Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta

63.



Nghe vậy, Lý Văn Vũ sững người trong chốc lát, giữa mày nhíu lại, có vẻ không mấy tin tưởng.

"Ngươi nhìn nhầm rồi đó chứ, Ôn Miểu sao có thể ở cùng với con gái được."

Thấy chồng không tin mình, trong lòng Vương Dao bực bội, đến nước này rồi mà lòng dạ người đàn ông này vẫn còn thiên vị Ôn Miểu.

"Không thể nhìn nhầm được, chính là cái con bé đó, ta thấy nó nắm tay Ôn Miểu, còn cúi đầu hôn nàng." Ban đầu tưởng mình hoa mắt, Vương Dao còn nhìn chỗ bọn họ rất lâu, mắt bị gió thổi đến khô rát, nhìn rõ ràng từng cử chỉ thân mật giữa hai người. Chỉ riêng cái bầu không khí không ai chen vào được giữa bọn họ cũng đủ biết đây là một đôi tình nhân.

Nghe Vương Dao nhấn mạnh như vậy, Lý Văn Vũ cũng tin được vài phần.

Dù sao trong mắt hắn, vợ mình không phải loại người nói năng bừa bãi.

Sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi, "Cái đứa hư đốn này! Xuống nông thôn rồi mà còn dính vào con gái, đúng là mất mặt tổ tông nhà họ Lý ta!"

Nói những lời này, Lý Văn Vũ chẳng hề cân nhắc rằng họ của Ôn Miểu là Ôn chứ không phải Lý.

Suy nghĩ của hắn là, tuy hắn từng ở rể nên Ôn Miểu theo họ mẹ, nhưng nếu Ôn Miểu còn muốn nhận hắn làm cha, muốn sau này có chỗ dựa khi lấy chồng thì sớm muộn cũng phải đổi lại họ của hắn.

Vương Dao liếc nhìn sắc mặt hắn, lại nói thêm một câu: "Con bé đó biết ngươi là cha của Miểu Miểu mà còn dám đánh ngươi, chắc chắn là không để lão Lý ngươi vào mắt."

"Hơn nữa hành xử thô lỗ, không chừng là đồ nhà quê, không biết Miểu Miểu có bị lừa không mà lại ở cùng với người như vậy."

Vốn dĩ chuyện Quý Bạch Thanh đánh mình đã khiến Lý Văn Vũ ôm hận trong lòng, nghe lời Vương Dao xong thì càng thêm giận dữ.

"Đồ bất hiếu!" Hắn gầm lên một tiếng.

"Ta phải đi dạy dỗ nàng một trận, tránh cho nàng đi theo một con nhà quê mà học thói hư tật xấu!"

Thấy hắn bừng bừng lửa giận, Vương Dao vội kéo hắn lại.

"Này này, đừng vội, chúng ta chẳng phải còn phải đi thăm cha mẹ nữa hay sao, với lại Miểu Miểu và cái cô kia chưa chắc đã về nhà."

Nghe Vương Dao nói vậy, Lý Văn Vũ mới chịu dừng bước, ngực phập phồng dữ dội, được Vương Dao dỗ dành rồi cùng nhau đi về phía nhà họ Lý.

Lý Văn Vũ vốn là một đứa trẻ nghèo ở nông thôn, trên còn có bốn người chị gái, hai chị đầu lấy chồng được tiền sính lễ thì lấy đó nuôi hắn học đến trung học.

Hồi trẻ hắn nổi bật giữa đám con trai, người cao gầy, dung mạo tuấn tú.

Ôn Linh Nguyệt lớn hơn Lý Văn Vũ hai ba tuổi, khi đó vì hộ khẩu nông thôn nên hắn không tìm được việc làm, lại không cam lòng về quê làm ruộng, nghe nói nhà họ Ôn đang tìm rể thì chẳng ngại ánh mắt của người đời, chủ động tìm đến cửa nhà họ Ôn.

Đàn ông phần lớn đều có lòng tự trọng mạnh mẽ, hai mươi mấy năm trước lại càng như thế. Dù nhà họ Ôn có tiền có thế, dung mạo của Ôn Linh Nguyệt lại nổi bật, nhưng chẳng mấy ai nguyện ý đi ở rể.

Trong số ít người đồng ý đó, Lý Văn Vũ có học thức, ngoại hình lại ưu tú, chẳng bao lâu đã đăng ký kết hôn với Ôn Linh Nguyệt, nhập hộ khẩu vào nhà họ Ôn, nhờ mối quan hệ bên nhà vợ mà xin được việc làm ở thành phố.

Hai người cũng từng có một đoạn thời gian hạnh phúc sau khi kết hôn. Nhưng trong nhà hắn là con một, cha mẹ hắn cực kỳ bất mãn với việc hắn làm rể nhà người ta, cũng oán trách Ôn Linh Nguyệt.

Mỗi lần Ôn Linh Nguyệt theo hắn về nhà họ Lý, luôn bị mẹ và cha hắn nói móc đủ điều, lúc đầu Lý Văn Vũ còn can ngăn, nhưng nghe nhiều thì lại cảm thấy có lý, sau đó chỉ đứng một bên lạnh lùng nhìn.

Mà Ôn Linh Nguyệt lại không phải người chịu ấm ức, cảm nhận được ý tứ trong đó thì dần dần không còn về cùng hắn nữa.

Về sau có Ôn Miểu, lúc mới sinh là bé gái, nhỏ xíu, nhìn như cục ngọc trắng mềm mại đáng yêu.

Lý Văn Vũ và Ôn Linh Nguyệt vì đứa trẻ mà mối quan hệ lại gần gũi thêm đôi chút, nhưng sau khi Ôn Miểu nhập hộ khẩu thì theo họ Ôn, tuy đây là điều kiện đã nói rõ trước khi ở rể, song trong lòng Lý Văn Vũ vẫn như mắc cái gai.

Đồng nghiệp cùng đơn vị biết hắn đi ở rể nhà người ta, nhìn hắn cũng chẳng bình thường, sự canh cánh trong lòng Lý Văn Vũ càng ngày càng lớn.

Sau này gặp được Vương Dao.

Vương Dao là bạn tiểu học của hắn, diện mạo và gia thế đều không bằng Ôn Linh Nguyệt, nhưng nàng ta là cô gái nhà quê, không có chính kiến, tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, chuyện gì cũng chiều theo Lý Văn Vũ, ánh mắt nhìn hắn lúc nào cũng đầy tôn sùng.

Hoàn toàn khác với Ôn Linh Nguyệt lạnh nhạt kiêu ngạo, ở nhà thì Lý Văn Vũ chỉ có thể nhìn sắc mặt Ôn Linh Nguyệt mà hành xử, còn trước mặt Vương Dao, hắn như biến thành người được ngưỡng mộ nhất, muốn làm gì với nàng ta cũng được.

Hắn cũng lấy không ít tiền từ nhà họ Ôn, thỉnh thoảng lại cho Vương Dao một ít, quan hệ giữa hai người cứ thế âm thầm duy trì.

Lý Văn Vũ sợ bị Ôn Linh Nguyệt phát hiện, Vương Dao cũng sợ tự ý đòi danh phận sẽ gây chuyện rắc rối, hơn nữa Ôn Linh Nguyệt chẳng mấy để tâm tới hắn, nên ngoài hai người bọn họ, chẳng ai biết đến mối quan hệ này.

Vương Dao thậm chí còn sinh cho hắn một đứa con, cũng là con gái, nhưng mang họ Lý.

Về sau, Ôn Linh Nguyệt qua đời, người đứng tên hộ khẩu đổi thành Lý Văn Vũ, vì nể mặt Ôn Hướng Vinh nên Ôn Miểu vẫn được giữ nguyên họ, sau này hắn cưới Vương Dao, chẳng hiểu sao Ôn Hướng Vinh lại không chuyển hộ khẩu của Ôn Miểu sang tên bà.

Sau đó, Vương Dao sinh cho hắn một đứa con trai, lòng hắn nghiêng hẳn về phía người vợ ngoan hiền và cô con gái, cùng với đứa con trai có thể nối dõi tông đường.

Nhưng hắn tự cho rằng mình chưa từng bạc đãi Ôn Miểu, chỉ là mỗi khi túng tiền thì lại tìm đến Ôn Miểu.

Trên người đứa nhỏ này có không ít tiền, đều là nhà họ Ôn cho, còn có cả phần di sản mà Ôn Linh Nguyệt để lại.

Sau khi lớn lên, mối quan hệ giữa Ôn Miểu và hắn càng ngày càng xa cách, cũng bị người nhà họ Ôn dạy dỗ đến mức chẳng còn ngoan ngoãn.

Nhưng nói thật thì, khi biết suất xuống nông thôn rơi vào nhà mình, Lý Văn Vũ cũng không hề định để Ôn Miểu đi.

Ôn Miểu là tiểu thư yếu ớt, mà cho dù hắn đồng ý, người nhà họ Ôn chắc chắn cũng không chịu.

Trong đầu hắn nghĩ là để Lý Hân đi, sau đó nghĩ cách đưa nó về, cùng lắm thì con gái gả chồng ở nông thôn cũng được.

Bao năm nay, hắn dựa vào năng lực của mình leo lên từng bước, khó khăn lắm mới vào được Ủy ban Cách mạng, đương nhiên không dám đắc tội với mẹ vợ.

Nhưng không hiểu sao Vương Dao lại biết tin trước, lén lút sau lưng hắn bỏ tiền mua một suất làm việc cho Lý Hân, còn con trai Lý Quang Tông thì còn quá nhỏ, thế là suất xuống nông thôn rơi vào đầu Ôn Miểu.

Nhận được tin, Lý Văn Vũ đi đi lại lại trong nhà, sốt ruột đến nỗi làm vỡ cả cái chén.

Hắn không ngờ người đàn bà vốn luôn ngoan ngoãn kia lại dám tự ý gây chuyện lớn như vậy, lén dùng số tiền lớn trong nhà mua việc cho Lý Hân.

Vương Dao thì khóc lóc đáng thương, từng chữ từng câu kể với hắn những năm tháng khổ cực, nghe đến cuối cùng, Lý Văn Vũ cũng không phát giận nổi, chỉ đành chờ nhà họ Ôn đến dọn dẹp cục diện.

Nhưng hắn không ngờ mọi chuyện lại trôi qua thuận lợi đến thế, nhà họ Ôn không tới gây sự, Ôn Miểu đến làm ầm vài lần rồi cuối cùng vẫn đi xuống nông thôn.

Không còn Ôn Miểu ở Kinh thị, hắn tự biết nhà họ Ôn cũng không có lý do gì để nhìn chằm chằm hắn nữa, dạo này sống ở Kinh thị phải nói là như cá gặp nước.

Hắn dùng tiền dành dụm mua một căn nhà, đón cha mẹ lên thành phố ở cùng.

Lúc đến nhà, mẹ và cha hắn đang chơi với Lý Quang Tông.

Vợ chồng hắn đều rất xem trọng đứa con trai không dễ có được này, nuông chiều hết mực.

Lý Quang Tông được cho ăn đến mức mập tròn như quả bóng, trên người đầy mỡ, chạy nhảy một chút đã thở hổn hển.

Hôm nay là ngày cả nhà ăn cơm chung, ngay cả bốn người chị gái và anh rể của Lý Quang Tông cùng các chú bác cũng đều có mặt.

Nhà không lớn, chật kín người.

Nhị thúc đang gặm hạt dưa, thấy Lý Văn Vũ bước vào thì phì một tiếng nhổ vỏ hạt xuống đất, nước bọt bắn tung toé, lập tức cười hớn hở đứng dậy chào đón.

"Chà, Văn Vũ đến rồi à, bọn ta vừa nhắc tới ngươi đấy."

Nghe hắn nói vậy, mấy anh rể với chú bác cũng tranh nhau nịnh nọt:

"Đúng đó, người học tới cấp ba như nhà ta đúng là có tiền đồ, giờ đã làm tới chủ nhiệm Ủy ban Cách mạng rồi cơ mà."

"Cái nhà này mua khéo thật, tốt hơn hẳn nhà đất dưới quê bọn ta! Nhìn kìa, vừa to vừa bề thế!"

"Ta đã bảo rồi mà, thằng nhóc Văn Vũ nhà ta, sinh ra là có mệnh làm quan to, thấy ta nói đúng chưa!"

Nghe Lý tam thúc nói thế, những người khác trong bụng đều thầm trợn trắng mắt, ai chẳng biết hồi Lý Văn Vũ mới ở rể nhà họ Ôn, người xem thường hắn nhất chính là cái ông tam thúc này!

Nhưng Lý Văn Vũ lại bị mấy câu tâng bốc ấy làm cho lòng phơi phới, giả vờ khiêm tốn: "Đâu có đâu có, cũng thường thường thôi."

Hắn hả hê kéo ghế ngồi vào ghế chủ vị, ngoắc tay gọi: "Quang Tông qua đây, để cha bồng một cái."

Lý Quang Tông lại nhào vào lòng Vương Dao, còn làm mặt quỷ với hắn.

Thấy vậy, nhị tỷ phu cười nói: "Thằng nhỏ này nhìn tướng đã lanh lợi, sau này nhất định là người làm nên chuyện lớn!"

Mọi người cũng gật gù đồng tình, mấy người đàn ông nói chuyện với nhau, nước bọt bay tứ tung, đồ ăn còn chưa dọn lên mà đã cạn mấy ly, mặt mày đỏ bừng vì men rượu.

Nhóm đàn bà chen chúc trong căn bếp nhỏ nấu nướng, mấy đứa nhỏ thì chạy nhảy la hét ngoài sân.

Lý tam thúc lại nốc thêm một ly, tặc lưỡi chậc chậc.

Ánh mắt mơ màng nhìn Lý Văn Vũ, rõ ràng là đã hơi say.

Hắn lè nhè cất tiếng hỏi: "Văn Vũ à, sao không thấy đại cô nương nhà ngươi đâu? Gọi... gọi gì ấy nhỉ?"

"...Lý, Lý Miểu?!"

Nói đến chỗ cao hứng, hắn bật dậy: "Từng ấy năm rồi, cũng nên đổi lại họ về nhà họ Lý chứ, sao... sao không thấy con bé đâu? Ta nhớ nó xinh lắm mà!"

Nghe vậy, sắc mặt Lý Văn Vũ rõ ràng khó coi đi vài phần.

Thấy vậy, mọi người vội vàng đè Lý tam thúc xuống ghế.

"Thôi đi, ngươi say rồi! Ăn vài miếng đi đã."

Lý Văn Vũ uống một ngụm rượu, hờ hững nói: "Miểu Miểu không đến, bên nhà họ Ôn nhiều người thân lắm, đâu có thời gian đi với ta."

Lời vừa dứt, Lý tam thúc đập bàn một cái, lớn tiếng nói: "Con gái nhà ta, ta mặc kệ người thân gì! Ta bảo nó tới thì nó phải tới!"

Lúc này, Vương Dao từ bếp đi ra, bưng một dĩa thức ăn đặt lên bàn, giả vờ vô tình nhắc một câu: "Miểu Miểu đứa nhỏ đó không nghe lời, lão Lý nói gì cũng không quản nổi."

"Xuống nông thôn vài tháng thôi mà còn dính vào đồ nhà quê chân đất, lại còn là con gái!"

Nói xong, Vương Dao lập tức bịt miệng, quay sang nhìn Lý Văn Vũ.

Ấp úng nói: "Lão Lý, ta không cố ý, chỉ là vừa rồi trong lòng cứ nghĩ tới chuyện này."

Lý Văn Vũ lắc đầu, vùi đầu uống thêm một chén, tâm trạng nặng nề.

"Con nhóc đó, sớm muộn gì ta cũng phải dạy cho một trận nên thân."

"Dạy à? Ta thấy hôm nay chính là lúc thích hợp nhất! Nhà mình nhiều người như vậy, đảm bảo dạy dỗ cho ra trò!"

"Dính với đàn bà con gái, thật chẳng ra thể thống gì!"

Không ai canh chừng, Lý tam thúc lại bắt đầu nói sảng.

Lý tam thẩm đang núp ở một bên liền bước nhanh đến, tóm một nắm đậu phộng nhét vào miệng hắn.

"Im miệng đi, ăn đậu phộng cho bớt uống rượu lại."

Có điều, lời của Lý tam thúc lại nhận được không ít sự đồng tình, Lý phụ đứng bên cạnh nói: "Con nhóc đó bị nhà họ Ôn dạy hư rồi, rốt cuộc vẫn là máu mủ nhà họ Lý, phải để nhà họ Lý ta dạy lại."

Tam tỷ phu nhổ bãi nước bọt xuống đất: "Theo ta thấy, ánh mắt của Ôn Miểu cũng tệ thật, thích phải một con nhà quê, không biết còn tưởng là nhà họ Lý ta bạc đãi nàng."

"Một con quê mùa thì biết cái quái gì! Ta thấy vẫn nên giới thiệu cho nàng một nam đồng chí cho đàng hoàng, thôn ta còn có thằng Ngưu Tam chưa lấy vợ..."

"Đúng đó, làm gì có chuyện con gái thích con gái chứ."

Mấy người cứ thế liệt kê hết nam thanh niên trong thôn, chẳng ai nhận ra rằng những người bọn họ nói đến cũng chỉ là đám nhà quê chân đất, thậm chí còn là mấy tên xấu xí dưa vẹo táo nứt.

*

Quý Bạch Thanh cùng Ôn Miểu tới nhà máy hạt pha lê, lúc đến thì ba của Khương Duy đã đứng chờ sẵn ngoài cửa.

Sau khi chào hỏi nhau, ba Khương đưa hai người vào kho chọn hàng, mấy sọt hạt pha lê đủ hình dạng được bày ra, nhìn đến hoa cả mắt.

Ba Khương giới thiệu: "Đây đều là hàng có chút lỗi, có thể bán theo giá nội bộ, một xu một hạt, các ngươi cứ lựa kỹ một chút."

Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu nhìn một lúc, toàn chọn những hạt to, màu sắc rực rỡ, mấy loại này chắc chắn kết thành vòng thì rất đẹp.

Chọn hai túi, cân ký tính tiền xong, Quý Bạch Thanh cảm ơn ông rồi cùng Ôn Miểu xách đồ về nhà.

Trên đường, Ôn Miểu hỏi: "Lấy nhiều vậy, ngươi có chắc bán hết được không?"

Quý Bạch Thanh thành thật lắc đầu.

Buôn bán đồ trang sức chỉ là ý tưởng chợt lóe lên trong đầu, lại nhờ Ôn Miểu nói vài câu mới nảy ra cảm hứng, thật ra chưa từng làm thử.

Chủ yếu là sức mua ở thập niên bảy mươi cô vẫn chưa hiểu rõ, không thể như đời trước còn làm bảng biểu phân tích.

Nhưng mà ý tưởng này cũng xem như liều lĩnh, liều một phen biết đâu xe đạp biến thành xe máy~

Ôn Miểu bật cười, nàng cũng xách một túi nhỏ, toàn là những hạt nhỏ li ti, rảnh rỗi có thể xâu thành vòng tay hoặc vòng cổ.

Thấy môi nàng vẫn hơi tái nhợt, Quý Bạch Thanh hơi xót xa.

"Ngươi nên nghỉ ngơi ở nhà mới phải."

Cô vác đồ trên vai, định đưa tay đỡ lấy túi trong tay Ôn Miểu, lại bị nàng né tránh.

Ôn Miểu tránh tay cô rồi đổi tay xách, giọng có chút bất đắc dĩ.

"Ta đâu phải yếu đến mức không nhấc nổi, ở nhà riết chán muốn chết."

Quan trọng là, nàng muốn đi cùng Quý Bạch Thanh, không muốn để Quý Bạch Thanh mỗi lần vì tương lai của cả hai mà nỗ lực, nàng lại không thể ở bên cạnh người yêu.

Hai người nhanh chóng về đến nhà, bỏ đồ vào nhà kho, thay đồ rửa tay rồi Quý Bạch Thanh đi nấu cơm.

Nghĩ đến công hiệu thần kỳ của trứng rượu nếp, cô lại làm thêm một lần, còn nấu cả thịt xào măng và sườn hầm rong biển.

Lúc ăn trưa, cô gắp sườn với thịt cho vào chén Ôn Miểu, dặn dò: "Ăn nhiều thịt vào."

Nguồn cung thịt ở Kinh thị dồi dào hơn hẳn trấn Khê Ninh, mua cũng dễ hơn.

Quý Bạch Thanh rất nghi ngờ việc Ôn Miểu bị đau bụng kinh là do ăn rau quá nhiều, không chịu ăn thịt, nghĩ bụng sau này phải hầm nhiều thịt cho Ôn Miểu ăn mới được.

Con gái là phải ăn thịt, ăn trứng, uống sữa!

Cô lúc này còn đang nghĩ tới việc về thôn Vân Thủy đăng ký sữa cho Ôn Miểu.

Nghe đâu năm nay trong thôn bắt đầu nuôi dê, không biết có bán sữa dê không.

Nhưng cũng có thể tích trữ thêm đậu nành, làm từ đậu cũng được.

Vừa nghĩ, cô vừa không quên gắp đồ ăn cho Ôn Miểu.

Thấy chén mình chất đầy như núi, Ôn Miểu bất đắc dĩ mở miệng ngăn: "A Thanh, trong chén ta đủ rồi, ngươi đừng gắp nữa."

Quý Bạch Thanh giật mình hoàn hồn, gãi gãi mũi, rồi lại múc cho nàng một chén canh.

Buổi sáng theo Quý Bạch Thanh đi khắp nửa vòng Kinh thị, vốn thể chất Ôn Miểu đã yếu, ăn xong cơn buồn ngủ liền ập tới, không cần Quý Bạch Thanh thúc giục cũng đã leo lên giường, trùm chăn nghỉ ngơi.

Quý Bạch Thanh dọn dẹp chén đũa, rửa sạch sẽ rồi ra sân giặt mớ quần áo hôm qua của cả hai.

Giặt đồ xong là đến đống vải vụn.

Để tiết kiệm xà phòng, cô ném mấy quả bồ kết không tốn tiền vào, vò vò giặt giặt, cơ bản cũng tẩy được mùi lạ và vết bẩn trên vải.

Bận rộn giặt giũ suốt nửa buổi, nước lạnh làm tay cô đỏ ửng.

Cô xoa xoa tay, sưởi bên bếp lửa một lúc.

Sau đó Quý Bạch Thanh ra xem mấy gốc tường vi Ôn Miểu trồng trong sân.

Cô về không đúng thời điểm, chẳng được thấy cảnh tường vi nở rộ, hoa l đã tàn từ sớm, chỉ còn lại cành lá xanh run rẩy trong gió lạnh.

Dù Ôn Miểu nói năm nào cũng vậy, đông đến thì héo cũng không sao, nhưng nàng vẫn thấy xót, bèn dựng một mái che nhỏ ở đó, tránh cho gió tuyết làm gãy cành.

Sau khi quét tuyết trên mái xong, Quý Bạch Thanh định dọn nốt đống tuyết trong sân thì nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm.

Chỉ nghe thôi cũng biết không có ý tốt.

Cô nhíu mày, tựa chổi vào tường, bước lên mở cửa.

Cửa vừa mở, bên ngoài đứng chừng mười mấy hai chục người.

Quý Bạch Thanh đánh giá bọn họ một lượt, "Các ngươi là ai?"

Nói đến chuyện dạy dỗ Ôn Miểu, Lý tam thúc xung phong làm đầu, ăn xong liền dẫn đám người lảo đảo kéo đến.

Cả đám người ai nấy đều nồng nặc mùi rượu, nhìn chẳng khác gì đám lưu manh đầu đường.

Bọn họ đã chuẩn bị tinh thần là gặp Ôn Miểu thì sẽ dạy dỗ một trận, chẳng ngờ người ra mở cửa lại là gương mặt xa lạ.

Hơn nữa còn là——một người lạ xinh đẹp.

Ở nhà, Quý Bạch Thanh mặc cũng không nhiều, vừa làm việc xong nên người nóng, chỉ khoác đại áo ngoài lên áo len, gương mặt trắng ngần, cổ cao thon dài lộ trong gió lạnh, ánh mắt nhìn họ không mang cảm xúc, trông khí chất lạnh nhạt.

Lý tam thúc xoay đầu đi, lắp bắp nói: "Bọn ta đi nhầm nhà!"

Mấy người khác cũng sửng sốt, không ai lên tiếng.

Lý tam thúc lại ngẩng đầu nhìn nhìn, rõ ràng là không sai nhà mà?

Đúng lúc Quý Bạch Thanh định đóng cửa, hắn vội lớn tiếng: "Tìm Ôn Miểu! Ta là tam gia gia của nàng!"

Quý Bạch Thanh nhướng mày, lúc này mới liếc mắt nhìn vào đám đông, thấy Lý Văn Vũ đang trốn ở phía sau cùng.

Không biết có phải sợ cô đánh hay không, vừa chạm mắt cô thì cả người hắn run lên.

"Tìm Ôn Miểu có chuyện gì?" Quý Bạch Thanh thu ánh mắt lại, lạnh nhạt hỏi.

Lý tam thúc hừ lạnh một tiếng: "Nàng yêu đương con gái, mất mặt nhà họ Lý ta! Ta phải dạy nàng cho ra trò!"

Lời này vừa ra, mấy người khác cũng nhao nhao lên tiếng.

"Đúng vậy, con gái mà thích nhau là sao chứ."

"Nghe nói còn là con nhà quê, chậc chậc."

"Chắc là xuống nông thôn chịu không nổi, mới tính ở với con nhà quê để đỡ phải làm việc."

Nghe bọn họ nói thế, Quý Bạch Thanh khẽ bật cười.

Đại tỷ phu thấy vậy, không vui nói: "Ngươi cười cái gì, mau gọi Ôn Miểu ra đây! Bọn ta là trưởng bối, để bọn ta đứng ngoài cửa thế này, còn ra thể thống gì!"

Quý Bạch Thanh gật đầu: "Nàng đang ngủ, các ngươi muốn dạy dỗ —— hay là dạy dỗ ta đi?"

Ngay lúc vừa chạm mắt Quý Bạch Thanh lúc nãy, Lý Văn Vũ đã hối hận rồi.

Con nhỏ này ra tay tàn nhẫn thế nào hắn không lạ, về nhà hôm sau hắn còn chưa dậy nổi, phải để Vương Dao xin nghỉ giúp, nằm liệt hai ngày mới đỡ.

Nghe giọng điệu lạnh băng của Quý Bạch Thanh, da đầu hắn lập tức tê dại, lén kéo vợ con trốn mất.

Nhìn cả nhà hắn lén rút lui, Quý Bạch Thanh cười lạnh một tiếng.

Lý tam thúc đánh giá cô một lượt: "Ngươi? Ngươi là ai?"

Quý Bạch Thanh cúi đầu, thong thả xắn tay áo, chuẩn bị tiện hành động.

Khẽ mỉm cười với bọn họ, giọng có chút tiếc nuối:

"Ta à? Ta chính là con nhà quê, kẻ chân đất mà các ngươi nói đó."

Nghe vậy, Lý Nhị Nha người đến đây chỉ để xem Ôn Miểu xấu mặt, liền thét lên the thé: "Không... không thể nào!"

Không phải nói Ôn Miểu ở với một con nhà quê sao? Sao lại là cô gái thanh tú, có khí chất như trước mặt đây?

Không thể nào!

Trước đó nàng ta vẫn luôn ghen ghét vì Ôn Miểu điều kiện tốt, xinh đẹp, lại có tiền mua đủ loại quần áo, nghe Vương Dao nói nàng ở với một con nhà quê nên mới tới xem trò cười.

Kết quả cái gọi là con nhà quê lại không như tưởng tượng, thậm chí còn xinh hơn cả gái thành phố!

Không thể nào! Cái gì tốt cũng để Ôn Miểu gặp được hết là sao.

Nghe Quý Bạch Thanh nói xong, những người còn lại cũng sững sờ.

Phản ứng kịp rồi, bàn tay to bè của Lý tam thúc liền định vung lên tát cô: "Hóa ra là ngươi khiến Lý Miểu mất mặt nhà họ Lý ta!"

Cái tát còn chưa kịp vung xuống, Quý Bạch Thanh đã tóm lấy cổ tay hắn, sức lực mạnh tới mức như muốn nghiền nát xương cổ tay.

Chỉ một lát sau, Lý tam thúc đã đau đến tru tréo như heo bị chọc tiết: "A a! Buông tay!"

Quý Bạch Thanh vung tay hất hắn ra, gã đàn ông theo đà ngã phịch xuống đất.

Suýt nữa còn đụng vào giày cô.

Quý Bạch Thanh nhíu mày, lùi lại một bước.

"Thứ nhất, nàng tên là Ôn Miểu."

"Thứ hai, các ngươi tính là trưởng bối kiểu gì? Hộ khẩu nàng đã tách riêng, các ngươi đừng có mơ chiếm lợi."

"Thứ ba, nàng làm gì liên quan gì đến các ngươi?"

Ánh mắt cô đảo qua đám người, nở một nụ cười "thân thiện".

"Còn ai muốn dạy dỗ ta nữa không? Nhân lúc ta còn rảnh đây."

Lý Nhị Nha xoa mặt mình, là người đầu tiên lùi một bước.

Nhị tỷ phu thấy vậy, cảm thấy mất mặt, liền ưỡn ngực bước lên: "Ngươi tính là cái thá gì! Ôn Miểu còn chưa ra, gọi nàng ra xem nàng có nhận bọn ta là bà con không!"

Con gái rồi cũng phải gả đi, sau này nhà mẹ đẻ đông người thì mới có chỗ dựa.

Hắn không tin Ôn Miểu lại không nhận họ hàng.

Quý Bạch Thanh thấy hắn ưỡn ngực hùng hổ thì liếc mắt khinh thường, đang định ra tay đuổi người đi, khỏi quấy rầy Ôn Miểu nghỉ ngơi.

Ai ngờ còn chưa kịp ra tay, phía sau đã truyền đến giọng nữ mềm mại.

"Ta nhận các ngươi làm gì? Các ngươi tính là họ hàng gì của ta?"

Quay đầu nhìn lại, Ôn Miểu khoác áo ngoài, đứng cách đó không xa, mái tóc đen dài vén sang một bên, càng tôn lên gương mặt xinh đẹp diễm lệ, vẻ mặt không cảm xúc lại thêm phần sắc sảo.

Chương trước Chương tiếp
Loading...