Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
61.
Từ mùng hai đến trước mùng năm Tết, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu gần như không ra ngoài, ở trong cái ổ nhỏ của mình mà sống những ngày của riêng hai người.Những ngày này trên phố cũng không mấy náo nhiệt, vì nghỉ Tết nên gần như tất cả cửa hàng đều đóng cửa. May mà hai người họ đã mua sẵn mọi thứ cần thiết từ trước, chẳng thiếu món gì, tự nấu ăn ở nhà cũng không phiền gì mấy.Thỉnh thoảng họ sẽ sang nhà Ôn Hướng Vinh ăn ké một bữa, nhưng Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh đều sẽ phụ giúp làm việc.Lần đầu biết Ôn Miểu sau khi xuống nông thôn còn học được cả nấu ăn, Ôn Như Yên có hơi bất ngờ, dù sao trước kia nàng ở nhà thì mười ngón tay không dính nước xuân, không ngờ có ngày đại tiểu thư mảnh mai như vậy cũng biết nấu ăn.Ôn Miểu lật đảo món ăn trong chảo một cách thuần thục, ánh mắt còn mang vài phần đắc ý khi nhìn về phía Ôn Như Yên, nói: "Nấu ăn cũng không có gì khó."Không hề nhắc đến chuyện lúc mới xuống nông thôn đến nhóm lửa cũng không làm nổi.Ánh mắt Ôn Như Yên dịu dàng dừng lại trên người nàng, khen: "Trăn Trăn thật giỏi, Trăn Trăn nhà ta trưởng thành rồi."Một cô gái hơn hai mươi tuổi, lại bị khen là "trưởng thành rồi", Ôn Miểu hơi ngượng, vành tai đỏ bừng, múc món xào đã chín ra dĩa.Đến khi món ăn được bưng lên bàn, Ôn Hướng Vinh biết món nào là do Ôn Miểu làm thì cũng có chút kinh ngạc.Nếm một miếng, khóe mắt Ôn Hướng Vinh trễ xuống, đuôi mắt nở ra nếp nhăn mỉm cười."Trăn Trăn nhà ta trưởng thành rồi."Lời khen của mẹ con hai người cứ y như đúc.Mùng năm Tết, các cửa hàng trên phố dần dần mở cửa trở lại, hôm ấy cũng là một ngày nắng hiếm hoi, tuyết mỏng đã ngừng rơi, gió cũng dịu hẳn đi.Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu vốn đã nói sẽ cùng nhau ra ngoài dạo phố, liền chọn ngày này để đi.Đồ ở chợ dân sinh đầy đủ hơn nhiều so với hợp tác xã, hai người ngồi xe buýt đến đó.Tới nơi thì thấy trước chợ có không ít người qua lại.Diện tích cũng lớn hơn bất kỳ hợp tác xã nào mà Quý Bạch Thanh từng đến.Vừa bước vào mới phát hiện bên trong bày đủ thứ, các loại hàng hóa được phân loại gọn gàng, màu sắc cũng tươi sáng hơn nhiều so với trấn Khê Ninh.Vật dụng, vải vóc ở Khê Ninh đa số đều là màu đen, xám, xanh quân đội, nhìn một cái là thấy xám xịt một mảng, còn đồ ở chợ dân sinh thì rực rỡ sắc màu, khiến người ta hoa cả mắt.Thật ra hai người họ cũng không có gì cần mua, mọi thứ trong nhà đều đã chuẩn bị đủ cả, chủ yếu là đến đây để trải nghiệm.Ngoài đồ dùng học tập và sinh hoạt, chỗ này còn có cả những sạp văn vật cổ ngoạn.Quý Bạch Thanh tò mò nhìn mấy cái, nhưng chẳng có món nào trông thật sự quý giá, nhìn qua thấy đều bình thường.Ôn Miểu thấy chỗ bán đồ dùng văn hóa, nói một tiếng với Quý Bạch Thanh, định đi mua một cái khung kính.Quý Bạch Thanh vốn định đi cùng nàng, nhưng liếc thấy một món đồ trên sạp hàng liền sáng mắt lên, chủ động bảo Ôn Miểu đi trước.Sau khi Ôn Miểu rời đi, Quý Bạch Thanh cầm món đồ lên xem, vẻ mặt không đổi, thản nhiên hỏi chủ sạp: "Cái này bao nhiêu tiền?"Bà chủ sạp cười híp mắt: "Đồng chí trẻ đúng là có con mắt tinh đời! Đây là món đáng giá nhất trên sạp ta đó.""Không lừa già dối trẻ, chốt giá luôn, 88!"Nghe xong câu đó, Quý Bạch Thanh lập tức đặt món đồ trở lại sạp, không do dự mà quay người định bỏ đi.Chưa kịp bước, đã nghe thấy chủ sạp gọi giật lại:"Này này, nữ đồng chí, chẳng phải muốn mua sao? Sao lại đi rồi?"Quý Bạch Thanh cau mày: "Thím, giá thím vậy là đắt quá rồi đấy."Nghe vậy, thím nhìn trước ngó sau cẩn thận, thấy xung quanh không ai chú ý mới hạ giọng nói: "Đồng chí trẻ, món này để ở đây cũng chỉ phủ bụi thôi, nếu thật sự muốn mua thì 66! Bên ta không mặc cả bao giờ, thấy ngươi có vẻ hiền lành mới chịu bớt cho đấy.""Ngươi xem chất liệu này, hoa văn nổi này! Đẹp biết bao!"Mục đích đã đạt được, Quý Bạch Thanh định trả tiền ngay, móc túi ra mới nhớ tiền đều để Ôn Miểu cầm rồi.Cô bị ánh mắt cháy bỏng của bà chủ nhìn chằm chằm, khẽ ho một tiếng, đẩy món đồ về phía bà ta."Thím, cất trước giùm ta, ta đi tìm người yêu lấy tiền, lát nữa quay lại trả."Chủ sạp nheo mắt nghi ngờ nhìn cô: "Không phải ngươi không muốn mua nữa đấy chứ."Thời buổi này ai ra mua đồ mà không mang theo tiền?Quý Bạch Thanh gãi đầu: "Không phải đâu thím, ta không mang tiền theo, tiền ở chỗ người yêu rồi."Cô thiếu điều viết mấy chữ "vợ quản tiền" lên mặt rồi."Thật hả?" Bà chủ vẫn bán tín bán nghi, cứ tưởng là cô viện cớ không mua nữa.Quý Bạch Thanh sắp sửa giơ tay thề, cuối cùng thấy mặt cô đỏ lên vì sốt ruột, phất tay, miễn cưỡng đồng ý."Thôi được rồi, ngươi đi đi, ta giữ lại cho, nhưng nếu ngươi không quay lại mà có người khác hỏi mua thì ta bán luôn đấy."Quý Bạch Thanh gật đầu, đi tìm Ôn Miểu.Lúc ở thôn Vân Thủy, thời gian chuẩn bị bài giảng nhiều, còn phải chấm bài, mà thị lực của Ôn Miểu vốn đã không tốt, mấy tháng qua ít nhiều cũng bị cận thêm. Sau khi đến Kinh thị không lâu, nàng đã cùng Quý Bạch Thanh đến cửa hàng kính quốc doanh đo thị lực, cắt một cặp kính phù hợp, nhưng nàng không thích gọng kính lắm, nên giờ đang xem thử có gọng nào hợp hơn không.Lúc Quý Bạch Thanh tìm thấy nàng, Ôn Miểu đang cầm một chiếc kính gọng đen mảnh ngắm nghía, thấy Quý Bạch Thanh liền đưa cho cô xem: "Cái này thế nào?"Quý Bạch Thanh cầm lấy xem kỹ, rồi bảo Ôn Miểu đeo thử, cuối cùng gật đầu khen: "Đẹp."Ôn Miểu tháo kính xuống, cũng khá hài lòng.Nhưng nàng vẫn hơi lưỡng lự, lại cầm một chiếc gọng bạc đưa cho Quý Bạch Thanh xem: "Còn cái này?"Quý Bạch Thanh kiên nhẫn ở bên giúp nàng chọn lựa thêm một lúc, cuối cùng vẫn là mua chiếc đầu tiên.Nửa tiếng trôi qua, Quý Bạch Thanh mới nhớ ra chính sự còn chưa nói.Cô ho khẽ, nhỏ giọng: "Vợ ơi, đưa ta 70 đồng, ta muốn mua một món đồ.""Mua cái gì?" Ôn Miểu nhìn cô hơi kỳ lạ.Hình ảnh tiết kiệm của Quý Bạch Thanh đã ăn sâu vào tâm trí nàng, giờ đột nhiên đòi nhiều tiền như vậy, Ôn Miểu liền hỏi thêm một câu.Quý Bạch Thanh cau mày, có chút khó xử, cuối cùng vẫn không nói thẳng, chỉ làm nũng: "Vợ ơi vợ ơi, mau đưa cho ta đi, ta thực sự có việc gấp!"Thấy sắc mặt Ôn Miểu càng lúc càng nghi ngờ, Quý Bạch Thanh vội nói thêm: "Không phải làm chuyện xấu gì đâu!"Nhìn bộ dạng sốt ruột của cô, khóe môi Ôn Miểu cong lên, cuối cùng rút ra bảy tờ đại đoàn kết.Vừa định nói gì đó, Quý Bạch Thanh đã cầm lấy tiền, thoắt cái biến mất.Ôn Miểu: "..."Nhìn bàn tay trống trơn của mình, nghĩ đến ai kia đã len lỏi vào trong đám đông, Ôn Miểu nghiến răng.Biết vậy lúc nãy nên cùng đi với cô rồi mới đưa tiền.Người đâu mà lạ, lúc xin tiền thì dính lấy ngọt ngào, vừa có tiền xong chạy còn nhanh hơn ai hết.Trong lúc chờ Quý Bạch Thanh quay lại, Ôn Miểu đi dạo quanh, chọn thêm vài món đồ nhỏ.Không lâu sau, Quý Bạch Thanh lại chạy về, dừng trước mặt Ôn Miểu, thở hổn hển.Đợi cô bình tĩnh lại, Ôn Miểu mới dắt tay cô đi đến quầy thanh toán.Rời khỏi chợ dân sinh, Ôn Miểu mới quay sang hỏi: "Rốt cuộc là mua cái gì đó?"Quý Bạch Thanh nhét sâu món đồ vào trong, cười thần bí: "Bí mật, về nhà rồi ta nói~"Thấy cô như vậy, Ôn Miểu lại càng tò mò.Rốt cuộc là mua gì?Gần đó có một công viên nhỏ, hôm nay trời ấm, Quý Bạch Thanh nghĩ tới chuyện cùng Ôn Miểu đi dạo, liền kéo nàng vào.Công viên hôm ấy cũng không có cảnh sắc gì đặc biệt, mấy ngày tuyết đọng lại thành lớp mỏng phủ trên mặt đất.Giữa công viên có một con sông, vẫn chưa đóng băng, nước chảy cuồn cuộn phát ra tiếng róc rách, đứng bên bờ lại thấy ấm áp hơn nơi khác.Xung quanh lác đác có người, hai người họ đi về phía ít người, muốn tìm một chỗ yên tĩnh để thân mật với nhau một lúc.Vừa đứng dưới một gốc cây, tưởng rằng xung quanh không còn ai, Quý Bạch Thanh đang nắm tay Ôn Miểu đung đưa nhè nhẹ chưa kịp nói gì, chợt nghe thấy tiếng cãi vã không xa truyền đến."Lục Tễ, ngươi chẳng qua là một nữ nhân, lấy đâu ra tư cách tranh gia sản, ông nội từ lâu đã nói, sau khi ta trở về thì sản nghiệp sớm muộn cũng là của ta, ngươi đừng hòng thừa lúc ta không có mặt mà lấy lòng ông ấy, tất cả đều là vô ích, có tâm tư đó thì sớm đi lấy chồng cho rồi."Nghe đến đây, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu không hẹn mà cùng nhíu mày.May mà rất nhanh sau đó đã nghe thấy giọng nữ nhẹ nhàng bình thản đáp trả.Nàng nói rất lạnh nhạt, gần như không mang theo cảm xúc, trái lại khiến giọng nam kia nghe càng tức tối lồng lộn."Ông nội nói là ngươi sau khi xuống nông thôn rèn luyện có tiến bộ mới cho ngươi cơ hội, nhưng mấy ngày nay xem ra, đúng là không thấy ngươi có gì tiến bộ cả. So đo với ta làm gì, chi bằng sớm đi lấy lòng ông nội đi, mai mốt coi chừng có ngày bị đuổi ra khỏi nhà."Nghe đến đó, Quý Bạch Thanh nhướng mày, liếc mắt nhìn Ôn Miểu, trong ánh mắt rõ ràng có vẻ hóng chuyện.Có dưa kìa.Đang định tiếp tục nghe, không biết từ đâu xuất hiện một con mèo, dẫm lên lá khô phát ra tiếng lạo xạo, nghênh ngang bước qua trước mặt họ.Nghe thấy động tĩnh, người đàn ông kia lập tức cau mày, không còn tâm trí đôi co với Lục Tễ nữa, nghiêm giọng hỏi: "Ai đang nghe lén đấy? Ra đây!"Quý Bạch Thanh kéo Ôn Miểu bước ra, lúc này mới nhận ra một trong hai người kia cũng có chút liên quan với họ.Nhưng mối quan hệ này, cô cũng chẳng thiết tha gì.Cô vẫy tay với Lục Tễ: "Chào tỷ tỷ."Lục Tễ ngẩn người một thoáng, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu với hai người.Còn tên Lục Diên bên cạnh thì bị hai người hoàn toàn ngó lơ.Lục Diên hiển nhiên cũng không ngờ, Kinh thị lớn như vậy, thế mà lại gặp được Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu.Hắn cảm thấy thật xui xẻo.Lúc này còn bị hai người phớt lờ, trong lòng càng thêm nghẹn khuất.Hắn hạ giọng chất vấn: "Các ngươi sao lại nghe lén ở đó? Theo dõi ta à?"Quý Bạch Thanh bĩu môi, cười khẩy nói to với Ôn Miểu bên cạnh: "Người này đúng là mặt dày thật đó, không biết tự tin từ đâu mà ra, đúng là không biết xấu hổ."Ôn Miểu mỉm cười nhàn nhạt, nể mặt mà gật đầu một cái.Bị hai người châm chọc trong ngoài, lồng ngực Lục Diên phập phồng dữ dội, ánh mắt lại lần nữa rơi xuống người Lục Tễ."Lục Tễ, lại là trò của ngươi đúng không? Ngươi biết rõ ta ở nông thôn đã không ưa gì hai người họ, nên cố tình tìm họ tới?"Hắn đưa tay ra, chỉ về phía ba người bọn họ: "Được lắm, được lắm.""Ta là đàn ông, không thèm chấp các ngươi! Nhưng Lục Tễ, ngươi muốn giành vị trí của ta, nằm mơ đi!"Nói xong, Lục Diên chẳng buồn nhìn thêm một cái, xoay người sải bước rời đi.Chỉ còn ba người họ đứng yên tại chỗ, Quý Bạch Thanh xoa xoa thái dương, vẫn cảm thấy hơi khó hiểu, cuối cùng không nhịn được hỏi Lục Tễ một câu:"Tỷ, đệ của ngươi có phải đầu óc có vấn đề không?"Rõ ràng chỉ là tình cờ gặp, nhà ai bình thường lại đi nghĩ người ta theo dõi mình chứ!Có điều giữa họ và Lục Diên vốn chẳng hòa thuận, hắn suy bụng ta ra bụng người cũng không có gì lạ.Nghe Quý Bạch Thanh nói vậy, khóe môi Lục Tễ càng cong lên, nhẹ gật đầu: "Ta cũng cảm thấy có thể là vậy."Quý Bạch Thanh đánh giá Lục Tễ một lượt, phát hiện nàng chẳng giống Lục Diên chút nào, đúng như cái tên, Lục Tễ nhìn vào liền thấy dịu dàng như ngọc, thủ lễ biết tiết, khuôn mặt trái xoan cũng rất hòa nhã, không giống kiểu cao ngạo bẩm sinh như Lục Diên.Từ cuộc đối thoại vừa rồi cũng dễ nhận ra, hai tỷ đệ này đúng là chẳng hợp nhau chút nào.Quý Bạch Thanh xoa cằm, nghĩ bụng, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.Tính ra thì bọn họ và Lục Tễ cũng coi như có chút tình bạn rồi.Nghĩ vậy, cô nở nụ cười hòa nhã với Lục Tễ."Tỷ tỷ, ta tên là Quý Bạch Thanh, đây là người yêu của ta, Ôn Miểu. Bọn ta có quen đệ đệ của ngươi, Ôn Miểu là thanh niên trí thức cùng xuống nông thôn với hắn, còn ta thì là thôn dân bản địa."Lục Tễ nhìn sang Ôn Miểu, đưa tay ra bắt tay khách sáo với hai người."Đồng chí Ôn là cháu gái thủ trưởng Ôn, chuyện này ta có nghe qua."Đối phương không nhắc đến mình, nhưng Quý Bạch Thanh chẳng hề mất hứng, vẫn nhiệt tình trò chuyện vài câu, còn kể mấy chuyện mất mặt của Lục Diên ở thôn Vân Thủy."Tỷ tỷ, ngươi không biết đâu, Lục Diên từng rớt xuống hố phân, thối muốn chết. Nhưng ta thấy lúc đó mặt hắn cũng khó coi như thể ăn phải phân thật, không biết có thật là ăn vô rồi không nữa."...Lải nhải kể một tràng, trên mặt Lục Tễ cũng hiện lên chút ý cười không kìm được.Cuối cùng trước khi rời đi, Quý Bạch Thanh còn kéo Ôn Miểu lại xin Lục Tễ một phương thức liên lạc và địa chỉ nhận thư, tính sau này có cơ hội sẽ liên hệ lại.Có được thứ mình muốn, Quý Bạch Thanh tạm biệt Lục Tễ, dắt tay Ôn Miểu chuẩn bị bắt xe buýt về nhà.Đang đợi xe, Ôn Miểu mím môi nhìn Quý Bạch Thanh. Đối phương lúc này vẫn đang chăm chú nhìn tờ giấy mới ghi chép, không biết đang nghĩ gì, trông như đắm chìm trong suy tư."Có người vừa nói chuyện vui vẻ đến quên cả trời đất luôn rồi." Nàng nhẹ giọng nói một câu.Quý Bạch Thanh vừa nãy còn đang nghĩ làm sao lôi kéo Lục Tễ cùng mình chống lại Lục Diên, thoáng chốc không nghe rõ nàng nói gì, ngẩng đầu lên còn hơi ngơ ngác."Miểu Miểu, ngươi vừa nói gì cơ?"Ôn Miểu cắn môi, quay đầu đi không muốn để ý tới cô nữa."Không có gì." Nàng ỉu xìu trả lời.Tới nước này, có mù cũng biết là cô vợ nhỏ nhà mình đang giận rồi, Quý Bạch Thanh vừa mới đưa tay định kéo người vào lòng thì xe buýt lại đến đúng lúc.Quý Bạch Thanh đành nuốt lời dỗ dành xuống bụng, để Ôn Miểu lên xe trước.Hai người ngồi xuống ghế phía sau, chỗ không lớn, xe lại xóc nảy, hai vai khẽ đụng vào nhau.Quý Bạch Thanh định nắm tay nàng, bị né một lần thì lại kiên nhẫn câu lấy đầu ngón tay, cuối cùng tay hai người chạm vào nhau, được cô nắm trọn trong lòng bàn tay.Gần như thì thầm vào tai nàng, giọng Quý Bạch Thanh ôn hòa, hơi thở nóng ấm phả vào tai Ôn Miểu."Vừa rồi ngươi nói gì đó? Ta thực sự không nghe rõ, không phải cố tình đâu."Ôn Miểu không muốn nghe cô nói, liền dịch vào gần cửa sổ, ánh mắt nhìn ra ngoài, chỉ để lại một bên mặt thanh tú.Quý Bạch Thanh thầm tặc lưỡi.Lại giận rồi.Nghĩ lại chuyện vừa rồi, Quý Bạch Thanh cũng đoán được cô vợ hay ghen của mình vì chuyện gì mà giận.Giờ trên xe đông người, không tiện mở miệng, cô liền nắm lấy tay Ôn Miểu, xoa xoa mấy ngón tay mềm mại, nhẹ giọng dỗ dành: "Về nhà rồi ta dỗ ngươi."Tuy nghe thấy Quý Bạch Thanh nói vậy, nhưng Ôn Miểu vẫn rơi vào trạng thái nghi ngờ và bất an.Mắt nhìn ra ngoài không chớp lấy một lần, cuối cùng đến cay xè, nước mắt đọng nơi vành mắt.Nàng nhanh chóng rủ hàng mi xuống, không để Quý Bạch Thanh phát hiện.Chỉ khi cả hai xuống xe, đi được mấy bước, Quý Bạch Thanh mới phát hiện viền mắt Ôn Miểu đỏ lên.Lập tức chẳng còn tâm trí nghĩ gì nữa, Quý Bạch Thanh kéo nàng vào trong ngõ, dùng đầu ngón tay lau dưới mắt nàng, chẳng sờ thấy nước, nhưng đầu ngón lại bị giọt lệ rơi bất ngờ làm ướt.Quý Bạch Thanh thấy xót, rút chiếc khăn tay bằng lụa mềm vẫn luôn mang theo bên mình, lau nước mắt cho nàng.Khăn tay chất vải mềm mại không để lại dấu vết khi lướt qua da nàng. Vì lý do đó, Quý Bạch Thanh đã mua sẵn mấy cái để thay đổi dùng."Sao mà ấm ức? Là đang ghen hả?" Quý Bạch Thanh hỏi.Ôn Miểu cắn chặt môi, răng nanh cấn lên da, nước mắt trong veo lặng lẽ rơi xuống, chẳng chịu nói gì.Cánh tay bên người căng ra, gân xanh trên mu bàn tay lộ rõ.Quý Bạch Thanh nâng cằm nàng lên, ấn tay ngăn nàng cắn môi, cứu lấy đôi môi sắp bị cắn nát, cúi xuống hôn một cái, liếm lấy hạt máu rỉ ra, vị tanh lan trong miệng, nhưng cô vẫn vừa lau nước mắt cho nàng vừa tiếp tục.Bất lực xen lẫn xót thương chiếm thế thượng phong, Quý Bạch Thanh dỗ nàng, giọng nhẹ nhàng, ngọt ngào như mật."Trăn Trăn ngoan, đừng khóc nữa.""Ta thật sự không có ý gì với Lục Tễ, ta chỉ thích ngươi.""Quý Bạch Thanh chỉ thích Ôn Miểu, A Thanh chỉ thích Trăn Trăn, chỉ yêu Trăn Trăn, yêu Trăn Trăn nhất."Nói mấy câu như thế, nước mắt Ôn Miểu đúng là ngừng lại thật, nhưng đôi mắt màu hổ phách vẫn còn vương hơi nước, gò má cũng hơi đỏ."Ta nói nhiều với Lục Tễ như vậy chỉ để làm Lục Diên tức chơi thôi, ta đâu có bản lĩnh gặp người nào liền thích người đó chứ."Quý Bạch Thanh áp trán vào nàng, vốn cao hơn Ôn Miểu một chút, mà dường như mới ăn Tết xong lại lớn thêm tí nữa, gần như bao trùm nàng.Thật ra bây giờ cô cũng hơi hối hận, biết rõ Ôn Miểu nhạy cảm yếu đuối, lúc đó lẽ ra nên nghĩ thêm một chút, ít nhất nên thể hiện ân ái nhiều hơn trước mặt Lục Tễ, biết đâu Ôn Miểu còn đỡ tủi thân hơn.Nhưng cuối cùng vẫn là sợ Ôn Miểu xấu hổ.Thôi mặc kệ, dù sao cũng là lỗi của mình, Quý Bạch Thanh nhận hết.Cô đỡ lấy khớp gối Ôn Miểu, bế nàng lên kiểu công chúa.Bất ngờ mất trọng lực, Ôn Miểu khẽ kêu một tiếng, theo phản xạ ôm lấy vai cô.Nàng nhỏ giọng: "Ngươi làm gì vậy? Mau thả ta xuống!"Quý Bạch Thanh siết nàng chặt hơn: "Ta chọc Trăn Trăn giận rồi, phạt ta bế Trăn Trăn về được không?"Ôn Miểu giãy nhẹ mấy cái muốn xuống, nhưng Quý Bạch Thanh vẫn bế rất chắc. Đi ngang nhà Lý thẩm, vừa hay lại gặp bà ấy.Thấy Ôn Miểu rúc trong lòng Quý Bạch Thanh như con đà điểu, Lý thẩm lấy làm lạ."Tiểu Quý này, Miểu Miểu bị sao thế?"Quý Bạch Thanh cười nói: "Miểu Miểu bị trẹo chân, ta sợ nàng đi lại sẽ tổn thương gân cốt, nên không dám để nàng tự đi."Nghe vậy, Lý thẩm gật đầu tán đồng."Chấn thương chân không phải chuyện nhỏ đâu!""Về nhà xem có bị gì nặng không nhé!"Quý Bạch Thanh gật đầu, từ tốn ôm Ôn Miểu về nhà.Ôn Miểu vùi trong lòng nàng không chịu ló mặt, một phần vì xấu hổ. Nhưng phần khác, là vì nàng tham luyến vòng tay ấm áp của Quý Bạch Thanh.Vòng tay Quý Bạch Thanh lúc nào cũng ấm, mang theo hương thơm quen thuộc, mềm mại mà đáng tin cậy.Về đến nhà, dấu nước mắt trên mặt Ôn Miểu gần như đã lau sạch vào áo Quý Bạch Thanh, chỉ còn viền mắt đỏ ửng là nhìn ra nàng từng buồn.Quý Bạch Thanh đặt nàng xuống, rót nước nóng hâm sẵn ở bếp lò ra, lau mặt cho Ôn Miểu.Khăn mặt ấm nóng lau sạch gương mặt, khiến má nàng ửng lên màu hồng nhạt.Quý Bạch Thanh ngồi bên cạnh nàng, cúi đầu hôn lên khóe môi nàng, từng cái từng cái nhẹ nhàng.Hôn vài lần, Ôn Miểu thấy nhột muốn né.Quý Bạch Thanh quấn lọn tóc dài của nàng quanh ngón tay, xoay vòng."Tha lỗi cho ta chưa?"Ôn Miểu một lúc sau mới gật đầu, cuối cùng nói: "...Ta không phải giận ngươi."Chỉ là nàng vốn hay lo được lo mất, cho dù tình yêu Quý Bạch Thanh cho nàng có nhiều đến mức muốn tràn ra ngoài, nàng vẫn không an tâm.Hai mươi năm đầu đời, quá nhiều thứ nàng không thể nắm giữ, điều nàng sợ nhất chính là, làm cạn kiệt tình yêu và sự thích mà Quý Bạch Thanh dành cho nàng.Cho dù bây giờ Quý Bạch Thanh đang dỗ nàng, ôm nàng, thì sau này có khi nào lại mặc kệ nàng không?Nàng như vậy có phiền quá không?Tâm trạng không biết từ khi nào lại trầm xuống, Ôn Miểu cúi đầu, không dám nhìn vẻ mặt của Quý Bạch Thanh bên cạnh.Sợ sẽ nhìn thấy dù chỉ một chút thiếu kiên nhẫn.Quý Bạch Thanh dĩ nhiên không đoán ra được sự bất an ấy, thấy nàng lại như không muốn để ý mình, đành lấy món quà mua cho nàng ra trước.Là một mặt dây hình cá vàng, treo trên sợi dây đen, ngọc ấm trắng vốn dĩ lại mang theo một chút vàng cam ở phần đuôi.Cô lắc lư trước mặt Ôn Miểu, nói: "Đây là món ta mua hôm nay, vốn định về sửa lại chút rồi thử khắc gì đó, nhưng Trăn Trăn của ta lại không vui, nên ta đành lấy ra trước để dỗ dành."Cô nói: "Tiểu cá vàng trước đó là mẹ ngươi tặng, giờ vỡ rồi, vậy thay bằng cái ta tặng có được không? Cá vàng ta tặng thay mẹ ở bên cạnh ngươi."Ngọc cá vàng lắc lư giữa không trung, thấy Ôn Miểu không có phản ứng gì, Quý Bạch Thanh còn tưởng nàng không thích.Vừa định cất lại thì cá vàng đã bị Ôn Miểu đưa tay ra nhận lấy.Nàng sờ lên đường nét trên mặt ngọc, vì vẫn còn hơi ấm của Quý Bạch Thanh nên rất ấm tay.Ôn Miểu ngẩng đầu, không biết từ lúc nào đôi mắt lại ươn ướt.Nhìn ánh nước long lanh trong mắt nàng, mục tiêu ban đầu của Quý Bạch Thanh lại có thêm một điều.Cô muốn đôi mắt Ôn Miểu từ nay về sau không còn u sầu nữa.Môi hồng hơi hé ra, định nói gì đó, nhưng Ôn Miểu đã đi trước một bước, chỉnh lại tóc dài, để lộ cần cổ thon thả."A Thanh giúp ta đeo đi."Sợi dây đen lẩn khuất nơi cổ, con cá vàng mang theo nhiệt độ của Quý Bạch Thanh được cất giấu bên dưới lớp áo.Lúc này, lời vẫn chưa nói ra kia rốt cuộc cũng được Quý Bạch Thanh chính thức thốt lên:"Đồng chí Ôn Miểu, ta rất nghiêm túc hỏi ngươi một lần.Ngươi có nguyện ý kết hôn với ta, cùng ta đi đăng ký, xây dựng một mái nhà mới không?"