Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
40.
Dẫn theo Ôn Miểu đi đường vòng lên núi từ phía bên kia, dọc đường quả nhiên không thấy bóng người nào.Chỉ mơ hồ nghe thấy bên phía kia vọng lại tiếng phụ nữ cười nói huyên náo.Tháng bảy chính là mùa nấm trúc sanh mọc rộ ở Tiêu Nam, Quý Bạch Thanh kéo Ôn Miểu đi vào một rừng trúc non, bắt đầu tìm kiếm.Mới đầu không nhặt được mấy cây nấm, Quý Bạch Thanh dùng liềm chặt hai cây măng trúc, bóc lớp vỏ ngoài rồi quăng vào sọt.Ôn Miểu loanh quanh bên cạnh, dùng cây gậy mà Quý Bạch Thanh đưa cho khều lớp lá mục trên mặt đất, bất chợt, một cây nấm trắng hình cái ô đập ngay vào mắt nàng.Trên tán nấm trắng còn phủ một lớp mũ màu nâu.Ánh mắt nàng sáng lên, kêu Quý Bạch Thanh tới xem."Đây có phải là nấm trúc sanh không?"Quý Bạch Thanh liếc nhìn, cây trúc sanh này mọc rất to, gần bằng bàn tay, thân gốc nguyên vẹn, chưa bị thối rữa.
"Ta cũng ướt rồi."Mặt Ôn Miểu đỏ rực, cuối cùng cũng rụt rè chống tay lên eo cô trượt xuống.Khi chạm đến vị trí tương đồng, thân thể nàng mềm nhũn, ngã nhào vào người Quý Bạch Thanh.Trên mặt Quý Bạch Thanh hiện lên chút hồng nhạt, không kìm được mà khẽ động, khi hai nơi khớp lại với nhau, ngoài sự căng thẳng và phấn khích, còn có một thứ cảm xúc kín đáo đang nảy mầm.Ôn Miểu cắn môi, nuốt xuống tiếng rên sắp bật ra.Nàng chỉ cảm thấy mình như sắp tan chảy, như thể bị nhấn chìm ở nơi hai dòng suối giao nhau, hai luồng nước khác nhau cuốn lấy nhau, đến mức nàng gần như chịu không nổi.Quý Bạch Thanh thật sự rất khỏe, dù là trong tư thế bị ép, vẫn có thể làm chủ hoàn toàn.So với khoái cảm thể xác, tư thế ái muội quá mức này càng khiến Quý Bạch Thanh say mê.Không biết đã bao lâu, cổ họng dần khô khốc, như bị thiêu đốt.Đậu hũ non dường như đã chín mềm, cô ôm lấy người đang thất thần nằm xuống, còn mình thì bị ma quỷ ám ảnh mà chui vào trong chăn.Chiếc chăn mỏng hiện lên rõ đường nét bị Quý Bạch Thanh đội lên.Còn thiếu chút nữa là uống được sương ngọt, giải được khát khô trong cổ họng.Đột nhiên vai bị người tỉnh lại đá một cái, giọng Ôn Miểu run run:"Quý Bạch Thanh!"Không lâu sau, trong chăn vang lên tiếng sột soạt, Quý Bạch Thanh ló đầu ra, mặt đỏ bừng nhìn Ôn Miểu, ánh mắt vô tội:"Vợ ơi, không được sao?"Ôn Miểu nghiến răng, xấu hổ tức giận đến không chịu nổi."Không được!""Ngươi mau cút ra ngoài cho ta!"Được thôi.Quý Bạch Thanh làm mặt cún con bị mắng, chui ra khỏi chăn, không chút ngại ngùng phô bày cơ thể trước mặt Ôn Miểu.Ôn Miểu thì xụi lơ, không hiểu sao người này lại chẳng bị ảnh hưởng gì.Thật sự là có chút sợ cảm giác mất kiểm soát đó, nàng ôm ngực, vớ lấy quần áo rơi ở mép giường mặc vào, lúc nằm xuống, cơ thể mệt mỏi rã rời khiến mí mắt nặng trĩu, Ôn Miểu thiếp đi trong mơ hồ.Quý Bạch Thanh uống một ngụm nước giải khát, thấy Ôn Miểu buồn ngủ, lại đỡ lấy mặt nàng, dỗ nàng uống thêm ngụm nữa.Vừa rồi mất nước nhiều quá, Quý Bạch Thanh sợ nàng ngủ một đêm dậy sẽ khô kiệt.Trên người vẫn còn chút dính nhớp, cô mặc áo vào ra sân múc nước về lau mình, sau đó lại lau cho Ôn Miểu.Da Ôn Miểu mềm mịn, cô lau rất cẩn thận.Chỗ kia hơi đỏ, trông có vẻ trầy da.Mặt Quý Bạch Thanh ửng hồng, giúp nàng mặc quần áo vào.Dọn dẹp xong xuôi, cô ôm nàng vào lòng.Ôn Miểu dựa vào ngực cô, phát ra một tiếng ưm mềm mại, sau đó tiếp tục ngủ say.Nhìn gương mặt ngủ yên của người yêu, đáy lòng Quý Bạch Thanh mềm nhũn, hôn lên má nàng mấy cái vẫn thấy chưa đủ, cuối cùng vì sợ đánh thức nàng mà mới chịu dừng lại.Nửa tháng bận rộn ngoài đồng, nói không mệt thì là nói dối, nhưng lúc này đầu óc Quý Bạch Thanh lại tỉnh táo lạ thường, cảm thấy phấn khích, nếu không phải trời tối đen chẳng thấy gì, cô đã ra ngoài chạy mấy vòng rồi.Người đang nằm trong lòng cô chính là vợ cô cơ mà.Nghĩ đến đây, khóe môi Quý Bạch Thanh cười mãi không dừng.Không biết đã bao lâu, cảm giác phấn khích kia mới dần qua đi.Mệt mỏi lập tức ập tới toàn thân, Quý Bạch Thanh khép mắt, như ngất đi mà ngủ thiếp luôn.Ngày hôm sau phải lên trấn mua hai con gà con, bởi vì Hà Hương Nguyệt định đem hầm con gà trống gáy sáng phá giấc ngủ nhà mình, tẩm bổ cho cả nhà.Ban đầu mỗi nhà chỉ được nuôi tối đa hai con gà, nhưng nhiều người lén nuôi con thứ ba, nên Hà Hương Nguyệt cũng nghĩ chắc có thể nuôi thêm một con nữa.Cùng lắm bị phát hiện thì giết một con là được.Quý Bạch Thanh hơn chín giờ mới dậy, tối qua làm ầm ĩ hơi trễ.Lúc gọi Ôn Miểu dậy, nàng nhăn mặt, tỏ rõ vẻ không vui. Mà hiện tại Quý Bạch Thanh nhìn kiểu gì cũng thấy Ôn Miểu đáng yêu, cưng chiều dỗ nàng rời giường.Hôm nay ăn trứng hấp, hai người ăn sáng xong thì đạp xe đi lên trấn.Chỉ là vừa ngồi lên xe, cả Ôn Miểu lẫn Quý Bạch Thanh đều cảm thấy không thoải mái.Chỗ đó rốt cuộc quá non mềm dễ tổn thương, tối qua có vẻ hơi vượt giới hạn rồi.Ôn Miểu ngồi thế nào cũng thấy khó chịu, trừng mắt nhìn Quý Bạch Thanh.Quý Bạch Thanh xấu hổ gãi mũi, cười lấy lòng:"Miểu Miểu, ráng chút đi, ta đưa ngươi lên trấn mua thuốc."Nếu là trước mùa vụ kép còn có thể ngồi xe bò lên trấn, nhưng trong vụ kép, con bò già kia ngày nào cũng đi cày không ngừng, gầy trơ cả xương rồi, phải để nó nghỉ dưỡng.Không còn cách nào, hai người đành cắn răng chịu đau, đạp xe lên trấn.Chọn hai con gà con vàng nhạt thả vào giỏ xe, trả tiền xong, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu lại ghé vào hợp tác xã.Mua thêm bánh xà phòng, Quý Bạch Thanh còn thuận miệng hỏi dược phẩm, nhưng ở đó không có thuốc cao bôi vết trầy.Xem ra chỉ có thể đến trạm y tế mua thôi.Người khác có thể không biết thuốc cao dùng để làm gì, nhưng Ôn Miểu thì biết rõ.Nàng chịu đựng xấu hổ, kéo tay Quý Bạch Thanh nói: "Không cần mua, ta đi mua ít thảo dược về tự làm."Nếu Ôn Miểu có thể tự làm thì Quý Bạch Thanh cũng không hỏi thêm.Cô ngoan ngoãn gật đầu.Lại mua thêm gia vị còn thiếu, cuối cùng đến trạm y tế mua thảo dược cần dùng.Nhưng Quý Bạch Thanh không ngờ, lại gặp người quen ở bệnh viện.Thấy Thượng Mẫn, trong lòng cô vẫn hơi ghen, theo phản xạ kéo tay Ôn Miểu muốn đi.Ôn Miểu bị cô kéo như vậy, ngẩng đầu cũng nhìn thấy Thượng Mẫn đang đứng ở cửa phòng bệnh.Nàng giữ tay Quý Bạch Thanh lại, dẫn cô tới chào hỏi Thượng Mẫn."Thượng Mẫn? Sao ngươi lại ở đây?"Thượng Mẫn ngẩng đầu, thường ngày diện mạo anh khí nay khóe mắt lại hoe đỏ, trông có phần yếu đuối.Chuyện gì vậy? Ôn Miểu nghi hoặc.Thấy là Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh, Thượng Mẫn theo bản năng xoa xoa đôi mắt, sau đó buông tay, lộ ra nụ cười có phần chua xót."Bà ta bị bệnh rồi, ta đưa đến bệnh viện khám xem sao."Nhìn dáng vẻ của nàng thì biết tình hình không mấy khả quan, Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh đứng nói chuyện với nàng một lúc, cũng cảm thấy bất lực.Không lâu sau bác sĩ bước ra, nói với Thượng Mẫn: "Cơ thể bà cụ suy yếu, nếu có thể tẩm bổ thì tốt, nói chung cần phải dưỡng."Thượng Mẫn vội vàng nói: "Bác sĩ, thuốc gì cần thì ngài cứ kê, ta sẽ đi mua."Bác sĩ thở dài, "Nếu có nhân sâm thì tốt nhất, nhưng trấn Khê Ninh chỗ ta hiếm lắm, ở đây không có đâu."Hai người nói chuyện xong, bác sĩ rời đi.Nhìn Thượng Mẫn rõ ràng thất vọng, Quý Bạch Thanh do dự thấp giọng nói:"Cái đó... chỗ ta có nhân sâm, ngươi cần không?"
"Ta cũng ướt rồi."Mặt Ôn Miểu đỏ rực, cuối cùng cũng rụt rè chống tay lên eo cô trượt xuống.Khi chạm đến vị trí tương đồng, thân thể nàng mềm nhũn, ngã nhào vào người Quý Bạch Thanh.Trên mặt Quý Bạch Thanh hiện lên chút hồng nhạt, không kìm được mà khẽ động, khi hai nơi khớp lại với nhau, ngoài sự căng thẳng và phấn khích, còn có một thứ cảm xúc kín đáo đang nảy mầm.Ôn Miểu cắn môi, nuốt xuống tiếng rên sắp bật ra.Nàng chỉ cảm thấy mình như sắp tan chảy, như thể bị nhấn chìm ở nơi hai dòng suối giao nhau, hai luồng nước khác nhau cuốn lấy nhau, đến mức nàng gần như chịu không nổi.Quý Bạch Thanh thật sự rất khỏe, dù là trong tư thế bị ép, vẫn có thể làm chủ hoàn toàn.So với khoái cảm thể xác, tư thế ái muội quá mức này càng khiến Quý Bạch Thanh say mê.Không biết đã bao lâu, cổ họng dần khô khốc, như bị thiêu đốt.Đậu hũ non dường như đã chín mềm, cô ôm lấy người đang thất thần nằm xuống, còn mình thì bị ma quỷ ám ảnh mà chui vào trong chăn.Chiếc chăn mỏng hiện lên rõ đường nét bị Quý Bạch Thanh đội lên.Còn thiếu chút nữa là uống được sương ngọt, giải được khát khô trong cổ họng.Đột nhiên vai bị người tỉnh lại đá một cái, giọng Ôn Miểu run run:"Quý Bạch Thanh!"Không lâu sau, trong chăn vang lên tiếng sột soạt, Quý Bạch Thanh ló đầu ra, mặt đỏ bừng nhìn Ôn Miểu, ánh mắt vô tội:"Vợ ơi, không được sao?"Ôn Miểu nghiến răng, xấu hổ tức giận đến không chịu nổi."Không được!""Ngươi mau cút ra ngoài cho ta!"Được thôi.Quý Bạch Thanh làm mặt cún con bị mắng, chui ra khỏi chăn, không chút ngại ngùng phô bày cơ thể trước mặt Ôn Miểu.Ôn Miểu thì xụi lơ, không hiểu sao người này lại chẳng bị ảnh hưởng gì.Thật sự là có chút sợ cảm giác mất kiểm soát đó, nàng ôm ngực, vớ lấy quần áo rơi ở mép giường mặc vào, lúc nằm xuống, cơ thể mệt mỏi rã rời khiến mí mắt nặng trĩu, Ôn Miểu thiếp đi trong mơ hồ.Quý Bạch Thanh uống một ngụm nước giải khát, thấy Ôn Miểu buồn ngủ, lại đỡ lấy mặt nàng, dỗ nàng uống thêm ngụm nữa.Vừa rồi mất nước nhiều quá, Quý Bạch Thanh sợ nàng ngủ một đêm dậy sẽ khô kiệt.Trên người vẫn còn chút dính nhớp, cô mặc áo vào ra sân múc nước về lau mình, sau đó lại lau cho Ôn Miểu.Da Ôn Miểu mềm mịn, cô lau rất cẩn thận.Chỗ kia hơi đỏ, trông có vẻ trầy da.Mặt Quý Bạch Thanh ửng hồng, giúp nàng mặc quần áo vào.Dọn dẹp xong xuôi, cô ôm nàng vào lòng.Ôn Miểu dựa vào ngực cô, phát ra một tiếng ưm mềm mại, sau đó tiếp tục ngủ say.Nhìn gương mặt ngủ yên của người yêu, đáy lòng Quý Bạch Thanh mềm nhũn, hôn lên má nàng mấy cái vẫn thấy chưa đủ, cuối cùng vì sợ đánh thức nàng mà mới chịu dừng lại.Nửa tháng bận rộn ngoài đồng, nói không mệt thì là nói dối, nhưng lúc này đầu óc Quý Bạch Thanh lại tỉnh táo lạ thường, cảm thấy phấn khích, nếu không phải trời tối đen chẳng thấy gì, cô đã ra ngoài chạy mấy vòng rồi.Người đang nằm trong lòng cô chính là vợ cô cơ mà.Nghĩ đến đây, khóe môi Quý Bạch Thanh cười mãi không dừng.Không biết đã bao lâu, cảm giác phấn khích kia mới dần qua đi.Mệt mỏi lập tức ập tới toàn thân, Quý Bạch Thanh khép mắt, như ngất đi mà ngủ thiếp luôn.Ngày hôm sau phải lên trấn mua hai con gà con, bởi vì Hà Hương Nguyệt định đem hầm con gà trống gáy sáng phá giấc ngủ nhà mình, tẩm bổ cho cả nhà.Ban đầu mỗi nhà chỉ được nuôi tối đa hai con gà, nhưng nhiều người lén nuôi con thứ ba, nên Hà Hương Nguyệt cũng nghĩ chắc có thể nuôi thêm một con nữa.Cùng lắm bị phát hiện thì giết một con là được.Quý Bạch Thanh hơn chín giờ mới dậy, tối qua làm ầm ĩ hơi trễ.Lúc gọi Ôn Miểu dậy, nàng nhăn mặt, tỏ rõ vẻ không vui. Mà hiện tại Quý Bạch Thanh nhìn kiểu gì cũng thấy Ôn Miểu đáng yêu, cưng chiều dỗ nàng rời giường.Hôm nay ăn trứng hấp, hai người ăn sáng xong thì đạp xe đi lên trấn.Chỉ là vừa ngồi lên xe, cả Ôn Miểu lẫn Quý Bạch Thanh đều cảm thấy không thoải mái.Chỗ đó rốt cuộc quá non mềm dễ tổn thương, tối qua có vẻ hơi vượt giới hạn rồi.Ôn Miểu ngồi thế nào cũng thấy khó chịu, trừng mắt nhìn Quý Bạch Thanh.Quý Bạch Thanh xấu hổ gãi mũi, cười lấy lòng:"Miểu Miểu, ráng chút đi, ta đưa ngươi lên trấn mua thuốc."Nếu là trước mùa vụ kép còn có thể ngồi xe bò lên trấn, nhưng trong vụ kép, con bò già kia ngày nào cũng đi cày không ngừng, gầy trơ cả xương rồi, phải để nó nghỉ dưỡng.Không còn cách nào, hai người đành cắn răng chịu đau, đạp xe lên trấn.Chọn hai con gà con vàng nhạt thả vào giỏ xe, trả tiền xong, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu lại ghé vào hợp tác xã.Mua thêm bánh xà phòng, Quý Bạch Thanh còn thuận miệng hỏi dược phẩm, nhưng ở đó không có thuốc cao bôi vết trầy.Xem ra chỉ có thể đến trạm y tế mua thôi.Người khác có thể không biết thuốc cao dùng để làm gì, nhưng Ôn Miểu thì biết rõ.Nàng chịu đựng xấu hổ, kéo tay Quý Bạch Thanh nói: "Không cần mua, ta đi mua ít thảo dược về tự làm."Nếu Ôn Miểu có thể tự làm thì Quý Bạch Thanh cũng không hỏi thêm.Cô ngoan ngoãn gật đầu.Lại mua thêm gia vị còn thiếu, cuối cùng đến trạm y tế mua thảo dược cần dùng.Nhưng Quý Bạch Thanh không ngờ, lại gặp người quen ở bệnh viện.Thấy Thượng Mẫn, trong lòng cô vẫn hơi ghen, theo phản xạ kéo tay Ôn Miểu muốn đi.Ôn Miểu bị cô kéo như vậy, ngẩng đầu cũng nhìn thấy Thượng Mẫn đang đứng ở cửa phòng bệnh.Nàng giữ tay Quý Bạch Thanh lại, dẫn cô tới chào hỏi Thượng Mẫn."Thượng Mẫn? Sao ngươi lại ở đây?"Thượng Mẫn ngẩng đầu, thường ngày diện mạo anh khí nay khóe mắt lại hoe đỏ, trông có phần yếu đuối.Chuyện gì vậy? Ôn Miểu nghi hoặc.Thấy là Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh, Thượng Mẫn theo bản năng xoa xoa đôi mắt, sau đó buông tay, lộ ra nụ cười có phần chua xót."Bà ta bị bệnh rồi, ta đưa đến bệnh viện khám xem sao."Nhìn dáng vẻ của nàng thì biết tình hình không mấy khả quan, Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh đứng nói chuyện với nàng một lúc, cũng cảm thấy bất lực.Không lâu sau bác sĩ bước ra, nói với Thượng Mẫn: "Cơ thể bà cụ suy yếu, nếu có thể tẩm bổ thì tốt, nói chung cần phải dưỡng."Thượng Mẫn vội vàng nói: "Bác sĩ, thuốc gì cần thì ngài cứ kê, ta sẽ đi mua."Bác sĩ thở dài, "Nếu có nhân sâm thì tốt nhất, nhưng trấn Khê Ninh chỗ ta hiếm lắm, ở đây không có đâu."Hai người nói chuyện xong, bác sĩ rời đi.Nhìn Thượng Mẫn rõ ràng thất vọng, Quý Bạch Thanh do dự thấp giọng nói:"Cái đó... chỗ ta có nhân sâm, ngươi cần không?"