Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
36.
Sau khi phòng học mới ở trường được xây xong, mấy ngày sau, cán bộ của ba thôn cùng tụ họp lại tổ chức một buổi lễ khai giảng, không bao lâu nữa, bọn trẻ trong ba thôn sẽ chính thức được đi học.Trước khi nhập học, chỗ trống của giáo viên đương nhiên vẫn cần tuyển thêm một người nữa.Ngay khi tin tuyển giáo viên truyền ra, đã có tới bảy tám người dân trong thôn đến tận cửa nhờ vả Lý Hướng Đông.Với những kẻ chưa từng đọc sách, chỉ muốn ăn xổi, Lý Hướng Đông dĩ nhiên chẳng khách sáo, đuổi sạch ra ngoài.Có điều vấn đề là, số người từng đọc sách cũng còn nhiều, có người học hết cấp hai, có người cấp ba, nhất là đám thanh niên trí thức, bất kể nam nữ, ai cũng muốn giành lấy vị trí giáo viên này.Lý Hướng Đông có chút đau đầu, người thì nhiều như vậy, nếu hắn không công bằng, không chừng sẽ có người tố cáo.Trưởng thôn của mấy thôn khác đương nhiên cũng gặp phải vấn đề giống vậy, mấy người họ cùng bàn bạc, cuối cùng vẫn dùng theo cách mà Quý Bạch Thanh đề xuất: để các giáo viên hiện tại cùng ra đề thi, chia ra làm ba đề: ngữ văn, toán học và chính trị.Sau khi ra đề xong mới thông báo đến tất cả thôn dân và thanh niên trí thức muốn ứng tuyển làm giáo viên, trước tiên phải thi được hạng nhất trong kỳ thi tuyển!Vừa nghe vậy, ít nhất một nửa số người lập tức xụ mặt.Nghe tin tức ấy, Quý Bạch Thanh đang bóp vai cho Ôn Miểu, hỏi nàng: "Thế nào, có nắm chắc không?"Ôn Miểu hiểu cô nói đến kỳ thi. Thời gian này nàng đã xem xong hết đống tài liệu mà bà gửi đến, Quý Bạch Thanh còn mượn thêm sách giáo khoa tiểu học các khối khác nhau cho nàng, nàng cũng đã đọc qua một lượt, kiến thức cơ bản đều đã khắc ghi rõ ràng trong đầu.Nàng gật đầu: "Yên tâm đi, ngươi hỏi bao nhiêu lần rồi hả?"Quý Bạch Thanh sờ mũi, tuy là Ôn Miểu thi, nhưng cô cũng rất căng thẳng.Dù sao trong nguyên tác vị trí giáo viên là của Thẩm Niệm Niệm, Ôn Miểu đối đầu với Thẩm Niệm Niệm, cô đương nhiên có lòng tin vào Ôn Miểu, nhưng ai biết hào quang nữ chính của Thẩm Niệm Niệm có ảnh hưởng gì đến kết quả cuối cùng hay không."Ta chỉ là đang lo cho ngươi thôi mà."Nói xong lại sợ khiến Ôn Miểu áp lực quá lớn, cô vội vàng an ủi: "Đừng căng thẳng, thi xong ta dẫn ngươi đi mua váy đẹp chịu không?"Ôn Miểu lắc đầu, tay đưa ra sau khéo léo câu lấy ngón tay của Quý Bạch Thanh, nhẹ nhàng lắc lắc: "Không cần, ngươi để dành tiền đi, ta có nhiều đồ để mặc rồi... Chúng ta đi ăn một bữa ở tiệm cơm quốc doanh là được, ta muốn ăn thịt kho tàu."Vì muốn dành dụm tiền, mấy hôm xây nhà Quý Bạch Thanh phải dậy sớm về muộn, Ôn Miểu cũng dần hình thành khái niệm về tiền bạc, mỗi tháng chi tiêu ngày càng tiết chế, chất lượng cuộc sống cũng không hề giảm, chỉ là một số thứ thật sự không cần mua quá nhiều mà thôi.Vợ mình biết đau lòng vì tiền, Quý Bạch Thanh đương nhiên nghe ra được.Cô xoa nhẹ má Ôn Miểu, vươn người qua vai nàng hôn lên môi.Ôn Miểu theo phản xạ ngửa đầu ra sau, càng tiện cho nụ hôn.Quý Bạch Thanh hơi sững người, phản ứng lại thì trong mắt đã hiện lên ý cười, vốn định chỉ chạm khẽ rồi dừng, bây giờ lại càng hôn sâu, đầu lưỡi cũng quấn quýt dây dưa.Bị hôn đến mồ hôi túa ra, Ôn Miểu ngửa đầu quá lâu cũng thấy mỏi, cuối cùng không nhịn được đẩy người ra, xoa cổ, giọng nói mềm mại:"Đau cổ."Quý Bạch Thanh cười nhìn nàng: "Ai kêu ngươi muốn hôn kiểu như vậy."Câu này đúng là đổ ngược trách nhiệm, Ôn Miểu xấu hổ giận dỗi, mặt đỏ bừng: "Quý Bạch Thanh!"Quý Bạch Thanh vội nhào tới ôm người an ủi: "Được rồi được rồi, ta sai rồi, tất cả là lỗi của ta.""Lập tức xoa cổ cho vợ ngay đây."*Buổi thi tuyển giáo viên được tổ chức tại trường học, Quý Bạch Thanh giống như một phụ huynh tiểu học, mang theo bình nước, bút, thước kẻ và các đồ dùng học tập khác đưa Ôn Miểu đến trường.Trước cổng trường, Quý Bạch Thanh gặp được Lý Văn Văn.Hai người đã lâu không gặp, thấy Quý Bạch Thanh, mắt Lý Văn Văn sáng rỡ: "Bạch Thanh, ngươi cũng tới à?"Lý Văn Văn bước lên vài bước, lúc này mới thấy Ôn Miểu bị Quý Bạch Thanh che khuất phía sau.Ôn Miểu mặc một chiếc váy dài ca-rô đỏ trắng, đường cong cơ thể nổi bật, làn da vốn đã trắng nay dưới ánh mặt trời càng thêm rạng rỡ, tóc dài buộc thấp, toát lên vẻ dịu dàng yêu kiều.Lý Văn Văn ấp úng chào nàng: "Chào buổi sáng, Ôn trí thức." Quý Bạch Thanh có phần lúng túng khi thấy Lý Văn Văn, dù sao lần đầu tiên cô và Ôn Miểu cãi nhau cũng là vì Lý Văn Văn, tuy nguyên nhân chính vẫn là do cô.Cô cẩn thận quan sát sắc mặt Ôn Miểu, trên mặt nàng không biểu hiện gì bất thường, cũng gật đầu chào Lý Văn Văn.Cô mới yên tâm phần nào, cười nói: "Ta đưa Ôn trí thức tới thi, ngươi cũng tới thi?"Nhắc đến chuyện này, Lý Văn Văn bắt đầu oán trách."Còn không phải do cha ta, bảo ta đến thử một chút, nếu thi đậu thì khỏi phải lên trấn học nữa.""Ta không muốn làm giáo viên, ta muốn học xong cấp ba rồi đi làm ở hợp tác xã bán hàng."Quý Bạch Thanh nhìn gương mặt ngây thơ của Lý Văn Văn, thầm nghĩ: ngốc nghếch, bán hàng ở hợp tác xã toàn người có quan hệ, huống chi còn phải có hộ khẩu ở trấn, nào phải chuyện dễ dàng gì.Nhưng cô không tiện đả kích người khác, chỉ mỉm cười nói: "Cũng có thể thử xem công việc khác, tìm được việc là mừng rồi."Đây còn là bát cơm sắt chắc chắn.Hai người trò chuyện dăm ba câu, Ôn Miểu đứng sau lưng Quý Bạch Thanh, ánh mắt âm thầm nhìn chằm chằm bóng lưng cô.Tuy biết Quý Bạch Thanh không có tình cảm gì với Lý Văn Văn, nhưng dáng vẻ hai người nói chuyện vui vẻ kia vẫn khiến người ta gai mắt, thậm chí đến mức Quý Bạch Thanh đã quên cả nàng.Quý Bạch Thanh chậm tiêu hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt oán giận sau lưng, vẫn nói thêm vài câu với Lý Văn Văn, đài phát thanh đã gọi mọi người vào phòng thi.Quý Bạch Thanh quay lại, nhét bình nước và dụng cụ học tập vào tay Ôn Miểu: "Cố lên, đừng căng thẳng, ngươi là giỏi nhất!"Ôn Miểu mím môi không đáp, vẻ mặt không vui, bước vào trường.Những người xung quanh dần dần cũng đi vào hết, chỉ còn vài người như cô là đưa người nhà đến thi đứng tán gẫu ngoài sân.Quý Bạch Thanh định ngồi nghỉ dưới tán cây một lát, vừa quay người thì va phải một người chạy đến rất nhanh.Cô định đưa tay đỡ, nhưng vừa chạm vào người kia, ngẩng đầu nhìn rõ thì lập tức tỉnh táo lại, buông tay lui mấy bước.Không có người đỡ, theo quán tính va đập, Thẩm Niệm Niệm lập tức ngã phịch xuống đất.Quý Bạch Thanh thản nhiên bước tới gốc cây, Thẩm Niệm Niệm ngẩng đầu cắn môi nhìn theo bóng lưng vô tình của cô, lớn tiếng kêu: "Ngươi thật quá đáng!"Nghe vậy, mí mắt Quý Bạch Thanh còn không buồn nhúc nhích, đặt ghế cho vững rồi ngồi xuống một cách bình thản.Thẩm Niệm Niệm thấy mình bị phớt lờ thì rất tức giận, nhưng thấy kỳ thi sắp bắt đầu, không còn thời gian cãi nhau với Quý Bạch Thanh, chỉ đành tự mình bò dậy, tập tễnh bước vào trường.Sau khi Ôn Miểu vào lớp, uống một ngụm nước, giám thị bắt đầu phát đề thi, đột nhiên có người hấp tấp chạy vào, ngồi ngay sau lưng nàng.Kỳ thi gồm ba đề thi khác nhau được phát cùng lúc, không có câu hỏi tự luận, lượng câu hỏi cũng không nhiều, thời gian làm bài là hai tiếng rưỡi.Sau khi nhận đề, Ôn Miểu nhanh chóng lướt qua một lượt, trong lòng đã có tính toán.Trước tiên nàng làm xong bài ngữ văn và chính trị, chủ yếu là kiến thức tiểu học, chỉ có vài câu là của cấp hai, mấy thứ này nàng từng đọc kỹ khi rảnh, ghi nhớ rất rõ.Một tiếng sau, nàng làm xong ngữ văn và chính trị, tiếp đó làm toán, mất nửa tiếng hoàn thành hết toàn bộ câu hỏi, chỉ còn lại câu cuối cùng hơi khó, Ôn Miểu nhíu mày tính toán, cuối cùng không động bút nữa, viết tên rồi giơ tay nộp bài.Hai tiếng rưỡi làm bài, nàng chỉ mất một tiếng rưỡi đã hoàn thành.Ra khỏi phòng thi, Ôn Miểu liếc mắt đã thấy Quý Bạch Thanh đang ngồi dưới gốc cây nhai cọng cỏ.Hình ảnh lúc nãy cô nói chuyện với Lý Văn Văn mà lơ nàng vẫn còn in rõ trong đầu, Ôn Miểu vẫn chưa nguôi giận.Rõ ràng là không muốn để ý đến cô, nhưng chân lại vô thức bước về phía cô.Quý Bạch Thanh đang lim dim mắt, bỗng một luồng hương thơm bay tới chóp mũi, cô giật mình mở mắt ra, người đứng trước mặt không phải đại mỹ nhân nhà cô thì là ai!Cô nhìn quanh một vòng, thấy không ai để ý bên này, liền vươn tay ôm eo Ôn Miểu, vùi mặt vào bụng mềm mại của nàng, mê đắm hít một hơi, lẩm bẩm:"Sao ra nhanh vậy? Trăn Trăn của ta đúng là lợi hại."Nói xong đợi một hồi vẫn không ai đáp, Quý Bạch Thanh ngạc nhiên ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt đang lạnh tanh của Ôn Miểu.Ở bên nàng lâu ngày, cô đương nhiên hiểu từng nét mặt của đối phương biểu thị điều gì.Cô có chút khó hiểu, sao tự nhiên lại không vui?Buông tay khỏi vòng eo Ôn Miểu, Quý Bạch Thanh đứng dậy, lập tức cao hơn nàng mấy phân.Dựa vào lợi thế chiều cao, Quý Bạch Thanh nhéo nhéo gò má mềm của Ôn Miểu."Sao vậy, đại tiểu thư nhà ta lại giận dỗi rồi à?"Ôn Miểu mím môi, không nói lời nào, chỉ im lặng đi về hướng nhà.Quý Bạch Thanh xách ghế đi theo sau lưng nàng, hơi thấy hoang mang.Khi người này giận thì cứ như một con trai ngọc khép kín, làm sao cũng không cạy nổi lớp vỏ bên ngoài, chỉ có thể để Quý Bạch Thanh tự mình đoán mò.Từ lúc sáng ngủ dậy cô đã bắt đầu tua lại mọi chuyện: chẳng phải chỉ là buổi sáng nhân lúc nàng chưa đánh răng cô đã hôn nàng một cái, lúc Hà Hương Nguyệt quay lưng thì lại hôn trộm một cái nữa, rồi còn muốn nàng thay đồ trước mặt mình thôi mà, đâu có gì đáng giận đến vậy?Đột nhiên nhớ ra điều gì, Quý Bạch Thanh buột miệng hỏi:"Có phải ta nói chuyện với Văn Văn nên ngươi lại ghen rồi không?""Vợ ngoan của ta ơi, ta nói bao nhiêu lần rồi, chỉ thích mỗi ngươi thôi."Ôn Miểu dừng chân lại, định đưa tay bịt miệng cô, Quý Bạch Thanh rất lanh lẹ, vội vàng lùi một bước.Lông mi Ôn Miểu khẽ run, khóe mắt cũng nhuộm một tầng đỏ ửng lãng đãng.Nàng giận dỗi: "Ở ngoài không được nói!"Dù trên đường không có ai, nhưng Quý Bạch Thanh vẫn ngoan ngoãn đáp lại:"Dạ vợ, biết rồi."Ôn Miểu trừng mắt nhìn cô: "Ngươi còn dám nói nữa ——"Thấy mèo con thật sự sắp xù lông, Quý Bạch Thanh sợ lát nữa dỗ không được nữa, vội vàng nói:"Được rồi, Ôn trí thức, ta không nói nữa."Nghe thấy cách xưng hô này, Ôn Miểu lại càng không vui.Tuy lúc nãy chính nàng là người bảo cô đừng gọi mấy cái tên thân mật nữa, nhưng khi nghe cô gọi mình như vậy, trong lòng vẫn có chút niềm vui len lén không giấu nổi.Thế mà cô lại gọi nàng là "Ôn trí thức", giống như giữa hai người họ chẳng có quan hệ gì cả.Nàng giận, nhưng lại ngại không nói rõ được, cứ như đang vô lý làm loạn.Nàng xoay người lại, lẩm bẩm: "Ghét ngươi chết được."Quý Bạch Thanh thấy thật oan uổng: "Lại ghét ta cái gì nữa?"Khó khăn lắm mới về tới nhà, Quý Bạch Thanh kéo Ôn Miểu vào phòng, đè nàng ngồi xuống mép giường."Nói đi, ta đã chọc ngươi chỗ nào?"Quý Bạch Thanh không thích để hiểu lầm kéo dài qua đêm, nếu Ôn Miểu ấm ức thì cô cũng không vui, nói chung là chẳng tốt cho ai cả.Nhìn ánh mắt đối phương chuyên chú nhìn mình, trong lòng Ôn Miểu lại trào lên một làn sóng tủi thân."Ngươi thật phiền chết được."Nàng lầm bầm oán trách, giọng mềm mại dịu dàng, nghe thế nào cũng không giống đang giận, rõ ràng là đang làm nũng thì đúng hơn.Trái tim Quý Bạch Thanh lập tức mềm nhũn, cô nâng cằm Ôn Miểu lên, hôn lên dưới mắt nàng một cái.Giọng dịu dàng, có chút dỗ dành: "Được rồi, ngươi phải nói cho ta biết ta phiền ở chỗ nào thì ta mới sửa được chứ, đúng không?"Ôn Miểu nắm chặt vạt áo cô, dễ dàng để lại hai vết nhăn trên chất vải mềm.Bị ánh mắt dịu dàng của Quý Bạch Thanh nhìn chằm chằm, nàng lại có chút không tự nhiên, cảm thấy mình đúng là chuyện bé xé ra to.Nhưng mà, Quý Bạch Thanh nguyện ý bao dung nàng.Ôn Miểu có thể nhìn ra được điều đó từ hành động và lời nói của cô.Nàng giống như một chú chim non, đột ngột nhào vào lòng Quý Bạch Thanh, ngượng ngùng không muốn lộ mặt ra.Cuối cùng Quý Bạch Thanh nghe thấy nàng khẽ nói: "Bởi vì ngươi nói chuyện với Lý Văn Văn."Vừa nói xong, như sợ bị hiểu lầm, Ôn Miểu lại ngẩng đầu nhìn cô, bổ sung: "Không phải vì ta ghen, nhưng mà sao ngươi có thể mải nói chuyện với nàng mà quên mất ta?"Đôi mắt của Ôn Miểu rất đẹp, con ngươi nhạt màu lấp lánh chút trách móc, đuôi mắt hơi nhếch lên, làn mi dài cong cũng không che nổi vẻ linh động ấy.Dù đã ở bên nàng lâu, thỉnh thoảng Quý Bạch Thanh vẫn thấy choáng ngợp bởi vẻ đẹp ấy.Cô cong mắt, cảm thấy đại mỹ nhân nhà mình thật đáng yêu không chịu được.Làm sao lại có người ghen mà vẫn đáng yêu thế này chứ?"Trăn Trăn, ta biết sai rồi, ta chỉ sợ ngươi không muốn nói chuyện với Lý Văn Văn, nên mới thay ngươi nói vài câu.""Hơn nữa," cô như con mèo lớn, vừa lười biếng vừa đầy chiếm hữu ôm lấy eo Ôn Miểu, cằm tựa lên vai nàng, "chỉ cần nghĩ tới ngươi nói chuyện với người khác, ta cũng có chút ghen đó.""Lần sau để ta giới thiệu ngươi cho Lý Văn Văn biết nhé?"Thì ra Quý Bạch Thanh cũng sẽ ghen vì mình?Nghe xong lời giải thích của cô, khóe môi Ôn Miểu không kìm được mà cong lên.Nàng giả vờ làm cao: "À, vậy được, ngươi đã nói vậy thì ta tha thứ cho ngươi."Quý Bạch Thanh bị nàng chọc cười: "Vậy ta còn phải cảm ơn vợ đại nhân khoan hồng độ lượng."Cô đỡ sau gáy Ôn Miểu, cười híp mắt nói: "Để cảm tạ vợ đại nhân, ta quyết định lấy thân báo đáp, tặng một nụ hôn thơm ngào ngạt."Nói xong không để Ôn Miểu phản ứng, tiếng chụt chụt vang lên trong phòng, không biết qua bao lâu, nụ hôn dài ấy mới chấm dứt.Toàn mặt Ôn Miểu ửng hồng, khóe mắt mang màu đào tươi thắm, môi bóng loáng ánh nước, bất kỳ ánh nhìn nào cũng có thể làm người ta hồn xiêu phách lạc, trong vô thức toát ra nét quyến rũ mê người.Quay sang Quý Bạch Thanh, kẻ đi sau mà vượt trước, khuôn mặt trắng nõn cũng phơn phớt đỏ, đôi môi sưng giống hệt Ôn Miểu, trong mắt mang theo chút thỏa mãn.Kỹ năng hôn của cô tiến bộ không phải dạng vừa.Sớm đã vượt mặt Ôn Miểu, hiện tại đại mỹ nhân chỉ còn là kẻ bị cô đè ra bắt nạt.Quý Bạch Thanh nhìn Ôn Miểu đang thở nhè nhẹ từng chút, chậm rãi trêu chọc: "Mới hôn một chút mà không chịu nổi rồi? Về sau làm sao bây giờ hả vợ ngoan?"Nghe vậy, Ôn Miểu trợn mắt lườm cô một cái."Ngươi mới là đồ không chịu nổi!" Nàng cả giận nói.Nói xong, giống hệt một con mèo nhỏ không chịu thua, còn chưa thở lại bình thường đã lao đến.Quý Bạch Thanh hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị, bị nàng đè ngã xuống giường, Ôn Miểu cưỡi trên eo cô, hàng mi dài rũ xuống, từ trên cao nhìn xuống."Ngươi cứ chờ đấy, Quý Bạch Thanh." Giọng nói vẫn y như khi nũng nịu, nhưng lại mang theo vài phần kiêu ngạo giương nanh múa vuốt.Từ góc độ này ngẩng nhìn Ôn Miểu, khóe môi Quý Bạch Thanh càng cong lên, bắt đầu hưng phấn.Hưng phấn theo mọi nghĩa.Không nhịn được liếm môi, đầu lưỡi đỏ lướt qua, Quý Bạch Thanh mở miệng: "Vậy ta sợ quá đi, vợ nhớ đừng nương tay với ta nha~"Giọng điệu ẩn chứa mong đợi, không khác gì đang khiêu khích.Ôn Miểu tức đến nghiến răng, học dáng vẻ Quý Bạch Thanh ngày thường khi có biểu hiện chiếm hữu, giữ hai tay Quý Bạch Thanh ép lên đầu, cúi người xuống, thân thể mềm mại dán vào, môi kề môi mơn trớn.Nụ hôn dịu dàng không kéo dài bao lâu, động tác của Ôn Miểu trở nên mạnh mẽ hơn, chỉ hôn đơn thuần không đủ, nàng cắn nhẹ môi Quý Bạch Thanh, cắn lấy bờ môi ấy, chẳng mấy chốc lại chán, chuyển sang quấn lấy đầu lưỡi cô mà cắn.Nghe thấy một tiếng rên nhẹ khẽ từ người bên dưới, Ôn Miểu vừa đắc ý vừa nhẹ nhàng hơn, mút vòng quanh môi đối phương rồi tiếp tục dùng đầu lưỡi quấy đảo trên vòm miệng.Có lòng hiếu kỳ nhưng chẳng có kỹ năng gì, hoàn toàn vụng về lung tung, Ôn Miểu cũng dần cảm thấy mệt.Đang định cắn Quý Bạch Thanh thêm một cái rồi ngừng lại, thì đột nhiên tay bị hất ra, Quý Bạch Thanh thoát ra, đặt tay lên eo nàng, ngón tay chạm nhẹ sau gáy - nơi đó nhạy cảm đến khó tin, rất nhanh, eo nàng mềm nhũn, toàn thân đổ sập lên người Quý Bạch Thanh.Còn chưa kịp phản ứng, Ôn Miểu đã bị Quý Bạch Thanh ngậm lấy môi, lại hôn thêm một trận tơi bời.Lúc được buông ra, vì nằm sấp quá lâu mà ngực hơi tức, khuôn mặt nàng cũng đỏ như sắp sốt.Quý Bạch Thanh nhìn người mềm oặt trên giường, đưa tay chọc chọc, trong mắt đầy ý cười:"Trăn Trăn, ngươi không sao chứ?"Ôn Miểu cắn môi, vẫn chưa thoát ra khỏi dư vị vừa rồi.Phải một lúc sau nàng mới hoàn hồn: "Ngươi phiền quá nha."Nàng oán trách bằng giọng nhẹ nhàng mềm mại, cũng không dám nói thêm câu nào mang tính khiêu chiến nữa.Thực lực hai người chênh lệch rõ ràng.Ôn Miểu mệt như một cái bánh mèo con, hoàn toàn mất ý định đòi lại thể diện cho mình.Hôn thì hôn, chẳng phải lần nào cũng bị hôn đến không thở nổi thôi sao, có gì phải xấu hổ đâu.🥲🥲"Được rồi." Nằm với Ôn Miểu một lát, Quý Bạch Thanh vỗ mông nàng một cái."Dậy đi, cùng nhau nấu cơm."Vị trí đó gần tay cô, tiện thể vỗ một cái, cảm giác khá tốt, mềm mại đầy đặn.Nhưng Ôn Miểu lại cảm nhận rõ lực vừa nãy, cả người cứng đờ, không nhịn được lại xù lông.Nàng cau mày hét: "Quý Bạch Thanh!""Không được đánh vào chỗ đó!" Nói câu này thì giọng nhỏ lại, sắc hồng vốn tản đi một ít lại từ từ lan ra khắp mặt.Nhìn dáng vẻ xấu hổ giận dữ của Ôn Miểu, Quý Bạch Thanh giữ vững nguyên tắc không trêu vợ quá mức, gật đầu nhận lỗi rất thành khẩn: "Được rồi, ta sai rồi, Trăn Trăn."Lại lườm thêm một cái nữa, Ôn Miểu mới chịu ngồi dậy đi nấu cơm cùng cô.Ban đầu Quý Bạch Thanh nghĩ, sáng nay thi xong, chiều là có thể công bố kết quả.Không ngờ phải đến tận sáng hôm sau trưởng thôn mới thông báo cho thôn dân và những người dự thi tập trung ra sân phơi lúa nghe công bố.Khi nghe tin từ loa phát thanh, Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh đang tưới rau ngoài vườn.Tưới xong luống rau cuối cùng, Quý Bạch Thanh dẫn Ôn Miểu đi về phía sân phơi lúa.Lúc họ tới nơi, sân đã đông nghịt người.Dù sao cũng là chuyện quan trọng liên quan đến trường học của thôn, nhà nào có trẻ con đều có thể phải đi học, nên không chỉ người thi hôm qua mà ai cũng tới nghe kết quả.Đây là chuyện lớn liên quan đến vợ mình, Quý Bạch Thanh kéo tay Ôn Miểu chen lên phía trước, nhờ dáng cao sức khỏe tốt, dễ dàng mở đường, len được tới hàng đầu.Trùng hợp là chen đúng vào cạnh Lý Văn Văn.Quý Bạch Thanh có chút kinh ngạc: "Ngươi còn chưa về trường à?"Lý Văn Văn chán nản liếc Quý Bạch Thanh: "Còn không phải tại cha ta cứ bắt ta nghe kết quả xong mới được về trường."Thấy hai người lại trò chuyện, Ôn Miểu đứng cạnh Quý Bạch Thanh véo eo cô một cái.Cảm nhận cơn đau ở eo, Quý Bạch Thanh gào thầm trong lòng, cuối cùng bất đắc dĩ kéo Ôn Miểu ra giới thiệu: "Ta cũng đến nghe kết quả cùng Ôn Miểu."Lý Văn Văn nhìn Ôn Miểu, chân thành nói: "Ta thấy Ôn trí thức nhất định sẽ làm được giáo viên."Quý Bạch Thanh tiếp lời: "Đó là đương nhiên."Nhìn bộ dạng tự hào ra mặt của cô, người không biết còn tưởng cô sắp thành giáo viên luôn rồi.Thấy người đã đến gần đủ, mấy vị trưởng thôn bắt đầu hét to: "Im lặng, im lặng, kết quả thi đã có, tiếp theo mời thầy Ngô lên công bố kết quả!"Âm thanh ồn ào trong đám đông dần nhỏ xuống, Quý Bạch Thanh nắm tay Ôn Miểu, cảm nhận được lòng bàn tay nàng hơi toát mồ hôi, liền siết nhẹ một cái trấn an.Ánh mắt cô đảo một vòng giữa đám đông, bỗng thấy Thẩm Niệm Niệm đứng ở phía đối diện.Người đàn ông cao gầy, trắng trẻo đứng cạnh nàng ta chính là thầy giáo Ngô Vệ Quốc.Quý Bạch Thanh hơi nhíu mày, Thẩm Niệm Niệm từ khi nào có liên hệ với Ngô Vệ Quốc? Còn Lục Diên đâu?Thấy Ngô Vệ Quốc nói mấy câu với Thẩm Niệm Niệm rồi bước lên chỗ trưởng thôn, hắng giọng công bố:"Hôm nay rất vinh dự được đứng đây phát biểu..."Người đàn ông nói văn hoa rườm rà một tràng, thôn dân xung quanh bắt đầu thấy bực, đến khi có người hét to: "Ngô Vệ Quốc, đừng vòng vo nữa, muốn công bố kết quả thì nói nhanh lên, dài dòng chi vậy!"Lập tức, tiếng phụ họa từ bốn phương tám hướng vang lên.Ngô Vệ Quốc đứng giữa đám người lúng túng, mặt đỏ lên, cuối cùng Lý Hướng Đông phải bước ra: "Được rồi, im lặng đi! Im lặng!"Ngô Vệ Quốc lúc này mới nói:"Người đạt hạng nhất trong kỳ thi lần này là —— Thẩm trí thức Thẩm Niệm Niệm!""Thẩm trí thức mỗi bài thi đều đạt điểm tuyệt đối, đúng là nhân tài mà trường học cần!"Ánh mắt Quý Bạch Thanh tối lại nhìn về phía Thẩm Niệm Niệm. Nàng ta nghe tin vui, khóe môi khẽ cong, trông yên tĩnh dịu dàng.Cứ như thể... đã sớm đoán trước kết quả vậy.Quý Bạch Thanh quay sang nhìn Ôn Miểu, còn chưa kịp mở lời, đã thấy người bên cạnh bước lên một bước, giọng không lớn không nhỏ, nhưng đủ để trưởng thôn và Ngô Vệ Quốc nghe thấy."Ta không đồng ý với kết quả này."Ngô Vệ Quốc vừa nãy bị người ta cắt ngang đã tức sẵn, giờ lại bị một phụ nữ nghi ngờ, dù có xinh đẹp, hắn cũng chẳng nể mặt."Đồng chí, ngươi không đồng ý thì cũng chẳng làm gì được, thi cử là dựa vào điểm số, ngươi về học thêm mấy năm từ Thẩm trí thức rồi lại đến cũng chưa muộn."Nói xong, mấy gã đàn ông xung quanh liền cười ồ.Sắc mặt Ôn Miểu bình thản, không vì lời móc mỉa của hắn mà giận, chỉ nhìn trưởng thôn nói:"Trưởng thôn, hôm nay chắc các thầy cô khác cũng có mặt? Hôm qua khi làm bài, ta phát hiện đề toán câu cuối bị sai, nên ta không làm, câu đó vốn không thể giải được, Thẩm Niệm Niệm không thể nào được điểm tuyệt đối."