Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta

48.



"Ngươi mới không biết đau lòng." Ôn Miểu ngẩng đầu, dùng ngón tay trắng nõn chọc vào ngực Quý Bạch Thanh.

"Nếu ngươi biết đau lòng, đã chẳng để mình bị thương rồi."

Cứ như ma nhập, vòng đi vòng lại không thoát khỏi chuyện này.

Quý Bạch Thanh nắm lấy ngón tay nàng, mặt mày bất đắc dĩ: "Được rồi, về sau sẽ cố gắng không để mình bị thương nữa, để tránh có người suốt ngày rơi lệ như rắc trân châu trước mặt ta."

Ôn Miểu hừ hai tiếng, vặn vẹo trong lòng cô, rồi lại nhớ tới vết thương sau lưng, chau mày căng thẳng hỏi:
"Vừa nãy có làm đau ngươi không?"

Quý Bạch Thanh bị nàng chọc cười, ai lại yếu ớt tới mức ấy, cô đâu phải làm từ giấy.

"Không có."

"Cha mẹ ta đều đã biết chúng ta ở bên nhau rồi, về sau ngươi cũng là con gái của họ." Quý Bạch Thanh hôn nhẹ khóe mắt nàng, thì thầm bên tai.

Nghe vậy, mắt Ôn Miểu hơi mở to: "Đều biết rồi?"

Tuy chỉ có Hà Hương Nguyệt biết, nhưng bà nhất định sẽ kể cho Quý Vĩ.

Thế nên Quý Bạch Thanh gật đầu không chút chột dạ.

Tay Ôn Miểu siết lấy vạt áo, ngẩng lên nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu, lông mi run run, có vẻ băn khoăn:
"Có phải dì Hà không đồng ý không?"

Nếu không thì đã chẳng đánh Quý Bạch Thanh nặng tay như vậy.

Quý Bạch Thanh mỉm cười, từng chữ từng lời đều nói rõ ràng.

"Không phải, nương rất thích ngươi, cũng chấp nhận chuyện chúng ta ở bên nhau."

"Trăn Trăn, ngươi nên gọi nương giống như ta gọi vậy."

Nghe vậy, Ôn Miểu cắn môi, do dự: "Có phải hơi vội không?"

Thấy nàng thật sự nghiêm túc suy nghĩ, Quý Bạch Thanh nhịn cười, một lúc sau mới khôi phục giọng bình thường nói: "Ngươi muốn lấy ta đến thế cơ à?"

Lấy gì mà lấy, có cho cũng không lấy được.

Ôn Miểu trừng mắt nhìn cô.

Nghĩ đến chuyện đã công khai trước mặt Hà Hương Nguyệt, nàng hỏi: "Vậy sau này ra ngoài chúng ta không cần che giấu nữa?"

Quý Bạch Thanh xoa tay nàng, trong tay là cảm giác mát lạnh như ngọc.

"Vợ à, ngươi thấy sao?"

Ôn Miểu liếc nhìn cô, cuối cùng nói:
"Chỉ cần ngươi không sợ bị người ta nói xấu là được."

Quý Bạch Thanh kêu oan: "Ta từng nói thế bao giờ?"

"Nếu ngươi không ngại, ta có thể tuyên bố giữa cả thôn rằng ngươi là người yêu của ta."

Lại nói bậy, Ôn Miểu chẳng buồn để ý đến cô.

Cuối cùng cúi đầu, không biết nghĩ gì, lo Quý Bạch Thanh thật sự hành động liều lĩnh như lời, nàng nhỏ giọng nói: "Đừng làm vậy, cứ như bình thường là được."

Quý Bạch Thanh nghĩ bụng, nàng mèo của cô đáng yêu quá mức rồi.

Nói gì cũng tin.

Còn đang định thân mật thêm một lát, thì nghe thấy tiếng gọi ngoài cửa của Hà Hương Nguyệt.

"Dậy ăn sáng đi!"

Ôn Miểu lập tức kéo giãn khoảng cách giữa hai người, bước xuống giường đứng thẳng, chỉnh lại quần áo, soi gương xác nhận không có chỗ nào bất thường mới yên tâm.

Ngược lại, Quý Bạch Thanh vẫn còn ngồi bên giường, tóc có hơi rối.

Ôn Miểu bắt cô chỉnh lại gọn gàng đâu ra đó, trước khi ra cửa còn do dự hỏi: "Ngươi có thể đi ra ngoài được không?"

Nàng vẫn lo lắng cho vết thương sau lưng Quý Bạch Thanh.

"Có phải trọng thương gì đâu."

Dứt lời, Quý Bạch Thanh kéo cửa, nắm tay Ôn Miểu bước ra.

Đến phòng ngoài, Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ đã ngồi vào bàn ăn sáng.

Trước mặt hai vị phụ huynh, Ôn Miểu muốn rút tay ra, lại bị Quý Bạch Thanh nắm chặt hơn.

"Dì Hà, chú Quý." Ôn Miểu chỉ có thể chào như vậy.

Đại khái đã biết tin con gái mình thuộc cộng đồng bé liên, sắc mặt Quý Vĩ hơi cứng, im lặng một lúc rồi chỉ gật đầu, cúi đầu tiếp tục ăn.

Hà Hương Nguyệt liếc nhìn tay hai người đang nắm, giọng bình thản: "Ngồi xuống ăn cơm đi."

Sau khi ngồi xuống, Quý Bạch Thanh mới buông tay, Ôn Miểu rút tay ra, thở phào nhẹ nhõm.

Thân mật trước mặt phụ huynh, luôn cảm thấy chột dạ, dù gì chuyện giữa hai người cũng đã công khai.

Ăn xong, rửa chén sạch sẽ, Quý Bạch Thanh thấy Ôn Miểu cầm sách chuẩn bị đến trường, liền bước lên vài bước.

"Ta đưa ngươi đến trường."

Ôn Miểu liếc cô, không đồng tình: "Ngươi còn bị thương, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi."

Quý Bạch Thanh chẳng buồn đôi co, nắm lấy tay nàng: "Ngươi còn không biết ta sao, ta ngồi yên không được."

... Cũng đúng là như vậy.

Ôn Miểu thở dài, đành để mặc đối phương nắm tay mình.

Hai người hiếm khi tay trong tay giữa ban ngày trước mặt người khác, thường là buổi tối, nhân lúc trời tối mới dám lén lút nắm tay.

Lúc này tay trong tay đi trên đường, không ít người nhìn theo, tuy nhiên không nghĩ tới phương diện kia, chỉ cho rằng hai cô gái thân thiết mà thôi.

Nhiều người còn cảm thán Quý Bạch Thanh thật có tương lai, một đứa nhà nông mà cũng kết bạn được với tiểu thư thành phố.

Bị ánh mắt thôn dân dòm ngó, Ôn Miểu quả thực hơi căng thẳng, lưng đổ mồ hôi, mấy lần muốn rút tay ra đều thất bại.

Cuối cùng lại khiến Quý Bạch Thanh hơi không vui:
"Chẳng phải đã nói rồi sao, ta muốn công khai thì công khai."

"... Ta chỉ thấy hơi ngại." Ôn Miểu lúng túng giải thích.

Sợ Quý Bạch Thanh thật sự giận, nàng đành nghe theo ý cô, không phản kháng nữa.

Đến cổng trường, Ôn Miểu thở phào.

Bây giờ đến nơi rồi, chắc sẽ buông tay mình ra chứ?

Quý Bạch Thanh lại chẳng theo lẽ thường, nhân lúc Ôn Miểu còn chưa kịp phản ứng liền hôn nàng một cái.

Hôn xong thì chạy.

Ôn Miểu đứng ngây ra tại chỗ, ôm mặt bị hôn, chỉ còn biết mừng vì đến sớm, không bị học sinh thấy.

Trên đường đến văn phòng, vai nàng bị ai đó vỗ nhẹ, quay đầu nhìn lại là Lý Văn Văn.

Lý Văn Văn tươi cười: "Vừa nãy ta thấy Bạch Thanh đấy, đồng chí Ôn, quan hệ của các ngươi thật tốt, ngày nào Bạch Thanh cũng đưa ngươi đến trường."

Ôn Miểu cười gượng hai tiếng: "Ừ, cũng khá tốt."

Thấy vẻ mặt nàng không được tự nhiên, Lý Văn Văn có hơi nghi hoặc: "Đồng chí Ôn, mặt ngươi sao đỏ vậy?"

Ôn Miểu: "... Chắc do trời nóng quá."

Lý Văn Văn lập tức gật đầu: "Đúng vậy, sắp Trung Thu rồi mà trời vẫn nóng quá đi."

Tan làm, Quý Bạch Thanh lại đến đón Ôn Miểu.

Mấy ngày sau cũng đều như vậy, chỉ cần không lên trấn giết heo, cô liền đưa đón Ôn Miểu đi làm.

Thôn thì nhỏ, hai người nắm tay đi cùng nhau như keo như sơn, lâu dần thôn dân cũng bắt đầu xì xào bàn tán, không rõ giữa họ là quan hệ gì mà thân thiết đến vậy.

Ngay cả Tôn đại nương cũng đi hỏi Hà Hương Nguyệt:
"Hương Nguyệt à, con bé nhà ngươi sao thân với đồng chí Ôn vậy, ngày nào cũng tay trong tay."

Hà Hương Nguyệt nghe xong cũng không biết trả lời ra sao.

Chẳng lẽ bảo hai đứa là một cặp?

Cuối cùng đành nói: "Hai đứa nhỏ thân nhau vậy đó, ai mà biết."

Tôn đại nương lập tức hiểu ra: "Giờ bọn trẻ đều có chủ kiến, cháu gái nhà ta nói gì ta cũng nghe không hiểu."

Hà Hương Nguyệt cười gượng hai tiếng.

Bắt gặp nhiều lần, Lý Văn Văn nhìn Ôn Miểu cũng thấy có gì đó là lạ.

Gần đến giờ tan học, Lý Văn Văn hắng giọng hỏi:
"Đồng chí Ôn, ngươi và Quý Bạch Thanh..."

Ôn Miểu nghi hoặc nhìn: "Sao vậy?"

Đối diện với gương mặt mỹ nhân ấy, Lý Văn Văn nuốt nước miếng, cuối cùng nhắm mắt lại hỏi: "Ngươi và Bạch Thanh rốt cuộc là quan hệ gì?"

Trước đây Quý Bạch Thanh từng nói, nếu có người hỏi, cô sẽ thẳng thắn trả lời.

Nghe vậy, Ôn Miểu cũng không lúng túng hay xấu hổ, chỉ cảm thấy cuối cùng cũng có người hỏi, như trút được gánh nặng.

Nàng nói: "Chúng ta là người yêu."

Lý Văn Văn thở phào: "Ồ, các ngươi là bạn bè à, ta cũng thấy mà..."

Nói được nửa câu thì nghẹn lại.

Ôn Miểu ân cần nhắc lại:
"Chúng ta là người yêu."

"Người... người... người yêu?!" Mắt Lý Văn Văn trừng lớn.

Ôn Miểu gật đầu, nhìn ra ngoài cửa thấy Quý Bạch Thanh đang đứng đợi.

Nàng cầm sách giáo khoa trên tay:
"A Thanh tới đón ta, ta đi trước nhé."

Nói xong, để lại một mình Lý Văn Văn hóa đá tại chỗ.

Người yêu? Hai người thế nhưng là đồng tính! Lý Văn Văn sốc tới nóc.

Nhưng nghĩ tới gương mặt xinh đẹp của hai người, Lý Văn Văn lại cảm thấy nhìn cũng xứng đôi thật.

Khi Quý Bạch Thanh thấy Ôn Miểu, mặt nàng vẫn mang theo nụ cười.

Quý Bạch Thanh hỏi: "Cười gì vậy?"

Ôn Miểu chớp mắt, có phần nghịch ngợm.

"Vừa nãy Lý Văn Văn hỏi quan hệ của chúng ta, ta nói cho nàng rồi, chắc còn cần thời gian tiêu hóa."

Quý Bạch Thanh hơi tiếc: "Ta lại không nhìn thấy."

Thôi cũng còn dịp khác.

Về đến nhà đúng lúc gặp Tôn đại nương nhà hàng xóm, ánh mắt bà rơi trên tay hai người đang nắm chặt, rồi lại nhìn lên mặt họ.

Lần này cuối cùng cũng bắt gặp chính chủ, bà hỏi: "Bạch Thanh này, Ôn trí thức à, hai đứa quan hệ tốt thật đấy."

Rốt cuộc cũng để Quý Bạch Thanh nắm được cơ hội, cô làm ra vẻ tùy ý nói: "Đúng vậy, ta với Miểu Miểu đang quen nhau đó."

"Đại nương chắc chưa biết nhỉ."

Cô móc từ túi quần ra một viên kẹo đưa cho Tôn đại nương, cười híp mắt: "Đại nương, ăn viên kẹo lấy chút hỉ khí đi."

Biểu cảm của Tôn đại nương lúc này giống hệt như Lý Văn Văn vừa nãy.

Ôn Miểu nhìn vẻ đắc ý trên mặt Quý Bạch Thanh, lập tức cảm thấy hơi đau đầu.

"Đại nương, chúng ta về nấu cơm đây."

Nàng kéo Quý Bạch Thanh về phòng.

Sau khi nói ra được điều mình vẫn muốn nói, Quý Bạch Thanh cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, kể cả nấu cơm hay nhóm lửa sắc mặt đều vui tươi rạng rỡ.

Ôn Miểu thấy hết nói nổi: "Ngươi vui đến mức đó sao?"

Quý Bạch Thanh gật đầu chắc nịch, cô nhấn mạnh: "Ngươi biết chuyện này gọi là gì không?"

Ôn Miểu rất nể mặt phối hợp lắc đầu: "Không biết, xin mời A Thanh lão sư chỉ giáo cho ta."

Người nào đó rung đùi đắc ý: "Cái này gọi là tuyên bố chủ quyền."

Cô hừ một tiếng: "Từ nay về sau cả thôn chắc đều biết ngươi đã có chủ, ta muốn xem còn ai dám dòm ngó ngươi."

Bình giấm chua.

"Làm gì có ai dòm ngó ta chứ."

Quý Bạch Thanh thật sự muốn nhéo nhéo mặt Ôn Miểu, trong thôn có bao nhiêu người mong Ôn Miểu sẽ để mắt tới bọn họ, vậy mà người này lại hoàn toàn không có chút tự tin nào.

Cô nói như lẽ đương nhiên: "Ngươi tốt như vậy, nếu không phải ta ra tay trước, chưa chắc giờ đã tới lượt ta đâu."

Ôn Miểu trừng cô: "Nói bậy."

"Rõ ràng là ta thích ngươi trước."

Vừa nhắc đến chuyện này, Quý Bạch Thanh lại nhớ tới việc chính mình từng đẩy vợ ra xa, nhất thời chột dạ, đành phải tạm ngừng đề tài.

"Được rồi không nói nữa."

Nhưng mà nghĩ đến việc từ nay có thể công khai mối quan hệ của hai người trong cả thôn, cô liền thấy vui vẻ trong lòng.

Yêu đương lén lút và yêu đương đường đường chính chính, cảm giác vẫn không giống nhau.

Thứ cô muốn chính là có thể nắm tay Ôn Miểu công khai, ôm ấp công khai, những chuyện thân mật hơn thì tất nhiên phải về phòng mới làm.

"Ngày mai nghỉ rồi, chủ nhật ta cùng ngươi lên trấn." Ôn Miểu vừa từ từ cho củi vào bếp lò, vừa nói với Quý Bạch Thanh.

"Không ngủ thêm một lát sao?"

Trước kia Ôn Miểu rất thích ngủ nướng, nhưng từ khi làm giáo viên thì đã sửa được thói quen này, bởi vì mỗi ngày đều phải dậy sớm.

Ôn Miểu nghĩ nghĩ: "Ngày mai ngủ nướng với ngươi."

Quý Bạch Thanh thấy cũng được, nếu đã quyết định muốn công khai với Ôn Miểu, thì sau này khi lên trấn cũng không cần phải tránh né người khác nữa.

Thứ bảy tuần sau là Tết Trung Thu, tiện thể mua thêm ít đồ mang về.

Những củ sen và cá thu hoạch được mấy ngày trước còn chưa ăn hết, bữa tối hôm nay là cá hấp và củ sen xào, lúc không bị Hà Hương Nguyệt giám sát, Quý Bạch Thanh rất hào phóng dùng dầu, nấu ăn cũng ngon.

Chỉ là Hà Hương Nguyệt nhìn hai dĩa đồ ăn thì hơi xót: "Con nhóc này suốt ngày chỉ biết phí dầu."

Quý Bạch Thanh một tay chống cằm, tay kia đặt trên vai Ôn Miểu, thong thả trả lời: "Một chút dầu thì tốn được bao nhiêu tiền đâu nương, giờ ta có thể tự kiếm tiền rồi, không cần phải tiết kiệm mấy thứ này đâu."

Dân lấy ăn làm trời, kiếm tiền không phải để ăn ngon mặc đẹp sao?! Cô làm nghề mổ heo, sửa đồng hồ, bán mấy món đồ không phải cũng vì để cải thiện cuộc sống trong nhà đó à.

Tóm lại, Quý Bạch Thanh không muốn bản thân và người nhà phải chịu khổ trong chuyện ăn uống.

Hà Hương Nguyệt không nói lại, nhưng nhìn thấy con gái ở trước mặt hai vợ chồng già mà còn tình tứ với Ôn Miểu như thế thì lại thấy không thuận mắt.

Tuy rằng đã biết quan hệ của hai người, bà cũng mất mấy ngày mới thích nghi được, miễn cưỡng chấp nhận chuyện hai người ở bên nhau.

Nhưng mà...

"Hai đứa bây vợ vợ son có thể về phòng mà tình tứ được không?" Hà Hương Nguyệt cuối cùng cũng không nhịn được.

Còn chưa kịp để Quý Bạch Thanh phản bác gì, Ôn Miểu đã hất tay cô ra, còn ngồi cách xa một chút, rõ ràng là muốn vạch ranh giới.

Quý Bạch Thanh: "..."

Không ngờ người phản bội mình đầu tiên lại chính là vợ mình.

Quý Bạch Thanh tức không chịu được, hừ hừ hai tiếng.

"Nương, ngươi muốn hôn cha, ta cũng đâu có ý kiến, rõ ràng là ngươi ghen tỵ vì ta với Miểu Miểu tình cảm tốt."

Hà Hương Nguyệt giơ tay ra giả vờ muốn đánh cô, Quý Bạch Thanh lập tức nhảy lên trốn sau lưng Ôn Miểu, giả vờ hốt hoảng: "Miểu Miểu, ngươi nhìn nương kìa, định mưu sát con gái ruột đó!"

Hà Hương Nguyệt lườm cô một cái, gắp cho Ôn Miểu một miếng thịt ngon nhất từ phần bụng cá, "Miểu Miểu, chúng ta ăn cơm đi, đừng để ý nó."

Ôn Miểu lén lút liếc nhìn Quý Bạch Thanh, kéo kéo tay áo cô, "Được rồi, ăn cơm đi."

Thấy vợ vẫn chịu dỗ mình, Quý Bạch Thanh mới đắc ý nhìn Hà Hương Nguyệt một cái, ngồi xuống cạnh Ôn Miểu bắt đầu ăn cơm.

Quả đúng như Ôn Miểu nói, sáng thứ bảy cả hai ngủ nướng một giấc, ánh sáng xuyên qua rèm rọi xuống giường, phơi đến độ người cũng mềm nhũn.

Quý Bạch Thanh vừa mở mắt ra, nhìn thấy Ôn Miểu đang chôn trong lòng mình thì mềm lòng, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu nàng một cái, nhìn đồng hồ thấy đã hơn chín giờ.

"Trăn Trăn, Trăn Trăn."

Cô gọi tên người yêu, Ôn Miểu mơ hồ đáp một tiếng, còn nhẹ nhàng dụi dụi vào ngực cô, mắt vẫn chưa mở ra.

Quý Bạch Thanh dỗ dành một lúc lâu, có lẽ do hôm nay không phải đi dạy, cũng không có chuyện gì phải làm, Ôn Miểu vẫn không mấy động đậy, ngủ rất yên trong lòng cô.

Đến khi Quý Bạch Thanh muốn dậy, rút tay ra, Ôn Miểu mới chậm rãi mở mắt, ánh nhìn vẫn chưa rõ ràng, lẩm bẩm: "Đi đâu a?"

"Dậy thôi." Quý Bạch Thanh bóp nhẹ mũi nàng.

"Dậy đi, hôm nay có thời gian ta đưa ngươi lên núi nhặt hạt dẻ với quả óc chó."

Ôn Miểu nhăn mặt, vươn tay ra với Quý Bạch Thanh, giọng mè nheo: "Ôm một cái."

Quý Bạch Thanh cúi người ôm nàng một cái thật chặt: "Rồi rồi, dậy mau."

Cô chọn sẵn đồ để mặc hôm nay đặt bên giường cho Ôn Miểu, rồi đi rửa mặt, lại cho gà ăn chút đồ.

Ngắm gà mổ ăn một lúc, Ôn Miểu cũng đi ra, bưng chậu rửa mặt.

Quý Bạch Thanh vào bếp xem Hà Hương Nguyệt có để lại gì cho bọn họ ăn sáng không, mở nắp nồi ra, thấy trên khay hấp là khoai lang và khoai môn.

Cửa lò vẫn còn hơi nóng, mở nắp nồi ra là hơi nóng bốc lên, khoai lang bên trên được hấp đến mềm thơm, vỏ nứt ra, lộ ra phần thịt khoai đang rịn mật bên trong.

Khoai môn cỡ nhỏ cũng bung vỏ, mùi thơm ngọt lan khắp không khí.

Chắc là khoai lang mới thu hoạch trong năm nay, đa số chỉ bằng bàn tay, khoai môn thì từ mấy hôm trước đã được thu về và để trong hầm.

Cô chọn vài củ để vào chén, kẻo lát nữa ăn nóng quá.

Đợi Ôn Miểu rửa mặt xong đi vào, liền được đút cho một miếng khoai lang, vỏ đã bóc, khoai vào miệng liền tan, lại còn ngọt lịm.

Ôn Miểu hơi trợn mắt, lúng búng khen ngon.

Quý Bạch Thanh để nàng tự cầm ăn, bản thân cũng ăn vài miếng.

Mấy củ khoai lang và khoai môn xuống bụng, Ôn Miểu đã no, Quý Bạch Thanh thì húp thêm một chén cháo.
Trên đường lên núi, nhìn thân hình nhỏ nhắn của Ôn Miểu, Quý Bạch Thanh thở dài một hơi.

"Ăn nhiều một chút đi, nhìn ngươi ốm quá."

Câu này không biết cô đã nói bao nhiêu lần rồi, Ôn Miểu qua loa nói: "Biết rồi, biết rồi."

Nghe là biết chẳng nghiêm túc nghe cô nói gì cả, Quý Bạch Thanh nhức đầu.

Xem ra sau này vẫn phải dỗ cho ăn nhiều hơn mới được, chiêu này mới hữu hiệu với kiểu người tai mềm như Ôn Miểu.

Phía sau núi có mấy cây dẻ, cô nghĩ tới chỗ gần đỉnh núi có cây lâu năm, sai quả nhiều, lại gần cây óc chó, liền dẫn Ôn Miểu đi đường tắt tới đó.

Hai người đều mặc áo dài tay, quần dài, còn mang găng tay lao động, lát nữa nhặt hạt dẻ lớp vỏ ngoài có gai, dễ đâm vào tay.

Sắp tới nơi, Ôn Miểu đã từ xa nhìn thấy mấy cây dẻ cao vút phía trước.

Trước kia nàng từng thấy hình minh họa trong sách, ngoài hạt dẻ còn có một lớp vỏ gai gọi là lật bao, có thể làm thuốc.

Trên cây cao lủng lẳng từng chùm gai xanh trông vô cùng bắt mắt.

Cùng Quý Bạch Thanh đi đến gốc cây, Ôn Miểu có chút lo lắng: "Cái này có thể đột nhiên rơi xuống đập vào người không?"

Nàng sợ mình và Quý Bạch Thanh bị va trúng, lớp gai rơi xuống người chắc chắn sẽ rất đau.

Quý Bạch Thanh cũng không chắc lắm, giọng hơi do dự.

"Chắc là không đâu?"

Kệ nó.

Cô tháo sọt sau lưng xuống, chuẩn bị bắt đầu nhặt dẻ, còn đặc biệt mang theo hai cái kéo.

Ôn Miểu ngẩng đầu định với tới mấy cành cây trĩu xuống, trên đó treo đầy lật bao xanh, lớn nhỏ khác nhau.

Nàng có hơi nghi hoặc, trong đó thật sự đã có hạt dẻ chín rồi sao?

Quý Bạch Thanh vừa ngồi xổm xuống, ngẩng đầu thấy Ôn Miểu định hái mấy quả dẻ còn chưa chín.

"Trăn Trăn, nhặt dưới đất trước đã."

Nghe vậy, Ôn Miểu cũng ngồi xổm xuống cạnh Quý Bạch Thanh, ngạc nhiên hỏi: "Không phải dẻ dưới đất bị hỏng rồi sao?"

Nàng thấy dưới đất có vài quả hạt dẻ lăn ra ngoài, nhặt lên nhìn thì thấy có mấy lỗ sâu.

Quý Bạch Thanh lắc đầu: "Không phải nhặt mấy quả đó, phải tìm mấy quả nứt vỏ nhưng hạt vẫn chưa rơi ra, đó là do dẻ chín rồi rụng xuống hoặc bị gió thổi xuống, không có sâu là tốt rồi."

"Trước tiên nhặt hết mấy quả nứt dưới đất rồi hẵng quan tâm đến trên cây."

Không chỉ là vấn đề chín hay chưa, hạt dẻ đã nứt còn dễ tách hơn, dùng chân giẫm lên lăn qua lăn lại cho mềm rồi tách vỏ gai, là có thể lấy được hạt dẻ bóng bẩy bên trong.

Thấy Ôn Miểu vụng về tách được một quả mà không bị thương, Quý Bạch Thanh hơi yên tâm một chút.

Trước khi cúi đầu nhặt hạt dẻ, cô không quên dặn dò: "Cẩn thận, đừng làm bị thương tay."

Ôn Miểu không quay đầu lại, trả lời: "Biết rồi mà, ta đâu phải con nít."

Nghe nàng nói vậy, Quý Bạch Thanh lại càng lo hơn.

Lại nhìn Ôn Miểu một lúc rồi mới cúi đầu bắt đầu nhặt hạt dẻ.

Cô quen tay hơn Ôn Miểu, xử lý xong mấy quả thì càng thành thạo, chẳng mấy chốc trong sọt đã có một lớp hạt dẻ màu nâu nhạt.

Nhặt xong hết đám hạt dẻ rụng dưới đất, Quý Bạch Thanh hái từ trên cây một quả lật bao to, quả chưa nứt thì khó xử lý hơn, cô tốn không ít sức mới lấy được hạt dẻ bên trong, đặt vào tay Ôn Miểu.

"Cái này còn non, nếm thử đi, ngọt lắm."

Ôn Miểu cắn một miếng, quả nhiên là mềm dẻo, ngọt và giòn.

Nàng đút cho Quý Bạch Thanh một nửa, nhìn mấy quả dẻ lủng lẳng trên cành hỏi: "Giờ có thể hái trên cây rồi phải không?"

Quý Bạch Thanh gật đầu chắc nịch với nàng: "Ừ, hái mấy quả nứt vỏ thôi, mấy quả khác để lần sau có thời gian lại tới."

Chỉ là không biết sau này còn có cơ hội tới không, trong thôn cũng có nhiều người lên núi nhặt hạt dẻ với quả óc chó, đều là của công, không tốn tiền mà lại ngon, đương nhiên được ưa chuộng.

Hai người lại nhặt thêm nửa sọt nhỏ, rồi đi qua chỗ có cây óc chó.

Quý Bạch Thanh tìm một cành cây to, bảo Ôn Miểu tránh ra xa, nhắm vào quả mà gõ, "rào rào" một tràng, mấy quả màu xanh rơi xuống như mưa.

Không cẩn thận, Quý Bạch Thanh bị đập trúng đầu mấy lần.

Đập vào đầu cũng nặng, đánh rớt gần hết đám quả óc chó xong, Quý Bạch Thanh ôm đầu nhăn mặt.

Ôn Miểu tiến lên nhìn mặt cô, lo lắng hỏi: "Không sao chứ?"

Quý Bạch Thanh yếu ớt nói: "Có sao đó, sắp bị đập cho choáng luôn rồi."

Nghe vậy, Ôn Miểu lập tức hoảng hốt, giọng cũng lo lắng theo.

"A? Vậy phải làm sao? Hay là chúng ta xuống núi tới trạm xá xem thử?"

"Ha," Quý Bạch Thanh bật cười, giọng chọc người: "Thật ra ngươi hôn ta một cái là khỏi liền."

Ôn Miểu lập tức đứng thẳng dậy, tay nắm thành nắm đấm mềm mềm đập vào ngực cô.

Quý Bạch Thanh nắm lấy tay nàng đang muốn rút về, cười híp mắt bình luận: "Ngốc."

Cảm giác giống như cho viên kẹo là dụ được.

Thấy nàng sắp nổi giận, Quý Bạch Thanh nhẹ giọng dỗ: "Đừng giận nữa, vừa rồi thật sự hơi đau, giờ nhặt đống quả óc chó rớt xuống cho vào sọt nhé?"

Ôn Miểu liếc cô một cái đầy sâu xa, cuối cùng ép cô ngồi xuống bãi cỏ bằng phẳng bên cạnh.

"Vậy ngươi nghỉ đi, để ta nhặt."

Nói xong, nàng ngồi xuống nhặt từng quả óc chó rơi dưới đất bỏ vào sọt.

Ngồi bên cạnh nhìn động tác của Ôn Miểu, khóe môi Quý Bạch Thanh cong đến mức không khép lại được.

Vợ cô đang đau lòng vì cô.

Đáng yêu quá, muốn hôn.

Cả óc chó lẫn hạt dẻ đều đầy một sọt, phần Ôn Miểu mang là ít hơn, chủ yếu là hạt dẻ, không nặng lắm, nàng chịu được.

Quý Bạch Thanh đeo sọt còn lại cũng nhẹ nhàng thong thả, dẫn Ôn Miểu xuống núi.

Xuống đến chân núi, gặp mấy người trong thôn vừa tan ca.

Một thím thấy hai người, thân thiện chào hỏi: "Bạch Thanh, các ngươi mới đi lên núi à?"

Quý Bạch Thanh gật đầu, lặng lẽ siết chặt tay Ôn Miểu.

"Đúng vậy, thím, đi nhặt hạt dẻ với quả óc chó."

Chào hỏi qua lại mấy câu, cô kéo Ôn Miểu nhanh chân đi về nhà.

Trên đường, trong lòng vẫn thấy kinh ngạc không thôi, sao cảm giác ánh mắt người trong thôn nhìn hai cô vẫn như cũ vậy? Chẳng lẽ mọi người lại dễ tiếp nhận đến thế?

Về đến cổng nhà lại đụng phải Tôn đại nương, thấy hai người còn đang nắm tay nhau, bà lập tức căng thẳng, ghé sát lại nói nhỏ:

"Các ngươi sao không tránh người chút chứ!"

"Ta nói cho các ngươi biết, đại nương đây giấu chuyện giúp các ngươi kỹ lắm, ai ta cũng chưa hé răng đâu đó!"

Quý Bạch Thanh: "?"

Cô đâu có ý đó đâu, nói với Tôn đại nương chính là để bà loan tin rùm beng lên mà?

Tôn đại nương đúng là tốt ghê.

Chương trước Chương tiếp
Loading...