Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta

43.



Nghe xong câu đó, Ôn Miểu ngẩn ra một lúc.

Nàng nhéo nhẹ tay Quý Bạch Thanh một cái: "Khi nào thì ta nói mấy lời như vậy?"

Nàng chẳng qua là thuận theo ý Quý Bạch Thanh mà thôi.

"Trước đó không phải chính ngươi nói là không công khai bên ngoài sao?"

Thấy mỹ nhân có vài phần giận dỗi, khí thế trên người Quý Bạch Thanh lập tức mất sạch.

Cô nhỏ giọng biện hộ: "Nhưng... nhưng chúng ta như vậy chẳng phải sẽ bị bắt sao?"

Câu này vừa dứt, liền nhận ngay ánh mắt xem thường của Ôn Miểu.

Ôn Miểu thật muốn lấy tờ báo sáng nay mua ở trạm thu hồi đập vào mặt cô.

"Ai nói đồng tính luyến ái sẽ bị bắt?"

Trước đây nhiều lắm cũng chỉ bị người ta dị nghị, không bao lâu nữa còn hợp pháp hóa cả việc đăng ký kết hôn, sao có thể bị bắt chứ.

Nghe nàng nói vậy, Quý Bạch Thanh ngạc nhiên há miệng.

"Không bị bắt sao?" Cô ấp úng hỏi.

Ôn Miểu: "......Không."

Nàng kéo nhẹ đuôi tóc Quý Bạch Thanh: "Ngốc, yên tâm đi."

Không hiểu đầu óc người này mỗi ngày đều nghĩ cái gì nữa.

Quý Bạch Thanh xấu hổ che mặt, nghĩ tới chuyện bản thân vì điều này mà rối rắm bao lâu, lại cảm thấy hơi mất mặt. Thì ra những lo lắng ấy hoàn toàn dư thừa, thế giới trong quyển sách này lại thoáng đến vậy.

Ôn Miểu liếc nhìn cô một cái: "Được rồi, vậy giờ ngươi không thể vu oan ta nữa chứ."

Quý Bạch Thanh buông tay xuống, để lộ đôi mắt sáng ngời, đuôi mắt cụp xuống vô tội, cong môi cười lấy lòng.

"Vợ ơi, ta sai rồi." Cô lập tức quỳ gối nhận lỗi.

Vốn dĩ chẳng có giận gì cô, Ôn Miểu xách giỏ trái cây dưới đất lên, định mang đi rửa.

Chỉ nghe thấy Quý Bạch Thanh mang theo vài phần hưng phấn lên tiếng: "Vợ, hay là chúng ta công khai luôn đi?"

Ôn Miểu mắt cũng không chớp: "Tùy ngươi."

Dù sao thì thế nào cũng chẳng ảnh hưởng đến nàng.

Nghe Ôn Miểu đồng ý quá dứt khoát, Quý Bạch Thanh lại bắt đầu lưỡng lự, lập tức chột dạ.

"Để ta suy nghĩ xem nên nói với cha mẹ thế nào đã."

Vừa nói xong, cô liền nhận ra bản thân bây giờ giống như một kẻ cặn bã, vội vàng giải thích: "Vợ, không phải ta không có gánh vác, ta chỉ muốn nghĩ kỹ trước khi nói với cha mẹ, để không làm ngươi tủi thân."

Ban đầu Ôn Miểu đúng là có hơi thất vọng chút chút, nhưng những lời Quý Bạch Thanh nói cũng có lý. Hơn nữa hiện giờ Quý Bạch Thanh còn sợ nàng buồn nên đặc biệt giải thích rõ ràng.

Sớm muộn gì cũng sẽ công khai, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.

Nàng mỉm cười: "Biết rồi, ta có hiểu lầm gì đâu."

Quý Bạch Thanh hôn chụt một cái lên má nàng: "Cảm ơn Trăn Trăn."

Ôn Miểu bỏ qua cô, xoay người đi rửa trái cây.

Quý Bạch Thanh lại đi múc đầy nước vào chum, sau đó trở về phòng tiếp tục mày mò chiếc đồng hồ bị hư.

Linh kiện sau khi tháo ra có cái chỉ nhỏ bằng hạt gạo, việc lau chùi và tra dầu rất tốn công.

Cả buổi chiều đều dành cho việc sửa đồng hồ, cuối cùng lắp hết linh kiện lại thì kim đồng hồ bắt đầu chạy, thật sự sửa được rồi.

Ôn Miểu ngồi bên cạnh đọc sách, nghe tiếng động cũng nghiêng đầu sang nhìn.

Thấy quả thật đã sửa xong, nàng khen: "Giỏi thật đó."

Bị khen đến đỏ mặt, nhưng mắt Quý Bạch Thanh thì lấp lánh.

Cô nói: "Để thử thêm một ngày xem có chạy chuẩn không. Nếu thật sự dùng được, ta sẽ tìm đồng chí Thượng xem có cách nào bán ra không."

Trước đây còn gọi là Thượng Mẫn, coi người ta như tình địch, Ôn Miểu liếc cô một cái, chậm rãi hỏi: "Không ghen nữa à?"

Cũng không biết người mấy lần trước vừa gặp Thượng Mẫn liền ghen là ai nữa.

Quý Bạch Thanh nghe vậy hừ nhẹ: "Ghen thì ghen, nhưng chúng ta hợp tác chứ đâu phải ngươi tự hợp tác riêng với nàng."

Cô không cam lòng thừa nhận: "Tuy nàng có cảm tình với ngươi, nhưng đúng là người cũng khá tốt."

Đúng là hay ghen vô lý.

Ôn Miểu lại phải giải thích lần nữa: "Đã nói là nàng không thích ta mà, sao ngươi nhỏ mọn vậy."

Ai mà có mỹ nhân như Ôn Miểu làm vợ lại có thể rộng lượng cơ chứ? Trừ phi không đủ thích.

Nhưng cô thì rất thích vợ mình, Quý Bạch Thanh tức tối nghĩ.

Tuy vậy lại không dám tranh luận với Ôn Miểu, yếu ớt lên tiếng: "Nhưng nhất định là có cảm tình!"

Ôn Miểu không thèm cãi, lấy tay bịt miệng cô.

"Được rồi, ngươi đừng nói nữa, im miệng."

Quý Bạch Thanh "ư ư" hai tiếng, uất ức chẳng để đâu cho hết.

Một lát sau, Ôn Miểu mới bỏ tay ra, hỏi cô: "Ngươi thật sự tin tưởng Thượng Mẫn?"

Nói đến chính sự, Quý Bạch Thanh liền nghiêm túc, gật đầu: "Ừ, con người nàng khá tốt, hơn nữa chúng ta cũng nắm được thóp của nàng."

Lén giao dịch riêng ảnh hưởng đến cả đôi bên, nếu bị phát hiện hay tố cáo thì cả hai đều bị xử phạt. Quý Bạch Thanh tin Thượng Mẫn không ngốc đến mức vì vậy mà hủy cả tương lai của mình. Qua tiếp xúc, cũng có thể thấy đối phương không phải người như thế.

Biết trong lòng Quý Bạch Thanh có chừng mực, Ôn Miểu cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu: "Ta biết nàng làm ở đâu, có thời gian sẽ dẫn ngươi đến gặp."

Câu đó vừa ra, Quý Bạch Thanh lập tức bùng nổ.

"Sao ngươi biết nàng làm ở đâu?!"

"Nàng nói cho ta biết mà." Ôn Miểu vô tội đáp.

Quý Bạch Thanh nghiến răng, quả nhiên Thượng Mẫn có ý với Ôn Miểu!

Thế nhưng cơn ghen vừa qua đi, cô lại có chút đắc ý.

Dù gì thì Ôn Miểu cũng là vợ của cô rồi.

Cho dù người khác mơ tưởng cũng chẳng có cơ hội.

Nghĩ đến đây, tâm trạng cô hiển nhiên tốt hẳn lên.

Thấy sắc mặt Quý Bạch Thanh thay đổi thất thường, Ôn Miểu không hiểu nổi tâm tư của người yêu, đành cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Ngày hôm sau kiểm tra lại, đồng hồ đã sửa hiển thị đúng giờ với đồng hồ bình thường.

Quý Bạch Thanh cười tủm tỉm, tâm trạng rất tốt.

Chiếc đồng hồ này là loại đồng hồ nữ nhỏ nhắn, dây da đen, mặt đồng hồ cũng không bị trầy, nhìn qua rất có khí chất.

Quả thật là món đồ thích hợp để "ra vẻ".

Nếu giá cả hợp lý, chắc chắn sẽ có người chịu mua.

Nhưng cô vẫn còn hơi lo lắng việc sai giờ, nên tính để thêm vài hôm nữa.

Sau khi gọi Ôn Miểu dậy, hai người ăn cháo bí đỏ rồi chuẩn bị lên trấn mổ heo.

Sau khi Chu Cương nghỉ, đổi sang một người đàn ông khác.

Người này thấp bé chắc nịch, khoảng hơn bốn mươi tuổi, rất hoạt bát, tiếp xúc rồi khiến Quý Bạch Thanh có cảm giác là người thành thật. Ngoài việc hơi nhiều lời thì cũng không có điểm nào xấu. Chỉ là... Chu Cương trước kia cũng ra vẻ là người thành thật.

Lần mổ heo hôm nay, Quý Bạch Thanh cố tình để dành lại nửa cân thịt ba rọi, phần mỡ nhiều, dùng để tặng người khác rất hợp.

Sau đó cô và Ôn Miểu cùng đến trạm thu hồi, người phụ nữ mặt tròn hôm qua thấy hai người thì hơi kinh ngạc.

"Hôm nay vẫn muốn lấy thêm đồ à?"

Quý Bạch Thanh cười ngọt: "Không phải tỷ tỷ, hôm nay cố ý tới tìm ngươi."

Quản lý thấy nữ đồng chí trẻ hơn mình cả chục tuổi gọi mình là "tỷ tỷ", lập tức che miệng cười không ngậm được.

Quản lý hỏi: "Tìm ta có việc gì vậy?"

Quý Bạch Thanh có phần ngại ngùng nhìn quanh một lượt, như thể sợ có người khác đột ngột bước vào.

Thấy vậy, người phụ nữ mặt tròn liền cho hai người vào trong.

Kéo xuống rèm cửa, chị ta hỏi: "Có chuyện gì? Nói đi."

Quý Bạch Thanh không nói thẳng lý do, trước tiên đưa miếng thịt heo trên tay cho đối phương.

"Tỷ, ta làm đồ tể ở trấn, cảm thấy đôi ta đặc biệt có duyên, biết đâu kiếp trước ngươi là tỷ tỷ ruột của ta ấy chứ, đây là chút tấm lòng của muội muội, mong tỷ nhận cho."

Ôn Miểu đứng bên nghe vậy mà khóe miệng co giật.

Quản lý cầm thịt heo trong tay, nụ cười trên môi không dứt nổi.

"Thôi nào, cái miệng ngọt như mật, có chuyện gì thì nói thẳng với tỷ."

Quý Bạch Thanh ho nhẹ một tiếng: "Tỷ, chuyện là thế này, sau này nếu trạm thu hồi có thu được các món đồ kim loại còn nguyên vẹn thì có thể để dành cho ta được không? Ta sẽ trả tiền đàng hoàng. Nếu ngươi cần mua thịt thì cứ tìm ta là được, ta nhất định sẽ giữ phần cho ngươi!"

Người phụ nữ có phần khó xử, "Cái này thì..." không hợp quy định.

Còn chưa nói hết câu, trong tay đã bị nhét một tờ tiền mệnh giá lớn.

"Tỷ tỷ, chúng ta đều là cán bộ biên chế nhà nước, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không hé nửa lời ra bên ngoài, không phải lo ai biết chuyện này đâu."

Cầm tờ tiền trong tay, người phụ nữ lập tức đổi ý.

Chị ta quay đầu nhìn Ôn Miểu một cái: "Vậy còn nữ đồng chí này?"

Quý Bạch Thanh cười tít mắt giải thích: "Tỷ, đây là người yêu của ta."

Nghe cô nói vậy, quản lý lập tức há hốc miệng.

"Hai ngươi là bé liên?"

Dù sao cũng không phải ở trong thôn, đồng tính cũng không đến mức bị bắt vào đồn, Quý Bạch Thanh nắm tay Ôn Miểu, rất thẳng thắn mà thừa nhận.

Quản lý lại nhìn hai người một lần nữa, nhất thời cũng thấy họ thật sự rất xứng đôi.

Dù trong lòng vẫn hơi chấn động, nhưng cũng dần bình tĩnh lại: "Được rồi, sau này ta giữ lại cho ngươi, mỗi tuần ngươi đến một lần là được."

Nghe thấy chuyện xong xuôi, Quý Bạch Thanh vui vẻ ra mặt.

"Tỷ, ta tên là Quý Bạch Thanh, gọi ta Tiểu Quý là được, người yêu ta là Ôn Miểu."

Lúc này ánh mắt của quản lý nhìn họ đã bình thường trở lại, bình tĩnh nói: "Ta tên là Triệu Uyển, kêu ta là Uyển tỷ đi."

"Vậy Uyển tỷ, tuần sau giờ này ta lại đến tìm ngươi." Mọi việc tiến triển thuận lợi, sau khi bàn bạc với Triệu Uyển xong, hai người cũng chuẩn bị cáo từ.

Chiều hôm đó quay về, Quý Bạch Thanh cứ mãi nghĩ đến chuyện nên nói sao với Thượng Mẫn.

Cô dự định chia cho Thượng Mẫn một phần lợi nhuận, nhưng lại lo rằng Thượng Mẫn sẽ xem thường số tiền đó. Dù gì cũng từng tới nhà nàng, nhìn không giống người thiếu tiền.

Nếu Thượng Mẫn đồng ý giúp, vậy thì cô có thể tiết kiệm không ít công sức. Nếu nàng không muốn giúp, cô lại phải tốn thêm công sức tìm đầu ra khác.

Nhưng có Thượng Mẫn với thân phận là xưởng trưởng, việc giao dịch cùng người khác mới là an toàn nhất. Tầng lớp mà Thượng Mẫn đang ở vốn chính là nhóm tiêu dùng đồng hồ và các đồ kim loại.

Sau khi nói ra những lo lắng trong lòng, Ôn Miểu xoa đầu cô, an ủi: "Thượng Mẫn chắc sẽ đồng ý thôi, nếu không đồng ý thì chúng ta lại nghĩ cách khác."

Đôi mắt nàng sáng ngời: "Ta biết A Thanh là giỏi nhất, nhất định sẽ nghĩ ra cách."

Một câu tâng bốc khiến Quý Bạch Thanh lâng lâng như lên mây, lập tức tràn đầy tự tin.

"Được! Vậy ngày mai chúng ta đi hỏi thử!"

Sáng hôm sau, cô dậy từ sớm, lên núi hái ít quả dại, rồi cùng Ôn Miểu hái thêm ít hoa kim ngân tươi và lá bạc hà, còn đào được mấy củ hoàng tinh. Sau khi xử lý sạch sẽ, cô dự định đem theo đi gặp Thượng Mẫn.

Nhà Thượng Mẫn có người bệnh, mấy loại dược liệu bổ dưỡng này chắc chắn dùng được.

Trước lúc đi lên trấn, Ôn Miểu chợt nhắc: "Không phải còn có mật ong sao? Có cần mang theo một ít không?"

Quý Bạch Thanh lắc đầu: "Không được, ngươi thích uống, để dành cho ngươi."

Nghe cô nói vậy, Ôn Miểu không đáp, chỉ cảm thấy trong lòng ngọt lịm.

Hai người không đến nhà Thượng Mẫn, mà ra trước cổng xưởng đồ hộp đợi nàng tan ca.

Cũng gần tới giờ rồi, thêm nửa tiếng nữa là xong.

Đây là xưởng đồ hộp duy nhất trong trấn, sản xuất mứt đào vàng. Chỉ đứng dưới tán cây trước cổng cũng đã ngửi thấy mùi thơm ngọt, hương đào vàng nồng nàn bay khắp nơi.

Quý Bạch Thanh nuốt nước miếng, thầm nghĩ mình còn chưa từng được ăn mứt đào vàng ở đây.

Cô liếc nhìn Ôn Miểu, dịu dàng hỏi: "Ngươi có muốn ăn đào hộp không?"

Ôn Miểu nhận ra tia mong ngóng trong mắt cô, liền thuận theo gật đầu.

"Muốn ăn."

Nghe người trong lòng nói muốn ăn, Quý Bạch Thanh lập tức vui vẻ ra mặt.

Người yêu cũng muốn ăn, vậy thì mua thôi!

Tuy nhiên không phải bây giờ, hai người vẫn còn đang đợi Thượng Mẫn.

Đợi một lúc, đến giờ tan ca, công nhân trong xưởng đồ hộp lần lượt đi ra.

Thấy Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu, hai người lạ đứng trước cổng, không ít người liếc mắt nhìn họ mấy lần đầy tò mò.

Cho đến khi dòng người thưa bớt, Quý Bạch Thanh mới nhìn thấy Thượng Mẫn.

Đợi đối phương tới gần cổng, cô cười tươi rói vẫy tay: "Thượng xưởng trưởng."

Thượng Mẫn nhận ra là Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu thì hơi bất ngờ, bước nhanh lại gần, nghi hoặc hỏi: "Hai ngươi sao lại đến đây?"

Quý Bạch Thanh giơ cái giỏ trong tay lên: "Trước đây vẫn chưa có dịp thăm bà ngươi, đây là ít trái cây chúng ta hái trong thôn, cho bà ăn lấy ngọt miệng. Còn có vài vị thuốc bổ nữa, ngươi xem có dùng được không."

Thượng Mẫn nhận lấy giỏ tre, thấy bên trong đầy ắp đồ thì vừa cảm kích lại vừa sinh nghi.

Hai người này đến tìm nàng rốt cuộc là vì chuyện gì? Nàng không tin chỉ đơn thuần là tặng quà.

Dù gì... thái độ của Quý Bạch Thanh hôm nay tốt một cách khác thường, so với trước kia đúng là một trời một vực.

"Cảm ơn hai ngươi nhiều lắm, đồng chí Quý, nhưng mà ngươi đường xa tới đây là có việc gì muốn tìm ta phải không?"

Nói chuyện với người thông minh thật thoải mái, Quý Bạch Thanh càng cười rạng rỡ, mỉm cười nói: "Không có gì to tát toàn là mấy thứ không đáng tiền trên núi thôi, chỉ tốn chút thời gian."

"Cũng có chút chuyện muốn nhờ, không bằng bọn ta mời ngươi ăn bữa cơm?" Cô ngỏ lời mời.

Thượng Mẫn do dự một thoáng, khẽ gật đầu: "Hay là ta mời hai ngươi đi, vừa hay hôm nay tiệm cơm quốc doanh..."

Còn chưa dứt lời đã bị Ôn Miểu cắt ngang.

Nàng chỉ tay vào cái túi nhỏ Quý Bạch Thanh đang cầm: "Không cần đâu, đồng chí Thượng, A Thanh vừa mua đồ ăn từ tiệm cơm quốc doanh, hôm nay có vịt quay với thịt kho tàu."

Quý Bạch Thanh nở nụ cười vô hại: "Đúng đó, Thượng xưởng trưởng, không cần phiền phức vậy đâu."

Thượng Mẫn: "..."

Bị đôi vợ vợ này chặn trước chặn sau như vậy, lần đầu tiên nàng cảm nhận được cái gì gọi là bị người ta dắt mũi.

Cuối cùng đành bất lực nói: "Vậy vào văn phòng ta ăn đi."

Quý Bạch Thanh dắt tay Ôn Miểu, vui vẻ đồng ý.

Đi theo sau Thượng Mẫn vào trong xưởng đồ hộp, Quý Bạch Thanh tò mò nhìn quanh, quy mô và trang thiết bị của nhà xưởng bây giờ dĩ nhiên không thể so với hậu thế, nhưng nhìn chung cũng coi như có dáng dấp, trật tự đâu ra đấy.

Thấy cô có hứng thú, Thượng Mẫn dứt khoát giới thiệu cho họ từng công đoạn và công dụng của máy móc. Đi hết gần nửa nhà xưởng, Quý Bạch Thanh xoa bụng, cảm thấy đói bụng.

Thấy đôi môi người đẹp bên cạnh đã tái nhợt, cô lên tiếng ngắt lời: "Thượng xưởng trưởng, lần sau có dịp bọn ta sẽ tới tham quan tiếp, bây giờ hơi đói rồi, hay là đi ăn trước đi?"

Thượng Mẫn cũng bận rộn cả buổi sáng, vốn đang nhịn đói để giới thiệu cho họ, nghe vậy thì thở phào.

Nàng đưa hai người vào văn phòng.

Diện tích văn phòng không lớn, ngoài bàn làm việc còn có thêm một chiếc bàn khác, bên trên bày bừa đồ đạc, bên cửa sổ còn đặt một chiếc giường gấp – có vẻ Thượng Mẫn vẫn thường nghỉ trưa ở đây.

Quý Bạch Thanh bày đồ ăn trên bàn, thấy không đủ chén, Thượng Mẫn dùng chén của mình.

Ngoài vịt quay vàng nâu thơm lừng, thịt kho tàu đỏ au hấp dẫn, Quý Bạch Thanh còn mua thêm trứng xào cà chua và cải xanh mà Ôn Miểu thích ăn.

Thượng Mẫn ngồi đối diện, nhìn Quý Bạch Thanh bới cơm gắp thức ăn cho Ôn Miểu, hết bưng cơm lại rót nước như chăm con nít, khóe môi nàng co rút.

Cũng khó trách Ôn Miểu si mê người này như vậy, Quý Bạch Thanh thật sự quá dịu dàng và tỉ mỉ.

Thấy Ôn Miểu gắp thức ăn cho Quý Bạch Thanh, Thượng Mẫn đột nhiên cảm thấy miếng thịt trong miệng cũng không còn ngon nữa.

Như chợt nhớ ra đối diện còn có người, Quý Bạch Thanh ngẩng đầu, đuôi mày cong cong, ánh mắt trông hiền lành vô hại.

Bây giờ cô đã lót dạ được chút ít, người trong lòng cũng ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, tất nhiên là có tinh thần để nói chuyện làm ăn.

"Thượng xưởng trưởng, ta muốn bàn với ngươi một vụ làm ăn."

Nghe cô nói vậy, tay đang cầm đũa của Thượng Mẫn khựng lại, hơi ngước mắt nhìn Quý Bạch Thanh, có phần nghi ngờ mình nghe lầm.

"Làm ăn?"

Trước khi Quý Bạch Thanh nói thêm, nàng đứng dậy khóa trái cửa văn phòng rồi mới quay lại chỗ ngồi.

Quý Bạch Thanh cụp mắt xuống, trong lòng càng thêm vững tin.

Bàn tay vốn đang siết chặt dưới bàn vì căng thẳng, giờ lại được Ôn Miểu nhẹ nhàng phủ lên, ngón tay trắng trẻo xoa xoa bàn tay cô, ra hiệu trấn tĩnh lại.

Cúi đầu nhìn một giây, Quý Bạch Thanh quả thật không còn quá hồi hộp nữa.

Cô ngẩng đầu mỉm cười: "Thượng Mẫn, ta có đường lấy được đồng hồ cũ second-hand, bên ngươi có thể tìm được người mua không? Nếu ngươi có biện pháp, chúng ta có thể hợp tác, mỗi đơn giao dịch chia lời ba bảy."

Đồng hồ là mặt hàng khan hiếm, bình thường phải dùng tem phiếu, giá cũng không thấp, mà vẫn cung không đủ cầu.

Nếu có hàng cũ rao bán, chắc chắn sẽ có người mua.

Biết đâu còn tranh nhau mua.

Một chiếc cũng cỡ mấy chục đồng, chia ra thì Thượng Mẫn cũng được kha khá.

Chỉ suy nghĩ chốc lát, Thượng Mẫn gật đầu.

"Ta tin vào con mắt nhìn người của đồng chí Ôn Miểu, cũng sẵn lòng làm ăn với ngươi."

Nghe câu này, hòn đá trong lòng Quý Bạch Thanh cuối cùng cũng rơi xuống.

"Nhưng... đồng chí Quý, ngươi tin chắc ta sẽ đồng ý sao?"

Quý Bạch Thanh chớp mắt với nàng: "Ta cũng tin vào con mắt nhìn người của Miểu Miểu, dù ngươi không đồng ý thì cũng sẽ không đi nói lung tung, còn nếu đồng ý..."

Nụ cười cô càng rạng rỡ, ánh mắt lộ ra vài phần tinh quái.

"Thì chẳng phải ta lời to rồi sao."

Cô lấy chiếc đồng hồ giấu kỹ trong túi ra: "Đây là cái hôm nay, ngươi bàn giá với người mua là được, xem thử bán được bao nhiêu, sau này định giá theo độ mới."

Thượng Mẫn là lãnh đạo nhỏ, người nàng tiếp xúc cũng có không ít người muốn mua đồng hồ mà không có tem phiếu, e là sẽ bán ra rất nhanh.

Trong lúc Thượng Mẫn đang cân nhắc trong số bạn bè có ai cần, bên này Quý Bạch Thanh đã vui sướng vì đạt được thỏa thuận, bắt đầu chăm chú nhìn vợ ăn cơm.

Thấy Ôn Miểu chỉ mới ăn nửa hộp cơm đã dừng đũa, Quý Bạch Thanh lại gắp một miếng thịt và miếng vịt quay cho nàng: "Ăn thêm chút nữa đi."

Ôn Miểu liếc cô một cái, cuối cùng dưới ánh nhìn chăm chú của Quý Bạch Thanh, vẫn ăn tiếp.

Đến khi Quý Bạch Thanh lại muốn đút tiếp, nàng nắm lấy cổ tay đối phương, nhịn xuống không phát cáu.

"Được rồi, ta thật sự no rồi."

Nghe ra ý tứ trong lời nàng, Quý Bạch Thanh đành tiếc nuối thu tay lại, cắm đầu tiếp tục ăn cơm của mình.

Bị hai người họ gạt ra ngoài cuộc, Thượng Mẫn: ......

Cảm giác bản thân thừa thãi thật rõ ràng.

Bây giờ hối hận còn kịp không?

Sau bữa cơm, Thượng Mẫn tiễn hai người rời đi, thầm nghĩ, chắc hối hận cũng muộn rồi.

Nhưng nhìn đồ vật trong giỏ, khóe môi nàng vẫn cong lên.

Tranh thủ lúc chưa tới giờ vào ca chiều, nàng xách đồ ghé qua bệnh viện một chuyến.

Sau mấy ngày uống thuốc có nhân sâm, sắc mặt bà nội Thượng Mẫn đã khá hơn nhiều, nhưng sức đề kháng vẫn kém, cần nghỉ ngơi thêm mới được xuất viện.

Thấy Thượng Mẫn đến vào giờ này, bà cụ hơi ngạc nhiên: "Sao ngươi lại tới giờ này?"

Thượng Mẫn cười: "Bà nội xem ta mang gì đến này?"

Bà nội nhìn thấy mấy loại trái cây trong giỏ, vui mừng: "Dưa bát nguyệt, dâu rừng với quả táo gai!"

"Tiểu Mẫn, ta có thể ăn một chút không?"

Khoảng thời gian này, dạ dày bà không tốt, một ngày ba bữa chỉ ăn qua loa vài miếng, người cũng gầy hẳn đi. Mua đồ ăn gì về cũng không muốn ăn, nay hiếm khi bà nội muốn ăn thì Thượng Mẫn sao nỡ từ chối.

Sau khi rửa sạch trái cây, bà nội chọn vài quả dâu rừng ăn thử, vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong miệng, khiến bà hơi nheo mắt lại, nhớ về những ngày thơ ấu chạy nhảy trên núi, trong thôn cùng với nhóm bạn.

Chỉ là sau khi lấy ông Thượng thì ít về quê hơn.

Mấy quả chua ngọt vừa vào miệng, khẩu vị của bà lập tức được kích thích.

"Tiểu Mẫn, ta đói bụng."

Thượng Mẫn mừng rỡ đáp lời, về nhà lấy cơm mang lại cho bà, đợi bà ăn xong rồi ngủ mới quay lại xưởng làm việc.

Vì phải tìm người mua đồng hồ, đến giờ tan làm, Thượng Mẫn liền tìm tới bạn học cũ của mình.

Bạn nàng - Hứa Vân, làm việc ở tòa soạn báo, luôn muốn có đồng hồ nhưng không gom đủ tem công nghiệp, điều kiện gia đình cũng không phải đặc biệt tốt, không có khả năng đổi tem bằng tiền.

Lúc nhận được đồng hồ, người đầu tiên Thượng Mẫn nghĩ tới chính là cô ấy.

Đợi Hứa Vân ra khỏi tòa soạn, Thượng Mẫn vẫy tay gọi: "Tiểu Vân."

Tên nghe thì mềm mại nhưng Hứa Vân lại là người có tính cách sôi nổi, tóc cắt ngắn gọn gàng ngang tai, lông mày thanh tú, khí chất sáng sủa.

"Sao ngươi lại đến đây?" Hứa Vân khá bất ngờ.

Thượng Mẫn mỉm cười, hạ giọng chỉ đủ hai người nghe thấy: "Đồng hồ cũ, ngươi có cần không?"

Nghe vậy, mắt Hứa Vân sáng lên, kéo Thượng Mẫn lên xe đạp của mình, cô ngồi sau lưng có chút phấn khích: "Mau, về nhà ta nói kỹ hơn đi."

Tới nhà Hứa Vân, vào phòng rồi, Thượng Mẫn mới lấy đồng hồ ra cho cô xem.

"Chính là cái này, giờ chạy chuẩn, không cần tem, lại để giá thấp cho ngươi, muốn không?"

Hứa Vân cầm đồng hồ nhìn qua nhìn lại, ánh mắt yêu thích là thật. Đeo thử lên cổ tay, chiếc đồng hồ thanh mảnh cũng rất hợp với cổ tay thon nhỏ của cô.

Tuy đối diện là bạn học cũ, nhưng để chắc ăn, Hứa Vân hắng giọng: "Cái này bao nhiêu vậy?"

Thượng Mẫn không vui đập vai cô một cái: "Ngươi với ta là gì chứ, bạn học cũ sẽ lừa ngươi sao."

"Cho tám mươi là được rồi."

Nghe vậy, Hứa Vân cau mày, có hơi xót ví. Nhưng đồng hồ này còn rất mới, lại không cần tem. Mua mới thì phải tốn hơn trăm đồng, lại cần tem.

Nghĩ vậy, cô thử mặc cả: "Tiểu Mẫn, bảy mươi lăm được không?"

Thượng Mẫn gật đầu ngay, bớt năm đồng từ phần chia của mình cũng được.

Giữa họ là bạn thân, không cần tính toán quá nhiều.

Sau khi Hứa Vân trả tiền, hai người tán gẫu thêm, cô hỏi: "Tiểu Mẫn, lâu như vậy, ngươi vẫn thích nữ nhân à? Có người nào vừa ý chưa?"

Nghĩ tới cặp đôi hôm nay thân mật trước mặt mình, Thượng Mẫn gật đầu.

"Chưa đâu, chuyện này phải tùy duyên."

Ví như, Ôn Miểu chẳng phải là bị Quý Bạch Thanh nhanh chân gặp trước rồi đó sao.

Duyên phận của nàng... chắc vẫn chưa tới.

Chương trước Chương tiếp
Loading...