Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
52.
Bữa tối mới ăn được một nửa, chợt nghe thấy giọng của Lý Hướng Đông vang lên."Bạch Thanh à!"Ở nông thôn, cổng nhà chỉ đóng khi ngủ hoặc trong nhà không có ai, còn lại thì đều mở toang. Quý Bạch Thanh nhìn ra ngoài, thấy Lý Hướng Đông đang dẫn theo Lục Diên đứng ngoài sân.Hà Hương Nguyệt mấy người còn thấy lạ: "Trưởng thôn tới làm gì vậy? Tìm ngươi có chuyện gì sao?"Quý Bạch Thanh đại khái đoán được là Lục Diên tìm trưởng thôn đến đối chất với mình, cô bình tĩnh đứng dậy, trấn an người nhà: "Chắc không có gì đâu, ta ra xem một chút, các ngươi cứ ăn tiếp đi."Dù cô nói vậy, nhưng Hà Hương Nguyệt vẫn lo cho con gái, liền đi theo sau, Ôn Miểu cũng không yên tâm đi kè kè bên cạnh."Chú, có chuyện gì sao?" Quý Bạch Thanh hỏi Lý Hướng Đông. Lý Hướng Đông còn đang suy nghĩ nên mở lời thế nào, thì Lục Diên bên cạnh đã tức giận lên tiếng, sắc mặt đầy căm phẫn."Quý Bạch Thanh, ngươi đừng giả vờ hồ đồ ở đây! Ngươi không biết tối qua mình đã làm gì sao?"Quý Bạch Thanh làm ra vẻ ngơ ngác: "Tối qua? Tối qua ngươi sao vậy?"Mặt Lục Diên trắng bệch, có vẻ không muốn nhớ lại cảnh tượng đêm qua.Hắn tránh nặng tìm nhẹ nói: "Tối qua ta bị người ta đánh.""Ngươi bị đánh cũng không thể vô cớ gán tội cho ta chứ, tối qua ta ở với Ôn Miểu cả đêm, lấy đâu ra thời gian rảnh đi xử lý ngươi."Cô liếc từ đầu tới chân gã trai trước mặt, lộ vẻ chán ghét."Ta nhìn ngươi một cái cũng thấy xui xẻo, sao có thể còn đi đánh ngươi, ta đâu có rảnh tới vậy."Ôn Miểu đứng bên cạnh cũng gật đầu: "Tối qua ta luôn ở với A Thanh, ta cũng có thể làm chứng, bọn ta ngủ từ rất sớm."Lục Diên: "...Ngươi!"Lý Hướng Đông nghe xong, nhìn về phía Lục Diên, mặt nghiêm lại hỏi: "Lục trí thức, đã nói rồi không thể nào là Bạch Thanh, bây giờ ngươi yên tâm rồi chứ?""Không thể nào, chắc chắn là Quý Bạch Thanh làm!" Lục Diên trừng mắt nhìn Quý Bạch Thanh như muốn xuyên thủng cô.Người này quá cố chấp, đối chất trước mặt không ra gì còn cố chấp giữ ý kiến của mình, Lý Hướng Đông cũng chẳng buồn dây dưa thêm.Sắc mặt trầm xuống, ông nói: "Lục trí thức, ngươi đừng đoán bừa, chuyện gì cũng phải có bằng chứng, không phải ngươi nói đúng thì là đúng."Quý Bạch Thanh ở một bên ung dung xem kịch, nheo mắt bổ sung một câu châm chọc: "Không biết Lục trí thức đã đắc tội ai, nhưng ai lại rảnh rỗi đến mức hãm hại ngươi? Ngươi không phải nằm mơ thấy mình bị đánh đó chứ?""Sao có thể là mơ! Rắn nhiều như vậy..." Hắn lập tức phản bác, tuy không muốn nhớ lại nhưng trải nghiệm đó là thật.Chuyện đó là thật xảy ra, làm sao là mơ được!Nghe vậy, Quý Bạch Thanh tỏ vẻ nghi hoặc: "Rắn gì cơ? Ngươi chắc là không nhớ nhầm chứ, giờ trời thế này làm gì có rắn."Thấy vẻ mặt cô không giống giả vờ, trong lòng Lục Diên cũng bắt đầu hoài nghi.Chẳng lẽ thật sự không phải nhỏ này? Vậy còn ai nữa?Lẽ nào... là quỷ?Dù sao hắn cũng không thấy bóng dáng đối phương, cũng không tìm được dấu vết để lại.Còn đám rắn kia lại xuất hiện một cách khó hiểu...Mọi thứ đều không rõ ràng, chẳng lẽ kẻ đưa hắn lên núi thật sự là quỷ?!Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Lục Diên càng trắng hơn, xoay người để mặc Lý Hướng Đông ở phía sau, thất thần đi về phía điểm tập kết trí thức.Nhìn bóng lưng hồn bay phách lạc của hắn, Lý Hướng Đông chửi thầm một câu.Gây rối cả buổi mà một câu cảm ơn cũng không có, cái đồ khốn nạn!"Chú, nếu không có gì nữa thì chúng ta về ăn tiếp đây." Quý Bạch Thanh chào Lý Hướng Đông, cả nhà quay vào tiếp tục ăn.Tối đó khi đã nằm trên giường, Ôn Miểu chọc chọc Quý Bạch Thanh."Ngươi rảnh quá đi đánh Lục Diên làm gì?"Cho dù Quý Bạch Thanh có diễn giỏi cỡ nào, thì trước mặt Ôn Miểu vẫn bị nhìn ra sơ hở, chuyện Lục Diên gặp là do Quý Bạch Thanh làm."Hả? Gì cơ?" Quý Bạch Thanh lười biếng đặt tay lên eo nàng, giọng buồn ngủ.Còn giả vờ với ta à!Trong bóng tối, Ôn Miểu trừng mắt nhìn cô một cái, "Đừng tưởng ngươi không nói thì ta không đoán được."Quý Bạch Thanh hôn nàng, "Muốn đánh thì đánh thôi, thấy hắn chướng mắt.""Vợ à, mai còn phải dậy sớm làm bánh rau, ta buồn ngủ rồi."Những lời định nói của Ôn Miểu nghẹn trong cổ họng, cuối cùng cũng đành nuốt xuống, nàng chui vào lòng Quý Bạch Thanh, nhắm mắt lại.Hôm sau trời còn chưa sáng, Quý Bạch Thanh đã dậy rồi.Ra vườn hái hơn chục trái cà tím và một bó hẹ, rửa sạch rồi xào sẵn nhân, làm xong vỏ bánh liền gói một lèo hơn ba bốn chục cái bánh rau.Vì có trộn khoai lang, vỏ bánh trong suốt pha chút vàng, nhìn thôi đã thấy ngon.Giữ lại vài cái làm bữa sáng cho cả nhà, Quý Bạch Thanh lót một lớp vải mỏng trong thùng gỗ, ngoài lại quấn thêm lớp bông dày, đậy nắp lại rồi buộc lên baga xe đạp, tranh thủ trời còn sớm, vòng một vòng rồi tới chợ đen đã dò sẵn hôm qua.Khẩu trang và nón che kín mặt, để không bị ai nhận ra, Quý Bạch Thanh còn đeo găng tay, trên mặt thoa một lớp tro thực vật.Cô là người mới ở khu này, lúc đầu chẳng ai dám tới hỏi, sau đó Quý Bạch Thanh cắt đôi một cái bánh nhân hẹ trứng gà, để vào chén, mùi thơm lan khắp xung quanh.Không ít người hít hít mũi, tìm quanh mới thấy Quý Bạch Thanh với cái thùng gỗ lớn trước mặt.Thấy là người lạ, nhất thời không ai dám đến hỏi.Cuối cùng có một thím quấn khăn, xách rổ bước đến, hạ giọng hỏi: "Ngươi bán cái gì đó?"Quý Bạch Thanh hạ giọng, âm thanh thấp hơn bình thường nhiều, nghe không rõ nam nữ."Thím, đây là bánh rau, nhân hẹ trứng một hào mốt, nhân cà một hào, không cần tem phiếu, ăn một cái là no."
Chưa từng cãi nhau.Tính tiền xong, Quý Bạch Thanh còn mua hai tờ báo.
Đọc xong có thể tận dụng gói đồ ăn.Cuộn báo lại, Quý Bạch Thanh dắt Ôn Miểu về nhà.Về đến nơi đúng lúc thấy Tiểu Mễ và Mãn Mãn bắt sâu cho gà, Ôn Miểu lấy vài viên kẹo trong túi chia cho hai đứa nhỏ, còn đứng lại nói chuyện một lúc.Thấy vậy, Quý Bạch Thanh xách đồ vào phòng trước, cất xong liền mở báo ra đọc lướt.Đến khi quét mắt thấy dòng tiêu đề màu đen đậm nét phía dưới, mắt cô lập tức trừng lớn.
Chưa từng cãi nhau.Tính tiền xong, Quý Bạch Thanh còn mua hai tờ báo.
Đọc xong có thể tận dụng gói đồ ăn.Cuộn báo lại, Quý Bạch Thanh dắt Ôn Miểu về nhà.Về đến nơi đúng lúc thấy Tiểu Mễ và Mãn Mãn bắt sâu cho gà, Ôn Miểu lấy vài viên kẹo trong túi chia cho hai đứa nhỏ, còn đứng lại nói chuyện một lúc.Thấy vậy, Quý Bạch Thanh xách đồ vào phòng trước, cất xong liền mở báo ra đọc lướt.Đến khi quét mắt thấy dòng tiêu đề màu đen đậm nét phía dưới, mắt cô lập tức trừng lớn.