Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
42.
Lần này trong mộng vẫn chân thực như lần trước, Quý Bạch Thanh cúi đầu nhìn cơ thể không thực thể của mình, sắc mặt trầm xuống.Cô ghét cái cảm giác mất kiểm soát này, mà đây đã là lần thứ hai.Ngó quanh một vòng, chỗ này rõ ràng không phải điểm tập kết trí thức.Không biết vì sao, trong lòng Quý Bạch Thanh có chút buồn bực, cô nhíu mày quan sát xung quanh, cuối cùng nghe được tiếng động rất nhỏ ở cách đó không xa.Tâm hơi hơi vừa động, lướt đến nơi phát ra âm thanh.Vừa tới gần, giọng nam trầm thấp truyền đến, mang theo mơ hồ ý cười, không khó để nhận ra tâm trạng hắn rất tốt."Ôn Miểu, cho ngươi hai lựa chọn.""Một là, cùng ta qua đêm, hai là, ngươi ở lại trong động qua một đêm. Tiền, bất kể ngươi chọn cái nào ta cũng cho ngươi mượn."Nghe được tên người yêu, tim Quý Bạch Thanh run lên, cô nhanh chóng lướt tới chỗ Lục Diên đang đứng.Thấy rõ tư thế Ôn Miểu đang ngã ngồi trên mặt đất trước mặt Lục Diên, mắt Quý Bạch Thanh lập tức đỏ lên.Lúc này Ôn Miểu tuy mặt mày tái nhợt chật vật, nhưng vẫn không giấu được vẻ diễm lệ, đôi mắt đào hoa cụp xuống, nước mắt lưng tròng, sắc môi tái nhợt lại làm nàng càng thêm đáng thương.Nếu là Quý Bạch Thanh, cô chỉ muốn đỡ Ôn Miểu dậy, rồi từ từ chăm chút nàng về lại dáng vẻ sinh động ban đầu.Nhưng người đứng trước mặt Ôn Miểu giờ đây, lại chỉ muốn nhìn nàng rơi xuống bùn lầy, giẫm đạp dưới chân."Ôn Miểu, ngươi nghĩ cho kỹ đi, thân thể bà ngươi không đợi được bao lâu nữa. Huống chi... trong động... ngươi sẽ sợ lắm đấy."Giọng Lục Diên mềm xuống, mang theo vẻ dụ dỗ, gần như ép nàng phải chọn.Ôn Miểu ngước mắt lên, trong mắt không còn lấy một tia sáng. Ngón tay nàng bấu chặt xuống đất, gần như móng tay cũng bị bẻ gãy. Đối mặt với ánh mắt của Lục Diên một lúc, cuối cùng Ôn Miểu hỏi: "Ngươi giữ lời chứ?"Lục Diên như đang nhìn món đồ chơi, từ trên cao cúi đầu nhìn nàng, khóe môi nhếch lên nụ cười khinh miệt: "Tất nhiên, nhà họ Lục chúng ta không sa sút giống họ Ôn các ngươi, chút tiền ấy ta không cần phải gạt ngươi làm gì." Hắn cúi xuống, nâng cằm Ôn Miểu lên, đầu ngón tay vuốt qua để lại một vệt đỏ mập mờ. Thấy vậy, dục niệm trong mắt Lục Diên càng rõ, cười nham nhở: "Nghĩ xong chưa?"Đê tiện, đê tiện, đê tiện, đê tiện...Quý Bạch Thanh nhìn Lục Diên, trong đầu không ngừng lặp lại hai chữ này.Nhưng hiện tại cô đang ở trong mộng, cái gì cũng làm không được.Thừa dịp người khác gặp nạn thì ra tay, thật đúng là không ra gì.Bất quá Lục Diên vốn cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Đoạn này trong nguyên tác không hề đề cập, chắc là tác giả cố tình che đi khuyết điểm của nam chính.Quý Bạch Thanh nhìn Ôn Miểu, dù biết đây là tình tiết nàng bắt buộc phải trải qua trong nguyên tác, nhưng vẫn không kìm được mà đau lòng.Không được đồng ý hắn!Quý Bạch Thanh há miệng, nhưng không phát ra âm thanh nào.Ngược lại, lại đối diện ánh mắt Ôn Miểu đang ngã ngồi dưới đất. Bị đôi mắt đã mất đi ánh sao ấy nhìn trúng, Quý Bạch Thanh hơi sửng sốt.Người kia rất nhanh dời đi tầm mắt, đôi môi khẽ hé, hộc ra đáp án."Ta chọn... ở trong động một đêm."Nghe nàng nói vậy, Quý Bạch Thanh vừa thở phào lại vừa căng thẳng.Nam chính kiểu người như vậy, không thể nào để Ôn Miểu được lợi, vậy thì chắc chắn lựa chọn này là con đường khổ.Dù sao mục đích của hắn vốn là muốn Ôn Miểu cam tâm tình nguyện qua đêm với hắn.Quả nhiên, Lục Diên lạnh lùng bật cười một tiếng."Đã thế thì, ngươi cứ từ từ hưởng thụ đi."Lời vừa dứt, hắn kéo mạnh cổ tay Ôn Miểu, lôi nàng đi. Chỗ này chắc là núi phía sau thôn, Quý Bạch Thanh còn chẳng biết trên núi có cái hang như thế.Ôn Miểu bị kéo lê lảo đảo tới cửa hang, Lục Diên đẩy đá ra, để lộ cánh cửa gỗ bên trong. Những sợi dây leo rủ xuống che khuất một nửa cánh cửa, nhiệt độ không khí cũng lập tức giảm đi mấy phần.Lục Diên túm tóc Ôn Miểu bắt nàng ngẩng đầu nhìn vào trong hang, thanh âm tàn nhẫn hỏi nàng: "Cho ngươi một cơ hội cuối, chọn cái nào?"Ôn Miểu nuốt xuống vị máu tanh trong miệng, đờ đẫn nói: "Ngủ một đêm trong hang."Lục Diên nghe xong, sắc mặt triệt để tối sầm lại. Hắn mở khóa cửa, dùng chân đạp con rắn đang bò ra ngoài, đá nó trở lại trong hang rồi đẩy Ôn Miểu vào, lập tức khóa lại.Hắn cười khẩy: "Vậy đồng chí Ôn, cứ từ từ mà hưởng thụ."Nói xong hắn kéo đá che lại như cũ, không ngoảnh đầu mà bỏ đi.Còn Quý Bạch Thanh, khi thấy rõ thứ bò đầy trong hang là gì, da đầu lập tức tê dại, ngực phập phồng dữ dội.Rắn.Thứ mà Ôn Miểu sợ nhất, chính là rắn.Vậy mà bây giờ nàng lại bị nhốt trong một cái hang đầy rắn.Trái tim Quý Bạch Thanh như bị dao cùn xẻ đi xẻ lại, đau đến mức gần như không còn cảm giác.Hơi thở cũng ngưng trệ, từng nhịp thở như có ai bóp cổ, gió lùa vào cổ họng mà như dao cứa.Quý Bạch Thanh đứng sững một lúc, rồi mới nhớ ra lướt qua lớp đá và cửa gỗ, tiến vào trong hang theo Ôn Miểu.Trong hang tối tăm, chỉ có vài tia sáng yếu ớt lọt qua khe đá.Ngay lập tức, cô thấy Ôn Miểu đang ngồi co ro ôm gối trên tảng đá.Hang không lớn, chừng hai phần ba diện tích phòng của Quý Bạch Thanh.Nhưng bên trong lại có vô số rắn bò đầy, dưới đất, trên vách đá, cả trên trần hang, đâu đâu cũng có những bóng rắn trườn bò.Xanh, đen, vằn vện... tất cả đều thè lưỡi táp táp, cặp mắt nhỏ như hạt đậu đầy cảnh giác nhìn người lạ xâm nhập.Ôn Miểu bị vây trong đám rắn, cắn chặt môi đến bật máu, tay run lẩy bẩy. Quý Bạch Thanh vốn không sợ rắn cũng cảm thấy rợn người, huống chi là Ôn Miểu.Thấy Ôn Miểu run rẩy đáng thương như thế, Quý Bạch Thanh chỉ muốn ôm nàng vào lòng, an ủi nàng không cần phải sợ, chính mình có thể che chở cho nàng.Nhưng hết lần này tới lần khác, tay cô vẫn chỉ là xuyên qua thân thể Ôn Miểu.Đây là giấc mơ của cô, thế mà cô lại chẳng làm được gì.Ánh mắt Quý Bạch Thanh trầm xuống, mang theo chút bất lực.Đến khi có một con rắn xanh nhỏ từ sau lưng Ôn Miểu bò lên, cảm nhận được thân rắn lạnh lẽo trườn trên da thịt, lưỡi rắn tiếp xúc đến sau cổ, Ôn Miểu vốn đã sợ, vẻ mặt tê liệt rốt cuộc cũng không gắng gượng được nữa, đôi mắt đỏ lên, lông mi run rẩy, nước mắt lập tức tuôn như mưa.Từng giọt nước mắt nhỏ xuống nền đất, tay Ôn Miểu run cầm cập, nhưng vẫn không dám hất con rắn kia đi.Quý Bạch Thanh sắc mặt triệt để lạnh xuống, đưa tay chụp lấy con rắn kia, vốn nghĩ lại vô dụng thôi, nhưng bất ngờ là lần này cô thật sự bắt được.Cơ thể khựng lại một chút, sau đó lập tức bóp gãy cổ con rắn, ném đi.Cô ngồi xuống bên cạnh Ôn Miểu, thấy mỹ nhân ngẩng hàng mi ướt sũng, mờ mịt nhìn quanh, dường như không hiểu tại sao con rắn biến mất.Thấy nàng như vậy, Quý Bạch Thanh đau lòng, giơ tay ở hư không vì nàng lau đi một giọt nước mắt.Cô mở miệng: "Trăn Trăn, đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi."Ôn Miểu trong tiềm thức dường như cũng nghe được ai gọi tên thân mật của mình, âm thanh rất nhẹ, rất dịu dàng...Như của một người đã từng thân quen.Vẻ mặt nàng trầm xuống vài phần, rồi lại co người trở về tư thế ban đầu, lặng lẽ chờ thời gian trôi qua trong bóng tối.Quý Bạch Thanh cứ thế ngồi cạnh nàng, cùng nàng trải qua cả buổi chiều, buổi tối, cho tới khi trời vừa hửng sáng, cửa gỗ lại được mở ra, nắng sớm ban mai màu vàng kim tràn vào."Ôn Miểu." Giọng nam lạnh lùng......."A Thanh, tỉnh tỉnh!"Quý Bạch Thanh chợt mở bừng mắt, trong mắt vằn đầy tơ máu, hơi thở cũng dồn dập vô cùng.Đầu ngón tay cô vẫn còn run rẩy, hoàn toàn không kiềm chế được.Ôn Miểu thấy dáng vẻ của cô thì lấy làm lạ, "A Thanh, sao vậy? Lại gặp ác mộng sao?"Ánh mắt Quý Bạch Thanh chuyển dần sang gương mặt Ôn Miểu, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp đầy sức sống ấy, cô bỗng duỗi tay kéo nàng vào lòng, hô hấp gấp gáp, tim đập thình thịch như muốn phá ngực mà ra."Ôn Miểu." Như để xác nhận người trước mặt là thật, cô kêu tên nàng, còn không dám kêu to, âm thanh nhẹ đến mức như một làn mây, bàn tay vốn định ôm lấy lưng nàng cũng lơ lửng giữa không trung, như sợ đánh động đến ảo ảnh trước mắt.Ôn Miểu ngẩn người, chưa từng thấy Quý Bạch Thanh như vậy, lo được lo mất, trong lòng lập tức mềm nhũn, chủ động áp sát vào người cô.Nhiệt độ thân thể truyền sang làm Quý Bạch Thanh cuối cùng mới có cảm giác thật sự. Thì ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ, người trước mắt này là thật.Nhưng cảnh trong mơ quá mức chân thực, Quý Bạch Thanh cũng không hiểu sao mình lại mơ thấy tình tiết trong nguyên tác.Cô muốn trốn tránh, bởi vì trong giấc mơ đó cô vô dụng đến đau lòng, không làm được gì, chỉ có thể nhìn Ôn Miểu chịu khổ ngay trước mắt mình."Ôn Miểu." Cô kêu tên người yêu, trong giọng vừa đau lòng vừa có chút ấm ức."Ta đây." Ôn Miểu dịu dàng đáp lại, một tay đặt lên đầu cô, nhiệt độ không có gì khác thường."Ta vừa thấy ác mộng." Quý Bạch Thanh giải thích.Cô cười khổ một tiếng, "Thật rất đáng sợ, muốn được vợ ôm một cái."Nhìn ra nội tâm đối phương đang yếu ớt, Ôn Miểu cũng không tránh, ngoan ngoãn tựa vào lòng Quý Bạch Thanh, cho đến khi bị Hà Hương Nguyệt đích thân tới gõ cửa kêu ăn cơm, hai người mới buông ra.Ăn xong, Ôn Miểu hỏi: "Hôm nay còn lên trấn không?"Nàng lo Quý Bạch Thanh thân thể không khỏe.Quý Bạch Thanh gật gật đầu, ánh mắt rơi về hướng điểm tập kết thanh niên trí thức, mang theo vài phần lạnh lẽo."Trước khi đi ta phải làm chút chuyện."*Lục Diên nằm mơ cũng không ngờ, chỉ vì đi tè ngoài bãi đất hoang mà bị người ta úp bao đánh cho một trận.Đối phương mỗi quyền đều đấm trúng vào người, lực đạo quen thuộc khiến hắn nghi ngờ, Lục Diên bị đánh đến mặt mũi bầm dập, tay chân còn bị trói gô.Đợi lúc tỉnh táo đoán ra được hung thủ là ai, thì người đó đã chạy mất dạng từ sớm.Lục Diên phun ra một ngụm máu, nghiến răng nghiến lợi: "Quý Bạch Thanh, ta không tha cho ngươi!"Vừa dứt lời, chợt có một thím dắt đứa cháu nhỏ đi ngang qua, thấy hắn tồng ngồng, lập tức che mắt đứa cháu lại."Trời đất ơi, Lục trí thức, ngươi đang làm cái gì? Đồ lưu manh! Cháu ngoan đừng nhìn, coi chừng nổi lẹo mắt!"Lúc này Lục Diên mới phát hiện ra là mình chưa kéo quần lên, sắc mặt đỏ bừng rồi lại xanh lét.*Quý Bạch Thanh đánh người xong, trong lòng đỡ nghẹn hơn một chút, nhưng vẫn chưa đủ để xóa hết tức giận.Cô thầm nghĩ, có thời gian thì phải lên núi tìm xem cái hang rắn Lục Diên từng dùng trong nguyên tác nằm chỗ nào, đến lúc đó cũng nhốt hắn vào cho hắn nếm mùi.Khi về đến nhà, Ôn Miểu thấy cô trở về nhanh quá thì nghiêng đầu hỏi: "Xong rồi à?"Nhìn thấy ánh mắt trong veo của người yêu, ánh mắt Quý Bạch Thanh cũng dịu lại, không còn chút âm trầm nào.Cô cong môi, véo má Ôn Miểu: "Ừ, giải quyết rồi.""Đi, mang Trăn Trăn đi tìm kho báu."Ôn Miểu cười tươi: "Ừ."Hai người cùng đạp xe lên trấn, lúc chạy băng qua bờ ruộng, Phan Hồng Hà vừa ngẩng đầu lên bắt gặp cảnh đó.Nhìn thấy bóng lưng hai người phóng khoáng tự do, trong mắt Phan Hồng Hà thoáng hiện vẻ hâm mộ, rồi lại cúi đầu tiếp tục làm việc.Đó là cuộc đời của người khác, chẳng liên quan gì đến mình.*Trạm thu hồi (thu gom rác thải, phế liệu, đồ cũ nát) nằm khá khuất, Quý Bạch Thanh phải hỏi mấy người qua đường mới tìm được.Cổng trạm mở toang, Quý Bạch Thanh dứt khoát đạp xe vào trong, vừa dừng lại thì có người từ trong bước ra.Là một người nữ trung niên trạc ba bốn mươi tuổi, gương mặt tròn trịa, trông có vẻ phúc hậu."Chào đồng chí, chúng ta muốn đến mua đồ."Quý Bạch Thanh mỉm cười ngọt ngào, nói rõ mục đích.Người phụ nữ nhìn quét hai người một vòng, rồi khoát tay: "Vào đi, nhớ khóa xe cho kỹ."Chị ta dẫn Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu vào trong nhà, nói: "Cần gì thì cứ xem, chọn xong rồi đưa tiền cho ta là được."Dù gì cũng có nhiều người đến trạm thu hồi tìm đồ dùng gia đình, có thể kiếm chút tiền riêng, người quản lý cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.Quý Bạch Thanh kéo Ôn Miểu đi vào, bên trong rất khó ngửi, là mùi chua và mồ hôi trộn lẫn, nồng nặc xộc thẳng lên mũi.Ngay cả Quý Bạch Thanh cũng suýt nữa bị mùi này hun cho xỉu tại chỗ, Ôn Miểu càng là bịt chặt mũi không buông ra nổi, thì thào: "Nặng mùi thật đó."Quý Bạch Thanh liếc một vòng, thấy mấy đống rác mới mang tới còn chưa xử lý, giữa thời tiết oi bức thế này đã bắt đầu lên men, mùi hăng đến độ không thua gì vũ khí sinh học.Không hiểu nổi quản lý ở đây làm sao mà vẫn giữ được vẻ mặt bình thản trong cái mùi này.May mà Quý Bạch Thanh có mang theo găng tay bảo hộ do trạm thực phẩm phát, đeo cho Ôn Miểu xong mới đeo đôi của mình.Trong núi phế liệu, hai người bắt đầu lục lọi.Tất nhiên, chủ lực là Quý Bạch Thanh, rốt cuộc Ôn đại tiểu thư vẫn có hơi ghét bỏ nơi này. Tìm được vài cái chén đen kịt không nhìn rõ hoa văn bên trong, Ôn Miểu nhìn qua rồi âm thầm thu vào túi sau lưng.Thấy vậy, mắt Quý Bạch Thanh sáng lên, cảm thấy có hy vọng.Lại lôi ra được một bàn trang điểm bằng gỗ thật, kính gắn phía trên đã vỡ, một chân cũng gãy, nhưng sửa lại vẫn dùng được, cô quyết định giữ lại.Cả hai lại tiếp tục lục tìm trong đống phế phẩm, thấy mấy thứ kỳ lạ cổ quái, với tinh thần "thà mua nhầm còn hơn bỏ sót", Quý Bạch Thanh đều gom lại hết.Còn lôi ra được mấy hộp gỗ, bên trong có đồ nhưng ngoài thì khóa lại, không biết rốt cuộc là gì.Cuối cùng, cô gom thêm vài linh kiện máy móc, sách báo, cho hết vào túi rồi xách đống đồ chọn được đi trả tiền.Toàn là đồ đáng lẽ đem nấu lại tái chế, nên quản lý cũng không hét giá, cả đống đó chỉ lấy ba đồng.Có vài món nội thất cồng kềnh, Quý Bạch Thanh lại gọi xe bò chở đồ về thôn.Về tới nhà còn sớm, thôn dân đều đang ngoài ruộng làm việc, không ai nhìn thấy.Ông chú đánh xe bò giúp cô khiêng đồ vào nhà, nhận tiền công xong liền rời đi. Quý Bạch Thanh phấn khích cầm cưa lên chuẩn bị mở hộp coi bên trong có gì.Hộp đầu tiên mở ra, bên trong lộn xộn vài tờ tiền vụn, Quý Bạch Thanh không chê, vui vẻ thu lại.Hộp thứ hai khá nặng, vừa lắc lên là bên trong phát ra tiếng động, mở ra thì thấy một cái đồng hồ và một cục đá.Mày mò một hồi mới phát hiện đồng hồ đã bị hư.Còn viên đá thì cô đưa cho Ôn Miểu xem, Ôn Miểu không có mắt nhìn xuyên thấu, chỉ đoán: "Có thể là đá thô ngọc phỉ thúy?"Không thì ai rảnh đi khóa một cục đá cất kỹ như vậy.Nghe nàng nói thế, Quý Bạch Thanh lập tức từ bỏ ý định ném đi: "Vậy thì giữ lại!"Những món còn lại cũng không có gì đặc biệt, hai người cùng rửa sạch mấy cái chén dĩa.Vết bẩn trên đó cứng đầu vô cùng, phải rửa mấy lần mới lộ ra mặt thật.Thấy hoa văn màu xanh, dù trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng lúc mở miệng Quý Bạch Thanh vẫn hơi lắp bắp."Đây... đây là sứ Thanh Hoa?"Ôn Miểu gật đầu: "Chắc vậy, nhưng ta không rành mấy thứ này, phải hỏi nhị cô của ta.""Được." Quý Bạch Thanh lau khô xong bọc bằng báo, nhét mấy cái chén sứ Thanh Hoa vào rổ, giấu dưới gầm giường.Sắp xếp nốt đống đồ còn lại, Quý Bạch Thanh nhớ lại mấy món mang về hôm nay, vẫn thắc mắc không rõ rốt cuộc món nào khiến Lục lão gia để mắt tới.Là mấy cái chén dĩa Thanh Hoa? Nhưng vẫn cảm thấy chưa chắc đã đúng.Có khi món đó còn chưa tới được trạm thu hồi.Nghĩ vậy, cô lắc lắc đầu.Hai người ra vườn hái một rổ đậu que, còn hái thêm mấy quả cà chua to bằng bàn tay, rửa sạch rồi nấu món trứng xào cà chua và cà tím xào đậu.Trong lúc Ôn Miểu ngủ trưa, Quý Bạch Thanh tranh thủ mày mò cái đồng hồ bị hư đó, tháo tung các linh kiện ra đặt một bên, tính sửa lại xem có bán được không.Kiếm được hai ba chục cũng tốt rồi.Kiếp trước cô là dân kỹ thuật, tay nghề không tồi, gặp gì cũng muốn sửa cho bằng được.Nhưng nhớ tới giấc mơ tối qua, Quý Bạch Thanh chần chừ một lúc rồi vẫn quyết định một mình lên núi.Trời nóng nên rắn thích bò ra phơi nắng, dọc đường cô làm giật mình hai ba con rắn.Cô nhíu mày, siết chặt túi bột hùng hoàng trong tay.Dựa theo vị trí hang động trong mơ, cô tìm gần nửa ngọn núi mới thấy chỗ bị tảng đá che lại.Sau khi dọn mấy tảng đá đi thì không thấy cánh cửa gỗ trong mơ đâu, có vẻ Lục Diên vẫn chưa phát hiện ra chỗ này.Nghe tiếng rắn phun thè lưỡi, Quý Bạch Thanh rọi đèn pin vào hang, một con rắn to tướng lập tức chui tọt vào trong, nhanh đến nỗi chỉ thấy tàn ảnh.Nhìn lại thì chỉ còn mấy cái hang rắn lộ ra dưới đất.Quả nhiên nơi này vốn là ổ rắn, chắc trong nguyên tác là do Lục Diên phát hiện, sau đó bắt đầu nuôi rắn ở đây.Rắn có thể làm thuốc, cũng có thể ăn, không khó đoán mục đích của hắn.Ánh mắt cô trở nên lạnh lẽo, lại lấy đá che miệng hang lại, lúc lùi ra còn thấy một con rắn nhỏ màu xanh cuộn trên dây leo.Gặp ánh mắt đỏ như hạt đậu của nó, Quý Bạch Thanh nhớ lại con rắn trong mơ.Còn chưa kịp hành động, con rắn cảm nhận được khí tức nguy hiểm trên người cô, lập tức bỏ chạy.Cô xoa xoa cổ tay, che đi vết trầy rồi xuống núi.Ở trên núi hơi lâu, lúc quay về thì Ôn Miểu đã dậy, đang đem rau thừa lẫn cám cho gà ăn.Thấy Quý Bạch Thanh trở về, Ôn Miểu chu môi: "Ngươi đi đâu vậy?"Quý Bạch Thanh vừa đổ thêm gáo nước vào máng vừa nói: "Ta lên núi một chuyến."Cô mở giỏ ra cho nàng xem: "Chợt nhớ ra chắc giờ nó chín rồi, cái này gọi là dưa bát nguyệt, ngọt lắm."Nói rồi bóc một trái đút cho Ôn Miểu.Ngọt thật, nhưng hạt thì nhiều vô kể.Thấy Ôn Miểu nhăn mặt phun hạt, Quý Bạch Thanh bật cười.Cô xoa đầu Ôn Miểu: "Thứ này hạt nhiều, ngọt ngọt chỉ để ăn vặt cho vui miệng thôi."Ôn Miểu phun hạt cuối cùng ra, hừ một tiếng."Trẻ con mới mê ăn thứ này."Trước đó nàng thấy có thôn dân hái dưa bát nguyệt này về dỗ con nít nhà họ, lũ nhỏ cũng thích chạy khắp núi hái mấy loại trái cây mọc dại để ăn vặt.Quý Bạch Thanh cười tủm tỉm: "Ngươi chính là trẻ con mà."Ôn Miểu trừng cô: "Ngươi mới là trẻ con."Ủa, Quý Bạch Thanh là trẻ con đúng rồi."Ngươi còn nhỏ hơn ta ba tuổi!" Nàng giơ tay chọc vào vai Quý Bạch Thanh.Hai người còn đang đứng dưới hiên nói chuyện, thì Mãn Mãn dắt Tiểu Mễ chạy đến."Quý tỷ tỷ, Ôn tỷ tỷ, hai người đang làm gì vậy?"Tiểu Mễ chạy đến, má đỏ ửng. Dạo gần đây trông con bé thay đổi rõ rệt, ít nhất thì má cũng có thịt, ánh mắt cũng sáng hơn.Không biết Mãn Mãn lúc đầu ghét Tiểu Mễ thế nào mà giờ lại chơi thân với con bé.Nhưng sự thay đổi này, Ôn Miểu tất nhiên là vui mừng chứng kiến.Bị tụi nhỏ bắt gặp lúc đang thân mật làm nũng, Ôn Miểu hơi lúng túng, vội vã nói: "Cho gà ăn."Quý Bạch Thanh ở bên nghe nàng nói vậy thì khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.Mãn Mãn kéo Tiểu Mễ lại: "Tỷ tỷ, chúng ta hái cho các ngươi đồ ăn ngon!"Nhìn xuống giỏ, bên trong là mâm xôi đỏ rực, kiwi xanh và dưa bát nguyệt tím.Xong rồi, không chỉ Quý Bạch Thanh lấy mấy thứ này dỗ nàng, tụi nhỏ cũng mang tới luôn.Quý Bạch Thanh chỉ vào giỏ mình: "Hôm nay ta hái cho Ôn tỷ tỷ rồi, hai đứa giữ lại mà ăn."Hai đứa nhỏ không chịu, nài nỉ một hồi, các nàng vẫn phải nhận lấy, dưa bát nguyệt thì để tụi nhỏ mang về ăn. Nhìn giỏ đồ, Ôn Miểu hơi bất đắc dĩ.Biết nói sao nhỉ, nàng thật sự khá thích hai đứa nhóc này, vừa giúp việc đổi lấy đồ ăn, lại còn nhớ rõ lòng tốt của nàng, có gì hay ho đều muốn chia sẻ với nàng.Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên eo bị ôm.Ôn Miểu giật mình xém chút nhảy dựng, nhận ra là Quý Bạch Thanh đang ôm mình mới thở phào.Nàng quay đầu, hai má ửng hồng tự nhiên, thẹn thùng nói: "Còn đang ở bên ngoài mà."Quý Bạch Thanh không muốn công khai, nàng cũng không để tâm lắm, thỉnh thoảng chỉ có ghen chút thôi.Cho nên ở ngoài nàng cũng chiều theo Quý Bạch Thanh, nàng sợ người khác thấy hai người thân mật sẽ nói ra nói vào.Nàng thì không sao, nhưng Quý Bạch Thanh và nhà họ Quý có thể sẽ để ý.Nghe Ôn Miểu nói vậy, Quý Bạch Thanh vốn đã có chút ấm ức, giờ lại càng thêm tủi thân.Cô rầu rĩ nói: "Ta biết là đang ở bên ngoài.""Ta đâu có ngốc." Cô lầm bầm.Ôn Miểu chọc chọc tay cô: "Ngươi biết là bên ngoài mà còn không buông ra, lỡ bị người ta thấy thì sao."Mới nãy đã bị hai đứa nhỏ thấy rồi.Quý Bạch Thanh lắc đầu: "Thấy thì thấy."Như thể chợt nghĩ đến điều gì, cô bỗng đứng thẳng lên, hạ tay xuống, cùng Ôn Miểu mặt đối mặt."Có phải ngươi không muốn chịu trách nhiệm với ta không?"Ôn Miểu: "?"Nói cái gì vậy nè?Thấy nàng không phản bác, Quý Bạch Thanh lập tức càng thêm tủi thân."Ta biết ngay là ngươi không muốn chịu trách nhiệm, không muốn để người khác biết quan hệ của chúng ta."Tuy cô biết đồng tính ở thời đại này không được chấp nhận, nhưng thỉnh thoảng vẫn sinh ra cảm giác chiếm hữu.Cô chỉ muốn nhanh chóng nói cho cả thiên hạ biết — Ôn Miểu là của cô.