Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta

37.



Câu nói ấy vừa thốt ra, mọi người lập tức xôn xao.

Ngô Vệ Quốc cau mày: "Ngươi nói sai là sai chắc? Ngươi là giáo viên hay ta là giáo viên? Câu đó là ta đích thân ra đề, còn đưa giáo viên khác thẩm duyệt qua một lần, sao có thể sai được!"

Lúc này hai nữ giáo viên bước lên trước, một người gật đầu tỏ ý đồng tình, người còn lại nhìn Ôn Miểu một cái, trầm ngâm rồi mới lên tiếng: "Thật ra ta cũng có cùng suy nghĩ với đồng chí này, có khả năng đề sai, nhưng lúc đó thời gian quá gấp, hai giáo viên kia cũng không nêu ra vấn đề gì, nên ta cũng không kiểm chứng lại."

Dù thế nào đi nữa, một khi Ôn Miểu đã nêu ra vấn đề, thì chỉ có thể xác minh xem lời nàng nói có đúng hay không, nếu không sẽ không công bằng với những người khác.

Huống chi còn có một giáo viên khác đồng tình với Ôn Miểu.

Lý Hướng Đông thấy vậy, chỉ đành đổ mồ hôi lạnh cùng các trưởng thôn khác bàn bạc một hồi, cuối cùng nhất trí quyết định để mấy giáo viên quay lại trường kiểm tra lại câu cuối của đề toán một lần nữa.

Nghe được kết luận đó, Thẩm Niệm Niệm cắn môi bước lên vài bước: "Trưởng thôn, chỉ vì Ôn trí thức mà lãng phí nhiều thời gian như vậy có vẻ không hay? Thôn dân không cần đi làm ruộng sao? Chậm trễ công việc của họ quá rồi."

Quý Bạch Thanh lên tiếng trước cả Lý Hướng Đông, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lời nói như có dao giấu trong đó: "Ngươi sợ chậm thì đi làm ruộng đi."

Một vài thôn dân muốn hóng chuyện cũng phụ họa theo:

"Đúng đó, sắp tới trưa rồi, chậm được bao nhiêu chứ, Thẩm trí thức ngươi thấy phiền thì đi đi."

Lý Hướng Đông liếc mắt nhìn Thẩm Niệm Niệm, dứt khoát quyết định: "Đi thôi, xem thử câu cuối có thật sự sai không."

Trưởng thôn và các giáo viên dẫn người đi đến văn phòng, rút tờ đề toán ra, ba giáo viên cùng nhau tính toán hơn hai mươi phút, cuối cùng Ngô Vệ Quốc lau mồ hôi, đứng dậy, trước ánh mắt của mọi người, đắc ý nói:

"Ta đã nói rồi, bảo đồng chí Ôn đừng làm phiền chúng ta làm việc, rõ ràng đề không có vấn đề, có thể giải ra đáp án đúng, bài của Thẩm Niệm Niệm chính là chính xác!"

Ôn Miểu đối diện với ánh mắt tò mò của mọi người, chậm rãi tiến lên một bước, chỉ tay vào bước giải của họ: "Bước này là sai, không có phương pháp giải như vậy."

Vị giáo viên từng ủng hộ Ôn Miểu, chân mày đang nhíu lập tức giãn ra, nói: "Đúng, ta cũng thấy bước này có vấn đề, đề này không thể giải theo cách đó, cho nên đáp án câu cuối là sai, đề bài thiết lập sai số liệu rồi."

Nữ giáo viên lấy từ trong đống bài thi ra một tờ, cộng lại số điểm bị trừ ở câu cuối, tờ bài thi đạt điểm tuyệt đối ấy rõ ràng ghi tên Ôn Miểu.

Giáo viên lên tiếng: "Vậy thì, người đứng đầu là Ôn Miểu."

Nghe vậy, Thẩm Niệm Niệm bỗng như phát điên, lao đến giật tờ bài thi của Ôn Miểu, giọng the thé gần như đâm thủng màng tai người nghe.

"Sao có thể?! Nàng làm sao có thể đứng đầu!"

Quý Bạch Thanh lập tức bước đến bên cạnh Ôn Miểu, âm thầm chắn trước người nàng, để phòng Thẩm Niệm Niệm phát điên mà làm nàng bị thương.

Ánh mắt cô lạnh như băng, giọng nói cũng lạnh lẽo: "Sao lại không thể? Ở nhà ta, Ôn Miểu mỗi ngày đều ôn bài chuẩn bị thi, hơn nữa nàng còn dạy học cho Tiểu Mễ, Tiểu Mễ rất thích nàng."

Câu này vừa dứt, Tiểu Mễ chen đầu ra từ đám đông, nghiêm túc nói: "Đúng! Ôn Miểu tỷ tỷ dạy học rất kiên nhẫn, ta học một chút là hiểu được!"

Nghe xong, ánh mắt vị giáo viên nhìn Ôn Miểu lại càng hài lòng hơn.

Vừa có kinh nghiệm vừa siêng năng, hơn nữa còn có vẻ dễ gần với trẻ nhỏ, đúng là một hạt giống giáo viên tốt.

Bà nói với trưởng thôn: "Đồng chí Ôn rất tốt, chọn nàng đi."

Nữ giáo viên đó tên là Trịnh Mạn, khoảng bốn năm chục tuổi, đã dạy học ở trường hơn hai mươi năm, có tiếng nói nhất định trong thôn Tiểu Thạch.

Trưởng thôn Tiểu Thạch cùng những người khác bàn bạc một lúc, cuối cùng tuyên bố người trúng tuyển vào vị trí giáo viên chính thức chính là Ôn Miểu.

Chuyện đã định, cũng không muốn làm ầm thêm nữa, trưởng thôn khoát tay định cho mọi người giải tán, kết quả Quý Bạch Thanh đột nhiên cầm lấy tờ đề toán đầu tiên, bài thi của Thẩm Niệm Niệm.

Cô xem vài cái, rồi đối chiếu với bài làm mà Ngô Vệ Quốc viết, giả vờ ngạc nhiên nói: "Cô Trịnh, ngươi xem bước giải trong bài của Thẩm trí thức sao lại giống y chang bài mẫu của thầy Ngô vậy?"

Nghe thế, đồng tử của Thẩm Niệm Niệm hơi co lại, đưa tay định giật lại bài thi từ tay Quý Bạch Thanh.

Nàng ta hoảng loạn nói: "Đề đó chẳng phải chỉ có vài bước thôi sao? Trả bài ta đây!"

Dựa vào lợi thế chiều cao, Quý Bạch Thanh giơ bài thi lên đưa cho Trịnh Mạn, đồng thời khóa chặt Thẩm Niệm Niệm lại, không để nàng ta tiến lên phá hủy chứng cứ.

Trịnh Mạn nhìn qua một lượt, sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng.

Thật ra lời Thẩm Niệm Niệm cũng không sai, bước giải giống nhau là bình thường, vì một bài toán thường chỉ có vài cách giải.

Nhưng mà giống y hệt từ đầu đến cuối thì thật sự hiếm thấy.

Trịnh Mạn mặt mày sa sầm tìm lại tờ đáp án của Ngô Vệ Quốc đã viết trước khi thi, đề thi nào cũng vậy, người ra đề đều sẽ chuẩn bị trước một bản đáp án chuẩn.

Càng đối chiếu càng cảm thấy kinh ngạc, từng câu từng câu đáp án đều giống nhau y hệt!

Bà ném bài thi lên mặt Ngô Vệ Quốc, giọng nghiêm túc: "Thầy Ngô, chuyện này là sao? Thầy tiết lộ đề cho đồng Thẩm trí thức sao?"

Một nữ giáo viên khác rụt rè lên tiếng: "Ta nghe giáo viên ngữ văn cũng nói có người làm bài giống đáp án mẫu y như đúc..."

Bị bao nhiêu ánh mắt xung quanh đổ dồn vào, tim Ngô Vệ Quốc lập tức rối loạn, không biết phải xử lý sao.

Vừa định thừa nhận sai sót của mình, thì ngón tay lại bị Thẩm Niệm Niệm khẽ móc lấy.

Hắn nhắm mắt nuốt nước miếng, nói: "Ta, là lỗi của ta, nhưng mà hiện giờ người đứng đầu là Ôn Miểu rồi còn gì? Có gì mà ầm ĩ nữa!"

Quý Bạch Thanh cười khẩy.

"Nếu Ôn Miểu không biết câu cuối sai, chẳng phải đã bị Thẩm Niệm Niệm gian lận giành mất vị trí hay sao?"

Nước mắt Thẩm Niệm Niệm rơi lã chã, nghẹn ngào nói: "Ngô đại ca cũng đâu phải cố ý... Ta đã nói là không cần hắn cho đáp án rồi, nhưng hắn thấy ta rất thích hợp làm giáo viên... Ta không muốn làm hắn và mấy đứa nhỏ thất vọng nên, nên mới..."

Ngô Vệ Quốc nghe vậy sững người, nhưng sau khi hoàn hồn lại cũng vội vàng hùa theo: "Đúng vậy đó, Thẩm Niệm Niệm nhìn dịu dàng thế, ai thấy cũng biết hợp làm giáo viên, còn Ôn Miểu ngày nào cũng ăn mặc loè loẹt, làm gì ra dáng giáo viên..."

Nghe xong, ánh mắt Quý Bạch Thanh chợt lạnh, không chút do dự tung một cú đấm vào mặt hắn.

"Ngươi thì ra dáng giáo viên chắc? Ăn mặc kiểu này định quyến rũ ai hả."

Ngô Vệ Quốc ôm mũi, mặt đỏ bừng: "...Ta mặc đồ bình thường mà?"

Quý Bạch Thanh phản bác: "Vậy Ôn Miểu mặc chỗ nào không bình thường?"

Ngô Vệ Quốc nghẹn lời, nhìn thấy nắm đấm siết chặt và gân xanh nổi lên của Quý Bạch Thanh, không dám mở miệng nữa.

Ôn Miểu vỗ mu bàn tay cô, gỡ nắm đấm ra, nhét tay mình vào cho cô nắm lấy.

"Ta thấy thầy Ngô xấu xí thế này, cũng không trách được nhìn ai cũng tưởng là ăn mặc diêm dúa loè loẹt, dù gì thì với điều kiện của hắn muốn ăn mặc cho ra hồn cũng chẳng có cách nào. May mà trước kia có người nói với ta thầy Ngô trông như con cóc nhái, nên hôm nay ta mới liếc mắt một cái liền nhận ra."

Ngô Vệ Quốc vốn đã có khuôn mặt vuông chữ điền, lại lồi lõm đầy sẹo, môi dày, mắt lồi, lúc này trợn mắt lên trông chẳng khác gì con cóc mà Ôn Miểu vừa nói.

Câu nói ấy vừa dứt, lập tức khiến mọi người cười ồ lên.

Vốn dĩ Ngô Vệ Quốc thường ỷ vào thân phận giáo viên mà coi thường thôn dân, không ít người đã ngứa mắt từ lâu, giờ thấy hắn bị vạch mặt trước đám đông, dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội hả hê.

Không biết là ai trong đám đông hô lên: "Ta thấy Ngô Vệ Quốc là con cóc da trắng đấy!"

"Cóc cái gì, trông như cái nhà xí lồi lõm ấy!"

"Đúng đó, ngày thường cứ vênh váo hếch mũi lên trời, suốt ngày ư ử như con heo!"

"Gì mà heo chứ, heo còn giết thịt ăn được, Ngô Vệ Quốc làm sao so nổi!"

Lý Hướng Đông vốn vì chuyện của Hà Hương Nguyệt mà có chút thiện cảm với Ôn Miểu, giờ thấy Ngô Vệ Quốc bị vạch trần giữa đám đông cũng không mở miệng bênh vực gì.

Quý Bạch Thanh vốn không định bỏ qua cho hắn ta, cô hỏi Lý Hướng Đông: "Trưởng thôn, người này không chỉ để lộ đề thi cho người khác, còn vu khống nữ đồng chí, ta thấy loại người như vậy sao có thể dạy dỗ con nít trong thôn được chứ? Kẻo lại dạy hư tụi nhỏ mất."

Lý Hướng Đông liếc cô một cái, cảnh cáo: "Được rồi—"

Lời còn chưa dứt, Quý Bạch Thanh đã ngắt ngang, quay sang hỏi Trịnh Mạn: "Cô giáo Trịnh, hôm qua ai đứng nhì trong kỳ thi?"

Trịnh Mạn nhìn bảng thành tích, đáp: "Là Lý Văn Văn."

Lý Hướng Đông lập tức xoay chiều lời nói: "Ta thấy Ngô Vệ Quốc có thói quen xấu như vậy thì chắc chắn không thể tiếp tục làm giáo viên nữa rồi, vị trí trống cứ để Văn Văn nhà ta thay vào đi, con bé có chí tranh đua, tự mình thi được hạng nhì."

Lời này vừa dứt, không ai có ý kiến gì.

Chỉ có Lý Văn Văn đang xem kịch vui, đột nhiên nghe tên mình bị réo lên, cô chỉ vào bản thân, giọng đầy nghi hoặc: "Ta hả?"

Quý Bạch Thanh vỗ vỗ vai nàng, ý vị sâu xa: "Không sai, chính là ngươi."

Xem xong náo nhiệt, thôn dân hớn hở kéo nhau về nhà ăn cơm.

Ngô Vệ Quốc ủ rũ đứng tại chỗ, vẫn chưa thể tin nổi.

Vị trí giáo viên của hắn, cứ thế bị người khác cướp mất rồi.

Văn phòng giờ chỉ còn lại hắn và Thẩm Niệm Niệm, thấy thế, Thẩm Niệm Niệm có chút lo lắng, an ủi hắn: "Ngô đại ca, ngươi không sao chứ? Ta tin ngươi nhất định sẽ tìm được công việc tốt hơn."

"Cút!" Ngô Vệ Quốc gầm lên trong cơn thịnh nộ.

Thẩm Niệm Niệm run vai, mắt ngân ngấn lệ: "Ngô đại ca?"

Phản ứng lại việc mình vừa nạt nộ một nữ thanh niên trí thức dịu dàng hiền lành, Ngô Vệ Quốc lập tức hối hận.

Hắn luống cuống lấy khăn tay ra lau nước mắt cho Thẩm Niệm Niệm: "Xin lỗi Niệm Niệm, ta không cố ý nạt ngươi, chỉ là tâm trạng ta hôm nay hơi kém."

Thẩm Niệm Niệm né tránh tay hắn, lau nước mắt: "Không sao đâu Ngô đại ca, ta biết tâm trạng ngươi không tốt, vậy ngươi cứ bình tĩnh lại đi, ta... đi trước."

Dứt lời, nàng nhìn hắn một cái, mắt đỏ hoe, cuối cùng ôm mặt chạy đi.

Ngô Vệ Quốc đứng tại chỗ một hồi, muốn đuổi theo, nhưng rồi vẫn đứng lại.

Cuối cùng, hắn đấm mạnh một cú xuống bàn, giọng đầy căm hận: "Ôn Miểu, Quý Bạch Thanh, cứ chờ đấy cho ta."

*

"Ngô Vệ Quốc có đến tìm chúng ta gây chuyện không?" Trên đường về, Ôn Miểu có chút lo lắng.

Quý Bạch Thanh dịu dàng xoa tóc nàng: "Không sao, đừng sợ."

Cô nghĩ, nếu đã không đi theo kịch bản gốc, vậy chắc chắn sẽ phải đụng chạm đến một vài người.

Loại như Ngô Vệ Quốc, cao to mà não tàn thì không đáng ngại, cô càng lo hơn là Thẩm Niệm Niệm và Lục Diên.

Một kẻ giỏi mượn dao giết người, kẻ còn lại có thế lực phức tạp, ra tay tàn nhẫn.

Cô cụp mắt, đáy mắt hiện lên vẻ âm u.

Nếu hai người kia thật sự không biết điều mà nhằm vào Ôn Miểu, thì dù thế nào cô cũng phải ra tay trừ khử.

Ở thôn không có kỳ nghỉ hè hay đông, bọn trẻ chỉ được đi học vào lúc nông nhàn, còn nông vụ bận rộn thì nghỉ.

Xác định Ôn Miểu và Lý Văn Văn cùng đi dạy ở trường, hôm sau Ôn Miểu chính thức bắt đầu công việc.

Đúng lúc Quý Bạch Thanh phải lên trấn giết heo, cô có chút tiếc nuối vì không thể đưa Ôn Miểu đến trường.

Buổi sáng, cô nhanh chóng hoàn thành công việc, khi về thì nấu cơm, xào thịt heo mang về cùng đậu que cà tím, sau khi nấu nướng xong liền đến cổng trường đón người.

Nhìn đồng hồ đã mười hai giờ, đám trẻ ùa ra khỏi trường, vội vã chạy về ăn cơm trưa.

Quý Bạch Thanh chờ một lúc mới thấy Ôn Miểu.

Nàng đi cùng Lý Văn Văn, không biết đang trò chuyện gì, vẻ mặt khá vui vẻ.

Nhìn nụ cười bên môi Ôn Miểu, Quý Bạch Thanh hiếm khi cảm thấy khó chịu.

Đáng ghét, vợ mình đang nói gì với Lý Văn Văn mà cười vui thế kia.

Vừa ra khỏi cổng trường, Ôn Miểu đã thấy Quý Bạch Thanh, Lý Văn Văn tất nhiên cũng thấy, có chút ngạc nhiên: "Bạch Thanh tới đón ngươi hả? Hai người các ngươi dính nhau quá nhỉ?"

Ôn Miểu cong mắt cười: "Thật vậy sao? Ta về đây, chiều gặp."

Dứt lời, nàng chạy đến trước mặt Quý Bạch Thanh, làm bộ dè dặt hỏi một câu: "Sao ngươi lại tới?"

Quý Bạch Thanh nói: "Tới đón ngươi về ăn cơm."
Cô giả vờ thản nhiên hỏi: "Vừa nãy hai người nói gì mà vui vậy?"

Ôn Miểu vừa đi về hướng nhà cùng cô, vừa nhớ lại đoạn đối thoại ban nãy, khoé môi lại cong lên.

"Hôm nay Ngô Vệ Quốc đến trường xin cô Trịnh cho hắn quay lại, Lý Văn Văn vừa nãy nói, cảm thấy hôm nay hắn trông càng giống con cóc ghê tởm."

"Ồ," Quý Bạch Thanh gật đầu, "thì ra là chuyện đó."

Cô cười khẽ một tiếng: "Quả thực buồn cười thật."

Ôn Miểu mới đi làm được chừng hai mươi ngày thì trường học đã bắt đầu nghỉ hè. Mắt thấy trung tuần tháng bảy, lúa nước lập tức chín rộ, cần phải thu hoạch xong trước khi mưa xuống. Sau đó còn phải đập lúa, làm đất, rồi cấy vụ mới.

Thôn Vân Thuỷ từ trên xuống dưới bận rộn như con quay, việc đồng ruộng làm mãi không hết, từng mẫu ruộng vàng óng nối tiếp nhau chờ thu hoạch.

Tháng bảy ở Tiêu Nam còn hay có mưa. Một trận mưa xuống có thể khiến hơn nửa ruộng lúa bị đổ rạp, hạt rụng xuống đất.

Không ai biết cơn mưa đầu tiên sẽ đến khi nào, chỉ có thể tranh thủ thu hoạch lúa càng sớm càng tốt.

Nhà họ Quý cũng bận không thua ai. Không chỉ Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ, đến cả Quý Bạch Thanh những ngày không phải lên trấn làm việc cũng đều ở ngoài đồng.

Diện tích trồng lúa trong thôn rất lớn, gió thổi qua làm từng đợt sóng lúa dập dềnh, tầm mắt nhìn mãi cũng không thấy điểm cuối.

Ôn Miểu mỗi ngày ở nhà giúp giặt đồ, nấu cơm, sau đó lại gói cơm mang ra ruộng cho mọi người.

Thấy Quý Bạch Thanh vất vả, gần như ngày nào cũng đến hơn chín giờ tối mới về, đặt lưng xuống giường là ngủ, nàng đau lòng không chịu được.

Người sợ khổ như nàng lại nảy sinh ý định xuống ruộng giúp một tay, nhưng lại bị Quý Bạch Thanh nghiêm giọng mắng cho một trận.

Thời gian này Quý Bạch Thanh đã rất mệt, Ôn Miểu không muốn cãi nhau với cô, đành phải ngoan ngoãn nghe lời, mỗi ngày đều nghĩ đủ cách nấu thật nhiều món ngon cho cả nhà.

Ở ngoài đồng đói rất nhanh, mỗi bữa cơm nàng đều hấp gần đầy một nồi khoai lang trộn gạo, vậy mà vẫn bị ăn sạch không còn gì.

Mùa thu hoạch kép, nhà nào nhà nấy dù có khốn khó thế nào cũng phải ăn cho đủ chất. Ôn Miểu rảnh rỗi lại đạp xe lên trấn mua thịt, cố gắng để mỗi bữa ăn của Quý Bạch Thanh và mọi người đều được no đủ.

Đám trí thức trẻ cũng phải tham gia mùa vụ kép.

Lúc này ai dám lười biếng đều sẽ bị phê bình nặng nề, tất nhiên chẳng ai dám chuốc lấy phiền toái.

Người khác đều có người nhà đưa cơm, bọn họ thì chỉ có thể cử một người về nấu cơm, rồi lại mang ra ruộng ăn.

Thẩm Niệm Niệm nấu ăn ngon, Phương Hải Dương và Lục Diên đều đồng ý để nàng mỗi ngày về nhà nấu cơm.

Phan Hồng Hà lúc đầu cũng không có ý kiến gì. Dù sao ở nhà nàng luôn bị ngó lơ, ở ngoài đồng tuy mệt nhưng còn chịu được.

Nhưng suốt một tuần liền, mỗi lần ăn cơm xong nàng đều phát hiện phần cơm của mình ít hơn Phương Hải Dương và Lục Diên, cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa mà bùng phát.

Phan Hồng Hà ném hộp cơm và đôi đũa đã ăn xong xuống đất, đứng bật dậy chất vấn: "Thẩm Niệm Niệm, ngươi có ý gì? Tại sao mỗi lần phần cơm của ta đều ít hơn người khác? Lương thực chia cho mỗi người đều như nhau mà? Ta đã nói với ngươi mấy lần rồi, bữa cơm ít như vậy, ta ăn không no!"

Thẩm Niệm Niệm lùi lại một bước, ánh mắt sợ sệt, trông như đoá hoa trắng nhỏ lúc nào cũng có thể bị thổi bay.

"Nhưng... Hồng Hà, ngươi là nữ đồng chí mà, nữ đồng chí thì ăn ít hơn nam đồng chí một chút không phải bình thường sao? Hải Dương và Lục Diên ca ca mỗi ngày đều làm nhiều việc thế kia, còn ngươi có làm được bao nhiêu đâu..."

Vừa nghe câu đó, Phương Hải Dương và Lục Diên đều liếc sang Phan Hồng Hà với ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt lộ rõ khinh thường.

Phan Hồng Hà liếc nhìn mảnh ruộng mình đã gặt, rõ ràng còn nhiều hơn hai người bọn họ, cười lạnh: "Ta làm còn nhiều hơn hai tên đàn ông các ngươi!"

Đám thanh niên trí thức ồn ào, mấy người đang nằm nghỉ trên đống rơm nghe thấy liền quay đầu nhìn sang.

Nhưng ai nấy đều mệt rã rời, chẳng còn hứng thú xem người khác cãi nhau, phần lớn đều nằm nhắm mắt ngủ, chỉ dựng một bên tai lên nghe động tĩnh.

Phương Hải Dương bực bội nói: "Ngươi là heo à? Ăn dữ vậy."

"Ăn không đủ thì nói với Niệm Niệm là được rồi, ra ngoài la hét cái gì, giống y như mụ chanh chua." Lục Diên cũng mất kiên nhẫn vì bị làm mất mặt.

Cả ba người liên thủ đối đầu với mình, lúc này đến tay Phan Hồng Hà cũng run lên. Nàng chỉ tay vào Thẩm Niệm Niệm, cả buổi chẳng thốt được câu gì.

Chiều hôm đó làm được nửa chừng, Phan Hồng Hà đã đói đến phát sốt, trong bụng hoàn toàn trống rỗng, nóng ran lên như bị thiêu.

Lúc này về nấu cơm tối, sắc mặt Phan Hồng Hà đen thui, im lặng quay về.

Thẩm Niệm Niệm thấy vậy cũng vội buông liềm đi theo sau.

Về đến điểm tập kết, thấy Phan Hồng Hà đang lục lọi trong bếp, định xúc gạo từ bao mang ra nấu cơm, Thẩm Niệm Niệm vội bước lên chặn lại:

"Chờ đã, Phan Hồng Hà, bao gạo này là của ta và Lục Diên ca ca mua, ngươi không được ăn."

Nếu Phan Hồng Hà nhớ không lầm thì đó chính là phần lương thực được phát trong tháng này.

Phan Hồng Hà trầm mặt: "Lương thực của ta đâu?"

Thẩm Niệm Niệm chỉ vào góc tường chỗ một bao gạo nhỏ xíu: "Ở kia đó, chỉ còn bấy nhiêu thôi."

Cầm lấy bao gạo nhỏ, mắt Phan Hồng Hà đỏ hoe: "Thẩm Niệm Niệm, các ngươi thật sự không phải là người!"

Nói xong, nàng ôm bao gạo đi nấu cơm. Cơm trắng rắc thêm ít rau xanh, chút dầu, chút muối, rồi ăn lấy ăn để.

Mùa thu hoạch kép này, cuối cùng cũng có một bữa được ăn no.

Nhưng chỗ gạo ấy, cùng lắm chỉ đủ ăn thêm một ngày.

Phan Hồng Hà xuống nông thôn không mang theo nhiều tiền, sau vụ phải bồi thường cho Ôn Miểu thì chẳng còn bao nhiêu, mà người trong thôn lại không thích trí thức trẻ, nhà nào cũng đang thắt lưng buộc bụng, tất nhiên không ai cho mượn gạo.

Trong nhất thời, Phan Hồng Hà cũng chẳng biết sau khi ăn hết chỗ đó thì phải làm sao.

Sau trận cãi nhau với Thẩm Niệm Niệm, rõ ràng hai người còn lại cũng không ưa nàng.

Nhưng giờ Phan Hồng Hà cũng chẳng có thời gian nghĩ đến những chuyện đó, bởi vì nếu không nhanh chóng tìm được cách, thì ngày mốt chính mình lại phải nhịn đói rồi.

Hôm sau, lúc Phan Hồng Hà về nấu cơm thì tình cờ gặp Ôn Miểu đang mang cơm ra ruộng. Trong tay nàng xách ba hộp cơm lớn, không biết trong đó có những món gì, nhưng với cái cách làm đồ ăn mạnh tay của Ôn Miểu, chỉ cần nhìn thôi cũng biết là ngon.

Phan Hồng Hà nuốt nước bọt một cái, đúng lúc ánh mắt Ôn Miểu nhìn sang rồi liền thu mắt về. Tới tận khi ra đến ruộng rồi, Ôn Miểu vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ.

Quý Bạch Thanh và mọi người đang ngồi trên đống rơm nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng sột soạt, cô mở mắt ra, quả nhiên là Ôn Miểu tới.

Cô nhận lấy hộp cơm trong tay Ôn Miểu, cả nhà cùng mở ra rồi cắm cúi ăn.

Đợi đến khi trong bụng có chút gì đó, Quý Bạch Thanh mới có dư hơi hỏi: "Sao vậy?"

Ôn Miểu lắc đầu: "Vừa gặp Phan Hồng Hà."

Quý Bạch Thanh cau mày: "Tránh xa mấy người đó ra một chút, toàn không phải loại người bình thường."

Ôn Miểu ngoan ngoãn đồng ý.

Thấy nàng ngoan như vậy, thừa lúc cha mẹ vẫn còn cúi đầu ăn chưa nhìn lên, cô vươn tay xoa má nàng một cái, lại gắp cho nàng thịt và trứng, dỗ cho nàng ăn thêm chút nữa. Đợi đến khi Ôn Miểu nói ăn không nổi nữa thì cô mới tiếp tục ăn phần của mình.

Chiều hôm đó, Ôn Miểu lại mang chè đậu xanh ra ruộng một lần nữa. Không biết có phải ảo giác hay không, nàng luôn cảm thấy có người đang nhìn mình.

Tối đến tan ca, Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh cùng đứng ngoài sân hong tóc.

Ôn Miểu đứng sau lưng giúp cô nhẹ nhàng xoa bóp, chẳng có bao nhiêu lực, nhưng cái chính là có lòng.

Quý Bạch Thanh đang rất hưởng thụ, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói yếu ớt vang lên.

"Ôn Miểu, ta tìm ngươi có chút việc."

Cô lập tức mở to mắt, quay đầu nhìn, quả nhiên là Phan Hồng Hà.

Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh liếc nhau một cái, cả hai đều có vẻ ngạc nhiên.

Phan Hồng Hà tới làm gì?

Quý Bạch Thanh khẽ siết lấy cổ tay Ôn Miểu, khều khều mu bàn tay nàng, hỏi: "Ngươi tìm Ôn Miểu có chuyện gì?"

Phan Hồng Hà nhìn Ôn Miểu, vành mắt đỏ lên, khẩn cầu: "Ôn Miểu, ta muốn nói chuyện riêng với ngươi, được không?"

Bị người kéo nhẹ một cái, Ôn Miểu đành ngồi xuống cái ghế bên cạnh, bất đắc dĩ nhìn kẻ gây chuyện, lạnh nhạt nói:

"Không có gì để nói cả."

Nước mắt Phan Hồng Hà cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi xuống, nàng ta vừa nức nở vừa nói: "Xin lỗi, Ôn Miểu, lúc đó ta không nên làm vậy. Bây giờ ta cũng cảm nhận được hoàn cảnh lúc trước của ngươi. Ta... thật sự không còn cách nào rồi."

Phan Hồng Hà dè dặt mở miệng: "Nể tình chúng ta lớn lên cùng nhau, ngươi có thể cho ta một cơ hội không?"

Ôn Miểu mím môi, Quý Bạch Thanh nghe mà bắt đầu thấy không kiên nhẫn.

Toàn chuyện vớ vẩn.

"Muốn nói gì thì nói thẳng ra, đừng vòng vo nữa."

Nghe vậy, Phan Hồng Hà thấy trên mặt Ôn Miểu không có phản đối, cuối cùng cũng mở miệng.

"Ta muốn... mượn ít lương thực. Thẩm Niệm Niệm mỗi lần nấu cơm đều chia cho ta rất ít, ta ăn không đủ. Nhưng lương thực của ta đã hết rồi."

Lời vừa dứt, bầu không khí lập tức rơi vào im lặng.

Chỉ còn tiếng ve kêu râm ran trong đêm.

Bất ngờ, Quý Bạch Thanh bật cười một tiếng.

"Ta đang thắc mắc sao đột nhiên lại có người lương tâm trỗi dậy, hoá ra là có chuyện muốn nhờ."

Cô lạnh lùng nhìn Phan Hồng Hà: "Trước kia ngươi đối xử với Ôn Miểu thế nào ngươi quên rồi sao?"

Hơn nữa, trong nguyên tác, lúc Ôn Miểu đường cùng đi xin mượn lương thực ở điểm trí thức trẻ, chẳng ai chịu giúp.

Giờ tình huống vẫn thế, chỉ là đổi người, Quý Bạch Thanh thấy thật nực cười.

Y như đang xem hài kịch vậy.

"Ngươi đi về đi, đi mà cầu xin Thẩm Niệm Niệm, biết đâu người ta sẽ cho ngươi mượn đó."

Móng tay Phan Hồng Hà bấu chặt vào lòng bàn tay, không cam lòng: "Ôn Miểu——"

Khuôn mặt Ôn Miểu dưới ánh trăng không có biểu cảm gì, lại im lặng thêm một lát. Đến khi Phan Hồng Hà gần như muốn quay người bỏ đi, cuối cùng nàng mới mở miệng.

"Chỉ có thể cho ngươi mượn mười lăm cân. Lúc sau trả lại bằng tiền cho ta đi."

Phan Hồng Hà lập tức kinh hỉ sáng bừng hai mắt.

"Ôn Miểu, cảm ơn! Ta nhất định trả cho ngươi!"

Chương trước Chương tiếp
Loading...