Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
60.
Hô hấp của Quý Bạch Thanh khựng lại trong chốc lát, cô đã nghĩ ra rất nhiều khả năng, cũng từng đoán xem rốt cuộc Ôn Miểu chuẩn bị món quà gì cho mình.Nhưng cô hoàn toàn không ngờ, món quà hôm nay cô nhận được lại quý giá đến thế.Ôn Miểu muốn trao tặng chính mình cho cô.Món quà của mình, tất nhiên là cô muốn tự tay tháo mở. Nhưng trước đó, Quý Bạch Thanh bước lên vài bước, cởi áo khoác đang mang hơi ấm cơ thể mình xuống, choàng lên bờ vai trắng như tuyết của nàng.Chiếc váy rất đẹp, hoàn hảo ôm lấy từng đường cong cơ thể, nhưng trong đêm đông thì lại hơi lạnh.Khi cảm giác ấm áp bao lấy thân thể, Ôn Miểu còn hơi mơ hồ, ngay sau đó, môi bị đau nhói.Quý Bạch Thanh cúi xuống cắn nhẹ môi nàng, trong đôi mắt nhìn nàng lộ rõ vẻ xót xa: "Trời lạnh thế này, sao ngươi lại ăn mặc ít như vậy?"Không đợi Ôn Miểu nói gì, cô đã hôn lên đôi môi đỏ ướt của nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng vẽ theo viền môi nàng, cuối cùng dịu dàng tách mở môi răng, quấn lấy đầu lưỡi đối phương.Tiếng nước khe khẽ vang lên trong phòng, lò than đang cháy rực, lửa than vút lên cao, độ ấm trong phòng theo đó mà tăng lên.Nhiệt độ cơ thể hai người cũng dần dần dâng cao, đôi môi đỏ ửng, gò má ửng hồng, xuân sắc lan tràn.Nụ hôn kết thúc, Ôn Miểu hé môi thở dốc yếu ớt, qua khe môi có thể thấy hàm răng trắng đều và đầu lưỡi đỏ hồng, trong đáy mắt phủ một tầng hơi nước mỏng.Nàng cảm thấy trong cơ thể như có lửa cháy, vừa nóng vừa ẩm.Quý Bạch Thanh vén áo khoác lên, chạm nhẹ lên vai nàng, cái lạnh ban nãy tan biến, được lớp vải dày bao phủ, cơ thể cũng ấm trở lại.Lúc này ánh mắt cô lần nữa dừng lại trên chiếc cổ trắng ngần của Ôn Miểu, nơi đó có một chiếc nơ bướm màu đỏ nổi bật, ánh lên sắc bóng mềm mại, vô cùng thu hút ánh nhìn.Không biết có phải cố tình hay không, ngón tay thon dài của cô lướt qua, cuối cùng móc lấy dải ruy băng buộc lỏng, quấn quanh đầu ngón tay mấy vòng, đỏ và trắng đan xen, đẹp rực rỡ đến kỳ lạ. (xét duyệt, chỗ này không có viết cái gì hết)Ngón tay cô chạm nhẹ lên chiếc cổ thiên nga mảnh mai, Quý Bạch Thanh cong mắt, dịu dàng nói: "Bây giờ... ta muốn bắt đầu tháo món quà của ta."Chạm vào đôi mắt đen nhánh bình tĩnh của cô, không hiểu vì sao Ôn Miểu lại hơi hồi hộp, cắn môi, rồi lại chầm chậm gật đầu.Cuối cùng chiếc nơ được tháo ra, dải lụa không bị vứt xuống, mà được dùng cho một chỗ khác.Người con gái bị đẩy ngã xuống giường, mái tóc dài xõa tung, tóc đen càng làm khuôn mặt hoa đào trắng mịn của nàng thêm phần kiều diễm.Dải lụa dài được quấn từng vòng từng vòng quanh cổ tay nàng, cuối cùng buộc thành một chiếc nơ xinh đẹp.Hai tay bị giữ lên đỉnh đầu, Quý Bạch Thanh cúi xuống môi nàng, khẽ thầm thì: "Trăn Trăn, ta muốn bắt đầu thưởng thức quà."Không nhận được đáp lại, nhưng Quý Bạch Thanh chẳng hề để tâm, môi cô khẽ hôn lên má Ôn Miểu, rồi trượt xuống dưới, từng đóa mai đỏ in lên làn da trắng như tuyết.Đôi mắt Ôn Miểu nhắm chặt, cảm nhận động tác của Quý Bạch Thanh, lông mi run lên khe khẽ, theo bản năng muốn đẩy người ra, nhưng tay đã bị thủ phạm trói chặt, không thể phản kháng.Chỉ có thể bất lực tiếp nhận.Không biết chạm trúng chỗ nào, eo Ôn Miểu khẽ run, bắp chân cũng bắt đầu rung nhẹ: "Ưm... A Thanh, A Thanh..." (xét duyệt, đây chỉ là đơn thuần trò chuyện)Quý Bạch Thanh ngẩng đầu, cả người vùi trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt."Được mà, Trăn Trăn."Ngón tay Quý Bạch Thanh thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, tròn trịa không sắc cạnh.Do làm việc nhà nông nhiều, đầu ngón tay cô có lớp chai mỏng, hơi thô ráp, thi thoảng lướt qua da Ôn Miểu sẽ để lại vết đỏ. Hai người trước nay chưa từng thử thật sự, lần này cô muốn Ôn Miểu hoàn toàn buông lỏng bản thân.Ôn Miểu bật khóc khe khẽ, lúc đầu còn cố giữ thể diện, sau đó chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, không nghĩ nổi gì nữa.Duy nhất có thể cảm nhận là từng điểm từng giọt người yêu trao lên người nàng. Nàng giống như một con mèo nhỏ đáng thương, bị một con mèo lớn đè dưới thân, mèo lớn vươn đầu lưỡi tinh tế liếm nhẹ từng chút một, không sót chỗ nào.Tuy đầu lưỡi của mèo lớn đã thu lại hết gai nhọn, nhưng lông trên khắp người mèo con đều bị liếm qua, từng sợi từng sợi dính chặt mùi hương của mèo lớn.Khi Quý Bạch Thanh ló đầu ra khỏi chăn, ánh mắt Ôn Miểu ngơ ngác nhìn vào khoảng không, ánh nhìn tan rã, lồng ngực phập phồng, trán phủ một lớp mồ hôi mỏng.Cô xót xa ôm Ôn Miểu vào lòng, hôn lên trán, lên chóp mũi nàng."Thương em bé." Ôn Miểu thút thít một tiếng, lông mi vẫn ướt, gương mặt đỏ ửng rực rỡ đến động lòng. (gì cũng chưa viết, chỉ là đại mỹ nhân quá xinh đẹp)Nàng khẽ nài nỉ: "Ưm... A Thanh, tháo dây trên tay ta ra..." (đơn thuần đối thoại yêu cầu)Quý Bạch Thanh nhìn sợi dây trên tay nàng, thật ra buộc không chặt, nhưng Ôn Miểu không còn chút sức lực, toàn thân mềm nhũn, tự nhiên không thoát ra nổi.Cô gỡ từng vòng dây ra, Ôn Miểu còn chưa kịp thở.Không biết từ khi nào, ngoài cửa sổ vang lên tiếng mưa rả rích, từng cánh hoa tường vi màu hồng ở góc tường bị mưa làm ướt. (ngoài cửa sổ đột nhiên trời mưa, đừng nghĩ nhiều)Hoa tường vi rất đẹp, có hồng, có trắng, có đỏ, không biết còn nhan sắc nào nữa, nhưng ở đây... ta không viết gì hết, xét duyệt buông tha ta được chưa?
Tường vi màu trắng đại biểu thuần khiết không tì vết, tường vi màu đỏ đại biểu một đời một kiếp, tường vi nơi này chỉ mang tính đại biểu, xét duyệt ngươi không cần hiểu sai.Trong phòng, Quý Bạch Thanh ôm Ôn Miểu vào lòng, hôn lên trán nàng."Có khoẻ không?"Ôn Miểu chưa nói được gì, nũng nịu rúc trong ngực Quý Bạch Thanh mà khóc.Nước mắt làm ướt vạt áo, Ôn Miểu mới từng chữ từng câu trách cô: "Ngươi quá đáng lắm, ta đã nói là không được... không được rồi mà..."Mỗi lần thế này, người kia đều rất mạnh mẽ, như một con báo cái, luôn muốn chứng minh địa vị của mình.Quý Bạch Thanh chột dạ trong chốc lát, vội dụi đầu nịnh nọt: "Ai bảo ngươi xinh quá làm gì."Khi ấy, biểu cảm của Ôn Miểu đẹp đến ngẩn ngơ, khiến cô không kiềm được muốn khi dễ."Ngươi mệt không? Ta đi lấy nước cho ngươi lau người."Lúc này Ôn Miểu lại chống người dậy, như đã lấy lại chút sức, tuy thân thể vẫn mềm nhũn, nhưng đôi mắt đào hoa đã lấp lánh nhìn cô.Quý Bạch Thanh bị nhìn đến nhíu mày: "Sao vậy?"Má Ôn Miểu đỏ rực, nằm sấp lên ngực cô, khẽ hỏi bên tai: "Ta cũng giúp ngươi, được không?"Nghe câu này, ngón chân Quý Bạch Thanh co lại, còn chưa kịp trả lời, Ôn Miểu đã tự mình ra quyết định.Quý Bạch Thanh bị đánh úp không kịp trở tay, có chút ngơ ngác.Lúc đầu óc choáng váng, điều duy nhất cô nghĩ là, đúng là tự dọn sẵn cục đá đập chân mình.Ôn Miểu chui ra ngoài, hôn cô, có vài phần nhão nhão dính dính. Nàng làm nũng: "Mệt mỏi quá."Không thấy Quý Bạch Thanh đáp, nàng ngẩng đầu tò mò hỏi: "Cảm giác thế nào?""Rất thích..." Gò má Quý Bạch Thanh đỏ ửng.Được câu trả lời, Ôn Miểu đắc ý cong môi.Nàng biết mà!Nằm trên ga giường ẩm ướt một lúc, Quý Bạch Thanh tùy tiện mặc đồ, thay bộ ga trải giường mới, lại đi lấy nước, lau sạch thân thể cả hai người.Giống như hai con thú nhỏ sưởi ấm cho nhau, ôm nhau rúc trong chăn, cả chiếc giường được hơi ấm bao phủ, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.Một đêm ngủ rất say, thân thể nặng trĩu, ý thức cũng vậy.Hôm sau, Quý Bạch Thanh dậy muộn hơn thường ngày, giơ cổ tay nhìn giờ, đã gần chín giờ.Tay trái hơi tê, cô xoa xoa, cúi đầu nhìn Ôn Miểu đang ngủ yên trong ngực, vô thức cong mắt cười.Bắp đùi vẫn hơi mỏi, đắp chăn cho Ôn Miểu xong, Quý Bạch Thanh khoác áo nghỉ bên giường một lúc, sau đó mới đi dép ra ngoài rửa mặt.Lò sưởi cháy cả đêm vẫn còn lửa, Quý Bạch Thanh thêm than mới, đun nước ấm lau mặt, làm ướt khăn rồi trở lại phòng lau mặt cho Ôn Miểu.Ôn Miểu ngủ rất say, chắc tối qua quá mệt, bị giày vò một trận vẫn chưa tỉnh.Quý Bạch Thanh đến tiệm ăn quốc doanh mua mì, rồi qua trạm lương thực mua ít đồ, xong xuôi mới gọi Ôn Miểu dậy.Ôn Miểu lơ mơ bị mặc thêm áo khoác, toàn thân được bọc kín ấm áp, Quý Bạch Thanh vỗ vỗ lưng nàng."Mau dậy ăn sáng, không thôi mì nở hết."Chân Ôn Miểu vẫn mỏi, chạm đất liền mềm.Nàng giang tay ra với Quý Bạch Thanh, giọng mè nheo: "Bế ta."Thật là làm nũng dính người. Quý Bạch Thanh đỡ mông bế nàng lên, đợi nàng rửa mặt xong mới đặt ngồi trước bàn.Khuấy tô mì trước mặt, hít hương thơm nồng của mì, Ôn Miểu vì quá mệt hôm qua nên giờ thèm ăn, ăn sạch một tô.Rửa xong hộp cơm, nhìn rau củ còn trên bếp, Ôn Miểu xót vợ, nói: "Hôm nay ta với ngươi về nhà bà ăn cơm đi."Quý Bạch Thanh không hiểu ẩn ý, còn hơi nghi hoặc.Liền nghe Ôn Miểu nói: "Ta sợ ngươi mệt."Ánh mắt nàng dừng trên tay Quý Bạch Thanh.Quý Bạch Thanh giật giật khóe miệng: "... Cũng không mệt, đêm qua ngươi có cho ta làm nhiều đâu."
Người thật sự mệt còn không biết là ai đâu.Ôn Miểu lườm cô một cái, đúng là tối qua nàng hơi căng thẳng, dù sao chuyện chưa từng trải qua quá kích thích với nàng, thêm một lần nữa e rằng nàng sẽ hỏng mất."Không được nói."Ngươi không muốn nghe thì không ai được nói, Quý Bạch Thanh hiểu ý, im lặng nghe theo lời Ôn Miểu: "Được, chúng ta có thể đến nhà bà, nhưng...ngươi đi nổi không đó?"Hiện giờ toàn thân Ôn Miểu đều mềm nhũn, sắc hồng trên mặt còn chưa lui xuống.Nào có dáng vẻ gì là đi nổi.Nàng trừng mắt nhìn Quý Bạch Thanh một cái đầy ấm ức, nói: "Đều tại ngươi.""Được được được, đều tại ta. Vậy ta cõng ngươi, chịu không?""Không đi nữa." Ôn Miểu chu môi.Nhưng Quý Bạch Thanh lại lập tức ngồi xổm xuống trước mặt nàng, giọng mang chút dỗ dành: "Được rồi, ta không mệt, ngươi leo lên đi, ta cõng ngươi qua đó."Tay Ôn Miểu chống lên lưng cô, vẫn còn do dự."Thật sự không mệt sao?"Quý Bạch Thanh không nhiều lời, kéo tay nàng để nàng tựa lên lưng mình, sau khi ôm lấy chân nàng, thì cõng Ôn Miểu đi một vòng thật vững vàng."Giờ tin rồi chứ?"Ôn Miểu ngồi trên lưng cô tò mò nhìn quanh bốn phía, cuối cùng giọng làm nũng vang lên: "Tin rồi, tin rồi! Đặt ta xuống trước đi, chúng ta mang chút đồ qua đó!"Hôm nay là mùng một Tết, ra ngoài thì hầu như nơi nào cũng đóng cửa.Cõng Ôn Miểu đến nhà họ Ôn, đến nơi mới đặt nàng xuống.Dáng đi của Ôn Miểu vẫn hơi kỳ lạ, vừa vào nhà đã ngồi xuống ghế sofa.Ngồi xuống bên cạnh nàng, trong tay Quý Bạch Thanh lập tức được nhét cho một miếng hồng khô.Hồng khô màu cam đỏ, mềm dẻo thơm ngọt.Xé đôi chia cho Ôn Miểu, hai người cùng ăn một miếng.Mùng một Tết, cả nhà cũng cần quây quần ăn một bữa cơm. Buổi trưa do Ôn Như Yên nấu, Quý Bạch Thanh không nghỉ ngơi như Ôn Miểu mong muốn, ngược lại còn vào bếp phụ giúp.Trong phòng khách chỉ còn lại hai bà cháu Ôn Miểu và Ôn Hướng Vinh.Thấy Ôn Miểu chống cằm lim dim buồn ngủ, Ôn Hướng Vinh hỏi: "Buồn ngủ thế kia? Đêm qua đi ăn trộm à?"Nghe vậy, Ôn Miểu lập tức tỉnh táo hơn chút, hai gò má ửng đỏ, nàng cố ra vẻ bình tĩnh:"Mùa đông là vậy đó, lúc nào cũng muốn ngủ."Ôn Hướng Vinh không nói gì, ánh mắt dừng lại ở chiếc cổ không còn quàng khăn của nàng.Lại thình lình buông một câu: "Cổ có vết kìa."Ôn Miểu nhịn không đưa tay che cổ, "... Trời mùa đông mà trong phòng ta bên kia còn có muỗi."Ôn Hướng Vinh bật cười, giọng đầy ẩn ý: "Vậy con muỗi đó đúng là độc thật."Lần này thì Ôn Miểu thật sự giận rồi."Bà nội, bà đã biết chuyện thì đừng chọc ta nữa!""Hừ," Ôn Hướng Vinh gõ ngón tay lên bàn, "Hai ngươi định bao giờ kết hôn? Về lại Tiêu Nam là cưới ngay, nghe chưa?"Lại hối chuyện cưới, Ôn Miểu thấy hơi đau đầu."Bà nội, bọn ta đâu có gấp, khi nào thích hợp thì tự khắc sẽ cưới thôi.""Ngược lại, sao bà gấp vậy chứ?"Ôn Hướng Vinh thở dài: "Ta chăm sóc ngươi lớn lên, ngươi kết hôn, có người thương, có người chiều, nhiệm vụ của ta cũng coi như hoàn thành.""Tiểu Quý là người tốt, ánh mắt ngươi quả không sai."Nghe vậy, Ôn Miểu lập tức đắc ý hẳn lên, hừ một tiếng: "Ta đã nói rồi mà, A Thanh rất tốt!"Nhìn cháu gái không có tiền đồ như vậy, Ôn Hướng Vinh cũng chẳng biết nói gì, cuối cùng vẫn không nhịn được thêm một câu: "Nhưng dù Tiểu Quý có tốt, ngươi cũng đừng chuyện gì cũng kể với nàng, tiền nong, tem phiếu các thứ phải giữ kỹ lấy."Ôn Miểu gật đầu: "Bà nội, tiền A Thanh kiếm đều là để cho ta, ngươi yên tâm đi, nàng không phải loại người như Lý Văn Vũ đâu."Nghe vậy Ôn Hướng Vinh hơi sững người, vẻ mặt cũng trở nên yên lòng hơn.Vậy thì cũng tốt, Trăn Trăn tìm được người yêu nàng, ít nhất vài năm tới sẽ không bị mình ảnh hưởng.Ăn trưa xong, cả hai lại ngủ một giấc trưa trong phòng khách, tinh thần của Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh đều tốt hơn nhiều.Thấy vậy, Ôn Hướng Vinh nói: "Hai đứa cùng nhau đi thăm Linh Nguyệt đi, nói chuyện với nàng một chút."Ôn Miểu gật đầu, dắt tay Quý Bạch Thanh ra ngoài.Mộ của Ôn Linh Nguyệt nằm ở vùng ngoại thành, phải đổi hai tuyến xe buýt mới tới nơi.Ôn Miểu quen đường quen lối tìm được phần mộ, quét sạch tuyết trước bia, lại dùng khăn tay lau sạch mặt đá, Quý Bạch Thanh đưa nhành mai trắng trong tay cho nàng, cuối cùng được đặt lên trước mộ.Quý Bạch Thanh nhìn bức ảnh đen trắng trên bia, Ôn Linh Nguyệt trông rất giống Ôn Miểu, so với Ôn Miểu thì có phần thanh lãnh kiêu ngạo hơn, giống hệt đóa mai trắng trong tuyết.Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh tay đan tay, đứng trước mộ."Mẹ, ta đến thăm ngươi, lâu rồi không đến, không biết ngươi có giận không.""Người bên cạnh là người ta yêu, chúng ta đã bên nhau mấy tháng rồi, rất hạnh phúc, sắp kết hôn nữa."Ôn Miểu mỉm cười nhìn Quý Bạch Thanh một cái, ánh mắt cong cong, chia sẻ niềm vui với Ôn Linh Nguyệt: "Mẹ, ta hiện giờ sống rất hạnh phúc, mong ngươi ở bên kia cũng hạnh phúc."Nói xong những điều muốn nói, nàng đẩy nhẹ Quý Bạch Thanh.Quý Bạch Thanh nhìn ảnh trên bia, dịu giọng: "Mẹ, ta là Quý Bạch Thanh, là người yêu của Trăn Trăn, ta sẽ đối xử tốt với nàng, luôn luôn tốt với nàng. Ngươi đừng lo cho nàng, đã có ta chăm sóc nàng rồi."Vừa dứt lời, bầu trời vốn trong sáng lại lất phất rơi tuyết.Tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, gió cuốn phất qua má, như có ai khẽ chạm. Trên mi, trên tóc đều lấm tấm hoa tuyết.Trước khi rời đi, hai người cùng quỳ xuống trước mộ, dập đầu ba cái.Gió tuyết dần tan, họ tay nắm tay, cùng quay trở về.Lúc quay về thì cơm tối cũng đã gần xong.Ôn Tri Ý đem đồ ăn lên bàn, thấy Ôn Miểu hai người trở lại, hỏi: "Gặp tỷ tỷ rồi à?"Ôn Miểu gật đầu, Ôn Tri Ý mới nói: "Vậy thì tốt, sớm định ngày kết hôn, đừng học theo tiểu cô của các ngươi."Ôn Như Yên nghe vậy chỉ cười bất đắc dĩ.Ôn Hướng Vinh thì tỏ vẻ đồng tình: "Dù nam hay nữ, ngươi cũng phải mang một người về nhà cho ta xem mặt chứ."Ôn Như Yên dịu dàng trả lời: "Chuyện này phải tùy duyên, không gấp được đâu."Ôn Như Yên nhỏ hơn Ôn Tri Ý các nàng tám tuổi, giờ cũng mới ba mươi, đặt trong đời sau thì độ tuổi này chẳng phải lớn lắm đâu.Quý Bạch Thanh có ấn tượng rất tốt với tiểu cô dịu dàng này, cũng giúp đỡ nói: "Đúng đó, càng vội càng chẳng được gì."Nói thì nói vậy, nhưng Ôn Hướng Vinh cũng không quá sốt ruột, Ôn Như Yên có công việc ổn định, tìm được người phù hợp chỉ là chuyện sớm muộn.Ánh mắt của Ôn Như Yên cũng cao lắm.Cả nhà hòa thuận vui vẻ ăn hết bữa cơm, ăn xong Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu đứng bên cửa sổ.Ngoài cửa tối đen đặc quánh, thật sự chẳng có gì để xem.Nhưng Quý Bạch Thanh ở cùng Ôn Miểu cũng không nhìn phong cảnh ngoài cửa, chỉ nhỏ giọng trò chuyện, cô kéo tay Ôn Miểu, nhét vào túi áo mình giữ ấm.Bỗng dưng Quý Bạch Thanh nhớ ra chuyện gì đó, giọng hạ thấp thêm chút nữa, nhìn quanh, thấy không ai để ý mới dám hỏi:"Loại thuốc đó... tiểu cô có không?"Ôn Như Yên là bác sĩ, chắc sẽ có loại thuốc đó chứ?Lúc đầu Ôn Miểu còn chưa hiểu, cuối cùng chú ý thấy ánh mắt Quý Bạch Thanh rơi vào đâu, mặt nàng lập tức đỏ bừng."Không, không biết!"Ôn Miểu cảm thấy không thể tiếp tục ở cạnh người này nữa, rút tay ra, cuối cùng chạy tới bên lò sưởi.Quý Bạch Thanh bĩu môi, nghĩ bụng: đã vậy thì cô phải tự mình hỏi thôi.Cô cũng lại ngồi cạnh Ôn Miểu, đợi người rời đi gần hết, trước mặt Ôn Miểu, cô kéo Ôn Như Yên ra một bên."Cô cô, ngươi có loại thuốc đó không?""Chính là loại thuốc sau khi xong việc ấy."Quý Bạch Thanh cũng hơi xấu hổ, nhưng nghĩ đến Ôn Miểu, vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.Nghe vậy Ôn Như Yên ngẩn người, vừa hiểu ra thì quay đầu nhìn Ôn Miểu một cái.Ánh mắt chạm nhau, Ôn Như Yên mỉm cười.Bảo sao hôm nay nhìn dáng đi của Ôn Miểu kỳ cục thế, quan trọng là cả người trông có vẻ mặn mà thành thục."Có, ta đi lấy vài lọ cho các ngươi."Nói xong liền quay vào phòng, Quý Bạch Thanh dựa bên chờ. Cuối cùng cô xách năm hộp nhỏ rời đi, vẻ mặt mãn nguyện.Trên đường về, Ôn Miểu không để Quý Bạch Thanh cõng nữa.Hai người đi trước sau, đèn đường kéo dài bóng cả hai, Ôn Miểu đi sau dẫm lên bóng của cô.Quý Bạch Thanh dừng lại, quay đầu nhìn nàng bất đắc dĩ."Còn giận à?"Ôn Miểu bị bắt quả tang, giấu tay ra sau, mím môi, má phồng phồng đầy tức giận."Ngươi nói vậy với cô, chắc cô biết hết rồi."Nàng hơi không vui.Quý Bạch Thanh nắm lấy tay nàng, dùng nhiệt độ của mình sưởi ấm, dịu dàng dỗ: "Được rồi, có phải chuyện gì mất mặt đâu, cô ngươi chắc cũng thấy nhiều rồi.""Đừng ngại nữa."Cô nói: "Thật ra ta cũng xấu hổ lắm, ừm... không đến nỗi mặt dày như ngươi nghĩ đâu."Ôn Miểu lại lườm cô, sửa lại lời: "Ngươi mới không mặt dày, ngươi chỉ là lo cho ta thôi."Trong mắt nàng, Quý Bạch Thanh là người tốt nhất, không cho phép tự nói xấu chính mình.Quý Bạch Thanh bật cười: "Được rồi, biết ta lo cho ngươi, vậy giờ ngươi hết giận rồi chứ?"Ôn Miểu ngượng ngùng đáp một tiếng, chủ động móc tay cô.Con đường đã được dọn sạch, giờ chỉ phủ một lớp tuyết mỏng, bước lên phát ra tiếng lộp bộp nặng nề.Hai người để lại một hàng dấu chân, kịp trở về nhà trước mười giờ.Bếp lò còn đang đun nước, lúc này sờ vào vẫn nóng.Đổ ra vừa vặn nhiệt độ ngâm chân không cần pha nước lạnh.Chân vừa ấm lên, cái lạnh toàn thân cũng tan đi kha khá.Lên giường rồi, Quý Bạch Thanh ra hiệu Ôn Miểu cho mình xem hoa hải đường.Hoa hải đường vẫn tươi tắn như tối qua, cánh hoa hơi khép lại.Thuốc mỡ trong suốt vừa thoa lên liền tan.Bất quá là chuyện trong mấy phút, cánh hoa lại ướt át.Lần này Quý Bạch Thanh kiềm chế lại, đậy lọ thuốc, đắp chăn cho Ôn Miểu, rồi đi mở cửa sổ một khe nhỏ, chui vào chăn, ôm nàng vào lòng."Ngủ đi."Ôn Miểu vặn vẹo trong lòng cô, có vẻ không muốn ngủ.Nàng hỏi: "Ngươi không cần bôi thuốc sao?""Hình như tối qua vô ý đụng trúng một cái." Giọng Ôn Miểu mang theo vài phần vô tội.Quý Bạch Thanh nhắm mắt cười khẽ: "Thì ra là vô ý, ta còn tưởng ngươi trả đũa, cố tình làm."Ôn Miểu hừ nhẹ: "Sao có thể, thật sự là không cố ý, lần sau ta nhất định sẽ cẩn thận hơn."Quý Bạch Thanh lần đầu cảm thấy Ôn Miểu hơi phiền, học theo nàng thường ngày, bịt miệng nàng lại."Đừng có mơ có lần sau nữa, ngoan ngoãn ngủ đi, bằng không ta lại muốn nhìn xem hoa."Nghe vậy, Ôn Miểu lập tức ngậm miệng.Quý Bạch Thanh tưởng nàng đã ngoan, buông tay ra, chuẩn bị ngủ, lại nghe Ôn Miểu hỏi:"Vợ, thật không cần ta bôi thuốc cho à?""......" Đây là lần đầu tiên Ôn Miểu gọi cô là "vợ".Quý Bạch Thanh đỡ không nổi, nằm thẳng ra như cá khô, giọng hơi kiệt sức: "Ngươi vui là được."Ôn Miểu bật dậy, bật đèn, lúc bôi thuốc còn nhẹ nhàng thổi, so chiều dài ngón tay của mình với Quý Bạch Thanh.Kết quả cuối cùng là, vì bị Ôn Miểu lung tung trêu chọc, Quý Bạch Thanh nhịn không nổi nữa, lại đè nàng xuống "cắm hoa" thêm lần nữa.
Tường vi màu trắng đại biểu thuần khiết không tì vết, tường vi màu đỏ đại biểu một đời một kiếp, tường vi nơi này chỉ mang tính đại biểu, xét duyệt ngươi không cần hiểu sai.Trong phòng, Quý Bạch Thanh ôm Ôn Miểu vào lòng, hôn lên trán nàng."Có khoẻ không?"Ôn Miểu chưa nói được gì, nũng nịu rúc trong ngực Quý Bạch Thanh mà khóc.Nước mắt làm ướt vạt áo, Ôn Miểu mới từng chữ từng câu trách cô: "Ngươi quá đáng lắm, ta đã nói là không được... không được rồi mà..."Mỗi lần thế này, người kia đều rất mạnh mẽ, như một con báo cái, luôn muốn chứng minh địa vị của mình.Quý Bạch Thanh chột dạ trong chốc lát, vội dụi đầu nịnh nọt: "Ai bảo ngươi xinh quá làm gì."Khi ấy, biểu cảm của Ôn Miểu đẹp đến ngẩn ngơ, khiến cô không kiềm được muốn khi dễ."Ngươi mệt không? Ta đi lấy nước cho ngươi lau người."Lúc này Ôn Miểu lại chống người dậy, như đã lấy lại chút sức, tuy thân thể vẫn mềm nhũn, nhưng đôi mắt đào hoa đã lấp lánh nhìn cô.Quý Bạch Thanh bị nhìn đến nhíu mày: "Sao vậy?"Má Ôn Miểu đỏ rực, nằm sấp lên ngực cô, khẽ hỏi bên tai: "Ta cũng giúp ngươi, được không?"Nghe câu này, ngón chân Quý Bạch Thanh co lại, còn chưa kịp trả lời, Ôn Miểu đã tự mình ra quyết định.Quý Bạch Thanh bị đánh úp không kịp trở tay, có chút ngơ ngác.Lúc đầu óc choáng váng, điều duy nhất cô nghĩ là, đúng là tự dọn sẵn cục đá đập chân mình.Ôn Miểu chui ra ngoài, hôn cô, có vài phần nhão nhão dính dính. Nàng làm nũng: "Mệt mỏi quá."Không thấy Quý Bạch Thanh đáp, nàng ngẩng đầu tò mò hỏi: "Cảm giác thế nào?""Rất thích..." Gò má Quý Bạch Thanh đỏ ửng.Được câu trả lời, Ôn Miểu đắc ý cong môi.Nàng biết mà!Nằm trên ga giường ẩm ướt một lúc, Quý Bạch Thanh tùy tiện mặc đồ, thay bộ ga trải giường mới, lại đi lấy nước, lau sạch thân thể cả hai người.Giống như hai con thú nhỏ sưởi ấm cho nhau, ôm nhau rúc trong chăn, cả chiếc giường được hơi ấm bao phủ, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.Một đêm ngủ rất say, thân thể nặng trĩu, ý thức cũng vậy.Hôm sau, Quý Bạch Thanh dậy muộn hơn thường ngày, giơ cổ tay nhìn giờ, đã gần chín giờ.Tay trái hơi tê, cô xoa xoa, cúi đầu nhìn Ôn Miểu đang ngủ yên trong ngực, vô thức cong mắt cười.Bắp đùi vẫn hơi mỏi, đắp chăn cho Ôn Miểu xong, Quý Bạch Thanh khoác áo nghỉ bên giường một lúc, sau đó mới đi dép ra ngoài rửa mặt.Lò sưởi cháy cả đêm vẫn còn lửa, Quý Bạch Thanh thêm than mới, đun nước ấm lau mặt, làm ướt khăn rồi trở lại phòng lau mặt cho Ôn Miểu.Ôn Miểu ngủ rất say, chắc tối qua quá mệt, bị giày vò một trận vẫn chưa tỉnh.Quý Bạch Thanh đến tiệm ăn quốc doanh mua mì, rồi qua trạm lương thực mua ít đồ, xong xuôi mới gọi Ôn Miểu dậy.Ôn Miểu lơ mơ bị mặc thêm áo khoác, toàn thân được bọc kín ấm áp, Quý Bạch Thanh vỗ vỗ lưng nàng."Mau dậy ăn sáng, không thôi mì nở hết."Chân Ôn Miểu vẫn mỏi, chạm đất liền mềm.Nàng giang tay ra với Quý Bạch Thanh, giọng mè nheo: "Bế ta."Thật là làm nũng dính người. Quý Bạch Thanh đỡ mông bế nàng lên, đợi nàng rửa mặt xong mới đặt ngồi trước bàn.Khuấy tô mì trước mặt, hít hương thơm nồng của mì, Ôn Miểu vì quá mệt hôm qua nên giờ thèm ăn, ăn sạch một tô.Rửa xong hộp cơm, nhìn rau củ còn trên bếp, Ôn Miểu xót vợ, nói: "Hôm nay ta với ngươi về nhà bà ăn cơm đi."Quý Bạch Thanh không hiểu ẩn ý, còn hơi nghi hoặc.Liền nghe Ôn Miểu nói: "Ta sợ ngươi mệt."Ánh mắt nàng dừng trên tay Quý Bạch Thanh.Quý Bạch Thanh giật giật khóe miệng: "... Cũng không mệt, đêm qua ngươi có cho ta làm nhiều đâu."
Người thật sự mệt còn không biết là ai đâu.Ôn Miểu lườm cô một cái, đúng là tối qua nàng hơi căng thẳng, dù sao chuyện chưa từng trải qua quá kích thích với nàng, thêm một lần nữa e rằng nàng sẽ hỏng mất."Không được nói."Ngươi không muốn nghe thì không ai được nói, Quý Bạch Thanh hiểu ý, im lặng nghe theo lời Ôn Miểu: "Được, chúng ta có thể đến nhà bà, nhưng...ngươi đi nổi không đó?"Hiện giờ toàn thân Ôn Miểu đều mềm nhũn, sắc hồng trên mặt còn chưa lui xuống.Nào có dáng vẻ gì là đi nổi.Nàng trừng mắt nhìn Quý Bạch Thanh một cái đầy ấm ức, nói: "Đều tại ngươi.""Được được được, đều tại ta. Vậy ta cõng ngươi, chịu không?""Không đi nữa." Ôn Miểu chu môi.Nhưng Quý Bạch Thanh lại lập tức ngồi xổm xuống trước mặt nàng, giọng mang chút dỗ dành: "Được rồi, ta không mệt, ngươi leo lên đi, ta cõng ngươi qua đó."Tay Ôn Miểu chống lên lưng cô, vẫn còn do dự."Thật sự không mệt sao?"Quý Bạch Thanh không nhiều lời, kéo tay nàng để nàng tựa lên lưng mình, sau khi ôm lấy chân nàng, thì cõng Ôn Miểu đi một vòng thật vững vàng."Giờ tin rồi chứ?"Ôn Miểu ngồi trên lưng cô tò mò nhìn quanh bốn phía, cuối cùng giọng làm nũng vang lên: "Tin rồi, tin rồi! Đặt ta xuống trước đi, chúng ta mang chút đồ qua đó!"Hôm nay là mùng một Tết, ra ngoài thì hầu như nơi nào cũng đóng cửa.Cõng Ôn Miểu đến nhà họ Ôn, đến nơi mới đặt nàng xuống.Dáng đi của Ôn Miểu vẫn hơi kỳ lạ, vừa vào nhà đã ngồi xuống ghế sofa.Ngồi xuống bên cạnh nàng, trong tay Quý Bạch Thanh lập tức được nhét cho một miếng hồng khô.Hồng khô màu cam đỏ, mềm dẻo thơm ngọt.Xé đôi chia cho Ôn Miểu, hai người cùng ăn một miếng.Mùng một Tết, cả nhà cũng cần quây quần ăn một bữa cơm. Buổi trưa do Ôn Như Yên nấu, Quý Bạch Thanh không nghỉ ngơi như Ôn Miểu mong muốn, ngược lại còn vào bếp phụ giúp.Trong phòng khách chỉ còn lại hai bà cháu Ôn Miểu và Ôn Hướng Vinh.Thấy Ôn Miểu chống cằm lim dim buồn ngủ, Ôn Hướng Vinh hỏi: "Buồn ngủ thế kia? Đêm qua đi ăn trộm à?"Nghe vậy, Ôn Miểu lập tức tỉnh táo hơn chút, hai gò má ửng đỏ, nàng cố ra vẻ bình tĩnh:"Mùa đông là vậy đó, lúc nào cũng muốn ngủ."Ôn Hướng Vinh không nói gì, ánh mắt dừng lại ở chiếc cổ không còn quàng khăn của nàng.Lại thình lình buông một câu: "Cổ có vết kìa."Ôn Miểu nhịn không đưa tay che cổ, "... Trời mùa đông mà trong phòng ta bên kia còn có muỗi."Ôn Hướng Vinh bật cười, giọng đầy ẩn ý: "Vậy con muỗi đó đúng là độc thật."Lần này thì Ôn Miểu thật sự giận rồi."Bà nội, bà đã biết chuyện thì đừng chọc ta nữa!""Hừ," Ôn Hướng Vinh gõ ngón tay lên bàn, "Hai ngươi định bao giờ kết hôn? Về lại Tiêu Nam là cưới ngay, nghe chưa?"Lại hối chuyện cưới, Ôn Miểu thấy hơi đau đầu."Bà nội, bọn ta đâu có gấp, khi nào thích hợp thì tự khắc sẽ cưới thôi.""Ngược lại, sao bà gấp vậy chứ?"Ôn Hướng Vinh thở dài: "Ta chăm sóc ngươi lớn lên, ngươi kết hôn, có người thương, có người chiều, nhiệm vụ của ta cũng coi như hoàn thành.""Tiểu Quý là người tốt, ánh mắt ngươi quả không sai."Nghe vậy, Ôn Miểu lập tức đắc ý hẳn lên, hừ một tiếng: "Ta đã nói rồi mà, A Thanh rất tốt!"Nhìn cháu gái không có tiền đồ như vậy, Ôn Hướng Vinh cũng chẳng biết nói gì, cuối cùng vẫn không nhịn được thêm một câu: "Nhưng dù Tiểu Quý có tốt, ngươi cũng đừng chuyện gì cũng kể với nàng, tiền nong, tem phiếu các thứ phải giữ kỹ lấy."Ôn Miểu gật đầu: "Bà nội, tiền A Thanh kiếm đều là để cho ta, ngươi yên tâm đi, nàng không phải loại người như Lý Văn Vũ đâu."Nghe vậy Ôn Hướng Vinh hơi sững người, vẻ mặt cũng trở nên yên lòng hơn.Vậy thì cũng tốt, Trăn Trăn tìm được người yêu nàng, ít nhất vài năm tới sẽ không bị mình ảnh hưởng.Ăn trưa xong, cả hai lại ngủ một giấc trưa trong phòng khách, tinh thần của Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh đều tốt hơn nhiều.Thấy vậy, Ôn Hướng Vinh nói: "Hai đứa cùng nhau đi thăm Linh Nguyệt đi, nói chuyện với nàng một chút."Ôn Miểu gật đầu, dắt tay Quý Bạch Thanh ra ngoài.Mộ của Ôn Linh Nguyệt nằm ở vùng ngoại thành, phải đổi hai tuyến xe buýt mới tới nơi.Ôn Miểu quen đường quen lối tìm được phần mộ, quét sạch tuyết trước bia, lại dùng khăn tay lau sạch mặt đá, Quý Bạch Thanh đưa nhành mai trắng trong tay cho nàng, cuối cùng được đặt lên trước mộ.Quý Bạch Thanh nhìn bức ảnh đen trắng trên bia, Ôn Linh Nguyệt trông rất giống Ôn Miểu, so với Ôn Miểu thì có phần thanh lãnh kiêu ngạo hơn, giống hệt đóa mai trắng trong tuyết.Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh tay đan tay, đứng trước mộ."Mẹ, ta đến thăm ngươi, lâu rồi không đến, không biết ngươi có giận không.""Người bên cạnh là người ta yêu, chúng ta đã bên nhau mấy tháng rồi, rất hạnh phúc, sắp kết hôn nữa."Ôn Miểu mỉm cười nhìn Quý Bạch Thanh một cái, ánh mắt cong cong, chia sẻ niềm vui với Ôn Linh Nguyệt: "Mẹ, ta hiện giờ sống rất hạnh phúc, mong ngươi ở bên kia cũng hạnh phúc."Nói xong những điều muốn nói, nàng đẩy nhẹ Quý Bạch Thanh.Quý Bạch Thanh nhìn ảnh trên bia, dịu giọng: "Mẹ, ta là Quý Bạch Thanh, là người yêu của Trăn Trăn, ta sẽ đối xử tốt với nàng, luôn luôn tốt với nàng. Ngươi đừng lo cho nàng, đã có ta chăm sóc nàng rồi."Vừa dứt lời, bầu trời vốn trong sáng lại lất phất rơi tuyết.Tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, gió cuốn phất qua má, như có ai khẽ chạm. Trên mi, trên tóc đều lấm tấm hoa tuyết.Trước khi rời đi, hai người cùng quỳ xuống trước mộ, dập đầu ba cái.Gió tuyết dần tan, họ tay nắm tay, cùng quay trở về.Lúc quay về thì cơm tối cũng đã gần xong.Ôn Tri Ý đem đồ ăn lên bàn, thấy Ôn Miểu hai người trở lại, hỏi: "Gặp tỷ tỷ rồi à?"Ôn Miểu gật đầu, Ôn Tri Ý mới nói: "Vậy thì tốt, sớm định ngày kết hôn, đừng học theo tiểu cô của các ngươi."Ôn Như Yên nghe vậy chỉ cười bất đắc dĩ.Ôn Hướng Vinh thì tỏ vẻ đồng tình: "Dù nam hay nữ, ngươi cũng phải mang một người về nhà cho ta xem mặt chứ."Ôn Như Yên dịu dàng trả lời: "Chuyện này phải tùy duyên, không gấp được đâu."Ôn Như Yên nhỏ hơn Ôn Tri Ý các nàng tám tuổi, giờ cũng mới ba mươi, đặt trong đời sau thì độ tuổi này chẳng phải lớn lắm đâu.Quý Bạch Thanh có ấn tượng rất tốt với tiểu cô dịu dàng này, cũng giúp đỡ nói: "Đúng đó, càng vội càng chẳng được gì."Nói thì nói vậy, nhưng Ôn Hướng Vinh cũng không quá sốt ruột, Ôn Như Yên có công việc ổn định, tìm được người phù hợp chỉ là chuyện sớm muộn.Ánh mắt của Ôn Như Yên cũng cao lắm.Cả nhà hòa thuận vui vẻ ăn hết bữa cơm, ăn xong Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu đứng bên cửa sổ.Ngoài cửa tối đen đặc quánh, thật sự chẳng có gì để xem.Nhưng Quý Bạch Thanh ở cùng Ôn Miểu cũng không nhìn phong cảnh ngoài cửa, chỉ nhỏ giọng trò chuyện, cô kéo tay Ôn Miểu, nhét vào túi áo mình giữ ấm.Bỗng dưng Quý Bạch Thanh nhớ ra chuyện gì đó, giọng hạ thấp thêm chút nữa, nhìn quanh, thấy không ai để ý mới dám hỏi:"Loại thuốc đó... tiểu cô có không?"Ôn Như Yên là bác sĩ, chắc sẽ có loại thuốc đó chứ?Lúc đầu Ôn Miểu còn chưa hiểu, cuối cùng chú ý thấy ánh mắt Quý Bạch Thanh rơi vào đâu, mặt nàng lập tức đỏ bừng."Không, không biết!"Ôn Miểu cảm thấy không thể tiếp tục ở cạnh người này nữa, rút tay ra, cuối cùng chạy tới bên lò sưởi.Quý Bạch Thanh bĩu môi, nghĩ bụng: đã vậy thì cô phải tự mình hỏi thôi.Cô cũng lại ngồi cạnh Ôn Miểu, đợi người rời đi gần hết, trước mặt Ôn Miểu, cô kéo Ôn Như Yên ra một bên."Cô cô, ngươi có loại thuốc đó không?""Chính là loại thuốc sau khi xong việc ấy."Quý Bạch Thanh cũng hơi xấu hổ, nhưng nghĩ đến Ôn Miểu, vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.Nghe vậy Ôn Như Yên ngẩn người, vừa hiểu ra thì quay đầu nhìn Ôn Miểu một cái.Ánh mắt chạm nhau, Ôn Như Yên mỉm cười.Bảo sao hôm nay nhìn dáng đi của Ôn Miểu kỳ cục thế, quan trọng là cả người trông có vẻ mặn mà thành thục."Có, ta đi lấy vài lọ cho các ngươi."Nói xong liền quay vào phòng, Quý Bạch Thanh dựa bên chờ. Cuối cùng cô xách năm hộp nhỏ rời đi, vẻ mặt mãn nguyện.Trên đường về, Ôn Miểu không để Quý Bạch Thanh cõng nữa.Hai người đi trước sau, đèn đường kéo dài bóng cả hai, Ôn Miểu đi sau dẫm lên bóng của cô.Quý Bạch Thanh dừng lại, quay đầu nhìn nàng bất đắc dĩ."Còn giận à?"Ôn Miểu bị bắt quả tang, giấu tay ra sau, mím môi, má phồng phồng đầy tức giận."Ngươi nói vậy với cô, chắc cô biết hết rồi."Nàng hơi không vui.Quý Bạch Thanh nắm lấy tay nàng, dùng nhiệt độ của mình sưởi ấm, dịu dàng dỗ: "Được rồi, có phải chuyện gì mất mặt đâu, cô ngươi chắc cũng thấy nhiều rồi.""Đừng ngại nữa."Cô nói: "Thật ra ta cũng xấu hổ lắm, ừm... không đến nỗi mặt dày như ngươi nghĩ đâu."Ôn Miểu lại lườm cô, sửa lại lời: "Ngươi mới không mặt dày, ngươi chỉ là lo cho ta thôi."Trong mắt nàng, Quý Bạch Thanh là người tốt nhất, không cho phép tự nói xấu chính mình.Quý Bạch Thanh bật cười: "Được rồi, biết ta lo cho ngươi, vậy giờ ngươi hết giận rồi chứ?"Ôn Miểu ngượng ngùng đáp một tiếng, chủ động móc tay cô.Con đường đã được dọn sạch, giờ chỉ phủ một lớp tuyết mỏng, bước lên phát ra tiếng lộp bộp nặng nề.Hai người để lại một hàng dấu chân, kịp trở về nhà trước mười giờ.Bếp lò còn đang đun nước, lúc này sờ vào vẫn nóng.Đổ ra vừa vặn nhiệt độ ngâm chân không cần pha nước lạnh.Chân vừa ấm lên, cái lạnh toàn thân cũng tan đi kha khá.Lên giường rồi, Quý Bạch Thanh ra hiệu Ôn Miểu cho mình xem hoa hải đường.Hoa hải đường vẫn tươi tắn như tối qua, cánh hoa hơi khép lại.Thuốc mỡ trong suốt vừa thoa lên liền tan.Bất quá là chuyện trong mấy phút, cánh hoa lại ướt át.Lần này Quý Bạch Thanh kiềm chế lại, đậy lọ thuốc, đắp chăn cho Ôn Miểu, rồi đi mở cửa sổ một khe nhỏ, chui vào chăn, ôm nàng vào lòng."Ngủ đi."Ôn Miểu vặn vẹo trong lòng cô, có vẻ không muốn ngủ.Nàng hỏi: "Ngươi không cần bôi thuốc sao?""Hình như tối qua vô ý đụng trúng một cái." Giọng Ôn Miểu mang theo vài phần vô tội.Quý Bạch Thanh nhắm mắt cười khẽ: "Thì ra là vô ý, ta còn tưởng ngươi trả đũa, cố tình làm."Ôn Miểu hừ nhẹ: "Sao có thể, thật sự là không cố ý, lần sau ta nhất định sẽ cẩn thận hơn."Quý Bạch Thanh lần đầu cảm thấy Ôn Miểu hơi phiền, học theo nàng thường ngày, bịt miệng nàng lại."Đừng có mơ có lần sau nữa, ngoan ngoãn ngủ đi, bằng không ta lại muốn nhìn xem hoa."Nghe vậy, Ôn Miểu lập tức ngậm miệng.Quý Bạch Thanh tưởng nàng đã ngoan, buông tay ra, chuẩn bị ngủ, lại nghe Ôn Miểu hỏi:"Vợ, thật không cần ta bôi thuốc cho à?""......" Đây là lần đầu tiên Ôn Miểu gọi cô là "vợ".Quý Bạch Thanh đỡ không nổi, nằm thẳng ra như cá khô, giọng hơi kiệt sức: "Ngươi vui là được."Ôn Miểu bật dậy, bật đèn, lúc bôi thuốc còn nhẹ nhàng thổi, so chiều dài ngón tay của mình với Quý Bạch Thanh.Kết quả cuối cùng là, vì bị Ôn Miểu lung tung trêu chọc, Quý Bạch Thanh nhịn không nổi nữa, lại đè nàng xuống "cắm hoa" thêm lần nữa.