Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta

40.



Dẫn theo Ôn Miểu đi đường vòng lên núi từ phía bên kia, dọc đường quả nhiên không thấy bóng người nào.

Chỉ mơ hồ nghe thấy bên phía kia vọng lại tiếng phụ nữ cười nói huyên náo.

Tháng bảy chính là mùa nấm trúc sanh mọc rộ ở Tiêu Nam, Quý Bạch Thanh kéo Ôn Miểu đi vào một rừng trúc non, bắt đầu tìm kiếm.

Mới đầu không nhặt được mấy cây nấm, Quý Bạch Thanh dùng liềm chặt hai cây măng trúc, bóc lớp vỏ ngoài rồi quăng vào sọt.

Ôn Miểu loanh quanh bên cạnh, dùng cây gậy mà Quý Bạch Thanh đưa cho khều lớp lá mục trên mặt đất, bất chợt, một cây nấm trắng hình cái ô đập ngay vào mắt nàng.

Trên tán nấm trắng còn phủ một lớp mũ màu nâu.

Ánh mắt nàng sáng lên, kêu Quý Bạch Thanh tới xem.

"Đây có phải là nấm trúc sanh không?"

Quý Bạch Thanh liếc nhìn, cây trúc sanh này mọc rất to, gần bằng bàn tay, thân gốc nguyên vẹn, chưa bị thối rữa.

Cô bước tới hái nó, đưa cho Ôn Miểu xem: "Phải, loại này chính là trúc sanh, nhặt xong nhớ lấy lá phủ lại chỗ đó, sau này còn mọc nữa."

Nói xong, cô dùng lá cây phủ lại chỗ đất vừa tìm được cây nấm.

Càng đi sâu vào trong, mùi phân gà càng nồng, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu liên tục phát hiện được hơn nửa sọt trúc sanh.

Quý Bạch Thanh hái xong cây nấm trúc sanh cuối cùng ở khu vực này, xoa xoa tay: "Nhiều vậy ăn không hết đâu, đến lúc đó phơi khô với măng rồi gửi cho nhà bà ngoại."

Nghe người yêu nghĩ tới người nhà mình, trong lòng Ôn Miểu có chút ngọt ngào, nhẹ nhàng gật đầu, tiếp tục đi lên núi.

Sắp ra khỏi rừng trúc, ánh mắt Quý Bạch Thanh lướt qua một vòng, bất ngờ nhìn thấy một mảng nâu tròn trịa mới nhú khỏi mặt đất, giống như quả trứng gà.

Cô vội vã bước tới nhìn kỹ, lập tức vui sướng kêu lên:

"Vợ ơi, mau lại đây xem!"

Ôn Miểu hơi nghi hoặc, ngồi xuống hỏi: "Đây là gì?"

Quý Bạch Thanh vừa cúi đầu đào lớp đất xung quanh vừa trả lời: "Là trứng trúc sanh, cũng ngon lắm, không ngờ hôm nay may mắn thế này lại gặp được."

Một mảng lớn toàn là trứng trúc sanh, hai người cúi đầu đào mãi mới cho hết vào sọt.

Quả trứng cuối cùng rất to, tay Quý Bạch Thanh đã lớn mà một tay còn không ôm hết, một quả trứng trúc sanh phải to bằng hai nắm tay chụm lại.

Cô cẩn thận đặt vào sọt, lấy lá cây đậy lại, rồi tiện tay hái thêm mấy lá lau tay, còn giúp Ôn Miểu lau sạch tay, dắt nàng tiếp tục lên núi.

Phải nói là núi nuôi người, đồ không tốn tiền đào lên ăn lúc nào cũng thấy ngon hơn.

Ngoài trúc sanh, các nàng còn nhặt được nấm sữa (thông đỏ) và nấm mỡ gà, mùi vị đều rất ngon.

Hiện tại rau dớn rừng cũng bắt đầu mọc, non mơn mởn, ngắt một nhúm là thấy giòn, có thể vắt ra nước.

Quý Bạch Thanh hái hai nắm, tính về xào dưa muối hoặc trộn gỏi cũng được.

Trên đường, Ôn Miểu hái mấy trái nho rừng đen bóng ăn thử, còn đút cho Quý Bạch Thanh vài trái.

Tuy chua, nhưng cũng có mang theo ít vị ngọt, ăn khá ngon.

Thấy Ôn Miểu cũng thích ăn, Quý Bạch Thanh lại dùng một cái lá lớn bọc thêm hai chùm, tính mang về ăn tiếp.

Sọt của hai người gần như đã đầy căng, thấy vậy các nàng cũng không tham nữa, chuẩn bị quay về.

Chỉ là Quý Bạch Thanh nào ngờ được, vận may hôm nay của cô tốt đến mức này.

Cô nhìn về phía không xa, nơi đó mọc một cây gì quen quen có quả đỏ đỏ trên ngọn, tay run lên, dùng giọng mũi nói với Ôn Miểu: "Nhân sâm?"

Ôn Miểu bước lên vài bước nhìn, quả đúng thật.

Chỉ là thoạt nhìn niên hạn có vẻ ít hơn cây hai người từng đào trước đó.

Nghĩ đến con rắn kèm theo lần trước, nàng lui về sau một bước, gật đầu với Quý Bạch Thanh: "Là nhân sâm, ngươi cẩn thận một chút."

Quý Bạch Thanh đặt sọt xuống, nín thở tập trung đứng sang một bên, dùng gậy gõ gõ xung quanh thử phản ứng.

Không có động tĩnh gì, cô tiếp tục dọn đám cỏ bên cạnh gốc nhân sâm, đột nhiên mấy con bọ cạp và rết từ trong chui ra.

Ôn Miểu nhìn rõ mấy con này liền hét to một tiếng rồi lùi lại.

Thấy vậy, Quý Bạch Thanh đành cắn răng dùng đá đập chết chúng.

Nhìn cây nhân sâm, cô có phần lo lắng.

Chẳng lẽ bên dưới bị lũ bọ này làm ổ rồi?

May mà hôm nay ra ngoài có mang cuốc, cô bắt đầu đào từ chỗ xa ra, quả nhiên đào được hai ổ ngay gần đó.

Vừa thấy ánh sáng, bọn rết với bọ cạp thi nhau chui ra.

Quý Bạch Thanh bảo Ôn Miểu tránh xa một chút, còn mình thì vòng sang bên kia đào cây nhân sâm.

Cuối cùng cũng đào ra được, mặc dù trời âm u lại mưa nhẹ nhưng cô vẫn toát mồ hôi, nhưng khi cầm được cây sâm trong tay, cô cảm thấy tất cả đều xứng đáng.

Đào xong, Quý Bạch Thanh không nấn ná thêm, lấp đất lại rồi dẫn Ôn Miểu về nhà.

Đám sâu bọ đó không chỉ Ôn Miểu sợ, thực ra cô cũng sợ.

Về đến nhà, đổ nấm vào thau mang ra sông rửa, nhưng trong lúc xử lý nấm, đầu óc cô lại cứ nghĩ tới cây nhân sâm đang để trong nhà.

Cây nhân sâm trăm năm mà Ôn Miểu phát hiện chắc chắn không thể đụng vào, sau này còn có việc dùng đến.

Nhưng cây mà mình mới đào được hôm nay để trong nhà thì chẳng để làm gì, cô với cha mẹ đều khỏe, không dùng tới.

Nên cô nghĩ đến chuyện đem bán lấy tiền.

Dù gì cũng còn phải dành tiền cưới vợ, xây nhà, nuôi vợ, hiện tại Quý Bạch Thanh rất thiếu tiền.

Rất rất thiếu.

Cô không phải chưa từng nghĩ tới chuyện mang ra chợ đen bán, chắc chắn bên đó có mối.

Nhưng vừa nhớ tới gã đàn ông hung dữ từng gặp trước cổng chợ đen, cô lập tức từ bỏ ý định.

Cô chưa từng làm chuyện mạo hiểm, cũng không muốn dây vào mấy kẻ sống bằng cách liếm máu trên lưỡi dao.

Thường đi ven sông, sao tránh khỏi ướt chân, cô lại không phải nhân vật chính được hào quang bao phủ, nếu bị cắn ngược thì xong đời.

Không có đường tiêu thụ, nghĩ tới đây, Quý Bạch Thanh hơi chán nản.

Ôn Miểu đang rửa trúc sanh, thấy cô có vẻ ủ rũ, hỏi: "Sao vậy?"

Quý Bạch Thanh lắc đầu: "Về rồi nói."

Cô không phân tâm nữa, mớ nấm trong tay ngoại trừ để nhà ăn còn phải gửi cho bà ngoại Ôn Miểu, không thể qua loa.

Trước khi gặp mặt nhất định phải giữ ấn tượng tốt, nếu không Quý Bạch Thanh cảm thấy bà ngoại Ôn Miểu sẽ càng thêm không ưa mình.

Dù sao mình cũng chỉ là đứa quê mùa lấm lem, cảm giác cứ không xứng với Ôn Miểu, hu hu.

Ý thức được điều đó, Quý Bạch Thanh rửa nấm càng thêm cẩn thận nghiêm túc, rửa sạch bong.

Sau khi về nhà thì xâu nấm lại phơi khô, nhân sâm thì rửa sạch, đợi trời nắng đem phơi luôn.

Buổi tối ăn canh nấm trúc sanh, còn xào thêm món nấm với thịt xông khói, thịt trúc sanh mềm ngọt, chỉ uống canh thôi đã thấy cực kỳ ngon.

Nấm xào thịt khô cũng rất thơm, vị hun khói kết hợp với nấm béo mềm, Quý Bạch Thanh ăn liền ba chén cơm.

Hà Hương Nguyệt mang về cũng không ít nấm, không những chứa đầy cả giỏ trúc, còn có thêm một bao thổ sản vùng núi.

Bà vận khí tốt, còn nhặt được cả một ổ trứng vịt trời.

Thấy Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh ngồi xổm xem chỗ trứng vịt trời ấy, Hà Hương Nguyệt tâm trạng vui vẻ, phất tay lớn tiếng nói: "Ngày mai nấu cho các ngươi ăn, nay hên thật đó, cũng nhờ tinh mắt mà thấy ổ trứng này."

Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu miệng ngọt như mía lùi, chạy tới tâng bốc Hà Hương Nguyệt, còn biết lấy tay xoa bóp cho bà.

Hà Hương Nguyệt hưởng thụ một lúc, rồi đuổi hai người đi tắm: "Được rồi, thấy trời sắp tạnh mưa rồi, mai lại phải đi làm, còn nhiều việc lắm, nghỉ sớm chút cho ta!"

Bà đấm đấm bả vai, ngáp một cái cũng chuẩn bị đi ngủ.

Còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu, đã lại đến ngày phải lên công.

Nhưng nhất định phải kịp cấy xong mạ trước ngày lập thu.

Còn phải cày ruộng, tuốt lúa, nói chung là còn rất nhiều việc phải làm!

Biết hôm sau Quý Bạch Thanh phải đi làm, Ôn Miểu không quấn lấy cô, hai người ôm nhau ngủ một giấc yên ổn.

Sáng hôm sau, Quý Bạch Thanh dậy sớm ra đồng, hôm qua đã có mấy người đàn ông dắt trâu cày đất, thêm một hai ngày nữa là có thể cấy mạ.

Những người còn lại thì lo tuốt lúa, đem ra sân phơi cho khô, sau khi cân đủ số lượng thì nộp cho công xã.

Hai ngày nghỉ giống như một giấc mộng, kế tiếp non nửa tháng, ngày nào cũng phải dậy trước khi trời sáng để xuống ruộng, đến khi trời tối đen không thấy rõ gì mới được về nhà.

Cả thôn trên dưới gần như ai cũng mệt hết xí quách, có người ăn uống không đủ chất thì gầy gò chỉ còn da bọc xương.

Ngay cả Ôn Miểu cũng không được rảnh rang, mỗi ngày phải ra sân phơi lúa, thu lúa, chờ phơi khô xong mới đổi lượt mới.

Một ngày trước lập thu, thửa ruộng cuối cùng cũng cấy xong, dưới ánh chiều vàng cam, cả thôn ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Quý Bạch Thanh chịu đựng cơn chóng mặt bước ra khỏi ruộng nước, lúc này thấy trên chân có con đỉa đen xanh cũng không còn tâm trí mà sợ, toàn thân chỉ còn lại cảm giác mệt mỏi.

Cô đập mạnh đế giày, đỉa rớt xuống rồi bị giẫm chết ngay.

Kéo thân thể mệt mỏi về nhà, Ôn Miểu đang nấu cơm, nghe thấy tiếng động bèn ló đầu ra, nhìn sắc mặt Quý Bạch Thanh mệt mỏi mà thấy thương quá chừng.

Người lúc nào cũng tràn đầy sức sống nay lại lộ ra vẻ mệt lả, rõ ràng là quá kiệt sức rồi.

Nàng lấy một chậu nước, cầm khăn giúp cô lau mặt.

Phơi nắng gần cả tháng, làn da vốn trắng mịn của Quý Bạch Thanh đã đen đi một chút, giờ mang màu mật ong ngọt ngào.

Nàng dùng mu bàn tay áp lên trán cô, "Chóng mặt sao?"

Quý Bạch Thanh khẽ đáp một tiếng, Ôn Miểu múc một chén nước kim ngân hoa bạc hà, đút cho cô uống.

Mát lạnh, lại còn ngòn ngọt.

Sau đó nàng đè cô ngồi xuống ghế, "Được rồi, ngươi nghỉ một lát, ta nấu cơm."

Không bao lâu sau Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ cũng về, Ôn Miểu cũng đưa họ uống một ít nước kim ngân hoa bạc hà.

Người lớn đã trải qua mấy việc này nhiều, lúc này dù cũng mệt nhưng trông vẫn đỡ hơn Quý Bạch Thanh.

Hà Hương Nguyệt hồi sức lại rất nhanh, đi vào bếp hỏi Ôn Miểu: "Miểu Miểu à, nước này ngươi nấu thế nào vậy? Mấy bà bạn đều hỏi ta xin công thức."

Ôn Miểu kể lại cách làm, Hà Hương Nguyệt nghe xong liền ra ngoài.

Quý Bạch Thanh nằm ườn trên ghế, hé mắt nhìn bóng dáng Hà Hương Nguyệt rời đi, trong lòng chỉ thấy bội phục.

Không hổ là mẹ cô, phục hồi nhanh thật.

Còn cô bây giờ cảm giác cơ thể không còn là của mình nữa, hễ động đậy là nhức mỏi.

Có lẽ bị cảm nắng, đầu cũng choáng.

Muốn chui vào lòng vợ làm nũng.

Tiếc là giờ cha cô còn ở nhà, Ôn Miểu thì đang bận nấu cơm.

Nghỉ thêm một lúc, ngửi thấy mùi thơm từ bếp truyền đến, bụng Quý Bạch Thanh réo lên một tiếng, cuối cùng đứng dậy đi kiếm đồ ăn.

Cô dụi mặt vào người Ôn Miểu, giọng khàn khàn mềm nhũn: "Vợ ơi, đói ~"

Lần này Ôn Miểu không để tâm đến cách xưng hô của cô, lại sờ trán cô, dịu dàng nói: "Đợi một lát nữa, sắp xong rồi."

Dù nói thế, nàng vẫn gắp một lát thịt khô đút vào miệng Quý Bạch Thanh.

Cả buổi tối ủ rũ, sau khi rửa mặt thu dọn xong, trở về phòng, Quý Bạch Thanh lại như sống dậy.

Cô vẫn nhớ rõ những lời Ôn Miểu nói vào ngày được nghỉ.

Đã hứa sau khi xong đợt vụ kép sẽ cùng cô làm chuyện đó mà.

Nghĩ đến dáng người mềm mại uyển chuyển của Ôn Miểu, hai má Quý Bạch Thanh ửng đỏ, lăn một vòng trên giường.

Chờ một lát, vẫn chưa thấy Ôn Miểu vào.

Cô lại ngồi dậy, xuống giường kéo rèm cửa sổ, rồi bắt đầu dọn dẹp sách vở, giấy bút trên bàn.

Vừa làm vừa nghĩ vẩn vơ, sao Ôn Miểu còn chưa vào nữa.

Cô nghiêng đầu ngửi mùi trên cổ, hôm nay còn cố tình dùng xà phòng thơm của Ôn Miểu, trên người cũng thoảng mùi hương ấm áp quen thuộc của nàng.

Nghĩ sau chuyện đó hai người có thể khát nước, Quý Bạch Thanh còn rót sẵn một ly nước để đầu giường.

Sau một loạt hành động, cô cũng nhận ra mình có vẻ quá sốt ruột, thu liễm lại một chút, ngồi nghiêm chỉnh bên giường chờ Ôn Miểu vào phòng.

Ôn Miểu mở cửa bước vào, thấy cô còn chưa ngủ thì hơi ngạc nhiên.

"Không phải mệt lắm rồi sao? Sao còn chưa ngủ?"

Ánh mắt Quý Bạch Thanh dán chặt vào nàng, từ mái tóc đen còn ẩm đến vòng eo nhỏ nhắn, xuống đôi chân trắng nõn rồi đến các ngón chân tròn trịa sáng bóng.

Ôn Miểu bị ánh mắt có phần hung hăng ấy nhìn đến mức lùi về sau một bước, "...Nhìn cái gì vậy?"

Yết hầu Quý Bạch Thanh khẽ động, giọng khàn khàn: "Ngươi còn nhớ đã nói gì không?"

Ôn Miểu nghiêng đầu, hơi nghi hoặc, "Nói gì?"

Thấy nàng thật sự đã quên sạch những lời mình nói, Quý Bạch Thanh tức đến đau gan.

Cô nắm tay Ôn Miểu kéo vào lòng, mái tóc mềm mại của người đẹp vẽ nên một đường cong trong không khí, cả người rơi vào vòng tay cô.

Tay đặt trên đôi xương bướm nhô cao nơi lưng nàng, Quý Bạch Thanh nghĩ, cô đã bắt được con bướm ấy rồi.

Tiểu hồ điệp rơi vào lòng cô.

Vẫn còn hơi tức giận, cô cúi đầu cắn một cái lên vai Ôn Miểu, không hề nhẹ tay, vai trắng nhanh chóng in lên dấu răng hồng nhạt.

"Ngươi gạt ta." Giọng Quý Bạch Thanh ẩn chứa trách móc.

Nghe vậy, Ôn Miểu không nhịn được cong lên khóe môi, xoa xoa mái tóc của chó con hay cắn người này.

"Ai gạt đâu, chỉ chọc ngươi thôi."

"Lời ta nói tất nhiên ta vẫn nhớ."

Quý Bạch Thanh vùi đầu vào hõm cổ nàng, ngửi kỹ, ngoài hương hoa hồng nồng nàn còn xen chút ngọt dịu khác.

Ôn Miểu vuốt mái tóc còn ẩm trên vai, giải thích: "Ta cố ý dùng dầu gội mới mua."

Quý Bạch Thanh ngửi kỹ, "Là mùi hoa nhài."

Hình như sau tai và cổ tay cũng có chút hương hoa nhài.

Giọng Ôn Miểu mềm mại, ngọt ngào đến mê hoặc:

"Đúng vậy, ta cảm thấy hoa nhài rất giống ngươi, dùng hương hoa nhài như thể toàn thân được ngươi ôm trọn."

Nghe những lời đầy khiêu khích ấy, Quý Bạch Thanh thật sự bị nàng quyến rũ đến mức không chịu nổi.

Không nói thêm gì nữa, cô cúi đầu hôn môi Ôn Miểu.

Môi nàng mềm mại, dịch vị mang theo chút ngọt ngào, bị cô tham lam nuốt lấy.

Những nơi khác cũng mềm mại, làn da ngọc trắng chạm vào là lún xuống.

Phần thịt mềm nơi bụng dưới vừa chạm vào đã thấy ấm nóng, nhưng tay lại bị Ôn Miểu giữ chặt.

Môi nàng đỏ mọng, mí mắt mỏng phủ một tầng hồng đào, tóc tai rối loạn vương bên má.

Nàng nói: "Ngươi... ngươi còn chưa cởi đồ."

Quý Bạch Thanh sững người, hôn lên nốt ruồi lệ của nàng, một tay cởi áo, quần cũng thuận chân đá xuống cuối giường.

Thân thể màu mật ong và trắng như tuyết dán vào nhau, như đường cát trắng nấu thành màu caramel.

Sợ đè lên Ôn Miểu, Quý Bạch Thanh giữ lấy eo nàng, đổi tư thế, để nàng ngồi lên eo mình.

Ôn Miểu áp vào eo dẻo dai của cô, hơi thở gấp gáp, bụng phập phồng, Quý Bạch Thanh thở chậm lại.

Rất ẩm ướt.

Ôn Miểu cắn môi, mặt đỏ bừng, nàng xấu hổ nhắm mắt lại, lông mi run run, nói lên sự e ngại trong lòng.

Quý Bạch Thanh không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào nơi khóe mắt nàng.

Cô khàn giọng dỗ nàng: "Vợ ơi, trượt xuống chút đi, không sao đâu, ta cũng giống ngươi."

Giọng cô không giấu được ý cười:
"Ta cũng ướt rồi."

Mặt Ôn Miểu đỏ rực, cuối cùng cũng rụt rè chống tay lên eo cô trượt xuống.

Khi chạm đến vị trí tương đồng, thân thể nàng mềm nhũn, ngã nhào vào người Quý Bạch Thanh.

Trên mặt Quý Bạch Thanh hiện lên chút hồng nhạt, không kìm được mà khẽ động, khi hai nơi khớp lại với nhau, ngoài sự căng thẳng và phấn khích, còn có một thứ cảm xúc kín đáo đang nảy mầm.

Ôn Miểu cắn môi, nuốt xuống tiếng rên sắp bật ra.

Nàng chỉ cảm thấy mình như sắp tan chảy, như thể bị nhấn chìm ở nơi hai dòng suối giao nhau, hai luồng nước khác nhau cuốn lấy nhau, đến mức nàng gần như chịu không nổi.

Quý Bạch Thanh thật sự rất khỏe, dù là trong tư thế bị ép, vẫn có thể làm chủ hoàn toàn.

So với khoái cảm thể xác, tư thế ái muội quá mức này càng khiến Quý Bạch Thanh say mê.

Không biết đã bao lâu, cổ họng dần khô khốc, như bị thiêu đốt.

Đậu hũ non dường như đã chín mềm, cô ôm lấy người đang thất thần nằm xuống, còn mình thì bị ma quỷ ám ảnh mà chui vào trong chăn.

Chiếc chăn mỏng hiện lên rõ đường nét bị Quý Bạch Thanh đội lên.

Còn thiếu chút nữa là uống được sương ngọt, giải được khát khô trong cổ họng.

Đột nhiên vai bị người tỉnh lại đá một cái, giọng Ôn Miểu run run:

"Quý Bạch Thanh!"

Không lâu sau, trong chăn vang lên tiếng sột soạt, Quý Bạch Thanh ló đầu ra, mặt đỏ bừng nhìn Ôn Miểu, ánh mắt vô tội:

"Vợ ơi, không được sao?"

Ôn Miểu nghiến răng, xấu hổ tức giận đến không chịu nổi.

"Không được!"

"Ngươi mau cút ra ngoài cho ta!"

Được thôi.

Quý Bạch Thanh làm mặt cún con bị mắng, chui ra khỏi chăn, không chút ngại ngùng phô bày cơ thể trước mặt Ôn Miểu.

Ôn Miểu thì xụi lơ, không hiểu sao người này lại chẳng bị ảnh hưởng gì.

Thật sự là có chút sợ cảm giác mất kiểm soát đó, nàng ôm ngực, vớ lấy quần áo rơi ở mép giường mặc vào, lúc nằm xuống, cơ thể mệt mỏi rã rời khiến mí mắt nặng trĩu, Ôn Miểu thiếp đi trong mơ hồ.

Quý Bạch Thanh uống một ngụm nước giải khát, thấy Ôn Miểu buồn ngủ, lại đỡ lấy mặt nàng, dỗ nàng uống thêm ngụm nữa.

Vừa rồi mất nước nhiều quá, Quý Bạch Thanh sợ nàng ngủ một đêm dậy sẽ khô kiệt.

Trên người vẫn còn chút dính nhớp, cô mặc áo vào ra sân múc nước về lau mình, sau đó lại lau cho Ôn Miểu.

Da Ôn Miểu mềm mịn, cô lau rất cẩn thận.

Chỗ kia hơi đỏ, trông có vẻ trầy da.

Mặt Quý Bạch Thanh ửng hồng, giúp nàng mặc quần áo vào.

Dọn dẹp xong xuôi, cô ôm nàng vào lòng.

Ôn Miểu dựa vào ngực cô, phát ra một tiếng ưm mềm mại, sau đó tiếp tục ngủ say.

Nhìn gương mặt ngủ yên của người yêu, đáy lòng Quý Bạch Thanh mềm nhũn, hôn lên má nàng mấy cái vẫn thấy chưa đủ, cuối cùng vì sợ đánh thức nàng mà mới chịu dừng lại.

Nửa tháng bận rộn ngoài đồng, nói không mệt thì là nói dối, nhưng lúc này đầu óc Quý Bạch Thanh lại tỉnh táo lạ thường, cảm thấy phấn khích, nếu không phải trời tối đen chẳng thấy gì, cô đã ra ngoài chạy mấy vòng rồi.

Người đang nằm trong lòng cô chính là vợ cô cơ mà.

Nghĩ đến đây, khóe môi Quý Bạch Thanh cười mãi không dừng.

Không biết đã bao lâu, cảm giác phấn khích kia mới dần qua đi.

Mệt mỏi lập tức ập tới toàn thân, Quý Bạch Thanh khép mắt, như ngất đi mà ngủ thiếp luôn.

Ngày hôm sau phải lên trấn mua hai con gà con, bởi vì Hà Hương Nguyệt định đem hầm con gà trống gáy sáng phá giấc ngủ nhà mình, tẩm bổ cho cả nhà.

Ban đầu mỗi nhà chỉ được nuôi tối đa hai con gà, nhưng nhiều người lén nuôi con thứ ba, nên Hà Hương Nguyệt cũng nghĩ chắc có thể nuôi thêm một con nữa.

Cùng lắm bị phát hiện thì giết một con là được.

Quý Bạch Thanh hơn chín giờ mới dậy, tối qua làm ầm ĩ hơi trễ.

Lúc gọi Ôn Miểu dậy, nàng nhăn mặt, tỏ rõ vẻ không vui. Mà hiện tại Quý Bạch Thanh nhìn kiểu gì cũng thấy Ôn Miểu đáng yêu, cưng chiều dỗ nàng rời giường.

Hôm nay ăn trứng hấp, hai người ăn sáng xong thì đạp xe đi lên trấn.

Chỉ là vừa ngồi lên xe, cả Ôn Miểu lẫn Quý Bạch Thanh đều cảm thấy không thoải mái.

Chỗ đó rốt cuộc quá non mềm dễ tổn thương, tối qua có vẻ hơi vượt giới hạn rồi.

Ôn Miểu ngồi thế nào cũng thấy khó chịu, trừng mắt nhìn Quý Bạch Thanh.

Quý Bạch Thanh xấu hổ gãi mũi, cười lấy lòng:

"Miểu Miểu, ráng chút đi, ta đưa ngươi lên trấn mua thuốc."

Nếu là trước mùa vụ kép còn có thể ngồi xe bò lên trấn, nhưng trong vụ kép, con bò già kia ngày nào cũng đi cày không ngừng, gầy trơ cả xương rồi, phải để nó nghỉ dưỡng.

Không còn cách nào, hai người đành cắn răng chịu đau, đạp xe lên trấn.

Chọn hai con gà con vàng nhạt thả vào giỏ xe, trả tiền xong, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu lại ghé vào hợp tác xã.

Mua thêm bánh xà phòng, Quý Bạch Thanh còn thuận miệng hỏi dược phẩm, nhưng ở đó không có thuốc cao bôi vết trầy.

Xem ra chỉ có thể đến trạm y tế mua thôi.

Người khác có thể không biết thuốc cao dùng để làm gì, nhưng Ôn Miểu thì biết rõ.

Nàng chịu đựng xấu hổ, kéo tay Quý Bạch Thanh nói: "Không cần mua, ta đi mua ít thảo dược về tự làm."

Nếu Ôn Miểu có thể tự làm thì Quý Bạch Thanh cũng không hỏi thêm.

Cô ngoan ngoãn gật đầu.

Lại mua thêm gia vị còn thiếu, cuối cùng đến trạm y tế mua thảo dược cần dùng.

Nhưng Quý Bạch Thanh không ngờ, lại gặp người quen ở bệnh viện.

Thấy Thượng Mẫn, trong lòng cô vẫn hơi ghen, theo phản xạ kéo tay Ôn Miểu muốn đi.

Ôn Miểu bị cô kéo như vậy, ngẩng đầu cũng nhìn thấy Thượng Mẫn đang đứng ở cửa phòng bệnh.

Nàng giữ tay Quý Bạch Thanh lại, dẫn cô tới chào hỏi Thượng Mẫn.

"Thượng Mẫn? Sao ngươi lại ở đây?"

Thượng Mẫn ngẩng đầu, thường ngày diện mạo anh khí nay khóe mắt lại hoe đỏ, trông có phần yếu đuối.

Chuyện gì vậy? Ôn Miểu nghi hoặc.

Thấy là Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh, Thượng Mẫn theo bản năng xoa xoa đôi mắt, sau đó buông tay, lộ ra nụ cười có phần chua xót.

"Bà ta bị bệnh rồi, ta đưa đến bệnh viện khám xem sao."

Nhìn dáng vẻ của nàng thì biết tình hình không mấy khả quan, Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh đứng nói chuyện với nàng một lúc, cũng cảm thấy bất lực.

Không lâu sau bác sĩ bước ra, nói với Thượng Mẫn: "Cơ thể bà cụ suy yếu, nếu có thể tẩm bổ thì tốt, nói chung cần phải dưỡng."

Thượng Mẫn vội vàng nói: "Bác sĩ, thuốc gì cần thì ngài cứ kê, ta sẽ đi mua."

Bác sĩ thở dài, "Nếu có nhân sâm thì tốt nhất, nhưng trấn Khê Ninh chỗ ta hiếm lắm, ở đây không có đâu."

Hai người nói chuyện xong, bác sĩ rời đi.

Nhìn Thượng Mẫn rõ ràng thất vọng, Quý Bạch Thanh do dự thấp giọng nói:

"Cái đó... chỗ ta có nhân sâm, ngươi cần không?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...