Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
51.
Việc về nhà thăm người thân dịp Quốc Khánh vốn đã được báo trước cho Ôn Hướng Vinh từ hồi tháng tám.Khi đó, hồi âm của bọn họ đương nhiên là rất vui mừng, trong lời lẽ cũng không có ý gì là không cho các nàng về.Thế mà bây giờ Ôn Hướng Vinh lại đột nhiên đổi ý, Ôn Miểu cũng không đoán nổi bà nàng rốt cuộc đang nghĩ cái gì.Thấy nàng nhíu mày trầm tư suy nghĩ, Quý Bạch Thanh đưa tay vuốt phẳng giữa hai hàng lông mày."Có lẽ chỉ là đột nhiên có chuyện bất tiện, không sao đâu, Quốc Khánh không về thì Tết về cũng được, còn có thể xin nghỉ thăm thân dài ngày hơn."Trong nguyên tác, thời điểm bà của Ôn Miểu xảy ra chuyện cũng không phải là trong năm nay, hiện giờ chưa cần phải lo lắng vô căn cứ.Nghe cô nói vậy, Ôn Miểu khẽ thở ra một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng rồi ngẩng đầu cười: "Ngươi nói đúng."Hơn nữa, đã là Ôn Hướng Vinh đích thân viết thư bảo các nàng không cần về, thì dù nàng có nghĩ nhiều đến đâu cũng không thể về được.Ôn Miểu biết Ôn Hướng Vinh xưa nay luôn là người mạnh mẽ, chuyện đã quyết thì không cho ai làm trái.Bà nói vậy chắc chắn là có nguyên nhân, nếu Ôn Miểu cứ thế mà về, có khi lại gây thêm phiền toái cho bọn họ.Ôn Hướng Vinh trong thư cũng nói Tết hãy về, chắc là chưa có chuyện gì nghiêm trọng.Kế hoạch đi Kinh thị vốn đã lên lịch từ trước nay tạm thời bị huỷ bỏ, Quý Bạch Thanh đột nhiên rảnh rỗi hẳn ra, cũng có thêm tinh lực làm những việc khác.Cô đem mớ sản vật miền núi vốn định mang đến Kinh thị nhưng không bảo quản được lâu chọn riêng ra, phần còn lại để Tết mang đi cũng được.Vài ngày trước Quốc Khánh, nhiệt độ vốn đã giảm lại bất ngờ tăng lên, chỉ là thời tiết đã khác, sau núi có cây vẫn còn xanh mướt, có cây đã ngả vàng ngả đỏ, trở thành điểm nhấn rực rỡ xen lẫn vào nhau.Rắn rết vốn đã ẩn mình cũng len lén ló đầu ra, bò lổm ngổm trên dây leo, lá khô và cành cây.Quý Bạch Thanh mang theo bao tải, còn lựa thêm một cây kềm sắt dễ dùng, sau khi quấn mình kín mít từ đầu đến chân liền lên núi.Miền nam có rất nhiều rắn, trong đó cũng có không ít loài có độc.May mà có ký ức của nguyên chủ, Quý Bạch Thanh mới có thể phân biệt được đơn giản giữa rắn độc và rắn không độc.Vừa tới chân núi đã trông thấy một con hắc mi cẩm xà đang cuộn mình lười nhác phơi nắng trên bãi cỏ, trông rất mất cảnh giác, có vẻ ngốc nghếch.Quý Bạch Thanh nhanh tay dùng nhánh cây chặn ngay bảy tấc của nó, sau đó xịt nước hùng hoàng lên, thấy cơ thể rắn vùng vẫy yếu dần thì lập tức cho vào bao.Với cách đó, cô lại bắt thêm hơn hai chục con, đến khi xách bao tải nặng trĩu trong tay, khoé môi khẽ cong, nhưng trong đôi mắt đen sâu ấy lại chẳng hề có chút ấm áp nào.Cô đem đám rắn lên căn nhà hoang lưng chừng núi, đặt bao tải ở góc tường, bắt đầu dùng đất sét vàng trát kín mấy kẽ hở của tường đất, sửa sang qua loa một phen, cô thử kéo cửa gỗ bị gió mưa dập dềnh bao lâu nay đã phai màu, may mà chưa mục nát, vẫn còn chắc chắn, chỉ là nứt vài đường nhỏ.Nhưng dùng đất sét vàng trám lại là được.Căn nhà này diện tích không lớn, là nơi nghỉ chân mà thợ săn thôn Vân Thuỷ dựng lên từ hơn mười năm trước để tiện lên núi săn bắn.Bọn họ thường ra ngoài vào ban đêm, nên cần qua đêm ở đây, chỉ là nơi tạm dừng chân, diện tích không lớn, phía trước phía sau vừa đúng sải tay dang ra.Quý Bạch Thanh rất hài lòng.Bây giờ trời cũng tối nhanh hơn, sau một hồi bận rộn, lúc này đã là chạng vạng, ánh hoàng hôn lững lờ buông xuống, xuyên qua lớp cỏ tranh phía trên, rọi vào mảng sáng vàng dịu, cô nheo mắt lại nhìn, phủi bùn đất trên tay.Cột chặt miệng bao tải lại, trên đường về tâm trạng Quý Bạch Thanh rất tốt, còn tiện tay lấy được một tổ ong, về đến nhà lọc mật cho vào hũ.Ôn Miểu đang xào rau, Quý Bạch Thanh xong việc liền ngồi một bên tiếp củi vào lò. "Ngươi lên núi à?" Ôn Miểu có hơi nghi ngờ.Quý Bạch Thanh gật đầu, vẻ mặt rất tự nhiên: "Ta thấy mật ong sắp hết rồi, lần trước không phải ngươi thích món sườn mật ong sao? Lúc nào ta giữ lại ít sườn làm cho ngươi ăn."Nghe cô nói thế, Ôn Miểu liền nhớ tới hương vị sườn mật ong lần trước khiến nàng ngạc nhiên, dè dặt gật đầu.Một người nấu nướng, một người nhóm lửa, một người đứng một người ngồi.Quý Bạch Thanh ngẩng đầu nhìn nàng, nở nụ cười dịu dàng.Ăn tối xong, Ôn Miểu tắm rửa sạch sẽ rồi bảo Quý Bạch Thanh vào tắm.Quý Bạch Thanh xách nước vào nhà tắm, lúc về phòng lấy quần áo thì thấy Ôn Miểu đang ngồi bên bàn, soi đèn pin không biết đang xem gì.Cô đi tới, thản nhiên cầm lấy đèn pin."Đưa ta dùng một lát, ngươi vừa tắm xong nền trơn quá."Ôn Miểu tùy ý gật đầu, châm đèn dầu lên.Cầm theo đèn pin, Quý Bạch Thanh đóng cửa nhà tắm lại, đi thẳng tới chỗ ở của thanh niên trí thức.Ngày thường các nàng đi dạo tiêu cơm sau bữa tối sẽ ngang qua đó, đại khái cũng nắm được thói quen sinh hoạt của nhóm trí thức.Quý Bạch Thanh rình ở cửa một lúc, quả nhiên nghe thấy "kẽo kẹt" một tiếng.Cửa nhà mở ra, chỉ nhìn dáng người cao lớn đã có thể xác định là Lục Diên.Cô hơi nghiêng người nép vào một bên, đợi đến khi Lục Diên đi ngang qua trước mặt mình, Quý Bạch Thanh dứt khoát ra tay, chặt một phát vào gáy hắn.Cơ thể Lục Diên lập tức mềm oặt, ngã lăn ra đất.Nhìn gã thanh niên dưới đất, Quý Bạch Thanh không chút nương tay đá mạnh một cú vào bụng hắn.Hắn còn đang mê man, nhưng cũng phát ra một tiếng rên khẽ, có vẻ đang vùng vẫy muốn tỉnh lại.Trời đã khuya, Quý Bạch Thanh lại bổ thêm một đòn rồi vả thêm một cái, nhét lá cây vào miệng hắn, vác người lên vai chạy vòng nửa vòng thôn rồi hướng lên núi sau.Cầm theo đèn pin, chẳng mấy chốc cô đã đến căn nhà giữa lưng núi, quẳng người xuống đất, nhìn bao tải đang giãy giụa bị bung ra, từng con rắn đủ loại màu sắc tranh nhau bò ra ngoài.Nhìn Lục Diên vẫn còn bất tỉnh, Quý Bạch Thanh lại đá thêm một cú, lần này đá thẳng vào bụng dưới, khiến thân thể hắn giật bắn, theo phản xạ ôm lấy hạ thể.Hắn sắp tỉnh rồi, dùng đèn pin rọi thẳng vào mặt Lục Diên, thấy lông mi hắn run run, Quý Bạch Thanh liền xác định như vậy.Thấy mấy con rắn chậm rãi bò tới gần người Lục Diên, Quý Bạch Thanh cười lạnh không thành tiếng, đóng cửa lại, dùng ổ khoá khoá chặt.Lục Diên lờ mờ tỉnh dậy, cảm giác đau đớn trên người khiến đầu óc vẫn còn choáng váng.Hắn chẳng qua là mắc tiểu muốn ra nhà xí thôi, sao lại đột nhiên ngất xỉu? Hơn nữa... cơ thể lại đau đến thế, đặc biệt là bộ phận kín kia.Còn chưa kịp nghĩ tại sao, tai hắn hơi động, bất chợt nghe thấy tiếng "xì xì".Quỷ quái gì vậy!Tay Lục Diên quơ quào bên cạnh, bất chợt chạm vào một vật gì đó dài nhỏ lạnh băng.Ban đầu hắn còn chưa nhận ra đó là gì, đến khi cảm nhận bàn tay mang theo nhiệt của hắn, thứ đó dường như hưng phấn hẳn lên, bắt đầu cuốn về phía tay hắn.Kết hợp với âm thanh vừa rồi, hắn đoán đó có lẽ là rắn. Lục Diên lập tức hồn phi phách tán, vung mạnh tay ném thứ đó đi.Hắn chống đất định đứng dậy, nhưng cơ thể rã rời, thứ dưới chân giẫm phải cũng mềm oặt.Tiếng "xì xì" bên cạnh vẫn chưa dứt, trong bóng đêm dù nhìn về đâu cũng đều mờ mịt không rõ, Lục Diên chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập ngày càng nhanh..."Ai?! Rốt cuộc là ai?! Ai đưa ta tới chỗ này?!" Lục Diên phun lá cây trong miệng ra, gào lên một tiếng giận dữ, cổ họng như muốn rách toạc.Một ít vụn lá còn sót lại kẹt ở cổ họng, không lên cũng chẳng xuống, cả người hắn đã bắt đầu phát điên."Tiện nhân! Cút ra đây! Lăn ra đây!"Những lời mắng mỏ vô dụng từng câu từng chữ đập vào tai Quý Bạch Thanh, cuối cùng nghe thấy trong đó bỗng vang lên tiếng hét chói tai, cô thoả mãn xoay người, vừa đi về nhà vừa khe khẽ ngân nga hát.Nợ người thì phải trả, trong nguyên tác Lục Diên tạo nghiệt đến mức đó, để hắn trả lại chút cũng chẳng quá đáng.Về nhà xối sơ qua người, cô mới quay lại phòng ngủ.Ôn Miểu đã nằm trên giường, nghe thấy động tĩnh khó khăn mở mắt ra, giọng nói mềm nhẹ buồn ngủ: "Sao tắm lâu vậy?"Quý Bạch Thanh gãi đầu, trông vô cùng vô hại."Lỡ ngủ gật, buồn ngủ quá.""...Thật là hết cách với ngươi." Ai lại đang tắm mà ngủ gật chứ, có phải ngâm bồn đâu.Nàng nhích vào phía trong giường, giọng càng lúc càng thấp, cơn buồn ngủ lại kéo tới."Buồn ngủ thì ngủ đi."Quý Bạch Thanh trèo lên giường, nhìn gương mặt ngủ say của nàng, cuối cùng cúi xuống hôn lên nốt ruồi nơi khoé mắt nàng.*Lục Diên có lẽ đã trải qua một đêm tồi tệ nhất trong bao nhiêu năm qua.Không biết ai đã đưa hắn tới cái nơi quỷ quái này, cả người đau rát như thiêu đốt, bụng dưới thì căng tức, nhưng hắn lại bị nhốt trong căn nhà không tài nào ra ngoài được.Trong phòng tối om, chỉ có ánh trăng rọi qua khe hở mái nhà, là nguồn sáng duy nhất giúp Lục Diên nhìn rõ mấy con rắn quằn quại dưới đất.Âm thanh "xì xì" cứ lặp đi lặp lại bên tai, từng con rắn một kiên trì không buông bò lên chân hắn, cuối cùng bị hắn mặt tái mét hất văng xuống.Hắn không biết mấy con rắn đó có độc không, mỗi một động tác đều thót tim, sợ mình bị cắn một phát rồi mất mạng.Thời gian trôi từng giây từng phút, dây thần kinh trong đầu hắn căng như dây đàn, toàn thân đầm đìa mồ hôi vì căng thẳng.Ngay cả việc ai là thủ phạm đưa mình đến đây hắn cũng không còn tâm trí để nghĩ sâu.Tức giận và sợ hãi dồn nén trong lòng, cuối cùng hắn đá mạnh vào tường, đất sét rơi lả tả, cảm nhận được vách tường lung lay sắp đổ, Lục Diên lại sợ nhà sập đè chết mình, đành cứng đờ người trong nỗi hoảng loạn cực độ.Cổ họng sớm đã khàn đặc, nói gì bên ngoài cũng đều yên tĩnh như tờ.Không ai đáp lời hắn.Chỉ có tiếng rắn bò lạo xạo và âm thanh thè lưỡi.Không biết bao lâu sau, lồng ngực hắn phập phồng càng lúc càng gấp, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng "cách".Cơ thể Lục Diên lập tức động đậy, giữ nguyên một tư thế quá lâu khiến tứ chi tê rần tràn lên óc.Hắn cố há miệng, cuối cùng cũng bật ra được một câu:"Thả ta ra ngoài!"Trời đã tờ mờ sáng, cảnh vật trong phòng cũng nhìn rõ hơn chút.Bốn phía được trát bằng đất sét vàng, dưới đất trải một lớp cỏ tranh mục nát.Mười mấy con rắn cuộn mình trên đó, số còn lại lẻ tẻ nằm bên chân hắn.Nhìn mấy con rắn đó, nhớ đến cảm giác lạnh ẩm trơn tuột lúc chúng bò lên người mình, Lục Diên lập tức sụp đổ."Mau thả ta ra ngoài!"Bên ngoài yên ắng, Lục Diên hơi hoảng, sợ đối phương đã đi mất, để hắn vĩnh viễn bị nhốt ở đây.Chết đói hoặc bị rắn độc cắn chết.Hắn đẩy cửa, phát hiện chỉ cần đẩy là mở được.Trước cửa đầy lá mục, không có dấu hiệu ai từng đến.Lũ rắn đói cả đêm cũng bắt đầu bò ra ngoài, thân thể rơi trên lá phát ra tiếng sột soạt.Luồng khí lạnh ẩm ướt xộc vào mũi, Lục Diên đứng ngây ra ngoài cửa, lưng vốn luôn ưỡn thẳng giờ hơi cong xuống.Rốt cuộc là ai đưa hắn đến chỗ này? Là người... hay là quỷ?Đứng ngây tại chỗ một lúc, cuối cùng Lục Diên men theo đường núi đi xuống, quay về điểm tập kết thanh niên trí thức.Hôm nay là Quốc Khanh, không sắp xếp làm việc, giờ vẫn còn sớm, trong thôn chưa có mấy người.Lục Diên về đến chỗ ở, Phương Hải Dương đang định ra nhà xí thì thấy dáng vẻ thảm hại của hắn, hoảng hết cả hồn, cơn buồn ngủ bay biến.Thấy hắn quần áo nhăn nhúm, mặt mày trắng bệch, trông cứ như bị hút hết tinh khí vậy."Lục ca, ngươi... ngươi tối qua không ở đây, đi đâu vậy?"Tựa hồ nghĩ đến điều gì, ánh mắt Phương Hải Dương đảo một vòng xuống dưới, cười cợt hỏi:"Không phải là..."Lục Diên lập tức đá hắn một cú, đá ngã rồi còn bồi thêm mấy cú nữa, cuối cùng cũng trút được chút bực tức trong lòng."Cút!"Tắm nước lạnh một cái rồi ăn bữa sáng, đầu óc Lục Diên mới khôi phục được khả năng suy nghĩ.Trong thôn, người có thể đánh hắn ngất rồi vác lên núi không nhiều, mà có thù với hắn cũng chỉ có một.Quý Bạch Thanh.Ngoài cô ra, Lục Diên không nghĩ được còn ai khác.Hắn lại bị một nữ nhân chơi xoay vòng thế này.Chỉ nghĩ tới khả năng đó, Lục Diên đã tức đến á khẩu.Ném mạnh cái chén lên bàn, hắn đứng dậy ra khỏi nhà, đi thẳng đến nhà trưởng thôn.Vừa thấy trưởng thôn, Lục Diên liền nói ngay: "Trưởng thôn, tối qua có người đánh ngất ta rồi đưa lên căn nhà tranh trên núi, trong thôn chỉ có Quý Bạch Thanh bất mãn với ta, ngươi nhất định phải cho ta một lời giải thích."Nghe xong, khoé miệng trưởng thôn co giật.Chỉ có con bé nhà họ Quý là có ý kiến với hắn thôi sao? Hắn không biết còn bao nhiêu người trong thôn chán ghét hắn đến mức không chịu nổi ư?Ông không nói toạc ra, chỉ nghiêm mặt làm đúng chức trách: "Ngươi có chứng cứ không?"Lục Diên nghẹn lời: "Ngoài con nhỏ đó còn có thể là ai!"Lý Hướng Đông: "Lục trí thức, mọi chuyện đều phải có chứng cứ."Lục Diên nhíu mày: "Vậy thì đi tìm nó đối chất!"Lý Hướng Đông cười cười: "Sáng sớm Bạch Thanh với Ôn trí thức đã đi giết heo rồi, đâu có thời gian đối chất với ngươi?"Muốn nhờ trưởng thôn đòi lại công bằng mà không thành, Lục Diên đành đen mặt quay về chỗ ở, thậm chí không thèm phản ứng tới Thẩm Niệm Niệm.*Trước khi hành động, Quý Bạch Thanh đã tính toán kỹ lưỡng, chắc chắn không để lại sơ hở mới ra tay, đương nhiên sẽ không để lại bằng chứng.Ngay cả Ôn Miểu cô cũng không nói chuyện này, dù Lục Diên có nghi ngờ cô, không có chứng cứ rõ ràng cũng chỉ là vu khống.Huống hồ, trong nguyên tác hắn đã đối xử với Ôn Miểu như thế, giờ tự mình trải qua những gì Ôn Miểu từng chịu, vậy thì có gì không đúng?Dù sao thì Quý Bạch Thanh thấy cũng chẳng có gì sai.Sau khi mở khoá căn nhà tranh, Quý Bạch Thanh trở về nhà, hôm nay là Quốc Khánh nhưng lại trùng thứ tư, cô vẫn phải nghiêm chỉnh đi làm.Ôn Miểu hôm nay đến nhà Hà Hương Nguyệt dạy mấy đứa nhỏ Tiểu Mễ, Mãn Mãn học bài, hiếm khi không dính lấy Quý Bạch Thanh, để cô một mình đến trạm thực phẩm.Giết heo xong, trưởng trạm Hạ đặc biệt giữ cô và Vương Bảo Châu lại, phát cho mỗi người một cân bột mì hảo hạng và một túi đầy quýt xanh, nhìn thôi đã thèm nhỏ dãi.Quý Bạch Thanh xách túi quýt xanh, dắt xe đạp đi trên đường, lúc vào hẻm nhỏ vẫn đang nghĩ nên mua thêm gì mang về.Đột nhiên cô ngẩng đầu, liếc nhìn xung quanh, lông mày nhíu lại.Có người đang nhìn cô, có khi còn bám theo được một đoạn.Ánh mắt cuối cùng dừng lại ở vạt áo phía sau căn nhà gạch đỏ, Quý Bạch Thanh dắt xe đi lên vài bước, trầm giọng: "Ai? Ra đây!"Người kia như bị doạ sợ, cả người run lên.Chẳng bao lâu một người vội vã bước ra từ sau nhà, tay nắm vào nhau, có vẻ xấu hổ nhìn cô.Thấy là nữ, sắc mặt Quý Bạch Thanh mới dịu đi một chút.Cô hạ giọng hỏi: "Đồng chí, sao ngươi theo dõi ta?"Nữ đồng chí nọ nuốt nước miếng, xin lỗi: "Ngại quá, ta không cố ý theo ngươi đâu.""Chỉ là thấy túi quýt trong tay ngươi, muốn hỏi xem ngươi mua ở đâu."Giọng nàng ta thấp xuống, thấy xung quanh không ai mới dám hỏi thật: "Đồng chí, ngươi mua ở chợ đen nào vậy? Ta chưa từng thấy."Quý Bạch Thanh nhướn mày, điềm tĩnh nói: "Bên ta có chợ đen từ khi nào vậy."Thấy cô giả vờ ngốc, nữ đồng chí sốt ruột."Này đồng chí, dù ta không quen biết ngươi, nhưng ta tuyệt đối không đi tố cáo mấy chuyện đen tối đó đâu. Chỉ là chị dâu ta đang mang thai, thèm đồ chua, không thì cứ nôn mãi, ngươi chỉ chỗ mua cho ta, ta cũng mua một ít đem về."Thử dò xét xong, Quý Bạch Thanh nghiêm túc giải thích: "Đồng chí, ta thật không mua ở chợ đen, đây là đơn vị phát cho.""Nhưng... chợ đen ngươi nói có mấy chỗ vậy? Dẫn ta đi xem thử được không? Ta chưa từng đi chợ đen bao giờ."Nghe vậy, nữ đồng chí có hơi do dự, kéo khăn lụa trên cổ lên cao.Quý Bạch Thanh mỉm cười: "Ngươi muốn quýt thì ta chia một nửa cho ngươi."Một túi hơn hai chục quả, chia một nửa thì người nhà vẫn có thể chia được hai ba quả mỗi người.Nghe vậy, nữ đồng chí lập tức không còn do dự."Được!"Nàng ta lấy khẩu trang may sẵn trong túi ra đeo vào, ấn cái nón rơm xuống, thấy Quý Bạch Thanh không che đậy gì liền đề nghị:"Hay là đồng chí đi mua cái nón với khẩu trang ở hợp tác xã?"Quý Bạch Thanh vui vẻ đồng ý, đi mua một cái khẩu trang đen đơn giản với nón, che kín mặt rồi mới theo sau nữ đồng chí.Nữ đồng chí đi bên cạnh cô, nhỏ giọng giới thiệu: "Ta tên Hồ Điệp, nhà ở ngay đầu hẻm kia."Quý Bạch Thanh gật đầu: "Ta tên Ôn Thanh."Hồ Điệp dẫn cô đi, đi ngang chỗ duy nhất cô biết là chợ đen, giải thích: "Đây cũng là chợ đen, nhưng vô đó phải tốn tiền, không đáng, người canh cửa dữ lắm."Quý Bạch Thanh tán thành gật đầu: "Ngươi nói đúng, tốt nhất đừng đi."Hồ Điệp dẫn cô đi tổng cộng ba chỗ, trong đó một chỗ nằm gần đường từ trấn về thôn Vân Thuỷ, đi ngang mấy lần rồi mà cô không hề nhận ra.Chỗ đó là nơi giao dịch phong phú nhất, trước sau đều được che chắn, rất kín đáo. Khi giao dịch, hàng hoá đều được đậy lại, đợi khách hỏi rõ, trả tiền rồi người bán mới đưa hàng.Người qua lại đều bịt kín, mùa hè chắc hơi khổ.Nhưng có vẻ độ an toàn khá cao.Quý Bạch Thanh âm thầm ghi nhớ hết vào lòng. Ở đó không bán nhiều đồ ăn sẵn, chủ yếu là lương thực, cũng có trao đổi bằng tiền phiếu.Cô nghĩ, vài hôm nữa có thể thử làm chút đồ ăn đem bán xem sao.Dân dĩ thực vi thiên, nếu lần đầu bán mà thuận lợi thì sau này làm đồ ăn bán sẽ dễ hơn nhiều.Lúc cùng Hồ Điệp quay lại đường lớn, Quý Bạch Thanh nhìn nàng ta với ánh mắt đầy cảm kích."Đồng chí, thật sự cảm ơn ngươi."Cô đổ một nửa số quýt vào rổ xe phía trước, nửa còn lại cùng túi đưa cho Hồ Điệp.Hồ Điệp cầm quýt, cũng tỏ vẻ cảm kích: "Cảm ơn ngươi nhiều, đồng chí Ôn."Quý Bạch Thanh cong mắt cười: "Vậy ta về trước nhé, hẹn gặp lại lần sau."Hồ Điệp nhiệt tình vẫy tay chào cô.Trên đường đạp xe về, Quý Bạch Thanh đã bắt đầu nghĩ nên làm món gì.Không cần đợi lâu, ngày mai là có thể thử luôn.Lúc này đây cô thật sự rất mừng vì đời trước mình nghèo, từng làm việc ở đủ loại quán ăn, biết nấu nhiều món khác nhau.Kỹ năng nấu nướng rốt cuộc cũng có đất dụng võ.Về đến nhà, dọn dẹp đồ đạc xong, Quý Bạch Thanh đem cơm đi nấu, lúc xào rau vẫn còn nghĩ xem ngày mai nên chuẩn bị món gì.Suy nghĩ quá nhập tâm suýt chút nữa xào cháy món ăn.Thêm chút nước vào chảo, cô quyết định để sau hãy tính tiếp.Giờ quan trọng là lo xong bữa trưa đã.Ăn xong, cô cầm giấy bút vẽ vẽ viết viết, liệt kê mấy loại bánh rồi lại thấy tốn chi phí quá nên gạch đi.Ôn Miểu từ phía sau dán vào lưng cô, cúi đầu nhìn xem cô đang viết gì.Thấy một loạt danh sách bánh trái, nàng hơi ngơ ngác."Ngươi định làm gì vậy?"Quý Bạch Thanh kể lại chuyện sáng nay cho nàng."Ta định thử tới chợ đen xem bán đồ ăn có kiếm được tiền không."Ôn Miểu cau mày, hơi lo lắng."Liệu có rủi ro quá không?"Quý Bạch Thanh chống cằm: "Rủi ro thì chắc chắn là có, nhưng ta thấy chắc vẫn ổn, lúc đó mà có cảnh sát tới thì ta chạy trước là được."Ôn Miểu biết Quý Bạch Thanh là người mê tiền, cũng không phản đối, suy nghĩ một lúc rồi đề xuất:"Hay là làm bánh nhân rau?"Dùng vỏ bột bọc các loại rau bên trong, vừa no bụng nhưng hơi tốn bột mì.Quý Bạch Thanh cân nhắc tính khả thi, cảm thấy cũng ổn.Bột mì cao cấp có thể trộn thêm khoai lang và khoai môn, ăn sẽ ngon hơn mà cũng tiết kiệm bột.Chiều hôm đó cô ra vườn hái đủ loại rau, xào sẵn hai loại nhân.Một là trứng gà xào hẹ, một là cà tím hấp.Cắt nhỏ khoai lang khoai môn trộn vào bột, rán giòn vỏ, rồi lần lượt gói nhân trứng hẹ và cà tím, cắt đôi có thể thành bánh nhân hai vị.Cô nếm thử một miếng, bánh mang vị ngọt của khoai lang và độ dẻo của khoai môn, nhân bên trong cũng rất ngon, ăn nửa cái rồi vẫn muốn ăn tiếp.Vỏ bánh mỗi cái đều mỏng như cánh ve, không tốn nhiều bột.Bữa tối hôm đó cả nhà ăn bánh rau kèm nộm dưa leo, thấy mọi người đều nếm thử một miếng, Quý Bạch Thanh có chút mong đợi hỏi: "Thế nào, ngon không?"Ôn Miểu rất nể mặt gật đầu: "Ngon."Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ cũng đánh giá không tệ.Quý Bạch Thanh cảm thấy ngày mai đem bánh rau ra bán chắc là cũng ổn rồi.Nếu thật sự không bán được, thì cô còn có thể mang về nhà ăn.