Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta

46.



Chôn mình trong lòng Ôn Miểu có thể ngửi được hương thơm ấm áp nồng nàn, tay của đối phương lại kiên nhẫn vuốt ve trong mái tóc Quý Bạch Thanh.

Tựa như toàn thân trên dưới đều bị hương vị của Ôn Miểu bao phủ, những lo lắng, hụt hẫng, được mất bất an vốn có trong lòng Quý Bạch Thanh đều được an ủi một cách hoàn hảo. Người rõ ràng cao hơn Ôn Miểu nửa cái đầu, lúc này lại cứ như chỉ muốn đem cả người mình rúc trọn vào trong lòng nàng.

Ôn Miểu dở khóc dở cười, lại thấy mềm lòng, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngủ đi."

Hô hấp của người trong lòng dần trở nên đều đặn dài lâu, Ôn Miểu lúc này mới có thể rút ra một tay rảnh rỗi, xoa lên dấu răng còn lưu lại trên cổ mình.

Ban đêm không nhìn rõ có nghiêm trọng không, nhưng đúng là có cảm giác đau nhức âm ỉ. Da nàng vốn mẫn cảm, e là đến sáng mai sẽ rất rõ.

Cúi mắt nhìn người trong lòng, Ôn Miểu thầm nghĩ, từ khi nào học được cách cắn người rồi? Trước kia rõ ràng rất ngoan mà.

Xem ra là thật sự gặp ác mộng rồi, thương quá.

Nàng xoa mái tóc dưới tay, ngáp một cái, cằm tựa vào đầu đối phương, cũng ngủ thiếp đi.

*

Hôm sau, Quý Bạch Thanh vừa tỉnh đã phát hiện mình vẫn còn rúc trong lòng Ôn Miểu, ngẩng đầu lên liền thấy nơi xương quai xanh của đối phương vẫn còn lưu lại một dấu răng xanh tím.

Thân thể cô cứng đờ, nhớ lại chuyện ngu xuẩn mình làm tối qua.

Ôn Miểu có lẽ ngủ không được yên giấc lắm, hơi nghiêng người sang bên, cổ áo trễ xuống, nhìn qua cổ áo rộng càng thấy rõ vô số dấu hôn chi chít.

Màu nhạt có, đỏ tươi có, đều là dấu tích mà chính Quý Bạch Thanh để lại bằng môi lưỡi.

Sự chiếm hữu trong lòng được thỏa mãn âm thầm, nhưng đồng thời Quý Bạch Thanh lại cảm thấy có chút chột dạ.

Nếu Ôn Miểu tỉnh dậy mà thấy trên người đầy dấu vết như vậy, đại khái là lại nổi giận.

Nghĩ tới đây, Quý Bạch Thanh liếc đồng hồ, nhẹ tay nhẹ chân rời giường, lấy đồng hồ ở đầu giường xem giờ.

Hơn năm giờ, còn sớm.

Cô thở phào, thay quần áo xong đi vào bếp.

Tìm thấy bịch bột mì trong tủ, dùng hết phần cuối cùng nhào bột, trong lúc đợi bột nở, cô pha nước sốt trộn, còn tưới nước cho mấy chậu hoa và giàn nho ngoài sân.

Đợi bột nhào xong rồi luộc mì, vớt ra trộn đều, đưa cho Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ ăn trước, còn mình thì quay vào phòng gọi Ôn Miểu dậy.

Ôn Miểu đang ôm gối của Quý Bạch Thanh ngủ, tóc dài rối tung rủ xuống má, nhắm mắt lại càng khiến hàng mi dài nổi bật, nốt ruồi nhỏ kiều mị ở đuôi mắt.

Quý Bạch Thanh không kìm được cúi xuống hôn vào bên dưới mắt nàng, hôn xong còn chưa đã thèm liếm môi, rồi mới gọi nàng dậy.

"Trăn Trăn, dậy ăn thôi, làm mì trộn ngươi thích ăn."

Ôn Miểu mơ màng mở mắt, trong mắt còn hơi nước, khi vươn tay duỗi người, eo vẫn còn ê ẩm.

Còn kéo theo mấy chỗ cơ khác cũng đau nhức.

Ôn Miểu lúc này mới lờ mờ nhớ lại, tối qua chiều theo Quý Bạch Thanh, để cô lưu lại đủ loại dấu vết trên người, đặc biệt là phần eo bị tấn công dữ dội.

Quý Bạch Thanh đã chuẩn bị sẵn quần áo hôm nay cho Ôn Miểu, đặt ở mép giường thúc giục: "Dậy ăn mau, không thì mì bị nở."

Ôn Miểu lúc này mới bắt đầu thay đồ.

Cái bàn trang điểm mang về từ bãi phế liệu trước kia, một chân đã được kê lại bằng mảnh gỗ nhỏ, giờ đặt trong phòng dùng rất ổn.

Thay đồ xong, Ôn Miểu ngồi trước gương buộc tóc, nhìn thấy vết bầm rõ ràng trên xương quai xanh, lập tức giật giật thái dương.

"Quý Bạch Thanh!"

Nàng nghiến răng gọi một tiếng.

Thủ phạm đứng sau lưng nàng, lấy lòng đưa ra một chiếc khăn lụa: "Hay là che lại chút?"

Hà Hương Nguyệt ăn gần xong mới thấy Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh từ từ bước ra.

Bà nhìn chiếc khăn lụa màu đen quấn quanh cổ Ôn Miểu, hơi thắc mắc: "Sao trời nóng thế này còn quàng khăn, không nóng à?"

"..." Ôn Miểu lại trừng Quý Bạch Thanh một cái, cuối cùng lấp liếm tìm lý do.

"Không nóng đâu dì, chỉ là chiếc khăn này hợp với đồ hôm nay thôi."

Hà Hương Nguyệt nhìn bộ đồ nàng mặc, ánh mắt càng thêm khó hiểu.

Áo tay ngắn với quần dài, cơ bản đã che hết da thịt, có thêm khăn lụa hay không cũng chẳng khác gì mấy.

Nhưng bà không nói gì thêm, chỉ âm thầm nghĩ chắc là mình già rồi, không hiểu phong cách ăn mặc của con gái thành phố.

Quý Bạch Thanh kéo ghế cho Ôn Miểu, cười gượng chen lời: "Nương, nương không đi làm à?"

"Còn sớm mà." Hà Hương Nguyệt nói thế, nhưng vẫn nhanh tay ăn mấy miếng cuối, buông chén xuống, đội nón rơm chuẩn bị ra cửa.

Ai ngờ ánh mắt liếc qua, dừng lại trên cánh tay Ôn Miểu, trợn mắt nói: "Ui, chỗ này bị muỗi chích to vậy à! Mau bôi dầu hoa lộ đi!"

Câu này vừa thốt ra, cả Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh đều nhìn về cánh tay nàng, làn da mịn màng hiện rõ một dấu đỏ.

Quý Bạch Thanh lau mồ hôi không tồn tại trên trán, thúc giục: "Nương, hay là nương mau đi làm đi."

Hà Hương Nguyệt khoát tay: "Gấp gì, Miểu Miểu, nhớ bôi dầu hoa lộ nhé, ta đi làm đây!"

Nói xong bà vội vã ra khỏi nhà, Quý Vĩ thì đã đi trước vài phút rồi.

Người vừa rời đi, Ôn Miểu chưa kịp nói gì thì Quý Bạch Thanh đã lập tức nhận lỗi.

"Vợ ơi xin lỗi, ta không nên để lại dấu rõ vậy trên tay ngươi."

Cái dấu đỏ trên tay kia đâu phải muỗi chích, là do Quý Bạch Thanh hôn ra.

Ôn Miểu vừa ăn mì vừa không buồn để ý tới cô.

Nói thật, nàng cũng chẳng có lý lẽ gì để trách, dù gì tối qua những gì Quý Bạch Thanh làm đều là được nàng cho phép.

Chỉ là Quý Bạch Thanh thấy nàng không nói gì, lại dính sát nũng nịu mấy câu, khiến tai Ôn Miểu nóng bừng.

Nàng mím môi, cuối cùng nhịn không được mở miệng: "Im đi, ta không giận, ăn cơm của ngươi đi."

Nghe nàng nói thế, Quý Bạch Thanh vẫn chưa yên tâm, cẩn thận nhìn sắc mặt Ôn Miểu mấy lần, xác nhận nàng thật sự không giận mới yên lòng.

Hôm nay Quý Bạch Thanh không phải lên trấn, ăn sáng xong, cô đưa Ôn Miểu tới trường.

Buổi sáng Ôn Miểu có hai tiết, nhưng không phải tiết đầu tiên, nên tới trễ cũng không sao.

Đúng giờ vào văn phòng thì trong phòng chỉ có một mình Lý Văn Văn.

Vì có Quý Bạch Thanh làm cầu nối, Lý Văn Văn luôn có thiện cảm với Ôn Miểu, qua lại nhiều cũng thân hơn.

Thấy Ôn Miểu tới, Lý Văn Văn chào.

"Chào buổi sáng, đồng chí Ôn."

Nhìn thấy khăn lụa quấn trên cổ Ôn Miểu, Lý Văn Văn cũng thấy hơi kỳ lạ.

"Đồng chí Ôn, ngươi không nóng à?"

Lần thứ hai bị hỏi như vậy, Ôn Miểu trong lòng lại mắng Quý Bạch Thanh thêm lần nữa.

"Cũng không đến mức đó." Giọng nàng mơ hồ, không định nói thêm.

Còn Quý Bạch Thanh lúc này trên đường về nhà, không biết vì sao bỗng hắt hơi một cái, liền đưa tay sờ đầu.

Trời nóng thế này, chẳng lẽ bị cảm thật?
Về đến nhà, Quý Bạch Thanh rửa sạch chén đũa xong thì ra bờ sông giặt quần áo, phơi xong đồ lại ra ruộng.

Tháng chín rồi, nhiệt độ mỗi ngày vẫn chưa hạ xuống, nắng gay gắt treo cao, phơi người chẳng bao lâu là mồ hôi đầm đìa.

Quý Bạch Thanh nhổ sạch cỏ dại trên ruộng, hái luôn mấy quả cà tím và bí đỏ chín đem bỏ vào giỏ tre đeo về.

Giàn mướp bên cây quế ở cửa lớn đang phát triển rất tốt, lúc này còn có thể hái được vài quả non.

Mướp già thì có thể gọt làm xơ để rửa chén.

Nghĩ đến vì bán đồng hồ và mấy món khác mà trong tay dần có nhiều tiền, Quý Bạch Thanh nghĩ bụng, rau nhà mình trồng nhiều thế, ăn không hết thì chi bằng đem tặng cho Thượng Mẫn một ít.

Đặt đồ vào trong nhà xong, Quý Bạch Thanh quay về phòng, ngồi vào bàn tiếp tục chỉnh sửa chiếc đồng hồ đang tháo dở trên bàn.

Các linh kiện đều đã ngâm trong dầu hỏa để làm mềm vết bẩn, cô cầm bàn chải lông chà nhẹ bánh răng, thấy lớp cặn bẩn trên đó bong ra.

Sửa đồng hồ đúng là khá kiếm tiền, nhưng cũng phải thừa nhận, rất hao mắt và tốn thời gian.

Hơn hai tiếng trôi qua, chỉ vừa đủ để làm sạch hết tất cả các linh kiện.

Sắp đến giờ cơm trưa, cô duỗi người một cái, cẩn thận thu mấy linh kiện nhỏ vào hộp để tránh thất lạc, mấy thứ còn lại cũng cất đi rồi ra sân múc nước rửa tay, chuẩn bị nấu ăn.

Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ là hai người về sớm nhất, cơm nước vừa dọn ra thì Ôn Miểu cũng vừa về tới.

Trời nóng bức, cả gió cũng khô rát, ánh nắng rọi lên người không chút nể nang, chiếc khăn lụa quấn quanh cổ nàng càng thêm chướng mắt.

Quý Bạch Thanh xoa sống mũi, vội vàng mang một cốc nước đến trước mặt nàng: "Về rồi à? Mệt không, uống chút nước nha."

Ôn Miểu nhàn nhạt liếc cô một cái, ánh mắt đẹp đẽ chẳng mang chút cảm xúc, vậy mà Quý Bạch Thanh lại cảm thấy tim như bị siết chặt, hai chân bỗng mềm nhũn.

Phẩm chất nô lệ cho vợ đặc biệt bộc phát vào lúc này, nhìn Ôn Miểu ngồi xuống, nếu không phải vì có cha mẹ còn ở đây, cô đã nhào tới bóp vai đấm lưng cho nàng rồi.

Hà Hương Nguyệt nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Ôn Miểu, trong lòng vẫn thấy khó hiểu.

Bà lên tiếng: "Miểu Miểu à, ngươi nóng thì tháo khăn lụa ra đi, nhìn trán ra đầy mồ hôi rồi kìa."

Ôn Miểu: "...Không cần đâu dì, ta không nóng."

Không nóng là giả, không dám để họ nhìn thấy dấu răng trên xương quai xanh mới là thật.

Quý Bạch Thanh đứng một bên cười gượng: "À thì, người đông đủ rồi, ăn cơm thôi."

Ăn xong, cô nhanh chóng lục trong tủ ra một chiếc áo cổ cao hơn cho Ôn Miểu thay.

Thế là, dấu vết ban đầu rõ mồn một liền bị cổ áo che đi, chỉ cần không cúi thấp, người khác sẽ không thấy được.

Quý Bạch Thanh lấy một chậu nước mát lau mồ hôi trên mặt nàng: "Mặt ngươi đỏ cả lên rồi."

Cô dùng mu bàn tay áp nhẹ vào má Ôn Miểu, so ra thì nhiệt độ mu bàn tay cô còn cao hơn.

Ôn Miểu né tránh ra sau một chút, hé mí mắt lười biếng nhìn cô, giọng trách: "Không phải tại ngươi chắc."

Quý Bạch Thanh nghiêm túc: "Sau này ta sẽ không như vậy nữa."

Ôn Miểu hừ nhẹ: "Ai tin ngươi chứ."

Quý Bạch Thanh liền hôn lên môi nàng một cái, ngậm lấy một mảnh môi mềm, nhẹ nhàng mài cắn, còn chưa để Ôn Miểu nhíu mày thì đã có chừng mực buông ra.

"Vợ ngoan, tin ta lần này đi."

Ôn Miểu... tai Ôn Miểu lại đỏ lên rồi.

Quý Bạch Thanh nhìn mà cười trộm trong lòng.

Nghĩ bụng, vợ ta thật hiếm khi biết xấu hổ.

Không ngờ cuối cùng Ôn Miểu thật sự trả lời, nghiêm túc đến mức như tuyên thệ.

"Được rồi, vậy ta tin ngươi thêm một lần nữa."

Quý Bạch Thanh bị sự dễ thương của nàng đốn tim, lại muốn hôn nàng nhưng bị ngăn lại, cuối cùng đành hôn lên lòng bàn tay nàng.

Ôn Miểu nhíu mày trừng cô.

"Không cho phép hôn."

Hung dữ quá đi mất.

Quý Bạch Thanh lại hôn hôn lòng bàn tay nàng, rồi mới quay đầu sang một bên giận dỗi.

"Không hôn thì không hôn."

Thấy người làm bộ như thật sự không thèm để ý tới mình, Ôn Miểu giơ tay lên ra vẻ muốn vặn tai cô.

"Quý Bạch Thanh, ngươi còn dám giận ta à!"

Cũng không thèm nhìn xem là ai làm hại nàng cả ngày hôm nay không dám ngẩng đầu nhìn người ta.

Quý Bạch Thanh bị ngón tay mềm mại của nàng nhéo lấy vành tai, thấy hơi nhột, ngả người dựa vào lưng ghế, lập tức phá công.

Khóe mắt cô rũ xuống, mang theo chút vô tội: "Ta chỉ giỡn thôi, ngươi nghĩ ta dám thật sao, Trăn Trăn?"

Hai người chỉ cãi qua cãi lại một hồi, buổi chiều còn có tiết, Ôn Miểu chợp mắt được hai ba mươi phút, chiều còn ba tiết liên tục.

Liền một mạch giảng ba tiết, cổ họng nàng gần như bốc khói.

Vừa vào văn phòng đã uống nửa ly nước to.

Lý Văn Văn buổi sáng dạy ba tiết, buổi chiều cũng ba tiết, vừa khéo hết tiết cùng giờ với nàng.

Thầy cô không có tiết thì có thể về sớm, hai người đi cùng nhau ra khỏi cổng trường, đến ngã ba mới chia tay.

Về đến nhà, lại thấy Quý Bạch Thanh không bận rộn sửa đồng hồ, mà đang lấy hết sọt tre đã cất mang ra ngoài.

Thấy Ôn Miểu về, Quý Bạch Thanh nói với nàng: "Trăn Trăn, vừa nãy nương bảo chút nữa có thể xuống đầm bên ruộng đào ngó sen bắt cá, năm nay sản lượng cao, mỗi nhà đào bao nhiêu cũng có thể mang về."

Nghe cô nói thế, Ôn Miểu tỏ vẻ mong chờ.

"Thật à? Ta cũng muốn xuống thử."

Quý Bạch Thanh hơi do dự, nước đầm lạnh, thân thể Ôn Miểu lại yếu, còn hay bị đau bụng khi tới tháng.

Tuy rằng kỳ kinh đã hết, nhưng cô vẫn thấy không yên tâm.

Từ chối thì thật sự không dễ nói, ai mà không mềm lòng khi bị một đôi mắt xinh đẹp tha thiết nhìn mình như thế chứ?

Dù sao thì cô thật sự không nỡ, dù gì Ôn Miểu cũng chỉ thấy vui muốn thử cho biết thôi.

Quý Bạch Thanh nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.

"Đầm bẩn lắm, trước khi đi ta sẽ đun sẵn nước, nếu ngươi thấy khó chịu thì mau lên bờ về tắm, tuyệt đối đừng cố chịu, biết chưa?"

Ánh mắt Ôn Miểu dịu dàng, biết đối phương lo cho thân thể mình, ngoan ngoãn gật đầu.

"Biết rồi."

Nhìn quần áo Ôn Miểu đang mặc, Quý Bạch Thanh thấy hơi đau đầu.

Đi xuống bùn thì đồ rất khó giặt sạch, chẳng cần mặc đồ tốt làm gì.

Cô nghĩ nghĩ, lấy cái quần cũ sờn của mình ra ném cho nàng: "Mặc cái này xuống nước, đừng để dơ đồ của ngươi, áo thì tìm cái nào sẫm màu, cũ một chút mà thay."

Cô nói gì Ôn Miểu cũng ngoan ngoãn nghe, chờ nghe cô dặn xong mới quay vào phòng thay đồ.

Quý Bạch Thanh rửa sơ từng cái sọt, đồ trên người cô đã thay xong từ sớm cho tiện, chờ Ôn Miểu ra, hai người cõng sọt trên lưng, tay xách thêm một cái, cùng đi về phía đầm.

Dọc đường cũng gặp vài đứa trẻ cỡ tuổi thiếu niên đang đeo cái sọt tre cao đến ngang người, chắc là được người lớn trong nhà sai đi.

Lúc Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu tới nơi, đầm này đã tụ không ít người.

Cô đảo mắt nhìn quanh một vòng, thấy Hà Hương Nguyệt ở góc đầm, liền kéo Ôn Miểu đi qua.

"Nương, bao giờ có thể xuống?"

Hà Hương Nguyệt lắc đầu: "Gấp gì, nghe loa thông báo."

Nói rồi bà nhìn quần áo của Ôn Miểu, hơi ngạc nhiên: "Miểu Miểu cũng muốn xuống nước à?"

Ôn Miểu gật đầu, trong mắt lấp lánh ánh sáng: "Đúng vậy dì, ta cũng muốn thử cho biết."

Hà Hương Nguyệt không nói gì thêm, chỉ dặn: "Vậy ngươi cẩn thận chút, đừng bị thương, trong đầm có thể có đỉa, nhớ cẩn thận."

Ban đầu Ôn Miểu còn kiên quyết muốn xuống đầm, nghe Hà Hương Nguyệt nói vậy, cánh tay liền nổi da gà.

Nàng nhìn sang Quý Bạch Thanh cầu cứu, ánh mắt như muốn hỏi "thật không vậy".

Quý Bạch Thanh ho một tiếng: "Cũng có khả năng có thật."

"Còn muốn xuống không?"

Nhìn thấy trong mắt Quý Bạch Thanh ánh lên ý cười, Ôn Miểu phồng má, không vui vỗ cô một cái.

Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, giọng đầy bất mãn: "Ghét ngươi, lại gạt ta."

Quý Bạch Thanh nhân lúc Hà Hương Nguyệt đang nói chuyện với mấy thím khác, vươn tay nhéo nhéo mặt Ôn Miểu.

"Ta đâu có gạt ngươi, là thật đó, nhưng đỉa bình thường cũng không chủ động bám người, mà ngươi mặc quần dài mà, không sao đâu."

Cô chỉ vào cái quần Ôn Miểu đang mặc, là đồ của Quý Bạch Thanh, vì cô cao hơn Ôn Miểu nên quần cũng dài hơn chút, mang giày vào thì sẽ bị vướng ống quần, phải xắn lên một nấc mới vừa.

Nghe cô nói vậy, Ôn Miểu mới yên tâm hơn chút.

Hai người vừa nói chuyện thân mật chưa bao lâu, đã nghe loa thông báo có thể xuống đầm.

Trong thôn không chỉ có một cái đầm trồng sen, nhưng chọn cái nhỏ nhất để thôn dân tự chia nhau, năm nay sen mọc tốt, nộp đủ sản lượng rồi vẫn còn dư.

Một giờ trước đã có người đào thông mương ở một góc đầm, nước đầm rút ra ngoài, giờ chỉ còn một lớp nước cạn trên mặt, Quý Bạch Thanh kéo Ôn Miểu mang giỏ và dép xuống nước.

Thôn dân cũng nhiều, cái đầm nhỏ xíu cứ như nồi bánh chưng, trong phút chốc có đến mấy chục người ùa xuống.

Ai nấy trong tay cũng cầm theo công cụ, lần mò theo gốc sen trên mặt nước xuống dưới, dùng đồ nghề đào lớp bùn lên, khi đào xong, một nửa khúc sen hiện ra, nắm lấy khúc sen khẽ lay rồi rút lên, khúc đầu tiên liền được đào ra.

Quý Bạch Thanh giơ khúc sen dài bằng cánh tay cho Ôn Miểu xem.

Ánh mắt Ôn Miểu sáng lên, khen cô: "A Thanh lợi hại quá."

Quý Bạch Thanh lại dạy nàng cách đào sen, dưới sự hướng dẫn của cô, Ôn Miểu nhanh chóng cũng đào lên được một khúc, nhìn khúc sen mập mạp trong tay, lòng nàng cũng thấy chút thành tựu.

Có điều móng tay toàn là bùn, nàng rửa tay qua, sau đó bị mấy đứa trẻ đang bắt cá gần đó thu hút sự chú ý.

Thấy vậy, Quý Bạch Thanh hiểu ý ngay: "Ngươi cũng đi bắt cá đi, trong đầm chắc còn cá chạch, xem ngươi có bắt được không."

Nghe cô nói thế, Ôn Miểu vui vẻ đi bắt cá.

Nước trong đầm đã rút gần hết, cá nuôi hơn một năm giờ đang quẫy trong vùng nước nông, dễ dàng nhìn thấy.

Bắt cá thì dễ hơn đào sen, tuy cá biết chạy biết giãy, nhưng chỉ cần dùng sức giữ chặt rồi ném vào sọt là xong.

Cẩu Đản và Mãn Mãn cũng đến, mấy đứa nhỏ bỏ đầy cá, củ sen và tôm đất vào sọt nhỏ sau lưng xong thì bắt đầu giúp Ôn Miểu.

Cẩu Đản cầm hai con tôm, mặt cũng dính bùn.

"Tỷ tỷ, muốn tôm hùm đất không?"

Ôn Miểu nhìn mà tim đập thình thịch, sợ nó kẹp tay bé con, vội nói: "Bỏ vào sọt ta."

Nghe nàng nói vậy, Cẩu Đản, Tiểu Mễ và Mãn Mãn càng thêm hăng hái đi tìm cá tôm.

Tiểu Mễ còn bắt được kha khá cá chạch, chưa bao lâu ba đứa nhóc đã giúp Ôn Miểu chất đầy sọt.

Ôn Miểu không vác nổi, bốn người cùng nhau khiêng sọt lên bờ.

Ngồi trên bờ ruộng, chân toàn là bùn, quần cũng lấm lem, tay và mặt cũng không tránh khỏi dính chút bùn đất.

Ba đứa nhỏ ngồi cạnh nàng, Ôn Miểu nhìn Quý Bạch Thanh vẫn đang đào sen giữa đầm, đôi mắt cong cong.

Nàng lấm lem hết người thì sao chứ, người yêu cũng bẩn thỉu thì có làm sao, hai người không ai chê ai là được rồi.

Ngồi một lúc, nàng nhờ Mãn Mãn mấy đứa cùng khiêng sọt về, rửa sơ tôm đất và cá chạch, đổ vào xô rồi múc nước vào, sau đó lại mang sọt quay lại đầm.

Sọt của Quý Bạch Thanh đã đầy củ sen, cô cũng định quay về, thấy Ôn Miểu quay lại liền nói: "Miểu Miểu, nhặt ít cá nhỏ mang về làm cá khô chiên."

Ôn Miểu gật đầu, tuy biết cô khỏe hơn mình, nhưng nhìn cái sọt tràn đầy củ sen vẫn không nhịn được hỏi: "Nặng không? Có cần ta giúp không?"

Quý Bạch Thanh liếc nhìn thân hình nhỏ nhắn của nàng, bật cười: "Không cần, ngươi đừng lo cho ta."

"Đi đây." Cô để lại một câu, nhẹ nhàng mang sọt trên lưng đi về phía nhà.

Ôn Miểu đứng tại chỗ chốc lát mới xuống đầm lại, cá to thì bị nhặt gần hết rồi, cá nhỏ tép nhỏ thì vẫn còn nhiều, bắt cũng dễ hơn.

Nàng bỏ hết cá nhỏ vào sọt, từ từ cũng nhặt được nửa sọt.

Hơn một tiếng trôi qua, cá không còn nhiều, củ sen cũng bị đào gần hết, Ôn Miểu rửa sơ tay chân rồi ngồi trên bờ ruộng chờ Quý Bạch Thanh.

Tay chân ngâm nước lâu có chút trắng bệch, nàng vừa xoa đầu ngón tay vừa ngắm Quý Bạch Thanh đang cúi người đào sen.

Quý Bạch Thanh lấy khúc sen cuối cùng bỏ vào sọt, ngẩng đầu thì vừa khéo bắt gặp ánh mắt Ôn Miểu.

Cô cong mắt, giơ hai tay lên làm hình trái tim với nàng.

"A chết!" Bất chợt trên đầu lạnh buốt, ý thức được bùn dính trên tay rớt xuống tóc, Quý Bạch Thanh ảo não kêu một tiếng.

Quên mất mình vừa đào bùn xong.

Thấy dáng vẻ cô phản ứng chậm chạp như vậy, Ôn Miểu bật cười không nhịn được, chống tay xuống đất mà cười đến nghiêng cả đầu.

Quý Bạch Thanh bĩu môi, tùy tiện lau tay lên áo, ôm sọt đi về phía bờ.

Lúc đứng trước mặt Ôn Miểu, người cao gầy, trông tội nghiệp hết sức.

Ôn Miểu đứng lên, nhón chân lau bùn dính trên tóc cô.

"Đi ra sông rửa đi."

Quý Bạch Thanh đeo sọt, cầm luôn sọt tre nhỏ của Ôn Miểu, đến bờ sông, mỗi người đều rửa sạch bùn đất trên người.

Ôn Miểu rửa tay xong thì bảo Quý Bạch Thanh cúi đầu, nàng thấm nước vào lòng bàn tay, giúp cô gội sạch bùn còn sót trên tóc.

Nàng nhỏ giọng mắng: "Ngốc chết đi được."

Quý Bạch Thanh rũ đầu, yếu ớt phản bác.

"Đâu có, chẳng qua là muốn làm trái tim cho ngươi thôi."

Ôn Miểu hơi nghi hoặc, ra là lúc nãy người này để tay lên đầu là muốn làm trái tim?

"Làm trái tim là có ý gì?"

Vừa nghe nàng hỏi vậy, Quý Bạch Thanh liền hào hứng.

Nhưng lần này trước khi làm động tác, cô nhớ rửa tay sạch sẽ.

Rửa tay xong, cô đưa hai tay lên đỉnh đầu làm hình trái tim với Ôn Miểu, còn chớp mắt đưa tình với nàng.

"Làm trái tim là có nghĩa ta yêu ngươi nhiều lắm đó." Cô cười rạng rỡ.

Ôn Miểu chớp mắt, không khó nhìn ra nàng vẫn chưa hiểu lắm.

Sau đó nàng cũng thử làm theo, giơ tay lên đầu, lóng ngóng làm động tác trái tim với Quý Bạch Thanh.

Khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ lên, mắt cong cong, giọng ngọt ngào.

"Ta cũng yêu ngươi."

Bị nàng đáng yêu làm cho tới muốn ngất luôn, Quý Bạch Thanh nghĩ.

Sao có người đáng yêu như vậy trên đời chứ, lại còn vừa khéo là vợ cô nữa.

Trái tim Quý Bạch Thanh sắp tan vào trong mật rồi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...