Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta

65.



Vậy thì những điều nàng nghĩ trong lòng, những điều trong mắt người ngoài có vẻ hoang đường viển vông, liệu có khả năng cũng là đúng đắn chăng?

Lục Tễ cụp mắt trầm tư, đầu ngón tay vô thức đặt lên bụng, nhẹ nhàng ấn một cái.

Trước mắt bỗng xuất hiện một chén cháo, ngẩng đầu lên thấy Ôn Miểu đang cong mắt mỉm cười với nàng, giọng nhẹ nhàng: "Ngươi ăn gì chưa? Sáng nay còn lại ít cháo, nếu không chê thì ăn chút đi, vẫn còn ấm."

Là cháo thịt nạc rau xanh do Quý Bạch Thanh nấu, lúc đi mua rau vẫn luôn hầm trên bếp, cũng không bị cạn, độ sánh vừa vặn, hương thơm nghi ngút lan tỏa.

Lục Tễ cầm thìa khuấy khuấy, cảm ơn nàng: "Cảm ơn đồng chí Ôn, đồng chí Quý."

Quả thật nàng chưa ăn sáng.

Nhà họ Lục từ trước đến nay vẫn giữ thói quen chờ đủ người mới ăn cơm.

Sáng nay là nàng và mẹ nấu cơm, bình thường cả nhà luôn ăn đúng bảy rưỡi, nhưng đợi hoài không thấy Lục Diên, Lục Tễ nhẫn nại gọi hắn tận bốn năm lần.

Mùa đông, thức ăn rất nhanh nguội. Lục lão gia vốn là người nghiêm khắc nhất nhà vậy mà với đứa cháu trai độc nhất thì không hề trách mắng, chỉ liên tục bảo Lục Tễ và mẹ nàng hâm lại đồ ăn.

Mẹ Lục Tễ bị đau dạ dày, mỗi bữa đều phải ăn đúng giờ, nếu không dễ phát bệnh, mà cảm giác đó thì không dễ chịu gì.

Lần thứ ba vào bếp hâm đồ ăn, nàng khuyên mẹ ăn chút gì đó lót dạ, nhưng mẹ lại không chịu, chỉ an ủi nói: "Không sao đâu, ráng chút là qua thôi. A Tễ, ngươi lại đi gọi Diên Diên, bảo hắn dậy ăn cơm."

Lục Tễ mặt mày trầm xuống, lại đi gọi Lục Diên, âm thanh từ trong phòng vọng ra vẫn là cái kiểu lười biếng lấy lệ: "Dậy ngay đây."

Nàng nghẹn một bụng tức, nâng giọng lên: "Lục Diên, ngươi mà còn không dậy thì khỏi ăn luôn đi!"

Lời vừa dứt, bên trong im lặng một lúc rồi có tiếng lục đục, vài phút sau, Lục Diên mặc quần áo bước ra, lướt qua nàng mà mặt không hề áy náy, chỉ để lại một câu:

"Cha mẹ với ông nội nỡ để ta đói à, chỉ có ngươi..."

Lục Tễ đứng yên tại chỗ, giây lát sau mới xoay người bước vào phòng khách.

Cả nhà lúc này đã bắt đầu ăn cơm, cha mẹ vẻ mặt hiền từ gắp đồ ăn cho Lục Diên.

"Diên Diên, ăn nhiều chút."

"Diên Diên, sau này nhớ dậy đúng giờ ăn cơm, không thì đau dạ dày đấy."

Lục mẫu ngẩng đầu thấy Lục Tễ đang đứng phía xa, liếc nhìn nàng một cái: "A Tễ, mau lại ăn cơm đi."

Cùng lúc đó, Lục Diên bất ngờ lên tiếng: "Lục Tễ lúc nãy bảo ta khỏi ăn nữa, đói chết cũng được."

Nghe vậy, ánh mắt sắc bén của Lục lão gia lập tức rơi xuống người nàng, nghiêm giọng quát: "Lục Diên là em ngươi, sao ngươi lại nói ra lời như vậy!"

Cha nàng cũng sa sầm mặt: "Tính tình thế này thì sau này ai dám rước ngươi về làm vợ."

Mẹ nàng nhìn nàng với vẻ trách móc, rồi lại dịu giọng xoa dịu hai người đàn ông: "Cha à, chắc hai chị em chỉ đùa thôi."

Lục lão gia hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi: "Mau tìm người làm mối cho nó đi, cứ ở nhà thế này thì làm loạn cả nhà lên mất. Con gái nhà ai lớn chừng này còn ở nhà hoài?"

Đấy, cái nhà này vĩnh viễn chỉ xoay quanh Lục Diên.

Những chuyện thế này xảy ra không biết bao nhiêu lần, như thể rơi vào vòng luẩn quẩn lặp đi lặp lại.

Giờ đây, Lục Tễ đã quen đến mức trở nên tê dại.

Nàng nghĩ, chỉ vì Lục Diên là đàn ông, nên tài sản để lại cho hắn, quyền lực cũng nhường cho hắn, cả nhà họ Lục đều hướng về phía hắn.

Lục Tễ lớn hơn Lục Diên, chín chắn hơn Lục Diên, xuất sắc hơn Lục Diên, nhưng trong mắt người nhà nàng, nàng chỉ là một "người ngoài" phải gả đi.

Dòng máu nàng chảy là của nhà họ Lục, vậy mà lại không được phép cạnh tranh công bằng với Lục Diên.

Dựa vào đâu?

Đột nhiên, Lục Tễ bật cười lạnh, dạ dày đau quặn, nhưng trái tim lại như bị dao cứa, còn đau hơn.

Nàng bỏ ngoài tai tiếng ngăn cản và quát mắng của cha mẹ, quay lưng rời khỏi nhà.

Đi lang thang không mục đích đến hợp tác xã, mua một gói thuốc, châm lên, lửa đỏ lập lòe trong gió đông.

Bề ngoài nàng ngoan ngoãn, nhưng thực chất lại phản nghịch, những chuyện người ta cho rằng con gái không nên làm, nàng gần như đều đã thử qua.

Hút thuốc cũng rất thành thạo, nửa gói thuốc rồi vẫn không dập được ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng.

Dựa lưng vào tường, đầu óc nàng bị gió lạnh thổi đến rõ ràng.

Lục Tễ lại lần nữa hoài nghi, những điều nàng muốn, thật sự là thứ nàng không thể có sao?

Dòng ký ức thu lại đột ngột, nhìn chén cháo trước mặt, câu hỏi từng làm nàng trăn trở dường như đã có lời giải.

Chính sách hợp pháp hóa đồng tính đã ban hành được hai ba tháng, nhưng trong mắt người khác, đồng tính vẫn là dị loại.

Nhưng Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh lại chẳng để tâm đến ánh mắt của người đời, cũng không thèm quan tâm người khác nghĩ gì, chỉ sống tốt cuộc đời của mình.

Lục Tễ nghĩ, những điều nàng muốn làm, chẳng khác gì như vậy cả.

Phụ nữ có thể chống nửa bầu trời.

Vậy thì tại sao phụ nữ lại không thể làm chủ một gia đình?

Nàng, Lục Tễ, thông minh hơn, trưởng thành hơn, xuất sắc hơn Lục Diên. Đã muốn tranh, thì phải tranh một phen, xem ai thắng ai thua!

Sau khi gỡ rối hết những nút thắt trong lòng, Lục Tễ bưng chén cháo lên, từ tốn ăn từng muỗng. Cháo ấm nóng trôi xuống dạ dày đã bị lạnh suốt buổi sáng, cảm giác tê buốt cũng dịu đi nhiều.

Thấy nàng ăn xong, Ôn Miểu lại rửa một quả táo, cắt thành miếng bày lên bàn, thêm bánh quy, kẹo, đậu phộng và hạt dưa rang.

Nàng ngồi xuống đối diện, hơi ngại ngùng cười cười với Lục Tễ.

"Trong nhà chỉ có hai người bọn ta, không chuẩn bị nhiều đồ Tết lắm, Lục Tễ tỷ ăn tạm."

Lục Tễ lắc đầu: "Đã rất tốt rồi."

Nàng nhìn về phía nhà bếp, hỏi: "Đồng chí Quý đang nấu cơm sao? Ta vào giúp một tay nhé."

Ôn Miểu cong mắt, ngăn nàng lại, giọng mang theo chút ý cười: "Lục Tễ tỷ, để nàng làm là được rồi, nàng còn bảo ta qua trò chuyện với ngươi nữa kìa, vốn là mời ngươi đến ăn cơm, sao lại để ngươi động tay chứ."

Ôn Miểu rót nước nóng pha trà cho Lục Tễ, đặt trước mặt nàng: "Nếu không chê thì chúng ta trò chuyện nhé."

Hai người tuổi tác cũng không chênh nhau nhiều, Lục Tễ lớn hơn Ôn Miểu chừng hai ba tuổi, quả thật cũng có thể trò chuyện, hai người nói chuyện với nhau rất hợp.

Buổi trưa có thêm người, Quý Bạch Thanh không đoán được khẩu phần của Lục Tễ nên nấu cơm nhiều hơn một chút, đang cắt rau thì lại chạy đi trạm thực phẩm mua một con cá chép và ít sườn.

Cuối cùng làm một món cá chép nấu đậu hũ, sườn xào chua ngọt và thịt xào cà rốt.

Quý Bạch Thanh lần lượt bưng từng món lên bàn, Ôn Miểu xới cơm cho cả ba người, ngồi xuống rồi, Quý Bạch Thanh còn khiêm tốn nói với Lục Tễ: "Tay nghề ta không tốt lắm, không biết có hợp khẩu vị Lục Tễ tỷ không."

Ôn Miểu liền bóc mẽ cô: "A Thanh nấu ăn ngon lắm, Lục Tễ tỷ cứ yên tâm ăn đi."

Chỉ cần ngửi mùi thơm ngào ngạt trong không khí, Lục Tễ cũng biết tay nghề Quý Bạch Thanh không tồi, nhìn thôi đã thấy muốn ăn.

Nàng mỉm cười: "Gọi ta là Tễ tỷ đi, nghe thế đỡ khách sáo hơn."

Quý Bạch Thanh rất nhanh thích ứng, lập tức nói: "Vậy thì Tễ tỷ gọi ta là A Thanh, gọi nàng ấy Miểu Miểu là được rồi, khỏi cần khách sáo!"

Dùng đũa sạch gắp đồ ăn cho Lục Tễ, Quý Bạch Thanh cúi đầu thấy Ôn Miểu đang gắp sườn chua ngọt ăn, mắt hơi híp lại vì thích thú, liền gắp thêm cho nàng một đũa cà rốt.

"Cà rốt hôm nay giòn ngọt lắm, ăn cực kỳ ngon." Bị Ôn Miểu trừng mắt, Quý Bạch Thanh vẫn cười híp mắt.

Dù gì trong nhà còn có người khác, Ôn Miểu cũng không tiện nổi nóng, cuối cùng đành cúi đầu ăn hết cà rốt.

Mà đúng như Quý Bạch Thanh nói, rất giòn và rất ngọt.

Nhưng nàng vẫn ghét.

Cà rốt, đáng ghét.

Quý Bạch Thanh lấy thêm ba cái chén, múc canh chia phần, còn giúp Ôn Miểu gỡ xương cá, cuối cùng vị đại tiểu thư mới được dỗ dành xong, ăn cơm trong tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Lục Tễ vừa ăn món ngon, vừa uống canh cá ấm bụng, nhìn cặp đôi đối diện thân mật tự nhiên, từng cử chỉ đều tràn ngập sự tin tưởng và yêu thương dành cho nhau, nhất thời có chút ngẩn ngơ.

Nàng và Quý Bạch Thanh chỉ gặp nhau đúng một lần, đột nhiên được mời đến nhà ăn cơm hiển nhiên là có mục đích, điểm này Lục Tễ hiểu rất rõ.

Chỉ là nàng tưởng Quý Bạch Thanh sẽ nhân bữa cơm để nói chuyện chính, nên đã sớm chuẩn bị tinh thần đối phó, ai ngờ cái gọi là "ăn cơm" lại thật sự chỉ là ăn cơm.

Nhận ra ánh mắt Lục Tễ đang rơi lên người mình, Quý Bạch Thanh ngẩng đầu lên, hơi khó hiểu: "Tễ tỷ, ăn đi kẻo nguội."

Lục Tễ hoàn hồn, gật đầu rồi tiếp tục ăn.

Biết sau bữa cơm hai người còn có chuyện cần nói, Ôn Miểu chủ động đề xuất đi rửa chén.

Ba người dùng bữa cũng không có quá nhiều chén đũa, Quý Bạch Thanh nhắc nàng nhớ pha nước nóng rồi mới rửa, sau đó ngồi đối diện Lục Tễ để bắt đầu nói chuyện chính.

Thấy Lục Tễ ngồi nghiêm chỉnh như chuẩn bị phỏng vấn, Quý Bạch Thanh có phần bất đắc dĩ, cong mắt cười nói: "Tễ tỷ, không cần căng thẳng như vậy đâu, thả lỏng chút."

Cô chẳng qua chỉ muốn bàn chuyện hợp tác với Lục Tễ, cũng không phải muốn ăn thịt nàng ấy.

Nghe vậy, cơ thể căng thẳng của Lục Tễ mới thả lỏng được đôi chút, tay mân mê vạt áo.

Nàng ngước mắt nhìn thẳng Quý Bạch Thanh, hỏi: "Ngươi tìm ta là muốn nói gì?"

Quý Bạch Thanh nói thẳng: "Tễ tỷ, ngươi là chị của Lục Diên, ta muốn hỏi ngươi một câu, hai người là chị em, hay là kẻ địch?"

Nghe vậy, Lục Tễ ngẩn ra.

Ngón tay mím chặt đến trắng bệch, cánh môi hồng nhạt run lên một chút, cuối cùng khẽ đáp: "Là chị em, sau này cũng sẽ là đối thủ. Nhưng chưa đến mức gọi là kẻ địch."

Quý Bạch Thanh lập tức nhận lỗi: "Là ta dùng từ không đúng. Thực ra ta cũng hiểu phần nào ý của ngươi. Ngươi muốn thay thế Lục Diên, đúng không?"

Thấy đối phương không hề do dự mà gật đầu, trong lòng Quý Bạch Thanh đã có tính toán.

"Ta rất ghét Lục Diên, mong hắn sau này không sống yên được. Ta cũng có cách can thiệp vào việc của hắn ở đội sản xuất. Ngươi là đối thủ của hắn, ta là kẻ thù của hắn, vậy thì chúng ta là bạn. Tễ tỷ, ngươi có muốn hợp tác với ta không?"

Lục Tễ trầm mặc một lúc, Quý Bạch Thanh cũng không vội đòi câu trả lời.

Ngẩng đầu thấy Ôn Miểu đang đứng ở cửa ngập ngừng không biết có nên bước vào không, Quý Bạch Thanh vẫy tay với nàng, ra hiệu ngồi xuống bên cạnh mình.

Thấy vậy, Ôn Miểu không còn do dự, ngồi xuống cạnh Quý Bạch Thanh.

Sự im lặng giữa hai người khiến Ôn Miểu tò mò, nàng ghé sát vào tai Quý Bạch Thanh thì thầm.

Chỉ nghĩ là giọng nhỏ kín đáo, thực tế ba người ngồi gần như vậy, nói gì đều nghe rõ ràng cả.

Quý Bạch Thanh nắm lấy tay nàng, khẽ gõ nhẹ lên mu bàn tay, ra hiệu nàng đừng phá.

Ôn Miểu lúc này mới ngoan ngoãn ngồi im.

Một lúc sau, Lục Tễ lên tiếng: "Được. Ta có thể hợp tác với ngươi."

"Ngươi muốn ta giúp gì? Ngươi lại có thể giúp ta thế nào?"

Quý Bạch Thanh cười ranh mãnh, sau khi được đồng ý, không khí cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

"Rất đơn giản, mục tiêu của chúng ta giống nhau, đều là khiến Lục Diên sống không yên."

"Chỉ cần hắn không có thế lực nhà họ Lục chống lưng, thì hắn sẽ không thể ngông nghênh được như vậy nữa. Tễ tỷ, ngươi có cách để khiến hắn giảm bớt liên lạc với nhà họ Lục chứ?"

"Đồng dạng, chỉ cần chúng ta hợp sức khiến hắn thân bại danh liệt, thì nhà họ Lục cũng không thể tiếp tục xem trọng một người thừa kế như vậy."

Lục Tễ suy nghĩ một lúc, nhưng không do dự nữa.

"Được." Nàng dứt khoát đáp.

Quý Bạch Thanh cong môi mỉm cười, chìa tay bắt tay với Lục Tễ.

"Vậy —— hợp tác vui vẻ~"

"Hợp tác vui vẻ."

Chỉ nghiêm túc một lát, tay vừa chạm đã buông, Quý Bạch Thanh tựa người vào sô pha, hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Tễ tỷ, vì sao Lục lão gia lại để Lục Diên xuống nông thôn, chuyện này có ẩn tình gì sao?"

Tuy cô đã đọc nguyên tác, nhưng đến phần tình tiết nữ phụ độc ác bị loại bỏ thì cô không đọc tiếp nữa, đại khái mới xem đến hai phần ba. Giờ cần phải cố gắng nắm được càng nhiều tình tiết liên quan đến nam nữ chính càng tốt.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Lục Tễ uống ngụm trà, điềm nhiên đáp: "Ban đầu là ta phải xuống nông thôn, nhưng vì Lục Diên gây chuyện chọc giận ông, nên cuối cùng ông bắt hắn đi."

"Ông yêu cầu Lục Diên phải tự dựa vào năng lực bản thân quay lại Kinh thị, đến lúc đó mới giao toàn bộ sản nghiệp nhà họ Lục cho hắn."

Lục lão gia là lãnh đạo cùng cấp với Ôn Hướng Vinh, nhà họ Lục vốn là hoàng thương, cha Lục Diên kế thừa nghiệp kinh doanh, phát triển khá tốt, tích góp được khối tài sản lớn.

Sau khi chính sách siết chặt, dưới sự thúc ép của Lục lão gia, Lục phụ đã quyên phần lớn tài sản mang tên mình ra ngoài, bảo toàn cho nhà họ Lục, nhưng thực tế vẫn giữ lại được một phần gia sản cực lớn, chuyện này chỉ người nhà họ Lục mới biết.

Lục lão gia dựa vào quân đội, có thế lực, Lục phụ thì có tiền và mối quan hệ rộng, sau này tất cả đều có thể dùng để nâng đỡ Lục Diên.

Chỉ tưởng tượng thôi Quý Bạch Thanh đã tặc lưỡi, không hổ là nam chính tiểu thuyết, hào quang quá lớn.

Lại liếc nhìn Lục Tễ, thấy đối phương cụp mắt, không biết đang nghĩ gì.

Cô chống cằm, chậm rãi nhận xét: "Vậy đúng là không công bằng. Rõ ràng đều là cháu nhà họ Lục."

"Nhưng mà..." Đôi mắt Quý Bạch Thanh cong cong như trăng non, ánh đen trong mắt lấp lánh, "Công bằng là thứ phải tự mình giành lấy. Tễ tỷ, tin ta đi, Lục Diên làm được, thì ngươi cũng làm được."

Đối diện với ánh mắt kiên định kia, Lục Tễ nhẹ nhàng gật đầu.

"Ta hiểu rồi."

Khi hai người đang trò chuyện, Ôn Miểu đã dựa sát vào Quý Bạch Thanh, có vẻ hơi buồn ngủ.

Quý Bạch Thanh nghiêng đầu nhìn người đang gối lên vai mình, hơi bất đắc dĩ.

Nhìn ra họ có lẽ cần chút không gian riêng tư, Lục Tễ thức thời đứng dậy.

"Làm phiền cũng lâu rồi, ta về trước."

"Vài hôm nữa bọn ta sẽ quay về Tiêu Nam, Tễ tỷ, đến lúc đó nhớ viết thư liên lạc nhé, có gì cứ viết thư."

Ghi lại địa chỉ rồi đưa cho Lục Tễ, Quý Bạch Thanh vẫy tay tạm biệt nàng.

Sau khi tiễn người xong, Quý Bạch Thanh lập tức bế vợ dậy, cởi áo khoác, giày tất, đặt nàng vào trong chăn.

Ôn Miểu lờ mờ mở mắt, đôi mắt màu hổ phách ánh lên những tia sáng li ti, chớp chớp trông như ngôi sao đang nhấp nháy.

Nàng rúc vào làm nũng, giọng mềm ngọt: "A Thanh ngủ với ta."

Còn chưa chờ được đáp lại, nàng đã rúc vào trong giường, như thể chắc chắn Quý Bạch Thanh sẽ đồng ý.

Quý Bạch Thanh: "......"

Cô nào có không đồng ý được. Tuy hiện giờ cô hơi muốn ngồi lại tổng kết cuộc đối thoại vừa rồi với Lục Tễ, rà lại tình tiết chính và manh mối quan trọng, nhưng mà vợ cô lúc này đang muốn ôm cô ngủ.

Trời đất bao la, vợ là lớn nhất.

Tổng kết gì đó... đợi dỗ vợ ngủ đã rồi tính sau.

Quý Bạch Thanh cởi quần áo, chui vào chăn, ôm vợ vào lòng.

Vòng tay và hương thơm quen thuộc khiến Ôn Miểu dần an tâm, chẳng bao lâu tiếng hít thở nhẹ nhàng vang lên.

Quý Bạch Thanh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu nàng, đợi nàng ngủ sâu rồi mới buông ra, nhẹ nhàng ngồi dậy, lấy một cuốn sổ, bắt đầu tổng kết ở cạnh giường. Phòng khi cô vợ dính người này tỉnh dậy không thấy mình lại giận.

Sau khi gỡ được mối quan hệ tổng thể, trong lòng Quý Bạch Thanh đã có đối sách.

Có thêm sự giúp sức của Lục Tễ, cô càng có lòng tin đối phó Lục Diên, cũng không cần quá lo lắng về thế lực phía sau hắn.

Cô và Ôn Miểu xin nghỉ hơn nửa tháng, thời gian nghỉ ngơi luôn trôi qua nhanh chóng. Sau khi giải quyết chuyện của Lý Văn Vũ, lại dành thời gian ở bên Ôn Hướng Vinh, ngày tháng trôi vèo vèo.

Chỉ còn hai ba ngày nữa, hai người sẽ quay về Tiêu Nam.

Không khí Tết dần nhạt đi, các đơn vị lần lượt đi làm lại, phố xá cũng bắt đầu náo nhiệt.

Ôn Miểu dẫn Quý Bạch Thanh đi thăm vài danh thắng nổi tiếng ở Kinh thị, hai người còn chụp một tấm ảnh dưới lá cờ đỏ. Chọn chụp màu, đứng dưới cờ đỏ mà cười rạng rỡ. Cuối cùng rửa ba tấm, một tấm đưa cho Ôn Hướng Vinh, một tấm để hai người giữ làm kỷ niệm, còn lại một tấm đem về cho Hà Hương Nguyệt xem.

Họ cũng mua kha khá đồ, có quà cho Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ, có quà cho mấy đứa nhỏ ở thôn Vân Thủy, cũng không quên chuẩn bị quà cho Ôn Hướng Vinh và Ôn Như Yên.

Đêm cuối trước khi rời đi, Ôn Hướng Vinh bảo Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu cùng sang ăn cơm.

Cả nhà đều đến, ngồi quanh bàn ăn, trông cũng khá náo nhiệt.

Ôn Hướng Vinh đối xử với Quý Bạch Thanh cũng hiếm khi hòa nhã như thế, còn chủ động gắp đồ ăn cho cô.

Quý Bạch Thanh thích ăn cay, bà vậy mà cũng nhìn ra được.

Thấy thịt xào ớt trong chén, Quý Bạch Thanh có chút thụ sủng nhược kinh, liên tục cảm ơn: "Cảm ơn bà nội."

Ôn Hướng Vinh gật đầu, không nói gì thêm, cũng chẳng buồn để ý đến mấy hành động thân mật dưới bàn của hai đứa.

Nếu là trước kia, chỉ cần thấy hai đứa ngọt ngào trước mặt, bà đã lên tiếng răn dạy rồi.

Ăn cơm xong, cả nhà ngồi lại trò chuyện.

Ôn Như Yên quan tâm hỏi: "Ngày mai hai đứa về Tiêu Nam rồi, đồ đạc thu xếp xong chưa?"

Ôn Miểu gật đầu: "Ta với A Thanh thu dọn hết rồi."

Hai người đều không phải kiểu người để mọi chuyện đến phút cuối mới làm, đã sớm bắt đầu sắp xếp từ mấy hôm trước.

Chỉ cần tối nay kiểm lại lần nữa xem có bỏ sót gì không là được.

Nghe nàng nói vậy, Ôn Như Yên không dặn dò gì thêm, chỉ thở dài, có chút luyến tiếc.

"Ngày mai xuống nông thôn rồi, lại gần một năm mới gặp lại."

Quý Bạch Thanh liếc nhìn Ôn Như Yên, nghĩ bụng, cũng không hẳn.

Sau khi quay về, họ rất nhanh sẽ gặp lại, chỉ là tình thế có hơi căng thẳng thôi.

Nhưng lời này cô không thể nói ra, không khéo Ôn Hướng Vinh sẽ cầm chổi đuổi cô đi.

Nghĩ tới đó, đầu óc Quý Bạch Thanh rối loạn, cúi đầu ngơ ngẩn nhìn mặt bàn sạch bóng.

"Tiểu Quý, Tiểu Quý?" Ôn Hiểu Hiểu gọi cô hai tiếng, cuối cùng phải cao giọng gọi thêm một lần, người đang ngẩn ra mới bừng tỉnh nhìn sang.

Ôn Hiểu Hiểu nói: "Hai đứa về bàn bạc kỹ chuyện kết hôn đi, quà cưới chúng ta gửi sau cũng được."

Quý Bạch Thanh gật đầu, dịu giọng nói: "Không sao đâu cô cô, chuyện này không vội."

Lời vừa dứt, Ôn Hướng Vinh lập tức nhíu mày, tỏ vẻ không vui.

Giọng cũng trầm xuống: "Chuyện kết hôn sao lại không vội được? Hai đứa chẳng phải nói quay về là kết hôn sao?"

Ôn Miểu đối diện Ôn Hướng Vinh, cũng đứng về phía Quý Bạch Thanh: "Bà ơi, chuyện cưới xin vốn dĩ cần thời gian chuẩn bị, cho dù là đi đăng ký cũng phải chọn ngày đẹp chứ, gấp gáp đâu có được."

"Chẳng phải trước kia bà còn ghét A Thanh sao? Sao giờ cứ hối tụi ta cưới?" Lẩm bẩm xong, Ôn Miểu nhìn Ôn Hướng Vinh bằng ánh mắt nghi ngờ.

"—— Bà, chẳng lẽ bà giấu ta chuyện gì?"

Ôn Hướng Vinh sắc mặt không đổi, trừng nàng một cái.

"Ta thì có chuyện gì mà phải giấu ngươi!"

"Giục kết hôn là vì ta sợ ngươi tính khí thất thường, Tiểu Quý không chịu nổi ngươi!"

Nghe vậy, Ôn Miểu trợn tròn mắt, không thể tin nhìn Quý Bạch Thanh, chỉ vào mình hỏi: "Ta? Tính khí thất thường?"

Ánh mắt Ôn Hướng Vinh cũng nhìn sang cô: "Tiểu Quý, ngươi nói xem tính khí Ôn Miểu có lớn không?"

Quý Bạch Thanh: "......"

Bị kẹp giữa bà và cháu gái, cô biết làm sao?

Quý Bạch Thanh quyết định đổi chủ đề: "À, ta nói không vội là không vội quà cưới, mọi người hiểu nhầm rồi."

Ôn Hướng Vinh hừ một tiếng, quay sang Ôn Miểu: "Nghe rõ chưa, về đó thì cưới sớm một chút, đừng trì hoãn."

Ôn Miểu vẫn còn chưa phục, lại hỏi Quý Bạch Thanh: "Tính khí ta lớn thật à?"

Nhìn đôi mắt tròn xoe kia, Quý Bạch Thanh chỉ thấy đau đầu.

Tính khí đúng là hơi lớn, nhưng đáng yêu, cô thích.

Đối diện câu hỏi của vợ, Quý Bạch Thanh mỉm cười nói: "Không lớn, Trăn Trăn là nữ đồng chí dịu dàng và hiểu chuyện nhất mà ta từng gặp."

Ôn Miểu cũng hừ một tiếng, đắc ý nhìn Ôn Hướng Vinh.

Sợ bà cháu cãi nhau ngay đêm trước khi về, Quý Bạch Thanh ngồi thêm một lát rồi kéo Ôn Miểu rời đi.

Trước khi ra cửa, Quý Bạch Thanh do dự chốc lát, để Ôn Miểu chờ ngoài cửa, còn mình quay lại trong nhà, nói với Ôn Hướng Vinh:

"Bà nội, ta sẽ chăm sóc Trăn Trăn thật tốt."

"Bà cũng phải tự chăm sóc mình, sống thật tốt, cho đến ngày chúng ta gặp lại."

Nói xong, cô không nhìn sắc mặt Ôn Hướng Vinh nữa, quay người ra ngoài, kéo Ôn Miểu đi.

Ôn Hướng Vinh đứng trong gió lạnh ngẩn người trước cửa, nhìn theo bóng dáng hai người đang dần đi xa.

Bà nghĩ, Quý Bạch Thanh đã nhận ra điều gì?

Có lẽ, bà thật sự không nhìn lầm cô. Cô thật sự có năng lực bảo vệ tốt Ôn Miểu.

Hôm sau, xách theo túi lớn túi nhỏ, Quý Bạch Thanh gánh vai vác nặng, cùng Ôn Miểu lên tàu hoả.

Ôn Miểu không thích bầu không khí ly biệt, nên không cho người nhà đến tiễn.

Tàu hỏa rít lên một tiếng, lạch cạch lăn bánh về phía trước.

Nhìn cảnh vật quen thuộc ngoài cửa sổ đang dần xa, Ôn Miểu còn chưa kịp buồn bã thì tay đã bị nhét cho một cái bánh hồng khô.

Quý Bạch Thanh ngồi xuống cạnh giường: "Đói chưa, ăn chút lót bụng trước."

Ôn Miểu cúi đầu mỉm cười, cắn một miếng, rồi lại đưa bánh đến bên miệng Quý Bạch Thanh, đút cô ăn.

Nàng nghĩ, bất kể con đường phía trước thế nào, chí ít người bên cạnh vẫn luôn nắm tay nàng.

Con đường phía trước nàng là trấn Khê Ninh đã quen thuộc, còn người bên cạnh là người nàng thật lòng yêu thương.

Tàu hỏa chạy suốt một ngày, vượt hơn ngàn cây số, cuối cùng dừng lại ở trấn Khê Ninh, hai người xuống tàu.

Xách hành lý ra khỏi nhà ga, lại lần nữa đặt chân lên vùng đất thân quen, lúc này nàng không còn sự mơ hồ và hụt hẫng như năm ngoái nữa.

Quý Bạch Thanh rảnh một tay, nắm lấy tay Ôn Miểu, mỉm cười:

"Trăn Trăn, về nhà rồi."

Ôn Miểu cúi đầu mỉm cười.

Nàng rời khỏi một gia đình, rồi lại trở về một mái ấm khác.





//// phần sau đây không liên quan đến truyện này ////

ᯣ_ᯣ

ᯣ_ᯣ

ᯣ_ᯣ

ᯣ_ᯣ

ᯣ_ᯣ

ᯣ_ᯣ

———
Có một bộ truyện mình thấy khá mới lạ, lần đầu đọc thể loại có nữ chính ... như vậy. Vì vài lý do thêm lên, mình sẽ mở donate cho truyện để quyết định có/không làm tiếp bộ đó. Nhưng dù bạn có đặt donate hay không, thì vẫn có thể qua đọc thử, thấy hay thì cũng nhớ cái tên để mốt tìm đọc sau ở bên khác cũng được.
Mà mình nói vậy chứ có khi đổi ý tự đọc thôi, lúc high lúc down, vì mình lười và cũng không có thích phiền 🥲
Nếu thấy đăng bộ mới,
nhớ ghé lẹ coi cho biết ha. ( •̯́•̯̀)
Còn không thấy động tĩnh gì,
là biết mình xìu rồi đó. (ω)

Chương trước Chương tiếp
Loading...