Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
62.
Sau khi Quý Bạch Thanh nói xong, không khí im lặng mất hai giây.Khoảng cách giữa hai người không xa cũng không gần, vừa khéo có thể nghe được tiếng hô hấp nhẹ nhàng của đối phương.Nói không hồi hộp là giả, cho dù trong mắt cô, tình cảm của hai người từ lâu đã ổn định rồi, nhưng lòng bàn tay Quý Bạch Thanh vẫn đổ mồ hôi.Cô cũng không tốt đẹp đến vậy, Ôn Miểu chưa chắc sẽ đồng ý cô.Thời gian từng giây từng giây trôi qua, Quý Bạch Thanh vẫn giữ nguyên tư thế ngẩng đầu chờ câu trả lời của Ôn Miểu.Đồng ý đi mà, Quý Bạch Thanh thầm cầu nguyện trong lòng.Ôn Miểu cúi đầu nhìn Quý Bạch Thanh, ý thức như phiêu tán.Giữa hai người có một loại duyên phận khó hiểu, ngay ngày đầu xuống nông thôn đã chạm mặt nhau, sau đó mỗi ngày người này đều đối xử với nàng rất tốt.Ban đầu Ôn Miểu còn nghĩ Quý Bạch Thanh đối với nàng là có ý đồ khác, nhưng người này lại ngốc như khúc gỗ, đến khi nàng thật lòng rung động rồi vẫn chưa hiểu ra.Thật ra Ôn Miểu chưa bao giờ nói thẳng với Quý Bạch Thanh rằng, nàng coi Quý Bạch Thanh là mặt trăng.Mặt trăng thương xót bao phủ ánh trăng lên muôn người, mà nàng thì hèn hạ muốn giấu ánh trăng ấy cho riêng mình.Cuối cùng nàng cũng thành công, mặt trăng đã rơi vào vòng tay nàng.Hiện tại, mặt trăng của nàng chủ động nói muốn cưới nàng, muốn cùng nàng xây dựng một gia đình mới.Ôn Miểu còn hơi mơ hồ, cảm thấy điều này như không thật.Nhưng nàng chỉ ngây người một chốc, rồi đưa tay kéo Quý Bạch Thanh dậy, Quý Bạch Thanh thuận thế liền bị nàng ôm vào lòng.Giọng nữ mềm mại ngọt ngào lặp lại từng chữ bên tai: "A Thanh, ta... ta đồng ý.""Đồng chí Quý Bạch Thanh, ta nguyện ý kết hôn với ngươi, cùng ngươi xây dựng gia đình nhỏ của chúng ta."Rõ ràng chỉ là một câu nói rất bình thường, nhưng cho dù là Quý Bạch Thanh hay Ôn Miểu nghe được, đều cảm thấy chứa đựng ý nghĩa to lớn.Quý Bạch Thanh ôm lại Ôn Miểu, vòng tay siết lấy lưng nàng, không hiểu sao, trước mắt hơi mờ nước, không phải vì xúc động buồn bã.Mà là vì hạnh phúc, giữa đó còn xen lẫn chút kích động.Như thể chính khoảnh khắc này, trái tim hai người lại gần nhau hơn một bước.Ôm nhau một lúc, không ai mở lời.Đến khi buông ra, nhìn thấy trong mắt đối phương cũng là làn hơi nước như mình, hai người bật cười với nhau.Sau đó Ôn Miểu che mặt, hơi ngượng ngùng lầm bầm: "Thật mất mặt, không biết tại sao lại thành thế này, không phải ta cố tình.""Ừm." Quý Bạch Thanh hôn lên đầu ngón tay hồng hồng của nàng, "Bởi vì Trăn Trăn yêu ta."Giọng cô đầy chắc chắn, Ôn Miểu cũng không phản bác, chỉ nhào vào lòng cô, nhẹ nhàng dùng trán cọ lên bụng cô, nũng nịu không lời.Quý Bạch Thanh dứt khoát đỡ lấy mông nàng, bế nàng ngồi vắt lên đùi mình, đối mặt với nhau, cô cọ nhẹ chóp mũi Ôn Miểu, hỏi: "Bao giờ đi đăng ký kết hôn? Lúc đó còn phải tổ chức tiệc cưới nữa, mặc đồ gì, nghĩ xong chưa?"Nghe cô hỏi vậy, Ôn Miểu nghĩ đến đống chuyện lặt vặt liền thấy nhức đầu, cằm tựa lên vai cô, lắc lắc đầu."Sao mà nghĩ xong nhanh thế được, về rồi nói sau được không? Vợ ơi."Lại gọi cô là vợ.Khóe môi Quý Bạch Thanh cong lên, ý cười mềm mại nơi đuôi mắt lông mày không cách nào giấu được.Cũng đúng, vốn dĩ nên gọi là vợ, đã tới bước bàn chuyện cưới hỏi rồi, về chọn ngày tốt là có thể đăng ký kết hôn.Ôn Miểu, vợ mình.Tay đặt lên thắt lưng Ôn Miểu xoa nhẹ, cảm nhận được cơ thể nàng hơi mềm nhũn, Quý Bạch Thanh liếm liếm môi, ngón tay linh hoạt chui vào trong áo nàng, đầu ngón tay nóng rực chạm vào thắt lưng mẫn cảm, Ôn Miểu kêu nhẹ một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng."Làm, làm gì vậy..."Giọng nàng mềm mại run rẩy.Quý Bạch Thanh cong mắt cười, trông rất thuần lương, nhưng lời nói lại xấu xa."Còn có cách hay hơn, mọi việc để ta lo, nhưng cũng phải cho ta chút ngọt ngào chứ Trăn Trăn."Ngón tay cô vẽ vòng tròn ở thắt lưng nàng, ý tứ trong đó không cần nói rõ.Tai Ôn Miểu cũng đỏ lên, trong phòng đến đèn cũng chưa bật, tuy có hơi tối, nhưng không thể phủ nhận bây giờ vẫn là ban ngày.Cả cơm trưa còn chưa ăn.Nàng cắn một cái lên vai Quý Bạch Thanh qua lớp áo."Ngươi thật đáng ghét!"Cắn không hề đau.Quý Bạch Thanh hôn lên má nàng, vừa chạm đã rời thì sao mà dứt được ham muốn, cuối cùng giữ cằm nàng hôn thêm một trận đàng hoàng.Thật ra hôn cũng không suôn sẻ lắm, vừa rồi chọc Ôn Miêu Miêu không vui, đến tiết mục hôn hít mà nàng yêu thích nhất cũng chẳng hưởng ứng, còn lộ răng nanh ra cắn Quý Bạch Thanh rách hai chỗ nhỏ nơi môi.Nhưng Quý Bạch Thanh chẳng để tâm, chỉ đau nhói chút ít, không tính là thương tích gì, dù sao thì cũng là cô chọc mèo không vui trước, mèo cắn cũng là có lý do.Chỉ là mèo Ragdoll xinh đẹp nhìn thấy hai vết thương kia còn đỏ hơn màu môi một chút thì hơi áy náy, đôi mắt lưu ly nhìn chằm chằm, cuối cùng rướn tới cẩn thận liếm lên chỗ bị thương."Xin lỗi mà." Quý Bạch Thanh khẽ nói."Nhưng yêu cầu của ngươi quá đáng lắm, bây giờ là ban ngày, sao có thể làm thế được?"Nàng lại dùng ánh mắt lên án nhìn Quý Bạch Thanh.Trong lòng Quý Bạch Thanh chẳng có chút xíu áy náy nào, vẫn đùa giỡn với thái độ chẳng sao cả."Ban ngày hay ban đêm cũng không khác gì nhau đâu, Trăn Trăn.""Hôm nay ta vừa mới cắt dũa móng tay, có kinh nghiệm lần trước, nhất định sẽ thoải mái hơn."Giọng Quý Bạch Thanh thì thầm bên tai nàng, mang theo cám dỗ không lời, hai tay không biết từ lúc nào lại đặt lên thắt lưng Ôn Miểu.Nghĩ đến khoái cảm nhấn chìm lần trước, ánh mắt Ôn Miểu lộ ra vài phần do dự, muốn, nhưng lại chưa thể thả lỏng hoàn toàn.Chút tâm tư này bị Quý Bạch Thanh nhìn thấu, cô đặt Ôn Miểu xuống, kéo rèm lại kín bưng, trong phòng càng thêm tối tăm.Ôn Miểu còn chưa kịp chạy đã bị Quý Bạch Thanh giữ lấy cổ tay một cách dễ dàng, lửa trong lò cách đó không xa bập bùng cháy, nhiệt độ trên mặt Ôn Miểu cũng dần tăng lên.Đổi thành tư thế đè trên người Quý Bạch Thanh, nàng nhẹ tênh, không có bao nhiêu trọng lượng, Quý Bạch Thanh vẫn có tâm trí hôn nàng từ từ, từ chóp mũi, nốt ruồi lệ đến khóe mắt, nuốt lấy những giọt lệ trân châu mằn mặn.Tấm vải phủ ghế sô pha bên dưới ướt một mảng, đồ mặc nhà của Quý Bạch Thanh cũng bị vạ lây, kẻ đầu sỏ đã sớm mệt mỏi ngủ thiếp đi, hàng mi dài rủ xuống, gương mặt mềm mại trắng trẻo nhìn rất ngoan.Môi bị hôn đến sưng đỏ.Sau khi lau người đơn giản liền bế nàng lên giường, dùng chăn bọc lại, lúc bôi thuốc, đùi Ôn Miểu còn khẽ run, rõ ràng chưa tỉnh, nhưng môi lại lẩm bẩm mấy từ rời rạc.Chẳng qua chỉ là mấy chữ như "không cần nữa", "nhẹ chút", "không cho phép"... Quý Bạch Thanh vỗ nhẹ lưng nàng, dỗ nàng ngủ yên hơn rồi mới tiếp tục bôi thuốc.Cánh môi đỏ lên, còn có chút ướt át. Sau khi bôi thuốc xong liền mặc đồ cho nàng, Quý Bạch Thanh xoay xoay cổ tay, ấn ấn xương cổ tay, rồi giãn vai, lúc này mới thấy thoải mái hơn chút.Đoán là Ôn Miểu còn phải ngủ thêm lát nữa, cô vào bếp nấu cơm trưa hôm nay.Xào một dĩa cải, lại làm thêm canh cá chép nấu đậu hũ, đều là món thanh đạm.Dọn cơm lên bàn, Ôn Miểu vẫn còn ngủ rất say.Quý Bạch Thanh dỗ nàng dậy ăn được vài miếng, thấy nàng mơ màng được mình đút ăn, lượng cũng tương đương như bình thường, lúc này mới để nàng tiếp tục ngủ.Xem ra thật sự rất mệt, vừa ăn cơm vừa lim dim, đầu chạm gối thì giống mèo cọ cọ lên đó, rồi mãn nguyện nhắm mắt lại.Quý Bạch Thanh cúi đầu mỉm cười, đắp chăn cho nàng, sau đó mới bắt đầu ăn cơm.Đoán là Ôn Miểu còn chưa tỉnh ngay, cô thay đồ xong, mang theo tiền và phiếu ra ngoài.Hôm qua lúc đi ngang qua cổng nhà máy dệt Kinh thị, cô tình cờ nghe người ta nói chiều nay sẽ có một đợt hàng lỗi cần xử lý, mà thông tin này chỉ có người trong nhà máy mới biết.Tuy cô không phải người của nhà máy, nhưng Quý Bạch Thanh vẫn muốn tới thử vận may.Khi đến cổng nhà máy, đã có người tới sớm hơn.Quý Bạch Thanh mỉm cười đang định vào trong, thì bị đại nương canh cổng chặn lại.Đại nương nhìn cô từ đầu tới chân, nghi hoặc hỏi: "Là người nhà máy mình à? Sao chưa từng thấy?"Quý Bạch Thanh cười nói: "Đại nương, người ta đều nói ta là dạng mặt phổ thông, nhìn một cái là quên, ngươi nhớ không ra cũng đúng thôi."Nhìn gương mặt xinh đẹp thanh tú kia, đại nương rơi vào hoài nghi.Một cô gái cao ráo xinh thế này mà gọi là mặt phổ thông? Bà thật sự quên thật sao? Không thể nào.Nhân lúc đó, Quý Bạch Thanh tranh thủ lẻn qua.Phía trước là hai cô gái khoác tay nhau, Quý Bạch Thanh mặt dày chen tới: "Nữ đồng chí, các ngươi cũng đến xem hàng lỗi của xưởng dệt sao?"Hai nữ đồng chí tuy không quen cô, nhưng cũng rất nhiệt tình trả lời:"Đúng vậy, nghe nói có nhiều đồ tốt lắm, có cái chỉ sai màu, có cái làm nhầm hàng, tới xem thử trông thế nào.""Nhưng chắc mấy cái đẹp cũng khó tranh lắm."Quý Bạch Thanh nhướng mày, đè xuống khóe môi đang cong."Cái này cũng phải tranh à, ta là lần đầu đi tranh mấy món này, hơi hồi hộp, tranh được bao nhiêu hay bấy nhiêu sao?"Nữ đồng chí gật đầu: "Nhưng đợt hàng này không ngon lắm, màu cũng xấu, chúng ta chọn xong rồi thì chỗ còn lại sẽ bị chở ra trạm thu hồi."Vừa nói, ba người vừa đi tới kho hàng.Trong kho đã có một vòng người vây quanh, Quý Bạch Thanh cảm ơn hai nữ đồng chí xong liền bất ngờ lao lên, nhờ dáng người linh hoạt, nhanh chóng chen từ phía sau lên hàng đầu.Mặc kệ tiếng càm ràm phía sau, Quý Bạch Thanh rút bao nylon trong túi ra, bắt đầu chọn hàng.Mấy món hàng lỗi cần xử lý đều là sản phẩm từ xưởng dệt, có áo quần, khăn choàng, găng tay, thậm chí cả vớ cũng không ít.Chúng bị vứt bừa bãi dưới đất cho người ta lựa.Người xung quanh tay chọn rất nhanh, Quý Bạch Thanh cũng không hề chớp mắt bắt đầu nhặt hàng, thấy cái nào ưng ý liền ném vào bao.Cái áo này trông đẹp, lấy.Cái quần này hình như là sợi tổng hợp, ném vào.Cái vớ này tuy màu xanh dạ quang, nhưng là vớ nylon, giữ lại.Người bên cạnh đã thay mấy lượt, bao nylon của Quý Bạch Thanh đã đầy một nửa, không ít người nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.Người này từ đâu tới vậy, sao lại định mua nhiều thế?Quý Bạch Thanh sau khi vào đã đeo khẩu trang, chẳng để tâm ánh nhìn của người khác, chỉ đến khi bao đầy mới vác bao hàng len ra khỏi đám đông.Cô đặt đống đồ trước mặt thu ngân, nhờ tính giá.Đổ đống hàng trong túi ra, thu ngân bắt đầu tính từng cái.Áo quần mỗi món hai hào rưỡi, khăn voan, khăn mặt, găng tay mỗi món một xu, vớ nylon bốn xu một đôi, đều cần có phiếu vải.Một bao hàng tổng cộng tám chục món, phải dùng thêm khoảng trăm thước phiếu vải.Quý Bạch Thanh không chớp mắt, đưa toàn bộ tiền và phiếu mang theo cho thu ngân.Thu ngân nhận tiền rồi, còn đang nghi hoặc, định hỏi cô là công nhân phân xưởng nào, bảo cô cho xem thẻ công nhân, lời còn chưa kịp nói ra, Quý Bạch Thanh đã xách đồ chạy mất dạng.Thấy vậy, thu ngân đành ngậm lời trong bụng.Dù sao chỉ cần nhận đúng tiền và phiếu là được, lãnh đạo không yêu cầu phải xác minh từng người.Đi được một đoạn, Quý Bạch Thanh mới chậm lại, ngoái đầu nhìn, không thấy thu ngân đuổi theo.Cô thở phào một hơi, lúc ra khỏi nhà máy còn vui vẻ chào đại nương giữ cổng."Đại nương, ta đi đây!"Lần này đại nương đã có ấn tượng với cô, cũng vẫy tay đáp lại.Vác bao to thế này đúng là quá bắt mắt, Quý Bạch Thanh không ở lại lâu, nhanh chóng đi về.Chọn đồ cũng tốn thời gian, cô vừa ra ngoài mà đã hai ba tiếng trôi qua.Toàn bộ hàng mang về được cô trải ra trong phòng chứa đồ, có vài miếng vải còn ẩm, không chừng sẽ bị mốc.Nhồi chung một chỗ thì mùi vị cũng kỳ.Quý Bạch Thanh quay lại phòng ngủ nhìn thử, thấy Ôn Miểu vẫn còn ngủ, cô rửa tay xong lại quay về phòng chứa.Mấy món hàng lỗi này thật ra chỉ có khuyết điểm nhỏ, bẩn chỗ nhỏ, hoặc cắt chỉ sai, phần lớn là hàng tồn kho vì bị dồn, không hề có lỗi.Chỉ là để trong kho lâu, nên có chút mùi, nhưng không ảnh hưởng nhiều.Phòng chứa đồ không nhiều thứ, cô mở cửa sổ ra, định làm bay mùi trước.Cô còn nhớ lời hai nữ đồng chí nói lúc nãy, hàng chọn không hết sẽ chuyển tới trạm thu hồi.Vậy thì cô có thể tới trạm thu hồi lượm thêm một đợt nữa?Nghĩ vậy, cô đứng dậy định rời khỏi phòng chứa, thì nghe thấy một giọng mềm mại vang lên."A Thanh, ngươi đang làm gì vậy?"Là Ôn Miểu.Nhìn sang, thấy nàng khoác áo khoác, dụi mắt, vẫn còn chút buồn ngủ.Nàng đi tới, ôm lấy eo cô, không nhịn được hôn một cái."Sao lại qua đây?" Cô nhẹ giọng hỏi.Ôn Miểu dụi dụi vào ngực cô đầy lưu luyến.Nghĩ đến việc vừa chạm mấy món đồ để lâu, Quý Bạch Thanh hơi ngửa người, bất đắc dĩ nói:"Trên người ta bẩn, để ta thay đồ rồi ngươi hãy dính.""Ngoan, về phòng trước đi."Ngoài phòng gió lớn, tai Ôn Miểu đỏ hồng vì bị thổi.Nghe vậy, Ôn Miểu cũng rất nghe lời, quay về phòng.Quý Bạch Thanh rửa tay rồi thay đồ, giúp Ôn Miểu lau mặt mới dang tay ra, ra hiệu cho em bé dính người có thể nhào tới.Ôn Miểu tựa vào người cô, vẫn còn buồn ngủ, ngáp một cái, rồi như sực nhớ ra gì đó, liếc nhìn Quý Bạch Thanh, đáp lại câu hỏi vừa rồi."Ta tỉnh dậy không thấy ngươi đâu."Quý Bạch Thanh xoa tóc nàng, giúp nàng buộc tóc lại.Mùa đông hơi hanh, tóc rối lên dễ bị tĩnh điện."Chiều nay ta ra ngoài một chuyến, lát nữa có thể còn phải đi trạm thu hồi."Ôn Miểu gật đầu: "Ta cũng muốn đi."Quý Bạch Thanh nhìn nàng trong lòng: "Không đau người nữa à?"Sáng nay mới một lúc đã kêu eo mỏi chân mỏi, đủ kiểu từ chối.Nếu không phải lúc sau nàng sung sướng đến chảy cả nước mắt, thì Quý Bạch Thanh cũng thật sự tin rồi.Như nhớ tới gì đó, cô khẽ cười, ghé tai Ôn Miểu thì thầm:"Trăn Trăn có cảm nhận được không? Ướt quá, sô pha bị ướt luôn rồi."Lúc này Ôn Miểu mới phát hiện vỏ bọc sô pha màu nhạt đã chuyển thành màu đậm, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy vỏ bọc đã giặt sạch đang phơi trên giàn.Nàng cắn môi, cuối cùng hừ nhẹ một tiếng, đặt tay Quý Bạch Thanh lên eo mình, ra lệnh:"Ta nhất định phải đi.""Ngươi giúp ta xoa eo, còn đau."Quý Bạch Thanh còn biết làm sao? Chỉ có thể ngoan ngoãn xoa eo cho nàng.Xoa được một lúc, tay vẫn chưa dừng lại, cô hỏi: "Đói chưa? Có muốn ăn gì không?"Thỉnh thoảng cô và Ôn Miểu sẽ đói ngoài bữa, nên ở nhà có sẵn ít bánh quy, bánh ngọt lót dạ.Ôn Miểu lắc đầu, trưa nay nàng ăn cũng khá nhiều, cả buổi chiều lại ngủ, chưa tiêu hóa mấy.Nghĩ đến gì đó, nàng bỗng ngẩng đầu: "Tối nay ta muốn ăn sủi cảo."Quý Bạch Thanh lập tức đồng ý: "Đi ăn ở tiệm ăn quốc doanh hay tự làm ở nhà?"Ôn Miểu nghiêng đầu hỏi cô: "Ngươi có mệt không?"Chính là muốn làm ở nhà rồi."Ngươi xem thường ta."Đôi mắt nàng sáng rỡ, giọng nói dịu dàng: "Ta chỉ sợ ngươi mệt thôi."Quý Bạch Thanh cong mắt cười: "Không mệt đâu."Xoa thêm một lúc, nhìn đồng hồ cũng sắp đến giờ.Có thể ra ngoài rồi.Mặc áo khoác dày ra ngoài, Quý Bạch Thanh quàng khăn đỏ cho cả hai.Màu đỏ tươi, cả hai đều da trắng, choàng lên cổ rất hợp, làm nổi bật gương mặt trắng trẻo.Ôn Miểu cầm lấy phần khăn rơi xuống, có chút bất ngờ: "Cái này ngươi mua à?"Quý Bạch Thanh lắc đầu, chỉnh tóc cho nàng, mới giải thích: "Là ta tự đan."Nghĩ một chút, cô tổ chức lời nói: "Đây gọi là khăn đôi tình nhân."Quý Bạch Thanh còn đan thêm vài cái cho bà và các cô, định hôm nào tiện thì mang qua.Ôn Miểu rõ ràng rất vui, cầm lấy đuôi khăn, trên đường tới trạm thu hồi, nàng lại có chút thắc mắc: "Khi nào ngươi đan vậy? Ta hình như không thấy."Mùa đông Quý Bạch Thanh không hay ngủ trưa, lúc Ôn Miểu ngủ thì cô qua nhà Lý thẩm học đan khăn, chọn kiểu đẹp nhất, sợi len mềm nhất, lén đan hai cái giống nhau.Ban đầu định cho nàng bất ngờ, nhưng thấy cũng không quá quý giá, nên lúc ra ngoài tiện thể quàng lên luôn.Nghe vậy, Ôn Miểu ghé lại gần, hai người càng sát nhau hơn.Ôn Miểu nhét tay mình vào túi áo Quý Bạch Thanh, nhìn mặt nghiêng của cô: "Ta rất thích, thế này đã rất quý giá rồi, vợ à."Ngại vì đang ngoài đường, mấy chữ cuối gần như là thì thầm, nhưng Quý Bạch Thanh vẫn nghe rõ ràng.Cô cũng thấy vui lây, trong túi áo nắm tay Ôn Miểu, giọng mềm như nước: "Ngươi thích là được."Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến cổng trạm thu hồi, Quý Bạch Thanh nhìn vào sân, thấy còn đống vải vụn mới thu về.Cô đi tới gõ cửa, người quản lý nhanh chóng ra mở, hỏi han xong, cô và Ôn Miểu bắt đầu chọn vải từ đống vải vụn kia.Quý Bạch Thanh định tìm mấy loại vải hoa đẹp để làm chun buộc tóc - món đồ sau này rất hot, đúng là có vài miếng vải hoa hoặc vải trơn đẹp.Nhưng vẫn là vải tối màu nhiều, cuối cùng hai người chọn thêm mấy miếng vải to.Chọn xong, Quý Bạch Thanh nhìn quanh thấy không còn gì giá trị, bèn đi trả tiền.Người quản lý lấy tượng trưng ba hào, cô cầm túi ra ngoài, rất vui vẻ.Hai người đi mua bột mì cao cấp và mấy thứ cần để gói sủi cảo, rồi cùng về nhà.Giúp Ôn Miểu rửa sạch tay bằng xà phòng, cô cất vải vụn vào phòng chứa, sau đó bắt đầu nhào bột.Chuẩn bị hơi nhiều bột, thời tiết ở Kinh thị tầm âm độ, để sủi cảo ngoài sân một đêm sẽ không bị hỏng, có thể làm bữa sáng mai.Sáng nay mới mua thịt heo, Quý Bạch Thanh băm nhỏ, Ôn Miểu rửa hành lá và cải thảo.Hai người làm hai loại nhân, một là thịt heo cải thảo, một là trứng gà cải thảo.Mùa đông rau ít, hầu như bữa nào cũng chỉ có cải thảo hoặc củ cải.Mà Ôn Miểu thì ghét củ cải.Làm xong nhân thì bột cũng vừa ủ xong.Chia bột thành viên nhỏ, dùng cây cán bột cán thành từng miếng tròn mỏng.Cô cầm vỏ bánh, cho nhân vào rồi gập lại, nắn ra nếp gấp.Thấy Ôn Miểu chăm chú nhìn tay mình, cô lại lấy thêm vài miếng vỏ bánh, nắn thành mười một kiểu bánh khác nhau.Phức tạp nhất là sủi cảo hình cá vàng, cô dùng tăm ấn ra đuôi cá, xoắn ra hai mắt đậu xanh, trông sống động y như thật.Ôn Miểu nhìn thấy, cũng háo hức."Chỉ ta lại đi, ta chưa nhớ được."Quý Bạch Thanh lại cán thêm mấy miếng vỏ bánh, dạy nàng từng kiểu một.Ôn Miểu là học trò giỏi, ban đầu chưa có nền tảng gì, cuối cùng vẫn học được hết mọi kiểu gói bánh.Tốc độ tay Quý Bạch Thanh nhanh hơn nàng một chút, Ôn Miểu cúi đầu nghiêm túc làm bánh hình cá vàng, làm ra mười cái, xếp ngay ngắn sang một bên.Sau chuyện tối qua, nàng ngẩng đầu cười với Quý Bạch Thanh: "A Thanh, chúng ta làm nhiều thêm chút, đem cho bà và các cô một ít."Nàng chỉ vào hai cái bánh cá vàng nằm ngoài rìa, cười hí hửng nói: "Hai cái này là của chúng ta."Nhìn nàng rất là đáng yêu.
Quý Bạch Thanh gật đầu, lấy cái đĩa rắc ít bột lên, xếp ngay ngắn để qua đêm không bị dính.Làm xong loại bánh phức tạp nhất, Ôn Miểu tăng tốc, cùng Quý Bạch Thanh gói phần còn lại.Hai người dùng hết hai cân bột cao cấp.Tổng cộng gói được một trăm sáu mươi tám cái sủi cảo.Bận rộn suốt nửa buổi tối, tới lúc nấu sủi cảo, Ôn Miểu đói bụng, vừa ăn bánh quy vừa đút cho Quý Bạch Thanh một miếng.Quý Bạch Thanh quen ăn canh sủi cảo, hỏi ý Ôn Miểu rồi pha nước súp, giờ đang khuấy sủi cảo trong nồi. Chỉ ngửi thôi đã thấy thơm rồi.Nuốt miếng bánh quy xuống, Ôn Miểu nhìn chằm chằm hai cái bánh cá vàng đặc biệt, sốt ruột hỏi: "Khi nào xong?"Sủi cảo bắt đầu nổi lên, Quý Bạch Thanh dỗ nàng: "Sắp xong rồi, ngươi đi rửa hai cái chén đi."Cuối cùng cô rắc hành lá vào nồi, múc bánh ra, hai cái sủi cảo cá vàng mỗi cái được để vào một chén riêng.Quý Bạch Thanh còn pha thêm chén nước chấm.Nếm một ngụm canh sủi cảo, cô thấy cũng ổn, vừa định hỏi Ôn Miểu ăn ngon không, thì thấy nàng đang cúi đầu gắp hành ra.Cô bất đắc dĩ: "Trăn Trăn, đừng kén ăn nữa."Ôn Miểu phồng má.Quý Bạch Thanh lấy cái chén nhỏ, gắp riêng vài cái sủi cảo, giúp nàng hớt hành lá ra khỏi mặt nước.Hớt xong, đẩy chén tới trước mặt Ôn Miểu: "Lần sau không muốn ăn thì nói trước với ta."Thật ra Ôn Miểu là kiểu kén ăn theo hứng, có món bình thường ăn, nhưng bỗng có lúc lại không muốn đụng.Ví dụ, hôm qua vẫn ăn mì rắc hành rất ngon.Thấy nàng ngoan ngoãn húp nước dùng, Quý Bạch Thanh giãn chân mày, mới hỏi: "Ngon không?"Ôn Miểu gật đầu.Sủi cảo hai người làm to, nhân cũng đầy, Ôn Miểu ăn chưa tới mười cái đã no, nhưng sủi cảo cá vàng thì nàng để cuối cùng mới ăn.Nàng là người dễ bị bỏng lưỡi, ăn đồ nóng chậm, lại còn hay phân tâm, Quý Bạch Thanh ăn xong trước, chống cằm nhìn nàng, thấy nàng cẩn thận cắn một miếng, cười hỏi: "Có khác vị không?"Ôn Miểu trả lời chắc nịch: "Ngon hơn mấy cái khác."Quý Bạch Thanh gật đầu: "Vậy lần sau làm thêm cho ngươi."Xem ra đại mỹ nhân mê mấy món xinh đẹp.Ăn tối xong, hai người cùng dọn đống vải vụn gom được hôm nay.Phân loại từng loại vải, Quý Bạch Thanh định mai có thời gian sẽ giặt sạch, phơi khô rồi cất.Tìm hai sợi thun, cô hướng dẫn Ôn Miểu may một cái dây buộc tóc, làm xong nhìn cũng khá đẹp.Thấy Ôn Miểu thích, hai cái làm riêng đó được cô giặt sạch, treo dưới mái hiên phơi khô.Dọn dẹp xong cũng tám giờ, vốn định cùng ra nhà tắm công cộng tắm, nhưng lúc ra cửa, Ôn Miểu lại dừng bước.Quý Bạch Thanh quay đầu, hơi khó hiểu: "Sao vậy? Quên mang gì à?"Ôn Miểu trừng cô một cái.Bị trừng vô tội, Quý Bạch Thanh nhìn lại.Ôn Miểu kéo tay áo lên, bên trong cánh tay trắng nõn là mấy vết hôn rõ ràng.Ngay cả tay cũng có, chứ đừng nói đến những chỗ khác bị che trong áo.Thế thì đúng là không tiện đi tắm công cộng.Thật ra vẫn có thể đi, chỉ cần Ôn Miểu không ngại.Nhưng tiếc là Ôn Miểu mặt mỏng.Quý Bạch Thanh - người chẳng vô tội tí nào, hít sâu một hơi, giờ mới nhớ ra trò xấu buổi sáng của mình.Không chút do dự, cô lập tức xin lỗi: "Xin lỗi vợ, ta quên mất.""Để ta ra nhà tắm tắm trước, lát nữa lấy nước ấm về cho ngươi lau người có được không?"Giờ chỉ còn cách đó, Ôn Miểu nhìn cô u oán một cái, gật đầu.Cầm đồ, khăn tắm và bình nước nóng, Quý Bạch Thanh vội ra nhà tắm.Tắm nhanh xong, lấy thêm nước nóng rồi về nhà.Tóc chưa kịp lau khô, vì lạnh nên lúc về đã hơi cứng lại, như sắp đông cứng.Ôn Miểu vốn đang đọc sách trên sô pha, nghe động liền nhìn ra cửa, thấy cô tóc còn ướt, lập tức nhíu mày."Lại đây." Nàng cầm khăn khô, nói với Quý Bạch Thanh.Tới khi khăn trùm lên đầu, cô mới nhận ra Ôn Miểu định lau tóc giúp mình.Vừa lau đuôi tóc, Ôn Miểu vừa hỏi: "Trước đây ai nói với ta không lau khô tóc sẽ bị đau đầu? Còn là mùa đông."Quý Bạch Thanh yếu ớt: "Ta... Nhưng ta nhận ra sai rồi. Ta chỉ là hơi vội.""Ta có giận ngươi đâu, cũng không giục ngươi, ngươi gấp cái gì, dù gấp cũng phải lau khô tóc trước."Quý Bạch Thanh ngoan ngoãn nghe mắng. Nói gì thì nói, vợ mắng là vì lo cho mình, cô nên thấy hạnh phúc mới đúng.Huống hồ, Ôn Miểu lau tóc cho cô rất dịu dàng.Lau đến khi tóc không còn nhỏ nước, Ôn Miểu không quản nữa, chỉ bảo cô hong thêm bên lò sưởi cho khô hẳn.Nàng dùng nước nóng trong bình lau người đơn giản, chờ tóc Quý Bạch Thanh hoàn toàn khô thì không nán lại sô pha nữa, leo lên giường chuẩn bị ngủ.Trước khi ngủ, nhớ lại chuyện Quý Bạch Thanh nói dùng vải vụn làm dây buộc tóc, Ôn Miểu chợt nhớ, ba của Khương Duy làm ở xưởng hạt pha lê.Có vài loại hạt sau khi khoan lỗ có thể xâu vào làm dây buộc tóc cũng không xấu.Nàng ở trong lòng Quý Bạch Thanh, xoay người gọi: "A Thanh.""Huhm?" Quý Bạch Thanh lười nhác đáp lại."Ngươi còn nhớ dượng hai không? Cha của hắn làm ở xưởng hạt pha lê, ngươi thấy dùng hạt pha lê làm dây buộc tóc có được không?"Nghe nàng nói vậy, mắt Quý Bạch Thanh trợn tròn, sao cô không nghĩ ra cách này nhỉ!Mẫu mã hạt pha lê khá nhiều, xâu vào dây buộc tóc chắc cũng không xấu.Biết đâu vì mới mẻ, sẽ có không ít người thích.Cô hôn mạnh một cái lên má Ôn Miểu: "Được, tất nhiên là được rồi!""Vậy ngày mai chúng ta đi hỏi dượng."Nói xong chuyện chính, Ôn Miểu cũng buồn ngủ.Dưới bụng hơi đau âm ỉ, nàng không để ý, rúc vào lòng Quý Bạch Thanh không lâu thì ngủ thiếp.Sáng hôm sau tỉnh dậy, nghe thấy tiếng Ôn Miểu vô thức rên rỉ bên tai, Quý Bạch Thanh lập tức tỉnh.Đưa tay xuống sờ dưới quần, ướt dính cả tay.Không đúng thời điểm, kỳ nguyệt san đến sớm mấy ngày.Ngày đầu lượng nhiều, không biết có dính giường không, nhưng hai người ngủ sát nhau, chắc chắn quần cô cũng có vết máu."Miểu Miểu, tỉnh dậy đi."Cô gọi Ôn Miểu dậy, giúp nàng mặc đồ, bế nàng dậy nhìn thử ga trải giường, may mà không có dính.Tìm quần dày và băng vệ sinh mới cho nàng thay, rồi đun nước nóng, đổ nước vào túi chườm, để nàng ôm bụng, lúc này mới thay quần mình, ngâm cả hai cái quần vào chậu.Vốn định hôm nay ăn sủi cảo, nhưng Ôn Miểu đột ngột tới kỳ, Quý Bạch Thanh làm thêm món trứng gà nấu rượu nếp, là phương thuốc trị đau bụng kinh mẹ cô từng dạy.Ôn Miểu mỗi khi đến kỳ đều đau bụng, giờ ôm túi chườm mặt mày ủ rũ.Quý Bạch Thanh dỗ nàng ăn trứng rượu nếp, rồi cho nàng ăn thêm vài cái sủi cảo, sau đó bảo nàng nằm nghỉ trên giường.Cô ăn sáng xong liền ra giặt hai cái quần ngâm từ nãy, xử lý sớm nên không để lại dấu vết.Giặt xong, cô lại đun thêm túi nước nóng, sưởi tay bên lò sưởi, rồi tới bên giường, thay túi chườm của Ôn Miểu, túi mới đặt ở chân nàng, còn mình thì leo lên giường, dùng tay xoa bụng cho nàng.Cảm nhận cơ thể ấm áp dán sát sau lưng, Ôn Miểu thấy tủi thân."Tại ngươi hôm qua đòi ban ngày ban mặt làm bậy! Giờ ta đau muốn chết." Nói rồi mắt đỏ hoe sắp khóc.Quý Bạch Thanh cạn lời, rõ ràng sau đó chính nàng là người quấn lấy không tha, thoải mái đến khóc luôn cơ mà.Nhưng cảm xúc Ôn Miểu đang không tốt, cô dỗ: "Xin lỗi, lần sau ta không vậy nữa được không?"Được dỗ thì càng ấm ức hơn, Ôn Miểu nước mắt lưng tròng, trách: "Quá đáng, không biết tiết chế, không nghe lời."Quý Bạch Thanh: "... Lần sau ta nhất định không quá đáng, tiết chế, rất nghe lời."Ôn Miểu không thèm nghe: "Không có lần sau.""Được được được, không có lần sau."Nghe cô thuận theo quá nhanh, Ôn Miểu lại thấy ấm ức."Ngươi có phải thấy ta phiền không?"Quý Bạch Thanh: "..."Cô thật oan quá.Hôn lên tai đối phương một cái, cô dỗ: "Không thấy phiền, yêu ngươi còn không kịp."Cảm nhận được sự kiên nhẫn ấy, Ôn Miểu cuối cùng cũng ngừng khóc, thiếp đi trong lòng cô.Không biết có phải do món trứng rượu nếp có tác dụng không, đến trưa Ôn Miểu đã khỏe hơn, ăn cũng bình thường.Nghe Quý Bạch Thanh nói muốn đem sủi cảo cho bà và các cô, nàng cũng đòi đi.Quý Bạch Thanh hỏi thêm một câu: "Hết đau chưa? Không khỏe thì ở nhà nghỉ đi, ta về ngay."Ôn Miểu lắc đầu: "Không đau lắm nữa rồi."Thấy nàng kiên quyết, Quý Bạch Thanh đành cho nàng theo.Gói sủi cảo mang theo, còn đem khăn len đã đan, hai người tới nhà Ôn Hướng Vinh.Trong nhà chỉ có Ôn Hướng Vinh, Ôn Như Yên hôm nay đi trực.Quý Bạch Thanh bảo Ôn Miểu ngồi bên bếp sưởi, cô đặt sủi cảo và khăn len lên bàn."Bà nội, đây là sủi cảo bọn ta gói ở nhà hôm qua, cá vàng là Miểu Miểu gói, bà với các cô mỗi người một cái.""Đây là khăn ta đan cho mọi người."Khăn đan cho Ôn Hướng Vinh màu xám, rất hợp với khí chất nghiêm nghị của bà.Ôn Hướng Vinh sờ lớp len mềm, gật đầu: "Ừ, Tiểu Quý có lòng rồi."Khăn của Ôn Tri Ý và Ôn Hiểu Hiểu cô để trong phòng khách, sủi cảo thì đặt ở bệ cửa.Ôn Miểu trò chuyện cùng bà nội, Quý Bạch Thanh tranh thủ dọn phòng một chút.Nghĩ sẽ đi cùng cô tới tìm Khương Duy, Ôn Miểu ngồi với Ôn Hướng Vinh nửa tiếng thì đi.Hai người bắt xe buýt tới nhà Ôn Hiểu Hiểu, còn cầm theo khăn tặng nàng.Trước khi vào nhà, họ mua ít bánh ngọt và một túi hồng.Ôn Hiểu Hiểu chưa đi làm, nghe tiếng gõ cửa liền ra mở, thấy là Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh thì hơi ngạc nhiên."Vào đi, có chuyện gì đó?"Quý Bạch Thanh đặt đồ ăn lên bàn, rồi cho Ôn Hiểu Hiểu xem khăn đan cho nàng.Ôn Hiểu Hiểu mỉm cười: "Tiểu Quý có tâm, nhưng đến tận đây là có việc gì?"Quý Bạch Thanh mở lời: "Cô cô, ta nghe Miểu Miểu nói cha của dượng làm ở xưởng hạt pha lê, ta muốn mua ít hạt."Nghe vậy, Ôn Hiểu Hiểu lớn giọng gọi: "Khương Duy! Khương Duy!"Khương Duy mở cửa phòng đi ra: "Ô, cháu gái cháu rể, sao hai đứa tới đây?""Mua hạt pha lê, ngươi hỏi ba đi."Khương Duy gật đầu: "Được, để ta gọi điện hỏi thử."Quý Bạch Thanh vừa định nói không cần gấp, Khương Duy đã mặc áo ra ngoài.Cô và Ôn Miểu nhìn nhau, chỉ còn cách ngồi chờ.Ôn Hiểu Hiểu rửa ít trái cây, Quý Bạch Thanh nể mặt ăn vài miếng, không để Ôn Miểu ăn.Khương Duy quay lại rất nhanh, đưa địa chỉ cho Quý Bạch Thanh."Chỗ này, chiều đi tìm ba ta, chọn mẫu là được."Quý Bạch Thanh gật đầu, cảm ơn Ôn Hiểu Hiểu và Khương Duy: "Cảm ơn cô, cảm ơn dượng."Ra khỏi nhà, Ôn Miểu nhìn địa chỉ, chọn trạm dừng để đón xe.Giữa đường, Ôn Miểu buồn chán nghịch ngón tay Quý Bạch Thanh, bụng vẫn hơi âm ỉ đau, môi tái đi.Quý Bạch Thanh xót nàng, hôn lên môi: "Làm xong việc chúng ta về sớm một chút."May là xe đến nhanh, hai người lên xe đến xưởng hạt pha lê.Chờ họ đi rồi, ở phía xa, Vương Dao mới nói với Lý Văn Vũ: "Lão Lý, ta vừa thấy Miểu Miểu."Nghe thấy cái tên làm mình phiền lòng, Lý Văn Vũ hừ lạnh."Thấy thì thấy."Vương Dao nuốt nước miếng: "Ta hình như thấy con bé kia hôn nàng..."
Quý Bạch Thanh gật đầu, lấy cái đĩa rắc ít bột lên, xếp ngay ngắn để qua đêm không bị dính.Làm xong loại bánh phức tạp nhất, Ôn Miểu tăng tốc, cùng Quý Bạch Thanh gói phần còn lại.Hai người dùng hết hai cân bột cao cấp.Tổng cộng gói được một trăm sáu mươi tám cái sủi cảo.Bận rộn suốt nửa buổi tối, tới lúc nấu sủi cảo, Ôn Miểu đói bụng, vừa ăn bánh quy vừa đút cho Quý Bạch Thanh một miếng.Quý Bạch Thanh quen ăn canh sủi cảo, hỏi ý Ôn Miểu rồi pha nước súp, giờ đang khuấy sủi cảo trong nồi. Chỉ ngửi thôi đã thấy thơm rồi.Nuốt miếng bánh quy xuống, Ôn Miểu nhìn chằm chằm hai cái bánh cá vàng đặc biệt, sốt ruột hỏi: "Khi nào xong?"Sủi cảo bắt đầu nổi lên, Quý Bạch Thanh dỗ nàng: "Sắp xong rồi, ngươi đi rửa hai cái chén đi."Cuối cùng cô rắc hành lá vào nồi, múc bánh ra, hai cái sủi cảo cá vàng mỗi cái được để vào một chén riêng.Quý Bạch Thanh còn pha thêm chén nước chấm.Nếm một ngụm canh sủi cảo, cô thấy cũng ổn, vừa định hỏi Ôn Miểu ăn ngon không, thì thấy nàng đang cúi đầu gắp hành ra.Cô bất đắc dĩ: "Trăn Trăn, đừng kén ăn nữa."Ôn Miểu phồng má.Quý Bạch Thanh lấy cái chén nhỏ, gắp riêng vài cái sủi cảo, giúp nàng hớt hành lá ra khỏi mặt nước.Hớt xong, đẩy chén tới trước mặt Ôn Miểu: "Lần sau không muốn ăn thì nói trước với ta."Thật ra Ôn Miểu là kiểu kén ăn theo hứng, có món bình thường ăn, nhưng bỗng có lúc lại không muốn đụng.Ví dụ, hôm qua vẫn ăn mì rắc hành rất ngon.Thấy nàng ngoan ngoãn húp nước dùng, Quý Bạch Thanh giãn chân mày, mới hỏi: "Ngon không?"Ôn Miểu gật đầu.Sủi cảo hai người làm to, nhân cũng đầy, Ôn Miểu ăn chưa tới mười cái đã no, nhưng sủi cảo cá vàng thì nàng để cuối cùng mới ăn.Nàng là người dễ bị bỏng lưỡi, ăn đồ nóng chậm, lại còn hay phân tâm, Quý Bạch Thanh ăn xong trước, chống cằm nhìn nàng, thấy nàng cẩn thận cắn một miếng, cười hỏi: "Có khác vị không?"Ôn Miểu trả lời chắc nịch: "Ngon hơn mấy cái khác."Quý Bạch Thanh gật đầu: "Vậy lần sau làm thêm cho ngươi."Xem ra đại mỹ nhân mê mấy món xinh đẹp.Ăn tối xong, hai người cùng dọn đống vải vụn gom được hôm nay.Phân loại từng loại vải, Quý Bạch Thanh định mai có thời gian sẽ giặt sạch, phơi khô rồi cất.Tìm hai sợi thun, cô hướng dẫn Ôn Miểu may một cái dây buộc tóc, làm xong nhìn cũng khá đẹp.Thấy Ôn Miểu thích, hai cái làm riêng đó được cô giặt sạch, treo dưới mái hiên phơi khô.Dọn dẹp xong cũng tám giờ, vốn định cùng ra nhà tắm công cộng tắm, nhưng lúc ra cửa, Ôn Miểu lại dừng bước.Quý Bạch Thanh quay đầu, hơi khó hiểu: "Sao vậy? Quên mang gì à?"Ôn Miểu trừng cô một cái.Bị trừng vô tội, Quý Bạch Thanh nhìn lại.Ôn Miểu kéo tay áo lên, bên trong cánh tay trắng nõn là mấy vết hôn rõ ràng.Ngay cả tay cũng có, chứ đừng nói đến những chỗ khác bị che trong áo.Thế thì đúng là không tiện đi tắm công cộng.Thật ra vẫn có thể đi, chỉ cần Ôn Miểu không ngại.Nhưng tiếc là Ôn Miểu mặt mỏng.Quý Bạch Thanh - người chẳng vô tội tí nào, hít sâu một hơi, giờ mới nhớ ra trò xấu buổi sáng của mình.Không chút do dự, cô lập tức xin lỗi: "Xin lỗi vợ, ta quên mất.""Để ta ra nhà tắm tắm trước, lát nữa lấy nước ấm về cho ngươi lau người có được không?"Giờ chỉ còn cách đó, Ôn Miểu nhìn cô u oán một cái, gật đầu.Cầm đồ, khăn tắm và bình nước nóng, Quý Bạch Thanh vội ra nhà tắm.Tắm nhanh xong, lấy thêm nước nóng rồi về nhà.Tóc chưa kịp lau khô, vì lạnh nên lúc về đã hơi cứng lại, như sắp đông cứng.Ôn Miểu vốn đang đọc sách trên sô pha, nghe động liền nhìn ra cửa, thấy cô tóc còn ướt, lập tức nhíu mày."Lại đây." Nàng cầm khăn khô, nói với Quý Bạch Thanh.Tới khi khăn trùm lên đầu, cô mới nhận ra Ôn Miểu định lau tóc giúp mình.Vừa lau đuôi tóc, Ôn Miểu vừa hỏi: "Trước đây ai nói với ta không lau khô tóc sẽ bị đau đầu? Còn là mùa đông."Quý Bạch Thanh yếu ớt: "Ta... Nhưng ta nhận ra sai rồi. Ta chỉ là hơi vội.""Ta có giận ngươi đâu, cũng không giục ngươi, ngươi gấp cái gì, dù gấp cũng phải lau khô tóc trước."Quý Bạch Thanh ngoan ngoãn nghe mắng. Nói gì thì nói, vợ mắng là vì lo cho mình, cô nên thấy hạnh phúc mới đúng.Huống hồ, Ôn Miểu lau tóc cho cô rất dịu dàng.Lau đến khi tóc không còn nhỏ nước, Ôn Miểu không quản nữa, chỉ bảo cô hong thêm bên lò sưởi cho khô hẳn.Nàng dùng nước nóng trong bình lau người đơn giản, chờ tóc Quý Bạch Thanh hoàn toàn khô thì không nán lại sô pha nữa, leo lên giường chuẩn bị ngủ.Trước khi ngủ, nhớ lại chuyện Quý Bạch Thanh nói dùng vải vụn làm dây buộc tóc, Ôn Miểu chợt nhớ, ba của Khương Duy làm ở xưởng hạt pha lê.Có vài loại hạt sau khi khoan lỗ có thể xâu vào làm dây buộc tóc cũng không xấu.Nàng ở trong lòng Quý Bạch Thanh, xoay người gọi: "A Thanh.""Huhm?" Quý Bạch Thanh lười nhác đáp lại."Ngươi còn nhớ dượng hai không? Cha của hắn làm ở xưởng hạt pha lê, ngươi thấy dùng hạt pha lê làm dây buộc tóc có được không?"Nghe nàng nói vậy, mắt Quý Bạch Thanh trợn tròn, sao cô không nghĩ ra cách này nhỉ!Mẫu mã hạt pha lê khá nhiều, xâu vào dây buộc tóc chắc cũng không xấu.Biết đâu vì mới mẻ, sẽ có không ít người thích.Cô hôn mạnh một cái lên má Ôn Miểu: "Được, tất nhiên là được rồi!""Vậy ngày mai chúng ta đi hỏi dượng."Nói xong chuyện chính, Ôn Miểu cũng buồn ngủ.Dưới bụng hơi đau âm ỉ, nàng không để ý, rúc vào lòng Quý Bạch Thanh không lâu thì ngủ thiếp.Sáng hôm sau tỉnh dậy, nghe thấy tiếng Ôn Miểu vô thức rên rỉ bên tai, Quý Bạch Thanh lập tức tỉnh.Đưa tay xuống sờ dưới quần, ướt dính cả tay.Không đúng thời điểm, kỳ nguyệt san đến sớm mấy ngày.Ngày đầu lượng nhiều, không biết có dính giường không, nhưng hai người ngủ sát nhau, chắc chắn quần cô cũng có vết máu."Miểu Miểu, tỉnh dậy đi."Cô gọi Ôn Miểu dậy, giúp nàng mặc đồ, bế nàng dậy nhìn thử ga trải giường, may mà không có dính.Tìm quần dày và băng vệ sinh mới cho nàng thay, rồi đun nước nóng, đổ nước vào túi chườm, để nàng ôm bụng, lúc này mới thay quần mình, ngâm cả hai cái quần vào chậu.Vốn định hôm nay ăn sủi cảo, nhưng Ôn Miểu đột ngột tới kỳ, Quý Bạch Thanh làm thêm món trứng gà nấu rượu nếp, là phương thuốc trị đau bụng kinh mẹ cô từng dạy.Ôn Miểu mỗi khi đến kỳ đều đau bụng, giờ ôm túi chườm mặt mày ủ rũ.Quý Bạch Thanh dỗ nàng ăn trứng rượu nếp, rồi cho nàng ăn thêm vài cái sủi cảo, sau đó bảo nàng nằm nghỉ trên giường.Cô ăn sáng xong liền ra giặt hai cái quần ngâm từ nãy, xử lý sớm nên không để lại dấu vết.Giặt xong, cô lại đun thêm túi nước nóng, sưởi tay bên lò sưởi, rồi tới bên giường, thay túi chườm của Ôn Miểu, túi mới đặt ở chân nàng, còn mình thì leo lên giường, dùng tay xoa bụng cho nàng.Cảm nhận cơ thể ấm áp dán sát sau lưng, Ôn Miểu thấy tủi thân."Tại ngươi hôm qua đòi ban ngày ban mặt làm bậy! Giờ ta đau muốn chết." Nói rồi mắt đỏ hoe sắp khóc.Quý Bạch Thanh cạn lời, rõ ràng sau đó chính nàng là người quấn lấy không tha, thoải mái đến khóc luôn cơ mà.Nhưng cảm xúc Ôn Miểu đang không tốt, cô dỗ: "Xin lỗi, lần sau ta không vậy nữa được không?"Được dỗ thì càng ấm ức hơn, Ôn Miểu nước mắt lưng tròng, trách: "Quá đáng, không biết tiết chế, không nghe lời."Quý Bạch Thanh: "... Lần sau ta nhất định không quá đáng, tiết chế, rất nghe lời."Ôn Miểu không thèm nghe: "Không có lần sau.""Được được được, không có lần sau."Nghe cô thuận theo quá nhanh, Ôn Miểu lại thấy ấm ức."Ngươi có phải thấy ta phiền không?"Quý Bạch Thanh: "..."Cô thật oan quá.Hôn lên tai đối phương một cái, cô dỗ: "Không thấy phiền, yêu ngươi còn không kịp."Cảm nhận được sự kiên nhẫn ấy, Ôn Miểu cuối cùng cũng ngừng khóc, thiếp đi trong lòng cô.Không biết có phải do món trứng rượu nếp có tác dụng không, đến trưa Ôn Miểu đã khỏe hơn, ăn cũng bình thường.Nghe Quý Bạch Thanh nói muốn đem sủi cảo cho bà và các cô, nàng cũng đòi đi.Quý Bạch Thanh hỏi thêm một câu: "Hết đau chưa? Không khỏe thì ở nhà nghỉ đi, ta về ngay."Ôn Miểu lắc đầu: "Không đau lắm nữa rồi."Thấy nàng kiên quyết, Quý Bạch Thanh đành cho nàng theo.Gói sủi cảo mang theo, còn đem khăn len đã đan, hai người tới nhà Ôn Hướng Vinh.Trong nhà chỉ có Ôn Hướng Vinh, Ôn Như Yên hôm nay đi trực.Quý Bạch Thanh bảo Ôn Miểu ngồi bên bếp sưởi, cô đặt sủi cảo và khăn len lên bàn."Bà nội, đây là sủi cảo bọn ta gói ở nhà hôm qua, cá vàng là Miểu Miểu gói, bà với các cô mỗi người một cái.""Đây là khăn ta đan cho mọi người."Khăn đan cho Ôn Hướng Vinh màu xám, rất hợp với khí chất nghiêm nghị của bà.Ôn Hướng Vinh sờ lớp len mềm, gật đầu: "Ừ, Tiểu Quý có lòng rồi."Khăn của Ôn Tri Ý và Ôn Hiểu Hiểu cô để trong phòng khách, sủi cảo thì đặt ở bệ cửa.Ôn Miểu trò chuyện cùng bà nội, Quý Bạch Thanh tranh thủ dọn phòng một chút.Nghĩ sẽ đi cùng cô tới tìm Khương Duy, Ôn Miểu ngồi với Ôn Hướng Vinh nửa tiếng thì đi.Hai người bắt xe buýt tới nhà Ôn Hiểu Hiểu, còn cầm theo khăn tặng nàng.Trước khi vào nhà, họ mua ít bánh ngọt và một túi hồng.Ôn Hiểu Hiểu chưa đi làm, nghe tiếng gõ cửa liền ra mở, thấy là Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh thì hơi ngạc nhiên."Vào đi, có chuyện gì đó?"Quý Bạch Thanh đặt đồ ăn lên bàn, rồi cho Ôn Hiểu Hiểu xem khăn đan cho nàng.Ôn Hiểu Hiểu mỉm cười: "Tiểu Quý có tâm, nhưng đến tận đây là có việc gì?"Quý Bạch Thanh mở lời: "Cô cô, ta nghe Miểu Miểu nói cha của dượng làm ở xưởng hạt pha lê, ta muốn mua ít hạt."Nghe vậy, Ôn Hiểu Hiểu lớn giọng gọi: "Khương Duy! Khương Duy!"Khương Duy mở cửa phòng đi ra: "Ô, cháu gái cháu rể, sao hai đứa tới đây?""Mua hạt pha lê, ngươi hỏi ba đi."Khương Duy gật đầu: "Được, để ta gọi điện hỏi thử."Quý Bạch Thanh vừa định nói không cần gấp, Khương Duy đã mặc áo ra ngoài.Cô và Ôn Miểu nhìn nhau, chỉ còn cách ngồi chờ.Ôn Hiểu Hiểu rửa ít trái cây, Quý Bạch Thanh nể mặt ăn vài miếng, không để Ôn Miểu ăn.Khương Duy quay lại rất nhanh, đưa địa chỉ cho Quý Bạch Thanh."Chỗ này, chiều đi tìm ba ta, chọn mẫu là được."Quý Bạch Thanh gật đầu, cảm ơn Ôn Hiểu Hiểu và Khương Duy: "Cảm ơn cô, cảm ơn dượng."Ra khỏi nhà, Ôn Miểu nhìn địa chỉ, chọn trạm dừng để đón xe.Giữa đường, Ôn Miểu buồn chán nghịch ngón tay Quý Bạch Thanh, bụng vẫn hơi âm ỉ đau, môi tái đi.Quý Bạch Thanh xót nàng, hôn lên môi: "Làm xong việc chúng ta về sớm một chút."May là xe đến nhanh, hai người lên xe đến xưởng hạt pha lê.Chờ họ đi rồi, ở phía xa, Vương Dao mới nói với Lý Văn Vũ: "Lão Lý, ta vừa thấy Miểu Miểu."Nghe thấy cái tên làm mình phiền lòng, Lý Văn Vũ hừ lạnh."Thấy thì thấy."Vương Dao nuốt nước miếng: "Ta hình như thấy con bé kia hôn nàng..."