Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
49.
Quý Bạch Thanh kéo khóe môi, nặn ra một nụ cười giả tạo."Vậy thì... thật là cảm ơn đại nương rồi."Cảm nhận được sự nghiến răng ken két trong giọng điệu của cô, Ôn Miểu lén lút chọt cô một cái sau lưng, ý bảo cô thái độ hòa nhã chút.Quý Bạch Thanh nhướng mày, cuối cùng chỉ có thể giải thích: "Đại nương, thật ra chúng ta cũng không định giấu người trong thôn đâu, sau này ngươi không cần phải giúp chúng ta che giấu nữa."Ôn Miểu cũng chỉ có thể gật gật đầu.Thấy hai người thái độ ăn ý một cách khác thường, Tôn đại nương hơi lẩm bẩm trong lòng.Rõ ràng sống yên ổn không chịu, lại cứ muốn công khai đồng tính, chẳng thèm giấu giếm gì cả, định làm trò gì đây.Thấy hai người kề vai sát cánh chuẩn bị vào sân, Tôn đại nương lắc đầu.Thôi vậy, chuyện của đám trẻ bà già này cũng chẳng hiểu nổi.Sau khi Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu về đến nhà, đặt sọt xuống trước cửa, lấy nia và túi phân urê ra, đổ hạt dẻ và mấy hạt óc chó đã xử lý xong lên phơi nắng.Tranh thủ trời còn nắng ráo, óc chó đem ra phơi mấy ngày dưới nắng gắt là có thể thu lại bảo quản được một thời gian dài.Còn hạt dẻ thì chỉ cần để nơi thông thoáng một ngày rồi cất đi là được.Nhưng vốn dĩ Quý Bạch Thanh cũng không định giữ lâu, cô chọn ngay một rổ nhỏ đổ vào nồi chuẩn bị luộc ăn.Số còn lại có thể dùng để hầm canh sau này, hoặc luộc chín làm đồ ăn vặt cũng được.Nếu không phải lát nữa Hà Hương Nguyệt tan ca về nhà, Quý Bạch Thanh nhất định phải làm món hạt dẻ xào đường cho Ôn Miểu nếm thử, nhưng dùng đường phí lắm, mà nếu bị Hà Hương Nguyệt bắt gặp thì chắc chắn bị cằn nhằn một trận.Cô âm thầm tính toán, lần sau tìm lúc Hà Hương Nguyệt không có ở nhà rồi lén làm.Bảo Ôn Miểu đem số hạt dẻ còn lại ra phơi, Quý Bạch Thanh thì quay về bếp cho gạo vào nồi thổi cơm.Hôm sau, sáng sớm Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh đã mang theo một sọt rau, hạt dẻ và óc chó đến trạm thực phẩm.Sọt buộc chắc chắn đeo trước ngực Quý Bạch Thanh, bên trong chia làm bốn phần, cũng nặng kha khá, nhưng may mà sức cô lớn, chở thêm một người với mấy chục cân hàng lên thị trấn mà chẳng đổ mồ hôi là mấy.Vừa đến trạm thực phẩm, Vương Bảo Châu cũng không lâu sau tới, thấy Ôn Miểu liền cười tít mắt hỏi: "Hôm nay sao có rảnh lại đây vậy?"Vương Bảo Châu nghỉ thai sản xong một tháng trước thì đi làm lại, sau một thời gian làm chung với Quý Bạch Thanh cũng rất quý cô bé nhỏ hơn mình vài tuổi này.Không những làm việc lanh lẹ mà còn lễ phép, mở miệng ra là "Bảo Châu tỷ", khiến Vương Bảo Châu chẳng thể nào giận nổi.So với con bé mập nhà mình thì càng thêm thương.Ôn Miểu trong tháng trước cũng có tới một lần, Vương Bảo Châu vẫn còn nhớ.Ôn Miểu cười bẽn lẽn: "Hôm nay nghỉ, nên đi cùng A Thanh ra ngoài một chuyến."Quý Bạch Thanh lấy phần đồ từ trong sọt ra đưa cho Vương Bảo Châu, "Bảo Châu tỷ, đây là rau nhà ta trồng, còn có hạt dẻ với óc chó ta và Miểu Miểu cùng lên núi nhặt, ngươi cầm nếm thử đi."Sau khi đưa xong, cô thản nhiên nắm tay Ôn Miểu, giọng nói dịu lại mấy phần, ngữ khí làm nũng: "Ta bảo nàng ở nhà nghỉ ngơi thêm chút, vậy mà cứ nhất quyết đòi đi cùng ta."Ôn Miểu nghe vậy tai đỏ bừng, ngón tay khẽ cong, cúi đầu chẳng dám nói câu nào.Vương Bảo Châu không phải người ngốc, nghe ra được sự thân mật lấp ló trong lời của Quý Bạch Thanh, Vương Bảo Châu thấp giọng, "Các ngươi....?"Ánh mắt đảo qua lại giữa hai người, hàm ý đã rõ.Quý Bạch Thanh giấu đi vẻ đắc ý trong mắt, bình tĩnh gật đầu: "Đúng vậy đó Bảo Châu tỷ, ta và nàng chính là quan hệ mà ngươi đang nghĩ."Là vợ vợ!Vương Bảo Châu không thấy cái đuôi đang vểnh cao sau lưng Quý Bạch Thanh, sau một trận kinh ngạc thì chỉ còn lại lời chúc phúc."Vậy cũng tốt, Tiểu Quý phải đối xử với đồng chí Ôn thật tốt đó nha."Sau một trận khoe ngầm, Quý Bạch Thanh bảo Ôn Miểu đứng một bên, còn mình thì theo Vương Bảo Châu đi mổ heo.Hôm nay có Ôn Miểu giúp thu tiền, Vương Bảo Châu rảnh tay đi tiệm cơm quốc doanh mua mấy cái bánh bao nhân thịt to bự, về đưa mỗi người một cái.Bán xong thịt heo, Quý Bạch Thanh đem chỗ rau mang theo đưa cho Hạ Hàn Mai.Trước khi đi tìm Thượng Mẫn, hai người còn ghé qua trạm thu hồi một chuyến, thấy hai người đến, Triệu Uyển không giống như mọi lần cười niềm nở, mà gương mặt lại có chút ủ rũ.Quý Bạch Thanh lấy làm lạ: "Uyển tỷ, sao vậy, hôm nay có chuyện gì mà mặt mày ủ ê vậy?"Triệu Uyển xua tay, ra hiệu cho họ vào nhà nói chuyện."Tiểu Quý à, không phải tỷ không giúp ngươi, mà là dạo này trạm thu hồi chẳng có chút linh kiện kim loại nào cả, ta vừa thấy ngươi là lại thấy lo."Nghe vậy, Quý Bạch Thanh cười khẽ, thuận miệng đáp: "Chuyện nhỏ thôi mà."Thật ra cô đã sớm chuẩn bị tâm lý, dựa vào độ khan hiếm hiện giờ của linh kiện kim loại, có thể kiếm được mấy trăm đồng cũng đã là lời rồi.Hiện tại trong tay cô không thiếu tiền, cũng tích được không ít của hồi môn, hơn nữa còn có thể tìm đường khác để mưu sinh.Nghĩ vậy, cô đưa số rau trong tay cho Triệu Uyển: "Không sao đâu tỷ, ngươi cứ tiếp tục giúp bọn ta để ý là được. Đây là rau nhà ta trồng, tỷ cầm về ăn đi, ta và Miểu Miểu đi trước, lần sau lại tới tìm ngươi!"Triệu Uyển xách mớ rau nặng trịch trong tay, trên mặt cũng nở nụ cười nhiều hơn, dứt khoát nói: "Ừ! Ta sẽ giúp ngươi để ý."Ra khỏi trạm thu hồi, Quý Bạch Thanh vừa đẩy xe vừa thở dài một tiếng."Quả nhiên tiền dễ kiếm không thể kéo dài lâu được."Ôn Miểu nắm ngón tay cô lắc lắc, không quá đồng tình với lời nói ấy."Đâu có dễ kiếm vậy? Ta thấy ngươi ngày nào cũng sắp nhìn đến mù mắt rồi."Quý Bạch Thanh làm gì cũng chuyên tâm, dùng mắt quá độ nên thỉnh thoảng đi đường còn thấy choáng váng, Ôn Miểu đều để ý thấy, nàng không hề cho rằng số tiền ấy là kiếm được dễ dàng.Cho nên hiện giờ không thể tiếp tục kiếm tiền nhờ sửa linh kiện nữa cũng khá tốt.Nàng lẩm bẩm: "Chuyện kiếm tiền không gấp, từ từ là được."Quý Bạch Thanh bất đắc dĩ niết nhẹ lại đầu ngón tay nàng, tiểu thư nhà giàu không biết khổ là gì nên mới nói được câu như thế.Nhưng cô lại thấy nhẹ lòng, coi như là một cách khác để chứng minh cô chăm sóc Ôn Miểu cũng không tệ.Đi đến đầu hẻm, cô dựng xe đạp, ra hiệu cho Ôn Miểu ngồi lên.Cảm nhận được cánh tay vòng quanh eo, cô nói: "Ngồi cho vững, ta đạp đây!"Vẫn là đến trước cổng xưởng đồ hộp đợi Thượng Mẫn tan ca, cũng không chờ bao lâu.Thấy Thượng Mẫn cầm cặp công văn đi ra, Quý Bạch Thanh giơ tay chào.Thượng Mẫn bước nhanh đến gần, thấy hai người họ so với lần trước còn thân mật hơn mấy phần, liền nhướng mày.Nàng ngạc nhiên hỏi: "Hai người sao lại tới đây?"Quý Bạch Thanh đem phần đồ còn lại trong sọt nhét vào tay nàng: "Mang chút đồ tới cho ngươi."Thượng Mẫn nhìn thấy hạt óc chó và hạt dẻ, hơi bất ngờ, mấy món này đúng là đồ ngon.Còn chưa kịp cảm ơn, Quý Bạch Thanh như đã đoán trước nàng sẽ nói gì, khoát tay cắt lời: "Chúng ta còn khách sáo gì nữa.""Dạo gần đây làm phiền ngươi nhiều rồi, thời gian tới bên ta cũng không còn hàng gì, sau này có rồi lại tìm ngươi."Thượng Mẫn hiểu ý gật đầu, nhưng trước khi họ rời đi thì lại do dự nói thêm: "Những thứ như đặc sản núi này cũng có người đổi đó."Dù sao vẫn là đang ở ngoài đường, lời nói có phần uyển chuyển.Ánh mắt Quý Bạch Thanh lập tức sáng lên, nhưng lại hơi do dự."Có phiền phức không?"Liếc nhìn dòng người qua lại, Thượng Mẫn thở dài một tiếng."Về nhà ta một chuyến đi."Về đến nhà Thượng Mẫn, cha mẹ nàng thấy Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu thì vừa kinh ngạc vừa niềm nở mời hai người ở lại dùng cơm. Bình thường chưa từng thấy Tiểu Mẫn nhà mình đưa người lạ về bao giờ.Ngay cả Thượng Mẫn cũng nhẹ giọng khuyên bảo vài câu, cuối cùng khi Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu ngồi vào bàn rồi thì vẫn còn hơi choáng váng.Sao lại tự dưng bị giữ lại ăn cơm thế này?Dưới sự nhiệt tình hiếu khách của cha mẹ Thượng Mẫn, khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm.Cha mẹ Thượng Mẫn trở về phòng, để lại không gian riêng cho ba người nói chuyện.Lúc này Thượng Mẫn mới đi thẳng vào vấn đề: "Những đặc sản núi thế này ở trong thành phố đều là hàng hiếm, không ít người muốn mua mà không có chỗ mua. Ta ở đây cũng có không ít mối quen, đều là người tin cậy cả."Nghe vậy, Quý Bạch Thanh bất chợt hỏi: "Nếu đem đi làm đồ ăn, có người mua không?"Vừa hỏi ra câu này, cô đã tự lắc đầu.
Đồ ăn thì khó bảo quản, lại còn để một xưởng trưởng như Thượng Mẫn bôn ba vì chuyện này, nghĩ thế nào cũng thấy không hợp tình hợp lý.Nơi duy nhất mà cô nghĩ có thể bán là chợ đen.Nhưng tới chợ đen lại có nguy cơ bị Thẩm Niệm Niệm và Lục Diên nhận ra, muốn tránh mặt thì cũng được, chỉ là người canh giữ cổng chợ đen hôm ấy khiến Quý Bạch Thanh phải dè chừng.Cuối cùng, câu trả lời của Thượng Mẫn cũng không khác gì suy tính của Quý Bạch Thanh, thế là cô dứt khoát thương lượng với Thượng Mẫn chuyện bán đặc sản vùng núi.Vẫn chia theo tỷ lệ bảy ba như trước, Quý Bạch Thanh cung cấp hàng hóa, Thượng Mẫn phụ trách tìm đầu ra.Hai người nói chuyện hơn nửa tiếng, Ôn Miểu vốn có thói quen ngủ trưa, trong lúc nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, không biết từ lúc nào đã tựa đầu lên vai Quý Bạch Thanh nhắm mắt lại, hơi thở nhẹ nhàng.Nói xong việc, Quý Bạch Thanh quay đầu mới cảm nhận được sức nặng trên vai, trông thấy hàng mi dài rũ xuống của Ôn Miểu, trong lòng cô khựng lại, nghĩ đến còn có người khác ở đây, bèn cố nhịn không đưa tay chạm vào.Ngước mắt lên thì thấy Thượng Mẫn cũng đang nhìn hai người bọn họ, lúc này Thượng Mẫn mới nhẹ giọng hỏi: "Ngủ rồi sao?"Quý Bạch Thanh khẽ gật đầu.Thượng Mẫn đề nghị: "Nhà ta có phòng khách, nếu không để đồng chí Ôn nghỉ ngơi một lát?"Quý Bạch Thanh lắc đầu: "Không sao đâu, ta với nàng về trước là được rồi."Nơi không quen thuộc, Ôn Miểu cũng chẳng ngủ sâu được bao nhiêu."Miểu Miểu." Quý Bạch Thanh nhẹ gọi vài tiếng tên nàng, Ôn Miểu mở mắt, vô thức dụi dụi đầu vào vai cô.Quý Bạch Thanh vòng tay ôm eo nàng, dỗ: "Về rồi ngủ tiếp."Ôn Miểu tỉnh táo lại đôi chút, khẽ gật đầu.Thượng Mẫn nhìn hai người thân mật, trong lòng đột nhiên dâng lên đôi phần hâm mộ. Không biết đến bao giờ nàng mới gặp được người mình thích, rồi cùng người ấy xây dựng mối quan hệ gắn bó thân mật như vậy.Quý Bạch Thanh không rõ Thượng Mẫn đang nghĩ gì, thấy Ôn Miểu đã tỉnh, liền kéo nàng đứng dậy, cùng Thượng Mẫn cáo từ."Thượng xưởng trưởng, sau này ta vẫn đến gặp ngươi vào thứ tư và chủ nhật ha."Hai bên bàn bạc sơ qua xong, Quý Bạch Thanh chở Ôn Miểu quay về.Đi ngang qua đầu hẻm dẫn vào khu chợ đen, cô chợt dừng lại, có chút do dự không biết có nên ghé vào xem tình hình không.Sau lưng vang lên giọng Ôn Miểu mang vẻ nghi hoặc: "A Thanh, sao vậy?"Sau lưng còn ngồi một cô nương yếu ớt, nếu bị ai nhắm vào thì cũng chẳng dễ thoát thân.Quý Bạch Thanh lắc đầu, gạt bỏ ý định vừa nảy ra."Không có gì, chỉ là ta nghĩ đến việc sắp Trung Thu rồi, có nên đi mua chút đồ về làm bánh Trung Thu không."Ôn Miểu nghe thế thì lập tức hào hứng: "Mua!"Dù gì cũng là cái Tết Trung Thu đầu tiên nàng được đón cùng Quý Bạch Thanh.Hai người vào hợp tác xã mua bột mì tinh, đường phèn, còn cân thêm nửa cân dầu, mấy nguyên liệu khác trong nhà vẫn còn.Quý Bạch Thanh cũng chẳng định làm món gì cầu kỳ, chỉ chọn làm bánh Trung Thu ngũ nhân, bánh đậu đỏ và mứt táo là vừa đủ.Nhà có sẵn hạt óc chó, hạt bí, đậu phộng và mè rừng, còn đậu đỏ thì đã gom được nửa cân, có thể nấu thành nhân đậu đỏ. Mùa hè cũng phơi ít táo đỏ, giờ lấy ra làm nhân là hợp lý nhất.Mua xong nguyên liệu, hai người mới quay về.Hôm nay về muộn hơn bình thường một chút, cũng vì không phải lên nông trường, nên Hà Hương Nguyệt ngồi dưới cây thường xanh trước cửa, vừa hóng mát vừa cùng Quý Vĩ ngồi gỡ thịt ốc buổi sáng mới bắt.Quý Bạch Thanh dựng xe đạp trong sân, Ôn Miểu xuống xe rồi đẩy xe vào nhà.Hà Hương Nguyệt ngẩng đầu nhìn Ôn Miểu, hỏi: "Ăn cơm chưa? Nương để phần cơm sẵn trên bàn đấy."Ôn Miểu đối diện ánh mắt ôn hòa của bà vẫn hơi chột dạ, hai tay giấu sau lưng, ngoan ngoãn đáp: "Có ăn qua ở nhà Thượng Mẫn."Quý Bạch Thanh dựng xe xong bước ra, lập tức khoác tay ôm lấy vai Ôn Miểu."Không phải nói là buồn ngủ sao? Về phòng ngủ đi."Ôn Miểu chớp chớp mắt: "Ta với ngươi cùng gỡ thịt ốc đi."Thấy còn gần nửa thau đầy ốc.
Quý Bạch Thanh biết lúc này Ôn Miểu vẫn còn hơi ngại ngùng trước mặt cha mẹ mình, bèn đưa mắt ra hiệu với Hà Hương Nguyệt, rồi mở miệng khuyên nàng: "Chút xíu này thôi, ngươi đi ngủ trưa đi, ta làm là được rồi."Hà Hương Nguyệt cũng gật đầu: "Chút này để ta với chú ngươi làm là được, hôm nay dậy sớm như vậy, hai ngươi mau vào phòng nghỉ ngơi cho khỏe."Vừa dỗ vừa khuyên, cuối cùng cũng đưa được Ôn Miểu về phòng.Ôn Miểu quả thực rất buồn ngủ, thay đồ xong vừa nằm xuống giường chưa bao lâu là mí mắt đã nặng trĩu không mở nổi.Thấy nàng đã ngủ say, Quý Bạch Thanh đứng dậy vươn vai một cái, ra ngoài giúp Hà Hương Nguyệt gỡ thịt ốc.Ngửi mùi tanh đặc trưng của ốc trên tay, Quý Bạch Thanh thầm nghĩ, may mà không để đại tiểu thư nhà mình làm chuyện này.Không thì cái mùi này rửa mãi không sạch, Ôn Miểu thế nào cũng bực cho xem.Ba người phối hợp rất gọn gàng, chẳng bao lâu đã gỡ hết phần ốc còn lại.Phần đuôi thịt ốc được cô gom lại một mớ, chôn làm phân bón ở chỗ trồng hoa và giàn nho bên cạnh.Tối hôm đó ăn thịt ốc xào và canh củ sen nấu thịt băm, thịt ốc được xào thơm với hành gừng tỏi, thêm chút ớt giã muối tự làm và ít lá tía tô hái ngay ngoài cổng, ngon đến mức làm người ta muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi.Kết hợp với canh củ sen thanh đạm, rất tốn cơm.Ngay cả Ôn Miểu không ăn được cay mấy mà cũng chịu ăn thịt ốc, môi đỏ rực vì cay, phải liên tục uống canh củ sen mới kìm được nước mắt cay xè sắp trào ra.Có điều lúc Hà Hương Nguyệt cho tương ớt vào thì chẳng hề nương tay, múc mấy thìa lớn bỏ vào nồi, muối cũng không cần thêm nữa.Sau bữa đó, Ôn Miểu bị đau bụng mấy ngày liền vì ăn cay quá đà.Thế là Quý Bạch Thanh lại phải tiếp quản quyền cầm muỗng vá, nghĩ đủ cách nấu mấy món thanh đạm dễ tiêu.Khoảng thời gian này Ôn Miểu vẫn đi dạy đều đều, Quý Bạch Thanh cũng đưa nàng đến trường như mọi ngày.Buổi tối sau khi ăn xong, hai người tay trong tay dạo quanh thôn, chuyện này vẫn không hề thay đổi. Dưới tình hình Tôn đại nương không còn giúp họ che giấu như trước, người trong thôn cũng bắt đầu dần đoán ra mối quan hệ giữa hai người.Chẳng trách sao trông hai người thân thiết thế, thì ra là đồng tính.Ban đầu Thẩm Niệm Niệm còn không tin mấy lời đồn trong thôn.Cho đến một tối nọ, sau bữa cơm nàng đi ra nhà xí, tình cờ bắt gặp Quý Bạch Thanh nắm tay Ôn Miểu, không biết đang nói gì với nhau. Ôn Miểu quay đầu đi, còn Quý Bạch Thanh vừa cười vừa nói gì đó, sau đó thì nâng tay nàng đặt một nụ hôn lên đó.Vừa thấy cảnh ấy, da gà Thẩm Niệm Niệm nổi đầy mình.Rõ ràng định dời mắt đi, vậy mà ánh mắt vẫn như bị dính chặt trên người họ.Tay Thẩm Niệm Niệm siết lại, nghĩ thầm: Hai đứa con gái sao có thể ở bên nhau? Lại còn dám công khai như thế?!Đặc biệt hai người này lại đều là những kẻ mà nàng ghét cay ghét đắng.Lần trước nàng với Lục Diên lên kế hoạch trộm heo, cuối cùng lại bị Quý Bạch Thanh phá hỏng.May mà lần đó họ đã trộn sẵn hạt dạ hương vào cám heo, nên con heo chỉ bị ngất tạm thời chứ không sao cả.Dù Lý Hướng Đông cuối cùng bỏ qua cho họ, nhưng vẫn nghiêm mặt cảnh cáo một trận, từ đó về sau công việc được giao cho đám thanh niên trí thức càng lúc càng nặng.Tất cả đều là vì hai người trước mặt này.Sắc mặt Thẩm Niệm Niệm vặn vẹo trong chốc lát, nghĩ: Tại sao hai người họ lại được sống thoải mái như vậy, còn ta thì phải chịu khổ?Nàng nhìn ra được Quý Bạch Thanh cưng chiều Ôn Miểu đến mức nào, thế là càng thêm ghét Ôn Miểu hơn.Cùng là thanh niên trí thức từ Kinh thị tới, tại sao chỉ có một mình Ôn Miểu được sống sung sướng?Nếu như không có Ôn Miểu, chắc chắn Quý Bạch Thanh cũng sẽ không đối đầu với họ.Thẩm Niệm Niệm nghĩ, Quý Bạch Thanh thích nữ nhân.Vậy nếu Quý Bạch Thanh thích mình thì sẽ thế nào?Dù là không có căn cứ gì, Thẩm Niệm Niệm vẫn bắt đầu tưởng tượng lung tung.Nàng ta tự cho rằng nhan sắc của mình chẳng hề thua kém Ôn Miểu, lại còn dịu dàng, dễ gần hơn nhiều so với cái tính cách kiêu kỳ ngang ngược lúc nào cũng cần người dỗ dành của Ôn Miểu.Nếu bản thân chủ động tiếp cận Quý Bạch Thanh, chắc chắn sẽ hấp dẫn được đối phương.Tới lúc đó Ôn Miểu sẽ bị đá sang một bên, để Ôn Miểu tận mắt chứng kiến cảnh Quý Bạch Thanh vây quanh lấy mình, săn đón đủ điều.Mà dù bản thân không thích nữ nhân đi chăng nữa, thì vẫn có thể lợi dụng Quý Bạch Thanh một thời gian, để cô ta thay mình đi làm. Đến khi nàng với Lục Diên tu thành chính quả, vẫn có thể ban phát cho Quý Bạch Thanh đồ nhà quê kia một chút bố thí.Ảo tưởng cảnh đẹp trong đầu vừa muốn cười lên tiếng, Thẩm Niệm Niệm sợ bị hai người họ phát hiện, liền vội vàng bịt miệng, nép người vào sau căn nhà bên cạnh.Đợi đến khi Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu đi xa rồi, Thẩm Niệm Niệm mới lén lút bước ra.Nghĩ lại nội dung mình vừa tưởng tượng, mặt nàng ta lúc trắng lúc xanh.Mình đâu có thích nữ nhân, vậy sao trong đầu lại nảy ra cái ý nghĩ quái gở như thế này chứ?!-Thứ bảy là Tết Trung Thu, Quý Bạch Thanh dậy từ rất sớm.Đậu đỏ đã ngâm từ tối qua lúc này đã nở mềm ra, cô nhóm bếp, đổ đậu vào nồi nấu, rồi mới đi rửa mặt.Sau khi rửa mặt xong, cô hấp một nồi cơm khoai môn, lại xào thêm dưa cải chua. Một lát sau, Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ cũng lần lượt thức dậy ăn sáng, Ôn Miểu cũng đúng giờ ngồi vào bàn.Ăn xong, Ôn Miểu giúp nhóm lửa, Quý Bạch Thanh thì đem hạt dưa, hạt óc chó, lạc và mè đã tách sẵn cho vào chảo rang. Hôm qua đã cắt lát quả kiwi dại hái từ trên núi mang về, phơi khô để dùng dần.Vỏ bánh Trung Thu được nhào thành bột, bọc kín lại để ủ trong hai tiếng đồng hồ.Nhân ngũ nhân sau khi rang chín, được cho hết vào cùng một cái chén, rồi thêm từng miếng kiwi khô cắt vụn, đường, nước, mỡ heo và bột nếp đã rang chín, trộn đều, chia thành từng phần nhỏ.Nhân táo đỏ thì đơn giản hơn, dù gì cũng là đồ nhà mình ăn, không cần cầu kỳ quá.Đợi ba loại nhân đều chuẩn bị xong, phần bột vỏ cũng đã ủ gần xong.Quý Bạch Thanh bảo Ôn Miểu rửa tay sạch sẽ, hai người cùng nhau bắt đầu làm bánh Trung Thu.Nói thật thì đây cũng là lần đầu tiên Quý Bạch Thanh tự tay làm, chỉ là học theo cách Hà Hương Nguyệt chỉ, ráng mày mò một chút.Chiếc đầu tiên cô nặn ra khá to, nhưng vẫn không đủ để bao trọn phần nhân ngũ nhân, kết quả là mé bên này bị rách vỏ, mé bên kia còn lòi cả nhân ra ngoài.Trái lại, Ôn Miểu dù cũng là lần đầu làm nhưng bột trong tay nàng lại rất ngoan ngoãn, cán dẹt phần bột ra, đặt nhân vào giữa rồi từ từ dùng hổ khẩu bao lại, một viên tròn nhỏ xíu liền nằm gọn trong lòng bàn tay.Ôn Miểu cười tủm tỉm đưa cho Quý Bạch Thanh xem: "Ta làm cái này không bị lòi nhân nè!"Giọng nàng hơi cao lên một chút, không giấu nổi sự đắc ý với tay nghề của mình.Quý Bạch Thanh nghiêm mặt giơ ngón cái: "Lợi hại."Bọc một lớp bột khô bên ngoài viên bánh, cô dùng khuôn ấn xuống, một chiếc bánh Trung Thu tròn bẹt không có hoa văn liền hoàn thành.Có được kinh nghiệm từ lần đầu, hai người càng làm càng nhanh tay, làm được hơn mười cái thì mới dừng lại.Mỗi vị bánh đều được đánh dấu riêng. Quét trứng xong, xếp hết vào xửng hấp cho lên bếp.Trong lúc chờ bánh chín, Ôn Miểu đã bắt đầu suy tính sẽ chia như thế nào.Mỗi người trong nhà một cái bánh, cắt ba vị ra chia nhỏ, gộp lại để ai cũng ăn được đủ vị.Phần còn lại thì đem biếu mấy người trong thôn: Tôn đại nương, Hà Hoa, Mãn Mãn và Nhị Nha các nàng.Nghe nàng vừa lẩm bẩm vừa tính toán, giữa trán Quý Bạch Thanh giãn ra, cảm thấy vô cùng vui mừng.Xem ra Ôn Miểu cũng kết giao được không ít bạn trong thôn, dù rằng đa số là trẻ con.Có khi nàng thật sự có duyên với mấy đứa nhỏ.Lúc còn đang chờ bánh chín, Tiểu Mễ chạy sang, đứng ở sân gọi tên hai người.Quý Bạch Thanh thò đầu ra hỏi: "Có chuyện gì sao?"Tiểu Mễ rụt rè cười, giơ cái giỏ nhỏ trong tay lên, giọng ngọt ngào: "Nương làm bánh hoa quế, bảo ta mang qua cho các ngươi ăn thử."Quý Bạch Thanh nhận lấy, xoa đầu Tiểu Mễ: "Ngoan lắm. Trưa ăn cơm xong gọi Mãn Mãn, Nhị Nha với Cẩu Đản cùng đến nhà tỷ tỷ chơi, chia bánh Trung Thu cho các ngươi ăn."Nghe đến bánh Trung Thu, Tiểu Mễ nuốt nước miếng đánh ực, gật đầu liên tục, rồi xách giỏ chạy mất."Đã biết, cảm ơn tỷ tỷ!"Thấy đứa nhỏ chạy xa, Quý Bạch Thanh đem mấy miếng bánh hoa quế đặt trước mặt Ôn Miểu.Những chiếc bánh màu ngà nhìn thì chẳng có gì nổi bật, nhưng Ôn Miểu vừa cắn một miếng đã ngửi được hương hoa quế nồng nàn, bánh mềm vỏ giòn, tan ngay trong miệng, ngon không tưởng.Nàng bẻ thêm một miếng nữa, đưa tới miệng Quý Bạch Thanh: "Không quá ngọt, ngươi nếm thử xem."Quý Bạch Thanh ăn xong cũng gật đầu, quả thật rất ngon.Tuy không bằng thời hiện đại, nhưng chí ít không có hóa chất hay hàng độc hại.Ăn trưa xong, đợi bánh nguội, cô cắt nhỏ từng cái bánh ra, mỗi vị đều nếm thử.Ngũ nhân rất thơm, cắn một miếng là vị bùi của các loại hạt hòa cùng vị chua của kiwi, đậu đỏ thì mềm mịn không ngán, chỉ có mứt táo là hơi khó ăn.Ôn Miểu thích nhất là nhân đậu đỏ.Sau khi đem bánh cắt sẵn chia cho Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ nếm thử, mấy cái còn lại thì đem chia cho đám nhỏ và hàng xóm, phần còn dư thì để dành tối ăn tiếp.Bây giờ Trung Thu không cho tổ chức hoạt động tập thể, nhưng hai người ngồi trong sân ngắm trăng chắc chẳng ai cấm.Tối ăn lươn xào cay, đây là thứ Quý Vĩ đi bắt ngoài ruộng từ tối qua.Từng con mập mạp to bằng hai ngón tay thô, đem bán ở đời sau có khi còn bán đến hai chục tệ một con.Thịt lươn thơm ngọt, Quý Bạch Thanh ăn rất hài lòng.Rửa mặt xong, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu ngồi ở sân.Quý Bạch Thanh ngẩng đầu nhìn bầu trời đen tuyền, trầm mặc một lúc rồi mới nói: "Trăng đâu rồi? Sao không thấy?"Nghe vậy, Ôn Miểu không nhịn được cười khúc khích, tiếng cười trong trẻo rơi vào tai thật dễ nghe."15 rằm, 16 trăng tròn."Bàn tay nàng chạm vào tay Quý Bạch Thanh, tự nhiên đan lấy.Ôn Miểu nói: "Không có trăng cũng không sao, chỉ cần người ở bên nhau là tốt rồi."Người nàng yêu và người yêu nàng đều đang ở đây, điều duy nhất còn thiếu chỉ là không thể cùng bà và các dì ăn một bữa cơm đoàn viên.Nhưng biết đủ là phúc, nàng đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Đồ ăn thì khó bảo quản, lại còn để một xưởng trưởng như Thượng Mẫn bôn ba vì chuyện này, nghĩ thế nào cũng thấy không hợp tình hợp lý.Nơi duy nhất mà cô nghĩ có thể bán là chợ đen.Nhưng tới chợ đen lại có nguy cơ bị Thẩm Niệm Niệm và Lục Diên nhận ra, muốn tránh mặt thì cũng được, chỉ là người canh giữ cổng chợ đen hôm ấy khiến Quý Bạch Thanh phải dè chừng.Cuối cùng, câu trả lời của Thượng Mẫn cũng không khác gì suy tính của Quý Bạch Thanh, thế là cô dứt khoát thương lượng với Thượng Mẫn chuyện bán đặc sản vùng núi.Vẫn chia theo tỷ lệ bảy ba như trước, Quý Bạch Thanh cung cấp hàng hóa, Thượng Mẫn phụ trách tìm đầu ra.Hai người nói chuyện hơn nửa tiếng, Ôn Miểu vốn có thói quen ngủ trưa, trong lúc nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, không biết từ lúc nào đã tựa đầu lên vai Quý Bạch Thanh nhắm mắt lại, hơi thở nhẹ nhàng.Nói xong việc, Quý Bạch Thanh quay đầu mới cảm nhận được sức nặng trên vai, trông thấy hàng mi dài rũ xuống của Ôn Miểu, trong lòng cô khựng lại, nghĩ đến còn có người khác ở đây, bèn cố nhịn không đưa tay chạm vào.Ngước mắt lên thì thấy Thượng Mẫn cũng đang nhìn hai người bọn họ, lúc này Thượng Mẫn mới nhẹ giọng hỏi: "Ngủ rồi sao?"Quý Bạch Thanh khẽ gật đầu.Thượng Mẫn đề nghị: "Nhà ta có phòng khách, nếu không để đồng chí Ôn nghỉ ngơi một lát?"Quý Bạch Thanh lắc đầu: "Không sao đâu, ta với nàng về trước là được rồi."Nơi không quen thuộc, Ôn Miểu cũng chẳng ngủ sâu được bao nhiêu."Miểu Miểu." Quý Bạch Thanh nhẹ gọi vài tiếng tên nàng, Ôn Miểu mở mắt, vô thức dụi dụi đầu vào vai cô.Quý Bạch Thanh vòng tay ôm eo nàng, dỗ: "Về rồi ngủ tiếp."Ôn Miểu tỉnh táo lại đôi chút, khẽ gật đầu.Thượng Mẫn nhìn hai người thân mật, trong lòng đột nhiên dâng lên đôi phần hâm mộ. Không biết đến bao giờ nàng mới gặp được người mình thích, rồi cùng người ấy xây dựng mối quan hệ gắn bó thân mật như vậy.Quý Bạch Thanh không rõ Thượng Mẫn đang nghĩ gì, thấy Ôn Miểu đã tỉnh, liền kéo nàng đứng dậy, cùng Thượng Mẫn cáo từ."Thượng xưởng trưởng, sau này ta vẫn đến gặp ngươi vào thứ tư và chủ nhật ha."Hai bên bàn bạc sơ qua xong, Quý Bạch Thanh chở Ôn Miểu quay về.Đi ngang qua đầu hẻm dẫn vào khu chợ đen, cô chợt dừng lại, có chút do dự không biết có nên ghé vào xem tình hình không.Sau lưng vang lên giọng Ôn Miểu mang vẻ nghi hoặc: "A Thanh, sao vậy?"Sau lưng còn ngồi một cô nương yếu ớt, nếu bị ai nhắm vào thì cũng chẳng dễ thoát thân.Quý Bạch Thanh lắc đầu, gạt bỏ ý định vừa nảy ra."Không có gì, chỉ là ta nghĩ đến việc sắp Trung Thu rồi, có nên đi mua chút đồ về làm bánh Trung Thu không."Ôn Miểu nghe thế thì lập tức hào hứng: "Mua!"Dù gì cũng là cái Tết Trung Thu đầu tiên nàng được đón cùng Quý Bạch Thanh.Hai người vào hợp tác xã mua bột mì tinh, đường phèn, còn cân thêm nửa cân dầu, mấy nguyên liệu khác trong nhà vẫn còn.Quý Bạch Thanh cũng chẳng định làm món gì cầu kỳ, chỉ chọn làm bánh Trung Thu ngũ nhân, bánh đậu đỏ và mứt táo là vừa đủ.Nhà có sẵn hạt óc chó, hạt bí, đậu phộng và mè rừng, còn đậu đỏ thì đã gom được nửa cân, có thể nấu thành nhân đậu đỏ. Mùa hè cũng phơi ít táo đỏ, giờ lấy ra làm nhân là hợp lý nhất.Mua xong nguyên liệu, hai người mới quay về.Hôm nay về muộn hơn bình thường một chút, cũng vì không phải lên nông trường, nên Hà Hương Nguyệt ngồi dưới cây thường xanh trước cửa, vừa hóng mát vừa cùng Quý Vĩ ngồi gỡ thịt ốc buổi sáng mới bắt.Quý Bạch Thanh dựng xe đạp trong sân, Ôn Miểu xuống xe rồi đẩy xe vào nhà.Hà Hương Nguyệt ngẩng đầu nhìn Ôn Miểu, hỏi: "Ăn cơm chưa? Nương để phần cơm sẵn trên bàn đấy."Ôn Miểu đối diện ánh mắt ôn hòa của bà vẫn hơi chột dạ, hai tay giấu sau lưng, ngoan ngoãn đáp: "Có ăn qua ở nhà Thượng Mẫn."Quý Bạch Thanh dựng xe xong bước ra, lập tức khoác tay ôm lấy vai Ôn Miểu."Không phải nói là buồn ngủ sao? Về phòng ngủ đi."Ôn Miểu chớp chớp mắt: "Ta với ngươi cùng gỡ thịt ốc đi."Thấy còn gần nửa thau đầy ốc.
Quý Bạch Thanh biết lúc này Ôn Miểu vẫn còn hơi ngại ngùng trước mặt cha mẹ mình, bèn đưa mắt ra hiệu với Hà Hương Nguyệt, rồi mở miệng khuyên nàng: "Chút xíu này thôi, ngươi đi ngủ trưa đi, ta làm là được rồi."Hà Hương Nguyệt cũng gật đầu: "Chút này để ta với chú ngươi làm là được, hôm nay dậy sớm như vậy, hai ngươi mau vào phòng nghỉ ngơi cho khỏe."Vừa dỗ vừa khuyên, cuối cùng cũng đưa được Ôn Miểu về phòng.Ôn Miểu quả thực rất buồn ngủ, thay đồ xong vừa nằm xuống giường chưa bao lâu là mí mắt đã nặng trĩu không mở nổi.Thấy nàng đã ngủ say, Quý Bạch Thanh đứng dậy vươn vai một cái, ra ngoài giúp Hà Hương Nguyệt gỡ thịt ốc.Ngửi mùi tanh đặc trưng của ốc trên tay, Quý Bạch Thanh thầm nghĩ, may mà không để đại tiểu thư nhà mình làm chuyện này.Không thì cái mùi này rửa mãi không sạch, Ôn Miểu thế nào cũng bực cho xem.Ba người phối hợp rất gọn gàng, chẳng bao lâu đã gỡ hết phần ốc còn lại.Phần đuôi thịt ốc được cô gom lại một mớ, chôn làm phân bón ở chỗ trồng hoa và giàn nho bên cạnh.Tối hôm đó ăn thịt ốc xào và canh củ sen nấu thịt băm, thịt ốc được xào thơm với hành gừng tỏi, thêm chút ớt giã muối tự làm và ít lá tía tô hái ngay ngoài cổng, ngon đến mức làm người ta muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi.Kết hợp với canh củ sen thanh đạm, rất tốn cơm.Ngay cả Ôn Miểu không ăn được cay mấy mà cũng chịu ăn thịt ốc, môi đỏ rực vì cay, phải liên tục uống canh củ sen mới kìm được nước mắt cay xè sắp trào ra.Có điều lúc Hà Hương Nguyệt cho tương ớt vào thì chẳng hề nương tay, múc mấy thìa lớn bỏ vào nồi, muối cũng không cần thêm nữa.Sau bữa đó, Ôn Miểu bị đau bụng mấy ngày liền vì ăn cay quá đà.Thế là Quý Bạch Thanh lại phải tiếp quản quyền cầm muỗng vá, nghĩ đủ cách nấu mấy món thanh đạm dễ tiêu.Khoảng thời gian này Ôn Miểu vẫn đi dạy đều đều, Quý Bạch Thanh cũng đưa nàng đến trường như mọi ngày.Buổi tối sau khi ăn xong, hai người tay trong tay dạo quanh thôn, chuyện này vẫn không hề thay đổi. Dưới tình hình Tôn đại nương không còn giúp họ che giấu như trước, người trong thôn cũng bắt đầu dần đoán ra mối quan hệ giữa hai người.Chẳng trách sao trông hai người thân thiết thế, thì ra là đồng tính.Ban đầu Thẩm Niệm Niệm còn không tin mấy lời đồn trong thôn.Cho đến một tối nọ, sau bữa cơm nàng đi ra nhà xí, tình cờ bắt gặp Quý Bạch Thanh nắm tay Ôn Miểu, không biết đang nói gì với nhau. Ôn Miểu quay đầu đi, còn Quý Bạch Thanh vừa cười vừa nói gì đó, sau đó thì nâng tay nàng đặt một nụ hôn lên đó.Vừa thấy cảnh ấy, da gà Thẩm Niệm Niệm nổi đầy mình.Rõ ràng định dời mắt đi, vậy mà ánh mắt vẫn như bị dính chặt trên người họ.Tay Thẩm Niệm Niệm siết lại, nghĩ thầm: Hai đứa con gái sao có thể ở bên nhau? Lại còn dám công khai như thế?!Đặc biệt hai người này lại đều là những kẻ mà nàng ghét cay ghét đắng.Lần trước nàng với Lục Diên lên kế hoạch trộm heo, cuối cùng lại bị Quý Bạch Thanh phá hỏng.May mà lần đó họ đã trộn sẵn hạt dạ hương vào cám heo, nên con heo chỉ bị ngất tạm thời chứ không sao cả.Dù Lý Hướng Đông cuối cùng bỏ qua cho họ, nhưng vẫn nghiêm mặt cảnh cáo một trận, từ đó về sau công việc được giao cho đám thanh niên trí thức càng lúc càng nặng.Tất cả đều là vì hai người trước mặt này.Sắc mặt Thẩm Niệm Niệm vặn vẹo trong chốc lát, nghĩ: Tại sao hai người họ lại được sống thoải mái như vậy, còn ta thì phải chịu khổ?Nàng nhìn ra được Quý Bạch Thanh cưng chiều Ôn Miểu đến mức nào, thế là càng thêm ghét Ôn Miểu hơn.Cùng là thanh niên trí thức từ Kinh thị tới, tại sao chỉ có một mình Ôn Miểu được sống sung sướng?Nếu như không có Ôn Miểu, chắc chắn Quý Bạch Thanh cũng sẽ không đối đầu với họ.Thẩm Niệm Niệm nghĩ, Quý Bạch Thanh thích nữ nhân.Vậy nếu Quý Bạch Thanh thích mình thì sẽ thế nào?Dù là không có căn cứ gì, Thẩm Niệm Niệm vẫn bắt đầu tưởng tượng lung tung.Nàng ta tự cho rằng nhan sắc của mình chẳng hề thua kém Ôn Miểu, lại còn dịu dàng, dễ gần hơn nhiều so với cái tính cách kiêu kỳ ngang ngược lúc nào cũng cần người dỗ dành của Ôn Miểu.Nếu bản thân chủ động tiếp cận Quý Bạch Thanh, chắc chắn sẽ hấp dẫn được đối phương.Tới lúc đó Ôn Miểu sẽ bị đá sang một bên, để Ôn Miểu tận mắt chứng kiến cảnh Quý Bạch Thanh vây quanh lấy mình, săn đón đủ điều.Mà dù bản thân không thích nữ nhân đi chăng nữa, thì vẫn có thể lợi dụng Quý Bạch Thanh một thời gian, để cô ta thay mình đi làm. Đến khi nàng với Lục Diên tu thành chính quả, vẫn có thể ban phát cho Quý Bạch Thanh đồ nhà quê kia một chút bố thí.Ảo tưởng cảnh đẹp trong đầu vừa muốn cười lên tiếng, Thẩm Niệm Niệm sợ bị hai người họ phát hiện, liền vội vàng bịt miệng, nép người vào sau căn nhà bên cạnh.Đợi đến khi Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu đi xa rồi, Thẩm Niệm Niệm mới lén lút bước ra.Nghĩ lại nội dung mình vừa tưởng tượng, mặt nàng ta lúc trắng lúc xanh.Mình đâu có thích nữ nhân, vậy sao trong đầu lại nảy ra cái ý nghĩ quái gở như thế này chứ?!-Thứ bảy là Tết Trung Thu, Quý Bạch Thanh dậy từ rất sớm.Đậu đỏ đã ngâm từ tối qua lúc này đã nở mềm ra, cô nhóm bếp, đổ đậu vào nồi nấu, rồi mới đi rửa mặt.Sau khi rửa mặt xong, cô hấp một nồi cơm khoai môn, lại xào thêm dưa cải chua. Một lát sau, Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ cũng lần lượt thức dậy ăn sáng, Ôn Miểu cũng đúng giờ ngồi vào bàn.Ăn xong, Ôn Miểu giúp nhóm lửa, Quý Bạch Thanh thì đem hạt dưa, hạt óc chó, lạc và mè đã tách sẵn cho vào chảo rang. Hôm qua đã cắt lát quả kiwi dại hái từ trên núi mang về, phơi khô để dùng dần.Vỏ bánh Trung Thu được nhào thành bột, bọc kín lại để ủ trong hai tiếng đồng hồ.Nhân ngũ nhân sau khi rang chín, được cho hết vào cùng một cái chén, rồi thêm từng miếng kiwi khô cắt vụn, đường, nước, mỡ heo và bột nếp đã rang chín, trộn đều, chia thành từng phần nhỏ.Nhân táo đỏ thì đơn giản hơn, dù gì cũng là đồ nhà mình ăn, không cần cầu kỳ quá.Đợi ba loại nhân đều chuẩn bị xong, phần bột vỏ cũng đã ủ gần xong.Quý Bạch Thanh bảo Ôn Miểu rửa tay sạch sẽ, hai người cùng nhau bắt đầu làm bánh Trung Thu.Nói thật thì đây cũng là lần đầu tiên Quý Bạch Thanh tự tay làm, chỉ là học theo cách Hà Hương Nguyệt chỉ, ráng mày mò một chút.Chiếc đầu tiên cô nặn ra khá to, nhưng vẫn không đủ để bao trọn phần nhân ngũ nhân, kết quả là mé bên này bị rách vỏ, mé bên kia còn lòi cả nhân ra ngoài.Trái lại, Ôn Miểu dù cũng là lần đầu làm nhưng bột trong tay nàng lại rất ngoan ngoãn, cán dẹt phần bột ra, đặt nhân vào giữa rồi từ từ dùng hổ khẩu bao lại, một viên tròn nhỏ xíu liền nằm gọn trong lòng bàn tay.Ôn Miểu cười tủm tỉm đưa cho Quý Bạch Thanh xem: "Ta làm cái này không bị lòi nhân nè!"Giọng nàng hơi cao lên một chút, không giấu nổi sự đắc ý với tay nghề của mình.Quý Bạch Thanh nghiêm mặt giơ ngón cái: "Lợi hại."Bọc một lớp bột khô bên ngoài viên bánh, cô dùng khuôn ấn xuống, một chiếc bánh Trung Thu tròn bẹt không có hoa văn liền hoàn thành.Có được kinh nghiệm từ lần đầu, hai người càng làm càng nhanh tay, làm được hơn mười cái thì mới dừng lại.Mỗi vị bánh đều được đánh dấu riêng. Quét trứng xong, xếp hết vào xửng hấp cho lên bếp.Trong lúc chờ bánh chín, Ôn Miểu đã bắt đầu suy tính sẽ chia như thế nào.Mỗi người trong nhà một cái bánh, cắt ba vị ra chia nhỏ, gộp lại để ai cũng ăn được đủ vị.Phần còn lại thì đem biếu mấy người trong thôn: Tôn đại nương, Hà Hoa, Mãn Mãn và Nhị Nha các nàng.Nghe nàng vừa lẩm bẩm vừa tính toán, giữa trán Quý Bạch Thanh giãn ra, cảm thấy vô cùng vui mừng.Xem ra Ôn Miểu cũng kết giao được không ít bạn trong thôn, dù rằng đa số là trẻ con.Có khi nàng thật sự có duyên với mấy đứa nhỏ.Lúc còn đang chờ bánh chín, Tiểu Mễ chạy sang, đứng ở sân gọi tên hai người.Quý Bạch Thanh thò đầu ra hỏi: "Có chuyện gì sao?"Tiểu Mễ rụt rè cười, giơ cái giỏ nhỏ trong tay lên, giọng ngọt ngào: "Nương làm bánh hoa quế, bảo ta mang qua cho các ngươi ăn thử."Quý Bạch Thanh nhận lấy, xoa đầu Tiểu Mễ: "Ngoan lắm. Trưa ăn cơm xong gọi Mãn Mãn, Nhị Nha với Cẩu Đản cùng đến nhà tỷ tỷ chơi, chia bánh Trung Thu cho các ngươi ăn."Nghe đến bánh Trung Thu, Tiểu Mễ nuốt nước miếng đánh ực, gật đầu liên tục, rồi xách giỏ chạy mất."Đã biết, cảm ơn tỷ tỷ!"Thấy đứa nhỏ chạy xa, Quý Bạch Thanh đem mấy miếng bánh hoa quế đặt trước mặt Ôn Miểu.Những chiếc bánh màu ngà nhìn thì chẳng có gì nổi bật, nhưng Ôn Miểu vừa cắn một miếng đã ngửi được hương hoa quế nồng nàn, bánh mềm vỏ giòn, tan ngay trong miệng, ngon không tưởng.Nàng bẻ thêm một miếng nữa, đưa tới miệng Quý Bạch Thanh: "Không quá ngọt, ngươi nếm thử xem."Quý Bạch Thanh ăn xong cũng gật đầu, quả thật rất ngon.Tuy không bằng thời hiện đại, nhưng chí ít không có hóa chất hay hàng độc hại.Ăn trưa xong, đợi bánh nguội, cô cắt nhỏ từng cái bánh ra, mỗi vị đều nếm thử.Ngũ nhân rất thơm, cắn một miếng là vị bùi của các loại hạt hòa cùng vị chua của kiwi, đậu đỏ thì mềm mịn không ngán, chỉ có mứt táo là hơi khó ăn.Ôn Miểu thích nhất là nhân đậu đỏ.Sau khi đem bánh cắt sẵn chia cho Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ nếm thử, mấy cái còn lại thì đem chia cho đám nhỏ và hàng xóm, phần còn dư thì để dành tối ăn tiếp.Bây giờ Trung Thu không cho tổ chức hoạt động tập thể, nhưng hai người ngồi trong sân ngắm trăng chắc chẳng ai cấm.Tối ăn lươn xào cay, đây là thứ Quý Vĩ đi bắt ngoài ruộng từ tối qua.Từng con mập mạp to bằng hai ngón tay thô, đem bán ở đời sau có khi còn bán đến hai chục tệ một con.Thịt lươn thơm ngọt, Quý Bạch Thanh ăn rất hài lòng.Rửa mặt xong, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu ngồi ở sân.Quý Bạch Thanh ngẩng đầu nhìn bầu trời đen tuyền, trầm mặc một lúc rồi mới nói: "Trăng đâu rồi? Sao không thấy?"Nghe vậy, Ôn Miểu không nhịn được cười khúc khích, tiếng cười trong trẻo rơi vào tai thật dễ nghe."15 rằm, 16 trăng tròn."Bàn tay nàng chạm vào tay Quý Bạch Thanh, tự nhiên đan lấy.Ôn Miểu nói: "Không có trăng cũng không sao, chỉ cần người ở bên nhau là tốt rồi."Người nàng yêu và người yêu nàng đều đang ở đây, điều duy nhất còn thiếu chỉ là không thể cùng bà và các dì ăn một bữa cơm đoàn viên.Nhưng biết đủ là phúc, nàng đã thấy mãn nguyện lắm rồi.