Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
53.
Ôn Miểu vốn còn đang nói chuyện với Tiểu Mễ, Mãn Mãn mấy đứa nhỏ, Quý Bạch Thanh bỗng nhiên lao ra ngoài.Thừa lúc nàng không đề phòng, liền bế ngang nàng lên xoay một vòng.Động tác bất ngờ ấy khiến những thứ Ôn Miểu đang cầm trong tay rơi hết xuống đất, đến khi chân chạm đất nàng mới kịp phản ứng lại.Thấy Tiểu Mễ với Mãn Mãn đều tròn mắt đen lay láy nhìn hai người, nàng tức giận trừng cô một cái: "Ngươi làm gì vậy?"Quý Bạch Thanh khẽ ho một tiếng, khóe môi giấu không được ý cười, liếc mắt nhìn mấy đứa nhỏ đang tò mò rồi phất tay đuổi tụi nhỏ đi."Mau về nhà ăn trưa đi, chiều lại tới tìm Ôn lão sư."Nói xong, cô nhặt mấy món rơi dưới đất lên, kéo Ôn Miểu vào trong nhà.Chờ đến khi cửa phòng ngủ đóng lại, Ôn Miểu lập tức rút tay mình ra, tức giận nhìn cô: "Nói đi, có chuyện gì mà kích động vậy hả?"Nàng lẩm bẩm: "Về sau đừng có làm mấy chuyện như vậy trước mặt trẻ con, ảnh hưởng không tốt."Quý Bạch Thanh cười tươi nhận lỗi: "Xin lỗi, Trăn Trăn, vừa rồi ta mừng quá thôi."Cô chỉ về tờ báo đang mở trên bàn, ngón tay đặt lên tiêu đề cho nàng nhìn.Tiêu đề viết: "Từ bạn thân đến thê thê – Sự hợp pháp hóa đăng ký kết hôn đồng tính ảnh hưởng thế nào đến các nàng ấy."Kết hôn đồng tính đã hợp pháp rồi!Dù Ôn Miểu đã sớm nghe được một ít tin tức, nhưng khi tận mắt nhìn thấy dòng chữ trước mắt, trong lòng vẫn có chút ngẩn ngơ.Cuối cùng cũng hợp pháp rồi... vậy ngày sương mù hoàn toàn bị đẩy đi còn xa nữa không?Ôn Miểu thì đứng ngây người, Quý Bạch Thanh thì vẫn còn cảm thấy như thể đang giẫm lên mây.Niềm vui đến quá bất ngờ, khiến người ta không kịp thích ứng.Quý Bạch Thanh đang đi tới đi lui trong phòng thì bỗng dừng lại, bởi vì cô nghe thấy Ôn Miểu lên tiếng.Ôn Miểu ngẩng đôi mắt đào hoa xinh đẹp quá mức lên nhìn cô, hàng mi cong dài khẽ run, nàng thấp giọng hỏi: "Ngươi... ngươi nghĩ sao?"Quý Bạch Thanh lặp đi lặp lại câu này trong lòng mấy lượt, cuối cùng mới lên tiếng: "Ta nghe theo ngươi hết."Đó là lời thật lòng của cô.Chuyện giữa hai người đã đến mức ai cũng biết, điều duy nhất Quý Bạch Thanh muốn, chính là thuận theo ý Ôn Miểu, Ôn Miểu vui là được.Nghe vậy, Ôn Miểu cụp mắt xuống, hàng mi dài rậm che đi làn sóng nước lấp lánh trong đáy mắt, gần như không do dự, nàng nói: "Vậy Tết Nguyên Đán chúng ta gặp bà nội và mấy cô rồi nói tiếp."Không phải là không muốn lập tức đi đăng ký kết hôn với Quý Bạch Thanh, mà là hai người thật lòng nghiêm túc với mối quan hệ này.Ôn Miểu muốn tình cảm của các nàng được bà nội và mọi người chấp nhận, chúc phúc. A Thanh của nàng là một người rất tốt, chỉ cần gặp mặt, chắc chắn Ôn Hướng Vinh sẽ bỏ được thành kiến đối với cô ấy.Quý Bạch Thanh bước đến bàn, cúi đầu hôn nàng một cái, một nụ hôn nhẹ rơi lên môi nàng, cô thì thầm: "Được, ta đều nghe theo ngươi."*Dạo gần đây, thái độ của Lục Diên đối với Thẩm Niệm Niệm lạnh nhạt hẳn.Người vốn cao ráo anh tuấn mấy ngày nay không buồn chải chuốt, không hiểu vì sao lại trở nên hoang tưởng, miệng thì luôn lẩm bẩm nào là "rắn", nào là "quỷ".Phải đến khi bị Thẩm Niệm Niệm nhắc nhở mấy lần, hắn mới không nhắc đến mấy thứ thần quỷ ấy nữa.Trong hoàn cảnh như vậy, mỗi lần Thẩm Niệm Niệm muốn nói chuyện gì với hắn, hắn đều không thèm để ý chút nào.Mặt nóng dán mông lạnh hoài cũng khiến Thẩm Niệm Niệm bực bội.Cảm thấy người đàn ông này có khi nào bị điên rồi không.Khi đang nản lòng và muốn buông bỏ mục tiêu này, thì Lục Diên cuối cùng cũng trở lại bình thường, bắt đầu chỉnh trang lại bản thân.Nàng cũng có thể nói được đôi ba câu bình thường với Lục Diên.Hai người lại trở về bầu không khí mập mờ như trước kia.Chủ nhật, Thẩm Niệm Niệm cùng Lục Diên ngồi xe bò lên trấn.Bởi vì dạo này người đến chợ đen ít hẳn, công việc buôn bán vốn rất tốt của Thẩm Niệm Niệm cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.Trước kia chỉ cần một hai tiếng là có thể kiếm năm sáu đồng, nhiều thì hơn chục đồng, giờ thì có khi cả ngày mới được chừng đó.Dù trong tay đã tích được một hai trăm đồng, nhưng nàng vẫn luôn nghĩ nếu có cơ hội tốt thì có thể kiếm thêm chút nữa.Hai người vào hợp tác xã mua ít gia vị xong, Thẩm Niệm Niệm dắt Lục Diên lên lầu hai, thấy một chiếc áo khoác vải terylene màu đen, hỏi giá xong liền cắn răng nói: "Lục Diên ca, ta thấy áo khoác của ngươi rách cả rồi, ta mua cái mới cho ngươi nha."Người bán hàng đang xem đồ bên cạnh nghe vậy thì khinh khỉnh liếc Lục Diên một cái, thầm chửi: Ăn bám phụ nữ, còn là đàn ông gì nữa.Nhìn thì mày rậm mắt to, ai dè lại là đồ ăn cơm mềm.Cái liếc đó đương nhiên bị Lục Diên bắt được, hắn có phần tức giận, đẩy áo ra."Không cần, ta đâu có thiếu tiền!"Nói xong, tự thấy mất mặt, liền quay người xuống lầu.Bị bỏ lại một mình, Thẩm Niệm Niệm ôm áo đứng đó ngơ ngác, người bán hàng mới an ủi nàng: "Đồng chí, người nam kia thật không biết điều, đừng buồn."Mắt Thẩm Niệm Niệm đỏ lên, nhét cái áo vào tay người bán, giậm chân tức tối nói: "Ngươi biết cái gì! Ngươi là ghen tỵ với ta!"Dứt lời, nàng liền chạy theo Lục Diên.Khó khăn lắm mới đuổi kịp bước chân hắn, Thẩm Niệm Niệm nhỏ giọng dỗ dành: "Xin lỗi Lục Diên ca, đều tại ta đòi dẫn ngươi đi mua đồ."Lục Diên khoanh tay, hừ lạnh một tiếng.
"Về sau ta không bao giờ đến chỗ này mua đồ nữa."Giọng điệu hắn đầy ngạo mạn, có chút ngông nghênh.Còn Thẩm Niệm Niệm nghe vậy thì chỉ khẽ giật khóe môi, trên trấn này chỉ có mỗi cái hợp tác xã đó, không đến đó thì đi đâu mua đồ?Nhưng vì nể mặt đàn ông, nàng vẫn gật đầu như gà mổ thóc.Thấy Thẩm Niệm Niệm ngoan ngoãn như vậy, khí thế của Lục Diên cũng dịu xuống chút ít, mở miệng nói: "Được rồi, về thôi."Lúc đi ngang qua trạm thu hồi, Thẩm Niệm Niệm nhìn thấy bảng hiệu thì hơi động lòng, kéo vạt áo Lục Diên:
"Lục Diên ca, chúng ta vào đó xem thử đi."Giờ là đầu đông, trời trở lạnh, mùi trong trạm thu hồi cũng không nồng như mùa hè, nhưng vẫn rất khó ngửi.Lục Diên bịt mũi, mặt đầy chán ghét.
"Bãi rác thì có gì đáng xem."Thấy Thẩm Niệm Niệm bày ra dáng vẻ đáng thương nhìn mình, cuối cùng Lục Diên lui lại hai bước: "Ngươi vào xem đi, dù sao ta không vào đâu."Lục Diên đúng là chiều nàng thật, Thẩm Niệm Niệm sung sướng nghĩ. Ghét đến vậy mà còn chịu đứng ngoài cửa đợi nàng.Sau khi vào trong, lục lọi một hồi, hầu như toàn là mấy thứ không dùng được.Thẩm Niệm Niệm lấm lem mồ hôi, cuối cùng cũng tìm được một quyển sách.Tiện tay mở ra xem, mắt quét qua vài hàng chữ, rồi mắt nàng bỗng trợn tròn.Lập tức lấy tiền mua lại quyển sách từ người quản lý.Ra khỏi cửa, Thẩm Niệm Niệm hưng phấn nói với Lục Diên: "Lục Diên ca, ta đào được bảo bối rồi!"Thấy tay nàng đầy bụi bẩn, Lục Diên không chịu nổi lùi thêm một bước."...Về nhà rồi nói!"Biết rõ mình bị ghét bỏ, Thẩm Niệm Niệm gục đầu, không nói tiếng nào ngồi xe bò, trở về thôn.Về đến điểm tập kết thanh niên trí thức, việc đầu tiên nàng làm là rửa tay cho sạch.Thấy Phan Hồng Hà ở trong phòng không biết đang làm gì, nàng bèn tự nhiên sai bảo: "Hồng Hà, giúp ta lau quyển sách này một chút, hơi dơ."Phan Hồng Hà ấp úng đồng ý.Đợi đến khi sách và tay đều sạch sẽ, Thẩm Niệm Niệm mới vào phòng của Lục Diên.Hôm nay Phương Hải Dương không có ở đây, chẳng biết đi đâu rồi.Khép cửa lại, Thẩm Niệm Niệm phấn khởi mở sách ra cho Lục Diên xem:"Lục Diên ca, ngươi nhìn nè, trong sách này viết uống rượu ngâm rắn có thể kéo dài tuổi thọ, nếu chúng ta bắt rắn ngâm rượu, rồi mang rượu rắn đi bán ở chợ đen, chẳng phải là có thể kiếm được nhiều tiền hơn sao!"Vừa nghe đến từ "rắn", sắc mặt Lục Diên liền trắng bệch, như một con hổ đang phẫn nộ, lập tức hất quyển sách rơi xuống đất, như thể đang nhìn rác rưởi."Trên sách viết gì ngươi cũng tin à? Thẩm Niệm Niệm, ngươi là đồ ngốc sao?!"Hắn cau chặt mày, mất kiểm soát mà quát to vào mặt Thẩm Niệm Niệm.Không nhận được sự đồng tình như tưởng tượng, Thẩm Niệm Niệm trở nên luống cuống, huống hồ còn bị hắn quát thẳng một trận.Nàng đứng tại chỗ, cố gắng giải thích: "Lục Diên ca, ngươi không biết sao? Vận may của ta vẫn luôn rất tốt, ta có linh cảm, nếu thật sự có thể ngâm rượu với rắn, thì chuyện làm ăn của chúng ta nhất định sẽ tốt hơn, có thể kiếm được nhiều tiền hơn nữa.""Ngươi cũng đâu phải không cần tiền, đúng không?"Thẩm Niệm Niệm hết lời khuyên nhủ, nhưng Lục Diên lại chẳng nghe lọt chữ nào.Vừa nghĩ đến rắn, ký ức đêm hôm đó bị nhốt cùng vô số con rắn lại trào lên.Sắc mặt hắn méo mó, chỉ tay ra cửa gào lên: "CÚT! Mau cút cho ta!"Thẩm Niệm Niệm bị vẻ mặt dữ tợn của hắn dọa cho hoảng hồn, nhặt cuốn sách dưới đất lên rồi bỏ đi.Về đến phòng vẫn còn sợ hãi trong lòng.Giọng Lục Diên quá lớn, đến cả Phan Hồng Hà ở phòng bên cạnh cũng nghe rõ ràng.Thấy Thẩm Niệm Niệm lủi thủi bước vào, trong mắt Phan Hồng Hà thoáng qua một tia khoái chí.Thẩm Niệm Niệm không chú ý tới ánh mắt ấy, ngồi trên mép giường ngơ ngẩn suy nghĩ: Chẳng lẽ thật sự không kiếm được tiền? Phản ứng của Lục Diên sao lại lớn như vậy?Quý Bạch Thanh đương nhiên không biết chuyện mình từng nhốt nam chính với đám rắn cả đêm lại để lại bóng ma tâm lý lớn đến thế, mà cho dù có biết, chắc cô cũng chỉ vỗ tay khen hay.Sau khi nghỉ ngơi cả ngày hôm ấy, hôm sau Quý Bạch Thanh lại ra chợ đen bán đồ ăn, không ngờ đã có người chờ sẵn ở đó từ sớm.Nghe người mua nói hôm qua họ đến tìm cô mua đồ mà không gặp, Quý Bạch Thanh có chút ngỡ ngàng mừng rỡ.Từ đó về sau cô đều ra sạp đúng giờ, mỗi tuần vào thứ tư và chủ nhật phải giết heo thì giao cho Hồ Điệp trông hàng, Quý Bạch Thanh còn trả thêm tiền cho Hồ Điệp.Nếu không vì tiếc tiền, Quý Bạch Thanh chắc đã sớm giao hẳn cái sạp này cho người khác trông rồi.Chẳng qua để người khác trông sạp ở chợ đen thì cũng có rủi ro, sợ bị cảnh sát phát hiện thì tiêu hết, cũng sợ người trông coi không thành thật.May là việc trông sạp chỉ hơi buồn chán chứ không mệt mỏi gì, mỗi ngày đếm tiền kiếm được, Quý Bạch Thanh cảm thấy cũng chấp nhận được.Hôm nay bán hết đống bánh nhân rau xong, Quý Bạch Thanh định hôm sau không bán nữa. Trời lạnh dần, rau ngoài ruộng cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Nguyên liệu không đủ.Cô gói kỹ phần cốm gạo còn dư hôm nay, định mang về cho Ôn Miểu dỗ mấy đứa nhỏ.Một bác gái mặc áo khoác màu nâu đi tới, bưng theo một hộp cơm, tươi cười hỏi cô: "Đồng chí, món dưa chua này có thể bán cho ta một ít không?"Bánh nhân rau đã bán hết, còn sót lại ít dưa muối miễn phí, vốn định mang về nhà, thấy bác gái muốn mua, Quý Bạch Thanh gật đầu, lấy tượng trưng một xu.Bác gái vét sạch chỗ tương ớt dính trên thành hộp, xuýt xoa: "Dưa chua xào với tương ớt nhà ngươi ăn ngon, nhà ta ăn xong còn phải đem cái tương ớt này xào lại một lần nữa.""Đồng chí a, sau này có làm tương ớt nhất định phải nói với ta một tiếng, ta đảm bảo ủng hộ lâu dài!"Đây không phải lần đầu Quý Bạch Thanh nghe mấy lời này, lần đầu nghe được cô liền lên trấn tìm quan hệ mua hơn trăm cái hũ thủy tinh từ xưởng, sau đó nhờ Hà Hương Nguyệt thu mua ớt trong thôn, ngâm cả một chum to tương ớt.Giờ chắc đã ăn được rồi.Quý Bạch Thanh gật đầu, giọng cố tình thô ráp: "Mai tới đi, mai ta mang ít tới, đại nương ngươi đến sớm chút."Nghe vậy bác gái vỗ đùi cười híp mắt: "Vậy thì tốt quá rồi!"Lúc về, Quý Bạch Thanh lại ghé qua ruộng nhìn một chút, tháng mười một vốn là mùa ớt rộ đã qua, cành lá héo rũ, chỉ còn lác đác vài trái ớt héo queo treo lủng lẳng, cô hái hết chỗ ớt còn lại cũng chỉ được nửa giỏ, từ nay đến mùa xuân chắc chẳng còn thêm.Lúc ăn trưa, Quý Bạch Thanh nói với Hà Hương Nguyệt chuyện sẽ bắt đầu bán tương ớt.Đối với việc con gái mình làm ăn buôn bán ở chợ đen, Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ đương nhiên là không yên tâm, nhưng lâu ngày cũng biết có lo thêm cũng chẳng ngăn được con bé thay đổi quyết định.Chỉ có thể cố gắng phối hợp.Hà Hương Nguyệt cúi đầu ăn cơm, dứt khoát không nhìn không nghĩ."Tùy ngươi, cần ta làm gì thì báo trước là được."Buổi chiều, Quý Bạch Thanh lại hóa trang.Da mặt đen, tay đen, giọng cũng cố tình làm thô, vai gánh đòn, mặc lại đồ cũ của Quý Vĩ, khom khom lưng, quay sang hỏi Ôn Miểu: "Thế nào, có giống đàn ông không?"Ôn Miểu liếc nhìn cô một cái, che mắt lại, không nỡ nhìn thẳng.Cuối cùng vẫn gật đầu: "Giống."Thật sự rất giống.Nghe vậy, Quý Bạch Thanh vênh ngực tự đắc, gánh đòn quyết định xuất phát.Cô đi bộ đến mấy thôn quanh vùng, mấy thôn vòng ra sau núi với thôn Vân Thủy gần như không có giao tình.Đến thôn đầu tiên, Quý Bạch Thanh kéo một bé gái đang ngồi xổm ven đường: "Tiểu đồng chí, ớt đổi kẹo, mau gọi người lớn tới đổi đi."Cô vén tấm vải trên cái nia, để lộ bánh cốm gạo bên trong.Bé gái nhìn thấy, nuốt nước bọt cái ực, gật đầu rồi lập tức chạy biến.Chẳng bao lâu, từng tốp người lục tục kéo tới, đeo sọt cẩn thận hỏi cô: "Đổi kẹo? Thật không đó?"Quý Bạch Thanh đưa kẹo ra cho bọn họ xem, giọng hạ xuống thấp."Nếu thiếu... cũng có thể đổi tiền." Cô làm động tác cầm tiền.Nghe vậy, không ít người động lòng, sau khi dùng ớt đổi xong kẹo hoặc tiền thì lập tức đi báo cho người khác trong thôn.Quý Bạch Thanh phát hiện, thôn dân nơi này rất thật thà, ớt mang đến đổi đều là trái to, tươi đỏ, cứng cáp.Cô nhấn mạnh thêm một câu: "Chỉ cần không hỏng thì đều có thể đổi, nếu ta phát hiện có đồ hỏng, sau này sẽ không đến nữa."Nói xong, lại có thêm nhiều người ra ruộng hái ớt.Chỉ thôn đầu tiên mà hai giỏ lớn đã đầy nửa.Tới mấy thôn sau, Quý Bạch Thanh tiếp tục làm như cũ, gom ớt được đầy hai giỏ lớn.Dĩ nhiên, chuyện thu mua không phải lúc nào cũng thuận lợi, cô từng gặp người tỏ vẻ đi báo thôn dân, thật ra là gọi trưởng thôn tới bắt người, thấy có người từ xa khí thế hùng hổ xông đến, Quý Bạch Thanh lập tức nhấc chân chạy thục mạng.Gánh nặng trên vai tuy đầy, nhưng may mà ớt khá nhẹ, cô lại khỏe, vác giỏ chạy vài cây số bỏ người ta lại phía sau cũng chẳng hề gì.Chỉ là sau lưng lén chửi mấy kẻ muốn bắt mình là lũ chó.Thu mua xong, Quý Bạch Thanh cũng mệt rã rời.Trời đã chạng vạng, cô đi theo đường mòn về, lúc tới thôn thì trời đã sập tối.Cô cẩn thận quan sát xung quanh, khi về đến nhà mới thở phào.Trong nhà đã dọn cơm xong, mùi cơm trắng thơm phức hòa lẫn vị ngọt của khoai lang lan ra khắp sân, lúc này bụng Quý Bạch Thanh mới bắt đầu réo vang.Nghe thấy tiếng động, Ôn Miểu đặt đũa xuống, ra sân.Thấy Quý Bạch Thanh lấm lem bụi đất, nàng múc một gáo nước cho cô rửa tay.Trong bếp đang nấu nước, nàng lại đưa nước ấm cho cô lau mặt cho sạch."Sao giờ mới về?" Ôn Miểu chăm chú giúp cô lau vết bẩn trên mặt, cuối cùng không nhịn được hỏi.Quý Bạch Thanh thản nhiên nói: "Đi mấy thôn sau gom ớt.""Hôm nay gom được hai giỏ lớn rồi, có thể làm cả trăm hũ tương ớt đó."Ôn Miểu mím môi nhìn cô, cuối cùng mọi lời đều hóa thành một tiếng thở dài."Mau ăn cơm đi, nấu món ngươi thích ăn đó."Quý Bạch Thanh cười tít mắt gật đầu.Ăn cơm xong, đóng cửa lại, cả nhà cùng ngồi chọn ớt.Loại bỏ trái hư, ớt còn tốt hoặc bị dập thì để riêng ra.Múc nước giếng rửa sạch, Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ bắt đầu cắt ớt.Quý Bạch Thanh cùng Ôn Miểu lấy tương ớt trong chum ra, đong vào các hũ thủy tinh.Tổng cộng đong được hơn năm mươi hũ, Quý Bạch Thanh sắp xếp gọn gàng, đếm lại một lượt rồi ước lượng số lượng trong lòng.Mỗi hũ tương ớt định bán một đồng rưỡi, hũ cũng không nhỏ, dùng mỗi lần một muỗng có thể ăn suốt hai tháng, huống hồ hàng ở chợ đen vốn dĩ đắt hơn bên ngoài nhiều.Mấy hũ thủy tinh là loại cô mua mới toanh giá tám xu, chỉ có vài lỗi nhỏ nhưng vẫn dùng tốt.Nếu khách trả lại hũ thì có thể giảm giá một hào.Nghĩ xong chuyện ngày mai, Quý Bạch Thanh ngáp một cái, Hà Hương Nguyệt thấy vậy liền giục: "Mau đi nghỉ đi, mấy chuyện còn lại để ta với cha ngươi lo."Đã vào đông, trời lạnh dần, gió rít từng cơn, mấy hôm nay việc ngoài đồng cũng không nhiều, hầu hết là gượng làm cho có, qua thêm vài ngày nữa là được nghỉ hẳn.Quý Bạch Thanh hôm sau còn phải dậy sớm, nên cũng không khách sáo, theo Ôn Miểu vào phòng nghỉ ngơi.Cả ngày hôm nay đều tiếp xúc với ớt, Quý Bạch Thanh ngửi thử tay mình, cảm thấy vẫn còn mùi ớt.Rửa cũng chẳng hết.Cô từ chối yêu cầu dính dính của Ôn Miểu, bất đắc dĩ giơ tay đã đỏ lên cho nàng xem."Đỏ hết rồi, ta mà đụng vào ngươi là ngươi dị ứng bây giờ."Ớt ở địa phương này cay thật quá đáng.Tay Ôn Miểu cũng nóng lên, vừa nãy lỡ dính nước ớt lúc nhặt ớt, nghe vậy chỉ có thể co vào một góc chăn.Hôm sau, lúc Quý Bạch Thanh thức dậy, toàn thân ê ẩm.Đoán chừng hôm qua đi bộ không dưới mười vạn bước.Tỉnh táo rồi cô vào bếp, thấy trên bếp có đặt một lọ dầu hoa hồng.Quý Bạch Thanh bôi lên tay, cảm giác nóng rát dịu bớt.Cô cong mắt cười, sờ sờ chai dầu rồi bắt đầu chuẩn bị đồ ăn bán hôm nay.Trung thu cô cùng Ôn Miểu hái ít hoa quế, nấu với mật ong thành mứt hoa quế.Sáng nay cô làm bánh gạo, dùng cọ quét một lớp mỏng mứt hoa quế lên lớp bánh trắng mềm.Cô buộc hai giỏ tre lên giá xe phía trước, xếp bánh gạo và tương ớt vào trong.Lúc tới chợ đen thì trời mới hửng sáng.Gió lùa lạnh buốt cổ.Quý Bạch Thanh quấn lại khăn choàng đen Ôn Miểu đưa, nhét tay vào túi chờ khách.Chẳng bao lâu có người xách hộp cơm đến, là khách quen, ăn mặc rất chỉnh tề, vừa nhìn đã biết không phải người thường.Vừa đến đã hỏi đầy thân thiết: "Hôm nay có món gì vậy?"Quý Bạch Thanh mở lớp vải trên cùng ra: "Là bánh gạo hoa quế, bên trên có quét mứt hoa quế, ba xu một miếng nhỏ."Bánh chỉ bằng nửa lòng bàn tay, giá này coi như cao.Nhưng có mật ong, mà mật ong thì quý, lại thêm tay nghề của Quý Bạch Thanh vốn đã nổi tiếng.Người phụ nữ không chớp mắt, đưa hộp cơm ra."Cho ta ba miếng trước. Còn cái kia là gì?"Quý Bạch Thanh nhanh nhẹn gói lại, đậy nắp hộp cho khỏi nguội."Tương ớt, công thức đặc biệt, muốn thử không?"Người phụ nữ hơi chần chừ, nàng không ăn cay lắm, nhưng nhìn hũ tương đỏ au trong suốt lại muốn nếm thử."Có cay quá không?""Cay thơm, nhưng nếu không ăn được cay thì chắc vẫn thấy cay." Quý Bạch Thanh trả lời rất cẩn trọng."Vậy lấy cho ta hai hũ."Đây là khách lớn, Quý Bạch Thanh nhận tiền xong còn nhắc: "Hũ thủy tinh nếu trả lại thì được giảm một hào."Người phụ nữ xách hũ và hộp cơm, vẫy tay nói: "Lần sau tới ta đem lại cho ngươi."Nàng đi rồi, buôn bán bắt đầu khấm khá.Bánh gạo dù đắt nhưng là món mới, nhiều người muốn thử, bán rất chạy. Tương ớt lại là thương hiệu của Quý Bạch Thanh, mỗi hũ đầy đặn, khách trả tiền không hề do dự.Quý Bạch Thanh cứ tưởng hôm nay sẽ bán suốt buổi sáng, lúc mười giờ còn lại ít bánh gạo với hơn chục hũ tương.Ai ngờ một người đàn ông tới liền nói muốn mua hết.Cô thoáng ngỡ mình nghe nhầm, hỏi lại, nhận được đáp án giống hệt mới dám tin.Cô nhìn dáng người gầy gò kia: "Đồng chí, ngươi mang về nổi không?"Cô cho tương ớt vào túi vải, đậy nắp chặt, hũ thủy tinh cũng khá chắc, không lo vỡ hay rò rỉ.Người đàn ông gật đầu, từ trên cao nhìn cô đóng gói.Bánh gạo để phía trên, Quý Bạch Thanh nhận tiền, ra hiệu có thể lấy đi.Tay người đàn ông xách túi, cả đống tương ớt cùng mấy chục cân.Thấy gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay hắn, miễn cưỡng mới nhấc nổi túi.Nghĩ đây là khách lớn, Quý Bạch Thanh rất biết điều mở miệng: "Đồng chí, ta vừa hết hàng, nhà ngươi ở đâu, ta đưa về giúp."Người đàn ông mặt mày cứng đờ gật đầu.Quý Bạch Thanh lại xếp đồ vào giỏ tre, đạp xe đạp đi theo hắn.Hắn cũng đi xe đạp, vòng vèo cả nửa vòng trấn, cuối cùng mới đến nơi.Dừng bên đường, Quý Bạch Thanh đặt đồ trước cửa.Người đàn ông không nói một câu, gắng gượng mang túi đồ vào nhà.Quý Bạch Thanh đảo mắt nhìn quanh, nơi này cô chưa từng tới, trông căn nhà này cũng có vẻ hoành tráng hơn những chỗ khác.Thầm thầm ghen tị, cô đang định quay về thì bị người đàn ông kia gọi lại.Mặt hắn giờ đã bỏ lớp che, trông văn nhã thanh tú.Chỉ là hắn có vẻ không vừa mắt Quý Bạch Thanh, sắc mặt khó coi, lạnh lùng mở miệng:"Mai nữ sĩ mời ngươi đi vào một chuyến."
"Về sau ta không bao giờ đến chỗ này mua đồ nữa."Giọng điệu hắn đầy ngạo mạn, có chút ngông nghênh.Còn Thẩm Niệm Niệm nghe vậy thì chỉ khẽ giật khóe môi, trên trấn này chỉ có mỗi cái hợp tác xã đó, không đến đó thì đi đâu mua đồ?Nhưng vì nể mặt đàn ông, nàng vẫn gật đầu như gà mổ thóc.Thấy Thẩm Niệm Niệm ngoan ngoãn như vậy, khí thế của Lục Diên cũng dịu xuống chút ít, mở miệng nói: "Được rồi, về thôi."Lúc đi ngang qua trạm thu hồi, Thẩm Niệm Niệm nhìn thấy bảng hiệu thì hơi động lòng, kéo vạt áo Lục Diên:
"Lục Diên ca, chúng ta vào đó xem thử đi."Giờ là đầu đông, trời trở lạnh, mùi trong trạm thu hồi cũng không nồng như mùa hè, nhưng vẫn rất khó ngửi.Lục Diên bịt mũi, mặt đầy chán ghét.
"Bãi rác thì có gì đáng xem."Thấy Thẩm Niệm Niệm bày ra dáng vẻ đáng thương nhìn mình, cuối cùng Lục Diên lui lại hai bước: "Ngươi vào xem đi, dù sao ta không vào đâu."Lục Diên đúng là chiều nàng thật, Thẩm Niệm Niệm sung sướng nghĩ. Ghét đến vậy mà còn chịu đứng ngoài cửa đợi nàng.Sau khi vào trong, lục lọi một hồi, hầu như toàn là mấy thứ không dùng được.Thẩm Niệm Niệm lấm lem mồ hôi, cuối cùng cũng tìm được một quyển sách.Tiện tay mở ra xem, mắt quét qua vài hàng chữ, rồi mắt nàng bỗng trợn tròn.Lập tức lấy tiền mua lại quyển sách từ người quản lý.Ra khỏi cửa, Thẩm Niệm Niệm hưng phấn nói với Lục Diên: "Lục Diên ca, ta đào được bảo bối rồi!"Thấy tay nàng đầy bụi bẩn, Lục Diên không chịu nổi lùi thêm một bước."...Về nhà rồi nói!"Biết rõ mình bị ghét bỏ, Thẩm Niệm Niệm gục đầu, không nói tiếng nào ngồi xe bò, trở về thôn.Về đến điểm tập kết thanh niên trí thức, việc đầu tiên nàng làm là rửa tay cho sạch.Thấy Phan Hồng Hà ở trong phòng không biết đang làm gì, nàng bèn tự nhiên sai bảo: "Hồng Hà, giúp ta lau quyển sách này một chút, hơi dơ."Phan Hồng Hà ấp úng đồng ý.Đợi đến khi sách và tay đều sạch sẽ, Thẩm Niệm Niệm mới vào phòng của Lục Diên.Hôm nay Phương Hải Dương không có ở đây, chẳng biết đi đâu rồi.Khép cửa lại, Thẩm Niệm Niệm phấn khởi mở sách ra cho Lục Diên xem:"Lục Diên ca, ngươi nhìn nè, trong sách này viết uống rượu ngâm rắn có thể kéo dài tuổi thọ, nếu chúng ta bắt rắn ngâm rượu, rồi mang rượu rắn đi bán ở chợ đen, chẳng phải là có thể kiếm được nhiều tiền hơn sao!"Vừa nghe đến từ "rắn", sắc mặt Lục Diên liền trắng bệch, như một con hổ đang phẫn nộ, lập tức hất quyển sách rơi xuống đất, như thể đang nhìn rác rưởi."Trên sách viết gì ngươi cũng tin à? Thẩm Niệm Niệm, ngươi là đồ ngốc sao?!"Hắn cau chặt mày, mất kiểm soát mà quát to vào mặt Thẩm Niệm Niệm.Không nhận được sự đồng tình như tưởng tượng, Thẩm Niệm Niệm trở nên luống cuống, huống hồ còn bị hắn quát thẳng một trận.Nàng đứng tại chỗ, cố gắng giải thích: "Lục Diên ca, ngươi không biết sao? Vận may của ta vẫn luôn rất tốt, ta có linh cảm, nếu thật sự có thể ngâm rượu với rắn, thì chuyện làm ăn của chúng ta nhất định sẽ tốt hơn, có thể kiếm được nhiều tiền hơn nữa.""Ngươi cũng đâu phải không cần tiền, đúng không?"Thẩm Niệm Niệm hết lời khuyên nhủ, nhưng Lục Diên lại chẳng nghe lọt chữ nào.Vừa nghĩ đến rắn, ký ức đêm hôm đó bị nhốt cùng vô số con rắn lại trào lên.Sắc mặt hắn méo mó, chỉ tay ra cửa gào lên: "CÚT! Mau cút cho ta!"Thẩm Niệm Niệm bị vẻ mặt dữ tợn của hắn dọa cho hoảng hồn, nhặt cuốn sách dưới đất lên rồi bỏ đi.Về đến phòng vẫn còn sợ hãi trong lòng.Giọng Lục Diên quá lớn, đến cả Phan Hồng Hà ở phòng bên cạnh cũng nghe rõ ràng.Thấy Thẩm Niệm Niệm lủi thủi bước vào, trong mắt Phan Hồng Hà thoáng qua một tia khoái chí.Thẩm Niệm Niệm không chú ý tới ánh mắt ấy, ngồi trên mép giường ngơ ngẩn suy nghĩ: Chẳng lẽ thật sự không kiếm được tiền? Phản ứng của Lục Diên sao lại lớn như vậy?Quý Bạch Thanh đương nhiên không biết chuyện mình từng nhốt nam chính với đám rắn cả đêm lại để lại bóng ma tâm lý lớn đến thế, mà cho dù có biết, chắc cô cũng chỉ vỗ tay khen hay.Sau khi nghỉ ngơi cả ngày hôm ấy, hôm sau Quý Bạch Thanh lại ra chợ đen bán đồ ăn, không ngờ đã có người chờ sẵn ở đó từ sớm.Nghe người mua nói hôm qua họ đến tìm cô mua đồ mà không gặp, Quý Bạch Thanh có chút ngỡ ngàng mừng rỡ.Từ đó về sau cô đều ra sạp đúng giờ, mỗi tuần vào thứ tư và chủ nhật phải giết heo thì giao cho Hồ Điệp trông hàng, Quý Bạch Thanh còn trả thêm tiền cho Hồ Điệp.Nếu không vì tiếc tiền, Quý Bạch Thanh chắc đã sớm giao hẳn cái sạp này cho người khác trông rồi.Chẳng qua để người khác trông sạp ở chợ đen thì cũng có rủi ro, sợ bị cảnh sát phát hiện thì tiêu hết, cũng sợ người trông coi không thành thật.May là việc trông sạp chỉ hơi buồn chán chứ không mệt mỏi gì, mỗi ngày đếm tiền kiếm được, Quý Bạch Thanh cảm thấy cũng chấp nhận được.Hôm nay bán hết đống bánh nhân rau xong, Quý Bạch Thanh định hôm sau không bán nữa. Trời lạnh dần, rau ngoài ruộng cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Nguyên liệu không đủ.Cô gói kỹ phần cốm gạo còn dư hôm nay, định mang về cho Ôn Miểu dỗ mấy đứa nhỏ.Một bác gái mặc áo khoác màu nâu đi tới, bưng theo một hộp cơm, tươi cười hỏi cô: "Đồng chí, món dưa chua này có thể bán cho ta một ít không?"Bánh nhân rau đã bán hết, còn sót lại ít dưa muối miễn phí, vốn định mang về nhà, thấy bác gái muốn mua, Quý Bạch Thanh gật đầu, lấy tượng trưng một xu.Bác gái vét sạch chỗ tương ớt dính trên thành hộp, xuýt xoa: "Dưa chua xào với tương ớt nhà ngươi ăn ngon, nhà ta ăn xong còn phải đem cái tương ớt này xào lại một lần nữa.""Đồng chí a, sau này có làm tương ớt nhất định phải nói với ta một tiếng, ta đảm bảo ủng hộ lâu dài!"Đây không phải lần đầu Quý Bạch Thanh nghe mấy lời này, lần đầu nghe được cô liền lên trấn tìm quan hệ mua hơn trăm cái hũ thủy tinh từ xưởng, sau đó nhờ Hà Hương Nguyệt thu mua ớt trong thôn, ngâm cả một chum to tương ớt.Giờ chắc đã ăn được rồi.Quý Bạch Thanh gật đầu, giọng cố tình thô ráp: "Mai tới đi, mai ta mang ít tới, đại nương ngươi đến sớm chút."Nghe vậy bác gái vỗ đùi cười híp mắt: "Vậy thì tốt quá rồi!"Lúc về, Quý Bạch Thanh lại ghé qua ruộng nhìn một chút, tháng mười một vốn là mùa ớt rộ đã qua, cành lá héo rũ, chỉ còn lác đác vài trái ớt héo queo treo lủng lẳng, cô hái hết chỗ ớt còn lại cũng chỉ được nửa giỏ, từ nay đến mùa xuân chắc chẳng còn thêm.Lúc ăn trưa, Quý Bạch Thanh nói với Hà Hương Nguyệt chuyện sẽ bắt đầu bán tương ớt.Đối với việc con gái mình làm ăn buôn bán ở chợ đen, Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ đương nhiên là không yên tâm, nhưng lâu ngày cũng biết có lo thêm cũng chẳng ngăn được con bé thay đổi quyết định.Chỉ có thể cố gắng phối hợp.Hà Hương Nguyệt cúi đầu ăn cơm, dứt khoát không nhìn không nghĩ."Tùy ngươi, cần ta làm gì thì báo trước là được."Buổi chiều, Quý Bạch Thanh lại hóa trang.Da mặt đen, tay đen, giọng cũng cố tình làm thô, vai gánh đòn, mặc lại đồ cũ của Quý Vĩ, khom khom lưng, quay sang hỏi Ôn Miểu: "Thế nào, có giống đàn ông không?"Ôn Miểu liếc nhìn cô một cái, che mắt lại, không nỡ nhìn thẳng.Cuối cùng vẫn gật đầu: "Giống."Thật sự rất giống.Nghe vậy, Quý Bạch Thanh vênh ngực tự đắc, gánh đòn quyết định xuất phát.Cô đi bộ đến mấy thôn quanh vùng, mấy thôn vòng ra sau núi với thôn Vân Thủy gần như không có giao tình.Đến thôn đầu tiên, Quý Bạch Thanh kéo một bé gái đang ngồi xổm ven đường: "Tiểu đồng chí, ớt đổi kẹo, mau gọi người lớn tới đổi đi."Cô vén tấm vải trên cái nia, để lộ bánh cốm gạo bên trong.Bé gái nhìn thấy, nuốt nước bọt cái ực, gật đầu rồi lập tức chạy biến.Chẳng bao lâu, từng tốp người lục tục kéo tới, đeo sọt cẩn thận hỏi cô: "Đổi kẹo? Thật không đó?"Quý Bạch Thanh đưa kẹo ra cho bọn họ xem, giọng hạ xuống thấp."Nếu thiếu... cũng có thể đổi tiền." Cô làm động tác cầm tiền.Nghe vậy, không ít người động lòng, sau khi dùng ớt đổi xong kẹo hoặc tiền thì lập tức đi báo cho người khác trong thôn.Quý Bạch Thanh phát hiện, thôn dân nơi này rất thật thà, ớt mang đến đổi đều là trái to, tươi đỏ, cứng cáp.Cô nhấn mạnh thêm một câu: "Chỉ cần không hỏng thì đều có thể đổi, nếu ta phát hiện có đồ hỏng, sau này sẽ không đến nữa."Nói xong, lại có thêm nhiều người ra ruộng hái ớt.Chỉ thôn đầu tiên mà hai giỏ lớn đã đầy nửa.Tới mấy thôn sau, Quý Bạch Thanh tiếp tục làm như cũ, gom ớt được đầy hai giỏ lớn.Dĩ nhiên, chuyện thu mua không phải lúc nào cũng thuận lợi, cô từng gặp người tỏ vẻ đi báo thôn dân, thật ra là gọi trưởng thôn tới bắt người, thấy có người từ xa khí thế hùng hổ xông đến, Quý Bạch Thanh lập tức nhấc chân chạy thục mạng.Gánh nặng trên vai tuy đầy, nhưng may mà ớt khá nhẹ, cô lại khỏe, vác giỏ chạy vài cây số bỏ người ta lại phía sau cũng chẳng hề gì.Chỉ là sau lưng lén chửi mấy kẻ muốn bắt mình là lũ chó.Thu mua xong, Quý Bạch Thanh cũng mệt rã rời.Trời đã chạng vạng, cô đi theo đường mòn về, lúc tới thôn thì trời đã sập tối.Cô cẩn thận quan sát xung quanh, khi về đến nhà mới thở phào.Trong nhà đã dọn cơm xong, mùi cơm trắng thơm phức hòa lẫn vị ngọt của khoai lang lan ra khắp sân, lúc này bụng Quý Bạch Thanh mới bắt đầu réo vang.Nghe thấy tiếng động, Ôn Miểu đặt đũa xuống, ra sân.Thấy Quý Bạch Thanh lấm lem bụi đất, nàng múc một gáo nước cho cô rửa tay.Trong bếp đang nấu nước, nàng lại đưa nước ấm cho cô lau mặt cho sạch."Sao giờ mới về?" Ôn Miểu chăm chú giúp cô lau vết bẩn trên mặt, cuối cùng không nhịn được hỏi.Quý Bạch Thanh thản nhiên nói: "Đi mấy thôn sau gom ớt.""Hôm nay gom được hai giỏ lớn rồi, có thể làm cả trăm hũ tương ớt đó."Ôn Miểu mím môi nhìn cô, cuối cùng mọi lời đều hóa thành một tiếng thở dài."Mau ăn cơm đi, nấu món ngươi thích ăn đó."Quý Bạch Thanh cười tít mắt gật đầu.Ăn cơm xong, đóng cửa lại, cả nhà cùng ngồi chọn ớt.Loại bỏ trái hư, ớt còn tốt hoặc bị dập thì để riêng ra.Múc nước giếng rửa sạch, Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ bắt đầu cắt ớt.Quý Bạch Thanh cùng Ôn Miểu lấy tương ớt trong chum ra, đong vào các hũ thủy tinh.Tổng cộng đong được hơn năm mươi hũ, Quý Bạch Thanh sắp xếp gọn gàng, đếm lại một lượt rồi ước lượng số lượng trong lòng.Mỗi hũ tương ớt định bán một đồng rưỡi, hũ cũng không nhỏ, dùng mỗi lần một muỗng có thể ăn suốt hai tháng, huống hồ hàng ở chợ đen vốn dĩ đắt hơn bên ngoài nhiều.Mấy hũ thủy tinh là loại cô mua mới toanh giá tám xu, chỉ có vài lỗi nhỏ nhưng vẫn dùng tốt.Nếu khách trả lại hũ thì có thể giảm giá một hào.Nghĩ xong chuyện ngày mai, Quý Bạch Thanh ngáp một cái, Hà Hương Nguyệt thấy vậy liền giục: "Mau đi nghỉ đi, mấy chuyện còn lại để ta với cha ngươi lo."Đã vào đông, trời lạnh dần, gió rít từng cơn, mấy hôm nay việc ngoài đồng cũng không nhiều, hầu hết là gượng làm cho có, qua thêm vài ngày nữa là được nghỉ hẳn.Quý Bạch Thanh hôm sau còn phải dậy sớm, nên cũng không khách sáo, theo Ôn Miểu vào phòng nghỉ ngơi.Cả ngày hôm nay đều tiếp xúc với ớt, Quý Bạch Thanh ngửi thử tay mình, cảm thấy vẫn còn mùi ớt.Rửa cũng chẳng hết.Cô từ chối yêu cầu dính dính của Ôn Miểu, bất đắc dĩ giơ tay đã đỏ lên cho nàng xem."Đỏ hết rồi, ta mà đụng vào ngươi là ngươi dị ứng bây giờ."Ớt ở địa phương này cay thật quá đáng.Tay Ôn Miểu cũng nóng lên, vừa nãy lỡ dính nước ớt lúc nhặt ớt, nghe vậy chỉ có thể co vào một góc chăn.Hôm sau, lúc Quý Bạch Thanh thức dậy, toàn thân ê ẩm.Đoán chừng hôm qua đi bộ không dưới mười vạn bước.Tỉnh táo rồi cô vào bếp, thấy trên bếp có đặt một lọ dầu hoa hồng.Quý Bạch Thanh bôi lên tay, cảm giác nóng rát dịu bớt.Cô cong mắt cười, sờ sờ chai dầu rồi bắt đầu chuẩn bị đồ ăn bán hôm nay.Trung thu cô cùng Ôn Miểu hái ít hoa quế, nấu với mật ong thành mứt hoa quế.Sáng nay cô làm bánh gạo, dùng cọ quét một lớp mỏng mứt hoa quế lên lớp bánh trắng mềm.Cô buộc hai giỏ tre lên giá xe phía trước, xếp bánh gạo và tương ớt vào trong.Lúc tới chợ đen thì trời mới hửng sáng.Gió lùa lạnh buốt cổ.Quý Bạch Thanh quấn lại khăn choàng đen Ôn Miểu đưa, nhét tay vào túi chờ khách.Chẳng bao lâu có người xách hộp cơm đến, là khách quen, ăn mặc rất chỉnh tề, vừa nhìn đã biết không phải người thường.Vừa đến đã hỏi đầy thân thiết: "Hôm nay có món gì vậy?"Quý Bạch Thanh mở lớp vải trên cùng ra: "Là bánh gạo hoa quế, bên trên có quét mứt hoa quế, ba xu một miếng nhỏ."Bánh chỉ bằng nửa lòng bàn tay, giá này coi như cao.Nhưng có mật ong, mà mật ong thì quý, lại thêm tay nghề của Quý Bạch Thanh vốn đã nổi tiếng.Người phụ nữ không chớp mắt, đưa hộp cơm ra."Cho ta ba miếng trước. Còn cái kia là gì?"Quý Bạch Thanh nhanh nhẹn gói lại, đậy nắp hộp cho khỏi nguội."Tương ớt, công thức đặc biệt, muốn thử không?"Người phụ nữ hơi chần chừ, nàng không ăn cay lắm, nhưng nhìn hũ tương đỏ au trong suốt lại muốn nếm thử."Có cay quá không?""Cay thơm, nhưng nếu không ăn được cay thì chắc vẫn thấy cay." Quý Bạch Thanh trả lời rất cẩn trọng."Vậy lấy cho ta hai hũ."Đây là khách lớn, Quý Bạch Thanh nhận tiền xong còn nhắc: "Hũ thủy tinh nếu trả lại thì được giảm một hào."Người phụ nữ xách hũ và hộp cơm, vẫy tay nói: "Lần sau tới ta đem lại cho ngươi."Nàng đi rồi, buôn bán bắt đầu khấm khá.Bánh gạo dù đắt nhưng là món mới, nhiều người muốn thử, bán rất chạy. Tương ớt lại là thương hiệu của Quý Bạch Thanh, mỗi hũ đầy đặn, khách trả tiền không hề do dự.Quý Bạch Thanh cứ tưởng hôm nay sẽ bán suốt buổi sáng, lúc mười giờ còn lại ít bánh gạo với hơn chục hũ tương.Ai ngờ một người đàn ông tới liền nói muốn mua hết.Cô thoáng ngỡ mình nghe nhầm, hỏi lại, nhận được đáp án giống hệt mới dám tin.Cô nhìn dáng người gầy gò kia: "Đồng chí, ngươi mang về nổi không?"Cô cho tương ớt vào túi vải, đậy nắp chặt, hũ thủy tinh cũng khá chắc, không lo vỡ hay rò rỉ.Người đàn ông gật đầu, từ trên cao nhìn cô đóng gói.Bánh gạo để phía trên, Quý Bạch Thanh nhận tiền, ra hiệu có thể lấy đi.Tay người đàn ông xách túi, cả đống tương ớt cùng mấy chục cân.Thấy gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay hắn, miễn cưỡng mới nhấc nổi túi.Nghĩ đây là khách lớn, Quý Bạch Thanh rất biết điều mở miệng: "Đồng chí, ta vừa hết hàng, nhà ngươi ở đâu, ta đưa về giúp."Người đàn ông mặt mày cứng đờ gật đầu.Quý Bạch Thanh lại xếp đồ vào giỏ tre, đạp xe đạp đi theo hắn.Hắn cũng đi xe đạp, vòng vèo cả nửa vòng trấn, cuối cùng mới đến nơi.Dừng bên đường, Quý Bạch Thanh đặt đồ trước cửa.Người đàn ông không nói một câu, gắng gượng mang túi đồ vào nhà.Quý Bạch Thanh đảo mắt nhìn quanh, nơi này cô chưa từng tới, trông căn nhà này cũng có vẻ hoành tráng hơn những chỗ khác.Thầm thầm ghen tị, cô đang định quay về thì bị người đàn ông kia gọi lại.Mặt hắn giờ đã bỏ lớp che, trông văn nhã thanh tú.Chỉ là hắn có vẻ không vừa mắt Quý Bạch Thanh, sắc mặt khó coi, lạnh lùng mở miệng:"Mai nữ sĩ mời ngươi đi vào một chuyến."