Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta

41.



Tuy rằng trong mắt Quý Bạch Thanh, Thượng Mẫn có chút mưu đồ với Ôn Miểu, nhưng nàng cũng chưa từng làm gì tổn thương đến Ôn Miểu.

Dựa trên cơ sở đó, Quý Bạch Thanh vẫn rất sẵn lòng bán củ nhân sâm trong tay cho nàng.

Thượng Mẫn lấy được dược liệu, cô thì lấy được tiền, mỗi bên đều có được thứ mình cần.

Nghe cô nói vậy, mắt Thượng Mẫn lập tức sáng lên.

"Ngươi có?!"

Ý thức được mình nói lớn tiếng quá, nàng liền thu lại vẻ kích động, nhưng ánh mắt nhìn Quý Bạch Thanh vẫn nóng rực như cũ.

Quý Bạch Thanh gật gật đầu, tay nắm tay Ôn Miểu chặt thêm một chút.

"Hay là chúng ta đến nơi nào thuận tiện một chút rồi nói tiếp?"

Lén giao dịch đều bị coi là đầu cơ trục lợi, Quý Bạch Thanh cũng không muốn tuổi còn trẻ đã phải vào trại cải tạo.

Thượng Mẫn đương nhiên nghe hiểu được ẩn ý trong lời cô, nói với hai người: "Chờ ta một chút."

Nàng vào phòng bệnh vài phút rồi nhanh chóng trở ra, trên mặt đã có thêm vài phần thần sắc so với khi nãy.

"Đồng chí Quý, đồng chí Ôn, hai người tiện đến nhà ta nói chuyện kỹ hơn không?"

Quý Bạch Thanh nói: "Miểu Miểu còn phải mua ít dược liệu, ngươi đợi bọn ta một chút."

Hai người không trì hoãn, sau khi mua đủ những loại thuốc có thể tìm được thì đi theo Thượng Mẫn đến nhà nàng.

Vừa tới trước cửa nhà Thượng Mẫn, chỉ có thể nói nàng không hổ là xưởng trưởng xưởng đồ hộp, của cải đủ vững vàng.

Trước mắt là một ngôi biệt thự hai tầng riêng biệt, bên ngoài dán gạch men có hoa văn, vừa bước vào là sàn gỗ, nội thất nâu, rèm cửa trắng, cách bày trí trong nhà chỗ nào cũng tinh tế.

Thượng Mẫn mời hai người ngồi xuống ghế sofa, rót cho mỗi người một cốc nước, rồi ngồi xuống đối diện, nhìn Quý Bạch Thanh.

"Đồng chí Quý, bây giờ có thể nói rồi chứ?"

Quý Bạch Thanh gật đầu, nghiêm túc nói: "Là củ nhân sâm ta đào được sau núi nhà mình, rễ nguyên vẹn, nhìn vào chắc khoảng năm mươi năm tuổi."

Ôn Miểu tiếp lời: "Ta có chút nghiên cứu về dược liệu, nhìn qua cũng xác định được khoảng chừng ấy năm tuổi, đồng chí Thượng, bọn ta không lừa ngươi đâu."

Nghe vậy, Thượng Mẫn hơi kích động, lập tức nói:
"Ta tin các ngươi, bây giờ có thể lấy không?"

Nghĩ đến đối phương cũng vì lo lắng cho người nhà nên mới vội vã như vậy, Quý Bạch Thanh khá hiểu được.

Cô mở lời: "Bọn ta cũng chưa mang theo, hay là thương lượng giá trước, lát nữa ngươi cùng bọn ta về lấy?"

"Nếu không vội thì chờ bọn ta ngày mai mang lên thị trấn cũng được."

Thượng Mẫn trầm ngâm một lúc rồi ra giá: "Năm trăm được không? Nếu thấy không đủ có thể thêm."

Nghe thấy con số này, Quý Bạch Thanh lập tức không nhịn nổi nữa.

Cô há miệng, quay đầu nhìn Ôn Miểu lắp bắp hỏi:

"Cái, cái nhân sâm này có thể bán được mắc như vậy sao?!"

Ôn Miểu bị dáng vẻ kinh ngạc của cô chọc cười, nắm ngón tay cô khẽ cười: "Đúng vậy, giá này là hợp lý."

Trong đầu Quý Bạch Thanh lập tức tính toán, nhân sâm năm mươi tuổi có thể bán năm trăm đồng, vậy mà trong nguyên tác, nữ chính đào được củ nhân sâm trăm năm lại chỉ bán được hai trăm đồng.

Bởi vậy có thể thấy, nữ chính bị lừa rồi, mà còn bị lừa không ít.

Quý Bạch Thanh đè nén sự kích động trong lòng, lại quay đầu nhìn Thượng Mẫn, khóe miệng cười đến hơi méo mó.

Thượng Mẫn bị cô nhìn mà thấy rờn rợn, cứ tưởng cô không hài lòng với giá cả, do dự hỏi: "Không đủ sao? Vậy ta tăng thêm chút nữa?"

"Không!" Quý Bạch Thanh vội cắt lời.

"Đã đủ rồi, lát nữa về nhà là có thể đưa cho ngươi, tiền trao cháo múc."

Nghe cô nói vậy, Thượng Mẫn mới yên lòng.

"Ta theo các ngươi về lấy là được."

Nhìn năm trăm đồng sắp vào tay, tình địch mà ban đầu nhìn đâu cũng ngứa mắt, giờ đây trong mắt Quý Bạch Thanh lại trở nên vô cùng dễ thương.

Cô nhiệt tình bắt tay với Thượng Mẫn, "Hợp tác vui vẻ, hợp tác vui vẻ."

Bộ dáng nhiệt tình này hoàn toàn khác với vẻ cảnh giác mọi khi nhìn đến nàng, Thượng Mẫn cũng thấy có chút buồn cười.

Ôn Miểu kéo Quý Bạch Thanh về phía mình, ánh mắt lướt qua bàn tay vừa bắt với Thượng Mẫn, bá đạo nắm tay cô lại.

"Được rồi, không còn sớm nữa, mau về thôi."

"Thượng xưởng trưởng, hay chiều bọn ta đem đồ sang cho ngươi?"

Đường về thôn quanh co khúc khuỷu, Ôn Miểu sợ Thượng Mẫn sẽ không tìm được đường về nhà.

Khóe môi Thượng Mẫn cong lên: "Không sao, tuy ta không còn trẻ nhưng trí nhớ vẫn tốt lắm."

Đối phương đã nói vậy, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu cũng không có ý kiến gì.

Trước khi ra khỏi cửa, Thượng Mẫn vào phòng lấy một xấp tiền bỏ vào túi, đạp xe theo sau hai người trở về.

Đi vào thôn Vân Thủy cùng Quý Bạch Thanh, không ít người thấy gương mặt mới đều tò mò, người thoải mái thì hỏi thẳng.

"Bạch Thanh, ngươi đưa ai về vậy?"

Là một người làm ăn chuyên nghiệp, Quý Bạch Thanh rất nghiêm túc trả lời, kín kẽ không sơ hở: "Là bạn quen trên thị trấn, giúp ta chuyện lớn, mời nàng về ăn bữa cơm trưa."

Về đến nhà, cô chưa kịp giải thích với Hà Hương Nguyệt đã kéo Thượng Mẫn đi xem nhân sâm.

Thấy củ nhân sâm còn nguyên vẹn, dù Thượng Mẫn không rành thuốc, cũng nhìn ra được giá trị của nó, lập tức rút ra năm chục tờ đại đoàn kết (tờ 10 đồng) đưa cho Quý Bạch Thanh.

Nàng cảm kích nói: "Đồng chí Quý, thật sự cảm ơn ngươi."

Quý Bạch Thanh nắm trong tay xấp tiền dày, lời nói cũng thêm phần tha thiết: "Không có gì, là ta phải cảm ơn ngươi mới đúng."

Năm trăm đồng! Là năm trăm đồng đó!

Tiền xây nhà mới với vợ lại có hy vọng rồi.

Hiện tại cô không còn chút ác cảm nào với Thượng Mẫn, trái lại còn cực kỳ nhiệt tình mời người ở lại ăn cơm.

Ôn Miểu cũng khuyên thêm: "Cũng gần trưa rồi, ăn xong hẵng về."

Hai người nhiệt tình mời, Thượng Mẫn không từ chối được đành phải ở lại.

Quý Bạch Thanh chạy vào nhà bếp nhắc Hà Hương Nguyệt: "Nương, hôm nay ta dẫn bạn về, làm thêm cơm nhiều chút."

Lúc này Hà Hương Nguyệt mới biết trong nhà có khách.

Bà vỗ lưng Quý Bạch Thanh một cái: "Ngươi con nha đầu chết tiệt, sao không nói sớm cho ta biết, ta có chuẩn bị gì đâu."

Quý Bạch Thanh ra chuồng gà nhìn một lượt, dứt khoát bắt lấy một con gà.

"Nương, trưa nay giết gà nha!"

Giết gà đãi khách, có thể xem là lễ nghĩa cao nhất rồi.

Để bày tỏ lòng biết ơn với năm trăm đồng của Thượng Mẫn, Quý Bạch Thanh đích thân vào bếp làm một món gà xào, cà tím kho, lại thêm đậu đũa xào đơn giản, rồi dọn cơm.

Một cái đùi gà cho Ôn Miểu, cái còn lại đặt vào chén Thượng Mẫn.

Sau khi nhiệt tình mời khách ăn xong bữa trưa, Quý Bạch Thanh mới cười híp mắt tiễn người ra cửa.

Thấy Thượng Mẫn sắp rời đi, Quý Bạch Thanh nói: "Thượng xưởng trưởng, lần sau lại đến ha!"

Nghĩ tới năm trăm đồng kia, cô âm thầm hy vọng, nếu lại đào được một củ nữa thì tốt biết mấy.

Nhưng rồi lại thấy mình có chút buồn cười, chuyện hên xui thế này, sao có thể lần nào cũng gặp vận cứt chó được chứ.

Khi dọn dẹp chén đũa, Hà Hương Nguyệt ngạc nhiên hỏi: "Cái cô ban nãy là xưởng trưởng thật à?"

Quý Bạch Thanh gật đầu: "Đúng vậy."

Hà Hương Nguyệt lập tức hối hận: "Con nhóc chết tiệt, sao không nói sớm, biết vậy ta đã thay bộ đồ đẹp hơn rồi."

Người quê làm gì có cơ hội gặp nhân vật lớn ở thị trấn! Trong mắt họ, xưởng trưởng đã là quan to lắm rồi.

Quý Bạch Thanh không hiểu được ý của nương mình, lẳng lặng đi rửa chén.

Dọn dẹp xong, cô lập tức chạy về phòng.

Trước tiên ôm chầm lấy Ôn Miểu hôn một cái thật mạnh, rồi mới bắt đầu đếm tiền.

Hồi nãy trước mặt Thượng Mẫn ngại không tiện đếm, giờ đếm từng tờ một xác nhận số tiền đủ rồi, Quý Bạch Thanh suýt nữa ôm xấp đại đoàn kết mà hôn lấy hôn để.

May mà Ôn Miểu ở bên cạnh nhìn ra tâm tư cô, lạnh giọng nói: "Ngươi mà hôn đống tiền đó thì đừng hòng hôn ta."

Quý Bạch Thanh lúc này mới gượng gạo bỏ tiền xuống.

Nhưng vẫn không kìm được cười ngu ngốc: "Nhiều tiền quá đi."

Ôn Miểu thật không nhìn nổi dáng vẻ khờ khạo đó của cô, gõ trán cô một cái.

"Vui đến thế sao? Ta cho ngươi tiền ngươi còn không cần."

Tiền Ôn Miểu có thể cho cô còn nhiều hơn số này nhiều lắm.

Quý Bạch Thanh nhân đó ôm eo nàng, dùng tay đo đo vòng eo mảnh khảnh, mắt cong cong:

"Không giống nhau, ta đâu phải ăn bám, cứ xài tiền vợ hoài, mất mặt lắm."

Ôn Miểu dùng lòng bàn tay vuốt phẳng sợi tóc dựng trên đỉnh đầu cô, giọng thấp mềm:

"Nhưng ta không để ý, ta có tiền, ta sẵn lòng cho ngươi xài."

Quý Bạch Thanh ngẩng đầu lên, người đẹp đang cúi mắt nhìn cô, trong con ngươi sáng màu ngập tràn dịu dàng, như thể sẵn sàng dâng cả thế giới cho cô.

Tim Quý Bạch Thanh rung rinh, hôn nhẹ lên chiếc cằm xinh xắn của đối phương.

"Nhưng ta muốn kiếm tiền cho ngươi xài, nghĩ đến việc ngươi xài tiền của ta, ta cảm thấy rất có thành tựu."

Nhóc con nhỏ hơn ba tuổi này miệng ngọt quá, Ôn Miểu nghe mà muốn tan chảy.

Nàng cười nói: "Được thôi, vậy bây giờ ngươi có nỡ để ta xài số tiền vừa kiếm được không?"

Quý Bạch Thanh vơ lấy xấp tiền đã buộc gọn nhét vào tay nàng, rồi đè vai Ôn Miểu xuống, vội vàng muốn hôn lên môi nàng.

Dường như trong mắt cô, hôn người yêu còn quan trọng hơn tiền.

Mà sự thật đúng là vậy, sau khi hôn xong, hai người tách môi ra, còn kéo theo một sợi tơ bạc mờ ám.

Giọng Quý Bạch Thanh khàn khàn: "Đều cho ngươi hết."

Trên mặt không chút tiếc nuối, vô cùng hào phóng.

Ôn Miểu nãy giờ cũng thấy cô quý tiền cỡ nào, đương nhiên không nhận.

Chẳng qua là đùa một chút thôi.

Nàng liếm môi, cánh môi đỏ có một chỗ vết thương thật nhỏ, bị cắn.

"Chọc ngươi thôi, tự ngươi giữ đi." Nàng trả lại tiền cho Quý Bạch Thanh.

Nhưng Quý Bạch Thanh không nhận, cười híp mắt nói:

"Nói cho ngươi là của ngươi, đây là tiền cưới vợ của ta, tỷ tỷ nhận rồi thì coi như thừa nhận là vợ ta."

Ôn Miểu trừng cô, nói như thể nàng chưa từng thừa nhận vậy.

Mấy lần Quý Bạch Thanh gọi "vợ vợ" như thế, có lần nào nàng không đáp lại?

Cuối cùng vẫn cất năm trăm đồng vào hộp tiền, chìa khóa hộp từ lâu Ôn Miểu đã đưa cô một cái.

"Lúc nào cần xài thì tự mình lấy."

Quý Bạch Thanh gật đầu, nhưng cũng chưa có ý định đụng đến số tiền đó.

Tiền lương của cô cộng với khoản tiết kiệm từ năm ngoái cũng có tầm một trăm, cơ bản đủ xài rồi.

Cô tiêu xài không nhiều, chỉ thỉnh thoảng mua chút đồ ăn cải thiện bữa cơm, hoặc mua ít quà cho cha mẹ, rồi chuẩn bị vài điều bất ngờ cho Ôn Miểu.

Dù tay đã có chút tiền, nhưng Quý Bạch Thanh vẫn cảm thấy lo lắng.

Cô hiện tại vẫn còn quá nghèo, phải kiếm thêm nữa mới được!

Nói đi nói lại, cô và Ôn Miểu quen nhau cũng đã một thời gian, Ôn Miểu tặng cô không ít đồ, nhưng cô vẫn chưa tặng lại thứ gì ra hồn.

Đa phần chỉ mua chút đồ ăn vặt mà đối phương thích, chẳng thể xem là quà được.

Cô âm thầm ghi nhớ chuyện này trong lòng.

Quý Bạch Thanh vẫn còn đang trong cơn phấn khích, nhưng Ôn Miểu lại không hăng như cô, ngáp một cái, có vẻ buồn ngủ.

Giọng nói ngái ngủ mang theo chút ẩm ướt dính dính, "A Thanh, buồn ngủ."

Quý Bạch Thanh cũng không nghĩ nhiều nữa, cầm lấy quạt bên cạnh quạt cho nàng ngủ ngon.

Hôm qua còn hơi se lạnh, hôm nay đã lại nóng như mấy hôm trước.

Mặt trời treo trên cao thiêu đốt mặt đất không thương tiếc, ngồi yên trong nhà cũng đủ đổ một lớp mồ hôi.
Má Ôn Miểu áp lên gối, mái tóc dài rối tung buộc tạm ra sau đầu, vài sợi nghịch ngợm rũ ra ngoài, bị mồ hôi thấm ướt, dính chặt vào gò má.

Quý Bạch Thanh vừa phe phẩy quạt cho nàng vừa cẩn thận hồi tưởng lại tình tiết trong nguyên tác.

Nếu cô nhớ không nhầm thì sau vụ gặt kép, công việc trong thôn dần dần thưa bớt.

Thẩm Niệm Niệm mỗi lần đều làm xong việc đồng trước, rồi quay về điểm tập kết thanh niên trí thức chuẩn bị đồ ăn mang lên chợ đen bán.

Cũng chính trong quãng thời gian này, Lục Diên mỗi ngày đều giúp nàng làm việc, còn âm thầm theo sau nàng đến chợ đen, hai người qua lại dần nảy sinh tình cảm, chỉ còn cách một bước nữa là đâm thủng tầng giấy mỏng.

Chuyện tình cảm của nam nữ chính thế nào, Quý Bạch Thanh chẳng quan tâm.

Nếu có thể, Quý Bạch Thanh mong rằng hai người đó đời này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa.

Nhưng rõ ràng chuyện đó là không thể, hai kẻ này cứ như ruồi nhặng đáng ghét, lúc nào cũng lượn lờ quanh cô và Ôn Miểu, muốn dứt cũng không dứt được.

Quý Bạch Thanh tạm gọi đó là ảnh hưởng của cốt truyện.

Nhưng cốt truyện cũng không phải là không thể thay đổi, dù gì từ tháng tư đến giờ đã hơn ba tháng trôi qua, tuyến tình tiết chính trong nguyên tác đã bị các cô làm rối loạn gần hết.

Cho nên điều cô quan tâm là những cơ hội mà nam nữ chính gặp phải trong nguyên tác.

Cô đã biết trước, vậy cướp lấy những thứ đó trước cũng không tính là quá đáng nhỉ?

Cô lật lại toàn bộ cốt truyện một lượt, cuối cùng đặt trọng tâm ở trạm thu hồi trên trấn.

Đúng lúc còn tiền dư trong tay, ngày mai có thể dẫn Ôn Miểu lên trấn một chuyến xem thử.

Trong truyện thể loại niên đại, nhân vật chính luôn có thể nhặt được đủ thứ báu vật ở trạm thu hồi, tuy nguyên tác không nói kỹ, nhưng từng lướt qua một lần, Thẩm Niệm Niệm nhờ mua được một món ở trạm thu hồi mà được ông nội Lục Diên - Lục lão gia công nhận.

Ông nội nam chính là người từng trải, cái gì tốt mà chưa từng thấy qua? Vậy món mà Thẩm Niệm Niệm nhặt được chắc chắn là hàng quý hiếm.

Đã vậy thì cô phải đi trạm thu hồi xem thử, biết đâu tìm được bảo vật mang về biếu bà ngoại Ôn Miểu, không thì giữ lại đến khi chính sách nới lỏng đem bán đi cũng rất hời.

Lên kế hoạch cho ngày mai xong, Quý Bạch Thanh cúi đầu nhìn Ôn Miểu.

Đại mỹ nhân đã ngủ say, nàng ngủ rất sâu, nhịp thở đều đặn nhẹ nhàng. Cơn buồn ngủ quả thật lây lan, Quý Bạch Thanh nhìn khuôn mặt an tĩnh ngoan ngoãn của nàng, cũng không nhịn được mà ngáp một cái, thấy mơ màng.

Nằm xuống cạnh Ôn Miểu, trước khi thiếp đi, Quý Bạch Thanh lơ mơ nghĩ: hình như mình cũng bắt đầu có thói quen ngủ trưa rồi.

Nhiệt độ cơ thể vốn đã hơi cao, tháng tám trời nóng, hai người cứ thế ngủ mê mệt mà ôm chặt lấy nhau, đến lúc tỉnh dậy, cả người đều dính nhớp mồ hôi.

Ôn Miểu mắt còn chưa mở ra được, cảm nhận được cơn bức bối đang dâng lên, liền đẩy ngực đối phương ra.

Nhưng tay chân Quý Bạch Thanh vừa dài vừa khỏe, ôm nàng như ôm búp bê bằng người thật vậy.

Ôn Miểu đẩy mãi không được, lại làm ra thêm một thân mồ hôi, cuối cùng mở mắt, thấy gương mặt rám nắng xinh đẹp gần ngay trước mắt.

Nàng dễ quạu khi mới thức, bực bội cắn vào cằm đối phương một cái, để lại vết răng mờ.

"A ——"

Ôn Miểu chẳng nương tay, cằm đau nhói khiến Quý Bạch Thanh tỉnh dậy, chưa kịp hoàn hồn đã hôn lên trán nàng một cái.

"Vợ sao vậy? Mới dậy đã quạu rồi."

Trời nóng, giọng cô khàn khàn, nghe ra có chút trầm ấm quyến rũ.

Ôn Miểu bực bội chọc vai cô, làu bàu: "Nóng, mau buông ta ra."

Nghe vậy, Quý Bạch Thanh lười biếng ngáp dài, nửa ngồi dậy dựa vào đầu giường, buông người ra.

Ôn Miểu vừa định ngồi lên thì nơi kín đáo vẫn còn đau, nàng lại trừng đối phương thêm một cái.

Không rõ đầu cua tai nheo gì, Quý Bạch Thanh trưng vẻ mặt vô tội, đờ ra một lúc rồi mới đi rót nước, uống vài ngụm, sau đó quay lại đỡ Ôn Miểu uống tiếp.

Ôn Miểu khẽ hừ một tiếng, giang tay đòi hỏi rất tự nhiên: "Giúp ta thay đồ."

Mèo xinh bắt đầu nũng nịu, Quý Bạch Thanh còn lý do gì để từ chối, dù gì cũng là cô chiếm được lời.

Cô đỡ lấy mông người ta, bế lên đặt lên đùi mình.

Đầu ngón tay dày dạn vết chai lướt qua eo, Ôn Miểu thấy ngứa, rùng mình một cái, cắn môi đỏ mọng trừng cô:

"Không được sờ loạn!!"

Nói xong thì đè vai cô, tự mình đứng xuống thay đồ cho nhanh.

Quý Bạch Thanh sợ chọc quá trớn, vội cười làm lành:

"Chúng ta lên núi lấy tổ ong đi, chẳng phải ngươi nói muốn nấu sáp ong sao?"

Ôn Miểu nghe thế cũng chẳng giận nữa, chỉ kín đáo liếc mắt nhìn xuống dưới cô một cái rồi hỏi: "Ngươi làm nổi không?"

Bị vợ nhìn như vậy, Quý Bạch Thanh bất đắc dĩ dở khóc dở cười.

Da cô vốn không trắng trẻo mềm mịn bằng Ôn Miểu, hiện giờ cô cảm thấy khá ổn.

"Không sao, có ngươi đó, muốn đi cùng ta không?"

Chưa hỏi đã biết đáp án, cô hiểu tính Ôn Miểu, dính người vô cùng. Khi nào không đi theo cô mới là kỳ quái.

Quả nhiên, vừa hỏi xong, Ôn Miểu lập tức nói: "Muốn đi cùng ngươi."

Nàng rất tự nhiên mà sai khiến: "Ngươi có thể cõng ta."

Quý Bạch Thanh chưa trả lời, Ôn Miểu tròn mắt nhìn cô, trong mắt đầy oán trách:

"Ngươi không muốn sao?"

Lần này Quý Bạch Thanh không nhịn được cười, cong môi:

"Sao lại không muốn, cõng hai ngươi ta cũng nguyện ý."

Nói xong liền bị Ôn Miểu nhéo lỗ tai.

"Đừng có mà tưởng bở." Mỹ nhân hừ nhẹ.

Không nán lại trong nhà lâu, cả hai mặc áo tay dài, quần dài, đội nón, trong túi nhét khăn lụa, định khi đến tổ ong thì trùm kín mặt.

Tránh bị ong đốt.

Cuối cùng Ôn Miểu không để cô cõng, nàng đau lòng đối phương, dù Quý Bạch Thanh khỏe cỡ nào, nhưng cõng đi lâu cũng sẽ mệt.

Nàng ăn mặc kín mít đi sát bên Quý Bạch Thanh, tò mò: "Thật sự có mật ong sao?"

Quý Bạch Thanh cầm liềm chặt mấy bụi gai phía trước, dọn lối đi.

"Ừ, ta từng đến mấy lần, đều tìm được, chỉ là dễ bị đốt thôi."

Dắt Ôn Miểu đi thêm một đoạn, cô ngửa đầu nhìn lên các thân cây nhưng chưa thấy tổ ong.

Tiến lên thêm chút nữa, cô bất ngờ thấy hai tổ ong trên hai cây chè gần nhau, lập tức sáng mắt.

Lấy công cụ hun khói đã chuẩn bị, cô quẹt diêm đốt đầu vải, khói dày cuồn cuộn bốc lên.

"Lùi xa chút, che mặt và tay lại."

Căn dặn đơn giản rồi, Quý Bạch Thanh cũng che mặt, cầm cành cây tiến gần tổ ong.

Cô đặt đầu vải đang bốc khói dưới tổ ong đầu tiên hun khói kỹ, thấy ong bay toán loạn, liền dùng liềm chặt một nhát, tổ ong rơi vào túi.

Buộc chặt túi xong, cô sang lấy tổ thứ hai.

Cái thứ hai cao hơn, cô phải trèo lên mới với tới.

Hai chân khỏe siết lấy thân cây chè, Quý Bạch Thanh nhìn chằm chằm tổ ong, dùng cách cũ hun ong ra, rồi mới thu tổ vào túi.

Được hai tổ, sợ mật chảy ra ngoài, cô ra suối rửa tay rửa mặt cho ướt, rồi vội vã cùng Ôn Miểu xuống núi.

Sợ ong còn đuổi theo, Quý Bạch Thanh không cho Ôn Miểu lại gần.

Về đến nhà, cô tách lớp vỏ dày bên ngoài tổ ong, cho mật và tổ vào nồi nhỏ thêm nước nấu sôi, còn tổ kia thì chắt riêng mật ra cho vào hũ.

Để lửa nhỏ nấu từ từ, Ôn Miểu cũng không bận tâm canh chừng, chạy đến bên Quý Bạch Thanh gỡ từng con ong bám trên áo cô xuống.

Dù đã mặc kín, mặt và tay vẫn bị đốt vài nốt đỏ ửng.

Ôn Miểu nhìn thấy đau lòng, lấy kim gắp sạch ngòi độc trong da, rồi rửa bằng nước xà phòng.

Thấy nàng chăm chút kỹ càng, Quý Bạch Thanh bất đắc dĩ: "Trăn Trăn, không sao đâu, trước đây ta toàn để vậy cũng chẳng việc gì."

Thật không đáng phí tâm như thế.

Ôn Miểu nghe lời này, cảm thấy chói tai:

"Ngươi im miệng."

Đến khi nốt sưng không còn đỏ nữa, Ôn Miểu mới yên tâm, cùng cô đem thuốc đã mua nghiền thành bột, cho vào nồi cùng tổ ong nấu, lọc qua nhiều lần cho sạch bã.

Thành phẩm là một hũ nhỏ, Ôn Miểu dùng hũ đất đựng, đợi nguội trộn thêm dầu thuốc là thành cao mềm.

Cao màu vàng nhạt, mịn màng, sờ vào vẫn còn mát lạnh.

Quý Bạch Thanh bôi thử lên vết ong chích, thấy mát rượi.

Quả thật có tác dụng.

Ôn Miểu nhìn ra suy nghĩ trong cô: "Ngươi đúng là không tin ta."

Nàng chọc má Quý Bạch Thanh.

Quý Bạch Thanh chịu không nổi câu này, liền hôn nàng một cái, rồi thản nhiên cởi quần trong phòng bôi thuốc.

Ôn Miểu quay mặt đi không dám nhìn, Quý Bạch Thanh thì đắc ý cười:

"Ai nói ta không tin ngươi."

Ôn Miểu giọng nhỏ nhẹ: "Ngươi mặc quần vào đi."

Quý Bạch Thanh bật cười: "Mặc rồi."

Rồi cô nói: "Cởi ra, ta giúp ngươi bôi thuốc."

Ôn Miểu: "......Không cần."

Nàng giật lấy hũ thuốc, đẩy Quý Bạch Thanh ra cửa rồi mới chịu bôi.

Quý Bạch Thanh cũng đoán được là nàng ngượng, không ép nữa, đứng ngoài cười hì hì:

"Nếu cần gì thì gọi ta, ta chờ ngoài cửa."

Ôn Miểu thấy người này càng lúc càng lưu manh, bực bội nói: "Ngươi mơ đi."

Nói xong, không do dự đóng cửa lại, chặn người bên ngoài.

Dù sao nàng vẫn thấy hơi kỳ quặc, bôi đại vài chỗ rồi bước ra.

Quý Bạch Thanh ngồi chồm hỗm ngoài cửa, miệng ngậm nhánh cỏ không biết lượm ở đâu, thấy nàng ra nhanh thì ngạc nhiên: "Nhanh vậy?"

Cô đứng dậy, săm soi từ trên xuống dưới, Ôn Miểu bị nhìn đến phát ngại, cuối cùng nghe cô hỏi:

"Vợ, ngươi bôi xong rồi?"

"......Không được gọi bậy, bôi xong rồi, ngươi lo chi cho nhiều."

Quý Bạch Thanh tặc lưỡi: "Không cho ta lo, chẳng lẽ muốn người khác lo?"

Đối mặt với đôi mắt hạnh đen láy long lanh, Ôn Miểu chịu thua:

"Rồi rồi, cho ngươi lo là được rồi chứ gì."

Dù gì nàng cũng thích cảm giác được quan tâm, nói vậy mà môi vẫn cong cong, trông rất đáng yêu.

Hai người không dây dưa lâu, nhanh chóng vào bếp nấu ăn.

Nhìn hũ mật ong mới thu được, Quý Bạch Thanh nghĩ lần sau để dành ít sườn, làm món sườn rim mật ong.

Ôn Miểu thích đồ ngọt, chắc cũng mê món đó.

Trong lúc nấu cơm, cô pha cho Ôn Miểu ly nước mật ong.

Mật ong rừng không đậm màu, pha loãng ra chỉ hơi ngả vàng, không nổi bật.

Ôn Miểu cứ tưởng là nước lọc, nàng vốn không thích uống nước, toàn bị Quý Bạch Thanh ép uống mới uống được nhiều.

Ngụm nước trôi xuống, nàng mới phát hiện có vị ngọt.

Là nước mật ong.

Nàng híp mắt lại, như mèo được vuốt ve, uống thêm một ngụm rồi đưa ly cho Quý Bạch Thanh, kề ly lên môi cô:

"Ngươi cũng uống."

Khác với sở thích ăn ngọt của Ôn Miểu, Quý Bạch Thanh mê đồ cay hơn, với cô thì đồ ngọt không hấp dẫn.

Nhưng thấy đôi mắt chờ mong của đại mỹ nhân, cô vẫn nể mặt mà uống một hớp.

"Ngon không?" Mắt Ôn Miểu sáng rỡ, tròng mắt nhạt đầy mong chờ.

Quý Bạch Thanh gật đầu, không quên chọc ghẹo một câu: "Ngọt như Trăn Trăn vậy."

Nói xong còn nổi da gà, cảm thấy hơi sến.

Nghe cô nói thế, Ôn Miểu không giận, chỉ chậm rãi đáp lại, mặt đầy ý cười.

Sau bữa cơm tối, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu cùng đi dạo trong thôn.

Lúc này trời vẫn chưa tối hẳn, ánh sáng vẫn còn, đi ngoài đường cũng nhìn rõ mặt người.

Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu mười ngón đan nhau đi trên đường, không ít người thấy được, tuy cảm thấy có phần quá thân mật, nhưng cũng chỉ cho là quan hệ giữa hai cô gái thân thiết.

Không ai nghĩ đến khía cạnh khác.

Ban đầu Ôn Miểu vẫn còn chút không tự nhiên, vì hai người rất ít khi thân mật bên ngoài thế này, bình thường toàn là đóng cửa ở trong phòng mới dính lấy nhau như vậy.

Nhưng thiếu nữ nhỏ hơn nàng ba tuổi ở bên cạnh lại vẫn giữ vẻ điềm nhiên như thường dưới ánh nhìn của bao người, lâu dần, Ôn Miểu cũng bị cô truyền nhiễm, cảm thấy bị nhìn quen rồi thì cũng chẳng sao cả.

Huống chi, Ôn Miểu lén nghĩ trong lòng, hai người là người yêu danh chính ngôn thuận cơ mà.

Cũng chẳng cần phải né tránh điều gì, chỉ lo duy nhất là thái độ của người nhà Quý Bạch Thanh.

Còn nữa... Quý Bạch Thanh có quan tâm đến thanh danh ở thôn này không.

Dù đây là lựa chọn của cô, nhưng trong thôn không tránh khỏi lời ra tiếng vào hay những phán xét khác.

Nghĩ tới đây, Ôn Miểu lặng lẽ nhìn sang gương mặt nghiêng của Quý Bạch Thanh.

Nhận ra ánh mắt bên cạnh, Quý Bạch Thanh nghiêng đầu nhìn lại, đối diện ánh mắt nàng: "Sao vậy?"

Ôn Miểu lắc đầu: "Không có gì."

Nhưng tay vẫn nắm chặt tay cô hơn một chút.

Tựa hồ cảm nhận được sự bất an trong lòng Ôn Miểu, Quý Bạch Thanh dừng bước, ánh mắt rơi lên người nàng, kiên nhẫn hỏi lại một lần: "Sao vậy? Nói với ta đi?"

Ôn Miểu vẫn lắc đầu, nở một nụ cười nhè nhẹ: "Không sao, chỉ là đang nghĩ vài chuyện thôi."

Nàng không muốn nói, Quý Bạch Thanh cũng không thể ép nàng.

Chỉ có thể đợi đến khi nàng thật lòng muốn mở miệng.

Quý Bạch Thanh nghĩ, Ôn Miểu đôi khi quá nhạy cảm.

Rõ ràng quan hệ giữa hai người đã thân thiết như vậy rồi, nàng lại vẫn xấu hổ không dám mở lòng với cô.

Trên đường trở về, hai người gặp Tiểu Mễ, con nhóc đang cùng Mãn Mãn với mấy đứa nhỏ như Cẩu Đản nằm bò ra đất, không biết đang làm gì.

Ôn Miểu khẽ cười, bước lên hỏi: "Các ngươi đang làm gì vậy?"

Mãn Mãn ngẩng đầu, lộ ra mấy chiếc răng sữa nhỏ xíu, chỉ vào thứ bị trói chặt trên đất.

"Nó muốn chạy trốn."

Thấy rõ thứ đó là gì, sắc mặt Ôn Miểu tái nhợt, lùi lại một bước.

Quý Bạch Thanh cũng vừa nhìn rõ đó là một con rắn mối, thầm kêu hỏng rồi, lập tức che mắt Ôn Miểu lại.

Cô có phần đau đầu, căn dặn mấy đứa nhỏ: "Được rồi, đừng giày vò nữa, muốn ăn thì ăn, không thì thả đi."

Nói xong, cô cũng không ở lại, kéo Ôn Miểu đi xa thêm một đoạn mới buông tay khỏi mắt nàng.

Thấy Ôn Miểu lông mi run rẩy, vẫn không dám ngẩng đầu, Quý Bạch Thanh dùng ngón tay dài khều nhẹ mi nàng: "Được rồi, đi xa rồi."

Ôn Miểu lúc này mới ngẩng lên, ánh mắt vẫn còn hoảng sợ.

Nàng không nhịn được, khẽ oán trách: "Không có việc gì mà chơi rắn làm gì chứ."

Quý Bạch Thanh trêu nàng: "Gan nhỏ thật."

Ôn Miểu bĩu môi: "Nhưng thật sự rất đáng sợ mà..."

Quý Bạch Thanh đành nắm chặt tay nàng, an ủi: "Không sao, có ta bên ngươi, đừng sợ."

Mỹ nhân nghe xong chỉ lắc đầu: "Không cần ngươi bảo vệ, chúng ta cùng tránh xa nguy hiểm, đừng để bị thương là tốt nhất."

Sao mà người này lại khiến người ta thương đến thế cơ chứ, Quý Bạch Thanh nhìn gò má trắng ngần của nàng, trong lòng mềm nhũn.

Cô dùng ngón tay cọ cọ vào má Ôn Miểu: "Được rồi, về thôi."

Trước khi ra ngoài đã mở cửa thông gió, ban đêm nhiệt độ thấp hơn ban ngày đôi chút.

Quý Bạch Thanh thắp đèn lên, cùng Ôn Miểu đập muỗi một lúc rồi mới nằm xuống ngủ.

Trước khi ngủ, Quý Bạch Thanh ngồi dậy.

"Tối nay còn bôi thuốc không?"

Cô chợt nhớ ra chuyện này, không biết Ôn Miểu còn đau không.

Ôn Miểu: "......"

Nàng cảm thấy má mình nóng ran, dùng mu bàn tay áp lên má làm mát, chầm chậm từ chối:

"Không cần."

Thật ra vẫn còn hơi đau, nhưng đã đỡ hơn hôm qua nhiều, Ôn Miểu nghĩ là mình chịu được.

Quý Bạch Thanh đại khái nhìn ra nàng đang ngượng, âm thầm thở dài một tiếng.

"Trăn Trăn, để ta xem thử."

Cô đưa tay đặt lên quần ngủ của Ôn Miểu, lời định từ chối của Ôn Miểu đến bên môi, cuối cùng vẫn không nói ra.

Quý Bạch Thanh nhìn một cái, thấy chỗ đó hơi đỏ.

Cảm nhận được hơi thở người kia phả lên da mình, Ôn Miểu siết chặt cái gối, mạch máu trên mu bàn tay dưới lớp da mỏng càng nổi rõ.

Quý Bạch Thanh giúp nàng bôi thuốc xong, rút tay lại, nhìn đầu ngón tay ươn ướt, thầm nghĩ: thật là mẫn cảm.

Nhưng lời này tuyệt đối không thể nói với Ôn Miểu, bằng không nàng sẽ nổi đóa mất.

Cô không nhịn được, liếm nhẹ đầu ngón tay.

Có chút ngọt.

Cũng coi như gián tiếp thỏa mãn mong muốn có phần biến thái của bản thân, Quý Bạch Thanh lại nằm xuống bên cạnh Ôn Miểu, bình thản nói:

"Xong rồi, vợ à, ngủ đi."

Vừa rồi đầu ngón tay người yêu mang theo hơi ấm chạm vào mình, Ôn Miểu vừa hồi hộp lại quá mức nhạy cảm, khiến từng cử chỉ của Quý Bạch Thanh đều kéo theo phản ứng trong cơ thể nàng.

Đến khi ngón tay rút ra, Ôn Miểu dùng lòng bàn tay che mặt, cảm thấy thật sự không còn mặt mũi nhìn người.

Chỉ là bôi thuốc thôi mà, sao lại có phản ứng quá trớn như vậy được chứ.

Không đúng... đều tại nàng nghĩ nhiều quá.

Ôn Miểu cắn môi, cảm nhận người bên cạnh dịch lại gần, cố nuốt xuống âm thanh vừa trào lên.

Tay Quý Bạch Thanh bá đạo vắt ngang người Ôn Miểu, cảm nhận được vòng eo mảnh mai dưới tay đang run nhẹ, cô hơi nghi hoặc mở mắt, giọng vẫn còn ngái ngủ:

"Sao lại run? Lạnh sao?"

Thời tiết thế này, cũng không đến mức ấy.

Ôn Miểu lông mi run rẩy vì xấu hổ, mềm giọng mở miệng: "Có một chút."

Dĩ nhiên là nói dối, nếu không Quý Bạch Thanh lại truy đến cùng mất.

Chuyện xấu hổ thế này, nàng thật sự không biết phải nói thế nào.

Nghe nàng giải thích, Quý Bạch Thanh dù cảm thấy có chút lạ, nhưng cũng không nghi ngờ, chỉ ôm người chặt hơn.

Cô trời sinh thể nhiệt cao, mùa đông rét mướt mà trên người vẫn ấm hừng hực, gặp trời nóng thì lại càng nóng, nên rất thích dán vào da thịt mát lạnh của Ôn Miểu.

Nhiệt độ đối phương quá cao khiến Ôn Miểu thấy không thoải mái, hơi muốn né tránh.

Nhưng Quý Bạch Thanh chẳng để ý nàng vùng vẫy, mà gom nàng lại ôm trọn trong lòng mình, tay chân dài ngoằng siết chặt, ôm chặt không buông.

Lần này Ôn Miểu bị ôm cứng, thật sự không nhúc nhích nổi nữa.

Cảm nhận được người trong lòng đã an phận, Quý Bạch Thanh hài lòng vài phần, nhắm mắt cúi đầu hôn lên mi tâm nàng.

"Vợ ngủ ngon."

Ôn Miểu cuộn người trong lòng Quý Bạch Thanh, thầm mắng cô mấy câu trong bụng.

Nhưng không thể phủ nhận rằng, tuy thân nhiệt của Quý Bạch Thanh quá cao, ôm vào mùa hè thật không dễ chịu, nhưng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấy truyền sang, Ôn Miểu lại thấy an lòng.

Bị ôm như thế, nàng cảm thấy vô cùng an toàn.

Giống như một con thú nhỏ bám dính, cọ nhẹ vào ngực cô, Ôn Miểu đặt tay lên eo cô, vùi vào mùi hương quen thuộc, chẳng bao lâu đã ngủ say.

Có điều, tư thế dính lấy nhau như vậy cuối cùng không duy trì được bao lâu, chưa đến nửa đêm, Ôn Miểu đã cảm thấy nóng, toàn thân như bị lửa bao vây.

Nàng dồn hết sức mới thoát ra được khỏi vòng ôm của Quý Bạch Thanh, lăn sang bên kia giường, áp sát vào chiếu lạnh mới thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Mà Quý Bạch Thanh, cảm nhận hơi thở của Ôn Miểu trong lòng dần tan đi, trong lúc ngủ mơ cau mày, mơ thấy chuyện không vui.

Chương trước Chương tiếp
Loading...