Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta

52.



Bữa tối mới ăn được một nửa, chợt nghe thấy giọng của Lý Hướng Đông vang lên.

"Bạch Thanh à!"

Ở nông thôn, cổng nhà chỉ đóng khi ngủ hoặc trong nhà không có ai, còn lại thì đều mở toang. Quý Bạch Thanh nhìn ra ngoài, thấy Lý Hướng Đông đang dẫn theo Lục Diên đứng ngoài sân.

Hà Hương Nguyệt mấy người còn thấy lạ: "Trưởng thôn tới làm gì vậy? Tìm ngươi có chuyện gì sao?"

Quý Bạch Thanh đại khái đoán được là Lục Diên tìm trưởng thôn đến đối chất với mình, cô bình tĩnh đứng dậy, trấn an người nhà: "Chắc không có gì đâu, ta ra xem một chút, các ngươi cứ ăn tiếp đi."

Dù cô nói vậy, nhưng Hà Hương Nguyệt vẫn lo cho con gái, liền đi theo sau, Ôn Miểu cũng không yên tâm đi kè kè bên cạnh.

"Chú, có chuyện gì sao?" Quý Bạch Thanh hỏi Lý Hướng Đông.

Lý Hướng Đông còn đang suy nghĩ nên mở lời thế nào, thì Lục Diên bên cạnh đã tức giận lên tiếng, sắc mặt đầy căm phẫn.

"Quý Bạch Thanh, ngươi đừng giả vờ hồ đồ ở đây! Ngươi không biết tối qua mình đã làm gì sao?"

Quý Bạch Thanh làm ra vẻ ngơ ngác: "Tối qua? Tối qua ngươi sao vậy?"

Mặt Lục Diên trắng bệch, có vẻ không muốn nhớ lại cảnh tượng đêm qua.

Hắn tránh nặng tìm nhẹ nói: "Tối qua ta bị người ta đánh."

"Ngươi bị đánh cũng không thể vô cớ gán tội cho ta chứ, tối qua ta ở với Ôn Miểu cả đêm, lấy đâu ra thời gian rảnh đi xử lý ngươi."

Cô liếc từ đầu tới chân gã trai trước mặt, lộ vẻ chán ghét.

"Ta nhìn ngươi một cái cũng thấy xui xẻo, sao có thể còn đi đánh ngươi, ta đâu có rảnh tới vậy."

Ôn Miểu đứng bên cạnh cũng gật đầu: "Tối qua ta luôn ở với A Thanh, ta cũng có thể làm chứng, bọn ta ngủ từ rất sớm."

Lục Diên: "...Ngươi!"

Lý Hướng Đông nghe xong, nhìn về phía Lục Diên, mặt nghiêm lại hỏi: "Lục trí thức, đã nói rồi không thể nào là Bạch Thanh, bây giờ ngươi yên tâm rồi chứ?"

"Không thể nào, chắc chắn là Quý Bạch Thanh làm!" Lục Diên trừng mắt nhìn Quý Bạch Thanh như muốn xuyên thủng cô.

Người này quá cố chấp, đối chất trước mặt không ra gì còn cố chấp giữ ý kiến của mình, Lý Hướng Đông cũng chẳng buồn dây dưa thêm.

Sắc mặt trầm xuống, ông nói: "Lục trí thức, ngươi đừng đoán bừa, chuyện gì cũng phải có bằng chứng, không phải ngươi nói đúng thì là đúng."

Quý Bạch Thanh ở một bên ung dung xem kịch, nheo mắt bổ sung một câu châm chọc: "Không biết Lục trí thức đã đắc tội ai, nhưng ai lại rảnh rỗi đến mức hãm hại ngươi? Ngươi không phải nằm mơ thấy mình bị đánh đó chứ?"

"Sao có thể là mơ! Rắn nhiều như vậy..." Hắn lập tức phản bác, tuy không muốn nhớ lại nhưng trải nghiệm đó là thật.

Chuyện đó là thật xảy ra, làm sao là mơ được!

Nghe vậy, Quý Bạch Thanh tỏ vẻ nghi hoặc: "Rắn gì cơ? Ngươi chắc là không nhớ nhầm chứ, giờ trời thế này làm gì có rắn."

Thấy vẻ mặt cô không giống giả vờ, trong lòng Lục Diên cũng bắt đầu hoài nghi.

Chẳng lẽ thật sự không phải nhỏ này? Vậy còn ai nữa?

Lẽ nào... là quỷ?

Dù sao hắn cũng không thấy bóng dáng đối phương, cũng không tìm được dấu vết để lại.

Còn đám rắn kia lại xuất hiện một cách khó hiểu...

Mọi thứ đều không rõ ràng, chẳng lẽ kẻ đưa hắn lên núi thật sự là quỷ?!

Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Lục Diên càng trắng hơn, xoay người để mặc Lý Hướng Đông ở phía sau, thất thần đi về phía điểm tập kết trí thức.

Nhìn bóng lưng hồn bay phách lạc của hắn, Lý Hướng Đông chửi thầm một câu.

Gây rối cả buổi mà một câu cảm ơn cũng không có, cái đồ khốn nạn!

"Chú, nếu không có gì nữa thì chúng ta về ăn tiếp đây." Quý Bạch Thanh chào Lý Hướng Đông, cả nhà quay vào tiếp tục ăn.

Tối đó khi đã nằm trên giường, Ôn Miểu chọc chọc Quý Bạch Thanh.

"Ngươi rảnh quá đi đánh Lục Diên làm gì?"

Cho dù Quý Bạch Thanh có diễn giỏi cỡ nào, thì trước mặt Ôn Miểu vẫn bị nhìn ra sơ hở, chuyện Lục Diên gặp là do Quý Bạch Thanh làm.

"Hả? Gì cơ?" Quý Bạch Thanh lười biếng đặt tay lên eo nàng, giọng buồn ngủ.

Còn giả vờ với ta à!

Trong bóng tối, Ôn Miểu trừng mắt nhìn cô một cái, "Đừng tưởng ngươi không nói thì ta không đoán được."

Quý Bạch Thanh hôn nàng, "Muốn đánh thì đánh thôi, thấy hắn chướng mắt."

"Vợ à, mai còn phải dậy sớm làm bánh rau, ta buồn ngủ rồi."

Những lời định nói của Ôn Miểu nghẹn trong cổ họng, cuối cùng cũng đành nuốt xuống, nàng chui vào lòng Quý Bạch Thanh, nhắm mắt lại.

Hôm sau trời còn chưa sáng, Quý Bạch Thanh đã dậy rồi.

Ra vườn hái hơn chục trái cà tím và một bó hẹ, rửa sạch rồi xào sẵn nhân, làm xong vỏ bánh liền gói một lèo hơn ba bốn chục cái bánh rau.

Vì có trộn khoai lang, vỏ bánh trong suốt pha chút vàng, nhìn thôi đã thấy ngon.

Giữ lại vài cái làm bữa sáng cho cả nhà, Quý Bạch Thanh lót một lớp vải mỏng trong thùng gỗ, ngoài lại quấn thêm lớp bông dày, đậy nắp lại rồi buộc lên baga xe đạp, tranh thủ trời còn sớm, vòng một vòng rồi tới chợ đen đã dò sẵn hôm qua.

Khẩu trang và nón che kín mặt, để không bị ai nhận ra, Quý Bạch Thanh còn đeo găng tay, trên mặt thoa một lớp tro thực vật.

Cô là người mới ở khu này, lúc đầu chẳng ai dám tới hỏi, sau đó Quý Bạch Thanh cắt đôi một cái bánh nhân hẹ trứng gà, để vào chén, mùi thơm lan khắp xung quanh.

Không ít người hít hít mũi, tìm quanh mới thấy Quý Bạch Thanh với cái thùng gỗ lớn trước mặt.

Thấy là người lạ, nhất thời không ai dám đến hỏi.

Cuối cùng có một thím quấn khăn, xách rổ bước đến, hạ giọng hỏi: "Ngươi bán cái gì đó?"

Quý Bạch Thanh hạ giọng, âm thanh thấp hơn bình thường nhiều, nghe không rõ nam nữ.

"Thím, đây là bánh rau, nhân hẹ trứng một hào mốt, nhân cà một hào, không cần tem phiếu, ăn một cái là no."

Nghe vậy, thím kia hơi do dự, lẩm bẩm: "Đắt quá đi."

Nhưng cái mùi thơm đó như cứ quanh quẩn ở đầu mũi, khiến bà muốn mua ăn thử.

Quý Bạch Thanh đi từ nhà đã gọt sẵn mấy cây tăm tre, xiên vào miếng bánh đã cắt ra.

"Thím nếm thử đi rồi biết, thơm lắm đó."

Thím kia cắn thử một miếng, quả thật rất ngon, cảm nhận được độ nêm nếm hào phóng, vừa ăn xong lại muốn ăn thêm.

Bà không do dự nữa: "Vậy cho ta một cái nhân cà, một cái nhân hẹ, lấy cái to vào, nhà còn hai đứa cháu gái."

Quý Bạch Thanh liếc vào hộp cơm trong rổ bà, hỏi: "Còn chỗ không? Còn thì ta cho vào luôn."

Cầm lấy hộp cơm đưa sang, Quý Bạch Thanh chọn hai cái to cho vào, vừa vặn lấp đầy hộp cơm.

Thu hai hào mốt xong, Quý Bạch Thanh nghĩ mình khởi đầu suôn sẻ, sau này chắc bán dễ rồi.

Không chừng sáng nay là có thể bán sạch hết bánh rau.

Nhưng tưởng tượng thì luôn đẹp đẽ, hiện thực lại cho Quý Bạch Thanh một cú tát đau điếng.

Sau khi thím kia rời đi, vẫn còn vài người tiến tới hỏi giá.

Vừa nghe giá xong, lại liếc nhìn mấy chiếc bánh rau trong thùng, chẳng nói câu nào đã quay đi với vẻ mặt đầy chán ghét.

Cũng có người tới nếm thử, ăn xong cũng chẳng mua, im lặng rời đi.

Từ hơn bảy giờ sáng đến tận mười một giờ trưa, Quý Bạch Thanh chỉ bán được có hai cái bánh rau.

Nhìn nửa thùng bánh vẫn còn trong thùng gỗ, Quý Bạch Thanh hơi tuyệt vọng.

Sao tưởng tượng thì đẹp mà thực tế lại cách xa quá vậy?

Nữ chính trong truyện không phải chỉ cần hai tiếng là bán sạch hết sao? Sao tới cô thì nguyên buổi sáng chỉ bán được hai cái?

Thấy người trong chợ đen ngày càng ít, Quý Bạch Thanh cụt hứng, chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà.

Khi đang buộc thùng gỗ lên yên sau xe đạp, sau lưng Quý Bạch Thanh đột nhiên bị vỗ nhẹ một cái.

Quay đầu nhìn lại, người đứng đó chẳng phải là Hồ Điệp thì là ai?

Thấy mặt cô bị bôi đen thui, Hồ Điệp cũng hơi sững người, rồi bật cười khúc khích.

"Ôn Thanh, ngươi làm sao mà ra nông nỗi này vậy?"

Quý Bạch Thanh đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa ra sau tai, điềm nhiên hỏi: "Ngươi tới làm gì?"

Hồ Điệp nói: "Ta muốn cảm ơn ngươi vì túi quýt hôm trước, chị dâu ta ăn xong thì đỡ nghén hẳn, nghĩ ngươi có thể đang ở đây nên đến xem thử."

"Ngươi đang bán gì đó?" Nàng tò mò hỏi.

Quý Bạch Thanh mở nắp thùng, cho nàng xem mấy cái bánh rau bên trong.

"Bánh rau, nhưng hôm nay buôn bán không được tốt cho lắm."

Hồ Điệp phất tay một cái: "Cho ta năm cái!"

Quý Bạch Thanh hơi ngạc nhiên, rồi mỉm cười.

"Không cần phải đặc biệt giúp ta làm ăn đâu."

"Cũng thơm thật mà? Mua về cho cha mẹ với chị dâu anh trai ta nếm thử."

Nghe nàng nói thế, Quý Bạch Thanh cũng không khách sáo nữa, gói năm cái bánh đủ vị bằng giấy báo, thu của nàng năm hào hai.

"Vậy ta về trước nhé."

Chào tạm biệt đơn giản với Hồ Điệp xong, Quý Bạch Thanh đạp xe vòng một đoạn lớn rồi mới về nhà.

Trên đường còn chạm mặt vài người trong thôn, về đến nhà, Quý Bạch Thanh liền nghĩ, lần sau phải đổi dụng cụ vận chuyển, đừng để quá nổi bật.

Về tới nơi, Ôn Miểu đang chuẩn bị nấu cơm.

Quý Bạch Thanh vừa dựng xe liền ngăn nàng lại: "Trăn Trăn, đừng nấu nữa, trưa ăn bánh rau đi."

Ôn Miểu: "..."

"Đã ăn hai bữa liền rồi đó."

Dù có ngon cũng phát ngán.

Quý Bạch Thanh nhún vai, giọng đầy tiếc nuối: "Hôm nay bán không được mấy cái, buôn bán ế quá."

Chẳng lẽ lại để phí uổng.

Trưa ăn bánh rau, đến Hà Hương Nguyệt cũng thấy hơi ngán, cuối cùng đi múc một chén tương ớt, chấm cùng bánh rau cho dễ nuốt.

Thấy nương ăn vậy, Quý Bạch Thanh cũng chấm thử, phát hiện vị của bánh rau khi ăn kèm tương ớt lại ngon hơn hẳn.

Mắt cô sáng lên, đưa Ôn Miểu một miếng: "Thế nào?"

Ôn Miểu hơi ngẩn ra, "Hả? Ngon mà, tương ớt không cay lắm."

Tương ớt trong nhà là Hà Hương Nguyệt tự tay nấu, không giống loại ớt băm cay mặn, mà là cay thơm, Ôn Miểu dù không giỏi ăn cay cũng cảm thấy ngon.

Quý Bạch Thanh bỗng bật dậy: "Ta biết rồi!"

Hà Hương Nguyệt vỗ cô một cái: "Lại nổi điên gì đó?"

Cái vỗ nhẹ nhàng, Quý Bạch Thanh chẳng buồn để ý, vội vàng ăn hết bánh rau.

"Ta biết tối nay làm sao để không phải ăn bánh rau nữa rồi."

Nói xong câu đó, cô ra vườn nhổ ít củ cải, múc thêm đậu đũa muối trong vại, lên bếp xào một đĩa dưa chua, cuối cùng thêm muỗng tương ớt, xào đều tay, món dưa chua đỏ au liền hoàn thành.

Múc dưa chua đựng đầy một hộp cơm, Quý Bạch Thanh chẳng kịp nói nhiều, mang bánh rau đi, lại lên xe đạp đến chợ đen.

Tìm chỗ kín đáo, cô mở nắp hộp cơm, lại cắt bánh rau đặt bên cạnh cho nếm thử.

Đang buổi trưa, mà vẫn có vài người trong chợ đen.

Giờ này ít người bán, chẳng mấy chốc có người đến hỏi giá.

"Cái này bán sao vậy?"

Quý Bạch Thanh cười tít mắt nói: "Bánh cà tím một hào, bánh hẹ trứng gà một hào mốt, mua bánh tặng một muỗng dưa chua, ăn với cháo hay cơm đều ngon."

"Muốn nếm thử không?"

Người kia còn hơi do dự, bánh rau đúng là ngon nhưng chưa đến mức phải mua cho bằng được.

Nhưng sau khi nếm dưa chua, nàng ta lập tức đổi ý.

Hai món đều hợp khẩu vị, mà lại mua một tặng một, sao có thể bỏ qua!

"Đồng chí, ta về lấy hộp cơm, ngươi giữ cho ta hai cái bánh nha!"

Quý Bạch Thanh vui vẻ gật đầu, thấy nàng ta vậy, những người khác cũng tò mò: rốt cuộc ngon cỡ nào?

"Đồng chí, ta có mang hộp cơm đây, cho ta ba cái bánh, dưa chua cho nhiều vào!"

"Ta cũng muốn một cái!"

"Hôm nay ta về nhà mẹ đẻ, cho ta mười cái bánh, dưa chua đầy đầy vào nhé!"

Quý Bạch Thanh nhờ luyện ở trạm thực phẩm nên tay nhanh như gió, nhiều người đến cũng không loạn, vừa bán hàng vừa tranh thủ kết thân khách quen.

"Lần sau nhớ quay lại nha."

Chưa đến ba giờ chiều, Quý Bạch Thanh đã bán sạch bánh rau.

Đếm đống tiền hơn hai đồng trong tay, cuối cùng cô cũng lấy lại tinh thần.

Dù chưa nhiều, nhưng cũng coi như khởi đầu suôn sẻ.

Cảm ngộ duy nhất hiện giờ chính là chiêu khuyến mãi "mua một tặng một" vĩnh viễn không lỗi thời.

Thu dọn đồ xong, nhìn thùng gỗ quá dễ gây chú ý, Quý Bạch Thanh nghĩ ngợi rồi đẩy xe đến cuối hẻm, tìm chỗ Hồ Điệp từng chỉ, gõ cửa.

Cửa mở rất nhanh, là một phụ nữ mặt tròn, bụng hơi tròn nhỏ.

Thấy người lạ, nàng ta hỏi: "Đồng chí, có chuyện gì vậy?"

Quý Bạch Thanh mỉm cười: "Đồng chí, ta đến tìm đồng chí Hồ Điệp, nàng có nhà không?"

Nghe vậy, lông mày người kia giãn ra, quay vào gọi: "Tiểu Điệp, có người tìm ngươi này."

Hồ Điệp ra nhanh, trông thấy Quý Bạch Thanh thì ngạc nhiên.

"Ôn Thanh, sao ngươi lại tới?"

Quý Bạch Thanh nói rõ mục đích: "Ta muốn gửi thùng gỗ ở nhà ngươi, mỗi sáng đến lấy, được không? Mỗi tháng ta trả một đồng."

Có chuyện tốt vậy à? Hồ Điệp lập tức gật đầu.

"Được chứ! Ta còn giúp ngươi rửa sạch sẽ mỗi ngày!"

Thấy nàng đồng ý sảng khoái, Quý Bạch Thanh liền yên tâm.

Đưa thùng gỗ cho Hồ Điệp, cô trả trước một đồng rồi đạp xe về.

Thời gian còn sớm, cô nghĩ ngoài bánh rau, ngày mai có thể bán thêm món gì.

Hôm nay buôn bán khá ổn, mai làm nhiều hơn chắc cũng bán hết được.

Nghĩ một lát, cuối cùng cô hấp cả nồi cơm, nhóm lửa xong thì xách rổ ra ao.

Tranh thủ lúc nước rút, bắt ít ốc.

Ngoài ốc, mấy con cá tôm nhỏ cô cũng không bỏ qua.

Lượm được gần đầy rổ, còn đào được mớ củ năng ngoài rạch nhỏ.

Giờ đang là mùa củ năng, mỗi củ đào lên trắng nõn mập mạp, hai ba củ là đủ ăn một bữa.

Cô chần chừ rồi quyết định đào thêm chút nữa.

Tối ăn củ năng xào, ăn xong nồi cơm vẫn còn nửa, nhưng cơm rời rạc.

Ôn Miểu lúc dọn dẹp thấy lạ: "Sao nấu nhiều cơm vậy? Mai nấu cháo à?"

Quý Bạch Thanh lắc đầu: "Làm bánh cốm gạo đem bán."

Ôn Miểu hơi mờ mịt, nhưng vẫn giúp nhóm lửa.

Cơm đã được phơi nắng cả chiều, giờ hơi se cứng.

Khi chảo nóng, Quý Bạch Thanh đổ ít dầu, cho cơm vào rang.

Rang vài cái, chảo bắt đầu phát ra tiếng lách tách như pháo nổ.

Nửa tiếng sau, cơm đã rang phồng.

Múc ra, cô cho đường Cuba mua ở chợ đen vào chảo, nấu thành mật rồi đổ cơm rang vào trộn đều.

Cơm và mật quện lại, cô đổ ra tấm ván đã chuẩn bị từ chiều, bốn cạnh đã đóng khung gỗ, được mài nhẵn, trông như khuôn bánh.

Dàn đều cơm, lấy tấm ván khác ép lên, rồi đè đá lên, chờ sáng mai là xong.

Làm xong cả đống việc, Quý Bạch Thanh vươn vai.

Ôm lấy Ôn Miểu: "Tắm rồi ngủ thôi."

Sáng hôm sau, cô lại dậy sớm, làm thêm năm mươi cái bánh rau, xào thêm dưa chua, cuối cùng dùng ớt bằm xào ốc cá tôm, sau đó bọc đồ ăn bằng vải gạc sạch sẽ, đạp xe đến nhà Hồ Điệp lấy thùng rồi mới ra chợ đen.

Vừa đến nơi đã có người tới hỏi giá.

Nếm thử từng vị xong, cô gái trước mặt mua năm cái bánh cà tím.

Cuối cùng chỉ vào thứ gì đó bị che dưới chân Quý Bạch Thanh, hỏi: "Cái này là gì vậy?"

"Bánh cốm nén, mới làm hôm qua, dùng đường Cuba đó." Quý Bạch Thanh vén một góc cho nàng xem, đường nâu quyện cơm trắng, thơm ngọt lan khắp.

Cô gái hơi do dự, cuối cùng mua nửa cân.

Xách đồ lên, nàng lại nhìn đĩa ốc cá tôm đỏ au, thơm phức, đầy thịt.

"Còn món này thì sao?"

Quý Bạch Thanh cười, đúng là khách hàng lớn rồi.

"Năm hào nửa hộp, ta múc đầy cho ngươi."

Cuối cùng cô gái cũng mua.

Hôm nay toàn món lạ ở chợ đen, đặc biệt là món ốc cá tôm, ngoài ớt và tía tô, còn lại toàn là thịt.

Mà lại nấu sẵn, không cần phiếu!

Chưa đến mười giờ, đồ của Quý Bạch Thanh đã gần bán hết.

Cái bánh rau cuối cùng bị mua đi, người kia ăn thử dưa chua rồi hỏi: "Đồng chí à, nhà các ngươi có bán tương ớt không? Vợ ta thích món đó lắm."

Nghe vậy, Quý Bạch Thanh sững người, liền nói: "Hiện tại chưa tính bán, sau này nếu nhiều người hỏi nữa thì tính tiếp."

Người đàn ông cười lớn: "Ngươi mà bán, ta mua bao nhiêu cũng được!"

Quý Bạch Thanh cúi đầu thu dọn, gấp gáp muốn về nhà: "Sau hãy nói, đồng chí."

Làm lơ xong người kia, cô dọn đồ, đem thùng về gửi nhà Hồ Điệp.

Về đến nhà, Ôn Miểu còn chưa tan làm.

Cô đặt tiền kiếm được hôm nay lên bàn đếm thử, toàn là tiền lẻ vụn, nắm cả nắm.

Trừ đi chi phí, hôm nay lãi khoảng 23 đồng.

Trong khoảnh khắc, mệt mỏi thể xác tan biến sạch.

Kiếm được chừng đó, có cực cũng xứng đáng.

Quý Bạch Thanh tinh thần tỉnh táo hẳn.

Dù sao cô vốn là kiểu người năng lượng cao, ngủ sớm thì dậy sớm chẳng thành vấn đề.

Giặt sạch mấy tấm vải đựng đồ ăn, cô bắt đầu nghĩ đến việc bán tương ớt.

Người tỉnh Tiêu Nam vốn chuộng ăn cay, mỗi nơi lại có cách làm tương ớt khác nhau.

Tương ớt mẹ cô làm cũng được nhiều người thích, nếu làm thành từng hũ đem bán, không biết có bán được không?

Đợi nương về rồi hỏi thử xem sao.

Ôn Miểu về tới nhà, Quý Bạch Thanh đưa nàng một miếng bánh cốm nén để nếm thử.

Đường Cuba không quá ngọt, còn hơi đắng, trộn với cơm có mùi vị khó diễn tả, nhưng không khó ăn.

Phần còn lại cô để lại cho Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ.

Ai ăn cũng khen ngọt miệng.

Mấy ngày tiếp theo, Quý Bạch Thanh đều bán những món này.

Một thời gian sau cũng tích được kha khá khách quen.

Nhiều người hôm trước mua, hôm sau lại quay lại mua thêm.

Phần lớn người đến chợ đen là dạng không thiếu tiền nhưng thiếu tem phiếu, khách hàng của Quý Bạch Thanh rất ổn định.

Chớp mắt đã một tháng trôi qua.

Tháng mười một, trời lại lạnh thêm một đợt.

Số tiền Quý Bạch Thanh tích cóp được đã hơn một nghìn, gần hai nghìn.

Cuối cùng cũng không còn phải liều mạng mà làm như tháng trước nữa.

Ôn Miểu thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng sợ cô tái phát, nên đêm hôm trước liền làm nũng rủ cô đi dạo hợp tác xã.

Thực ra cả hai đều bận, tháng mười Ôn Miểu cũng lo kỳ thi tiểu học, hai người dính giường là ngủ, cảm giác như vợ chồng già đã ở với nhau lâu năm.

Ôn Miểu nửa quỳ trên giường, hôn nhẹ lên má Quý Bạch Thanh.

"Chúng ta lâu rồi chưa đi chơi cùng nhau."

Quý Bạch Thanh nghĩ lại cũng đúng, nhìn người vợ xinh đẹp yêu kiều trước mắt, ý định bán hàng ngày mai liền tan thành mây khói.

Vẫn là ở bên vợ quan trọng hơn.

Cô nắm tay Ôn Miểu, bóp nhẹ đốt ngón tay thon dài của nàng, "Được."

Thấy Ôn Miểu nở nụ cười, cô cúi đầu hôn một cái.

Vỗ ngực đầy vẻ hào sảng: "Muốn mua gì ta bao hết!"

Ôn Miểu lườm cô: "Ngươi có tem phiếu à?"

Một câu khiến Quý Bạch Thanh lập tức chột dạ.

Tiền thì cô kiếm không ít.

Nhưng phiếu... thật sự không nhiều.

Sao không dắt vợ đi chợ đen? Tại vì ở đó khá nguy hiểm.

Cô lập tức nằm bẹp như cá khô: "Vậy ta lấy thân báo đáp, vợ muốn giày vò ta sao cũng được, ta không phản kháng."

Ôn Miểu: "..."

Nàng nhéo vai Quý Bạch Thanh một cái, đối phương lập tức hét lên đau đớn đầy khoa trương.

"Đừng có mà làm bộ." Ôn Miểu hừ nhẹ.

Hôm sau cũng không dậy sớm, ở nhà ăn sáng xong mới lên trấn.

Hà Hương Nguyệt giờ cũng quen với việc hai nàng ngày nào cũng đi trấn, chẳng nói gì nữa.

Trấn chẳng có gì để dạo, hai người chỉ đi hợp tác xã mua chút đồ, chọn ít kẹo cho bọn nhỏ thích ăn, Quý Bạch Thanh còn lấy thêm món Ôn Miểu thích, rồi định tính tiền.

Hôm nay trời đột ngột trở lạnh, hai người mặc áo khoác đôi mà Ôn Tri Ý gửi tới trước đó.

Nhân viên bán hàng giờ đã quen mặt đôi tình nhân xứng đôi này, lúc đầu còn thấy lạ, nhưng nghĩ lại thì hai người đúng là rất hợp, tình cảm lại luôn tốt.

Mỗi lần tới hợp tác xã đều nắm tay.
Chưa từng cãi nhau.

Tính tiền xong, Quý Bạch Thanh còn mua hai tờ báo.
Đọc xong có thể tận dụng gói đồ ăn.

Cuộn báo lại, Quý Bạch Thanh dắt Ôn Miểu về nhà.

Về đến nơi đúng lúc thấy Tiểu Mễ và Mãn Mãn bắt sâu cho gà, Ôn Miểu lấy vài viên kẹo trong túi chia cho hai đứa nhỏ, còn đứng lại nói chuyện một lúc.

Thấy vậy, Quý Bạch Thanh xách đồ vào phòng trước, cất xong liền mở báo ra đọc lướt.

Đến khi quét mắt thấy dòng tiêu đề màu đen đậm nét phía dưới, mắt cô lập tức trừng lớn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...