Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta

45.



Nghe thấy tiếng Quý Bạch Thanh, hai người trong góc tức khắc cứng đờ người.

Lý Hướng Đông tiến lên một bước, nghiêm giọng nói: "Ra đây cho ta!"

Lời vừa dứt, xung quanh vẫn im phăng phắc, người trong góc không hề có động tĩnh.

"Nếu không thì ta sẽ đích thân kéo hai ngươi ra ngoài, đến lúc đó đừng mong có kết cục gì tốt đẹp." Lý Hướng Đông đe dọa.

Nghe vậy, trong góc, Lục Diên siết mạnh tay Thẩm Niệm Niệm một cái, hai người không cam lòng mà đứng dậy.

Thấy Quý Bạch Thanh đứng bên cạnh trưởng thôn, dù là Thẩm Niệm Niệm hay Lục Diên, lúc này đều căm hận cô thấu xương.

Không nói một lời, bọn họ theo sau Lý Hướng Đông ra khỏi chuồng heo. Đến nơi rộng rãi, cái tát của Lý Hướng Đông như quạt hương bồ giáng xuống mặt Lục Diên.

"Bốp" một tiếng, trên gương mặt in hằn dấu tay không mấy rõ ràng.

"Rốt cuộc các ngươi định làm gì? Lười biếng gian trá thì thôi, giờ còn dám nhắm vào heo trong thôn? Lá gan cũng lớn quá rồi!"

Lục Diên quệt miệng, ánh mắt âm độc nhìn Lý Hướng Đông, từng chữ từng chữ: "Chúng ta không có."

Hiện tại, điều duy nhất họ có thể làm là chối bay chối biến. May cho họ là đám Quý Bạch Thanh tới quá sớm, họ vẫn chưa kịp ra tay, nếu bị bắt quả tang thì chắc chắn sẽ bị đưa xuống nông trường cải tạo.

Thẩm Niệm Niệm nhìn Lục Diên đầy đau lòng, vừa nghe xong cũng lập tức phụ họa: "Đúng đó trưởng thôn, có khi ngươi hiểu lầm rồi? Chúng ta sao có thể làm loại chuyện này được."

Lý Hướng Đông cười lạnh một tiếng: "Đến nước này rồi còn không chịu nhận."

"Nếu không phải định trộm heo, thì nửa đêm nửa hôm hai ngươi lén lút ở đây làm gì?"

Thẩm Niệm Niệm nghe xong nghẹn lời, không nói ra được lý do, vẫn là Lục Diên đứng ra giải vây.

"Chúng ta đi ngang qua đây, thấy lũ heo trong chuồng đều nằm lăn ra đất, cảm thấy kỳ quái nên mới vào xem."

Hắn liếc nhìn Quý Bạch Thanh, khóe môi nở nụ cười không rõ ý, giọng âm u: "Chỉ là không ngờ đồng chí Quý cũng vừa khéo có mặt ở đây?"

Quý Bạch Thanh bị câu nói định lật ngược tình thế của hắn chọc cười, "Ta là vì không nghe thấy tiếng heo kêu nên thấy lạ, mới kéo trưởng thôn tới xem, ai ngờ vừa hay gặp được Thẩm trí thức và Lục trí thức đây."

"Nói mới nhớ, đêm hôm khuya khoắt, các ngươi đi ngang qua đây làm gì?" Cô liếc về phía rẫy ngô bên cạnh chuồng heo, hàm ý trong mắt đã quá rõ ràng.

"Đủ rồi!" Lý Hướng Đông mặt mày u ám ngắt lời, "Tốt nhất các ngươi cầu cho lũ heo không sao, nếu không đội sản xuất sẽ không để yên đâu."

Đến lúc này, Lục Diên và Thẩm Niệm Niệm nhất quyết phải bám chết lấy cái cớ mình chưa làm gì. Dù sao họ vẫn chưa thực sự động tay, thuốc gây mê cũng chưa tìm được chứng cứ.

Lục Diên đáp dửng dưng: "Trưởng thôn, ngươi nói vậy là không đúng. Ta đã nói là không làm gì rồi, biết đâu bọn heo chỉ là mệt mỏi, có chuyện gì được chứ?"

Hắn nói nhẹ nhàng, nhưng lòng bàn tay lại đổ mồ hôi lạnh không ngừng.

"Tin là trưởng thôn nhất định sẽ xử lý công bằng, đúng không? Nếu có hiểu lầm gì, phía trên mà trách tội xuống thì không hay đâu." Lời nói đầy ẩn ý.

Thẩm Niệm Niệm đứng cạnh hắn, nghe vậy cũng thấy an lòng hơn.

Lý Hướng Đông bị những lời này làm nghẹn trong họng. Lục Diên có thế lực, không động vào được.

Thẩm Niệm Niệm lại là người Lục Diên phải bao che, muốn làm gì cũng phải cân nhắc thiệt hơn.

"Đi gọi người đến kiểm tra trước đã! 56 con heo, thiếu một con cũng truy trách nhiệm các ngươi!"

Nói xong, Lý Hướng Đông quay đầu rời đi, định đến tìm bác sĩ thú y trong thôn tới xem xét tình hình đàn heo.

Chờ người rời đi, đối mặt với Quý Bạch Thanh, hai kẻ kia liền tháo ngay lớp mặt nạ giả tạo.

Lục Diên trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt vặn vẹo.

"Quý Bạch Thanh, tại sao ngươi cứ phải đối đầu với chúng ta?"

Quý Bạch Thanh đối diện với hắn, nhún vai phản bác: "Vậy sao các ngươi cứ phải làm những chuyện thất đức?"

Cô cười khẽ, trong mắt lại lạnh lẽo như băng: "Ta thích lo chuyện bao đồng đấy, các ngươi tốt nhất giấu đuôi kỹ một chút, đừng để ta bắt được lần nữa."

Lần này là do cô tới sớm, không tóm được chứng cứ xác thực.

Nhưng cũng may, nếu bọn họ thực sự giết chết một con heo, cuối năm tính sổ lại thôn không gánh nổi số cân thiếu hụt đó, người lo nhất vẫn là thôn dân.

Nói nhiều cũng vô ích, Quý Bạch Thanh xoay người bỏ đi, mặc kệ hai người họ.

Hai kẻ ngu ngốc đó chắc không dám liều nữa, không thì không tránh được bị đưa đi lao động cải tạo.

Về đến nhà, Ôn Miểu đã tắm xong, mái tóc dài còn ướt rũ sang một bên, đang lau đầu.

Thấy Quý Bạch Thanh trở về, nàng hỏi: "Ngươi về rồi, vừa rồi đi đâu đó?"

Quý Bạch Thanh kể lại những điều mình vừa nghĩ vừa thấy cho Ôn Miểu nghe.

Nghe xong, Ôn Miểu kinh ngạc trợn tròn mắt.

"Bọn họ dám làm chuyện to gan như vậy sao!"

Quý Bạch Thanh cau mày nhận xét: "Có lẽ bị mấy đồng tiền dễ kiếm đó làm mờ mắt rồi."

Cô không hiểu, Lục Diên chẳng phải gia thế hiển hách sao? Sao lại sa sút đến mức này.

"Cũng may là chưa để họ thành công." Ôn Miểu tựa vào lưng ghế thở phào.

Thấy Quý Bạch Thanh vẫn đứng đó ngẩn người, nàng đưa tay chọt nhẹ bụng đối phương.

"Mau đi rửa mặt đi."

Bụng phẳng lì, còn cảm nhận được cơ bụng. Nàng không kìm được, vén áo Quý Bạch Thanh lên, đặt cả bàn tay áp vào.

Quý Bạch Thanh bị bàn tay mềm mại kia chạm tới, thấy nhột, khóe mắt cong cong, tay luồn qua lớp vải túm lấy bàn tay đang quấy rối.

"Được rồi, đừng sờ nữa."

Giọng cô hơi khàn: "Sờ nữa là có cảm giác thật bây giờ."

Ôn Miểu khựng lại, vội rút tay về.

Đợi đến khi thấy người kia vào phòng tắm rồi nàng mới sực tỉnh, con gái mà chỉ sờ bụng cũng có cảm giác sao?

Chỗ đó đâu phải điểm nhạy cảm của Quý Bạch Thanh!

Đáng ghét, lại bị người này lừa nữa rồi!!!

Đến khi Quý Bạch Thanh tắm xong, tay cầm khăn lau mái tóc còn ẩm đi ra, thấy Ôn Miểu vẫn tức xì khói, mím môi mặt lạnh, liền bật cười.

Cô cúi người xuống, giọt nước từ đuôi tóc theo chuyển động rơi xuống xương quai xanh, rồi trượt xuống dưới, thấm ướt lớp vải trắng bên trong.

Một vài giọt còn bắn lên mặt Ôn Miểu. Hai đôi mắt đẹp giao nhau, Quý Bạch Thanh cọ nhẹ vào chóp mũi nàng.

"Còn giận à?" Cô cười hỏi.

Ôn Miểu quay mặt đi, tức tối hừ một tiếng.

Quý Bạch Thanh chẳng mấy chốc lại ôm mặt nàng xoay lại.

"Làm sao mới hết giận? Vợ ngoan nói cho ta biết đi."

Ôn Miểu đến giờ đã nguôi giận phần nào, nhưng vẫn muốn được dỗ dành. Nàng há miệng, làm bộ hung dữ cắn môi Quý Bạch Thanh một cái, răng nhọn nhẹ cắn rách môi nàng, rồi còn không quên cúi xuống liếm liếm vết thương, phải nói là rất chu đáo.

"Ngươi tự nghĩ cách dỗ ta đi."

Quý Bạch Thanh kéo một chiếc ghế ngồi phịch xuống, chống cằm, vắt chân nhìn Ôn Miểu, thật sự suy nghĩ rất nghiêm túc.

Cuối cùng, cô chớp mắt nhìn Ôn Miểu, nói đầy thành ý: "Hay là... vợ ngồi lên eo ta mà cọ?"

Lúc mới nghe xong, Ôn Miểu còn chưa hiểu.

Nhưng ánh mắt đối phương dần dần rơi xuống phần thân dưới của nàng, ý nghĩa trong mắt quá rõ ràng.

Hiểu ra rồi, Ôn Miểu đỏ bừng mặt, cắn môi, ngượng đến mức trái tim đập loạn.

Đáng xấu hổ nhất là, nàng lại có chút động lòng.

Quý Bạch Thanh vốn chỉ nói đùa, thấy ánh mắt do dự ấy liền hiểu nàng đang giằng co trong lòng.

Cô cong mắt cười trêu: "Không phải chứ, vợ à, hoang dại vậy sao? Thật sự muốn chơi kiểu đó hả?"

Bị ánh mắt trêu chọc kia nhìn chằm chằm, Ôn Miểu cũng bị kích thích, hừ nhẹ một tiếng.

"Không được sao?"

Thật là oan cho Quý Bạch Thanh, cô mở tay ra, chỉ thiếu chủ động nhào tới ôm người.

"Dĩ nhiên là được."

Trải qua lần trước, hai người vẫn chưa làm thêm lần nào nữa. Mỗi lần thân mật đều dừng lại trước bước cuối cùng.

Trong nhà thật sự cách âm quá kém, động tĩnh chỉ hơi lớn một chút cũng có thể bị người khác nghe thấy.

Nói thật, nếu Ôn Miểu chủ động, cô vẫn rất mong đợi.

Đại mỹ nhân bộ dáng hoạt sắc sinh hương thế kia...

Cô đưa tay sờ mũi, thấy không bị chảy máu mũi mới yên tâm.

Mắt hạnh chan chứa nhìn Ôn Miểu một cái, Quý Bạch Thanh giọng điệu cố ý tỏ vẻ yếu ớt:
"Vợ à, xin hãy tận tình giày vò ta đi~"

Không ra thể thống gì! Ôn Miểu trợn mắt nhìn cô.

Nhưng một lúc sau, vẫn không nhịn được mà cúi đầu suy nghĩ, hàng mi khẽ rung, như cánh bướm sắp bay lên.

Ngắm nhìn vẻ e thẹn của mỹ nhân một lúc, Quý Bạch Thanh duỗi người, đứng dậy rót một ly nước để vào trong phòng.

Lúc ra ngoài sờ tóc Ôn Miểu thì thấy đã gần khô.

Cô nói với giọng có phần hớn hở:
"Trăn Trăn, chúng ta nên ngủ rồi."

Ôn Miểu: "......"

Nàng cắn môi, không nhịn được lại lườm Quý Bạch Thanh một cái.

Trước đây nàng còn thấy Quý Bạch Thanh dịu dàng đáng tin, giờ nhìn lại, mới biết là mình nhìn nhầm.

Rõ ràng là xấu xa nhất, cứ thích trêu chọc nàng.

Lầm bầm trong lòng một hồi, Ôn Miểu cuối cùng vẫn nghẹn ra một tiếng ừ.

Sau khi dọn ghế vào phòng, đóng cửa rồi trở lại buồng ngủ, Ôn Miểu hơi trợn mắt.

Đã chuẩn bị ngủ rồi, đèn dầu còn để sáng choang làm gì?

Gần như cả căn phòng đều được chiếu sáng.

Ôn Miểu đang định dập đèn thì Quý Bạch Thanh lên tiếng ngăn lại: "Trăn Trăn, đừng tắt đèn, ta cố tình thắp lên mà."

Ôn Miểu: "...Ngươi thắp đèn làm gì?"

Quý Bạch Thanh nhìn thẳng Ôn Miểu, thẳng thắn thừa nhận: "Muốn nhìn ngươi."

"......" Ôn Miểu biết mình hỏi thế cũng như không, nhưng Quý Bạch Thanh thật sự thừa nhận, khiến nàng nóng cả mặt, xấu hổ đến mức không chốn dung thân.

Nàng túm lấy vạt áo trước, chậm rãi mở miệng:
"Ta hối hận rồi, còn kịp không?"

Quý Bạch Thanh nhìn nàng, trong mắt lộ ra vài phần uy hiếp, giọng điệu cũng âm u: "Ngươi nói xem, vợ ngoan à."

Nghe giọng cô, chân Ôn Miểu mềm đi mấy phần, nàng gắng gượng lê từng bước đến bên giường, còn chưa kịp bò vào trong thì đã bị Quý Bạch Thanh ôm ngang eo kéo lên người.

Hai nơi mềm mại áp sát, bốn mắt nhìn nhau, Ôn Miểu hơi khẩn trương liếm môi, như bị ma xui quỷ khiến mà hôn lên môi Quý Bạch Thanh.

Hai người trao nhau một nụ hôn quấn quýt dư tình, dịu dàng chưa đủ.

Nói thật, Ôn Miểu rất thích hôn.

Dù là nụ hôn cuồng nhiệt hay mềm mại, nàng đều như hạn hán gặp mưa, mỗi lần hôn xong đều cảm thấy toàn thân như giãn ra, được bao phủ trong tình yêu của người thương.

Nàng không cần lo gì nữa, chỉ cần nghĩ về người kia là đủ.

Đến khi Quý Bạch Thanh rút lui, Ôn Miểu vẫn vô thức đuổi theo tìm kiếm.

Quý Bạch Thanh âu yếm hôn nhẹ lên môi nàng, giọng khàn khàn dịu dàng: "Em bé à, không phải nói muốn ngồi lên eo sao..."

Nghe cô gọi vậy, tai Ôn Miểu lại nóng lên.

Nàng lẩm bẩm: "Đừng có gọi là em bé."

Nàng là người lớn rồi, đâu còn bé gì chứ.

Thấy vẻ mặt Ôn Miểu rõ là thẹn thùng chứ không phải khó chịu, Quý Bạch Thanh thấy nàng thật đáng yêu, ý cười trong mắt càng đậm, lại gọi tiếp: "Không đâu, ta cứ gọi em bé."

"Em bé, Trăn Trăn, chị yêu, vợ ngoan~" Đủ kiểu xưng hô nhão nhão dính dính phát ra từ miệng cô.

Ôn Miểu bị gọi đến mềm nhũn cả người, không nói nổi lời từ chối.

"Vợ à, xuống khỏi người ta đi."

Ôn Miểu tưởng cô từ bỏ, liền hơi tiu nghỉu trượt xuống khỏi người cô.

Quý Bạch Thanh liếc nàng, không nói lời nào bắt đầu cởi đồ.

Làn da trắng lạnh được ánh đèn dầu vàng nhuộm thêm vài phần ấm, trong ánh sáng mơ hồ, cơ thể như tuyệt tác của tạo hóa được trưng bày ra.

Rõ ràng là người mảnh khảnh, vậy mà cơ bắp tay và bụng đều rất săn chắc, bụng dưới là những đường nét mềm mại, khi căng cơ còn hiện rõ cơ bụng số 11.

Quý Bạch Thanh nằm yên, thấy Ôn Miểu ngơ ngẩn nhìn mình, ánh mắt lướt qua tia tinh quái.

"Vợ, chẳng phải nói muốn ngồi lên eo ta sao? Ta cởi xong rồi nè."

Ánh mắt cô như thôi thúc Ôn Miểu cũng cởi đồ, để cả hai thành thật với nhau.

Ôn Miểu quỳ trên giường, rối rắm nắm lấy vạt váy ngủ.

Chốc chốc lại liếc nhìn bụng của Quý Bạch Thanh, rồi lại rụt mắt về.

Cái eo kia có vẻ rất khỏe, Ôn Miểu nghĩ, nếu có thể... thì chắc sẽ rất thoải mái.

Có lẽ mỗi lần Quý Bạch Thanh thở ra đều kéo theo chuyển động của cơ bụng, đó sẽ là một trải nghiệm hoàn toàn khác.

Rốt cuộc, Ôn Miểu ngoan ngoãn cởi váy ngủ, mảnh vải nhỏ cuối cùng cũng được đặt lên đầu giường.

Nàng còn đang do dự có nên tiếp tục không, thì đã bị Quý Bạch Thanh đè xuống.

Hơi thở của Ôn Miểu gấp gáp, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: Nóng quá.

Quý Bạch Thanh thật nóng, như thể sắp hấp chín nàng.

Quý Bạch Thanh hơi chống người dậy, lấy ly nước trên đầu giường đưa cho Ôn Miểu.

"Uống đi."

Ôn Miểu uống mấy ngụm, phần còn lại bị Quý Bạch Thanh một hơi uống hết.

Lúc đầu Ôn Miểu còn đủ sức tự chủ, nhưng đến khi chẳng còn trụ nổi phải vịn mép giường, quả nhiên đúng như nàng tưởng, từng nhịp thở của Quý Bạch Thanh đều truyền đến thân thể nàng.

Cái eo kia cũng thật có lực.

Sau hai lần, Ôn Miểu đã mệt đến rã rời, thân thể mềm nhũn, ngón chân tròn trịa co lại, làn da trên mu bàn chân căng đến gần như trong suốt, thấy rõ cả mạch máu xanh nhạt.

Quý Bạch Thanh xoa bóp eo nàng, Ôn Miểu chỉ phát ra một tiếng rên khẽ yếu ớt mềm mại như nhũn cả người.

Cô ghé tới hôn lên môi Ôn Miểu, lại liếm đi vết nước mắt trên má nàng, đầu lưỡi nhấm nháp hương vị thuộc về Ôn Miểu.

Nước mắt của Ôn Miểu cũng mặn, rơi xuống như trân châu, sau cùng hóa thành biển cả.

Quý Bạch Thanh lau cho Ôn Miểu xong, nhìn ánh sáng vụn vụn phản chiếu nơi bụng dưới mình một lúc, cảm thấy hơi tiếc.

Giá như có điện thoại thì có thể chụp lại làm kỷ niệm.

Tiếc là không có.

Cô do dự một hồi, cuối cùng vẫn lau sạch nơi đó.

Bên cạnh, Ôn Miểu đã thiếp đi.

Quý Bạch Thanh nghĩ, may mà cho nàng uống nước sớm, không thì chắc mất nước.

Nhìn chỗ bị đè ép vì nằm nghiêng, cô liếm môi, ghé sát bên Ôn Miểu, khẽ hỏi: "Vợ, có thể ăn một miếng không?"

Ôn Miểu nửa tỉnh nửa mê, chỉ nghe loáng thoáng, phát ra một tiếng ưm ư mềm mại, chẳng rõ ý gì.

Quý Bạch Thanh xem như nàng đồng ý, liền đè lên vai nàng, cả gương mặt vùi vào.

Thơm quá, mềm quá.

Cô gần như say mê.

Như dê con mới sinh, Quý Bạch Thanh lưu luyến không rời, ngập tràn vị ngọt dịu.

Ôn Miểu cảm nhận được mái đầu mềm mại dụi vào ngực, nhói lên khiến nàng tỉnh táo một chút, khó khăn mở mắt, thấy người yêu đang vùi vào lòng mình, nàng dịu giọng: "Nhẹ thôi, A Thanh."

Nghe nàng nói, Quý Bạch Thanh quả nhiên giảm nhẹ động tác.

Ôn Miểu nhẹ nhàng ôm đầu cô, nheo mắt lại, khen: "A Thanh thật ngoan."

Quý Bạch Thanh được khen, cái đuôi phía sau như vẫy tít cả lên.

Yêu vợ quá đi mất, cô nghĩ.

Ôn Miểu không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, sau khi Quý Bạch Thanh thỏa mãn vị giác, cô rất chủ động thu dọn.

Dùng khăn tay thấm nước lau sạch nước bọt xong, nơi đó vẫn đỏ hồng rực rỡ.

Cô nhìn thấy mà xót ruột, lại thấy ngứa răng, cuối cùng lấy thuốc do Ôn Miểu tự làm mà bôi lên chỗ ấy.

Dọn dẹp xong, cô tắt đèn dầu, dán sát vào Ôn Miểu, ngáp một cái rồi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Vừa ngủ say, giấc mộng về nguyên tác đã lâu không gặp lại một lần nữa kéo đến.

Lại xuất hiện trong mơ, Quý Bạch Thanh lần này đã quen rồi.

Điều khiến cô bực bội là không biết hôm nay sẽ phải chứng kiến Ôn Miểu bị đối xử ra sao.

"Trăn Trăn!"

Cô nghe thấy một giọng nói dịu dàng lại lạnh nhạt vang lên, lập tức nhíu mày.

Ai vậy? Sao đối phương lại biết nhũ danh của Ôn Miểu?

Quay đầu nhìn lại, thấy Ôn Miểu ăn mặc sạch sẽ xinh đẹp, tóc dài bên má được kẹp bằng cặp tóc, đang tươi cười rạng rỡ với người bên cạnh.

Quý Bạch Thanh chưa từng thấy Ôn Miểu cười rạng rỡ đến thế trong mơ, nàng đang cười với ai? Sao lại cười với đối phương?

Một cảm xúc lạ lùng bất chợt trào dâng, nói không rõ là gì, nhưng Quý Bạch Thanh thừa nhận, cô có chút... ghen.

Nhưng khi cô muốn nhìn rõ mặt người đứng cạnh Ôn Miểu thì lại phát hiện mặt đối phương cực kỳ mờ nhòe, không thể nhận ra hình dạng thật.

Chỉ có thể đoán qua vóc dáng thon gầy, đại khái đối phương cũng là nữ nhân.

Cảnh chuyển sang trong nhà.

Người có gương mặt mơ hồ kia đang nhìn về phía Ôn Miểu, khi Ôn Miểu nghiêng người, má nàng vừa khéo lướt qua môi đối phương.

Trong khoảnh khắc ấy, cả hai người đều sững lại, ngay cả Quý Bạch Thanh đang đứng xem bên cạnh cũng siết chặt lòng bàn tay, nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người họ, muốn chen vào giữa mà không thể.

Vợ của cô cứ thế bị người khác hôn trước mặt cô.

Trong nguyên tác cũng có tình tiết này sao? Quý Bạch Thanh cảm thấy nghẹt thở.

Cô trơ mắt nhìn má Ôn Miểu đỏ ửng, người kia thì lắp ba lắp bắp xin lỗi.

"Xin lỗi Trăn Trăn, ta... ta không cố ý."

Lúc này Ôn Miểu mới hoàn hồn lại, cắn môi lắc đầu: "Không sao, ta cũng không để ý."

Quý Bạch Thanh nhìn thấy bầu không khí ám muội giữa hai người, răng suýt nữa nghiến nát.

Đừng tưởng cô không thấy rõ người kia cố ý nghiêng người tới gần, không thì sao có thể hôn trúng?

Người đó rốt cuộc là ai? Nhìn phản ứng của Ôn Miểu, dường như cũng không phải hoàn toàn vô cảm với đối phương.

Quý Bạch Thanh áp sát lại gần, định nhìn thử lần nữa xem có thể thấy rõ mặt không, cuối cùng hai người họ lại như làn sương mù tan biến ngay trước mắt.

Mộng tan.

Quý Bạch Thanh mở mắt nhìn căn phòng tối om, chắc là còn chưa tới rạng sáng.

Sau khi tỉnh, hoàn toàn có thể ngủ thêm một giấc, nhưng cảnh trong mơ vẫn rõ rành rành, lẩn quẩn không đi.

Cô ngồi dậy trầm mặc, đầu óc quay cuồng suy nghĩ xem nữ nhân thân mật với Ôn Miểu trong mộng rốt cuộc là ai.

Nếu tra được là ai... cô có lẽ cũng chẳng thể làm gì, chỉ có thể kéo Ôn Miểu tránh xa đối phương một chút.

Nhưng mầm mống tình cảm thì phải chặt ngay từ đầu.

Quý Bạch Thanh nghiến răng, Ôn Miểu hiện tại là người yêu của cô, tuyệt đối không thể có chuyện ở bên người khác.

Tuyệt đối không được!

Có lẽ vì không còn hơi ấm bên cạnh như mọi khi, Ôn Miểu mơ màng vươn tay mò qua, không chạm thấy người, mắt lập tức mở ra, tay lần lần về phía trước, đến khi chạm được vào xương cụt của Quý Bạch Thanh mới yên tâm lại.

Nàng chậm rãi ngồi dậy, ngáp một cái, giọng vẫn còn ngái ngủ: "Nửa đêm không ngủ, làm gì vậy?"

Quý Bạch Thanh ậm ừ một tiếng, chui vào lòng Ôn Miểu, mắt ươn ướt, lập tức tỏ vẻ ấm ức không chịu nổi.

"Trăn Trăn, ta mơ thấy ngươi trong mơ thích người khác, còn bị người ta hôn nữa."

Cô nhấn mạnh: "Ta chỉ có thể đứng nhìn, thật là tủi thân."

Nghe vậy, Ôn Miểu ngẩn người, liền xoa đầu cô an ủi: "Sao có thể chứ? Ta sẽ không thích người khác đâu."

Dù giờ có cố tưởng tượng, Ôn Miểu cũng không nghĩ nổi bản thân sẽ thích ai khác ngoài Quý Bạch Thanh.

Nàng dỗ: "Mơ đều là giả cả, hơn nữa ngươi chắc gì người mà trong mơ ta thích không phải là ngươi? Ta chỉ thích một mình ngươi thôi."

Quý Bạch Thanh hồi tưởng giấc mơ, siết chặt tay đang ôm eo Ôn Miểu: "Không phải, người đó gầy hơn ta, còn thấp hơn ta, không thể là ta!"

"A!" cảm nhận được xương quai xanh bị cắn một cái, Ôn Miểu vỗ đầu người đang nghịch ngợm.

"Ngày mai còn phải lên lớp đi dạy, đừng cắn nữa."

Quý Bạch Thanh im lặng vài giây, rồi lại bắt đầu rên rỉ đầy ủy khuất.

"Ngươi quả nhiên không yêu ta."

Ôn Miểu thấy đau đầu, đành đè xuống người đang sắp ngồi dậy.

"Được rồi, cắn đi, nhưng phải cắn ở chỗ quần áo che được!" Nàng nhấn mạnh câu cuối cùng.

Quý Bạch Thanh há miệng, ngậm lấy một vùng da mịn, dùng răng nhẹ nhàng cạ lên, để lại dấu đỏ ửng.

Đánh dấu một chỗ rồi, môi cô lại di chuyển xuống dưới, ngậm thêm một nơi khác.

Chỉ vì một giấc mộng vô cớ, ý muốn công khai mối quan hệ giữa hai người đột nhiên dâng trào mãnh liệt.

Trong lòng cô thầm nghĩ một cách u ám, nếu có thể để lại dấu hôn khắp cơ thể Ôn Miểu, vậy thì người khác khi nhìn thấy sẽ tránh xa người yêu cô một chút, không còn mơ mộng gì nữa, đúng không?

Ôn Miểu là của cô.

Chỉ có thể là của cô.

Không được để người khác hôn, cũng không được thích người khác.

Cô liếm nhẹ làn da bên môi, mi dài ướt đẫm, chân mi áp trên da thịt, da thịt cũng vương chút nước mắt.

Xin ngươi đấy, đừng thích người khác - Quý Bạch Thanh thầm cầu nguyện trong lòng.

Cảm nhận được sự ẩm ướt trên người, Ôn Miểu đau lòng không chịu nổi, nhịn đau để mặc đối phương vừa hôn vừa cắn, nhẹ nhàng ôm đầu cô, vuốt lại mái tóc rối.

"Ngoan, đều là giả, đừng khóc."

Quý Bạch Thanh không đáp lời, cuối cùng vẫn lưu luyến cọ cọ vào bụng mềm mại của Ôn Miểu, tìm kiếm một lời hứa.

"Ôn Miểu, ngươi sẽ vẫn luôn thích ta chứ?"

"Ừ, vẫn luôn thích ngươi."

Một lúc sau, giọng Quý Bạch Thanh lại vang lên, mang theo chút bất an: "Có khi nào đột nhiên thích người khác không?"

Ôn Miểu rất kiên nhẫn dỗ dành chú cún nhỏ thiếu cảm giác an toàn: "Không có đâu, ta chỉ thích ngươi."

Quý Bạch Thanh khắc sâu lời nàng nói vào lòng.

Cô cũng nhớ kỹ rồi.
Phải chỉ yêu mình nàng, chỉ thích mình nàng thôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...