Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
47.
Về đến nhà, Quý Bạch Thanh nhặt hết mấy con tép quá nhỏ ra, đổ vào cám trộn rau cho gà ăn.Hai con gà con mới mua về thời gian này ăn uống cũng khá, đều sống khỏe mạnh, lớn lên cũng chắc thịt, mỗi ngày đều nghển cổ ưỡn ngực đi tuần lãnh địa trong chuồng gà, chỉ là thỉnh thoảng mổ mông nhau vài cái, còn lại phần lớn thời gian đều hòa thuận.Còn đều là gà mái, giờ đã bắt đầu đẻ trứng.Mấy đứa nhỏ như Mãn Mãn, Tiểu Mễ và Cẩu Đản còn thường xuyên bắt sâu cho tụi nó ăn thêm bữa phụ.Sau khi đổ thức ăn vào máng, hai con gà tranh nhau mổ ăn.Cho gà ăn xong, cô và Ôn Miểu cùng nhau nhặt cá nhỏ ra, phần lớn đều chỉ bằng bàn tay, mấy con nhỏ hơn nữa thì thả lại ao.Cá diếc trong ao chiếm đa số, mấy con cá lớn bắt được lần này cũng toàn là cá diếc. Hà Hương Nguyệt bắt ngay một con tại chỗ, làm sạch xong lại cắt củ sen vừa đào về để nấu canh tối.Số còn lại thì nuôi tạm trong lu, để dành ăn dần.Lúc này khói bếp gần như đã bốc lên từ từng nhà, mỗi năm vào thời gian này đều là lúc hiếm hoi trong thôn nhà nào cũng có thể ăn được thịt, đúng là ngày lành.Ngay cả mấy thanh niên trí thức ở điểm tập trung cũng xuống ao bắt được vài con cá to, còn đào được không ít củ sen.Khi đang phân loại, Hà Hương Nguyệt bảo Quý Bạch Thanh đem những củ sen còn nguyên vẹn cất vào hầm, dưới hầm mát, bùn đất trên củ sen chưa rửa sạch thì có thể giữ được lâu.Củ sen bị gãy thì Quý Bạch Thanh đem rửa sạch, cắt thành lát, bày ra nia để phơi khô, sau này có thể đem hầm canh uống.Lúc cắt củ sen, Quý Bạch Thanh sực nhớ, hạt dẻ rừng và quả óc chó trên núi chắc cũng đã chín rồi, có thể đi nhặt một ít, sau này mang theo lên Kinh thị cho bà ngoại của Ôn Miểu.Từ sau khi biết hai người ở bên nhau, bà và người nhà Ôn Miểu gửi thư đến thì không còn nhắc đến Quý Bạch Thanh nữa, cô ít nhiều cũng thấy có chút thất vọng, hy vọng khi gặp mặt thật sự sẽ để lại được chút ấn tượng tốt."A Thanh, dì bảo ngươi mau cắt xong đi qua nhóm bếp!" Giọng Ôn Miểu trong trẻo vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Quý Bạch Thanh, cô ngẩng đầu theo phản xạ nở một nụ cười, lập tức đáp lời."Được!"Canh cá diếc hầm củ sen tối nay nấu cực kỳ ngon, nước canh sánh trắng, củ sen mềm dẻo, thịt cá ngọt tươi, xào qua hành gừng rồi nên không còn tí tanh nào.Quý Bạch Thanh chan canh ăn cơm ngon miệng, còn không quên múc canh cho Ôn Miểu, bảo nàng uống nhiều chút.Hôm nay Ôn Miểu ngâm mình trong nước lâu như vậy, nên uống nhiều canh cho ấm người xua bớt hàn khí mới phải.Cuối cùng cả nhà ai cũng ăn no căng bụng, Quý Bạch Thanh thu dọn chén đũa, nhìn Ôn Miểu lười biếng tựa người trên ghế.Nếu nàng là một con mèo, Quý Bạch Thanh không nghi ngờ gì nàng lúc này sẽ cuộn thành một khối tròn, rồi nghiêm túc liếm lông bàn chân mình.Đi ngang qua nàng, Quý Bạch Thanh không nhịn được nhéo má nàng một cái, không đợi Ôn Miểu phản ứng đã bưng chén đi rửa ở sân sau.Chờ rửa xong chén đũa, Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ vẫn đang tiếp tục hong khô cá nhỏ trong bếp, Quý Bạch Thanh kéo Ôn Miểu dậy: "Ra ngoài đi dạo tiêu cơm."Ôn Miểu ngáp một cái, uể oải dụi má vào vai cô, giọng ngái ngủ: "Ta buồn ngủ quá."Quý Bạch Thanh búng tay lên trán nàng, tuy không mạnh nhưng vẫn để lại một vệt đỏ.Dưới ánh nhìn căm phẫn của Ôn Miểu, cô nói: "Thật sự thành mèo lười rồi hử? Ăn xong là muốn ngủ."Như sực nhớ ra điều gì, cô bật cười, đổi giọng chậm rãi: "Không đúng, ăn xong là ngủ không phải mèo, là heo mới đúng."Ôn Miểu: "......Ngươi mới là heo."Nàng buông tay Quý Bạch Thanh ra, cúi đầu bước đi, vứt lại một câu."Không thèm để ý tới ngươi nữa."Nói thật thì đôi khi ngay cả Quý Bạch Thanh cũng thấy mình hơi quá.Biết rõ mấy câu đó chắc chắn sẽ khiến Ôn Miểu dỗi nhẹ, nhưng vẫn không nhịn được muốn nói.Cô rất thích cái cảm giác trêu chọc người ta giận rồi lại tự mình đi dỗ, tất nhiên tiền đề là Ôn Miểu không thực sự giận.Nhìn đại mỹ nhân khoanh tay đi phía trước như thật sự không muốn để ý tới mình, Quý Bạch Thanh liền sải bước đuổi theo, chẳng mấy chốc đã sóng vai được với nàng.Cô nghiêng đầu nhìn Ôn Miểu, giọng dỗ dành: "Thật sự giận rồi sao?"Ôn Miểu quay đầu đi không nhìn cô, tốc độ bước chân cũng nhanh hơn.Quý Bạch Thanh vẫn dễ dàng theo kịp, cô đưa một ngón tay ra, khẽ gãi lòng bàn tay Ôn Miểu, không đợi nàng hất tay ra đã câu lấy một ngón tay nàng đung đưa."Tay của Ôn Miểu đã tha thứ cho ta rồi, vậy tiểu thư Ôn Miểu có tha thứ cho ta chưa?"Ban đầu là một ngón tay, sau đó Quý Bạch Thanh liền úp cả bàn tay lên, bao lấy tay Ôn Miểu.Ôn Miểu không nói lời nào, cô liền chơi xấu cào cào lòng bàn tay đối phương."Vợ ơi vợ à, tha thứ cho ta đi." Cô làm nũng, thổi khí bên tai.Ôn Miểu vốn đang nghiêm mặt cuối cùng cũng bị sự công kích này làm tan chảy, phá lên cười nghiêng đầu tựa lên vai Quý Bạch Thanh.Tay cũng lật lại, biến thành mười ngón đan chặt.Nàng dùng giọng điệu yêu kiều chỉ trích: "Ngươi thật đáng ghét." Quý Bạch Thanh đáp lời ngay, nghiêm túc nói: "Nữ nhân không hư, vợ không yêu."Ôn Miểu bất đắc dĩ cho cô một cái tát nhè nhẹ vào má: "Ngươi mà còn nói bậy ta đánh ngươi đấy!"Hai người nhỏ giọng trò chuyện, ngươi một câu ta một câu, quanh thân tự mang một lớp không khí không ai chen vào được.Ánh trăng mờ mịt nhẹ nhàng rơi xuống, trong thôn thi thoảng vang lên vài tiếng người lớn trẻ nhỏ, cũng không đến mức lạnh lẽo.Trên đường về, Ôn Miểu ngửi được hương thơm thoang thoảng trên đầu mũi, kinh ngạc hỏi: "Có phải sắp đến Tết Trung Thu rồi không?"Nhận được câu trả lời khẳng định, trong lòng Ôn Miểu chợt dâng đầy cảm xúc.Cuối cùng nàng chỉ nói một câu: "Cảm giác thời gian trôi nhanh quá."Chớp mắt đã xuống nông thôn được gần năm tháng.Quý Bạch Thanh khẽ lắc bàn tay hai người đang nắm, lẽ dĩ nhiên nói: "Tất nhiên là vì bây giờ ngươi sống rất vui vẻ."Những ngày hạnh phúc luôn trôi qua rất nhanh, thời gian chỉ trì trệ trong nỗi đau, từng phút từng giây đều khiến người ta khó chịu.Ôn Miểu gật đầu, đồng ý với cách nói của cô.Nghe tiếng quạ kêu ai oán từ xa, lại cảm thấy hơi không chân thật, như muốn xác nhận điều gì đó, nàng quay đầu nhìn Quý Bạch Thanh hỏi:"Sau này chúng ta sẽ luôn ở bên nhau chứ?"Quý Bạch Thanh nắm tay nàng chặt hơn, để Ôn Miểu có thêm chút cảm giác an toàn.Sau đó nàng nghe thấy câu trả lời của đối phương."Chắc chắn rồi, ngươi không cần ta thì ta cũng vẫn muốn ở bên ngươi."Ôn Miểu cụp mắt, cười ngọt ngào, nhỏ giọng nói: "Sao ta có thể không cần ngươi chứ."Lúc quay về, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu nhận lấy phần việc trong tay Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ, để bọn họ đi tắm rửa nghỉ ngơi.Đều đã mệt mỏi cả ngày rồi.Sau khi hong khô hết số cá nhỏ còn lại, Quý Bạch Thanh đút cho Ôn Miểu một miếng.Cắn miếng cá khô giòn tan trong miệng, Ôn Miểu nhíu mày nuốt xuống, đánh giá: "Hơi tanh."Ừ thì, mèo Ragdoll không thích ăn cá khô.Sau khi kết luận được điều đó, Quý Bạch Thanh hơi tiếc nuối mà nhanh chóng xử lý hết cá khô trong tay mình.Tuy cô không cảm thấy tanh chút nào, nhưng mèo Ragdoll kén ăn cũng là điều dễ hiểu, có lẽ lần sau xào với hành gừng tỏi, Ôn Miểu sẽ thích ăn hơn.Cất cá khô vào tủ bếp khóa lại xong, Quý Bạch Thanh bảo Ôn Miểu đi tắm trước, cô sẽ tắm sau.Hôm nay cả người đều dính đầy bùn đất, tắm rửa mất thời gian cũng lâu hơn bình thường.May là trời vẫn còn nóng, tóc cũng khô nhanh, chỉ trò chuyện vài câu thôi là gần như khô rồi.Ôn Miểu ngồi trong sân ngáp không ngừng mới đợi được Quý Bạch Thanh đi ra, hai người lại ngồi nói chuyện thêm một lát rồi mới chuẩn bị vào phòng đi ngủ.Vừa xách đèn dầu đóng cửa lại, Ôn Miểu đã ngái ngủ đâm thẳng vào lòng Quý Bạch Thanh.Quý Bạch Thanh giơ đèn lên nhìn người trong ngực, dứt khoát tựa lưng vào cửa, nhéo nhéo chóp mũi nàng.Một lúc sau, có lẽ cảm thấy hơi khó thở, Ôn Miểu mới mở mắt ra, phát ra vài tiếng ưm ưm.Tay Quý Bạch Thanh dần hạ xuống, dừng ở cằm nàng, ánh lửa vàng lay động trong đôi mắt như lưu ly, Ôn Miểu vừa chớp mắt, môi đã bị người kia giữ chặt lấy.Không phải nụ hôn quá sâu, chí ít nơi này không thích hợp.Chỉ là hôn thử một chút, Quý Bạch Thanh buông nàng ra, vừa nâng mí mắt liền ngây người tại chỗ, theo bản năng ấn Ôn Miểu vào lòng mình.Cô nhất thời bối rối nói lắp: "Nương, ngươi..."Chưa kịp nói hết câu, cô gái nhỏ trong lòng đã mơ màng tiếp lời: "Cái gì mà nương, ngươi gọi ta là nương à?"Quý Bạch Thanh nhắm mắt lại đầy thống khổ, cảm thấy sượng trân muốn chết. Trước khi Ôn Miểu lại thốt ra lời gì kinh người hơn, cô vội vàng nói nốt câu vừa rồi."Ha ha, nương, tối khuya không ngủ ngươi ra uống nước sao?"Giọng Hà Hương Nguyệt nghe vẫn rất bình thản: "Ừ, ta xem ngươi cất cá khô xong chưa, sợ nửa đêm có chuột tới ăn vụng.""Ta cất vào tủ bếp khóa kỹ rồi."Hai mẹ con nói xong, bầu không khí tự nhiên rơi vào trầm mặc.Cảm nhận được cơ thể trong lòng từ từ cứng lại, đầu óc Quý Bạch Thanh xoay như chong chóng, một mặt suy nghĩ không biết Hà Hương Nguyệt nãy giờ có thấy toàn bộ không, mặt khác cân nhắc làm sao để lấp liếm qua chuyện này.Hà Hương Nguyệt lại liếc nhìn hai người họ, mở miệng nói: "Khuya rồi, mau quay về ngủ đi."Nói xong, bà quay người đi về phòng, không bao lâu sau liền nghe thấy tiếng cửa đóng lại.Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu đồng thời thở phào nhẹ nhõm.Lúc này, Ôn Miểu ngẩng dậy khỏi lòng Quý Bạch Thanh, trong mắt mơ màng hơi nước, giọng điệu như muốn khóc lại không khóc nổi:"Hu hu, là ta sai rồi. Vừa nãy không kịp phản ứng...""Dì không phát hiện ra... chứ?"Lúc này đầu óc Quý Bạch Thanh cũng hỗn loạn vô cùng, không biết nên trả lời Ôn Miểu thế nào."Về phòng trước đã."Cô chỉ sợ lát nữa Hà Hương Nguyệt lại ra ngoài, nhìn thấy hay nghe được chuyện gì, đến lúc đó càng khó xử hơn.Vừa ngồi xuống giường, Ôn Miểu vốn đang ngái ngủ giờ đã hoàn toàn tỉnh táo, cắn môi đầy lo lắng."Dì có phải đã biết rồi không?"Quý Bạch Thanh lắc đầu: "Ta cũng không chắc."Nhưng theo như cô hiểu về Hà Hương Nguyệt, có lẽ bà đã nghe thấy, phản ứng bình tĩnh như thế, hoặc là còn chưa tiêu hóa kịp, hoặc là cố kỵ vì có Ôn Miểu ở đó.Nói thật thì chuyện này đến hơi đột ngột, ban đầu tính ra là muốn công khai từ từ, nào ngờ lại bị lộ trong tình cảnh lúng túng như vậy trước mặt người nhà.Dù là ai mà bị người thân bắt gặp đang hôn bạn gái thì cũng thấy xấu hổ thôi.Ôn Miểu ỉu xìu cả người, rên lên một tiếng rồi úp mặt xuống gối."Quê chết mất..." Sao lại để bị bắt gặp cơ chứ!Huống hồ vừa nãy nàng còn lỡ nói mấy câu ngốc nghếch.Ôn Miểu, ngươi rốt cuộc đang nói cái gì thế hả!Quý Bạch Thanh ngồi bên cạnh, nhăn mặt cau mày suy nghĩ, nhất thời cũng chẳng nghĩ ra được cách an ủi nàng.Tâm trạng cô cũng đang sụp đổ đây.Ôn Miểu chôn mình trong gối hối hận một lúc rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp trừng sang Quý Bạch Thanh."Đều tại ngươi, cứ muốn hôn ta ở bên ngoài." Nghe xong câu đó, Quý Bạch Thanh mặt đơ đơ, lại đưa tay nhéo cằm nàng hôn một cái."Ta muốn hôn thì hôn."Vừa nãy ngồi nghĩ lại, nói thật thì tuy chuyện thân mật bị Hà Hương Nguyệt bắt gặp là ngoài ý muốn, nhưng gánh nặng trong lòng cô ngược lại cũng được gỡ xuống phần nào.Dù là bị ép công khai hay chủ động công khai, mục đích cuối cùng cũng như nhau cả thôi.Ít nhất từ thái độ ban nãy của Hà Hương Nguyệt có thể thấy, có lẽ bà cũng không phải là quá phản cảm.Mẹ cô thích Ôn Miểu như vậy, biết đâu lại đột nhiên tiếp nhận rồi thì sao?Nghĩ đến đây, cô vòng tay ôm vai Ôn Miểu, trầm ngâm chốc lát rồi nói:"Đừng lo, nương chắc là thấy rồi, nhưng cảm giác nương có thể chấp nhận được."Ôn Miểu tựa đầu vào vai cô, lòng vẫn thấp thỏm chưa yên."Thật sao?"Nếu không dỗ thêm vài câu, e là tối nay vợ cô không ngủ nổi mất.Quý Bạch Thanh bất đắc dĩ, hôn lên trán nàng."Nương thương ngươi như vậy, sao nỡ nặng lời với ngươi được."Cùng lắm là mắng đứa con gái ruột này vài câu thôi.Ôn Miểu hơi rầu rĩ, ôm lấy eo Quý Bạch Thanh, cả người rúc vào lòng cô, vẫn còn có chút uể oải."Nhưng nếu sau chuyện này dì không thích ta nữa thì sao? Dì có giận ta vì đã 'làm hư' ngươi không?"Không phải nói chứ, người này đúng là hay nghĩ nhiều. Quý Bạch Thanh đưa tay vò rối mái tóc mềm mại của Ôn Miểu.Đầu tóc nàng vẫn còn mùi dầu gội, cô rất thích, ngày thường gội đầu cũng cố tình dùng chung mùi hương đó, vì muốn mùi trên người mình giống như của Ôn Miểu.Nghĩ thông rồi, tâm trạng Quý Bạch Thanh lại trở nên bình tĩnh đến kỳ lạ.Cô nói: "Dù nương không thích ngươi thì cũng không sao, ta thích ngươi là đủ rồi."Nói xong câu đó, cô nghiêm túc nhìn vào mắt Ôn Miểu, trong đôi mắt hạnh rõ ràng phản chiếu hình bóng nàng."Ôn Miểu, ngươi không làm hư ta, là ngươi đã dạy ta biết yêu, biết thích một người."Chỉ là nghiêm túc được một chốc, chưa đợi Ôn Miểu cảm động, Quý Bạch Thanh đã chống giường lười biếng nói:"Nương lẽ ra phải cảm động mới đúng, sao có thể trách ngươi được."Quý Bạch Thanh cong mắt cười, dường như cũng bị chính câu sắp nói ra chọc cười."Nếu ngày mai nương không vui, vậy phải để nương đóng học phí cho ngươi."Ôn Miểu: "......"Người này nghiêm túc chưa nổi một phút đồng hồ.Dù là nói vậy, nhưng mấy lời vừa rồi của Quý Bạch Thanh vẫn khiến Ôn Miểu thả lỏng được không ít.Cơn buồn ngủ đã biến mất giờ lại lặng lẽ kéo tới, Quý Bạch Thanh ngả người ra sau, gối đầu lên gối.Ôn Miểu đang tựa lên người cô cũng đổ xuống, cọ cọ lên ngực cô, nàng thì thầm: "Vậy ta cũng nên đóng học phí cho ngươi..."Tay Quý Bạch Thanh luồn vào trong váy nàng, hôn nhẹ khóe môi, ngón tay dừng ở bên cạnh quần lót nàng, xoa xoa."Bây giờ là có thể nộp học phí rồi."Ôn Miểu gạt tay cô ra, quay người lăn sang mép giường."Lưu manh." Nàng mắng.Quý Bạch Thanh xuống giường tắt đèn dầu, sau đó vòng tay ôm eo Ôn Miểu từ phía sau. Hai người nói rõ với nhau rồi, cũng ngủ ngon hơn.Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Quý Bạch Thanh đã tỉnh dậy.Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, Ôn Miểu ngủ trong lòng cô thật sự rất say.Ngày thường, cô sẽ ngủ thêm một giấc nữa.Nhưng hôm nay còn phải đối phó với mẫu thân đại nhân của mình, cô ngáp một cái, nhẹ nhàng rón rén dậy mặc quần áo, tóc buộc ra sau, cột thành đuôi ngựa thấp rồi ra khỏi phòng.Lúc đi về phía bếp, Hà Hương Nguyệt đã đang nhóm lửa chuẩn bị nấu nước cám cho gà ăn, Quý Bạch Thanh tự nhiên kéo một cái ghế nhỏ ra ngồi cạnh bà, cười tươi rói nói:"Sớm quá ha, nương."Hà Hương Nguyệt liếc cô một cái, ánh mắt dừng ở đôi môi cô thêm một giây.Quý Bạch Thanh tất nhiên là nhận ra, nghĩ thầm may mà lúc quay về phòng chưa tiếp tục hôn nhau.Nếu mà sưng lên thật thì không biết nương lại phản ứng ra sao.Ngồi cạnh bà một lúc, Quý Bạch Thanh còn chưa kịp nghĩ nên mở lời thế nào, vừa định đứng dậy đi rửa mặt, thì nghe Hà Hương Nguyệt hỏi:"Trước đó Miểu Miểu quàng khăn lụa là bởi vì muỗi sao?"Nét cười trên môi Quý Bạch Thanh không đổi, vô cùng thành thật:"Không phải đâu."Một gậy củi đập thẳng lên lưng cô.Quý Bạch Thanh không tránh, Hà Hương Nguyệt đang nổi nóng, chẳng giữ lại chút lực nào, một gậy đánh xuống khiến cô kêu lên một tiếng.Lúc này Hà Hương Nguyệt mới có chút hối hận, gập nó lại làm đôi, ném luôn vào đống lửa.Bà nhíu mày, không biết nên mở lời thế nào, cuối cùng chỉ bật ra một câu:"Các ngươi còn chưa làm tiệc cưới, sao, sao có thể..."Nghe đến đây, Quý Bạch Thanh hơi nhướng mày, ngạc nhiên: "Nương, ngươi không giận hoặc phản đối sao?"Xem ra bị đánh một gậy này cũng đáng lắm.Hà Hương Nguyệt nhìn cô, hỏi: "Ta phản đối thì có ích sao?"Cô con gái yêu của bà thành thật lắc đầu, trả lời dứt khoát:"Không ích gì cả, ta thích ai là tự do của ta."Bà trợn trắng mắt: "Vậy sao còn hỏi? Chẳng lẽ ta phải nhìn ngươi chia nhà đoạn tuyệt quan hệ với ta?"Quý Bạch Thanh giật mình: "Nương, làm sao có thể, cùng lắm là giận nhau mấy ngày, tuyệt đối không đoạn tuyệt."Hà Hương Nguyệt không nói gì, trong đầu nhớ lại đủ kiểu cách hai đứa nhỏ từng ở cạnh nhau.Nào là mặc đồ giống nhau, nào là tay trong tay, hai cái miệng thỉnh thoảng còn sưng đỏ, trước đây bà không dám nghĩ nhiều, chỉ cho là nóng trong người nổi mụn nhiệt.Giờ thì hay rồi, tối qua bị bà bắt gặp hôn nhau rõ ràng.Cuối cùng bà vẫn không nhịn được nói ra câu đó:"Các ngươi không thể về phòng mà hôn nhau sao?"Tại sao cứ phải để ta nhìn thấy?Thật sự bà vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được, nhưng tay trái tay phải đều là thịt, một là con gái ruột bà thương yêu, một là cô bé đang tá túc trong nhà, bà thích đến không chịu nổi, giờ lại phát hiện ra tình cảm riêng tư giữa hai đứa, trong lòng Hà Hương Nguyệt lại dâng lên cảm giác kỳ lạ kiểu quả nhiên là vậy.Quý Bạch Thanh vỗ vai Hà Hương Nguyệt, an ủi:"Nương, đây là tâm lý trốn tránh, không nên đâu, vẫn nên đối mặt với thực tế đi."Cô bồi thêm một đòn cuối:"Con gái của nương thích con gái, thích Ôn Miểu, là kiểu muốn bên nhau cả đời."Hà Hương Nguyệt: "...... Cút, tạm thời ta không muốn nhìn thấy ngươi."Quý Bạch Thanh đứng dậy nhún vai, lưng vẫn còn đau, trước khi ra ngoài không quên dặn:"Nương nhớ nói với cha một tiếng cho ông ấy chuẩn bị tinh thần, ta thì không nói đâu."Lúc này cô lại thấy chuyện tối qua để Hà Hương Nguyệt phát hiện ra cũng không tệ, ít nhất khỏi phải thông báo từng người một.Vừa định về phòng xem Ôn Miểu thế nào, kết quả vừa mở cửa đã chạm mặt nàng.Quý Bạch Thanh ngẩn ra, ánh mắt lập tức dịu lại, hỏi:
"Sao không ngủ thêm chút nữa?"Ôn Miểu lắc đầu: "Ngủ không được."Nàng vốn định hôm nay dậy sớm một chút để nói chuyện với Hà Hương Nguyệt, chí ít cũng khiến bà đừng giận Quý Bạch Thanh.Kết quả vừa tỉnh dậy đã phát hiện bên cạnh trống không từ lâu, chăn cũng chẳng còn hơi ấm.Nàng vội vàng thay đồ ra ngoài thì gặp ngay Quý Bạch Thanh, thấy môi đối phương có chút tái, Ôn Miểu nhíu mày đầy lo lắng."Sao đó?" Nàng hỏi nhỏ."Không sao."Quý Bạch Thanh đẩy cửa, chặn nàng lại, dẫn Ôn Miểu vào phòng rồi đóng cửa lại.Cô ngồi xuống giường, không muốn khiến Ôn Miểu lo lắng thêm, bèn nói: "Dậy sớm quá, chưa có bữa sáng, ngươi có muốn ngủ thêm chút không?"Ôn Miểu nghi ngờ nhìn cô, không bị cô đánh lạc hướng, tiếp tục hỏi: "Thật sự không sao?"Quý Bạch Thanh còn chưa kịp trả lời, tay Ôn Miểu đã bắt đầu sờ lên người cô.Từ mặt lần xuống bụng, thấy cô không phản ứng, Ôn Miểu liền đưa tay ra sau lưng cô.Quý Bạch Thanh cố nhịn không lên tiếng, nhưng Ôn Miểu lại nhận ra người yêu đang nhíu mày.Nàng cắn môi, một lát sau ra lệnh: "Nằm sấp."Quý Bạch Thanh nở nụ cười, cợt nhả:
"Vợ à, ban ngày ban mặt mà vậy... có hơi quá rồi không?"Ôn Miểu mắt đỏ hoe, trừng cô: "Nằm xuống cho ta!"Quý Bạch Thanh hết cách, đành nằm sấp trên giường, chờ Ôn Miểu vén áo cô lên.Cô chỉ mong Hà Hương Nguyệt đánh không để lại dấu gì, nếu không Ôn Miểu sẽ buồn lắm.Ý nghĩ ấy vừa lướt qua, cô đã cảm nhận được một giọt nước mắt nóng rơi lên lưng mình.Ôn Miểu nhìn thấy vết đỏ rõ ràng trên lưng Quý Bạch Thanh, nước mắt kìm không nổi, lã chã rơi. Từng giọt từng giọt, rơi lên vết thương, khiến Quý Bạch Thanh rùng mình, định xoay người dỗ nàng.Ôn Miểu lau nước mắt qua loa, giữ vai cô lại, giọng vẫn hung dữ nhưng nghẹn ngào, chẳng có tí uy lực nào: "Không được động đậy."Quý Bạch Thanh thở dài, đành nằm im."Ngoan, không đau, đừng khóc."So với cơn đau trên người, điều cô không muốn thấy nhất là nước mắt của Ôn Miểu.Nhìn vết đỏ đó, e là một lát nữa sẽ bầm tím.Làm sao mà không đau được?"Không được nói gì nữa."Không được nói không đau.Rõ ràng là đau.Đến mức tay nàng còn không dám chạm vào.Quý Bạch Thanh chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng.Một lúc sau, lại nghe tiếng Ôn Miểu buồn buồn:"Thuốc hoạt huyết để đâu?""Loại lần trước trẹo chân dùng đó cũng được."Quý Bạch Thanh nghe thấy tiếng mở ngăn kéo, sau đó đầu ngón tay lạnh lạnh chạm vào lưng.Lưng cô căng ra, cảm nhận được động tác nhẹ nhàng khi Ôn Miểu bôi thuốc.Trong cơn đau, trong lòng lại trào dâng cảm giác hạnh phúc khó mà kiềm chế.Tuy bị thương, nhưng có người vì cô mà đau lòng.Ôn Miểu rơi nước mắt vì cô, mà cô lại đáng xấu hổ vì thấy vui.Cuối cùng Ôn Miểu cũng cố sức xoa tan máu bầm, nhìn dấu roi rõ ràng nổi bật trên tấm lưng trắng nõn, nàng lên tiếng:"Sau này đừng để bị thương nữa.""Ta sẽ đau lòng."Ôn Miểu nhấn mạnh thêm lần nữa: "Ta sẽ đau lòng."Không ai được làm Quý Bạch Thanh bị thương, dù là cha mẹ cô."Lần sau để dì Hà đánh ta đi."Nghe vậy Quý Bạch Thanh mềm cả tim, sau đó cô chẳng nghe nổi gì nữa, chỉ muốn hôn nàng một cái thật dịu dàng.Nhưng trước khi làm vậy, cô vẫn hỏi ý Ôn Miểu:"Trăn Trăn, ta có thể ngồi dậy chưa?"Ôn Miểu khẽ gật đầu."Chậm thôi." Nàng sợ Quý Bạch Thanh đau.Quý Bạch Thanh ngồi dậy, nắm lấy tay Ôn Miểu kéo nàng vào lòng mình.Cô nâng khuôn mặt Ôn Miểu lên ngắm nghía, thấy đôi mắt mờ nước, đuôi mắt đỏ hoe, lông mi ướt át mà thở dài.Đầu ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt đọng dưới mắt nàng.Cô hỏi: "Sao ngươi lại thích khóc vậy?"Ôn Miểu nhào vào lòng cô, một lúc sau mới nhỏ giọng từ trong ngực truyền ra:"Chính là thích khóc chứ sao." Quý Bạch Thanh lại nói: "Ta cũng đau lòng.""Thấy ngươi khóc, ta đau lòng chết được."
"Sao không ngủ thêm chút nữa?"Ôn Miểu lắc đầu: "Ngủ không được."Nàng vốn định hôm nay dậy sớm một chút để nói chuyện với Hà Hương Nguyệt, chí ít cũng khiến bà đừng giận Quý Bạch Thanh.Kết quả vừa tỉnh dậy đã phát hiện bên cạnh trống không từ lâu, chăn cũng chẳng còn hơi ấm.Nàng vội vàng thay đồ ra ngoài thì gặp ngay Quý Bạch Thanh, thấy môi đối phương có chút tái, Ôn Miểu nhíu mày đầy lo lắng."Sao đó?" Nàng hỏi nhỏ."Không sao."Quý Bạch Thanh đẩy cửa, chặn nàng lại, dẫn Ôn Miểu vào phòng rồi đóng cửa lại.Cô ngồi xuống giường, không muốn khiến Ôn Miểu lo lắng thêm, bèn nói: "Dậy sớm quá, chưa có bữa sáng, ngươi có muốn ngủ thêm chút không?"Ôn Miểu nghi ngờ nhìn cô, không bị cô đánh lạc hướng, tiếp tục hỏi: "Thật sự không sao?"Quý Bạch Thanh còn chưa kịp trả lời, tay Ôn Miểu đã bắt đầu sờ lên người cô.Từ mặt lần xuống bụng, thấy cô không phản ứng, Ôn Miểu liền đưa tay ra sau lưng cô.Quý Bạch Thanh cố nhịn không lên tiếng, nhưng Ôn Miểu lại nhận ra người yêu đang nhíu mày.Nàng cắn môi, một lát sau ra lệnh: "Nằm sấp."Quý Bạch Thanh nở nụ cười, cợt nhả:
"Vợ à, ban ngày ban mặt mà vậy... có hơi quá rồi không?"Ôn Miểu mắt đỏ hoe, trừng cô: "Nằm xuống cho ta!"Quý Bạch Thanh hết cách, đành nằm sấp trên giường, chờ Ôn Miểu vén áo cô lên.Cô chỉ mong Hà Hương Nguyệt đánh không để lại dấu gì, nếu không Ôn Miểu sẽ buồn lắm.Ý nghĩ ấy vừa lướt qua, cô đã cảm nhận được một giọt nước mắt nóng rơi lên lưng mình.Ôn Miểu nhìn thấy vết đỏ rõ ràng trên lưng Quý Bạch Thanh, nước mắt kìm không nổi, lã chã rơi. Từng giọt từng giọt, rơi lên vết thương, khiến Quý Bạch Thanh rùng mình, định xoay người dỗ nàng.Ôn Miểu lau nước mắt qua loa, giữ vai cô lại, giọng vẫn hung dữ nhưng nghẹn ngào, chẳng có tí uy lực nào: "Không được động đậy."Quý Bạch Thanh thở dài, đành nằm im."Ngoan, không đau, đừng khóc."So với cơn đau trên người, điều cô không muốn thấy nhất là nước mắt của Ôn Miểu.Nhìn vết đỏ đó, e là một lát nữa sẽ bầm tím.Làm sao mà không đau được?"Không được nói gì nữa."Không được nói không đau.Rõ ràng là đau.Đến mức tay nàng còn không dám chạm vào.Quý Bạch Thanh chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng.Một lúc sau, lại nghe tiếng Ôn Miểu buồn buồn:"Thuốc hoạt huyết để đâu?""Loại lần trước trẹo chân dùng đó cũng được."Quý Bạch Thanh nghe thấy tiếng mở ngăn kéo, sau đó đầu ngón tay lạnh lạnh chạm vào lưng.Lưng cô căng ra, cảm nhận được động tác nhẹ nhàng khi Ôn Miểu bôi thuốc.Trong cơn đau, trong lòng lại trào dâng cảm giác hạnh phúc khó mà kiềm chế.Tuy bị thương, nhưng có người vì cô mà đau lòng.Ôn Miểu rơi nước mắt vì cô, mà cô lại đáng xấu hổ vì thấy vui.Cuối cùng Ôn Miểu cũng cố sức xoa tan máu bầm, nhìn dấu roi rõ ràng nổi bật trên tấm lưng trắng nõn, nàng lên tiếng:"Sau này đừng để bị thương nữa.""Ta sẽ đau lòng."Ôn Miểu nhấn mạnh thêm lần nữa: "Ta sẽ đau lòng."Không ai được làm Quý Bạch Thanh bị thương, dù là cha mẹ cô."Lần sau để dì Hà đánh ta đi."Nghe vậy Quý Bạch Thanh mềm cả tim, sau đó cô chẳng nghe nổi gì nữa, chỉ muốn hôn nàng một cái thật dịu dàng.Nhưng trước khi làm vậy, cô vẫn hỏi ý Ôn Miểu:"Trăn Trăn, ta có thể ngồi dậy chưa?"Ôn Miểu khẽ gật đầu."Chậm thôi." Nàng sợ Quý Bạch Thanh đau.Quý Bạch Thanh ngồi dậy, nắm lấy tay Ôn Miểu kéo nàng vào lòng mình.Cô nâng khuôn mặt Ôn Miểu lên ngắm nghía, thấy đôi mắt mờ nước, đuôi mắt đỏ hoe, lông mi ướt át mà thở dài.Đầu ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt đọng dưới mắt nàng.Cô hỏi: "Sao ngươi lại thích khóc vậy?"Ôn Miểu nhào vào lòng cô, một lúc sau mới nhỏ giọng từ trong ngực truyền ra:"Chính là thích khóc chứ sao." Quý Bạch Thanh lại nói: "Ta cũng đau lòng.""Thấy ngươi khóc, ta đau lòng chết được."