫm đặt một nụ hôn lên cằm cô, là một nụ hôn mang ý thử thăm dò."Thật sự không giận sao?"Quý Bạch Thanh gạt đi lọn tóc bị nước mắt làm dính vào má nàng, kiên nhẫn trả lời: "Thật sự không giận."Không biết người trong lòng tin được mấy phần, chỉ là rúc vào lòng cô không nhúc nhích.Nhưng cũng chưa ngủ, hơi thở nặng nhẹ lộn xộn.Cô giúp nàng ủ ấm tay chân, có cô ở đây, chăn rốt cuộc cũng ấm lên được chút, người Ôn Miểu cũng không còn giá lạnh.Nghĩ đến tâm trạng nàng đã bình ổn lại, Quý Bạch Thanh động người, vừa định ngồi dậy thì bị người kéo lấy áo.Ôn Miểu khẽ gọi: "A Thanh, ngươi đi đâu vậy?"Nghe ra sự căng thẳng trong giọng nàng, Quý Bạch Thanh nhéo nhéo má nàng, "Được rồi, ta đi rót cho ngươi ly nước."Thân thể lạnh như vậy, uống chút nước ấm sẽ dễ chịu hơn.Ôn Miểu lắc đầu, ý từ chối rất rõ ràng."Không muốn uống nước, chỉ muốn ngươi nằm cạnh ta."Chỉ khi Quý Bạch Thanh ở bên cạnh, Ôn Miểu mới cảm nhận được rằng cô không thấy phiền, cũng không đang giận dỗi vì chuyện kết hôn.Đôi khi chính Ôn Miểu cũng thấy bản thân quá đáng, người yêu cũng không thể coi là thân phận danh chính ngôn thuận, nàng tham luyến sự dịu dàng của Quý Bạch Thanh nhưng lại không muốn cưới đối phương, không chịu trao cho cô thân phận thê tử, nghĩ thế nào cũng thấy quá ích kỷ.Nhưng... chuyện Ôn Hướng Vinh rốt cuộc là thế nào, nàng vẫn chưa có câu trả lời rõ ràng, nên với việc kết hôn, tất nhiên phải thật cẩn trọng.Nàng không thể vì bản thân mà liên lụy đến Quý Bạch Thanh, liên lụy đến cả nhà họ Quý.Hiện tại chưa cưới là lựa chọn tốt nhất.Dán mặt vào ngực Quý Bạch Thanh, Ôn Miểu nghe nhịp tim trầm ổn của cô, cảm giác chua xót lại dâng lên.Nàng lại hỏi một câu: "A Thanh có giận ta không?"Quý Bạch Thanh dịu dàng nói: "Không giận, dù có kết hôn hay không, chúng ta vẫn yêu nhau, chỉ cần yêu nhau là được."Nói xong câu này, cô cảm nhận được ngực mình lại bị nước mắt nhỏ xuống làm ướt, thật sự có chút bất đắc dĩ.Cũng không biết nàng lấy đâu ra lắm nước mắt như vậy.Cô không khuyên nữa, tay đặt lên lưng nàng nhẹ nhàng vỗ về, chỉ mong sau khi phát tiết xong thì đừng nghĩ nhiều nữa.Không bao lâu, người trong lòng đã ngủ say, chỉ là khóe mắt vẫn còn vương lệ, không cần mở đèn Quý Bạch Thanh cũng đoán được dáng vẻ đáng thương kia.Chờ nàng ngủ sâu hơn chút, Quý Bạch Thanh rút tay chân ra, đắp chăn cẩn thận cho nàng, rồi đến nhà bếp luộc một quả trứng gà.Lúc chờ trứng chín, đầu đột nhiên đau nhói, vô thức đưa tay muốn lấy thuốc lá trong túi.Tay không mò được gì, lúc ấy mới phản ứng, mình đã xuyên sách, đã bỏ thuốc hơn hai năm rồi.Khoảng thời gian nghèo đến mức khốn cùng, mọi phiền muộn đều bị gác lại, cô chỉ có thể cố gắng học hành, kiếm tiền, so với phiền lòng, nghèo mới là điều đáng sợ nhất.Sau khi thật sự kiếm được tiền, lúc có thời gian rảnh, cô cũng học theo những thói xấu từng khinh thường trước kia như uống rượu hút thuốc.Không nghiện, chỉ là mỗi khi phiền lòng khó giải, cô sẽ uống vài ly, hút thuốc cũng vậy.Nhìn bàn tay trống rỗng, cô bẻ một nhánh củi nhỏ trong đống lửa, rửa sạch rồi ngậm vào miệng.Cô nghĩ, đúng là không thể hút nữa rồi, Ôn Miểu không thích.Thật ra vừa rồi Ôn Miểu đã hỏi cô rất nhiều lần, có giận hay không.Quý Bạch Thanh cũng không thể phân định rõ ràng.Giận thì không hẳn, có lẽ là thất vọng nhiều hơn.Ôn Miểu nói trái với lòng mình, Ôn Miểu có điều khó nói, tất cả đều là lý do để từ chối cô.Suy cho cùng vẫn là Quý Bạch Thanh nghĩ quá đơn giản, tưởng rằng Ôn Miểu thật sự không nhận ra gì cả.Nhưng nàng đã nhận ra, chỉ là không nói rõ với cô mà thôi.Có lúc Quý Bạch Thanh cảm thấy cả hai như đang rơi vào một vòng lặp luẩn quẩn, cô nhận ra điều gì đó liền giấu Ôn Miểu, Ôn Miểu nhận ra lại không nói với cô.Lần hiếm hoi cô nghi ngờ bản thân: cách ở bên nhau như vậy, có đúng không?Đầu đau như kim châm, những hình ảnh vụn vỡ chập chờn lướt qua trí óc.Cũng không phải cố ý muốn lạnh nhạt Ôn Miểu, chỉ là Quý Bạch Thanh nghĩ mình cần tỉnh táo lại mới có thể tiếp nhận được suy nghĩ của Ôn Miểu, mới có thể nghĩ ra cách giải quyết tốt hơn.Cô ra khỏi nhà bếp, đứng ngoài gió lạnh hơn nửa tiếng, lại vào sưởi lửa một lát rồi mới quay về phòng.Ôn Miểu không ngủ, Ôn Miểu đã khóc.Hai việc này khiến lòng Quý Bạch Thanh càng thêm rối bời, mọi thứ bỗng trở nên không còn quan trọng, cả những dấu hiệu bất ổn của cơ thể cũng bị gạt qua, cô chỉ muốn dỗ nàng đừng khóc nữa.Kết hôn muộn cũng không sao, không kết hôn cũng không sao, cách ở bên nhau có vấn đề thì cùng nhau thay đổi, chỉ cần không rời xa nhau là được.Đó là quyết định của Quý Bạch Thanh.Nước sôi ùng ục, nhìn quả trứng đã chuyển màu, Quý Bạch Thanh tắt lửa, chờ thêm chút rồi vớt trứng ra, dùng vải thô gói lại, quay về phòng.Đèn điện lắp trong phòng không quá chói, cô bật đèn lên, bước tới giường thì phát hiện Ôn Miểu lại đang khóc.Dưới mắt nàng có quầng thâm, chân mi ướt sũng, lông mi dài đọng giọt nước mắt nặng trĩu.Cô cúi người, bế người yêu cả người lẫn chăn đặt lên đùi, nước mắt nhẹ như lông hồng, nhưng trong mắt cô lại nặng tựa nghìn cân, khiến tim cô nghẹn đắng, cổ họng cũng căng thắt.Một lúc lâu sau, Quý Bạch Thanh mới lên tiếng hỏi: "Bây giờ chăn ấm chưa?"Ôn Miểu xoay người trên đùi cô, đổi thành tư thế đối diện.Nàng gật đầu: "Ấm rồi."Đầy giọng mũi, chẳng biết nàng đã khóc bao lâu trong lúc cô đi luộc trứng.Ban đầu muốn lau nước mắt cho nàng, nhưng Ôn Miểu lại vòng tay ôm cổ cô, bất ngờ hôn lên môi cô, hiếm khi mạnh bạo đến vậy, cắn môi cô, quấn lấy lưỡi cô, gần như cướp đoạt nước bọt.Quý Bạch Thanh không đẩy nàng ra, ngược lại còn ôm chặt hơn, hai thân thể dán sát, nhịp tim dường như hòa làm một.Cơn đau đầu dần dịu đi trong nụ hôn nồng nhiệt.Môi hai người sớm đã bị hôn đến trầy xước, khi Ôn Miểu buông ra, đầu lưỡi Quý Bạch Thanh đã hơi tê rần.Môi đỏ mọng ướt át, hơi thở gấp gáp, lồng ngực phập phồng, đuôi mắt hồng hồng, hai má ửng đỏ.Sự chủ động của Ôn Miểu không nhiều, Quý Bạch Thanh cũng chưa kịp chuẩn bị, bị hôn đến choáng váng, đầu óc trống rỗng.Ngón tay siết lấy ga giường, co lại rồi buông ra, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ.Đầu ngón tay vô tình chạm vào quả trứng không biết rơi xuống từ khi nào, Quý Bạch Thanh mới phản ứng lại.Cô còn luộc trứng để đắp mắt cho Ôn Miểu, nếu không sáng mai dậy chắc chắn sẽ rất nhức mỏi.Thấy Ôn Miểu nghỉ một lát rồi lại muốn cúi xuống hôn cô, Quý Bạch Thanh đưa tay che miệng nàng lại.Thấy nàng sắp khóc tiếp, Quý Bạch Thanh dỗ bằng giọng khàn khàn dịu nhẹ:"Hôn sau cũng được, để ta đắp mắt cho ngươi, không thì mai dậy sẽ khó chịu đấy."Thêm một lát nữa, trứng sẽ nguội mất, nhiệt độ lúc này là vừa đẹp.Nhìn quả trứng trong tay cô, Ôn Miểu sững người."Ngươi là đi luộc trứng à?"Nàng ngủ không sâu, Quý Bạch Thanh vừa rời đi không bao lâu là nàng tỉnh dậy.Ôn Miểu vốn hay nghĩ nhiều. Cảm nhận thấy trên giường thiếu mất một người, nàng tưởng Quý Bạch Thanh chỉ nói lấy lệ rồi lén rời đi lúc nàng ngủ.Thế là lại khóc một trận trong chăn.Không ngờ Quý Bạch Thanh chỉ đi luộc một quả trứng.Quý Bạch Thanh vừa nhìn đã biết nàng nghĩ gì, thở dài thật nặng."Thật là mít ướt."Thấy nàng xấu hổ cúi đầu, định cắn môi, liền nhắc: "Không được cắn, nhắm mắt lại."Quả trứng nóng hổi lăn qua mi mắt qua lớp vải gạc, cảm giác xót cay trong mắt dịu đi không ít.Lòng bàn tay Quý Bạch Thanh bị hơi nóng của quả trứng làm đỏ lên, đến khi nhiệt độ nguội bớt cô mới đặt quả trứng xuống mép giường.Cô đặt Ôn Miểu nằm lại lên giường, rồi tự mình chui vào chăn, nhắm mắt lại."Ngủ đi, không được nghĩ ngợi lung tung nữa.""Sáng mai dậy thì tự ăn quả trứng đó cho ta."